← Quay lại trang sách

Chương 6

Micha ngồi trên tuyết, bắt rận trong chiếc áo khoác bằng lông. Tia sáng mặt trời chiếu trên tuyết lóng láng, mặt trận yên tĩnh trong một ngày đẹp trời. Chung quanh là cảnh tĩch mịch của khu rừng đất Nga. Ngay cả đến những con chó sói cũng bị tiếng đại bác nổ đuổi dồn đi, phải rút về miền Đông, tại các xứ Oural, Mông cổ, để lại sào huyệt của chúng ở phía sau gồm nhưng rừng dầy, cây cối mọc chen chúc, nơi bão táp tàn phá và lạnh như cắt da. Có nhiều người đã đến thay chúng ở khu này, họ cũng đói khát như chúng nhưng lại nguy hiểm hơn chúng nhiều.

Thỉnh thoảng có tiếng rì rào vọng trong khu rừng, từ sào huyệt này sang sào huyệt khác, từ túp lều đào sâu dưới đất này sang túp lều khác. Đêm xuống, có những bóng giống như những con kiến khổng lồ, lầm lũi đi dưới các vòm cây thấp, lần mò ra phía bìa rừng, ra con đường đi ra Babinitchi, ra con sông Gorodnia. Có những ánh chớp lóe lên trong bóng tối, reo rắc sự chết chóc, có những tiếng kêu đau đớn, những tiếng hô khẩu lệnh xé tan cảnh yên lặng. Có những ánh đèn rọi vụt sáng, rồi vụt tắt vì đạn bắn trúng. Và những bóng người lại tan biến đi như chưa hề xuất hiện bao giờ. Rồi tuyết vẫn rơi xóa nhòa mọi dấu vết. Sáng hôm sau, mặt trời chiếu xuống một vài đống tuyết nhỏ, bên trong lòi ra một bàn tay, một khuôn mặt lợt lạt, hay một cái chân còn mang chiếc bốt tuyết đã đóng cứng. Cũng có đôi khi, ánh sáng soi tỏ một hình người bò trên thảm tuyết trắng, đang kêu gọi cầu cứu....

Micha vừa giũ chiếc áo khoác vừa nói:

- "Anna nè, có một Tiểu đoàn mới của địch đã tới. Không biết Trung úy Thủ trưởng đã biết chưa ?"

Anna bò từ trong hầm chui ra và lấy nắm tuyết bỏ vào chiếc chảo méo mó. Nàng có vóc dáng mảnh mai của những người đàn bà nhà quê miều Trung Nga và bộ tóc đen dài bỏ thõng của những người đàu bà Mông cổ.

Nàng đáp:

- "Trung úy Thủ trưởng Sergei đã ở Orcha rồi."

- "Cầu cho ma quỉ bắt hết bọn Đức đi ! Bọn chúng dám tóm được Sergei lắm!"

Micha đứng dậy, mặc chiếc áo khoác. Hắn cao lớn, khỏe mạnh như một con gấu với đôi mắt hơi xếch, bộ ria mẻp rậm rạp và cặp giò vững chắc cắm xuổng tuyết như những chiếc cột.

Anna vừa cười vừa nói:

- "Thủ trưởng Sergei hiện ở nhà cô bồ là Tania"

Micha nhìn Anna treo chiếc chảo trên lửa nói:

- "Bọn địch mới tới không có mang số hiệu gì cả..."

Tuyết sắp tan trong chảo. Anna bỏ vào miếng thịt, đôi cánh và chiếc ngực của con quạ. Micha nói tiếp:

- "Cầu Thượng Đế phù hộ cho Sergei. Bọn địch mới tới nom hết sức là gớm ghiếc."

Anna bật cười vì Micha đã nhắc đến Thượng-Đế, và điều đó đối với hắn là dấu hiệu lo ngại nặng nề. Nàng nguấy tuyết trong chảo và tự hỏi: "Anh chàng Micha to khỏe như vậy mà làm sao lai tỏ vẻ sợ hãi ? Bọn Đức không vào trong rừng Gorki đâu. Họ đã bao vây hai lần rồi. Nơi nào chó sói ở là nơi an toàn nhất cho loài người."

Có người bước vào khu rừng thưa. Hắn có cặp chân cong queo, mặc chiếc áo khoác cũ bằng da cừu, đội mũ lót lông có tua phủ xuống. Nhận ra Micha và Anna, hắn giơ tay ra hiệu và tiếp tục tiến bước lại.

