- VI - Đường về tổ quốc -
Tin Sĩ Uy sắp chiến đấu với Phi Tinh đồn đến tai Lỗ Sinh và Mạc Anh hoàng đế.
Lỗ Sinh vội tâu với nhà vua:
- Xin bệ hạ cho hạ thần về trại Mễ Tây Lan. Xong cuộc chiến đấu, hạ thần sẽ về đây với bệ hạ.
Nhà vua vui vẻ:
- Khanh cứ tự tiện ra đi. Trẫm chúc Sĩ Uy và khanh may mắn.
Lỗ Sinh trở về giữa sự hoan hô của dân Mễ Tây Lan. Vua Mễ Tây Lan kinh ngạc hỏi chàng:
- Mạc Anh hoàng đế đã trả tự do cho khanh chăng?
- Tâu bệ hạ, Mạc Anh hoàng đế sẽ trả tự do cho hạ thần, khi nào bệ hạ cho thả Sĩ Uy về nước. Thần chỉ xin phép nhà vua về đây chịu tội thế cho Sĩ Uy để cho chàng được tự do chiến đấu.
Lỗ Sinh dẫn Sĩ Uy về phòng mình, đích thân võ trang cho chàng tuổi trẻ. Công chúa vẫn chưa yên tâm, nàng lo sợ căn dặn:
- Phi Tinh là người rất dữ tợn, lưỡi gươm của hắn đã từng hạ sát hơn hai mươi nhà vua và vô số tráng sĩ. Sĩ Uy, bạn hãy rán! Bạn đang cầm vận mạng của tổ quốc bạn và cả vận mạng của chúng tôi.
Sĩ Uy nở một nụ cười tự tin.
- Không lúc nào tôi thấy hăng hái hơn lúc này. Công chúa đừng sợ, tôi sẽ xử tội tên khiếp nhược ấy trước buổi chiều hôm nay.
Lỗ Sinh cảm động, đặt thanh Kiền Khôn vào tay bạn:
- Sĩ Uy, bạn hãy cầm lấy thanh gươm này. Đó là thanh gươm quý nhất hoàn cầu, nó sẽ giúp bạn thắng trận dễ dàng. Từ nay, thanh bửu kiếm ấy thuộc quyền sở hữu của bạn.
Sĩ Uy niềm nở cảm tạ, rồi vội vàng lên yên. Vó ngựa phi nhanh về hướng Hoàng đảo. Đạo binh Mạc Anh đã đứng quanh bờ để đón chàng. Nhiều người đồng nói:
- Hỡi vị tiểu anh hùng! Hãy cho chúng tôi theo với! Chúng tôi sẽ bảo vệ chàng và sẽ bằm xác thằng mọi Phi Tinh ra như một con vật.
Sĩ Uy sợ hãi, thét to:
- Không, các ngươi hãy giữ danh dự của Hoàng đế và bảo tồn sanh mạng của Lỗ Sinh. Các ngươi hãy tin chắc, phần thắng sẽ về chúng ta.
Dứt lời, chàng cho ngựa xuống thuyền ra đảo.
Thuyền vừa cập bờ thì Phi Tinh cũng vừa đến bên kia sông. Hắn oai dũng ngồi trên con thần mã, không cần xuống thuyền, hắn thúc ngựa cho chạy xuống mặt nước. Con thần mã sang đến bờ không hề đẫm ướt yên cương.
Sĩ Uy kinh ngạc reo to:
- Thật là lạ! Giá ta được con thần mã đó!
Và tự nhiên chàng có ý thèm muốn ngồi trên mình nó, cho phi như bay về khắp bốn phương trời.
Nhưng Phi Tinh đã đến. Hắn nhìn kỹ Sĩ Uy từ đầu đến chân, bỗng cất tiếng cười to:
- Ta lấy làm hổ thẹn phải chiến đấu với một oắt con như mi. Sĩ Uy, mi còn đủ thời giờ để ăn năn, ta rộng lượng tha cho mi trở về.
Sĩ Uy đỏ mặt, rút thanh Kiền Khôn ra khỏi vỏ:
- Nhà ngươi thật là một gã mù. Ngươi khá mau mau xin tội đi, rồi thanh Kiền Khôn này sẽ đưa ngươi về với Chúa.
Hai thanh gươm chạm vào nhau, đánh bật một lằn lửa. Cả hai phi ngựa vài bước để xem lại thanh kiếm rồi lại lăn sả vào nhau. Sĩ Uy dùng một thế lợi hại đánh trúng vào ngực đối thủ. Phi Tinh gầm lên một tiếng dữ tợn rồi chém tạt vào tai Sĩ Uy làm văng mất chiếc mũ của chàng.
Hai người hăm hở vung gươm giữa tiếng hò reo của quân sĩ. Sĩ Uy càng đánh càng hăng, trong lúc Phi Tinh lần lần càng đuối. Quân Mễ Tây Lan không dằn được sự lo sợ, họ thét to từ bên kia bờ Hoàng đảo:
- Phi Tinh! Cái cang trương buổi sáng của ngài đâu. Hãy đánh thật mạnh, thật mạnh, con thần mã sẽ phụ lực với ngài.
