← Quay lại trang sách

Chương 13

Băng qua đêm tối, chiếc xe trượt lúc la lúc lắc tiến về Orcha. Deutschmann ngồi bên cạnh tài xế cố chống lại giấc ngủ. Bác sĩ Bergen sai anh đi lãnh dụng cụ y khoa. Thương binh nhiều quá nên Kronenberg và các y tá khác đều bận cả. Một y tá phụ được cử thay Deutschmann trong khi anh đi công tác.

Bác sĩ Bergen đã bảo :

- "Anh đã biết sơ qua những gì mình đang cần. Ngoài ra, đây tôi đưa cho anh một bản liệt kê. Anh phải tranh đấu với thằng mắc dịch ở hậu cứ và anh không được lùi trước khi lãnh được đủ mọi thứ. Tôi biết chắc chắn là kho còn đầy những thứ đó".

Deutschmann ngán với nhiệm vụ này, ngán với việc phải trở lại Orcha. Liệu anh có đủ nghị lực tránh nổi cuộc gặp gỡ với Tania, không đến căn nhà nhỏ gần cầu sông Dniepr ? Vì chính anh đang mong mỏi cuộc gặp gỡ đó, anh khao khát được gặp lại Tania, khuôn mặt dịu dàng, tấm thân yểu điệu, cặp mắt xanh nhạt của nàng, được hưởng thụ nhiệt tình, sự buông thả của nàng.

Chiếc xe lúc lắc dữ dội. Deutschmann gò người ghi chặt cạnh anh tài xế, một hạ sĩ già thuộc Đại đội vận tải đang ngậm ống vố lớn. Hơi thuốc hôi và làm cay mắt. Deutschmann quay đầu đi nhìn cánh đồng hoang phủ tuyết có con sông Dniepr băng qua. Chợt một cú cùi chỏ của anh tài xế làm anh giật mình, anh hạ sĩ nói:

- "Ê ! này !

- "Cái gì ?"

- "Mày ở Tiểu đoàn 999 hả ? Một đơn vị bê bối nhất hả ?"

- "Ừ".

- "Tụi bây có được chút gì để nhậu không ? "

- "Ít khi".

- "Không có chút gì tẩm bổ hả ?"

- "Còn mày, mày có tẩm bổ gì không ?"

- "Không ! Thực vậy đó ! Hình như tất cả đều đã bị kết án tử và được ân xá. Hay đó chỉ là một lời đồn bậy ?"

- "Có một vài thằng như vậy".

- "Mày cũng thế sao ?"

- "Tao cũng vậy".

Anh hạ sĩ im lặng một lúc, rít ống vố rồi tiếp:

- "Mày đã làm gì mà phạm tội ?"

- "Điều đó không đáng quan tâm".

- "A thì tao hỏi tò mò vậy".

Anh hạ sĩ hơi phật lòng nhìn vào khoảng không yên lặng một lúc lâu và nói :

- "Tao có một thằng em họ cũng bị cái vụ như vậy. Nó đã có tội là há mõm quá lớn trong khí đáng lý ra nó nên ngậm miệng lại".

- "Vậy thì mày hiểu chuyện rồi đó".

Anh hạ sĩ nhổ nước miếng xuống tuyết. Bóng dáng thành phố đã hiện ra. Bên bờ sông, sau chiếc cầu lớn bằng gỗ, là nhà Tania, có khói bốc lên. Tim Deutschmann đập nhanh hơn. Anh có thể xuống đây được. Chắc cô nàng có nhà. Anh sẽ đập cửa hoặc tốt hơn là anh sẽ lặng lẽ men con đường mòn và vào không gõ cửa. Cô nàng chắc sẽ ngồi bên lò bếp, sẽ không nghe thấy anh tới. Anh sẽ đứng đằng sau bịt mắt nàng không lên tiếng, nàng sẽ quay lại, anh sẽ siết chặt nàng lại..

Anh hạ-sĩ nói :

- "Mình tới ngay bây giờ".

- "Bao giờ mình sẽ trở lại ?"

- "Sáng sớm mai".

- "Không về hôm nay sao ?"

- "Họa có là điên mới đi ban đêm qua vùng có nhiều du kích !"

Deutschmann suy nghĩ: "Sáng mai mới đi" Anh có cả một đêm dài. Anh có thể tới nàng và ngủ tại đó. Anh có thể... Chiếc xe tiến vào giữa hai dãy nhà tồi tàn. Deutschmann hỏi:

- "Còn xa không ?"

- "Không... Chừng trăm thước nữa là tới".

Deutschmann chỉ mất mấy tiếng đồng hồ để lãnh những món đồ cần thiết và chất lên chiếc xe trượt. Dĩ nhiên là Tiểu-đoàn trừng-giới không được ưu tiên trong danh sách của quân nhu và kho y dược. Deutschmann phải báo cho viên thư ký của Đại-úy Barth biết và phải đợi mãi khi có sự can thiệp quyết liệt của Đại-úy mới thanh thỏa được công việc.

Anh hạ sĩ nói :

- "Chất hàng xong tao về Câu lạc bộ. Mày cũng đến đó chứ ?"

- "Không".

- "Đến đó đi ! Dù sao mày cũng đi với tao mà. Ở đó có hai ba con nhỏ, tao cũng chỉ biết bảo mày thế thôi. Ở đó cũng bán la de nữa".

- "Không, cám ơn. Minh sẽ nhậu với nhau một lần khác".

Deutschmann đã quyết định hay nói cho đúng hơn là anh chẳng quyết định gì cả. Ngay từ đầu anh đã biết rằng ý muốn gặp lại Tania là điều tiên quyết. Và trên những con đường phố vắng vẻ của Orcha, ý muốn đó càng mạnh hơn đến độ anh cất bước chạy.

Anh tới cửa căn nhà lúc ngoài 10 giờ rưỡi. Vẫn còn khói bốc lên. Lửa không hề bị dập tắt. Cái lạnh như cắt da mặt Deutschmann, luồn vào trong áo khoác.

Anh run lên. Tối om. Chắc Tania ngủ. Trên bờ sông không một bóng người. Nước lại đóng băng trên sông. Sáng mai, công binh sẽ lại phải can thiệp. Sau cùng anh đẩy then cửa. Cửa không có cài then. Deutschmann thoáng nghĩ : "Bên Nga ít khi thấy có chiếc cửa nào đóng chắc chắn. Cái đó không đúng với điều mà bên Đức đã nghĩ về cái xứ mênh mông bát ngát này".

