Chương 15
Tại Barsdovka, không khí thật sôi động.
Không phải chỉ vì Thượng sĩ nhất Krull độc chiếm sự chú ý của trạm cứu thương với vết thương ở mông và sự đối thoại sôi nổi giữa ông và y tá Kronenberg trong mỗi lần thay băng lại diễu cợt theo thói quen, mà còn bởi vì Schwanecke vừa được thuyên chuyển tới.
Cuộc thẩm vấn lần thứ hai và thứ ba của Trung Úy Obermeier cũng không có kết quả gì hơn cuộc thẩm vấn lần thứ nhất. Schwanecke quyết liệt chối bỏ việc có liên quan phần nào đến cái chết của Trung—úy Bevern. Hắn bào chữa thật khéo léo và gần như thuyết phục được Trung—úy Obermeier tin rằng những nghi vấn về hắn không có chút căn bản vững chắc nào:
Thí dụ hắn nói:
- "Thưa Trung úy, lẽ dĩ nhiên tôi cũng thường nghĩ tới điều đó... Trung úy hiểu cho tôi. Binh sĩ nào mà không có những ý nghĩ như vậy khi một cấp trên... Trung úy hẳn đã rõ! Nhưng giữa tư tưởng và việc làm, còn là một trời vực. Chính Trung úy cũng đã nhận định rằng: Vụ này có vẻ đã được chuẩn bị một cách chu đáo. Vậy thì, lạy Chúa! liệu tôi có thời gian nào mà chuẩn bị? Trước hết tôi ở trạm cứu thương, sau đó tôi được cử đi canh gác. Làm sao tôi biết được Trung úy Bevern sẽ đi thanh tra và Trung úy lại đến đúng chỗ tôi? Câu chuyện đó đã xẩy ra đúng như tôi đã trình bày với Trung úy, tôi đã nói: "Có nhiều xạ thủ địch thật giỏi. Phải cẩn thận"! Thế là Trung úy Bevern la lên: "Mày nhát như cáy, đồ gà chết!" Rồi ông ấy thò đầu nhìn qua ụ đất và bọn nó bắn ngay. "Đó, thưa Trung úy truyện xảy ra như thế đó Trung úy".
Trung úy Obermeier chuyển đến Đại—úy Barth tất cả biên bản các cuộc thẩm vấn cùng bản báo cáo của Bác—sĩ Hansen. Sau đó, dùng đường giây điện thoại còn nguyên vẹn, ông thảo luận với Đại— Uý.
Đại—Uý nói:
- "Mới chỉ là những giả thuyết. Anh không có chứng cớ nào để buộc tội thằng cha đó. Không có ai nom thấy..."
- "Thưa Đại úy, tôi phải làm gì đối với hắn? Có nên giam hắn không? "
- "Không, Tại sao lại phải giam? "
- "Hắn có thể sẽ... "
- "Anh muốn nói hắn trốn bả? Trốn đi đâu bây giờ? Tới bọn du kích à? Hắn biết rõ là bọn nó đâu có giữ tù binh, và hắn sẽ không vượt qua được những phòng tuyến đầu của ta đâu. Không không. Cứ để hắn đó. Sử dụng hắn vào một nơi nào đó, tại ban chỉ huy của anh chẳng hạn. Đừng làm gì để hắn cảm thấy anh vẫn tiếp tục nghi ngờ hắn, khiến hắn nổi khùng... Mà tại sao cậu hăng say để chứng minh chuyện nghi ngờ là ám sát đó? Nếu tôi không lầm thì cậu cũng không ưa thích gì Bevern lắm? "
- "Thưa Đại Uý, đó là vấn đề nguyên tắc".
- "Cậu bé ơi, một ngày nào đó cậu sẽ là nạn nhân của những nguyên tắc của cậu. Hãy để cho thằng cha nào có trách nhiệm tìm hiểu nội vụ lo chuyện đó..."
Vì vậy mà Schwanecke được bổ nhiệm về Bộ chỉ huy Đại—Đội tại Bars-dovka. Tuy nhiên, tất cả mọi người đã từng biết rõ hắn nhận thấy hắn đã thay đổi. Hắn tỏ ra kín đáo hơn trước và hắn thường đáp lại những câu hỏi tò mò bằng những lời chửi thề. Sự nghĩ ngợi hình như làm hắn lạc lõng, hắn không ngủ được nữa và quanh quẩn ở Barsdovka như con thú dữ bị nhốt trong chuồng, thường xuyên đi băng qua tuyết giá trên những con đường đi Babinitchi, Gorki hay Orcha.... Hắn đi kiếm Tartoukine.
