Chương 5
dịch giả: văn hòa
Chương 5
erbert không còn như trước nữa, ông William nhận thấy thế. Trước đây, đi xe hơi trên con đường dài đến New York, nhất là trong mùa xuân, khi cây thù du trải bông từng cụm trắng ven đường, ông thích thú biết bao nhiêu thì nay ông cực lòng bấy nhiêu. Herbert trước đây là một tài xế bình tĩnh, không giao động, bây giờ thì trở nên khinh xuất và nông nổi. Chiều hôm trước, ông có phàn nàn với Elinor về việc này, nhưng anh ta đổ là tại đường làng xấu.
- Hễ Herbert lái xe vào con đường đó, thì anh ta tưởng mình có quyền vượt mọi xe trước mặt. Một giờ năm mươi dặm, anh ta cho là chưa đủ. Anh ta chạy sáu chục dặm và nếu anh ta tưởng là anh đang ngủ, thì anh ta cho chạy đến tám chục dặm giờ. Năm nay cảnh sát đã thổi còi đến gần cả chục lần.
- Đâu phải là tại đường xấu - Bà Elinor nói - mà tại Jessica. Herbert đã nhờ em nói với bác sĩ Viện trưởng tuần vừa rồi, hỏi xem Jessica bình phục chưa, để có thể về nhà, và đem chấu bé về trước khi nó khôn lớn quá. Con bé đã gần ba tuổi, và chỉ biết có cô nhi viện. Điều đó đã làm cho em thật sự khổ tâm.
Ông William không lòng dạ nào muốn nhắc đến Jessica. Qua bao năm cô ta bị nhốt, đôi khi trong lúc chuyện trò cũng có nhắc tới cô, điều đó làm sao tránh khỏi. Ông coi cô ta là nguy hiểm, và nhớ đến những điều cô ta đã nói với Madge. Nhưng chẳng ai nhắc đến chuyện ấy nữa, và thái độ của Winsten và Madge đối với ông cũng không có gì thay đổi trong những dịp họ về thăm, càng ngày càng thưa thớt hơn, kể từ khi sinh đứa con thứ bốn, một bé trai, nên đến lễ Noel vợ chồng họ cũng không về được. Mỗi năm họ về một hai bận, và ông William không tránh khỏi cảm giác khó chịu trước mặt họ, dù tên Jessica không có nêu lên. Nếu tình cờ có ai nhắc đến, Madge cũng có thái độ dửng dưng. Lũ con của cô đã thu hút hết sự chú ý của cô, và là đầu đề câu chuyện trong khi đàm đạo. Dù vậy, ông William cũng nhận thấy Madge ít chú ý đến chuyện các con nàng hôn ông để tỏ tình theo bổn phận.
Ông trở lại với chuyện bà Elinor đã nói. Ông hỏi:
- Chuyện Jessica, bác sĩ đã trả lời sao?
- Ông ta nói, có thể cho về thử, nếu cô ta muốn về nhà.
- Jessica có muốn không?
- Đó là điều còn phải tìm hiểu...
Chiếc xe chao đảo một cách nguy hiểm trong một khúc quanh, và ông William la lên:
- Đừng có chạy nhanh thế, Herbert!...
Herbert giảm tốc độ một cách bực tức, song ông William lặng thinh chẳng nói gì. Xe chạy chậm như vậy chỉ mấy phút. Ông William lại chú mục vào giấy tờ và tốc độ lại tăng lên. Một tiếng còi lanh lảnh vang lên, ông William mừng vì thấy xuất hiện một cảnh sát giao thông. Ông tự nhủ: để mặc Herbert thu xếp với viên cảnh sát. Ông ngả người ra sau, khoanh tay và lấy dáng điệu của một quan tòa. Herbert cố tình duy trì tốc độ thêm mấy giây, đoạn ngừng xe lại sát bên lề đường.
Viên cảnh sát đi mô-tô hét lên và đến bên cửa xe.
- Cái gì bắt anh chạy nhanh thế? Anh không biết chữ à? Không thấy các bảng hiệu sao? Chạy bảy mươi cây số giờ!