Cánh cửa cót két mở trong một vùng bóng tối ở giữa có lò sưởi củi cháy lập lòe. Thỉnh thoảng một ánh lửa nổ tí tách, cửa phòng Tania mở toang Deut-schmann bước vào đóng cửa và dừng lại, tim đập mạnh. Đột nhiên anh nhận ra tiếng thở của người thiếu nữ. Anh từ từ tiến lại cửa phòng tối nơi có tiếng thở đưa ra và anh cởi bỏ áo khoác, mũ lông, găng tay. Hơi ấm trong phòng bao phủ lấy anh. Đến trước giường anh ngừng lại rồi như sợ làm người thiếu nữ thức giấc, tan mất hơi thở nhịp nhàng, anh quỳ xuống, kề sát mặt vào khuôn mặt lờ mờ người thiếu nữ. Miệng nàng hé mở, mớ tóc đen óng nuột trải trên gối.

Bất ngờ nàng thức giấc. Deutschmann thì thầm:

- "Tania..."

Nàng mở mắt lớn. Auh tưởng như có thoáng vẻ cười trên cặp môi. Phải chăng đó là nụ cười biểu lộ sự vui mừng khi được gặp lại anh ? Một lúc sau anh hiểu là đã đoán đúng.

Đến lượt nàng thì thầm :

- "Michel..."

Cánh tay trần của nàng thò ra ngoài chăn, vòng lên cổ anh và níu anh xuống....

Vừa tỉnh giấc, trước hết Deutschmann nhìn đồng hồ. Gần sáu giờ.

Anh nói:

- "Anh phải đi".

Tania hỏi:

- "Bao giờ anh đi ?"

- "Trong một tiếng nữa".

- "Có bắt buộc lắm không ?"

- "Dĩ nhiên. Nếu anh ở lại đây, họ tìm thấy ngay".

- "Anh có thể ở lại... em sẽ tìm chỗ trốn cho anh".

- "Anh có thể ở đây mãi và một ngày nào đó chiến tranh sẽ phải chấm dứt".

Nàng bám chặt lấy anh như sợ sẽ mất anh vĩnh viễn nếu xa anh một chút.

Nàng nói tiếp :

- "Em yêu anh... Em yêu anh hơn là nước Nga, hơn cả ba má, hơn tất cả... tất cả... Em cũng không hiểu tại sao như thế, em không hiểu... Em yêu anh! "

Deutschmann không trả lời, anh cảm động và e sợ sự bộc lộ tình cảm đó. Rồi nàng nói tiếp như trong giấc mơ, như đã sống trong một tương lai sẽ không bao giờ có, không có thể có mà Deulsckmann đã biết chắc chắn:

- "Michel! Khi chiến tranh hết, em sẽ đi với anh. Em sẽ đi đâu tùy theo anh... Em yêu tổ quốc nhưng anh bây giờ là tổ quốc của em, bất cứ nơi nào..."

Deutschmann mặc quần áo trong một tâm tưởng hư ảo. Tất cả những cái đó không thể nào có thể xảy ra được. Làm thế nào mà anh lại tìm đến căn nhà nhỏ bé này ? Có thể nào tưởng tượng được là người thiếu nữ tuyệt vời đó lại yêu anh ? Đúng là một sự lầm lộn, một ảo tưởng. Thực tế là bộ quân phục, là Tiểu-đoàn trừng-giới, là Obermeier, Krull, Schwanecke, Wiedeck, là những thân hình nhuộm máu rách nát và sự lo ngại bất tận trước cái chết. Ngoài ra, tất cả chỉ còn là mộng ảo, một trong những giấc mộng người ta mơ thấy khi nằm trong chiếc hố lạnh và bẩn thỉu hay trong một hầm trú ẩn tối tăm, hôi hám trong khi bên ngoài lưỡi hái tử thần vung lên. Sự thực còn lại với anh là kỷ niệm của Julia, dĩ vãng khi sống gần nàng dù rằng những hình ảnh đó cũng thường nhạt nhòa vào một thời xa xưa mơ hồ như trong đêm vừa qua.

Tania pha trà. Hai người yên lặng ăn điểm tâm, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ mà vẫn cảm thấy thật gần gũi.

Deutschmann lại tự hỏi làm sao lại có thể như thế được. Có lẽ bởi vì đối với họ chỉ có hiện tại ? Có lẽ bởi vì họ đã tìm cách thu gọn các vĩ dãng cùng tất cả tương lai vào trong một đêm duy nhất vừa qua và trong buổi bình minh xám xịt này của một ngày mới?

Tania mỉm cười biểu lộ một tình yêu vô biên, một sự trao gửi trọn vẹn và nói:

- "Ăn đi, Michel".

Đúng lúc đó Sergei, người Trung úy thủ trưởng, đầy cửa bước vào mà họ không hay biết. Tuyết đọng trên mũ lông, trên áo khoác và ru trên mi mắt hắn. Hắn đá gót chân đóng cửa và ngừng lại, nhìn hai người bằng cặp mắt vô hồn. Tia mắt không rời hai người, hắn nhấc chiếc mũ lông ném xuống ghế. Rồi hắn ta mỉm cười. Deutschmann rùng mình nhận thấy nụ cười của hắn ta đầy đe dọa.

Anh ngập ngừng nói:

- "Chào anh !"

Sergei đáp:

- "Chào !"

Tia mắt hắn đưa từ khuôn mặt Deutschmann tới bộ quân phục. Không phù hiệu, không cấp hiệu, không vũ khí. Ngay khi bộ đội mới này tới Orcha, hắn đã đánh điện báo cáo về Mạc-Tư-Khoa và được trả lời đó là một Tiểu-đoàn trừng-giới. Sergei đã biết những Tiểu-đoàn trừng-giới thuộc quân đội Sô-Viết gồm những tên sát nhân, những quân trộm cướp, những kẻ thù của xã-hội chủ-nghĩa. Vào thời bình, những Tiểu-đoàn này phải đi lấy gỗ trong rừng miền Siberie hoặc làm việc tại các hầm mỏ. Vào thời chiến, người ta sử dụng họ vào việc khác nếu họ còn đủ sức khỏe đề chịu đựng những thử thách trước khi chết.