Chuyện Bevern không làm bận tâm hắn nữa. Đối với hắn, vụ đó coi như đã được giải quyết rồi. Đối với hắn... nhưng không phải là đối với những người khác. Giữa Orcha và kho tiếp liệu Posen giữa Posen và Francfort—Sur—L'Oder có sự chuyển đi chuyển lại những hồ sơ, những cuộc điện đàm liên quan đến hắn và Trung úy Bevern. Người ta không tìm được chứng cớ buộc tội bắn nhưng người ta biết những tiền án của hắn. Nói cách khác, hắn đáng nghi. Và trong thời kỳ đó, bị nghi ngờ có thể mất đầu như chơi dù rằng người bị nghi ngờ không thuộc Tiểu—đoàn trừng—giới.
Tới một hôm, Bác—sĩ Bergen lại cử Deutschmann đi Orcha. Ông đưa cho Deutschmann một bản liệt kê dài và nói.
- "Anh đã biết ông Dược—Sĩ. Nếu anh chỉ lãnh được một phần tư những thử liệt kê đây cũng có thể coi như là mình may mắn lắm rồi.
Chiếc xe trượt tuyết càng tới gần Orcha và con sông Dniepr, sự lo ngại của Deutschmann càng gia tăng. Anh biết có dư thời giờ để gặp lại Tania, anh sẽ bắt chợt nàng trong giấc ngủ như lần trước và anh sẽ quỳ xuống cạnh giường nàng, hai tay ôm lấy đầu nàng lại một lần nữa, quên hết cả quá khứ lẫn hiện tại. Anh sẽ còn là y tá phụ thuộc Đại đội 2 của Tiểu đoàn trừng giới, có nhiệm vụ đi lãnh đồ băng bó, moóc phin, cardiaxul, thuốc trừ phong đòn gánh... vân vân. Chẳng còn gì hết ngoài một con số, một nhiệm vụ nhưng là một nguời sung sướng, không ăn năn, không bị lương tâm cắn rứt, cũng không cả ý nghĩ rằng anh đã phản bội một người đàn bà khác, một người đàn bà đã qua xa xôi đối với cuộc sống hiện tại, quá khó khăn để có thể tới gần đến nỗi đời với anh người đó hình như chỉ còn là một hình bóng đẹp khi xưa đã được tôn thờ và đã bị nhạt nhòa trong lớp sương mù của thời gian. Anh hoàn thành công tác nhanh hơn là lần trước. Ông Dược sĩ đi vắng nên một y tá thân hữu và ít lời đã cấp phát không phải là tất cả theo yêu cầu nhưng được hơn một phần tư rất nhiều. Bác sĩ Bergen hẳn sẽ vừa lòng. Tuy nhiên cảnh thành phố nhộn nhịp những lính, sự dễ dàng của anh y tá, sự vừa ý vì đã thành công mỹ mãn, tất cả những cái đó không làm Dentschmann lưu ý. Tư tưởng anh đã gửi về căn nhà nhỏ bên bờ sông Dniepr.
Đêm tối đen. Anh sờ soạng chiếc then cửa và hé cửa vừa đủ lọt vào. Trong bóng tối ấm áp của căn phòng, anh có cảm tưởng đi vào một thế giới mới, một thế giới hoàn toàn thuộc về anh, không có Thượng sĩ Krull, không có Schwanecke, không có Bác sĩ Bergen, không có chiến tranh... một thế giới của mộng mơ và quên lãng.
Sáng hôm sau, Tania nói:
- "Cái đó sẽ không bao giờ chấm dứt...
- "Cái gì? "
- "Hạnh phúc".
- "Cũng nên tin như vậy. Do đó, có thể nó sẽ tồn tại".
- "Khó mà cứ tin như vậy".
- "Vậy thì em sẽ luôn luôn không giữ được nó,Tania ạ".
- "Em sẽ chết, Michel. Tuy nhiên... chỉ có cái chết mới chấm dứt được hạnh phúc của em".