Herbert không chịu trả lời. Viên cảnh sát ra hiệu cho ông William hạ kính xe xuống và hỏi:
- Này ông, tại sao ông không bảo anh ta chạy chậm lại?
- Tôi đã nói nhiều lần rồi! - Ông William bình tĩnh trả lời.
- Tại sao ông không cho anh ta nghỉ việc?
- Anh ta lái xe cho chúng tôi nhiều năm rồi.
Viên cảnh sát nói:
- Vẫn tịch thu bằng lái dù có lái xe lâu năm cũng vậy, nếu hắn còn tiếp tục...
Ông William mỉm cười.
- Tôi cho là anh ta đáng tội.
Viên cảnh sát có vẻ bớt giận đôi chút, anh ta nói:
- Ngài đi đâu?
- Tôi phái có mặt ở tòa án vào lúc ba giờ. Tôi là cố vấn luật pháp trong vụ thành phố New York chống lại Marty Malone.
Viên cảnh sát do dự:
- Tôi không được phép bỏ qua cho ông như thế.
- Tôi có thể nhờ người khác đưa tôi đi, tôi để xe và tài xế lại cho ông.
Viên cảnh sát vẫn do dự, sau cùng anh ta nói:
- Không. Tôi bỏ qua cho lần này. - Rồi anh ta nghiêng mình nơi cửa trước để dằn mặt Herbert - Nếu tôi còn bắt gặp anh lái như thế nữa, chắc chắn anh sẽ mất việc. Mất bằng lái vĩnh viễn. Tôi bảo thật đấy.
- Có thể tốt. - Herbert nói, hai hàm răng cắn chặt, cái miệng nhỏ biến mất giữa hai cái má núc ních mỡ.
- Có thể tốt! - Viên cảnh sát lặp lại cách châm chọc - Có thể, chắc chắn là tốt. Đã vậy, đây là lần cuối cùng. Bây giờ, anh có thể chuồn đi.
Viên cảnh sát ra hiệu cho xe chạy tiếp. Ông William làm thinh, nhưng vẫn nghĩ không biết Herbert có sợ không?
Đến văn phòng trễ, ông vội vã sắp xếp nơi bàn giấy và bắt gặp mẩu tin nhắn điện thoại của bà Emma. Ông định dời lại ngày khác sẽ gọi cho bà ta, nhưng sực nhớ bà dì vợ tuổi đã khá cao, sức khỏe mong manh, nên ông liền điện xin liên lạc ngay với bà. Qua đường dây thành phố, tiếng nói già nua run rẩy của bà Emma vẳng đến tai ông với một giong the thé:
- William, phải anh đấy không?
- Phải, thưa dì Emma. Tôi có thể giúp gì được cho dì?
- William, tôi vừa nhận được thư của Jessica.
- Cô ta muốn gì? - Ông hỏi một cách giận dữ. Jessica hiện tại đối với ông không còn nghĩa lý gì cả.
- Cô ta muốn trở về nhà. Cô ta bảo, cô ta không chịu nổi cái chỗ ghê tởm mà cô đang ở. Cô ta muốn thăm con bé của cô. Cô ta bảo là con bé cũng phải được trở về nhà. Cô ta bảo, người ta đối xử với cô không tốt. Đứa bé cũng chả biết ai là mẹ nó.
- Điều đó có gì lạ đâu, - Ông William nói với vẻ cứng cỏi - vì cô ta có bao giờ săn sóc nó đâu.
- Nhưng bây giờ cô ta muốn săn sóc đứa bé - Bà Emma nói - Tôi thấy rằng anh phải đưa cô ta ra khỏi cái chỗ ghê tởm đó.
- Tôi biết, Elinor đã nói chuyện với bác sĩ phụ trách.
- Anh nói gì?
- Dì có ống nghe bên phía tai còn tốt của dì không? - Ông William hỏi.
- Hiện tại không cái nào tốt hơn cái nào.
- Tôi nói là Elinor đã nói chuyện với bác sĩ. - Ông lặp lại bằng một giọng chậm rãi, rõ ràng.
- Tốt, mà nó có sắp về không?
- Nếu cô ta muốn.
- Thì nó ao ước như vậy mà!
- Thế thì, tôi cho là cô ấy sắp về.
