- II - Đạo binh Hỏa đầu quân -
Đạo binh của Hoàng đế đến biên thùy. Ngài cho họp các quan, phán rằng:
- Binh Mễ Tây Lan hùng hổ như lang sói, các khanh có ai vì nước lãnh ngọn cờ tiên phong chăng?
Một vị tướng từ trong hàng ngũ bước ra:
- Tâu bệ hạ, hạ thần dẫu bất tài cũng xin bảo vệ lấy ngọn cờ của đất nước.
Nhà vua mừng rỡ:
- Khanh hãy khá thận trọng.
Vị tướng ấy chính là Duy Minh hầu tước. Hắn kiêu dũng ngồi trên mình ngựa, hăng hái kéo một đạo hùng binh xuống núi.
Hai đạo quân gặp nhau trong một trận tàn khốc. Tiếng quân reo vang dậy làm náo động cả một góc trời. Quân Mễ Tây Lan cuộn tràn như nước vỡ bờ.
Binh của Duy Minh càng ngày càng yếu thế. Hầu tước nhìn quanh, thấy thây quân sĩ chồng chất đầy cả chân núi. Tiếng gươm giáo chạm nhau nghe ghê rợn như tiếng gọi của tử thần. Hắn nghĩ thầm: “Ta sẽ chết mất nếu còn rán chống cự”. Và không nhớ rằng mình có bổn phận bảo vệ ngọn cờ tổ quốc, hắn cho ngựa lén trốn lên một triền núi với một mớ tàn quân.
Mạc Anh vừa đến giữa đám loạn quân thì nhận ra ngọn cờ của mình không còn trong hàng ngũ. Một vị đại thần tâu vội:
- Bệ hạ trông kìa; ngọn cờ của bệ hạ đang phất phơ trên triền núi.
Nhà vua đỏ mặt:
- Ta đã lầm trao ngọn cờ cho một tên khiếp nhược. Quân sĩ! Hãy tiến nhanh trả thù cho đồng bạn các ngươi.
Đạo binh của nhà vua đồng loạt tiến lên, rồi oằn oại như một đoàn thuyền giữa dòng thác lũ. Thanh gươm của nhà vua bay vun vút nhưng không làm sao cứu vãn được cơn nguy. Tiếng đau thương của đất nước làm quặn lòng, tiếng rên la của muôn binh càng thảm thiết. Nhà vua nhìn lên thấy cả một chân trời đỏ như nhuộm máu, gió reo vù vụt và bụi mù như khói cuộn. Ngài cố huy động thanh gươm với bao nhiêu tàn lực.
Bỗng một tiếng reo trên triền núi làm cho nhà vua phấn khởi. Một đạo binh tràn xuống, cầm đầu là tiểu tướng Sĩ Uy.
Thì ra trong lúc đoàn ngự binh đang lâm vào vòng nguy khổ, Sĩ Uy cùng Khả Minh hầu tước đang đứng trên một triền núi và chứng kiến rõ sự thất bại thê thảm của nhà vua. Khi thấy Duy Minh bỏ hàng ngũ lẻn trốn một cách hèn nhát, chàng tuổi trẻ bỗng thấy lòng công phẫn. Chàng nói với hầu tước: “Ta phải đồng tâm cứu giá! Nhà vua đã bị phản bội, ta phải đến với ngài”. Và chàng quay lại bọn hỏa đầu quân, thét to: “Các người hãy theo ta. Hỡi những kẻ yêu nước, các người hãy ra sức giải cứu cho nước nhà đang nguy khốn”.
Cả thảy đều đồng một loạt hưởng ứng. Nhưng họ chỉ là bọn người chuyên nấu cơm, dọn bếp, họ không có một khí giới nào trong tay. Họ bước đi vài bước rồi dừng lại, đưa mắt nhìn nhau. Sĩ Uy lại thét lên:
- Các người sợ gì? Các người hãy tiến lên! Khí giới đã có kia, ta hãy đoạt khí giới bọn Duy Minh hèn nhát.
Lần này không còn ai rụt rè gì nữa. Họ theo Sĩ Uy và hầu tước băng mình xuống núi. Đến gần đám tàn quân của Duy Minh, Sĩ Uy tiến đến trước mặt vị hầu tước khiếp nhược:
- Hỡi hầu tước nhà vua đâu?
- Hoàng thượng đã bị bắt.
- À quân phản bội, nhà ngươi nói láo. Chính nhà ngươi đã bỏ hàng ngũ trong lúc muôn quân đang chiến đấu.
Dứt lời, Sĩ Uy hất hầu tước xuống ngựa, mạnh cho đến nỗi hắn phải nằm bất tỉnh. Bọn hỏa đầu quân lập tức đoạt tất cả khí giới của bọn đào ngũ. Sĩ Uy nhảy lên ngựa, phất ngọn cờ làm lịnh, rồi kéo đạo binh vừa thành lập vào vòng phong tỏa của địch quân.
Binh của Sĩ Uy đi đâu, quân Mễ Tây Lan chết lăn ra như rạ. Vua Mễ Tây Lan sợ hãi, vội cho thâu binh.
Khi Sĩ Uy đến trước mặt Mạc Anh hoàng đế, nhà vua hớn hở:
- Sĩ Uy, nhà ngươi quả thật là một tiểu anh hùng.
Ngài rút thanh kiếm vàng đeo ngang lưng ra, niềm nở bảo:
- Tất cả tội lỗi của nhà ngươi, Trẫm ân xá cả. Và Trẫm ban thanh kiếm danh dự này cho ngươi gọi là ghi công cứu quốc.
Mạc Anh vừa nói vừa trao thanh kiếm cho Sĩ Uy.
Chàng tuổi trẻ đưa hai tay tiếp lấy giữa muôn tiếng hoan hô vang dậy của binh sĩ.
Trong lúc vua tôi đang hớn hở, chợt một đại tướng Mễ Tây Lan xin vào ra mắt. Nhà vua ra lịnh cho vào.
Đó là vị phò mã của Mễ Tây Lan hoàng đế. Chàng là một võ tướng vô địch, đã từng đại thắng cả trăm trận, chinh phục cả thiên hạ anh hùng. Sau khi làm lễ nhà vua, hắn bước đến trước mặt Sĩ Uy, kiêu hãnh nói:
- Lần đầu tiên tôi được gặp một thiếu niên anh dũng như tiểu tướng. Xin cho biết tiểu tướng là ai?
- Tôi là Sĩ Uy, con của Sĩ Gia bá tước.
- Thật là vinh dự cho bá tước. Tôi là Lỗ Sinh, phò mã của Hoàng đế Mễ Tây Lan. Tôi thay mặt Hoàng đế đến đây, yêu cầu được gặp tiểu tướng trong một trận. Nếu tôi thua, Hoàng đế nước tôi lập tức rút binh về. Trái lại, nếu tiểu tướng thua, xin nhường cho chúng tôi phân nửa bờ cõi.
Sĩ Uy ngẩng mặt lên với cái vẻ hiên ngang của một tráng sĩ:
- Tôi rất lấy làm vui lòng, phò mã ạ! Có điều ngài nên hiểu trận ấy hẳn là ghê gớm lắm mà phần thắng chắc chắn là phải về tôi.
Lỗ Sinh mỉm cười:
- Tiểu tướng có một tấm lòng tự tin rất đáng khen, nhưng tôi e rằng lần này tiểu tướng không còn giữ nó lâu nữa.
Phò mã Mễ Tây Lan ra về giữa những đôi mắt ngạc nhiên của cả một đoàn binh thù địch.