- III - Trên đảo Hoàng Sa -
Trận tranh sức của đôi võ tướng đã định vào một ngày cuối thu trên đảo Hoàng Sa.
Buổi sớm hôm ấy, Hoàng đế Mễ Tây Lan cùng tất cả triều thần thân tiễn phò mã ra trận.
Lỗ Sinh vận một bộ giáp sắt, đeo bên lưng thanh bảo kiếm Kiền Khôn. Đó là một thanh gươm quý nhất của nước Mễ Tây Lan, cũng có thể là thanh gươm quý nhất của cả thế giới.
Nhà vua nắm lấy tay phò mã, ân cần căn dặn:
- Trẫm sẽ ban cho khanh phân nữa lãnh thổ thâu hoạch được của địch và sẽ gả Mỹ Liên công chúa cho khanh nếu khanh hoàn toàn thắng trận.
- Tâu Bệ hạ, nếu hạ thần thắng trận hôm nay cũng là vì tổ quốc và công chúa, hạ thần không dám ao ước gì nữa.
Khi Lỗ Sinh sửa soạn lên đường thì công chúa bước vào. Nàng lộng lẫy trong bộ xiêm y màu hồng, tha thướt như một dáng tiên. Mái tóc nàng cài một vòng hoa tươi càng làm nổi bật vẻ mặt hồng hào, đôi mắt long lanh và nụ cười xinh trên đôi môi thắm.
Nàng âu yếm nói với Lỗ Sinh:
- Trận thử sức hôm nay, phò mã bảo là vì thiếp, vậy chẳng hay thiếp có thể theo phò mã để xem chàng trổ tài chăng?
- Nếu vậy thì công chúa sẽ được dịp xem thanh Kiền Khôn lợi hại là dường nào, và người yêu của công chúa sẽ không hổ tiếng vô địch bấy lâu nay.
Công chúa hớn hở theo Lỗ Sinh đến Hoàng Sa đảo.
Khi công chúa và Lỗ Sinh ra đi được một lúc, viên hầu tước Mặc Lệ - người được uy quyền nhất bên cạnh nhà vua - vội quỳ xuống trước ngai vàng:
- Xin bệ hạ cho hạ thần theo tiếp tay với phò mã, thần hứa chắc sẽ đem Sĩ Uy về nội đêm nay.
Nhà vua ưng thuận. Lập tức, hầu tước tuyển chọn hơn trăm chiến binh lão luyện, đem mai phục trong những bụi rậm trên đảo Hoàng Sa. Sự phản bội đó Lỗ Sinh không hề ngờ đến và Mỹ Liên cũng không ngờ sự đổi ý của phụ thân.
Hai người ra đi với sự tự tin ở tài lực mình, với sự hân hoan của một việc làm anh dũng.
Sĩ Uy đơn thân độc mã đến đảo từ sớm. Tuy còn trẻ quá, chàng vẫn đủ đức tính can đảm và can cường của một tráng sĩ. Thanh gươm chàng nhịp khẽ trên lưng ngựa, đôi mắt chàng sáng ngời như hai vì sao.
Khi công chúa và Lỗ Sinh vừa tới, chàng khẽ nghiêng đầu chào:
- Tôi đợi phò mã từ sáng.
Lỗ Sinh mỉm cười:
- Tôi đến trễ nhưng vẫn còn đủ thời giờ để ta hiểu tài nhau. Nàng này là Mỹ Liên công chúa, con gái yêu của Hoàng đế Mễ Tây Lan và là vị hôn thê của tôi. Nàng đến để chứng kiến cuộc tranh đấu của chúng ta.
Mỹ Liên công chúa cúi đầu với nụ cười rất đẹp trên môi.
Lỗ Sinh tiếp:
- Nếu tiểu tướng thắng, chúa tôi sẽ tức khắc rút binh và phần tôi, tôi xin nhường nàng công chúa trẻ đẹp ấy lại cho tiểu tướng.
Sĩ Uy hiên ngang đáp:
- Tôi chẳng phải vượt núi đến đây để tìm người đẹp. Ngài biết điều, hãy về quy hàng với chúa tôi, ngài sẽ được ban thưởng và trọng dụng.
- Không khi nào! Tôi đã từng biết thắng chớ chưa hề biết quy hàng.
- Nếu vậy thì lần này ngài sẽ được biết mùi thất bại.
Hai thanh gươm bắt đầu chạm vào nhau. Bên kia bờ Hoàng đảo, đoàn binh của hai nước giàn ra để xem cuộc tranh đấu. Những tiếng reo vang dậy đưa sang hòa nhịp với gió ngàn và thép chạm.
Thanh gươm của Sĩ Uy vun vút như tiếng gió, ánh thép rung lên không khí như những tia hào quang. Thanh Kiền Khôn của Lỗ Sinh bay lộn như thần long đón những miếng lợi hại của địch thủ. Đến xế trưa, Lỗ Sinh bị một vết thương ở chả vai.
Sĩ Uy bật cười:
- Lỗ Sinh! Thanh Kiền Khôn lợi hại của ngài đâu? Nó đã phản ngài rồi đó.
Lỗ Sinh lồng lộn như con hổ dữ, nhưng thanh Kiền Khôn vẫn bất lực trước lưỡi gươm thần tình tuyệt kỹ của Sĩ Uy. Chàng vừa đánh vừa thở hổn hển, sức lực lần lần càng yếu.
Thấy Lỗ Sinh không còn có thể chống cự lâu nữa, hầu tước Mặc Lệ ra lịnh cho quân mai phục áp vào. Họ vây kín Sĩ Uy, mặc cho Lỗ Sinh và công chúa đứng ngây người ra giữa cơn hỗn loạn. Hai người vừa kinh ngạc vừa hổ thẹn.
Sĩ Uy chống cự anh dũng với bao nhiêu tàn lực, nhưng rốt cuộc chàng đành thúc thủ trước sự hùng hổ của bầy sói. Người ta trói chàng lại và giải chàng về trại.
Mặc Lệ tâu với nhà vua:
- Tâu bệ hạ, hạ thần đã y lời bắt Sĩ Uy về để trả thù cho bao nhiêu quân sĩ ta đã bị hắn giết.
Nhà vua mừng rỡ:
- Khanh thật là bậc công thần, Trẫm rất lấy làm đẹp dạ. Trẫm sẽ cho treo cổ hắn trước pháp trường để cho bọn Mạc Anh vỡ mật.
Lỗ Sinh vội phủ phục:
- Tâu bệ hạ, hạ thần cùng Sĩ Uy đã cam kết nhau trong cuộc tranh đấu, hầu tướng Mặc Lệ đã làm một việc phi pháp. Xin bệ hạ vì danh dự của nước Mễ Tây Lan, vì danh dự của những trang mã thượng mà trả tự do lại cho Sĩ Uy. Ta sẽ bắt hắn trong một trường hợp khác.
Nhà vua cương quyết:
- Không thể được.
Công chúa cũng quỳ xuống:
- Xin phụ thân hãy thả Sĩ Uy. Tất cả dân Mễ Tây Lan đều công phẫn nếu phụ thân còn giữ Sĩ Uy:
- Trẫm đã nhất định.
Và nhà vua truyền lệnh đem giam Sĩ Uy vào ngục, đợi sáng mai sẽ đem ra xử ở pháp trường.