Chương 7
Bác sĩ Kukill hỏi :
- "Tôi có cảm tuởng đã từ lâu bà khôug đi ra ngoài. Hay là tôi lầm."
Julia đáp:
- "Không".
- "Ồ!... Chắc bà cũng nhận thấy buổi tối nay thật đẹp... Bà có biết tiệm "Cayeau bosniaque" không?"
- "Không".
Bác sĩ Kukill vừa lái xe trên đường ít xe cộ vừa giảng giải:
- "Tiệm đó không lớn lắm, nhưng rất dễ chịu. Tôi đã đặt sẵn một bàn vì tôi nghĩ rằng có lẽ bà không thích đi ăn tại một tiệm lớn đầy rẫy quân nhân. Có đúng không ạ?"
Julia đồng ý.
- "Tôi quen với người chủ. Có thể chúng tôi là bạn. Hình như ông ta có nhiều mối liên lạc rất tốt.... Ồng ấy là dân Balkan. Tại tiệm của ông ấy có những món mà ngay tại các nhà hàng dành cho nhân vật cao cấp cũng không tìm ra. Dĩ nhiên là ông ta để cho bè bạn thôi. Bà sẽ thấy, ông là một người đặc biệt."
Bác sĩ Kukill nói vừa đủ nghe qua tiếng máy xe hơi. Thỉnh thoảng ông ta quay lại Julia và cười với nàng. Ánh sáng xanh lơ của những ngọn đèn công cộng hiếm hoi phản chiếu trên đôi mắt kính của ông.
Julia ngồi thụt trong góc xe, nghe một cách lơ đãng. Những tiếng nói không đi vào tâm thức của nàng mà chỉ vẳng ở bên tai giống như tiếng thì thầm của dòng suối khi người ta ngồi cạnh đó đã lâu. Trong những ngày qua, Bác sĩ Kukill gọi điện thoại cho nàng luôn luôn, thường là hai lần trong ngày và cứ mỗi lần, nàng lại hối hả cầm máy. Không phải vì Kukill mà vì thúc đẩy bởi hy vọng là Ernst Deutschmann hay một người nào đó nói đến tên chàng. Nàng biết mối hy vọng đó thực vô ích nhưng tâm hồn con người như vậy, cứ mãi mãi nuôi mối hy vọng ngay cả trong những hoàn cảnh phi lý nhất, tuyệt vọng nhất.
Nàng sống trong sự chờ đợi bất tuyệt. Thể nào cùng có chuyện gì xảy đến, không lẽ cứ kéo dài mãi vô tận như thế này ; biết đâu không có một tiếng nói với nàng để làm dịu tình trạng căng thẳng không còn chịu đựng nổi.
Nhưng chẳng thấy ai ngoài bác sĩ Kukill gọi điện thoại. Người ta làm như chưa hề có ai tới nhà vợ chồng nàng trước khi Ernst bị kết án, làm như vợ chồng nàng chưa có bạn bè. Bạn bè....Cứ mỗi lần nghĩ tới tiếng đó là một lần nàng mỉm cười chua chát.... Phải, sự thực là như vậy : một người bị tai họa hay tệ hơn nữa, đột nhiên bị ghi tên trong danh sách những kẻ thù của chế độ toàn thịnh, không có bạn bè nữa. Cho tới nay, nàng vẫn không chịu tin ở thái độ đó, có lẽ bởi vì nàng và Ernst chắn chắn sẽ giữ lòng trung tín với họ nếu họ bị trường hợp tương tự. Nhưng những người "bạn bè" đó lại nghĩ khác phải nhận rõ điều đó và nàng cảm thấy nhiều chua cay, buồn tủi.
Bác sĩ Kukill đã bao nhiêu lần năn nỉ mời nàng đi chơi, ông ta nhắc đi nhắc lại trong điện thoại :
- "Thưa bà, bà bắt buộc phải thay đổi tư tưởng đi. Bà không thể nào giam mình mãi giữa bốn bức tuờng...cứ suy nghĩ mãi về những việc mà bà chẳng thay đổi được gì. Như vậy bà sẽ bị suy mòn về tinh thần và sức khỏe, xin bà cứ tin tôi đi."
