Chương 3 (tt)
dịch giả: văn hòa
Chương 3 (tt)
àn ông, đây là Herbert, mỗi tối lần mò đến bên người đàn bà mà theo đúng luật pháp, đã thành của anh ta với sự ưng thuận của người đàn bà ấy, và cô ta vì một lý do nào đó không hiểu nổi, đã không chấp nhận anh ta. Đêm nào cũng như đêm nào, tấn kịch lại tái diễn, sự tế nhị của Jessica, óc tưởng tượng huyễn hoặc của cô, những ước vọng không thành của cô, sự kế thừa nỗi buồn man mác của dòng giống, trước đã hình thành xuyên qua nhiều thế hệ trong rừng rậm tăm tối nước Đức, bây giờ cô đọng lại trong một quyết tâm mù quáng. Cô ta, người đàn bà không chịu trao thân cho người đàn ông này. Ban đầu, cô ta chịu nhượng bộ, cười nửa miệng, nhục mạ chồng: “Để tôi yên, đồ súc vật...”, Herbert có lúc để cho cô ta yên, có lúc tìm cách khơi động nơi cô sự thèm muốn xác thịt, bằng những phương cách mà anh đã biết, anh ta đã sử dụng trên thân xác của những người đàn bà khác, những cách thức mà anh ta đã nghe mấy người bạn vẽ bày.
- Đừng đụng đến tôi! Đồ con heo! - Cô ta đã la lên - Tôi không phải thuộc loại đó.
Anh ta đã tỏ ra nhẫn nại, khôn khéo, biết những người đàn bà tử tế thường không bao giờ chịu ngay. Nhưng, người đàn ông làm gì được khi người đàn bà nhất định không chịu, khi họ cấu, cấu rất mạnh, đến nỗi hắn phải khóa tay, lấy cánh tay mà chẹt cổ họng, không cho cô ta vùng dậy, rồi kẹp cô ta đủ cứng để khỏi bị cô ta vung chân đá, đạp, làm cho bị thương.
- Con xin hỏi ông, thưa ông - Herbert nói, nước mắt lại bắt đầu tuôn xuống má - Con làm gì được, hở ông?
- Tôi không thể nào hiểu được là anh muốn cưỡng bức vợ anh, trái với ý muốn củả cô ấy. - Ông William ngao ngán trả lời.
Herbert ngỡ ngàng hỏi lại:
- Thế thì người đàn ông cưới vợ để làm gì? Người chồng thì phải chi tiêu chớ sao? Hắn ta cho vợ nào giường, nào chiếu, áo cơm, đủ thứ. Con đã mua sắm cho Jessica tất cả những gì cô ta đòi hỏi.
Rồi Herbert lại tính trên đầu ngón tay chuối mắn của anh ta những gì anh ta mua sắm cho vợ: nào nệm giường, nào máy giặt, hai cái máy hút bụi, đồ dùng trong nhà loại xưa, gương soi khuôn mạ vàng, những chăn mền mới toanh, tủ lạnh, lò điện và sau cùng là tấm thảm trải nền nhà và cả thảm lót cầu thang.
- Đổi lại, con được những gì? Những quyền lợi của con thôi.
Ông William cảm thấy sự từ tốn bỗng dưng rơi bỏ ông. Ông thấy trước mặt mình một người đàn ông chỉ nghĩ đến người đàn bà mà hắn quyết định chiếm hữu.
- Và quyền lợi của con, con quyết chiếm lấy. - Herbert nói sỗ sàng.
- Anh định làm cách nào để đạt được điều ấy? - Ông William xẵng giọng hỏi.
Thật là mất công giải thích cho cái tên đực rựa này biết rằng, thế thường, nếu không hiến dâng thì không nhận lãnh. Những chuyện tế nhị trong việc ái ân làm gì hắn ta hiểu được. Những bài học thâm thúy mà chính bản thân ông thụ huấn, lại quá khỏi tầm cỡ của hắn ta, hắn ta cũng chẳng thấy được sự cần thiết. Có thể sự cần thiết ấy hắn ta cầm bằng không có nữa. Chiếm đoạt, là đủ cho hắn, tên đàn ông có cái thân xác to tướng này. Nhưng Jessica bản chất lại khác, và ông William cảm thấy động lòng trắc ẩn. Ông bỗng đâm ra thương hại cho Jessica và thoáng thấy thân phận đàn bà có ý nghĩa như thế nào.
- Con sẽ dành phần thắng cho quyền lợi của con - Herbert nói, cái miệng bé tí của anh ta mím lại - Trước nhất là trục xuất con chó đó đi.
Ông William thở ra. Ông nói:
- Tại sao anh không giải quyết cách êm thấm, đừng để cho Jessica nghi ngờ anh. Nói với Peter bắt con chó lại. Nói với Peter là con chó quá dữ, không nên để gần đứa bé, và anh sẽ rất biết ơn nếu Peter đến bắt nó đi. Như thế Jessica sẽ ít hận anh hơn.
Herbert nhìn ông William sủng sốt:
- Thưa ông, đó là một ý kiến hay. Con nghĩ, phải là một luật sư mới biết phải hành động như thế nào. - Anh ta do dự rồi nói tiếp - Con muốn làm việc ấy ngay tức khắc, nội chiều nay.
- Sao lại không, hãy đi tìm Peter đi. Có lẽ ngày mai anh ta sẽ về.
Herbert đứng lên:
- Thưa ông, con cám ơn ông. Có lẽ để cho bà Bertha rửa chén đĩa xong đã.
- Anh đi ngay đi.