Micha cười nói:

- "Chú Tartoukine! Thế nào ? Nông trường bình thường chứ ? Hay là bọn Đức chiếm mất rồi ?"

Tartoukine hấp háy cặp mắt tinh ranh. Hắn có dáng dấp một người Mông Cổ hoàn toàn. Nước da vàng xếp nếp như da thuộc trên bộ mặt tròn với chiếc mũi trông giống như chiếc mụn nhọt thủng hai lỗ. Đôi tay quá lớn, buông thõng dọc theo chiếc thân dài, có vẻ như không phải của hắn và cặp vai rộng quá mức, xứng với đôi tay.

Hắn cầm chiếc chảo của Anna lật ngược lên và lấy chân gạt tuyết, dẫm lên chiếc bếp. Ánh lửa bị dập tắt kêu xèo xèo.

Hắn nói:

- "Bọn Đức lảng vảng khắp quanh đây. Họ sẽ trông thấy lửa bếp của chị.

Hãy ăn đồ nguội đi."

Anna liệng chiếc chảo vào trong hầm và nói:

- "Tụi nó không dám vào trong rừng đâu. Tụi nó đông không ?"

- "Không đông nhưng nhìn thấy khói bếp của chị, tụi nó sẽ khám phá ra nơi ẩn náu của bọn mình. Trung Úy Thủ trưởng cho báo tin sẽ có cuộc tập họp tối nay."

Micha nghĩ tới món ăn vừa bị hủy bỏ, kêu lớn:

- "Trời đất ! tối nay sao?"

- "Cần phải bắt một tên trong bọn địch mới tới đó. Tụi nó không có số hiệu, cũng chẳng có cầu vai. có lẽ đó là tụi biệt kích có nhiệm vụ đặc biệt lùng bắt bọn mình"

- "Rõ ngớ ngẩn! Ai mà tìm bắt bọn mình ?"

- "Tụi nó từ Đức đến thẳng đây, gồm cả già lẫn trẻ. Trung úy thủ trưởng Sergei bảo rằng tụi nó là một bộ đội rất đặc biệt. Tụi nó võ trang chẳng có gì mấy".

- "Thế mà tụi nó lại đòi đi lùng bắt bọn mình?"

- "Đồ ngu ! Tụi nó chắc phải có võ khí bí mật chứ. Sergei bảo thế nào anh cũng phải tới."

Tartoukine thổi vào đôi bàn tay và kéo dựng cổ chiếc áo khoác, hỏi tiếp:

- "Còn những người kia đâu ?"

- "Còn ở đâu nữa? dĩ nhiên là ở trong rừng. Chú vào đó sẽ gặp họ."

Tartoukine vừa đi vừa chửi thề, băng qua đám tuyết và khuất sau lùm cây. Một lúc sau, người ta còn nghe thấy tuyết từ trên cành cây rơi xuống khi anh ta đi qua, rồi tiếng đó cũng im nốt.

Micha khẽ nói như sợ làm náo động cảnh vắng lặng:

- "Anna nè, chỉ cần may mắn một chút là đêm nay bọn mình sẽ kiếm được ít đồ hộp và bánh bích qui"..

Tại Greha, Trung úy Thủ truởng Sergei ngồi cạnh lò suởi, lần mở những giấy tờ do Tania đã trao lại cho anh. Người tầm thước, mảnh dẻ, da bánh mật, như dân miền Caucase, anh mặc bộ đồ sờn rách của người dân nông trường. Bên cạnh anh, Tania trông giống như bức hình đức bà của Nga với bộ tóc đen óng ả, chải sát đầu, cặp gò má hơi cao làm cho khuôn mặt thanh tú của nàng mang tất cả vẻ quyến rũ và bí mật của Đông phương bao la. Nàng mặc chiếc áo len khít khao với bộ ngực và chiếc quần dầy lấm chấm, ống quần bỏ trong đôi

bốt bằng da mềm của Nga.

Trung úy Sergei ngắm nàng một lúc rồi nói:

- "Tania, em đẹp quá"

- "Đọc giấy tờ đi, Seigei"

Nàng cúi thổi than hồng trong lò, nghe nước sôi trong nồi rồi ngước mắt lên, khuôn mặt đỏ vì ánh lửa.

Nàng hỏi :

- "Em pha trà đặc cho anh. Bao giờ anh lại phải đi ?"

- "Chừng hai tiếng nữa. Em lấy những giấy tờ này ở đâu ra ?"