Hắn quay sang Tania nhìn cặp mắt sáng rực trên bộ mặt xanh xao của nàng. Hắn đã hiểu và không cần hỏi thêm. Hắn đã biết chuyện gì đã xảy ra...

Tania đứng dậy, nói bằng giọng hơi khàn:

- "Đây là anh Sergei, một nông dân ở Babinitchi. Còn đây là Michel".

Sergei ngắm hai người trong giây phút, không nói không rằng, rồi hắn giọng khô khan, khinh miệt, hắn nói tiếng Nga không ngờ rằng Deutschmann

cũng biết tiếng đó:

- "Đồ chó đẻ !"

Hắn quay đi, tiến ra cửa.

Deutschmann chồm lên, thoát khỏi một tình trạng tê liệt từ lúc tên Nga bước vào. Anh nói bằng giọng không phải là một Deutschmann nhu nhược, bất định, tàn tạ khi trước:

- "Đứng lại !"

Anh tiến đến đứng trước mặt Sergei đang nhìn với vẻ lạnh lùng. Hắn hỏi :

- "Tại sao ?"

- "Mày là ai ?"

Sergei nhắc lại với thoáng nụ cười :

- "Tại sao ?"

- "Mày ở đâu ?"

- "Trong rừng".

Deulschmann nói ôn tồn :

- "Tao hiểu ngay ra rồi".

- "Sao ?"

- "Mày là..."

- "Sao ?"

Hai người nhìn nhau trong một vài giây rồi Sergei nói luôn :

- "Đúng. Tao là một du kích quân".

Deutschmann nghe thấy Tania khẽ kêu lên nhưng anh quay lại, mắt anh nhìn chằm chằm vào mắt tên Nga. Làm sao tên này quay lại dám nói trước mặt một binh sĩ Đức rằng hắn là một du kích quân ? Hắn định chơi trò gì đây ? Phải chăng anh, Deutschman, đã rơi vào bẫy ? Đồng bọn của hắn đang đợi hiệu lệnh bên ngoài chăng. Nhưng không, không thể như vậy được. Bên ngoài vẫn vang rền tiếng nổ của Công Binh Đức trên sông Dniepr. Bình minh đã lên. Phố xá đã xào xạc thức giấc. Từng đoàn xe tiếp tế lăn bánh trên cầu. Lính Đức đầy rẫy khắp nơi. Ấy thế mà tên du kích này không ngần ngại tự thú như vậy !

Sergei nói: - "Tao là một sĩ quan". Rồi thấy Deutschmann không trả lời, hắn nói tiếp bằng tiếng Đức không vấp váp :

- "Tao đến thăm Tania, vợ sắp cưới của tao nhưng người trinh nữ trong

trắng hôm qua giờ đã biến thành một con đĩ. Nó ngủ với một thằng địch khốn kiếp trong khi tao chiến đấu".

Hắn nói vởi giọng thản nhiên như đang kể một câu chuyện tầm thường rồi quay lại Tania, hắn phun một tiếug Nga:

- "Con đĩ".

Sự việc xảy ra tiếp theo, Deutschmann không sao giải thích được. Từ trước tới nay, ngay từ lúc còn niên thiếu, anh chưa đánh nhau bao giờ. Thế mà anh đã giơ tay tát Sergei thật mạnh. Hắn không lùi lại, cũng không cử động. Hẳn đón nhận những cái tát và điều đáng sợ nữa là hắn lớn tiếng đếm:

- "Một... hai...ba...bốn...năm..."

Deutschmann đánh một cái tát sau chót và lớn tiếng :

- "Và đây nữa là sáu! "

- "Đúng. Sáu cái. Mỗi một cái tát là một thẳng lính Đức".

Đến lượt Deutschmann lùi lại, một lần nữa anh thấy mình rơi vào tình trạng hư ảo. Tania quay mặt gục vào tường. Lưng nàng rung lên từng nhịp: nàng đang khóc.

Deutschmann nhìn Sergei khi hắn bắt đầu nói:

- "Tao ghét con đĩ. Nó không đáng lấy một cái đạp. Từ nay nó mang trong người dòng máu ngoại quốc, còn mày... bây giờ mày để tao đi. Tao biết mày đang nghĩ gì. Nhưng mày sẽ không làm như thế, mày sẽ không bắt tao giao cho tuần cảnh, Mày sợ ! Người ta có thể hỏi mày làm gì ở đây, trong nhà một người đàn bà Nga, trong nhà một con nữ du kích? Mày thuộc thành phần Tiểu đoàn trừng-giới, mày không có công chuyện gì ở đây cả. Mày cũng vậy, mày là một tên phản bội !"

Hắn nhặt chiếc mũ lông và đi ra.

Deutschmann cố gỡ vòng tay siết chặt của Tania và nói:

- "Đến lúc anh phải đi. Anh sẽ trở lại. Em có thể tin chắc rằng anh sẽ trở lại".

- "Em sợ !"

- "Anh biết... Nhưng anh làm sao được ?"

- "Anh không làm gi được sao".

- "Anh sẽ trở lại".

Deutschmann cảm thấy thương hại. Chắc chắn anh chẳng có thể làm gì cho nàng được, thế mà... Kể từ nay nàng phải phó mặc. không phương tự vệ, cho sự

trả thù của đồng bào nàng.

Anh thì thầm tuy biết rằng mình nói dối:

- "Mọi việc rồi thu xếp xong cả".

Chẳng có cái gì thu xếp được. Trước mặt nàng chỉ còn có đau khổ. Đêm tối vừa mở một hố sâu trước mặt họ, nơi đó chỉ có niềm thất vọng cho những ngày sắp tới.

Deutschmann ra đi.

Anh tiến bước, trước còn chậm sau nhanh dần đến địa điểm có chiếc xe trượt tuyết đang đợi. Giờ này kể là đã chậm. Ở đầu cầu, những người lính canh đi lắc lư rải rác hai bên. Một thượng sĩ quân cảnh văng tục chửi thề anh tài xế. Chiếc xe băng qua các phố nhộn nhịp, bỏ lại đằng sau anh căn nhà nhỏ bé, bỏ lại Tania, Sergei để về với Tiểu-đoàn trừng-giới, với một ngày vừa lên...

Trong khi đó, Sergei nấp sau hàng rào, chờ cho Deutschmann đi khỏi. Hắn trở lại căn nhà.