- Tôi, tôi sẽ viết thư cho cô ấy biết.
- Tốt hơn là dì chờ đã.
- Chẳng phải là anh đã nói cô ta có thể về nhà nếu cô ta muốn sao? Như vậy, nếu cô ta muốn, cô ta có thể về, phải không?
- Phải, dì Emma - Ông William nói và không còn biết phải giải quyết cách nào. Ông thêm - Dì viết thư cho cô ấy đi.
Câu chuyện khờ khạo này đã làm cho ông bực mình. Ông đặt mạnh ống nghe lại trên máy và chúi đầu vào đống hồ sơ trên bàn.
Chẳng những tức giận, ông còn lo sợ đến đỗi hai ngày sau, khi ông trở về nhà, ông nhớ lại lần nói chuyện đó và kể lại cho bà Elinor nghe, bà nói với ông:
- Nhưng mà Jessica đã về rồi, Herbert không nói gì với anh cả sao?
- Herbert đang quạu với anh, anh tin vậy. Anh ta bị cảnh sát chận xe lại trên đường mà anh đã không bênh vực anh ta.
Bà Elinor nói có vẻ vỗ về:
- Em hy vọng một khi cả ba người ấy sum họp trở lại, họ sẽ lấy lại được cuộc sống bình thường.
Nhưng vào sáng chủ nhật tới, lại xảy ra một chuyện bất thường. Khi bà Bertha đi nhà thờ, thì Jessica, Herbert và cháu bé lại đến. Bà Bertha đã trở nên sốt sắng phụng thờ Chúa. Chủ nhật nào cũng có một bà láng giềng đến đưa bà đi nhà thờ. Ở đó bà gặp được ơn trợ giúp để bà bớt khóc, bớt than thở về Jessica. Jessica thì đốỉ xử rất tàn nhẫn với mẹ và ác cảm với cô nhi viện, vì ở đó người ta không đủ thương đứa bé. Herbert và cô không nói với nhau lời nào. Ngoài chuyện xảy ra, thì anh chị và bà Bertha vẫn cư xử với nhau như cũ. Bà Bertha cố gắng một cách đáng thương để xoa dịu người con rể, song anh ta chẳng để ý đến chút nào.
Sau bữa điểm tâm, vợ chồng William đi bách bộ trên bãi cỏ trước nhà, thì thấy chiếc xe hơi cũ mà Herbert vừa mua lại, xe mui trần tự động, màu vàng, đang vọt lên con đường nhỏ và quanh qua đường lớn. Ông William quay mặt đi, chực nghe tiếng xe tông sầm vào cột trụ cổng ngõ to bằng đá. Herbert đã tránh kịp và thắng gấp làm tung cát sạn trên đường. Xem ra Jessica không sợ chạy nhanh quá. Cô ta xuống xe, tay dắt đứa bé mặc áo xếp li bằng lụa màu hồng. Herbert đi theo sau, mỉm cười và tự hào. Jessica thật là xinh đẹp. Ông William trông thấy mà không khỏi rùng mình sợ hãi. Phải chăng cô ta đến để tái diễn giấc mơ quan hệ với vợ chồng ông? Jessica bước tới duyên dáng với nét mặt khiêm tốn thường ngày.
- Kính chào ông Asher, chào bà Elinor. Con sung sướng được gặp lại hai ông bà. Thật là tuyệt vời, sau cùng được trở về nhà con. Sáng nay con đã bảo Herbert thế nào cũng phải đến ngay để tạ ơn ông bà về tất cả những gì mà ông bà đã làm cho chúng con. Không nhờ ông bà nói vào, thì người ta không cho con về.
Tiếng nói của Jessica trong trẻo và dịu dàng hơn bao giờ hết, tuy có đượm đôi chút trầm buồn. Gương mặt cô cũng sắc nét hơn, và đôi mắt to màu xanh lơ hơi xa vắng, nhưng cũng khá dịu dàng.
- Xin chào! - Ông William đáp lại, còn bà Elinor thì chỉ thấy có con bé.
- Ôi, cháu bé thật xinh! - Bà nói, và quỳ xuống cỏ.