Ông William không thích thấy Herbert hầu bàn chiều hôm đó, nên ông nói tiếp:
- Sáng mai này Madge thấy vợ anh không ổn. Anh về gặp cô ấy đi. Tôi sẽ bảo Susan. Hai đứa nó đi cùng anh, cột con chó trên xe, và ghé đâu đó trên đường về mà ăn tối.
- Cám ơn ông chủ.
Ông William chờ cho Herbert đi ra, rồi ông ra sân hiên, nơi Elinor và Susan đang pha cốc tai. Peter thì đang cuốn tròn trong cái ghế bành đẹp nhất. Susan nói giọng đùa cọt, bảo vị hôn phu của cô:
- Dậy đi nào, ông tướng lười. Anh không thấy ba vào à?
Peter mỉm cười đứng lên, nói:
- Con không biết đây là ghế của ba.
Ông William nói:
- Chẳng có gì đặc biệt đâu.
Rồi ông đứng lại hôn lên má bà, và ngồi xuống một ghế khác. Bà Elinor nói:
- Em nghe anh nói chuyện với Herbert trong thư phòng, nên em không vào.
- Jessica không ổn, nên anh ta phải trở về nhà ngay. Susan, có một yêu cầu lý thú phải làm. Cha đồng ý với Herbert, vì những lý do cha sẽ cho biết sau. Anh ta muốn Peter bắt lại cọn chó mực ngay tức khắc.
Hai mắt của Susan mở to:
- Ngay bây giờ?
- Ngay bây giờ. - Ông William nói chắc nịch.
Ông liếc nhìn bà để biết bà có ý kiến gì về chuyện này không.
Ông chẳng thấy gì khác thường. Nắng chiều chiếu lên mái tóc rực rỡ và gương mặt bình thản của bà. Madge có thể là người trọng danh dự, cô ta chỉ tâm sự với chồng, và ông tin cậy vào con trai ông. Càng sớm càng tốt, ông sẽ cho bà Elinor biết câu chuyện hoang tưởng khốn nạn này, khi con chó đã được mang đi nơi khác, và Herbert có cơ hội thực thi ý muốn của anh ta... Trong thâm tâm, ông William có cảm nghĩ là mình có lỗi, khi có thể nói được là ông nộp Jessica cho cái tên đực rựa ấy, nhưng biết đâu đó lại chẳng là chuyện cô ta đang cần. Cả đời cô ta được nuông chiều, nuôi ăn nuôi ở, những háo hức của cô ta đã được vuốt ve. Không ai ép cô ta làm bất cứ việc gì, người ta chịu nhường cô trong tất cả, khởi sự từ ông già gan dạ Heinrich, cha cô, bà Bertha cũng thế dù bà có đánh đập, giận dữ, và chắc cả bà dì Emma nữa. Họ đã quá đề cao một cô con gái có sắc đẹp, có khá nhiều tài năng, nhưng bị bắt buộc, hay nói cho đúng hơn, bị dun dủi làm một người tì nữ. Nếu cần, để Herbert đập cho một trận nên thân, ông chỉ nói cho bà Elinor hay khi sự việc đã qua rồi. Nếu không, bà Elinor có thể ngăn cản anh ta.
Herbert lái chiếc xe màu xám đến trước sân hiên mấy phút sau đó, và ngồi im nơi ghế tài xế, Susan hỏi:
- Anh nghĩ sao, Peter?
- Sao cũng được. - Peter trả lời một cách khả ái.
Họ ra đi, và Winston xuống ngay lúc đó, có ý không để ông William ở lại một mình với bà Elinor. Bà Elinor hỏi:
- Madge đâu rồi? Mẹ xấu hổ vì đã ngủ suốt ngày, nhưng vì mẹ cảm thấy mệt nhọc sau ngày cưới của Edwin.
- Madge cũng cảm thấy mệt, và con đã bảo cô ấy đi nằm rồi.
- Ô, thật thế sao? Con nghĩ là Madge mệt hả...?
- Con không biết. Có thể là thế. Lát nữa sẽ hay.
Gương mặt trẻ trung của Winston có chiều lo lắng. Luôn luôn bận rộn trong vai trò làm bố, nó rất lo lắng cho vợ con - Ông William thầm nghĩ. Nhưng ông cảm thấy nhẹ nhõm vì Madge không đến. Bà Elinor nói:
- Chạy tới chạy lui suốt cả buổi sáng nay, làm sao mà không mệt được!
- Trẻ em chúng nó vòi vĩnh đủ chuyện sau bữa ăn trưa - Winston vừa đáp, vừa rót cốc tai cho mình - Susan và Peter đâu rồi mẹ?
- Herbert muốn nhờ đem con chó mực đi tức khắc - Ông William trả lời một cách có ý nghĩa - Ba đã kể cho anh ta nghe cảm giác mà vợ anh ta đã gây cho Madge sớm hôm nay. Anh ta cho là con chó có ảnh hưởng tai hại đến Jessica. Đã lâu, anh ta tin chắc như vậy.
- Thật là kỳ lạ - Bà Elinor nói, có vẻ bỡ ngỡ - Em không làm sao tin được Herbert lại cao kiến đến thế.
- Đó chẳng qua là một ý nghĩ thôi. - Ông William ôn tồn nhận xét.
Winston vẫn giữ im lặng, anh lo quậy ly cốc tai, mắt ngó xuống.
- Con đừng làm khổ mình vì Madge - Mẹ anh bảo - Mẹ thấy con của con có sinh ra tại đây như tụi con, thì cũng tốt thôi.
- Con nghĩ đến công việc của con - Winston đáp - Sáng mai con phải gọi điện sớm.
- Nói tóm lại, phải chờ hết ngày hôm nay đã. Chúng ta đi ăn tối thôi.