Tania đang đứng giữa phòng. Nhận ra Sergei, nàng đưa tay lên miệng trong dáng điệu sợ hãi và lui lại chỗ lò sưởi, phía hốc tường có giấu khẩu súng lục.

Sergei bảo :

- "Mầy mà đụng vào đó, tao giết ngay ".

- "Anh muốn gì ? "

- "Mày muốn biết hả ? "

- "Anh muốn gì?... Cút đi... Cút đi..."

- "Tao sẽ đi..và tao sẽ không trở lại trước khi đuổi được bọn Đức đi. Nhưng ngay khi tao trở lại là để giết mày. Tao báo trước cho mày biết đó. Mày sẽ không thoát tay tao. Đừng có tìm cách trốn, vô ích. Mọi người sẽ theo dõi mày. Và khi tao giết mày xong, tao sẽ gọi mọi người đến và tao sẽ nói rằng : " Các bạn hãy nhìn đây là Tania, bây giờ chỉ còn là một xác chết. Khi trước nàng thuộc phe chúng ta nhưng nàng đã phản bội chúng ta, đi hiến thân cho một tên Đức. Những kẻ nào phản bội chúng ta cùng chịu số phận như vậy..."

Tania tựa lưng vào tường và đưa hai bàn tay run rẩy lên ôm lấy cổ.

Nàng rền rĩ :

- "Cút đi ! Anh là một con quỷ! "

- "Thật không ? Nếu thế thì một con quỷ và một con đĩ hợp nhau lắm ! Hợp lắm ! "

Hắn tiến lại gần đưa tay nâng cằm nàng lên và nói tiếp :

- "Nhìn tao đây, con đĩ ! Mày đã làm gì ? Mày đã quên hết cả sao ? Mày đã từ bỏ chúng tao sao ? "

Tania thì thầm :

- "Tôi yêu anh ấy ".

- "Đồ chó đẻ ! "

Lùi lại một bước, răng nghiến chặt không nói không rằng, hắn đánh nàng túi bụi. Tania ngã gục cạnh lò sưởi. Hắn cúi xuống và tiếp tục đánh. Nàng giơ tay che đầu nhưng không chống cự lại, cũng không kêu la. Nàng chịu đựng tất cả cho tới lúc ngất xỉu.

Sergei ngửng lên, lấy bốt lật ngửa thân hình Tania lên và kiên nhẫn chờ đợi tới khi nàng mở mắt. Khi biết chắc nàng đã tỉnh, hắn nhắc lại:

- "Tao sẽ trở lại giết mày ".

Rồi hắn đi ra, thận trọng khép cửa và vẫy tay chào thân thiện vói đám công binh Đức đang dùng những chiếc sào dài đẩy những tảng băng đá ra khỏi bờ.

Hắn khúm núm chào bên phải, bên trái rồi đi ngược về phía thành phố, chẳng mấy chốc biến mất trong đám nhà cửa hư nát tại ngoại ô Orcha.

Tới một căn nhà còn nguyên vẹn, hắn trút bỏ vẻ khúm núm cùng với chiếc áo khoác hắn ném vào một góc. Trong một lúc lâu, hắn đứng im như chết lặng đi, rồi giơ nắm tay đấm vào tường, miệng than van :

- "Lạy Chúa ! Xin cho con đủ sức chịu đựng chuyện này ! Xin đừng để con thành điên dại !... Xin đừng để con thành điên dại..."

Lần đầu trong đời, hắn đã kêu gọi đến Thượng đế mà hắn không hay biết. Trong tâm hồn hắn chỉ còn một nỗi đau khổ ghê gớm, xót xa và không quên nổi.

❉❉❉

Cũng vào lúc mà Deutschmann leo lên chiếc xe trượt, không lưu ý tới lời chửi rủa của anh tài xế phải đợi từ nửa giờ trước giữa trời lạnh thì tại Đại đội 2 một bóng người mặc áo ấm kín mít hiện lên ở những giao thông hào thứ nhất làm mọi người sửng sốt : đó là Trung úy Bevern ! Ông ta đại diện cho Trung úy

Wernher đến xem công việc của Đại đội ra sao.

Người đầu tiên ông gặp là Wiedeck. Anh ta đặt cái cuốc xuống nền đất đóng băng đứng nép vào bờ giao thông hào, giơ tay chào hờ hững và báo cáo :

- "Binh nhì Wiedeck; công tác đào đất. Vô sự".

Bevern gầm lên :

- "Đại đội mấy ? Trình diện như thế hả ! Công tác đào đất này để làm cầu tiêu hay sao? "

- "Tuân lệnh Trung úy! "

- "Thế là thế nào ? "

- "Tuân lệnh Trung úy! "

Bevern hiểu rằng ông không mong gì câu trả lời khác của hắn. ông có thể làm gì được giữa giao thông hào này ?

Ông đành nói:

- "Ta sẽ gặp nhau tại, Wiedeck ! Ta sẽ gặp nhau lại !"

Giận dữ ông tiếp tục tiến bước, đi qua một vài người lính. Họ cũng chào ông với vẻ hững hờ và tự trình diện thực lớn tiếng để báo trước cho bạn bè biết Trung úy Bevern sắp tới. Các bính sĩ khác của Đại đội 2 đang ngủ trong những hầm làm gần xong. Họ đã làm việc suốt đêm và được nghỉ ngơi cả ngày. Từ bốn mươi tám giờ qua, họ ở tại vị trí này, lệnh trên buộc phải hoàn tất trong thời hạn nhanh nhất. Họ mừng khi có lệnh này vì những xạ thù ưu tú Nga đã lọt qua phòng tuyến Đức và từ khu rừng lân cận, chúng nấp bắn bất cứ cái gì động đậy trong các giao thông hào. Vị trí của chúng được ngụy trang khiến không ai có thể tới gần được. Một Trung đội đã được đưa tới thanh toán chúng nhưng thất bại, phải rút lui. Khu rừng lớn và rậm rạp có thể dùng làm nơi ẩn nấp chắc chắn không những cho mấy người lẻ tẻ thôi mà còn có thể chứa một Tiểu Đoàn, cả đến Trung Đoàn nữa. Đám xạ thủ đó đe dọa những binh sĩ tương đối ít ở những tuyến đầu và luôn cả những người thuộc đơn vị trừng giới. Trung úy Obermeier và Đại úy Barth đã đề nghị võ trang cho một Trung đội hay hơn nữa, cả Đại đội trừng giới nhưng vẫn chưa thấy bên trên trả lời. Hậu quả là trong 3 ngày Trung úy Wernher đã mất 5 binh sĩ và Trung úy Obermeier mất 6 người đều bị bắn trúng đầu.