- "Tại Bộ chỉ huy quân Đức. Em giả đến xin làm thuê. Một tên Thượng sĩ muốn đưa em vào phòng hắn. Hắn đi kiếm rượu và vắng một lúc lâu. Thế là em chép những giấy tờ này và cất dấu vào đây (nàng mỉm cười, uỡn ngực). Rồi em bỏ đi trước khi hắn trở lại. Những giấy tờ đó có quan trọng không ?"

- "Anh chưa được rõ. Bộ đội mới này có tên là 999 nhưng tại sao binh sĩ lại không đeo số hiệu đó trên cầu vai như những binh sĩ đơn vị khác. Mà họ lại cũng chẳng có cả cầu vai nữa. Thực kỳ cục, (anh đứng dậy, lại gần Tania). Này cô bé, phải cố tìm hiểu vụ đó mới được. Nhưng mà cấm không được gặp tên Thượng sĩ."

- "Tối nay anh có ở đây không Sergei?"

- "Không thể được. Họ đợi anh trong rừng."

Chừng một giờ nữa, anh ta sẽ phải đi qua các đơn vị tiếp vận Đức, trá hình thành một nông dân nghèo khô trên đường băng qua vùng tuyết trắng tới căn lều xa xôi. Chiếc cầu gỗ trên sông Dniepr mà anh bắt buộc phải đi qua, thế nào tên lính canh cũng sẽ ngăn anh lại và nói :

- "Đứug lại ! Mày đi đâu vậy, chó ghẻ?"

Anh sẽ phải trả lời một cách khúm núm :

- "Dạ, dạ, tôi về nhà."

Tên lính canh sẽ cho anh đi qua như mọi lần. Một chiếc xe trượt tuyết với Fédia và hai con ngựa sẽ chờ anh ở sau Orcha. Họ sẽ phóng nhanh đi như gió vượt Babinitchi, vòng quanh Gorki. Vùng này rộng bát ngảt... Quân Đức không thể nào hiện diện được khắp nơi. Rồi là tới rừng, bức thành đen sì, dựng đứng từ chân trời này tới chân trời khác. Nông dân vùng Gorki và Bolchié gọi nơi đó là "xứ chó sói". Nơi đó vẫn còn sói, những con sói của Staline, hay là Đại đội 2 du kích dưới quyền chỉ huy của Trung úy Sergei.

Tiếng động của Tania làm Sergei dứt suy tư.

Nàng nói dịu dàng :

- "Trà của anh đây."

Nàng rót đầy một bình và ngồi cạnh Sergei ngắm anh ta uống từng hớp nhỏ trà xanh nóng. Nàng nói :

- "Bọn họ muốn mướn em làm thông dịch viên vì em biết chút ít tiếng Đức. Có nên nhận không, Sergei ?"

- "Dĩ nhiên nên nhận lời rồi ! Em sẽ biết được nhiều chuyện hơn."

- "Anh sẽ trở lại luôn luôn chứ ?"

- "Có thể... (Anh ta nhìn cặp mắt đen lớn chìm trong ánh sáng mờ của căn phòng)... Em đẹp, em biết điều đó. Vì vậy em phải luôn luôn đề phòng bọn họ."

- "Em thù ghét họ, Sergei!"

- "Nhưng bọn họ lại không thù ghét em..."

- "Họ sẽ không bao giờ được gì đâu, không bao giờ!"

Mắt nàng hướng về phía bếp lò. Sergei nhìn theo. Đằng sau ống khói chỗ tường xây gồ lên có khẩu súng lục của quân đội Nga, lắp đạn sẵn, chốt an toàn đã hạ xuống.

Sergei nói bằng giọng âm vang :

- "Trong tháng sáu, chúng ta sẽ giải phóng Viebsk và Orcha. Khi đó chúng ta có thể làm lễ cưới, Tania ạ. Còn sáu tháng nữa... Chúng ta sẽ gìn giữ cho tới ngày đó !"

Nàng can đảm gật đầu, lau cặp mắt lớn và mỉm cười.

- "Bây giờ anh đi hả ?"

- "Ừ."

Sergei ôm hôn Tania và cảm thấy cặp môi nàng giá lạnh.

Nàng thì thầm :

- "Cầu Thượng đế phù hộ cho anh !"

Sergei vội vã ra đi và biến sâu vào bóng tối của chiếc sân. Anh tự nghĩ : "Cầu Thượng đế, cái gì đã làm cho cô ta nhắc đến Thượng dế ?". Anh ta thì sẽ quên ngay câu đó. Một người Cộng sản chính tông như anh không biết Thượng đế là gì và cũng không muốn biết đến nữa. Hay nói cho đúng hơn, Thượng đế cùa anh là Đảng, là nước Nga, là mối căm thù vô tận đối với bọn xâm lăng Đức. Thượng đế đó cũng có quyền lực chẳng khác gì Thượng đế của những người già nua.