- "Chiến tranh mà, Tania".
- "Người ta có thể chiến thắng cuộc chiến tranh bằng... tình yêu không? "
- "Chỉ hai chúng mình thì không thể. Anh sợ... "
- "Sợ cái gì? "
Nàng ngẩng đầu nhìn anh trong khi anh đăm đăm nhìn lên trần. Khuôn mặt anh có vẻ xương xẩu, xa lạ.
Nàng nói khẩn thiết:
- "Anh không nên ra đi nữa, không nên! "
- "Anh sẽ buộc lòng phải như vậy".
- "Bao giờ? "
- "Anh không rõ. Chỉ có Trời biết được".
- "Anh tin ở trời sao? "
- "Ừ. Thế còn em? "
- "Em không rõ nữa... (nàng ngập ngừng...). Em lớn lên giữa nhân dân công xã, anh biết không? Người ta dậy cho em rằng không có Trời, chỉ có Staline và Lénine, chỉ có Đảng và Xã hội chủ nghĩa. Mẹ em... em còn nhớ, bà hay nói đến Trời. Bà mẹ hiền từ và khốn khổ của em ; bà chết lúc em còn bé xíu".
- "Thế còn ông cụ? "
- "Không biết người ta đưa cha em đi đâu nữa. Em chẳng còn bao giờ được nghe nói tới ông và người ta đưa em tới một nhân dân công xã".
Nàng nhìn chiếc cửa sổ có dán giấy cho đỡ lạnh. Ngoài kìa bình minh đang lên báo hiệu cho chiếc hôn cuối cùng và câu nói ghê gớm: "Tạm biệt".
Deutschmann kéo đầu nàng vào ngực và hỏi:
- "Em nghĩ gì? "
- "Tại sao anh không ở lại với em? "
- "Không thể được".
Những tiếng động cơ đã vang rền ngoài bờ sông Dniepr. Những chiếc xe vận tải lăn bánh trên cầu. Những tiếng nói từ xa vọng đến trong buổi sáng giá lạnh. Lính Công binh lại bắt đầu phá các băng đá. Khi Deutschmann toan ngồi dậy thì Tania bám chặt lấy anh.
- "Anh hãy ở lại! Ở lại một giờ nữa, chỉ một giờ nữa thôi! "
- "Không thể được. Anh phải đi".
Nàng lớn tiếng:
- "Em sẽ không bao giờ gặp anh nữa! Em cảm thấy thế, em biết như thế. Anh đã tới, anh ở đây. Bây giờ anh ra đi và anh sẽ không bao giờ trở lại nữa... Em yêu anh... Anh không nên đi, không nên! "
Deutschmann cầm chiếc vò rượu chát Crimée mà tối qua Tania lấy ở một chỗ dấu kín ra và uống một hơi dài.
Tania nói nhỏ nhẻ:
- "Nếu anh đi, em giết anh".
Deutschmannn không đáp. Nàng tiến về phía lò lửa và nói tiếp:
- "Michel, ở lại đây".
- "Nên biết điều, Tania. Chúng mình phải hợp lý mới được".
- "Thế giới điên loạn, đang xâu xé lẫn nhau, sụp đổ mà anh còn nói chuyện hợp lý!... Này anh Đức, hãy nghe em! Hãy ở lại. Sau này, anh sẽ có thể sống với chúng tôi. Từ nay đến đó, em sẽ che dấu cho anh và khi mà các anh... Khi người lính Đức cuối cùng đã chết, em sẽ giới thiệu anh với mọi người rằng: "Đây là Michel, người mà tôi yêu thương! Anh cứ ở lại đi".
- "Để rồi đồng bào của em bắt cả hai đứa quay lưng vào tường và xử bắn hết hả? "
- "Michel! "
Deutschmann nhìn nàng và sợ hãi. Tania chĩa khẩu súng lục Nga về phía anh. Anh nói bằng giọng khàn khàn pha ý giận dữ:
- "Đừng có ẩu tả như vậy".
- "Nếu anh đi, em bắn! "
Anh nhìn trong cặp mắt nàng vẻ cương quyết thực hiện sự đe dọa. Vờ cúi xuống lấy đôi bốt, anh nhào tới phía nàng đẩy vào tường và vặn tay nàng, Nàng kêu lên đau đớn và để rơi khẩu súng. Deutscbmann đưa chân đá khẩu súng ra phía cửa. Rồi anh cố gắng che đỡ những cú đấm đá của nàng.