Để tái lập một tình trạng an ninh tương đối, hai Trung úy đã đặt những lính gác võ trang trung liên hướng về phía rừng có nhiệm vụ bắn tất cả mọi hoạt động đáng nghi. Ngay ngày đầu, toán thay phiên tới đã thấy hai người chết đằng sau khẩu trung liên, mũ họ bị thủng một lỗ tròn nhỏ Sau khi thăm hai, ba hầm trú ẩn Bevern lầm bầm:

- "Cả một bọn đê tiện ! Chúng nó chúi lủi như chuột nhắt. Chiến đấu mà như vậy sao"?

Cúi người thật thấp vì dĩ nhiên ông cũng đã được báo trước vê nỗi nguy hiểm của xạ thủ địch tuy ông chưa tin hẳn, ông tiến bước vào một giao thông hào hẹp để kiểm soát anh lính gác. Đoạn đường cuối ông phải bò tới một cái hố và thấy anh binh sĩ thu mình... đang ngủ !

Không còn gì sai lầm nữa : anh lính gác đang ngủ !

Hắn đã kéo cổ áo khoác che kín nên chỉ có phần trên chiếc mũ thò ra. Hơi thở của hắn đều đều làm rung rung những sợi tuyết đọng chung quanh mũi. Hai bàn tay hắn thủ vào trong ống tay áo, đôi bốt bọc lông thu gọn dưới áo khoác.

Một lính gác ngủ ! Đối với Bevern, đó là chuyện ghê gớm cực độ. Cúi xuống anh lính, ông cảm thấy gần như đạt được chiến thắng : ông bắt được một tội phạm quan trọng ! Ông tiếc là đã thiếu nhân chứng nhưng cũng chẳng cần lắm. Lời nói danh dự của một Sĩ quan đủ kết án một binh sĩ vào một hình phạt xứng đáng với một trọng tội như hiện tại : án đó là cái chết trước Tiểu đội hành quyết.

Ông từ từ ngước mắt lên nhìn những bao đất xếp thành vòng cung che cho khẩu trung-liên. Khi anh binh sĩ này tỉnh dậy không nên để hắn thấy ông đang bò mà phải là đứng thẳng hợp với phong cách của ông. Từ từ, không gây tiếng động, ông đứng dậy lấy mắt ước lượng chiều cao của những bao đất để xem có đủ che cho ông không. Ồng tự nghĩ dĩ nhiên viên đạn không thể chui qua đám bao dắt và hơn nữa. không ai có thể nhìn thấy ông nếu ông không thò đầu ra ngoài. Ổng mải suy tính đến nỗi không nhận thấy một cử động của anh binh sĩ. Khi ông cúi xuống để thét vào tai hắn thì đột nhiên ông bắt gặp bộ mặt chế riễu... của Schwanecke.

Nhưng vết thương của hắn trong cuộc đánh lộn với Tartoukine trước đây thực ra đau hơn là nguy hiểm. Y tá Kronenberg sau khi tìm thấy hắn, đã khâu lại vết thương rồi hắn còn được ở trạm cứu thương hai, ba ngày. Chính Trung úy Bevern đã đến đuổi hắn ra. Ông nói với Kronenberg :

- "Thằng cha này có gì nặng lắm đâu. Bây giờ không phải là lúc nằm ườn ra. Anh hãy thu xếp cho Schwanecke trình diện Đại đội ngay sáng mai..."

Ngày đó, Schwanecke đã cố gắng nuốt giận.

Trung úy Bevern thét: "Tỉnh dậy" ! Ông không để ý đến sự lố bịch của khẩu lệnh đó.

Ông cũng không nghe thấy những câu trả lời đầu tiên của Sehwanecke. Ông chỉ đinh ninh rằng rút cục ông đã nắm được hắn và lần này hắn không thể nào thoát khỏi được nữa. Thằng cha có thể coi như đã chết. Khi nhận ra kẻ lãnh

tội đó lại đúng là Schwanecke, ông thấy tràn ngập hân hoan.

Schwanecke nói:

- "Tại sao? Tôi hãy còn yếu lắm".

- "Đứng dậy!"

Schwanecke thong thả đứng lên, vươn vai, ngáp và nói:

- "Bao giờ Trung úy cũng đến đúng vào lúc bết nhất. Tôi vừa mới...."

- "Anh ngủ!"

- "Để tôi nói cho Trung úy nghe. Tôi vừa mơ thấy mình ở Hambourg với một trong những con nhỏ tóc hung mà tôi nói với Trung úy khi trước đó... Trung úy chưa bao giờ có thể tưởng tượng cặp mông của nó... Đúng lúc đó thì Trung úy tới..."

- "Anh ngủ... Anh có thú thực như vậy không?"

- "Có chứ! Nhưng như vậy đâu có phải là tôi không nghe thấy Trung úy tới. Thưa Trung úy, Trung úy chưa thuộc bài ở quân trường. Ngoài mặt trận có ai di chuyển như thế bao giờ".

Hắn mỉm cười, cả bộ mặt của hắn mỉm cười... nhưng cặp mắt vẫn lạnh ngắt, không hồn như hai hòn bi ve.

- "Anh có biết như vậy là thế nào không?"

- "Không. Là thế nào?"

Trung úy Bevern nói thong thả :

- "Ngủ trong lúc canh gác ngay sát cạnh địch quân..."

- "À !... Thì ra Trung úy nghĩ đến điều đó !... Thế rồi sao nữa?"

- "Tòa án binh. Và Tòa án sẽ họp ngay tại đây... Thu xếp đồ đạc rồi theo tôi!".

Bevern vẫn giữ vẻ rất bình tĩnh. Những câu trả lời xấc láo của Schwanecke không còn làm ông giận dữ. Hắn ta, có thể nói, như đã chết rồi.