❉❉❉

Đại úy Barth tới trình diện vịQuân-Trấn-trưởng tỉnh Orcha, một Thiếu-Tá trừ bị giờ đang trong tình trạng lạ nước lạ non giữa cảnh quạnh hiu của xứ Nga.

Ông Thiếu-Tá xem xét giấy tờ do Đại-úy Barth xuất trình, rồi ngước mắt nhìn qua cặp kính :

- "Tiểu đoàn 999 ? Thuộc Trung-Đoàn nào ? Sư đoàn nào ?"

- "Thưa Thiếu tá, Tiểu-đoàn Trừng-giới 999 là một đơn vị biệt lập."

- "Một Tiểu-đoàn Trừng-giới à ?"

- "Dạ đúng, thưa Thiếu-Tá."

- "He... hèm..."

Thiếu-Tá đưa mắt ngắm nghía Barth từ đầu đến chân, vẻ nghi ngờ.

Banh tự nghĩ : "Ông này chắc thuộc kỵ binh, vì người kỵ binh khi ngắm ngựa què cũng như vậy. Mình cũng chẳng có thể trách ông ta. Ông ấy coi mình như một thứ cai ngục thôi."

- "Anh chỉ huy đơn vị này hả ?"

- "Vâng. Đơn vị của tôi đến Orcha để phục hồi danh dự ngoài chiến tuyến."

- "Để phục hồi danh dự ngoài chiến tuyến ? Dĩ nhiên rồi. (Thiếu Tá lại nhìn Barth bằng tia mắt dò xét). Anh có nhận được lệnh nào đặc biệt không ?"

Đại-úy Barth trả lời bằng giọng khôi hài:

- "Dạ có chứ. Đơn vị tôi được đặt trong khuôn khổ các tổ chức hậu cứ, trước hết là để thi hành những nhiệm vụ đặc biệt không thuộc phần hành động của những đơn vị khác."

- "Tôi hiểu."

Viên Thiếu Tá già cố gắng che dấu sự khó chịu, ông nhìn dẫy huy chương trên ngực Barth và mím môi:

- "Anh đã phục vụ ngoài tiền tuyến rồi hả?"

- "Dạ, ngay từ đầu cuộc chiến. Tại Ba-Lan, Pháp rồi Nga cho tới năm 1943. Tôi đã thuộc đoàn thiết kỵ tiền phong nhìn thấy các gác chuông nhà thờ của Mạc-Tư-Khoa."

- "Vậy mà bây giờ anh lại ở Tiểu đoàn 999 ?"

- "Dạ, thưa Thiếu-Tá, tôi về Tiểu đoàn này với tính cách tình nguyện."

- "Tình nguyện à?"

Vị Quân-trấn-trưởng tỉnh Orcha trịnh trọng đặt giấy tờ vào trong chiếc cặp như muốn cất dấu sự ngạc nhiên và bối rối của ông :

- "Tôi sẽ rất sung sướng được nói chuyện với Đại-úy một buổi tối nào đó, bên cạnh ly rượu ngon. Tôi sẽ gửi lệnh của Tiểu đoàn đến cho Đại úy sau."

- "Thành thực cảm ơn Thiếu-Tá."

Barth khẽ mỉm cười, ông già mắc mồi rồi, hay nói theo ngôn ngữ của những kỵ sĩ là con ngựa phì phò bực bội nhưng cương đã kìm chắc, nó sẽ chạy ngon lành. Như vậy được chừng bao lâu thì chẳng ai có thể biết được.

Cùng lúc đó, Deutschmann viết cho Julia trong căn nhà nhỏ miền quê, đã bị tàn phá mất một nửa. Hai ngọn đèn cầy chiếu sáng căn nhà và cứ mỗi lần cửa mở, ngọn lửa chập chờn muốn tắt. Bóng tối nhảy múa trên tường ám khói và lướt trên mặt tờ giấy có những hàng chữ phủ dần :

"Cưng của anh, Julia bé nhỏ mến thương của anh !