Gần nửa đêm ông William mới nghe tiếng xe hơi ngừng lại trước sân hiên, ông không đi nằm, lấy cớ là có giấy tờ cần xem xét, và ngồi lại một mình khi bà Elinor bỏ đi.
- Em chỉ ngủ một mắt thôi - Bà nói - Em thấy Madge có vẻ khác thường. Chắc sắp có tin mừng.
Bà Elinor lên lầu thăm Madge. Khi trở xuống, bà bảo:
- Winsten đã điện thoại cho bác sĩ, và đã giữ phòng ở nhà hộ sinh rồi.
- Thà là vậy - Ông William nói, vẻ lơ đãng - Anh không thích các cô y tá trong nhà. Anh chẳng bao giờ thích như thế cả.
Bà mỉm cười thân ái, và hôn ông. Bà nói:
- Hỡi ông trạng sư già khú đế của tôi, anh chẳng quan tâm gì đến các trẻ sơ sinh cả. Em nghĩ như vậy.
- Anh yêu chúng nó khi nào chúng nó được tắm rửa sạch sẽ, áo quần tươm tất.
- Anh luôn luôn hành động như thể anh chẳng liên quan gì đến con cháu của chúng ta cả.
- Sự tham gia của anh khá mù mơ.
Bà nắm cánh tay ông và lắc nhẹ, rồi nói trìu mến:
- Anh nói chuyện trên trời dưới đất gì đâu!
Ông ngước mặt lên cười với bà, và bà cúi xuống để hôn ông. Ông giữ bà lại một lát. Tay ông đặt sau gáy bà, ông hỏi:
- Em có luôn luôn sung sướng với anh không?
Ông tưởng chừng thoáng thấy hai hàng mi của bà hơi rung động. Bà nói:
- Không, mà có!
- Ờ kìa, Elinor?
- Ôi, đừng nói đến chuyện ấy nữa, muộn rồi.
- Không, không muộn. - Ông nói, hơi giận - Đến đây, ngồi xuống bên anh đây. Vây thì, có khi nào anh chiếm đoạt em trái với ý muốn của em không?
Bà ngồi đó, đôi mắt xanh mở to và bắt đầu chậm rãi rút các cây kim găm tóc, tháo tung mái tóc ra trước mắt ông. Bà trẻ lại từng phút, từng phút tùng giây.
- Nếu ông chưa hiểu, thì mặc kệ ông, ông ngố ạ! Chắc chắn là ông có bắt buộc tôi, ông không có cưỡng dâm tôi, cũng chẳng làm cái gì khờ khạo như thế. Nhưng mà hàng trăm hàng ngàn lần, người đàn bà không có sẵn sàng, nhưng họ nhượng bộ vì sợ người chồng ngày hôm sau nổi cáu, khó chịu, càu nhàu với con cái, và bởi vì cái đó cũng chẳng có đáng gì...
Ông nhìn bà và cảm thấy có cái gì sụp đổ trong ông. Ông nói lắp bắp:
- Elinor, Elinor, em đã không...
Bà ngó nghiêng ông với vẻ chống đối:
- Đúng, và ông bắt tôi thú nhận một điều tôi đã không muốn nói cho ông nghe, hiện cũng không muốn nói. Thế mà ông lại sắp nổi khùng với tôi. Người đàn ông thật là phi lý, loạn động, buồn cười... Các người không ngừng muốn phóng đáng, ái ân, nhục dục, nhưng luôn luôn theo ý thích của các người, không cần biết người đàn bà có thích hay không, có ưng thuận hay không, có sẵn sàng hay không. Các ông hãy nhớ lại xem, cái điều mà không người nông dân nào không biết. Chuyện con bò đực và con bò cái ấy mà. Con bò đực luôn luôn sẵn sàng, chờ đợi, nó phải nhẫn nại cho đến khi con bò cái sẵn sàng. Chỉ có giống cái của con người là bị bắt buộc chối bỏ bản chất của riêng mình, hay ít nữa giả bộ chối bỏ. Sau rốt, các ông từ chối nhìn vào sự thật. Bọn đàn ông các người điều khiển thiên nhiên và nhắm con mắt lại trước những gì hiện hữu.
Ông la lên:
- Elinor, em có điên cái đầu không?
Bà hất dải tóc đã hắt qua vai, nhìn ông bằng nét nhìn rạng rỡ và thẹn thùng. Bà dịu dàng nói:
- Em thấy khỏe khoắn lạ thường. Em tưởng đã nhiều năm em muốn nói với anh về điều đó. Nay em đã nói rồi. - Bà chấp tay lên ngực - Cám ơn anh, William, vì đã tạo cho em cơ hội để nói ra sự thật.
Bà thở ra một hơi thật dài. Không phải thở ra vì buồn chán, nhưng là một cái thở dài được giải thoát, được cởi bỏ một gánh nặng, và ông nhìn bà sửng sốt.
- Tại sao đã bao nhiêu năm nay em muốn nói mà không nói cho anh hay?
Bà trả lời một cách khác lạ:
- Bây giờ em không dám. Em sợ ảnh hưởng nơi anh.
- Bây giờ phải chăng là em đã hết sợ anh rồi? - Anh nói với một nỗi buồn nào đó.
Bà lắc đầu và các lọn tóc búng ra, xõa xuống hai bên mặt bà. Bà nói:
- Không. Có lẽ vì con cái chúng ta đã lớn khôn cả rồi. Em không thấy có lý do nào khác.
- Anh không hiểu nổi em - Ông nói - Anh đã yêu em và lâu nay chỉ yêu một mình em, mặc dù thế, anh vẫn không hiểu được em.
Bà đứng dậy, đến bên ông, ôm choàng lấy ông, kéo đầu ông ép vào bộ ngực có mùi thơm dịu ngọt của bà.