Tania nắm tay đấm vào mặt anh và thét lên.
- "Đồ chó! Tao ghét mày...Tao ghét mày...Tao muốn giết mày...giết mày! "
Rồi nàng đột nhiên sụp xuống khóc sướt muớt và nói:
- "Thôi mặc tôi".
Nàng tiếp lại nằm lăn ra giường. Deuschmann kinh ngạc, không biết phải làm thế nào. Mọi điều khuyên giải an ủi đều vô ích. Một lúc sau, anh tiến lại gần nàng, vuốt ve vai nàng và đi ra cửa. Anh nhặt khẩu súng và đặt lên bàn.
- "Tania! "
Nàng không đáp. Thân hình nàng run rẩy nhưng nàng không khóc nức nở nữa.
- "Tania! "
Nàng nói với vẻ mệt mỏi:
- "Thôi, đi đi! "
- "Em phải biết rẳng... anh yêu em. Em đã tạo cho anh một thế giới mới... Chẳng bao giờ anh quên được em... "
- "Đi đi! "
- "Ừ, thì anh đi. Nhưng hãy cất khẩu súng đi. Nếu họ thấy súng đó trong nhà, em sẽ bị xử bắn".
Anh đi ra và khép cửa lại. Chiếc cửa đóng như một tấm màn của một kịch chỉ được trình diễn một lần và chẳng còn bao giờ được xuất hiện trên sân khấu cuộc đời... Trong căn nhà nhỏ, Tania, suy nhược, vùi đầu vào chiếc gối còn in dấu của Deutschmann. Nàng rên rỉ:
- "Michel! Michel ơi!... Em ghét tất, tất cả... "
❉❉❉
Bá Linh.
Từng bông tuyết lớn rơi từ nền trời đen, tan trên những tảng đá ngoài sân. Đứng bên cửa sổ, Bác sĩ Kukill nhìn căn vườn ảm đạm chìm đắm trong màu xám của bình minh. Khuôn mặt cú vọ của ông tái ngắt, xanh xao nhưng trầm tĩnh. Cập mắt ông mở rộng không nhìn căn vườn mà hình như tập trung vào một vật vô hình nào đó. Cuối cùng, ông quay vào, kéo chiếc màn cửa dầy, rùng mình ngồi vào bàn giấy và bắt đầu viết:
"Kính gửi Bác sĩ Deutschmann, đồng nghiệp rất kính mến, Khi ông nhận được thư này, có lẽ đã quá chậm rồi. Biểu lộ một tình yêu khiến người ta phải nghiêng mình kính phục mà một người như tôi không hiểu nổi và sợ rằng sẽ chẳng bao giờ tôi đạt tới, bà nhà, bà Julia, đã làm lại cuộc thí nghiệm mà trước đây ông đã bị buộc vào tội tự hủy hoại thân thể. Bà nhà muốn chứng tỏ rằng đã có lý và sự thất bại của ông chỉ vì chất huyết thanh của ông chưa đủ hiệu lực. Theo triệu chứng bề ngoài, bà đã chích một liều quá lớn vi trùng staphylocoque vàng. Giáo sư Burger, bác sĩ Wissek và chính tôi cũng dự đoán bà nhà khó có thể qua khỏi.
Theo như lời khai của tôi trước tòa án trước đây tôi đã tự đặt trên quan
điểm những khả năng hiện tại của y học chứ không dám tự phiên lưu vào lãnh vực lý luận bởi vì cuộc thí nghiệm của ông đã thực hiện và bà nhà vừa làm lại bất chấp sự khuyến cáo và chống đối của tôi. Đối với tôi có vẻ quá huyền hoặc, khó tin đến nỗi lý trí không thể chấp nhận nổi. Tuy nhiên bây giờ tôi biết rằng tôi đã lầm. Tin tức từ bên Anh tới cho biết các nhà bác học đã hoàn thành điều mà ông tìm kiếm trước đây. Nhưng vào lúc này, chuyện đó không còn quan trọng nữa. Tôi hiểu rằng tin tức về bà nhà khiến ông phải chịu đựng một nỗi khủng khiếp đến mức nào, nhất là ông lại chẳng có thể làm gì được cho bà. Xin ông hãy tin ở tôi, tôi xin hết lòng với ông. Tôi hiểu tất cả những gì ông đã mất cùng với bà bởi vì chính tôi, tôi xin thú thực, nay tôi đã biết ái mộ và tôn sùng bà.
