← Quay lại trang sách

- V - Tâm sự nàng công chúa -

Nhưng người buồn nhất là Mỹ Liên công chúa.

Mỹ Liên được lịnh trông nom Sĩ Uy ở khám. Nàng đối đãi với chàng như là bạn, nhất là từ ngày Lỗ Sinh ra đi.

Cái tin nhà vua hứa gả nàng cho Quốc vương đảo Tinh Châu làm cho nàng vô cùng khiếp đảm. Trọn ngày vẻ mặt nàng rũ rượi, giọt lệ lúc nào cũng đẫm má. Sĩ Uy phải an ủi nàng:

- Công chúa, nàng đừng sầu thảm, phải can đảm như vị hôn phu của nàng.

Mỹ Liên gạt lệ, nhưng giọng nàng vẫn nghẹn ngào trong tiếng khóc:

- Tôi không còn can đảm nữa.

Sĩ Uy thở dài:

- Giá ta có thể thay Lỗ Sinh mà tranh đấu với Phi Tinh để giành lại công chúa cho chàng.

- Bạn Sĩ Uy, bạn là người rất tốt, bạn đã hứa và bạn hãy rán.

- Tôi là Sĩ Uy, công chúa ạ, và Sĩ Uy bao giờ cũng trọng lời hứa.

Công chúa vội vã vào yết kiến nhà vua. Nàng phủ phục trước ngai vàng, đôi mắt chan hòa hai dòng lệ.

- Thưa phụ thân.

Nhà vua cảm động, bước xuống cầm lấy tay nàng:

- Công chúa, cha đã chọn cho con một vị hôn phu rất xứng đáng, một tay kiếm mã vang danh khắp thiên hạ.

- Con không biết ai khác là hôn phu của con, ngoài Lỗ Sinh.

Nhà vua nghiêm giọng:

- Lỗ Sinh đã bỏ ta sang đầu giặc. Hắn là một tên phản quốc.

- Thưa phụ thân, Lỗ Sinh không hàng giặc, chàng chỉ làm bổn phận của một trang mã thượng. Nếu phụ thân thả Sĩ Uy, tức khắc chàng trở về.

Công chúa vừa dứt lời, một người đến trước mặt nàng hùng hổ nói:

- Công chúa còn tiếc gì mà nhắc nhở đến một tên phản quốc. Ngày mai, tôi sẽ đem binh đến, đạp tan thành quách đem Mạc Anh và Lỗ Sinh về đây cho mà xem.

Công chúa ngẩng lên, khẽ nhếch mép cười:

- Phải ngài là Quốc vương đảo Tinh Châu chăng?

- Chính tôi là vị hôn phu của nàng đây, công chúa ạ!

Công chúa cau mày:

- Tôi vui lòng ưng thuận, nếu ngài đủ sức thắng được một người của quân địch.

- Tôi sẽ thắng và sẽ làm vừa lòng nàng.

Công chúa quay lại phía nhà vua:

- Thưa phụ thân, xin phu thân cho Sĩ Uy vào yết kiến.

Nhà vua ra lịnh và Sĩ Uy từ tốn bước bào.

Chàng lễ phép tâu:

- Tiểu tướng xin thay Lỗ Sinh mà chiến đấu với người đã xâm đoạt tình yêu chàng một cách phi pháp. Xin bệ hạ hãy vì công chúa, cho phép tiểu tướng bảo vệ nàng.

Phi Tinh cười khinh bỉ:

- Sĩ Uy, mi còn trẻ con quá, mi không biết tiếc cái tuổi xanh của mi hay sao?

Sĩ Uy nhìn thẳng vào mắt kẻ thù, gằn từng tiếng:

- Ta chỉ biết nhà ngươi đã làm một việc đáng thẹn đối với một trang kiếm mã. Ta tuy còn trẻ thật, nhưng ta cũng đủ sức cho nhà ngươi một bài học về tánh kiêu căng, tự phụ của nhà ngươi.

Phi Tinh giận dữ, thét to:

- Thằng bé con, mi muốn chết, ta sẽ cho mi vừa ý.

Rồi chàng tâu với nhà vua:

- Xin bệ hạ cho hạ thần đấu kiếm với Sĩ Uy trên đảo Hoàng Sa. Như thế, thần sẽ làm vừa lòng Lỗ Sinh và công chúa.

Nhà vua ưng thuận.

Công chúa hớn hở ra về. Nàng vui vẻ nói với Sĩ Uy:

- Bạn hãy về mài lại thanh gươm.

Chàng tuổi trẻ nhìn công chúa, mỉm cười:

- Nàng hãy vững lòng, nó là một thanh gươm vô địch.