"Đã lâu em không nhận được thư của anh, có phải không đôi mắt nai dễ thương? Dù sao thì đối với riêng anh, một thời gian vô tận hình như đã kéo dài kể từ ngày anh viết cho em từ nơi đồn trú cũ của anh. Bây giờ thì bọn anh đang ở Nga. Trước đây bọn anh ở Âu-Châu. Anh biết rằng địa điểm mà bọn anh đang ở hiện tại cũng có trên bản đồ Âu-Châu, nhưng lại là một thế giới hoàn toàn khác biệt. Tất cả đều quá mới mẻ và xa lạ một cách ghê gớm đến nỗi thỉnh thoảng anh tự hỏi tất cả những cái đó có phải đúng là sự thực hay không, có phải anh đang mộng mê hay không ? Có thể nói, đối với anh, không còn dĩ vãng nữa. Mỗi khi anh muốn nghĩ tới quá khứ, những hình ảnh hiện ra trong ký ức của anh đã mất cả hình thể, đường nét..... Chỉ riêng có em là giữ nguyên được hình ảnh rõ rệt như cũ trước mặt anh. Hơn thể nữa: em còn trở thành sống động đến mức đôi khi anh tưởng như nghe tiếng em, cảm thấy hơi thở của em trên má anh..."

Deutschmann ngừng viết, bực bội nhìn cánh cửa mở kêu răng rắc. Trung sĩ Peer Hefe, hỗn danh "Ông Quạu", nhào vào phòng:

- "Wiedeck, Schwanecke, Bá tước Hugo, man lên đường sửa chữa đường

giây điện thoại."

Schwanecke nói :

- "Hai mươi mốt".

Hắn đang chơi bài với Wiedeck và bá tước Hugo von Siemsburg Wellhausen mà mọi người gọi vắn tắt là Hugo. Sau đó, hắn mới để ý đến sự xuất hiện của viên Trung sĩ:

- "Lại có chuyện gì nữa thế? Bây giờ làm gì đây?"

Trung sĩ Hefe đáp:

- "Đường giây điện thoại bị đứt."

Schwanecke ngáp, vươn vai, nói :

- "Cứ vậy hoài à ! Tôi muốn biết xem ở cái xứ khốn khiếp này có khi nào đường dây đuợc nguyên vẹn bao giờ không ?"

Đường giây điện thoại liên lạc với Đại đội đóng tại Babinitchi đã bị gián đoạn. Chính Thượng sĩ nhất Krull nhận ra điều đó.

Thượng sĩ la lớn:

- "Những thằng ngốc nào đã đặt đường giây đó? (ông ta ngồi trong phòng nhỏ căn nhỏ miền quê, được giữ gìn tươm tất, nơi các hạ sĩ quan tiếp tế đặt văn phòng. Bên nọ không sao làm được việc gì ra hồn ! (Một luồng gió lạnh ngắt thôi vào gáy làm ông ta thét lên). "Đóng cửa lại, đồ ngu !"

Nhưng ông ta vội đứng vọt dậy vì thấy "đồ ngu" lại chính là Trung-úp Obermeier.

Ông Thượng sĩ báo cáo :

- "Thưa Trung úy, liên lạc với Đại-đội 1 bị đứt. Bắt đầu có chuyện rồi !"

Obermeier đích thân thử điện thoại, quay máy và nghe. Không thấy gì cả :

- "Thượng sĩ liên lạc được với Tiểu đoàn không ?"

- "Dạ, cũng không, thưa Trung-úy".

- "Thực ra, có liên lạc cũng vô ích. Phải cử một toán đi sửa chữa."

Thượng sĩ Krull thở phào. Một toán sửa chữa... Như vậy việc chỉ huy chỉ cần một Trung sĩ.

Thế là Trung sĩ Hefe và sáu người khởi hành trên con đường phủ tuyết từ Gorki đi Babinitchi.

Schwanecke to lớn nhất, mang cuộn giây điện thoại trên lưng. Wiedeck

giữ chiếc máy điện thoại kiểm soát. Binh nhì Lingmann, cựu Thượng sĩ trước đây có tội uống nhiều và trong cơn say chửi tuốt luốt hết, kể cả thượng cấp của anh ta và tập đoàn lãnh đạo nước Đức, bây giờ mang hai túi nặng các dụng cụ. Sau chót là Hugo tức bá tước Von Siemsbure-Wellhausen, một người bạn lặng lẽ, luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người và chịu đựng số phận một cách bình thản. Hồ sơ của Tiểu-đoàn 909 ghi rằng ông ta đã bị kết án vì tội phản bội và xúi giục phá hoại vật liệu của quân đội Đức. Sự thực thì vào đầu năm 1943 trong cuộc hy sinh vô nghĩa của Lộ quân thứ 6 tại Stalingrad một nhóm sĩ quan đã kết hợp với ông ta để tổ chức chống lại những nhà lãnh đạo nước Đức và nếu có thể, để chấm dứt chiến tranh trong lúc còn đủ thời giờ. Ông còn sống sót được là nhờ có người em sống ở I-pha-nho và làm việc cho cơ quan tình báo quân đội Đức. Ông này có nhiều liên lạc mật thiết với Nữu-Ước và nếu Hugo mà mất tích là ông ta có thể kể ra nhiều điều phiền phức...