- "Tôi không thể bỏ đi trước khi có người đến luân phiên. Thưa Trung úy, Trung-úy không thể ở đây với tôi đến lúc có người thay sao ? Mình có thể... có thể nói chuyện. Trung úy nghĩ sao ? Nói chuyện giữa những người đàn ông với nhau... Chúng ta chỉ có hai người, hoàn toàn chỉ có hai người và chúng ta sẽ còn được ở hoàn cảnh này trong một lúc nữa. Đây là một dịp tốt... để nói chuyện giữa người với người... "

Bevern mất dần vẻ bình tĩnh lạnh lùng. Những lời của Schwanecke thấm

dần vào ý thức của ông và sau cùng thì ông hiểu. Ổng rùng mình dọc theo sống lưng, ông lùi lại một bước như muốn tháo chạy trong con đường giao thông hào hẹp. Nhưng Schwanecke thản nhiên giơ tay, nắm cổ áo ông, kéo lại và hắn xoay người chặn mất lối đi. Bevern không còn sức lực chống cự. Chuyện xảy ra quá ghê gớm... không thể ngờ tới nữa. Nhưng khi ông nhìn mặt Schwanecke, ông hiểu rằng tất cả đều là sự thực. Và từ miệng mỉm cười của người lính, những lời nói tuần tự thấm dần vào từng tế bào của thân thể ông...

- "Mày nói đến tòa án binh hả ? Mày bảo đưa tao đi xử bắn hả ? Pằng... Pằng... thế là hết Schwanecke! Như vậy mày khoái lắm hả ? Schwanecke tịch rồi và Bevern — Có đúng tên mày như thế không? — Bevern sung sướng như cá gặp nước... "

- "Tránh ra cho tôi đi! "

- "Này, này, từ từ đã ! Tao đã bảo mày rằng mình sẽ nói chuyện như một người với một người, thằng khốn nạn ! Và mình có rất nhiều chuyện nói với nhau!... Không, đừng có động tới khẩu súng lục đó, mày muốn lấy súng làm gì? Tao sẽ buộc lòng phải đập vào tay mày... Hãy bỏ tay xuống "! Bevern rút tay khỏi bao súng.

- "Anh muốn làm gì tôi ? Anh có biết như vậy sẽ ra sao không? Bạo hành với thượng cấp..."

- "Câm mõm lại !"

Schwanecke chùi những giọt tuyết nhô đọng trên mi mắt. Hắn không mỉm cười nữa. Bevern chợt có cảm tưởng như hắn đang ở một nơi nào xa, xa lắm, đang suy ngẫm một điều gì.

Rồi Schwanecke lại nói tiếp, vẫn không mỉm cười:

- "Mày đúng là một thằng ngu dại nhất... và tao sẽ giết mày. Mày có tưởng tượng rằng những người khác sẽ bằng lòng biết mấy không ? Một dịp vui mừng cho tất cả Tiểu-đoàn ! Mày nói chuyện tòa án binh? Không phải tao sẽ ngỏm đâu... Ít ra thì tao cũng không chịu chết về tay mày" !

Nét mặt co thắt lại với vẽ khiếp sợ vô tả trong cặp mắt, Bevern nói với giọng léo nhéo :

- "Anh...anh !..."

Rồi ông ta kêu cứu nhưng tiếng kêu của ông tan loãng vào khoảng tuyết trắng mênh mông nơi mà ông biết rõ chẳng ai có thể nghe thấy. Tất cả là vô vọng. Thẳng cha đứng trước mặt ông là tượng trưng cho cái chết. Chẳng một ai có thể bảo vệ cho ông. Thế nên ông không gọi những binh sĩ khác tới cứu. Khi kêu cứu, ông nghĩ đến mẹ ông, đến người đàn bà mà ông tưởng đáng khinh thường vì bà cụ không cùng chung tư tưởng với ông. Và ngoài bà cụ ra, ông nghĩ tới tất cả những bà mẹ thường được nhắc tới trong tiếng kêu cuối cùng của những kẻ tuyệt vọng và những kẻ hấp hối:

- "Cứu tôi với!"

Schwanecke đánh mạnh trong khi ông kêu la.

Bevern ngất xỉu, rũ xuống.

Ngay khi đó Schwanecke hành động nhanh nhẹn và chính xác như hắn đã từng làm đi làm lại hàng trăm lần những cử chỉ đó. Mắt không rời viên Trung-úy, hắn nhả hai, ba tràng đạn trung liên về phía rừng nơi mà hắn biết là ít nhất có 3 tên địch ẩn núp. Rồi bằng cạnh bàn tay, hắn phóng một cú vào động mạch ở cổ Bevern. Hắn xốc nách nâng thân thể bất động, nặng nề của viên Trung Úy đặt vào phía sau khẩu trung liên và từ từ đưa cao lên vượt qua đống bao đất.

Hắn không phải đợi lâu.

Chưa tới một phút hắn cảm thấy thân thể viên Trung-úy rung động và lập tức ngay sau đó có tiếng nổ từ phía rừng vọng lại.

Thế là hắn buông tay cho Bevern rơi xuống và cúi nhìn ông ta.

Ngay trên sống mũi của khuôn mặt còn giữ vẻ kinh ngạc pha chút sợ hãi, hắn nhìn thấy một lỗ tròn nhỏ rất rõ ràng.

Phía sau chiếc nón còn một lỗ nữa có cạnh lởm chởm. Viên đạn đã đi suốt qua đầu. Schwanecke suy nghĩ và cười nhẹ :

- "Chiến tranh thế mà cũng có ích... và mấy thằng cha phía trước thật hay..."

Rồi hắn đứng thẳng dậy, quay lại và nhả liên tục hàng tràng đạn trung liên một cách dữ dội về phía rừng. Hắn bóp cò cho tới khi băng đạn hết. Hắn thay băng khác và lại tiếp tục bắn cuồng loạn, lòng tràn ngập một cảm giác chiến thắng với cặp mắt điên dại.

Khi băng đạn thứ hai đã hết, hắn nói:

- "Thế đủ rồi".

Cái chết của Trung-úy Bevern không gây xúc động gì lắm. Sự việc được ghi nhận và báo cáo lên cấp trên.

Đại úy Barth nói với Trung úy Obermeier bằng điện thoại :

- "Hắn là một thanh niên lạc đường..Có rất nhiều cậu trong trường hợp đó".

Trung úy Weraher khi thấy những vấn đề giữa ông và Bevern đã được giải quyết một cách quá giản dị như vậy, chỉ còn thầm nghĩ : "Tội nghiệp ! Hắn chết mà chưa chưa hề được làm tình với một người con gái..."