Sau rốt rồi nàng nhận lời. Chắc chắn bác sĩ Kukill là người cuối cùng mà nàng chiều lòng "đi ra khỏi bốn bức tường". Nhưng nàng tự nhủ phải vượt qua mối ác cảm, mối hận thù đối với ông ta vì, rốt cuộc, ông ta là người duy nhất có thẩm quyền xin tái xét và phục hồi danh dự cho Ernst. Vì vậy nàng không nên cự tuyệt ông ta một cách thái quá. Nhưng rồi để đi đến đâu? Mới đầu, sự hiện diện của ông làm nàng thấy khó chịu, gây cho nàng mệt mỏi. Tuy nhiên, nàng thấy hơi lạ lùng khi nhận ra gần đây nàng như có ý chờ đợi ông ta gọi điện thoại. Không phải là vì thái độ của nàng đối với ông ta đã thay đổi. Trái lại. ngoài sự hiềm kỵ này nàng còn thấy sợ hãi vì nàng hiểu rõ ông ta hành động chẳng phải vì cảm tình hoàn toàn vô tư. Ông ta thèm muốn nàng, điều đó nàng là đàn bà nên không thể không nhận ra. Sẽ tới lúc mà chính ông ta nói ra điều đó...
Bác sĩ Kukill đậu xe vào một phố ngang căn nhà bề ngoài không có vẻ gì đồ sộ. Trên hè phố, người đi lại vội vã, mặc áo ấm sờn rách, vẻ rầu rĩ. Đó là cảnh Bá Linh sau 4 năm chiến tranh. Cái thành phố vui tươi, sôi nổi, tràn ngập ánh sáng của ngày nào hình như chưa bao giờ có thực.
Người đàn bà giữ mũ áo có vẻ quen biết bác sĩ Kukill. Bà ta tỏ ra sốt sắng, tươi tỉnh, những đức tính mà càng ngày càng thấy hiếm hoi. Quản lý nhà hàng cũng niềm nở đón tiếp hai người trong căn phòng thứ nhất hơi tối tăm rồi dẫn họ qua một hành lang dài tới căn phòng khác rõ ràng là chỉ dành cho bạn bè của chủ tiệm. Căn phòng cũng không lớn lắm. Những khăn trắng muốt phủ trên bàn, đa số là hai chỗ ngồi. Lại có cả khăn ăn nữa.
Bác sĩ Kukill vừa ra hiệu cho anh bồi vừa nói:
- " Mình uống chút khai vị đã."
Kukill nâng ly lên mũi và giải thích :
- " Thưa bà, đây không phải là rượu, hoặc ít ra thì cũng không phải là rượu thường. Những người nông dân miền Balkan sản xuất ra thứ rượu này hình như đã tìm ra bí quyết gói trọn cả vào vào đây màu sắc mặt trời, mùi đất nồng, mùi cỏ và mùi trái mận. Bà thấy thế nào ? "
Bộ mặt ông ta đã mất vẻ tàn nhẫn thường lệ, Ông ta có vẻ thoải mái sung sướng. Cho tới lúc này, ông ta không nói một tiếng nào về Ernst, về công việc của Julia, về quyết định của nàng theo đuổi công trình của chồng nàng và việc thực hiện một thí nghiệm trên chính thân thể nàng, điều mà ông vẫn coi như một cuộc tự sát. Nhưng nàng biết rằng ông ta sẽ làm mọi điều thuộc khả năng của ông ta để ngăn cản nàng thực hiện điều đó. Nàng cũng tự nhủ rằng con người này, đang ngồi trước mặt nàng, sẽ không từ bất cứ điều gì để đạt được điều mà ông ta mong muốn. Có cái gì mà ông ta không làm được ? Vậy nàng phải gấp hơn...thế mà nàng lại ngồi gần ông ta, nghe ông ta ca tụng về đặc tính của rượu Slinovitch, về khả năng của người dân Bosnie biết giam giữ cả mặt trời vào rượu đó !