- Điều ấy luôn luôn thật tuyệt vời, thật kỳ diệu biết bao, - Bà khẽ nói - và điều kỳ diệu hơn hết là nó vẫn còn hiện hữu, là bây giờ chỉ còn anh với em. Chúa đã sắp xếp mọi sự, khi người trao những nỗi lo lắng về trẻ thơ cho những người vợ trẻ.
Ông rúc mặt vào bộ ngực của bà - ông cũng thì thào và tha thứ cho bà tất cả. Ông nói:
- Ôi, Elinor, anh sẽ chẳng bao giờ có đủ thì giờ để sống với em.
- Tất cả thì giờ còn lại. - Bà vui vẻ nói. Bà cúi xuống hôn lên môi ông, hôn một cái thật mạnh, đánh chụt.
- Em đi ngủ đi, và đừng thức khuya.
Bà rút mình ra khỏi vong tay ông, và ông bỗng nhìn bà, nét mặt hàm chứa một câu hỏi. Bà bật cười và nhẹ nhàng nói:
- Không, không, không. Đêm nay thì không, nhà đầy trẻ con, Madge thì sắp vào bệnh viện, mà con chó ghê tởm thì sắp đem về.
Bà khẽ rùng mình, bước đi vội vã, nhưng dừng lại ở ngưỡng cửa để nói tiếng cuối cùng:
- Anh William, em cám ơn anh.
- Đừng cám ơn anh. - Ông nói lẩm bẩm trong miệng, rồi trở lại với giấy tờ và cố không nghĩ đến bà nữa.
Giữa tất cả những gì mà bà đã nói, những gì đã vụt hiện đến trong trí bà, khó mà phân biệt được cái gì là thật. Trong tất cả các người đàn bà, đều có chút ít giống Jessica.
Ông không buồn ngủ, và khi nghe thấy tiếng xe hơi vào lúc gần nửa đêm, ông rón rén đi ra cửa chính vẫn còn bỏ ngỏ. Madge chưa đi bệnh viện, trên lầu tối om, trừ ngọn đèn chong đêm ở sảnh.
- Cả hai, đừng có làm ồn. - Ông khẽ nói khi xe ngừng lại.
- Có gì xảy ra thế? - Susan hạ thấp giọng, hỏi.
- Madge sắp chuyển bụng. Nhưng các con có cái gì đó?
Cả hai đang lôi một cái xác đen từ sau xe ra.
- Con chó đấy ba ạ. Peter phải giết nó.
- Một ngày thật kỳ lạ! - Ông William càu nhàu - Các con định làm gì nó vậy?
- Peter sẽ để nó sau gốc cây soan cho đến ngày mai - Susan nói - Nếu để nó trong xe thì hôi cả chiếc xe.
Peter chẳng nói chẳng rằng, nắm hai chân trước của con chó, kéo nó đi và quẳng nó sau đám cây soan. Rồi anh ta leo lên gác, có vẻ kiệt sức.
- Không bao giờ tôi tin là tôi đủ sức giết một con chó. - Anh ta nói.
- Vào thư viện đi. - Ông William khẽ nói - Có chuyện gì đã xảy ra thế?
Hai người lẳng lặng đi theo ông.
- Tôi muốn có cái gì uống. - Peter nói, da mặt ngăm ngăm của anh ta trở nên sẫm hơn thường ngày. Susan nhìn anh ta lo lắng.
Ông Williajn mở tủ cẩn trong tường, lấy ra một chai rượu uých ky và ba cái ly. Ông rót vào mỗi ly một ít và cả ba người uống từ từ.
- Và bây giờ? - Ông William hỏi.
- Susan, kể lại đi! - Peter dục.
Anh ta ngồi trong một cái ghế bành, hai chân duỗi thắng, môi dưới trề ra.
Susan bắt đầu:
- Khi chúng con đến thì Jessica đang ngủ, dĩ nhiên là Herbert lên trước. Sau khi liếc vào phòng, Herbert trở xuống và nói: con chó ở trong phòng, nhưng không cột nên tôi không dám vào. Thế rồi, tới phiên Peter lên và con đi theo. Herbert đi sau hết.
Câu chuyện Susan kể rõ ràng, nhưng ông William nhận thấy con gái ông cô dằn lòng không lộ vẻ ghê tởm. Cả ba lên thang gác, đi rón rén để không đánh thức Jessica và con bé trước khi đem được con chó ra.
Susan hỏi Herbert:
- Khi anh về muộn, cô ấy có thường thả con chó ra không?
- Cô ấy thường giữ nó bằng một sợi dây dài.
Jessica liền thức giấc, cô ta lớn tiếng hỏi:
- Có phải anh đó không, Herbert?
- Trả lời đi - Susan nhắc.
- Phải, anh đây - Herbert nói với giọng cầu hòa - Anh đã thử đi vào, nhưng anh nghe tiếng con chó. Em không cột nó.
- Herbert, chớ vào. Em cố ý thả nó ra đấy.
Herbert quay cái mặt bánh đúc tái mét ngó Susan và Peter. Một bóng đèn trên trần nhà chiếu ánh sáng thẳng vào họ. Herbert hỏi:
- Tôi phải làm gì bây giờ đây?
- Anh hãy nói với cô ấy là chúng tôi đến để bắt con chó lại.
Con chó sủa một cách dữ dằn, vừa thở vùa tru. Herbert nói nhỏ nhẹ:
- Cô Susan và cậu Peter đang ở đây. Peter muốn đem con chó đi.
Jessica không trả lời. Chỉ nghe tiếng con chó sủa. Peter lại nói:
- Để tôi vào, con chó nó quen tôi.