Riêng có Thượng sĩ Krull là giữ vẻ yên lặng và suy tư. Việc Trung úy Bevern chết không làm ai rơi nước mắt mà trái lại cả Tiểu-Đoàn đón nhận như một niềm an ủi làm cho ông lo ngại hay ít ra cũng khiến ông phải suy nghĩ, ông biết họ ghét ông không kém gì ghét Bevern. Dù rằng ông đã nhụt bớt đi sau kinh nghiệm tại giao thông hào và bây giờ ông đã gần gũi với binh sĩ nhiều hơn... tuy nhiên vai trò thượng sĩ trong một tiểu đoàn trừng giới thường cốt là để làm khổ cuộc sống của binh sĩ.

Trung-úy Bevern được chôn cất sau dãy nhà ở Babinitchi. Tuy nhiên câu chuyện chưa chấm dứt với Schwanecke.

Trước hết hắn trình bày với Trung-sĩ Hefe ngay tại giao thông hào. Hắn thận trọng lên tiếng với vẻ thảng thốt đúng mức :

- "Bọn địch nấp bắn hạ Trung úy Bevern rồi!"

- "Ở đâu vậy ?"

- "Tại chỗ tôi, ngay phía trước".

Trung sĩ Hefe nhìn Schwanecke chăm chủ :

- "A !... ông bạn đó không thể nào ra đi một cách tốt đẹp hơn nữa. Có ai ở đó lúc ấy?"

- "Chẳng có ai. Mình tôi thôi".

- "Vậy mày là người chứng duy nhất!"

- "Dạ... đúng".

- "Tại sao mày không ngăn cho ông ngốc đó đừng thò đầu ra ngoài"

- "Tôi không có quyền ra lệnh cho một sĩ quan?"

- "Mày có bảo trước cho ông ấy biết chưa?"

- "Lẽ dĩ nhiên !"

Nhưng đối với Trung úy Obermeier thì không phải dễ dàng như vậy.

Ông ta đích thân thẩm vấn hắn :

- "Trung-úy Bevern đã tại chỗ với anh bao lâu?"

- "Dạ... có lẽ độ 5 phút!"

- "Trung úy Bevern đã nói gì!"

- "Khi thấy tôi, Trung-úy nói : "À ! thì ra mày, thằng côn đồ!"

Trung úy Obermeier ngắm đôi bàn tay ông. Ông không một chút thương hại nào đối với Bevern. Tuy nhiên cái chết của ông ta đối với ông có điều gì đáng nghi và bổn phận sĩ quan — không hẳn chỉ vì bổn phận sĩ quan — buộc ông phải làm sáng tỏ sự việc. Biết đâu sự việc đó cũng chẳng có gì khác với thuyết được chấp nhận là một chuyện không may và nội vụ được xếp. Nhưng đây lại có liên hệ đến Schwanecke. Hẳn đã ở đó một mình với Bevern và hắn phải nghĩ rằng không có hoàn cảnh nào thuận lợi hơn. Hiển nhiên là kết luận từ đó đưa ra rất kinh khủng... nhưng Schwanecke không phải là một binh sĩ bình thường. Hắn là một trọng phạm. Chỉ cần nhìn cặp mắt hắn cũng hiểu rằng hắn có thể dễ dàng chủ mưu một cuộc ám sát.

- "Vậy chuyện xảy ra thế nào?"

- "Tôi nói với Trung úy là xin thận trọng vì đằng trước mặt có bọn xạ thủ địch. Trung úy bảo: Anh sợ à, đồ gà chết? Tôi đáp : Không, nhưng bọn chúng bắn ác lắm ! Trung úy nói: Nói rỡn hoài ! Và Trung úy thò đầu ra ngoài mô đất. Thế rồi cắc! Ông ta ngã nhào, ông bị hạ. Tất cả diễn ra rất nhanh thưa Trung úy. Ông ấy muốn luôn luôn tỏ ra với mọi người rằng..."

- "Thôi đủ rồi! Anh ra trình diện Thượng sĩ nhất Krull".

Schwanecke trút hơi thở khoan khoái, chào Trung úy Oxermeier trong khi ông đang ngồi suy nghĩ. Hắn đến văn phòng, chào hai, ba người quen cũ và tiến lại chỗ Thượng sĩ Krull. Hẳn tin rằng chuyện thế là xong. Bevern đã chết, từ nay chẳng còn có thể xảy ra chuyện gì được nữa. Hẳn nghĩ: "Nó chết ngoài chiến trường. Nó đã toan đưa mình ra tòa án binh và nó đích thân chỉ huy toán hành quyết... Pằng ! Không còn Schwanecke nữa ! Quả thật có tiếng pằng ! nhưng lại chính là Bevern bị giết. Hết chuyện đưa ra tòa án binh... Mình đã báo cho nó biết trước là nó sẽ không hại được mình. Kẻ khác thì có thể nhưng mình thì không".

Thượng sĩ nhất Krull ngước mắt nhìn khi Schwanecke vào không gõ cửa. ông ngồi thẳng lại, khoanh tay, hất đầu và nói :

- "Đúng boong! Không thể là ai khác nữa. Thằng vô giáo dục. Tên tội phạm gần như toàn hảo..."

Schwanecke cười ngạo :

- "Thượng sĩ có thể bớt chữ "gần như" đi".

- "Tao cũng có thể nói tên sát nhân gần như toàn hảo chứ?"

Schwanecke nhíu lông mày, mặt hắn mang một nét thù hận. Trong một giây phút, sự kiện giận dữ làm hắn quên sự khôn ngoan thường lệ.

Hắn rít lên :

- "Ông rồi cũng sẽ qua cầu đó".

Krull vọt dậy và thét:

- "Cũng ?... Thế là nghĩa gì?"

Schwanecke lấy lại vẻ như cũ và nói:

- "Thế nghĩa là ông sẽ qua cầu đó cũng như tất cả chúng ta sẽ qua cầu đó".

- "Câu mày nói trước có một ý khác. Mày coi tao là thằng ngu chắc?"

Krull chợt thấy ớn sợ cặp mắt lạnh lùng nhìn ông chằm chằm.

Schwanecke đáp uơng ngạnh:

- "Có thể".