Nàng đem hết cố gắng để che đậy sự sốt ruột nhưng ông ta nhận ra điều đó và cười thầm trong bụng : "Đó bây giờ nàng uống rượu với mình. Nàng đã không còn coi mình là con quái vật như cách đây chỉ có vài ngày. Mình sẽ đưa nàng đi xa hơn nữa. Cuối cùng rồi sẽ gạt khỏi đầu óc nàng hình ảnh của thằng cha Deutschmann. Nàng thật là đẹp dù nàng có hơi gầy ốm hoặc có lẽ nàng đẹp vì gầy ốm, vì sự sầu muộn trong nét mặt và trong nụ cười. "
Ông ta nói :
- " Bà hãy cố quên đi, ít ra là trong chốc lát. Và xin bà đừng nghĩ rằng tôi muốn bà xóa bỏ những gì bà đã ghi trong đầu óc... "
- "Ấy thế mà ông vẫn luôn luôn cố làm như vậy đó... "
- " Bây giờ thì không thế nữa. Tôi chỉ muốn nói với bà một cách giản dị rằng khi bà quên được những mối lo nghĩ trong một vài giờ, bà sẽ làm việc có hiệu quả hơn. Trong vài giờ đó, bà sẽ tìm thêm được sức lực mới."
- " Có thể ông có lý. Thực tế có lẽ tôi sẽ phải thử xem sao ? "
- "Hoan hô ! Xin bà uống, chắc chắn rượu này sẽ làm bà vừa lòng. Sau đó, mình sẽ dùng bữa. Chúng ta sẽ ăn món gì tùy thích khỏi phải có thẻ, có vé hay một thứ lẩm cẩm nào như vậy. Rồi thì... bà sẽ vui lòng khiêu vũ chứ ?"
- "Khiêu vũ ? Sao ? Khiêu vũ à ? Tôi tưởng rằng... "
- "Vâng, chính thức thì cấm đó, nhưng người ta vẫn còn khiêu vũ được. Bà có ưa khiêu vũ không ?"
- "Không, tôi không thích "
- "Vậy xin mời bà uổng ! Có thể rồi bà sẽ suy tính lại.."
❉❉❉
Binh nhì Hugo được gửi về bệnh viện dã chiến tại Orcha, coi như thương binh đầu tiên của Tiểu đoàn 999. Viên đạn đã làm gãy xương bả vai trái. Kể từ nay Hugo sẽ lệch một bên vai, anh không còn khả năng mang một thứ gì nữa...
Thượng sĩ nhất Krull nhận định :
- "Vừa đúng để được hồi hương. Hắn vừa mới thò mũi ra và... bùm !... thế là bây giờ hắn lại được trở lại nước Đức !"
Trung sĩ Hefe nói với vẻ riễu cợt :
- "Lần sau thì ông cứ theo bọn tôi. Tôi sẽ tạo cho ông một vết thương tương tự như vậy bất cứ lúc nào."
Trên đất Nga, kỷ luật khắc nghiệt, phi nhân của Tiểu-đoàn hình như có phần nào được nới lỏng. Điếu đó không phải chỉ thấy riêng ở đơn vị 999 mà xảy ra tại khắp đơn vị quân đội. Kỷ luật đã nhường chỗ cho một tình cảm sâu xa về sự cộng đồng, đoàn kết mà chỉ có sự đe dọa thường xuyên của tử thần mới làm nảy nở ra được. Nhưng cũng đôi khi, tình cảm đó bị át đi bởi tinh thần bất phục tòng, vị kỹ khi người nào cũng nghĩ tới mọi cách để sống sót một mình trong giai đoạn khủng khiếp này.
Deutschmann hành nghề lần đầu khi Hugo bị thương. Thượng sĩ nhất Krull nghi ngờ nhìn anh cố gắng băng bó vết thương của Hugo lúc đó chỉ được săn sóc sơ qua trên con đường đầy tuyết. Rất khéo léo, anh quấn vết thương bằng 4 cuộn băng và giữ chặt bằng một chiếc kẹp.
Kurll bĩu môi :
- "Bốn băng cơ à ? Như thế có phải là phí phạm không ?"
- "Thưa Thượng sĩ, nếu Thượng sĩ bị thương như thế này tôi chỉ dùng 2 băng thôi"
Thượng sĩ Krull lẩm bẩm bỏ đi.