Bà cầm lấy bàn tay bụ bẫm của đứa bé và hỏi:
- Cháu xinh đẹp, cháu tên gì?
- Monica - Nó trả lời.
- Monica? - Bà Elinor lặp lại.
- Con thích tên đó, thưa bà, - Jessica nói - mặc dù không bao giờ con nghe gọi ai như thế. Tên đó con lấy ra từ một cuốn sách, có lẽ là một cuốn tiểu thuyết.
Một giây sau, tất cả đã ngồi trên ghế nơi sân hiên. Herbert mỉm cười thở ra, mặt trời chói chang gương mặt bành bạnh và xanh xao của anh ta. Bà Elinor tách đi một lát, và khi trở lại, trên tay bà có một dĩa bánh ngọt.
- Hãy lấy một cái đi! - Jessica bảo con, giọng nghiêm khắc.
Con bé cầm lấy một cái bánh bằng ngón tay cái và ngón trỏ.
Ông William im lặng, chỉ muốn được rút lui. Ông không có đề tài để nói chuyện trong những trường hợp như thế này. Những màn ghê tởm lại hiện ra trong tâm trí ông, ông không sao giải thích được do đâu nó không để lại dấu vết nào trên người của Jessica, trừ vẻ suy tư làm tăng vẻ duyên dáng của cô ta.
- Tôi mong rằng cô về lần này là về luôn. - Bà Elinor nói với tất cả nhiệt tình.
- Dạ vâng - Jessica nói với vẻ sốt sắng - Căn nhà của chúng con thật dễ chịu. Herbert đã ra sức giữ gìn sạch sẽ. Con muốn lát lại cái sàn gác bằng giấy cuộn mịn, thứ giấy mà bà đã dùng ở phòng khách. Con cũng muốn bọc lại bộ xa lông bằng vải nhung màu xanh nhạt, bà nghĩ sao?
- Như thế chắc phải đẹp lắm! - Bà Elinor dè dặt đáp.
- Phải chi con không bệnh, chắc nhà mới của con giờ này cũng đã xây xong. - Jessica tiếp tục nói, nhưng tiếng nói có vẻ hấp tấp hơn, và các phụ âm nghe không được rõ lắm. Hai mắt của cô ta thiếu nét quả quyết, nhìn chỗ này chỗ khác với vẻ băn khoăn, và bỗng đột ngột đứng dậy nói:
- Con có thể vào xem lại ngôi nhà yêu quý không, thưa bà?
- Được, chắc chắn là được thôi!
Con bé sắp sửa đi theo mẹ, nhưng Jessica liền nghiêm giọng nói:
- Không, không, mày không được vào.
- Nếu cháu nó muốn, nó có thể đi với cô, Jessica.
- Không! - Jessica thét lên, giận dữ.
- Thôi con, bê bê của ba, đến đây với ba - Herbert nói và con bé đã được tập quen vâng lời, đến ngồi lên gối của ba nó, song nó không gặm cái bánh, mà cầm nơi tay để khỏi làm bẩn cái áo dài.
Hai mắt Herbert rung rưng:
- Con biết nói sao điều con muốn nói, thưa ông bà?
Nước mắt trào ra và tuôn xuống hai má anh.
- Lại còn có gì không ổn nữa sao? - Bà Elinor hỏi, như muốn giúp đỡ anh ta.
- Con có ý nói về việc làm của con. Có lẽ con phải nghỉ việc luôn. Con không đành đi xa, như phải đi New York, và đôi khi bỏ vợ con ở nhà ban đêm một mình. Con nghĩ là tại vì thế, tại vì sự quạnh hiu ban đêm mà vợ con nên nông nỗi này. Con về muộn, và đôi khi không về. Có thể nói cuộc đời tài xế không còn thích hợp nữa.
- Thật là đáng tiếc, Jessica không muốn bà Bertha sống với cô ấy.
Herbert rút khăn tay lau nước mắt, và giọng anh đanh lại:
- Con biết không lầm điều gì vợ con nghĩ về bà già. Jessica thì kiểu cách, còn bà già thì quê mùa. Jessica gọi mẹ của cô ấy là: “Bà già Đức nhà quê”. Thế đấy, cô ấy gọi mẹ cô như thế đấy.