Thượng-sĩ Krull gục gặt nói như mỗi lần ông phải suv nghĩ nhiều:

- "Thằng nhỏ, tao báo trước cho mày biết, tội trạng của mày sẽ được chứng minh, tao nói cho biết như vậy đó. Ngày nào mà người ta chặt cái đầu bẩn thỉu của mày, tao sẽ mặc đồ đại lễ và uống say thả dàn!"

Schwanecke không đáp nhưng hắn không thể không nhổ bọt vào một góc nhà trước khi đi ra...

Một giờ sau, Bác-sĩ Bergen vào trong nhà nơi Trung-úy Obermeier đặt vị trí chiến đấu của ông. Bác sĩ nói vẻ mỏi mệt:

- "Trạm cứu thương đã có vật liệu dùng ít nhất là tám ngày. Tên Deutschmann của anh đã đi lấy được về. Có lẽ phải cho hắn trở lại Orcha tuần sau. Kho y dược nhiều đồ tiếp liệu quan trọng, người ta nói hình như sắp có chuyện gì đó..."

- "Tôi cũng ngạc nhiên từ lâu rằng tại sao quân Nga im lìm như vậy. Mặt đất có nước đóng băng rắn chắc như đá tảng lại không có nhiều tuyết lắm... Không thể tưởng tượng được địa thế nào tốt hơn cho chiến xa. Nếu tôi không lầm thì không bao lâu sẽ có vụ đụng kịch liệt".

Bác sĩ Bergen nốc vội hớp rượu trong chiếc ca do Trung úy Obermeier trao cho và nói:

- "Đừng nói chuyện bất hạnh nữa, Obermeier! Mà tôi không phải đến đây vì chuyện đó... khi nào có đụng độ, mình sẽ được biết sớm. Tôi không có nhiều kinh nghiệm về mặt trận nhưng chỉ có là gỗ đá mới không nhận thấy rằng... rằng là gì nhỉ?... À! Đó là sự lặng lẽ trước cơn bão tố. Đây mới là chuyện tôi muốn nói với anh... Bác sĩ Hansen đã khám phá ra một việc mà anh ấy vừa báo cho tôi biết. Anh ấy đã thiết lập một biên bản. Đó là chuyện Bevern. Anh hãy tự đọc lấy đi. Bác sĩ đưa mấy tờ giấy cho Obermeier rồi uống thêm hớp rượu. Một lát sau, Obermeier trút một tiếng thở dài và nói:

- "Bác sĩ các anh viết như gà bới".

- "Thôi được, để tôi trình bầy cho anh nghe. Trên thi hài của Bevern, ngoài

vết đạn trên đầu còn có dấu sưng ở cằm và điều quan trọng hơn nữa là một dấu khác ở cổ họng với một chút sước da chảy máu. Như vậy có nghĩa là những chỗ sưng đó đã có khi hắn chết vì viên đạn. Anh có nhận ra ý nghĩa của chuyện đó chưa"?

- "Bác sĩ muốn nói sao ?"

- "Anh chú ý nghe tôi đây : có thể là Bevern trong lúc đi kiểm soát các giao thông hào đã bị trượt và té. Điều đó chứng minh cho vết thương ở cằm. Hoặc giả anh nghĩ có thể hắn bị vết thương trong một cuộc đánh lộn chăng ?

- "Chuyện đó khó có thể tưởng tượng được".

- "Đó là một giải thích cho vết thương ở cằm. Nhưng làm sao giải thích được vết thương ở cổ ? Vết đó không thể do ngã té mà ra. Tôi đã từng làm một y sĩ pháp định trong một thời gian... vài ba năm. Một vết sưng như vậy chi có thể đo một cú đánh bằng dụng cụ đặc biệt khiến không chảy máu. Chẳng hạn bằng ma-trắc hay là...

Bác sĩ Bergen đưa bàn tay làm một cử chỉ nhanh.

- "Bác sĩ muốn nói... là đánh bằng cạnh bàn tay?"

Bergen nhún vai tiếp.

- "Có thể... dùng sức mạnh những cú như vậy có thể gây tử thương".

- "Và bác-sĩ nghĩ rằng..."

Bác sĩ Bergen giơ tay ra dấu khuớc từ :

- "Không, không. Bevern đã bị giết bởi một viên đạn rõ ràng không cần bàn cãi thêm. Viên đạn đã xuyên từ phía trước và chui ra phía sau. Ảnh rõ ràng hậu quả phải như sét đánh. Và chuyện đó đã xảy ra với Bevern. Nhưng — chính cái nhưng này làm ta phải suy nghĩ — nhưng cú đánh ở cổ đã có thể làm hắn bất tỉnh trước và cú đó chỉ đánh trước khi hắn bị bắn chết một thời gian rất ngắn. Tôi không phải là nhà trinh thám... chắc anh cũng thế, nhưng anh chỉ huy Đại đội đã xảy ra truyện này..."

Một lúc sau, Obermeier thong thả nói tiếp :

- "Nếu tôi hiểu đúng theo ý bác sĩ thì có một kẻ nào đó... mình không nói tên vội... đã làm Bevern ngất đi rồi bắn một viên đạn vào đầu hắn ".

- "Bác sĩ Hansen đã ghi rõ là viên đạn không phải bắn gần. Anh hiểu rằng về y khoa điều đó rất dễ nhận thấy. Tôi không muốn liên can đến vụ này... Tuy nhiên điều mà anh vừa nói, theo ý tôi, cũng khá gần theo sự thực ".

- "Vậy thì câu chuyện có thể diễn biến như sau. Schwanecke, vì không ai khác hơn là hắn, có lẽ trước hết đã làm Bevern ngất lịm đi. Sau chót, hắn giết Bevern... hoặc để cho một xạ thủ Nga giết. Đó là một giải thích có thể chấp nhận được... khi người ta được thông báo..."

- "Đó là chuyện của Bevern nhưng..."

- "Bác sĩ muốn nói là... Mà thôi, tôi chỉ có việc chuyển phúc trình này lên Đại úy Barth ".

- "Đúng như vậy ".

Bác sĩ Bergen uống nốt rượu. Rượu này có mùi vị tồi nhưng nó giủp cho chịu đựng được những chuyện tàn nhẫn, quá tàn nhẫn chỉ vì một lý do tầm thường.

- "Bevern là một người xấu... Tuy nhiên án mạng vẫn là án mạng, dù bất cử nạn nhân là ai ".

- "Tôi sẽ làm ngay... tôi sẽ cho tìm Schwanecke, và thẩm vấn lại nó".