Nhưng cửa vừa mở ra, con chó liền nhảy chồm lên người Peter, con chó đứng thẳng trên hai chân sau, nó chồm đến vai Peter. Một bàn tay Peter khóa miệng con chó lại, còn Herbert thì hai mắt nhắm nghiền, lưng tựa vào cánh cửa, rên rỉ. Susan nhảy đến chụp hai chân sau của con vật, kéo giựt ra sau làm nó ngã xuống đất. Peter kêu lên:
- Cô này gan dạ thật, em nắm chân nó cho chắc, để anh bóp cổ nó.
Trong thư viện, Susan ngó thẳng vào mặt cha và nói thêm:
- Con giữ chân, còn Peter xiểt cổ cho đến khi nó tắt thở. Con có nghe Jessica la lên: “Giết chúng đi! Giết hết chúng đi”. Con giận quá đã hét lên: “Jessica, câm miệng lại...”. Người ta có thể cho đó là một căn phòng chứa một lũ điên. Herbert khóc to lên, còn Jessica thì cứ lặp đi lặp lại “Giết chúng đi! Giết chúng đi!” Cô ta ngồi trên giường, mình mặc áo ngủ bằng lụa, ngoài choàng một cái áo khoác nhỏ duyên dáng, vải phủ giường màu hồng. Chỉ có con bé là đang ngủ.
- Các con làm gì khi con chó đã chết? - Ông William hỏi mà miệng khô khốc. Ông hóp thêm một ngụm uých ky nữa.
Susan kể tiếp:
- Peter kéo con chó xuống thang, chúng con đẩy nó vào thùng xe và trở về.
- Tròi! - Peter nói, giọng nặng nhọc - Không bao giờ con tin là con có thể giết chết một con chó. Con luôn thương con chó đó, lẽ ra con không nên đem nó về đây, mà để nó ở nhà con, cũng là nhà của nó. Theo cái kiểu chiều nay thì nó có thể ăn tươi nuốt sống Herbert. May phước cho anh ta, chúng con đã có mặt.
- Em nghĩ là anh đã cứu sống anh ta, nếu anh ta đáng cứu... Nhưng em nghi điều đó. Em khinh người đàn ông hay khóc... Em thì chẳng khóc bao giờ.
- Chúng ta đi ngủ thôi. Ba chịu hết nổi rồi. - Ông William nói.
* * * * *
Sáng sớm hôm sau bà Elinor đặt bàn tay mát rượi của bà lên trán chồng, ông thức dậy. Bà vui vẻ nói:
- Dậy đi thôi, ông nội!
Ông tỉnh hẳn, trỗi dậy và hỏi:
- Madge đã...?
- Một bé gái! - Bà nói vui vẻ hồn nhiên.
- Lại con gái nữa! - Ông lẩm bấm, tỉnh hẳn.
- Có nhiều quá không?
- Còn tùy. - Ông nói. Ông ngáp, rồi mang giày vải vào chân.
Bà dừng lại ở cửa, và gởi ông một cái hôn gió.
- Anh có vẻ mệt đây. Anh có muốn nằm nghỉ sáng nay không? Herbert chưa đến.
- Ồ không... Anh dậy đây. Susan đã thuật chuyện con chó cho em nghe chưa?
- Nó đến phòng em tối hôm qua, dựng em dậy để kể cho em nghe. Kinh khủng thật, phải không anh? Em nghĩ từ nay Jessica sẽ khá hơn.
- Anh cũng không biết nữa! - Ông càu nhàu từ trong phòng tắm vọng ra.
Bà Elinor không nghe thấy. Bà xuống nhà, sung sướng vì con bé mới sinh. Bà đã mơ ước một cháu gái, ông William cũng biết vậy. Đầu óc ông tối tăm một cách lạ. Ngày hôm nay có lẽ chẳng tốt gì. Họ không giải quyết được gì nhiều về trường hợp của Jessica.
Đến xế trưa, ông lại được tin xấu hơn. Ăn sáng xong, không thấy đứa con nào, ông rút lui vào thư phòng, không dám ngó qua cửa sổ vì sợ thấy con chó chết ở sau bụi soan. Susan còn ngủ, và chắc Peter cũng thế. Thanh niên thời buổi này có vẻ như ngủ suốt ngày cũng được. Ông nghĩ, đó cũng là lối thoát cho nhiều vấn đề nan giải của thời nay. Không ai biết cách thoát ra khỏi chiến tranh. Chính quyền thì thối nát đến mức độ kinh hoàng, đàn bà thì điên, chó thì hóa dại, còn đám thanh niên thì ngủ khì.
Đã mười một giờ. Ông William không chịu đi với vợ đến bệnh viện để thăm Madge và cháu bé. Có lẽ ông đợi cho đủ hai mươi bốn tiếng đồng hồ, để đứa bé dễ xem hơn. Tại thư phòng, cửa sổ trong cùng mở ra phía vườn rau để đón gió, vì trời nóng. Vì vậy, ông nghe rõ ràng có tiếng kêu la của bà Bertha. Ông liền đặt bút xuống, nhưng chưa kịp đứng lên thì Bertha đã nhào vào phòng, chân không mang giày như những khi ba ở trong bếp, nhất là về mùa hè, khi hai chân bà sưng lên.
- Ông Asher! Ông Asher!
Bà ta khóc nức nở, mặt đỏ gay.
- Cái gì vậy? - Ông William gắt lên.
- Thưa ông. Herbert đang ở đầu dây. Jessica đã hóa... thật khủng khiếp!
Ông William cầm lấy ống nghe ở bàn viết, và nghe bên kia đầu dây những tiếng kỳ lạ.
- Herbert! - Ông quát lên.