Bây giờ bà đã hy sinh cả cuộc đời cho mối tình cao đẹp đối với ông, tôi sẽ làm mọi điều thuộc thẩm quyền của tôi để đưa ông ra khỏi Tiểu-đoàn trừng-giới. Tôi biết rằng công việc sẽ là nguồn an ủi duy nhất của ông và tôi sẽ hết sức giúp đỡ ông. Trong vài ngày tới ông sẽ nhận được tin tức khác của tôi. Tôi vững tin rằng ngày ông trở lại Bá Linh không còn bao xa.
Tôi xin thú nhận lầm lỗi của tôi. Nếu điều đó có thể cứu sống được bà nhà thì tôi sung suớng biết là chừng nào!
Tôi sẽ mãi là người mang nợ đối với ông.
Bác-sĩ Kukill"
Ông bỏ thư và bì, biên địa chỉ, dán lại và cầm phong thư như đo lường nặng nhẹ. Ông im lặng bất động một lúc khá lâu. Ngay sáng hôm đó ông mang thư đến bộ Tổng Tư lệnh tại Bendlerstrase. Nhờ quen biết, thư được chuyển ngay đi Orcha dưới hình thức công vụ khẩn.
Vào buổi trưa, Bác-sĩ Kukill điện thoại đến bệnh viện Từ-thiện. Khuôn mặt ông thêm tái ngắt, sững sờ, ông yêu cầu gặp giáo sư Burger và hỏi đột ngột:
- "Bà Julia ra sao? "
- "Có phải Bác sĩ Kukill ở đầu giây đó không? "
- "Vâng. Bà Julia Deutschmann ra sao? Hay là xong rồi? "
- "Không, không có. Xin chờ một lát. Tôi chuyển máy cho Bác-sĩ Wissek là người đã trông coi bà ấy suốt đêm".
Sau nhiều phút đối với ông gần như bất tận, có tiếng nói mệt mỏi của Bác-sĩ Wissek ở đầu giây.
Bác-sĩ Kukill hỏi thêm:
- "Bà ấy ra sao? "
- "Khá hơn một chút. Mạch không còn thấp quá nữa. Hơi thở rõ hơn. Chúng
tôi cho thở dưỡng khi. Nhưng bà ấy vẫn trong tình trạng hôn mê...
- "Ông nói là hơi thở rõ hơn à? "
Bác-sĩ Kukill chợt cảm thấy đôi chân mềm nhũn và phải bám vào bàn. Ông nhắc lại:
- "Rõ hơn. Đã có tình trạng khá hơn chăng? "
Ông nói gần như thét lên câu cuối...
- "Chưa có thể nói chắc chắn điều gì. Nhưng hình như chất actinite bắt đầu có tác dụng. Chúng tôi đã chích thêm năm phân khối... "
- "Nhiều đến thế sao? "
- "Phải thử mọi cách... "
- "Vâng, lẽ dĩ nhiên, phải thử, thử bằng mọi cách... "
- "Xin ông chờ tôi, tôi tới bây giờ. Lạy trời! Có lẽ... "
Ông gác máy, giơ tay vuốt mặt đẫm mồ hôi, lẩm bẩm:
- "Có lẽ... Julia... Nếu đúng thực!... Mình sẽ đưa hắn trở về... Chỉ cần sau đó là đúng sự thực!...
Ông mặc xong chiếc áo khoác thì chợt nhớ đến bức thư gửi Deutschmann. Tay đặt trên nắm cửa, ông đứng lại, ngập ngừng, suy nghĩ rồi bước nhanh tiến tới chiếc điện thoại và xin nói chuyện với sĩ quan phụ trách văn thư, người mà trước đây mấy giờ ông đã trao phong thư.
Khuôn mặt ông đã hết vẻ xanh xao và lấy lại được nẻt nghiêm nghị. Bằng những câu giật giọng, đòi lại bức thư... nhưng quá muộn. Thư đã được chuyển đi từ nửa giờ trước bằng phi cơ liên lạc thường xuyên với Orcha...