Đại đội 2 đã qua hai ngày đầu nhàn rỗi ngay phía sau chiến tuyến. Đại đội đồn trú ngoài bìa rừng Gorki, chẳng hiểu họ đến đây để làm gì. Mặt trận chính thức ở về hướng tây cách 7 cây số, phía trước khu rừng, lúc yên lặng làm như cái lạnh đã làm khô cóng mọi người và khô cóng luôn cả cuộc chiến. Vị chỉ huy tiểu đoàn Bộ binh tại chiến tuyến đã đến thăm Ohermeier và tỏ ra hết sức thân hữu cho mãi tới khi mà ông ta biết đó là một đơn vị trừng giới.
Lập tức ông ta thay đổi ngay thái độ và cáo từ gấp.
Trung sĩ Keutrop phê bình :
- "Cứ làm như bọn mình mắc bệnh ghẻ không bằng!"
Cái tin có một Tiền đoàn kỳ lạ tới khu chiến được loan truyền mau chóng. Càng ngày càng đông người, sĩ quan, cán bộ, thượng sĩ, cả đến Đại-Tá, Tư lệnh Sư đoàn 26 bộ binh, đến xem có gì lạ trong nội bộ "đám tử tù" đó không ? Họ bị thất vọng ngay. Đại đội 2, cũng như Đại đội 1 ở Babinitchi, nơi Trung-úy Wember đang rầu rĩ nhớ tới bà góa phụ Mourovans, đã thi hành một công tác thường lệ như lo sạch sẽ doanh trại, hoặc dùng xẻng gạt tuyết lấy lối ra vào và thì giờ còn lại ngủ lơ mơ. Đại đội đang chờ lệnh. Lẽ dĩ nhiên là họ chẳng cử đại đội đến bờ sông Dniepr để nằm ườn ra đó. Có cái gì đang được sửa soạn. Hơn ai hết, Schwaneeke cảm thấy điều đó.
Một lần hắn nói với Deutschmann :
"Sự yên lặng này là điềm xấu. Chắc họ đang ngấm ngầm dành cho mình một chuyện không hay ho gì. Và nếu như vậy thì sẽ tệ hại lắm, tao nói cho mày biết như vậy đó. Đã đến lúc bọn mình phải làm một cái gì..."
Binh nhì Hugo được chở đi Orcha bằng xe trượt tuyết. Deutschmann có nhiệm vụ đi theo và khi trở về sẽ đem những giấy tờ quan trọng do Đại úy Barth trao cho. Việc mang công văn chính phải do Trung sĩ Peter Hefe phụ trách nhưng được biết có Deutschmann tới, Đại úy Barth tuyên bố trong điện thoại :
-"Tại sao một anh y tá lại không làm được công việc của anh văn thư?"
Thượng sĩ Krull bảo Deutschmann :
-" Cút đi mau. Nếu có thế nào ở dọc đường thì ráng mang cái sọ mầy về, như vậy hay cho mày và cho cả tao nữa ! "
Cuộc di chuyển bằng xe trượt tuyết có máy bình thường không có gì xảy ra. Đây đó xuất hiện những người nông dân Nga, quần áo tả tơi.
Người Trung sĩ lái xe nói:
- " Mấy người khốn nạn này cố gắng vớt vát đồng trại của họ... họ cử tưởng như còn lại chút gì để mà vớt vát. Trước kia mọi người bị kiểm soát hết. Bây giờ họ sung sướng không còn phải phục vụ tại nông trường của họ nữa. Nhiều người là Hiwis, nghĩa là làm việc cho ta và họ lo việc tiếp tế. Bọn du kích không có những bộ mặt như vậy đâu !"
Khi họ vào tới Babinitchi, có một người mặc rách rưới đứng cạnh đường, vẫy tay chào thân thiện.
Viên Trung sĩ lên tiếng :
-" Chào ông già ! "
Trung Úy Thủ trưởng Sergei hóa trang ngoác miệng cười, giơ tay lần nữa và đáp:
- " Chào chú ! "
Nói xong, anh tiếp tục bưởc đi, băng qua bộ chỉ huy của Trung úy Wember, tiến về phía cánh đồng, nơi chân trời có khu rừng sừng sững nổi bật.
Tại Orcha, Đại úy Barth trao một hồ sơ khá dầy cho Deutschmann và nói :
- " Lệnh hành quân đó. Giữ gìn cho cẩn thận."