- Ôi, thưa ông Asher, - Herbert rên rỉ - con xin ông, ông có thể đến đây ngay không?
- Làm sao được! - Ông William nói cách cương quyết - Trước tiên, phải cho tôi biết là cái gì thế đã.
- Của Jessica, thưa ông. Ông không nghe tiếng cô ta sao?
- Tôi nghe tiếng chó sủa. - Ông William đáp.
- Cô ta đấy! - Herbert lại la lên - Cô ta bò bốn chân dưới đất, và bò vòng trong phòng. Cô ta bắt chước con chó và hoàn toàn điên rồi. Con chẳng biết làm gì bây giờ. Con bé đói mà con chẳng biết làm cách nào để cô ấy cho nó bú được. Cô ấy còn tìm cách để táp đứa bé. Con không thể ngăn cô bò vòng quanh và sủa như chó.
- Ôi, lạy Chúa! - Ông William kêu lên - Để tôi gọi xe cứu thương. Lạy Chúa... Anh hãy trông chừng Jessica nhé, Herbert!
Nhưng khi đã gọi bác sĩ, đã giải thích ca bệnh và xe cứu thương đã đến, ông cảm thấy là chính ông phải đi. Đường ở thôn quê quá xấu, muốn đi mau ông phải ngồi bên tài xế để giục. Một cô y tá, một sinh viên y khoa đã ngồi trong xe, đem theo áo để bắt người điên và một cái băng ca.
Họ ra đi im lặng, trong buổi sáng mùa hè đẹp trời, ánh nắng từ trời cao lặng lẽ chiếu xuống trên mặt đất đầy biến động.
- Có con chó chết nằm kia kìa, sau mấy cây soan! - Người tài xế phát hiện.
- Sáng nay phải chôn nó! - Ông William trả lời cách lơ đễnh. Ông thật khó mà nhắc lại những sự việc đã xảy ra. Ông cảm thấy rã rời, không còn gắng gượng nổi; hơn nữa, nếu có nói thì họ cũng không thể nào hiểu được.
Người tài xế nói với vẻ thông cảm:
- Nhà ở gần đường lớn mà nuôi chó trong nhà thì thật là bất tiện.
- Đúng thế. - Ông William nói, quá mệt để nói thêm.
- Phải là xe tải mới chẹt nó chết được.
- Tôi cũng nghĩ thế. - Ông William nói cách mơ hồ với một cảm giác khó chịu trong lòng.
Người tài xế không còn hỏi nữa, anh ta im lặng cho xe chạy đến nông trại.
Ông William xuống xe, người sinh viên tập sự va cô y tá đi theo ông. Tài xế mở cửa chính. Ông William đứng lại ở chân cầu thang và gọi Herbert, cửa phòng mở, họ nghe tiếng tru kỳ dị và trầm trầm từ trên lầu vọng xuống. Herbert bước xuống cầu thang, tay bồng đứa bé.
- Jessica đã tỉnh táo hơn, - Herbert khẽ nói - cô ta nằm dưới giường.
Ông William quay sang cô y tá:
- Tốt hơn là cô nên đi lên một mình. Cô ấy biết tôi, do đó, tôi sợ cô ta bị kích động.
Thật sự ông không được bình tĩnh. Rủi Jessica nhận ra ông và lại bắt đầu tố giác... Ông ngồi lại nơi phòng khách bé tí đã trở thành nơi chứa đồ lộn xộn và bụi bặm. Herbert dùng nơi này làm nơi thay áo quần, giày dép đồ lót, vung vãi tứ phía. Thật là một nơi thảm hại, ông William nhìn quanh tự bảo. Đó là những gì còn lại của bao nhiêu cố gắng cảm động mà Jessica đã tạo nên một thế giới nhỏ riêng cho mình, nhưng cũng tại đó cô đã hóa điên.
Được nâng đỡ bởi cô y tá và cậu sinh viên, Jessica xuống cầu thang, mình mặc thứ áo trắng mà tay áo trở thành thắt lưng. Mắt cô buồn bã khi đi ngang qua cửa, đầu cúi xuống, cằm đầy nước bọt. Cô lầm bầm trong cổ những tiếng khàn khàn như bị cào xé trong cuống họng. Cả ba đi qua của mà cô chẳng ngẩng đầu lên. Ông William đứng dậy, nhìn qua cửa mở rộng. Khi họ đưa cô vào trong xe, cô táp một cổ tay của người sinh viên thực tập, anh này tát cô một cái.
- Cô muốn cắn hả? - Anh ta nói mà không có vẻ ác cảm.
Anh ta cột Jessica vào chỗ nằm trong xe cứu thương, và cô y tá ngồi một bên. Người tài xế treo lên xe, nói:
- Bác không về với tụi tôi sao?
Ông William lắc đầu:
- Tôi muốn coi xem ở đây thế nào, rồi sẽ về sau.
Người tài xế gật đầu và chiếc xe cứu thương chuyển bánh một cách nặng nhọc. Ngôi nhà trở nên lặng lẽ. Không nghe cả tiếng Herbert khóc. Ông William bước lên gác sau đó một lúc, và gặp Herbert đang ngồi đong đưa trên cái ghế xích đu, con bé ngủ mê trên tay anh ta. Căn phòng thật kinh khủng. Một cuộc chiến đấu thật sự của con người đã diễn ra ở đó. Chăn và nệm nằm vung vãi trên mặt đất, tranh ảnh trên tường rơi xuống, ly tách vỡ tan, màn cửa bị giựt đứt. Ở giữa cảnh thảm họa này, Herbert tiếp tục đong đưa trên cái ghế xích đu, con bé ngủ yên lành trong tay anh.
- Anh làm sao nuôi nó? - Ông William ngớ ngẩn hỏi.