- Herbert, anh có biết người nhà quê là thế nào không? - Ông William hỏi.
Herbert do dự.
- Thôi, không sao. Nhưng nói chung, họ chẳng có gì đáng ghét cả.
- Bất kể thế nào, những cảm nghĩ của Jessica đối với bà già không thể nào thay đổi được, trễ quá rồi! Cô ấy không thể nào quên được.
- Anh có thấy không - Bà Elinor đột ngột nói - Tôi không tin bà Bertha làm gì có hại cho Jessica. Bà ấy đã ở với chúng tôi bốn mươi năm nay, không hại ai bao giờ. Tôi đã biết bà ấy từ hồi tôi còn bé, chúng tôi thường chọc ghẹo bà khiếp lắm, nhưng bà chẳng chút mếch lòng. Bà vẫn cười một cách nhân hậu. Hồi ấy bà cười nhiều hơn bây giờ. Tội nghiệp!
- Bà ấy đã làm khổ Jessica. - Herbert nói, vẻ cố chấp.
Họ không còn tranh luận nữa. Bà Elinor dỗ đứa bé ăn bánh, còn ông William thì im lặng hút thuốc. Sau mấy phút, Jessica trở lại, vẻ mặt bối rối.
- Tất cả đều như trước, - Cô dịu dàng nói - tôi còn nhớ tất cả.
Cô nhìn Herbert với một nét nhìn kỳ lạ:
- Anh hãy đi xuống bếp một lát đi, tôi muốn thưa chuyện với ông bà Asher.
Herbert đứng dậy, luống cuống, để đứa bé tuột xuống đất.
- Đi đi! - Cô thét lên, nổi khùng và dậm chân.
Herbert tiu nghỉu bước đi, vẻ đáng thương.
Trước đây Herbert đã sử dụng vũ lực, bây giờ thì vuốt ve, nhún nhường, điều gì đó thật rõ ràng, nhưng vô ích. Jessica đã thật khỏi bệnh rồi chăng? Ông William quan sát gương mặt của Jessica vừa xinh đẹp, vừa căng thẳng. Ông kéo ghế nhích gần đến bên bà Elinor:
- Thưa bà Asher yêu quý, bà hiểu cả hai chúng con, có thể là bà hiểu rất rõ nữa, thưa bà. Có cách nào để con ra đi không?
- Cô ra đi? - Bà Elinor lặp lại.
- Đi cho xa nơi đó, xa nhà của con - Jessica nói một cách sôi nổi - ở một nơi quạnh vắng như nông trại ấy thật là rùng rợn. Ích lợi gì? Thưa bà? Ngày nào cũng làm đi làm lại bấy nhiêu việc. Muốn đi xem hát, xem xi nê, không làm sao đi được. Giá như ở thành phố, con còn đi dạo ngoài đường và nhìn ngắm các gian hàng. Nhưng ở đây chẳng có gì mà ngắm cả.
- Tại sao cô không bảo Herbert đưa cô về thành phố? - Ông William hỏi.
Dùng cả một buổi sáng chủ nhật để lo lắng cho Jessica thì thật là buồn cười và kỳ lạ.
- Anh ta nói, mua một căn nhà hợp với ý con quá nhiều tiền, và con sẽ không bằng lòng nếu không mang theo đồ đạc của chúng con được.
- Tôi nghĩ là ở nhà của mẹ các người, các người khỏi phải trả tiền thuê. - Ông William nói.
Jessica ngó ông William với một ánh mắt lạ lùng, lãnh đạm, ra vẻ như cô ta không hiểu ông muốn nói gì.
- Jessica, - Bà Elinor nói - nếu cô muốn làm đúng điều cô thích, thì cô chọn cái gì nào?
Gương mặt xinh đẹp hơi gợn buồn của Jessica bỗng đỏ bừng, cô vỗ tay:
- Ô, con muốn học vẽ. Đó là điều con thích từ lâu. Được trở thanh họa sĩ...
Bà Elinor suy nghĩ. Bà quay sang ông William và nói:
- Em đã nói với anh là Jessica vẽ thủy mạc khá đẹp chưa nhỉ? Cô ấy làm lấy thiệp Noel đấy.