Deutschmann chào và đi ra. Anh được biết mãi đến gần tối mới có chuyến xe sau. Vì vậy anh dư thì giờ. Trước hết anh đến bệnh viện dã chiến, đặt tại một trong số những nhà cửa còn nguyên vẹn, một ngôi trường cũ, để thăm bá tước Hugo. Anh này sẽ phải đi Borrisov bằng chuyến xe lửa tới. Tại Orcha, không có dụng cụ chiếu điện cho anh.
Hugo mỉm cười nỏi :
- "Nếu tôi may mắn, họ có thể vá víu xương bả vai cho tôi. Tất cả tùy thuộc ở y sĩ giải phẫu mà tôi được gặp. Họ nói rằng ở Sokolov có bác sĩ giỏi, nguyên giám đốc một bệnh viện thực tập đại học. Nhưng chắc họ không đưa một tên thuộc tiểu đoàn 999 đến cho ông ấy..."
Deutschmann cũng mỉm cười, hỏi :
- "Dù đó là vị bá tước mà cũng thế sao ?"
Hugo ngáp. Anh ta vừa chích xong, cơn đau dịu đi và anh cảm thấy mệt mỏi. Anh lẩm bẩm :
- "Thời của các bá tước đã hết rồi. Nhưng mà này, anh chính là một bác sĩ mà. Anh có tin rằng họ có thể vá víu lại tàm tạm cho tôi không?"
- "Tôi cũng không thật chuyên môn về khoa giải phẫu, nhưng sự thực, tôi
tin rằng việc đó có thể được với điều kiện là anh đừng nhớ rằng mình đã bị thương "
- "Chúng mình cũng hy vọng như vậy. Anh phải đi hả? Có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau một ngày nào, tại một nơi nào đó..."
Băng qua các phố bị tuyết phủ đi lại hết sức khó khăn, Deutschmann lần mò tới sông Dniepr và ngừng bên chiếc cầu gỗ nơi hẹn sẽ gặp viên Trung sĩ và xe trượt tuyết. Giòng sông cuốn theo những tảng nước đá xô vỡ vào những chiếc cọc sắt lớn do công binh đóng chung quanh để che đỡ cột cầu.
Một thiếu nữ đi tới, vai mang một thúng lớn đầy gỗ. Thỉnh thoảng nàng lại đặt xuống tuyết để lau mặt. Nàng cứ đi như vậy về phía chiếc nhà nhỏ của dân quê bị tuyết phủ gần kín, bên bờ sông.
Deutschmann ngắm nàng một lúc lâu rồi đi theo để giúp đỡ. Anh ngừng lại phía sau nàng. Dưới ánh sáng mặt trời, bộ tóc vàng lấp lánh như màu sơn đen. Nàng không nghe thấy tiếng chân anh đi tới. Thở một hơi dài, nàng cúi xuống để nhắc thúng lên lần nữa. Deutschmann đặt bàn tay lên cánh tay nàng. Nàng quay lại, mắt hoảng hốt.
Đôi gò má hơi cao, đỏ hồng lên. Nàng khoanh tay ép vào ngực Deutschmann hỏi:
- "Cô sợ à? Chiếc thúng cô mang nặng quá. Tôi sẽ mang giúp cô về nhà."
Nàng lắc đầu : "Không !" (trong khi vẻ sợ hãi biến dần khỏi ánh mắt và nụ cười nở trên môi) "Tôi tự mang lấy được."
-"Cô nói được tiếng Đức không ?"
- "Chút chút."
Ngắm anh ta, nàng thấy anh không có cầu vai. Mà Thủ trưởng Sergei đã nói sao nhỉ? Chắc họ phải thử một thứ võ khí bí mật. Đầu óc nàng suy nghĩ gấp. Làm gì bây giờ ? Giữ hắn lại, hỏi dò hắn...
Nàng nói :
- "Anh tới Orcha lâu chưa ?"
Deutschmann cúi xuống, nhấc chiếc thúng lên và nói:
- "Cô đi trước dẫn đường cho tôi"
- "Cảm ơn anh lính..."
Khi nàng bước, chiếc thân đong đưa nhè nhẹ. Người nàng lẳn và mảnh mai một cách không ngờ. Từ trước đến nay Deutschmann vẫn nghĩ khác về những người đàn bà Nga. Như các bạn đồng ngữ, anh tin rằng đàn bà Nga nhỏ bé, phục phịch và tròn trĩnh. Chắc chắn đó không phải là trường hợp của cô nàng này.