- Còn đã hòa một ít sữa với nước và đường, và dùng thìa bón cho nó.
Anh ta có vẻ bình tĩnh, nhưng đã kiệt sức. Anh hỏi:
- Ông có muốn con đưa ông về nhà không?
- Còn cháu bé thì sao?
- Bây giờ nó đã ăn no rồi, để nó ngủ trên băng sau, không sao.
Hai người lăng lẽ đi xuống. Herbert quấn con bé trong một cái chăn, đặt trên ghế sau cái xe cũ kỹ của anh ta. Họ chậm rãi rời xa căn nhà.
- Thưa ông, xin ông hiểu cho con, con xin phép nghỉ vài ngày. Con phải gởi con bé vào một cô nhi viện nào đó.
- Chắc phải vậy thôi. Nhưng anh coi thử, đây cũng là dịp tốt để bà Bertha xin nghỉ việc về đây chăm sóc cháu bé?
Gương mặt bành bạnh và trắng bệch của Herbert tỏ ra cứng đầu, không dễ gì lay chuyển. Anh ta nói:
- Bao lâu con còn sống, con không muốn bà ấy ở trong nhà.
- Nhưng bà ta có lỗi gì đâu?
- Con không rõ bà có lỗi hay không - Herbert thanh minh, vẻ mặt ủ dột, cặp mắt ti hí, buồn rầu, ngó chăm chăm xuống con đường đất lồi lõm - Điều con biết chắc chắn là Jessica ghét bà, con cũng vậy. Những gì mà bà ấy đã làm cho vợ con, khiến con không muốn thấy bà vào nhà con.
- Cái đó có nghĩa là anh muốn thôi việc, phải không?
- Thưa ông không. Đơn giản là con không muốn có bà Bertha trong nhà của con.
- Nhưng nhà đó không phải là nhà của bà Bertha sao?
- Bà ấy chết hồi nào thì nó thuộc về chúng con hồi nấy.
Ông William làm thinh. Ông không sao hiểu được Herbert.
Đi một lúc nữa, Herbert nói thêm:
- Có thể, đó là do các bà xơ tốt lành. Jessica không bao giờ chịu sống bừa bãi. Có những chuyện tự nhiên mà cô ấy cho là dơ bẩn, đó cũng là tại các bà xơ tử tế. Chính bà Bertha đã gởi cô ấy vào tu viện, nơi cha cô không bao giờ muốn cô đến. Jessica thương cha, và ông ấy cũng rất tử tế với cô.
Ông William còn nhớ rất rõ về ông Heinrich, một con người tử tế, hơi mất quân bình một chút, nếu không có bà Bertha cầm chịch, thì cuối cùng ông ta không nghiện rượu cũng đi ăn mày. Nhưng tai họa có thể là do liên quan đến thứ đàn bà theo loại bà Bertha, vừa là chủ, vừa là vợ, nơi mà mọi người yếu đuối bám vào, nhưng lại ghét, đó là điều ông không thể giải thích cho Herbert hiểu được.
- Đành vậy - Ông William nói mơ hồ - Làm sao biết được. Tôi nghĩ điều quan trọng là lo chữa trị cho Jessica hết bệnh, nếu được.
Đúng lúc đó, Herbert nói ra những lời khó hiểu:
- Thưa ông, cô ấy không bệnh, cô ấy chỉ muốn có cái hơn người thôi.
- Cái gì hơn?
- Điều đã xảy đến chiều hôm qua.
Ông William chỉ muốn la lên rằng, ông không muốn biết gì về điều ấy cả. Nhưng đối với Herbert, ông cảm thấy anh ta cần được giải thoát. Sớm muộn gì Herbert cũng nài nỉ nói cho ông biết chuyện gì đã xảy đến trong phòng, một khi con chó đã chết, Susan và Peter đã ra đi một khi kẻ bảo vệ Jessica không còn nữa, chẳng còn ai để đứng giữa người đàn ông và người đàn bà trong cái phòng riêng rẽ này, xa cách mọi nhà khác, đến đỗi tiếng khóc tiếng la của Jessica cũng không có ai nghe thấy? Người ta cũng không nghe thấy Herbert, thường thì chậm chạp, nhưng thấy Jessica trơ trọi một mình thì mất tự chủ, đã lao vào cô ta và rống lên như một con bò đực. Tuy là một cô gái yếu đuối, một mình, nhưng Jessica không chịu thua. Cô nhảy từ giường xuống sàn nhà, tìm cách nhảy qua cửa sổ, nhưng anh ta đã chốt cửa lại. Màn cửa đổ xuống trên người Jessica, và cô quấn mình vào trong đó, cho đến khi anh ta giựt bỏ tất cả đi. Cô ta đã bấu víu vào bàn, vào giường, nhưng anh ta nắm tay đấm vào tay cô để cô buông ra, cướp lấy một thanh gỗ của cái ghế gãy, phang túi bụi, cho đến khi cô mệt lả người ngã ra mặt đất. Cô ta vùng vẫy, la hét, vật lộn, cô yếu đuối là thế, bỗng trở nên dữ dằn, không biết mệt, cô dẻo dai bền bỉ như một sợi thép. Nhưng anh ta giữ cô lại trên sàn, lấy thân xác to lớn mà kềm giữ cô, nắm tay cô, dán đôi môi thèm khát của anh ta lên má cô mà cô đã lách qua tránh, và để cô xuống với tất cả sức mạnh của anh ta.
Dưới ánh sáng ban mai, Herbert thận trọng lái xe để khỏi làm rơi đứa bé khỏi ghế, anh ta nói giọng thê thảm:
- Trong suốt thời gian đó, con chỉ biết đến mình con, những gì con phải được hưởng thụ đúng theo luật pháp.