- Điều đó chẳng mang đến cho con lợi lộc gì! - Jessica nói buồn rầu.
Ông William thoáng thấy niềm hy vọng mong manh của bà Elinor, nhưng ông không tin Jessica nổi.
- Nếu cô thành thật muốn học vẽ, - Ông nói - các họa sĩ trong xứ sắp về nghỉ hè ở Machester, tôi có thể nhờ họ dạy cho cô mà không lấy tiền.
Đôi mắt màu xanh lơ của Jessica nhấp nháy, cô nhìn đi nơi khác.
- Sống ở chỗ chúng con thật là nản!
Ông William nổi giận:
- Kìa, Jessica, đừng ăn nói như thế. Vợ chồng cô ở một góc cánh đồng, nơi nhiều người giàu có chịu chi tiền để làm chỗ nghỉ ngơi. Đừng đổ thừa cho chỗ ở.
Ông bỗng lo có thể là mình đã đi quá lố. Một ánh giận dữ thoáng qua trên gương mặt của Jessica, cô ta run lên, nhưng cũng chỉ trong phút chốc. Cô ta cầm mình lại, xua đi những gì cô ta cảm nhận, rồi cúi đầu.
- Cám ơn ông Asher. Con tưởng đã đến lúc ra về. Con đi gọi Herbert.
Cô ta biến đi giữa hàng cửa mở không một tiếng động, thân hình mảnh mai, nhẹ nhàng, và hai ông bà chờ đợi. Con bé bụ bẫm nhìn ông bà, suy nghĩ, không sợ mà cũng không còn có vẻ thân thiện, thái độ của một đứa trẻ suốt đời sống giữa những người không quen.
Nhiều phút trôi qua. Anh ả có thể làm gì? Bà Elinor tự hỏi mà không có ý định đi tìm họ. Sau năm phút, Herbert và Jessica trở lại.
- Xin tạm biệt ông bà Asher - Jessica lễ phép nói - Gặp lại ông bà, con thật sung sướng. Khi nào rỗi rảnh, xin mời ông bà đến chơi nhà chúng con.
- Cám ơn. - Bà Elinor đáp, kinh ngạc.
- Đến đây, Monica. - Jessica bảo con.
Herbert do dự. Có lẽ anh ta muốn nói gì đó. Anh ta ngó Jessica đang đi ra xe, rồi cúi xuống thưa với ông William:
- Cô ấy nói, ông chẳng cần lo nghĩ về chuyện ông bắt cô đi học... Con chẳng biết cô ấy nghĩ gì trong đầu, nhưng đây là điều cô ấy đã nói.
Ông William mất bình tĩnh:
- Trời đất, đó là ý của cô ấy, không phải của tôi.
Herbert tỏ vẻ khó tin.
- Thưa ông, cô ấy nói rằng không nên tin là ông bắt cô làm điều ấy, chỉ có thế.
Anh ta đi ra, lên xe và lái vụt đi hết tốc độ.
Ông William ngó theo đám bụi mù sau chiếc xe và nói:
- Có bao giờ em thấy một cảnh sỗ sàng như thế chưa?
Bà Elinor lắc đầu:
- Chúng ta hãy quên họ đi, không hiểu được họ đâu. Em mừng vì Herbert đã ra đi. Chúng ta đừng bận tâm đến họ nữa. Nhưng tội nghiệp con bé.
Bà nằm dài trên một cái ghế xếp, mặt hướng về phía vầng thái dương và nhắm mắt lại. Ông quan sát vẻ mặt thanh thản của bà và cảm thấy cần bắt chước theo. Bà đã tổng hợp những kết luận riêng của bà về loài người. Vào giờ phút hiện tại, bị đặt đối diện với những hạng người kỳ cục, không hiểu nổi, chỉ có cách là quên họ đi. Chỉ có lịch sử mới làm sáng tỏ vấn đề, biết quan sát riêng rẽ các giai cấp theo thứ tự. Bây giờ thì hãy hoan nghênh mặt trời đang chiếu trên người ông và bà Elinor, trong lúc họ chấp nhận những gì họ không hiểu được.
Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 6 năm 2015