Nàng hỏi :
- "Nặng lắm hả ?"
- "Không nặng lắm "
-"Đối với đàn ông thì không nặng !"
Nàng nói và để lộ hàm răng trắng như màu tuyết xung quanh.
Ý nghĩ về Julia thoáng qua trong óc Deutschmann. Anh nhìn thấy Julia rõ rệt ở đằng trước rồi nàng biến mất. Chiếc thúng làm anh đau vai vì anh không quen mang nặng.
Thiếu nữ mở cửa căn nhà nhỏ. Deutschmann bước vào, thở mạnh, đặt chiếc thúng cạnh lò sưởi tí tách reo vui.
Nàng nói dịu dàng :
-"Anh không nên nhìn ngắm căn nhà làm gì. Thời chiến tranh, mà chiến tranh là bẩn thỉu.
Deutschmann thich thú lắng nghe tiếng nói du dương của nàng với giọng hơi nặng của dân Slave khiến càng thêm quyến rũ. Người ta thường nói với anh rằng người Nga nói tiếng Đức thật dễ thương. Chính anh cũng nhận ra điều đó. Ngồi xuống chiếc ghế dựa mà trước đây Trung úy Thủ trưởng Sergei đã ngồi, anh ngắm hình Đức Mẹ bị nhám đen vì khói và thời gian, treo cạnh lò sưởi.
Anh nói :
- "Đức Mẹ Kazan".
- "Anh cũng biết à, anh lính?"
Deutschmann mỉm cười hỏi nàng bằng tiếng Nga:
- "Cô bao nhiêu tuổi ?"
Nàng quay phắt lại, vẻ lo ngại và trả lời cũng bằng tiếng Nga :
- "Hai mươi tuổi."
Một thứ tình cảm bay bướm, trước nay anh chưa hề thấy, khiến anh tò mò tự hỏi cuộc phiêu lưu này rồi sẽ đi về đâu.
Thiếu nữ nói :
- "Anh nói được tiếng Nga à ?"
- "Đại khái cũng như cô nói tiếng Đức... Tên cô là gì ?"
- "Tania."
- "Tania ? Tên đẹp quá. Cô làm gì ở đây? Cô sống có một mình thôi à ?"
- "Vâng."
-"Cô không sợ chiến tranh, không sợ chúng tôi sao ?"
- "Có chứ. Tôi sợ. Sợ chiến tranh và sợ các anh. Tại sao anh lại mang giúp chiếc thúng cho tôi ?"
- "Để giúp đỡ cô vì chiếc thúng cô mang quả nặng (Anh đứng dậy). Và bây giờ, tôi phải đi, Tania ạ."
-"Đi đâu ?"
- "Trở lại với các bạn tôi."
- "Gần rừng Gorki phải không ?"
Đến lượt Deutschmann quay lại và nhìn nàng với vẻ nghi ngại. Nhưng nàng mỉm cười với anh như một đứa trẻ ngây thơ. Nàng có bộ mặt thật hiền dịu. Ánh lửa phản chiếu trên mải tôc nàng thành những tia vàng hoe.
- "Tại sao cô biết ?"
-"Ai mà không biết. Tất cả bộ đội qua đây đều đi về Gorki và Babinitchi."
- "Cô không phải người ở Orcha?"
- "Tại sao ?"
- "Cô không có khnôn mặt giống những người ở đây. Cô ở đâu tới ?"
-"Ở miền Volga... Anh biết sông Volga chử ?"
-"Không."
-"Anh sẽ chẳng bao giờ quên được sông Volga. Giòng sông thật tuyệt diệu..." Deutschmann cắt ngang :
- "Chính cô mới tuyệt diệu."
Nàng hỏi:
-"Anh có ăn gì không ?"
-"Ngay chính cô cũng có gì ăn đâu. Hơn nữa, tôi không đói."
- "Đó là phong tục Nga. Anh hiện đang ở xứ Nga và anh là khách của tôi... Tôi có bánh, có thịt."