Đi đầu là Trung sĩ Peter Hefe, khẩu tiểu liên cầm trên tay. Đêm lạnh buốt và tối đen. Hai người có nhiệm vụ đi dò đường giây thỉnh thoảng lại ngừng lại, nhảy lên vài cái để làm cho nóng đôi chân sắp bị tê cóng mặc dầu đi bốt có lót lông. Nhiều chỗ bị tuyết phủ che kín hết con đường. Chỉ còn nhận ra được phương hướng nhờ những cột giây điện thoại cách nhau rất xa.

❉❉❉

Micha và Tartoukine. anh du kích Mông Cổ, ngồi sau đám bụi cây. Họ dựng chỗ ẩn núp che tuyết bằng những nhánh cây theo lối của người Toungouneco. Vừa nhai hạt quì, họ vừa rình mò trong đêm tối.

Tautoukine hỏi khẽ :

- "Cậu chắc đã cắt giây rồi chứ? Tụi nó lẽ ra phải tới đây từ lâu rồi. Một Đại đội Đức không có liên lạc điện thoại chẳng khác nào đứa trẻ sơ sinh xa mẹ."

- "Im đi ! Cậu có nghe thấy gì không?"

Họ giỏng tai lên. Gió rít nhẹ qua các bụi cây và trên đồng hoang trống trải.

Micha nhổ hạt quì đang nhai và đứng dậy. Có tiếng động khác thường vọng tới, đó là tiếng cuộn giây điện thoại đập trên lưng Schwanecke, trước còn văng vẳng, sau rõ dần.

Micha đưa bàn tay về phía sau nắm lấy khẩu tiểu liên Nga.

- "Bọn nó ở phía nào tới? Gorki hay Babinitchi ?"

- "Tôi chưa trông thấy".

- "Cậu có nghe thấy bọn nó không ?"

- "Có. Thôi im đi!"

Tartoukine lết trong tuyết và nằm dài như bó giẻ. Micha đưa cho hắn khẩu tiểu liên thứ hai.

Tatoukine thì thầm:

- "Bọn nó kia kìa, từ phía Gorki tới."

- "Bao nhiêu đứa ?"

- "Tôi chưa nhận ra."

Tartoukine nói rất khẽ dường như nói riêng cho mình nghe, dường như quên cả Micha, quên cả lạnh, gió, tuyết, quên cả bầu trời thấp và tối, dường như trên cả thế gian này chỉ còn có hắn và những người mà hắn thù ghét như chưa bao giờ thù ghét ai đến thế. Hắn nằm đó, một mình với khẩu tiểu liên, với mối hận thù và sự khao khát mãnh liệt được giết chóc một cách tàn nhẫn.

Phút chốc họ nghe thấy tiếng nói, Trung sĩ Hefe quay lại đằng sau hỏi :

- "Tốt cả chứ ?"

Hugo đi sau chót đáp :

- "Tốt cả."

Trên bộ mặt lạnh giá của Tartoukine thoáng hiện một nụ cười rồi ngưng lại thành một nét nhăn nhó.

Đám binh sĩ Đức đã gần đến chỗ đường giây bị cắt. Micha thận trọng đẩy khẩu tiểu liên lên đống tuyết được đắp sẵn nâng báng súng lên vai và nhắm nhóm người ít ỏi và ngưng lại.

- "Chỗ đứt đây rồi !"

Một binh sĩ đi dò trước giơ tay lên. Schwanecke hạ cuộn giây xuống và lau mặt vì hắn đổ mồ hôi mặc dù trời lạnh.

- "Giây bị cắt hay sao ?"

- "Hình như vậy."

Lingtnann đưa túi dụng cụ ra. Wiedeck quỳ xuống để nối chiếc máy điện thoại kiểm soát. Hugo nói :

- "Làm mau đi mày ! Lạnh chết mất !"

Wiedeck đáp :

- "Ngón tay tao cóng lại rồi, ông nội."