Nghe những lời đó, Phi Tinh bỗng thấy mình khỏe lại. Chàng vung mạnh thanh gươm và chém trúng vào chả vai đối thủ.
Máu từ trên chả vai Sĩ Uy bắn vọt lên, làm cho chàng cháng váng.
Phi Tinh cả cười:
- Sĩ Uy, mày đã nếm thử thanh gươm của ta rồi đó.
Một sự căm hờn tràn lên cổ chàng tuổi trẻ. Chàng dường nghe văng vẳng lời công chúa Mỹ Liên: “Bạn hãy rán! Bạn đang cầm vận mạng của tổ quốc bạn và cả vận mạng của chúng tôi”. Những lời ấy giúp cho chàng lấy lại can đảm.
Sĩ Uy cầm chặt lấy thanh gươm, nói thầm: “Hỡi thanh Kiền Khôn, mi hãy giúp ta bảo vệ cho chủ mi!” Và chàng đưa một gươm vào đầu quân địch, chém rơi lỗ tai bên trái của Phi Tinh.
- A, Sĩ Uy, mi cũng khá lắm đó!
- Thật vậy sao? Thế thì ngươi sẽ mất luôn tai bên phải. Công chúa Mỹ Liên đang cười ngươi đó.
Nhanh như chớp, Sĩ Uy đưa tiếp một gươm, mang theo lỗ tai bên mặt của địch thủ. Và một gươm nữa, chàng đâm thủng vào sườn con thần mã của Phi Tinh.
- Sĩ Uy, mi đã giết mất con thần mã của ta rồi.
- Ngươi hãy cầm gươm lên, ta sẽ xuống ngựa mà chiến đấu với ngươi.
Phi Tinh vội lấy trong mình một thứ thuốc dấu bôi vào hai vết thương. Lập tức, máu ở hai tai chàng ngưng chảy và vết thương hàn lại như xưa.
Chàng cầm gươm lên, mỉm cười nói với Sĩ Uy:
- Mi thấy không, những vết gươm của mi sẽ vô dụng đối với ta.
Và chàng lại hùng hổ cử gươm chém tới. Trận đánh diễn lại hăng hái hơn làm cho mọi người đứng xa phải hồi hộp. Một lần nữa, Phi Tinh bị một nhát gươm đâm thủng vào bụng. Chàng chỉ đưa tay tẩm thuốc xoa vào vết thương, da bụng chàng lành lại như cũ. Chàng cất tiếng cười ha hả:
- Sĩ Uy, mi hãy quăng gươm đi thôi, nó là một vật vô dụng.
Sĩ Uy tức giận gầm lên như con hổ dữ. Chàng huy động thanh gươm chém vào vai địch thủ. Lần này, thừa lúc Phi Tinh đang lo bôi thuốc vào vết thương, chàng đưa tiếp một gươm vào cổ quân địch. Đầu Phi Tinh bắn tung lên rồi lăn long lóc trên mặt đất.
Liền lúc đó, đoàn quân Mạc Anh mừng rỡ kéo vào Hoàng đảo.
Sĩ Uy cung kính đến nghiêng đầu dưới ngọn cờ tổ quốc, nhận lấy lời khuyến lệ thân mật của nhà vua.
Ngay hôm đó, Mạc Anh hoàng đế kéo quân đến trại Mễ Tây Lan.
Binh Mễ Tây Lan đã rút lui. Nhà vua cử binh đuổi theo, chém rơi đầu tên gian thần Mặc Lệ. Một số tù binh bị bắt, trong ấy có Lỗ Sinh và công chúa Mỹ Liên.
Ngày hôm sau khi lâm triều, Mạc Anh mời Lỗ Sinh và công chúa vào niềm nở nói:
- Trẫm lấy làm mến phục tài khanh. Nay cơn binh lửa đã qua, khanh và công chúa nên ở lại đây chung hưởng thái hòa với Trẫm.
Lỗ Sinh vội cúi đầu:
- Tâu bệ hạ, bổn phận thần đối với bệ hạ và Sĩ Uy đã hết. Người kiếm mã chỉ có một con đường. CON ĐƯỜNG VỀ TỔ QUỐC.
- Thật là cao quý! Vậy trẫm vui lòng trả tự do lại cho hai khanh và cho tất cả những người bạn của khanh đã bị bắt.
Nhà vua truyền lịnh sắm sửa cho Lỗ Sinh và công chúa ba chục cỗ xe chứa đầy gấm vóc, rượu ngon, rồi thân cùng các quan tiễn hai người cùng những tù binh khác lên đường.
Đi được một đỗi xa, Sĩ Uy cầm lấy tay bạn:
- Thôi ta tạm biệt. Mỗi khi cầm đến thanh Kiền Khôn, tôi sẽ nhớ đến bạn và công chúa.
Công chúa đứng lặng, đôi mắt đượm buồn xa xôi.
Tiếng vó ngựa lại trập trùng ra biên giới.
Thẩm Thệ Hà
HẾT