Deutschmann gật đầu, không thể nói gì được. Anh như sống trong cơn mộng
và ngại lúc thức tỉnh. Tania bước rảo lại gần và quệt đầu ngón tay lên mặt anh. Anh nắm lấy bàn tay nàng và hôn. Bàn tay nhỏ nhắn này cũng như cả con người của thiếu nữ không thích hợp vởi căn nhà tranh vách nát. Nhưng anh chẳng cần tìm hiểu. Anh đang sống trong một chuyện kỳ diệu, chính nàng là một sự kỳ diệu, bàn tay nàng là một sự kỳ diệu và cả những ngón tay nàng, dưới môi anh.
Nàng hỏi :
- " Tên anh là gì ? "
- " Deutschmann, có nghĩa là người Đức. "
- " Ồ ! Tên gì mà xấu vậy. Một cái tên ác dữ quá ! Tôi không muốn nhớ tên đó. Tôi gọi anh là Michel, người anh hùng vĩ đại Michel, rực rỡ...."
Deutschmann rùng mình nói :
- " Được...."
Anh cảm thấy một sự yếu đuối mà anh cố chống cự một cách vô ích; một sự mê hoặc bao phủ lấy anh và anh biết rằng không bao giờ anh có thể khuất phục được sự yếu đuối, sự mê hoặc đó.
Anh thì thầm :
- " Em đẹp lắm, đẹp tuyệt diệu..."
Deutschmann ăn bánh, thịt, trứng và bơ Tania đem tới. Bên ngoài đêm phủ xuống giòng sông Dniepr. Những tảng nước đá vẫn xô vào cột cầu. Có tiếng nổ lớn do công binh thực hiện ở xa xa.
Tania ngồi cạnh anh nhìn giòng sông qua cửa sổ. Anh quàng tay qua vai nàng, Tania nép sát vào anh như muốn tìm sự che chở cạnh người đàn ông cao lớn, xa lạ, kỳ cục khác hẳn với Sergei và những người mà nàng đã biết từ trước tới nay, khác cả những người lính Đức mà nàng thường gặp hàng ngày. Đầu nàng với mớ tóc đen dựa vào bên má Deutschmann.
Đột nhiên anh nói phá vỡ sự im lặng :
- "Anh phải đi. "
Nàng nói rất khẽ :
- "Hôn em đi ".
Anh cảm thấy cặp môi nàng mềm dịu và tươi mát.
Anh thì thầm :
-" Tania... Tania.., "
Chuyện gì đã đến với anh đây ? Có thể như thế được không? Giữa lòng đất
Nga, anh ôm trong vòng tay tấm thân trẻ trung, ấm áp, mềm mại, hơi run rẩy và trong cái im lặng dịu dàng và đồng lõa này, chỉ có anh và người thiếu nữ.
Trên cầu, làn ánh sáng của những chiếc đèn rọi quét trên mặt sông. Một đoàn xe hơi, máy nổ vang rền, lăn bánh kêu rầm rầm trên những đà gỗ của chiếc cầu. Anh bắt buộc phải dứt nàng để ra đi. Không, không thể được... Julia...
Anh vùng đứng dậy, cương quyết:
- "Tạm biệt, Tania."
- "Tạm biệt, Michel."
Nàng đưa mắt lo ngại và buồn rầu nhìn anh đi sâu vào bóng tối. Chiếc xe trượt tuyết đang đợi anh. Không nói không rằng, anh trèo lên chỗ ngồi cạnh người Trung sĩ đang chửi thề. Nhưng anh không nghe thấy gì. Mắt anh nhìn vào quãng không, xa vắng. Anh không cảm thấy cái lạnh giá buốt, không thấy những cái khấp khểnh cùa con đường. Anh nghĩ tới Tania... nghĩ tới Julia... Rồi lại nghĩ tới Tania... Giữa đoạn đường Gorki và Babinitchi, họ bắt kịp chiếc xe trượt tuyết cổ lỗ quê mùa. Con ngựa nhỏ thô kệch tung vó làm như nó không hề biết gì ngoài những cơn bão tuyết và những cảnh quạnh hiu mênh mông.
Thủ trưởng Sergei ngồi trên chiếc xe vẫy tay chào họ với vẻ thân thiện và kính cẩn. Deutschmann không lưu ý tới anh ta. Anh đang nhìn thấy cặp mắt đen của Tania, anh nghe thấy tiếng nói du dương của nàng. Cơn gió phương Nam phải chăng cũng mang một âm tiết đó khi ve vuốt giòng sông Volga ?