Trung sĩ Peter Hefe lên tiếng:

- "Thôi mày, làm mau đi."

Schwanecke hít thở như con bò mộng, có cái gì làm hắn bứt rứt. Sự việc có vẻ đáng nghi quá. Hắn hỏi :

- "Sợi giây ra sao ?"

Wiedeck đáp :

- "Bị nghiến đứt."

Anh ta đã nối xong chiếc máy kiểm soát, quay chiếc tay quay và nghe, rồi tỏ vẻ hài lòng. Có tiếng giận dữ của Thượng sĩ Krull ở đầu giây :

- "Thế nào, tụi bay đã tìm thấy rồi hả ? Tụi bay làm lâu quá, bọn ngu ! Tại sao vậy ?"

Wiedeck đáp:

- "Giây bị nghiến đứt."

Trung sĩ Hefé đưa tay cầm chiếc ống nói.

Tarioukine và Micha phóng mắt nhìn thoảng qua, Tartoukine nói :

- "Cậu quạt từ trái sang mặt, tôi từ mặt sang trái... không thể để hụt thằng nào... Nhằm vào giữa, chỗ bụng đó..."

Karl Schwanecke quỳ xuống cạnh Wiedeck, giơ tay nâng sợi giây lên ngang tầm mắt và lần lần giữa các ngón tay. Đột nhiên, hắn quay lại, giơ tay lên, nhảy vọt vào một hố tuyết và thét lên :

- "Nằm tất cả xuống !"

Mấy người kia nhào hết cả xuống như dưới mãnh lực của một tiếng hô thần diệu. Ngay lúc đó hai khẩu tiểu liên nổ ròn. Vừa nằm xuống đất thì Hugo thấy thân thể bị chấn động mạnh và có cảm tưởng như vai trái mất cảm giác.

Ngạc nhiên, anh tự hỏi có việc gì xảy ra. Rồi khi nhận thấy một chất lỏng, ấm chảy sau lưng, anh mới rõ mình vừa bị thương.

Anh rền rĩ, vẫn với giọng ngạc nhiên trong tiếng nói :

- "Trời ơi ! Tôi bị rồi."

Wiedeck nằm sâu trong tuyết cạnh anh, lên tiếng :

- "Bị ở chỗ nào ?"

- "Vai!"

Wiedeck nhận định với giọng tuyệt vọng :

- "Không biết tụi mình phải làm sao đây? Tụi mình không thể phản công lại được."

Chỉ một mình Trung sĩ Hefé có khẩu tiểu liên và anh ta bắn về phía dự đoán có đạn bay tới. Nhưng Tarloukine và Micha nằm dán xuống, đằng sau những đống tuyết. Tràng đạn bay qua đầu họ không có hiệu lực gì. Họ lại nổ súng lần nữa.

Schwanecke bò rất chậm tới chỗ Trung sĩ Peter Hefe. Hắn nói:

- "Đường giây bị cắt bằng kéo lớn."

- "Không có mày thì cả bọn tịch hết."

Hefe hơi ngửng đầu nhưng vội cúi xuống ngay duới lằn đạn rít lên. Anh nhấn cò khẩu tiêu liên nhả một tràng đạn dài về hướng tổng quát các bụi rậm. Schwanecke nói:

- "Đưa súng cho tôi, bắn như thế không ăn nhằm gì."

Hắn đã sang Nga 3 lần và hắn biết rõ địch thủ.

Trung sĩ Hefe đưa ngay khẩu súng cho hắn làm như sung sướng gạt bỏ được võ khí. Ngay khi cảm thấy chất thép lạnh dưới ngỏn tay, Schwanecke chợt thấy một sự biến đổi trong người. Hắn và khẩu tiểu liên như hợp lại làm một. Có thể nói hắn sinh trưởng ra cùng với khẩu súng. Trong khi những người khác tập họp lại dần dần, Wiedeck kéo Hugo về phía sau mình, Schwanecke chùn người lại trong hố tuyết như con chim đa đa trắng khi cảm thấy nguy hiểm. Nhắm qua một chút, hắn tưới đạn vào bụi rậm, thay băng đạn, rồi bắn tiếp. Hắn thấy mình ở đúng lãnh vực sở trường cũng như Tartoukine và Micha ở phía kia. Giác quan của hắn hoạt động theo lối giác quan của loài thú, với sự nhanh nhẹn chớp nhoáng và sự chắc chắn nguy hiểm chết người. Hắn không nghĩ tới hiểm nguy. Bản thân hắn cũng đang thèm được giết chóc.