Ông William ngồi nghe, sửng sốt. Không có cách gì làm cho Herbert hiểu được điều hắn đã làm như thế còn xấu xa hơn cả sự giết người.
- Khi mọi sự đã kết thúc, - Herbert nói thêm - con bồng cô ấy lên giường. Con tưởng cô ấy ngất xỉu và con đâm sợ. Con đang ở trong phòng tắm kiếm thuốc muối cho cô ấy. Cô ấy luôn luôn có thuốc muối bên mình, như bà dì Emma. Khi con trở ra, - Anh ta đưa tay gãi yết hầu và cái cằm của anh run run - khi con trở ra thì cô ấy bò bốn chân dưới đất, gục gặc cái đầu và sủa như chó.
Ông William thở ra một tiếng thật dài. Còn năm dặm đường nữa mới về đến nhà.
- Tất cả những cái đó thật không thể nào hiểu được! - Ông nói.
Nhưng ông bỗng lo sợ khác thường. Nếu ông thật tình cố gắng, ông sẽ hiểu, và hiểu ra là điều hoàn toàn quá sức trong lúc này.
* * * * *
Mặc dù không muốn, nhưng lúc đi vào nhà, ông vẫn rảo mắt tim xác con chó. Nó đã biến mất. Chắc Susan và Peter đã chôn nó rồi. Có lẽ nhờ thế mà gia đình sẽ được bình yên cũng nên. Ông lên lầu rửa tay, thay áo quần, hy vọng khi thay đổi bề ngoài, tư tưởng ông cũng đổi thay. Ông gặp Susan trên cầu thang, cô ta có vẻ như vừa hớn hớ vừa có vẻ xa vắng.
- Mẹ con đâu? - Ông dịu dàng hỏi.
- Mẹ con ở ngoài vườn, nơi đám đất trồng rau thơm. - Cô trả lời và tiếp tục đi xuống.
Khi William đã mặc xong bộ đồ cũ rất vừa vặn, mới lấy từ tiệm giặt ủi về, ông đi tìm bà Elinor. Đúng như Susan đã nói, bà Elinor đang ở ngoài vườn, đang chọn ngắt một nắm rau thơm nhỏ để ướp thịt cho bữa ăn tối. Ông bước đến bên bà, đốt một điếu xì gà và làm ra vẻ thong dong khả ái.
Bà ngước đầu lên hỏi:
- Thế nào?
Jessica đã được đưa đi bệnh viện trong cái áo an toàn.
Ông nói rất khẽ, chỉ vừa đủ cho bà nghe, vì sợ Bertha có thể nghe được. Sau đó, bà Elinor hỏi lại, có vẻ như bị xúc động mạnh.
- Áo an toàn?
Ông kể lại cho bà nghe cái buổi sáng đáng sợ ấy. Bà hoảng sợ, nhưng còn chưa tin. Đang khi ông kể cho bà nghe sự việc đã xảy ra, thì bà vẫn lom khom dưới đất, không nói tiếng nào, và sự yên lặng ấy có vẻ như không tán thành cách giải quyết.
Sau rốt, ông cũng tức giận nói:
- Phải có một người hành động chứ! Herbert cũng đồng ý làm như thế. Bác sĩ sẽ xác nhận Jessica có điên hay không. Nếu nó không điên, thì đó là một con quỷ ác độc.
Bà Elinor tỏ ra đã bị ảnh hưởng bởi lời nói của ông. Ông bằng lòng vì thấy bà đã hết vẻ phản đối trong đôi mắt.
- Ôi, lạy Chúa... - Bà thở ra, hít mùi thơm của nắm rau vừa hái và đứng lên - Em muốn được an tâm rằng đó là cách giải quyết hay nhất.
- Ngay giờ phút này thì đó là cách giải quyết hay nhất. - Ông nói quả quyết. Chính ông cũng cảm thấy nhẹ lòng một khi đã nhốt Jessica lại.
- Chắc vậy - Bà Elinor nói - Hiện tại có bao nhiêu cách để chữa trị bệnh tật con người, dù là bệnh điên.
- Phải! - Ông nói, và hỏi một cách khôn khéo - Madge thế nào?
- Rất bình thường. Nghĩa là về thể chất, nó rất khỏe mạnh. Nhưng em thấy có cái gì đó là lạ đối với em. Em nghĩ, có lẽ nó chỉ còn mệt thôi...
Ông cảm thấy mặt nóng bừng. Ông nói với một vẻ mạnh mẽ khác thường:
- Anh cũng mệt lắm rồi. Anh bắt đầu thấy khá nhiều đàn bà quái lạ, và nếu là chuyện của Madge, thì anh không muốn nói đến nữa.
- Nghe anh nói anh mệt, em rất lo. - Bà Elinor nói - Phần con bé cháu, thì nó rất tuyệt, nó là đứa bé đẹp nhất trong đám trẻ sơ sinh.
- Thế thì anh rất sung sướng đã lấy tên em mà đặt cho con bé. - Ông nói nịnh.
Ông nhìn bà ra vẻ biết ơn, nhưng có đôi chút hóm hỉnh trong đôi mắt, như là sự nhã nhặn này không còn hợp thời hợp cảnh. Ông nhướng chân mày nhìn bà và nhận thấy bà chịu nắng rất giỏi. Mặt bà chưa có nếp nhăn, cả một vài dấu vết lờ mờ ẩn dưới làn da ngà ngọc của bà cũng không. Ông cảm thấy mình đă được tưởng thưởng, vì từ trước đến nay, ông đã tạo điều kiện cho bà có một cuộc sống khá thanh thản để bà bảo tồn sắc đẹp.
Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 6 năm 2015