Hắn ngưng bắn, không nhận ra được mục tiêu nào. Con đường phủ tuyết vẫn chạy dài băng qua cánh đồng bát ngát như không hề có chuyện gì vừa xảy ra. Cánh rừng ngăn chân trời như bức trường thành bí hiểm và đầy đe dọa.

Tartoukine và Micba cũng đang chờ đợi, gần như ngưng thở. Tartoukine quay đầu lại phía người bạn. Tràng đạn địch vừa bắn đã chính xác hơn rất nhiều. Hiển nhiên là địch đã thay xạ thủ. Anh ta nhận ra sự nguy hiểm bằng bản năng của con người sống gần tạo vật.

Anh nói :

- "Thằng cha vừa bắn chắc đã đã từng chiến đấu chống bọn mình. Tụi nó sắp có viện binh. Mình rút thôi."

Trong cảnh yên lặng của ban đêm, tiếng chuông điện thoại reo vang như muốn phá tan trạng thải căng thẳng gần như trở nên hết chịu nối. Tartoukine ngửng đầu, tìm phương hướng tiếng động.

Wiedeck nằm bên cạnh máy, nhắc chiếc ống nghe. Có tiếng giận dữ của Thượng sĩ Krull vọng tới :

- "Sao ? Bọn ngu ngốc? Đến bao giờ mới liên lạc được với Đại đội 1 ?

- "Chúng tôi đang bị du kích bắn. Hugo bị thương..."

Tartoukine nổ súng. Wiedeck đặt vội ống nghe xuống tuyết và cố gắng thu mình cho thật nhỏ.

Đầu giây đằng kia, Thượng sĩ nhất Krull, ngồi trên một chiếc thùng, không làm sao hiểu được chuyện gì xảy ra. Rồi, từ từ, rất từ từ, ông nhận thức ra rằng ông đang sống tại xứ sở khốn kiếp này, xứ sở mà ông sợ hơn là địa ngục; một sự nhận thức mà ông đã cố tình gạt đi cho tới ngày nay để khỏi trở thành một mảnh hình hài run rẩy vì sợ hãi.

Ông ấp úng :

- "Tụi nó bắn".

Trong ống nghe, ông thấy rõ tiếng súng. Rồi có tiếng rắc trong máy và sự liên lạc bị đứt quãng :

- "Trúng rồi !"

Ông ném vội chiếc ống nghe, làm như viên đạn có thể theo dường giây chui vào tai ông. Ông sợ tái người và không còn nhận ra là ông đang run:

- "Du kích bắn vào bọn chúng nó... Hugo bị thương."

Obermeier nói :

- "Chiến tranh mà, thượng sĩ."

Rồi ông ra hiệu cho Trung sĩ Kentrop :

- "Lấy mười hai binh sĩ đi gấp, Kentrop. Phải cẩn thận. Đừng để tổn thất vô ích. Đem theo lựu đạn. Và dẫn cả y tá Deutschmann đi theo."

Trong khi đó, Schwanecke chửi thề :

- "Thằng khốn kiếp ! Thẳng khốn kiếp !"

Quỳ trong hố tuyết, hắn nhả đạn vào hai bóng người mờ ảo xuất hiện từng lúc trong khoảnh khắc một giây đồng hồ, giữa các bụi cây.

Micha thở hổn hền đằng sau Tartoukine nhanh nhẹn. Tiếng nổ của khẩu tiểu liên Đức làm anh ta lo sợ. Anh nhảy vọt băng qua bụi gai góc, mặt xước da vì những nhánh cây đọng tuyết, thở gấp, miệng lẩm bẩm:

- "Lạy Đức Bà Đồng trinh Kazan, đúng nó là quỷ hiện hình!"

Anh Mông Cổ nhỏ bé không nói không rằng. Lấy răng mở gói băng, anh ta bọc bàn tay trái. Micha nhìn anh ta kinh ngạc:

- "Nó bắn trúng cậu à ?"

Lần này, Tartoukine vẫn không đáp. Sự thù hận ngút cháy trong đôi mắt xếch. Sự thù hận đó đã làm cho hắn không còn cảm thấy sự đau đớn đang xâm chiếm trọn vẹn cánh tay hắn.

Rồi hắn rít lên:

- "Tôi sẽ giết nó. Cho tới nay nó là thằng duy nhất đã bắn trúng tôi...tôi... sẽ không có chuyện ngưng chiến trước khi một trong hai thằng phải chết! Hoặc nó, hoặc tôi !"