1 - 5 1. CHẾT VÌ CƯỞI
Thuở xưa, có cặp vợ chồng ông nhà giàu, một hôm đi chơi mắc phải một trận mưa thật lớn. Vì không đem theo dù, nón, nhân thấy vắng người liền cởi hết quần áo ra để trên đầu che cho khỏi ướt, và tự cho đó là vô cùng tiện lợi. Khi về đến nhà, ông chồng thấy bà vợ thổn thễn, người trần như đứa trẻ mới sanh, mới cao hứng đưa tay bắt quàng lưng vợ và bắt chước như kiểu gà trống cục cục gà mái. Giữa lúc hai vợ chồng đùa giỡn, một anh chàng ghé lại đụt mưa dưới mái nhà trông thấy phá lên cười, rồi vì cười quá mà chết ngay tại chỗ. Hai vợ chồng nghe động vội mặc quần áo lại. Người chồng chạy ra xem có chuyện gì, thì ngay trước cửa, một xác người mới chết nhăn răng ra. Hoảng hồn, ông vội đi trình Lý trưởng. Lý trưởng đưa việc lên trên huyện. Quan huyện sai lính về bắt hai vợ chồng lên hỏi, và khép vào tội tử hình vì đã giết người. Hai vợ chồng lại van, kêu oan. Quan huyện không nghe. Hai vợ chồng kêu bẩm: - Dạ thưa Quan lớn, hay có lẽ anh này đã chết vì cười quá? Quan huyện nghe nói, nhướng mắt lên tò mò hỏi tại sao. Ông nhà giàu kể lại đầu đuôi việc mình bị gặp mưa, rồi diễn lại sự đùa giỡn với vợ ở trước mặt quan và nha lại. Quan huyện và nha lại thấy lố lăng quá, ôm bụng cười, rồi cũng vì cười quá thành bị đứt ruột ra mà chết. Hai vợ chồng nhà giàu nhờ thế thoát tội. Và thành ngữ "Chết cười" hay "Cười chết đi được" cũng do tích này mà phổ thông vậy.
2. LÀNG SỢ VỢ Một làng nọ, tất cả đàn ông trong làng từ ông to, sang nhất trở xuống, không một người nào mà không sợ vợ, mà sợ cho đến nỗi đứng trước một người đàn bà nào, là tất cả đều run lên và nín thinh, chẳng ai nói đặng một câu nào. Tới khi dân làng mở hội nghị, các ông mới đem chuyện này ra thảo luận và cho đó là một vấn đề tối quan trọng cần được giải quyết. Nhưng giải quyết làm sao? Các ông bàn đi bàn lại mãi chẳng ông nào nẩy ra được ý kiến gì. Sau đó, một ông già tuổi cao chức trọng nhất trong làng đưa ra một ý kiến là tế Trời thì hết. Toàn thể đều hoan nghênh. Nhưng làm sao mà tế? Tế ở đâu? Sau chót, một ông nẩy ra sáng kiến là để đến sáng ngày 30 Tết thì tế, tế tại một cánh đồng ở đầu làng, vì chỉ có sáng hôm ấy, tất cả các bà đều vắng nhà đi chợ sắm Tết.. Ý kiến ấy lại cũng được tán thành và hoan hô nhiệt liệt. Thế rồi đến ba mươi Tết, trong khi các bà đi chợ Tết, các ông mới ùn ùn tụ lại và cử hành tế lễ. Cuộc tế lễ bắt đầu. Ông cụ già tuổi cao chức trọng làm chủ tế, hai ba ông thứ nữa làm bồi bái. Còn bao nhiêu thì xúm quanh dự lễ. Cuộc lễ diễn hành, khói nhang nghi ngút, trống kèn vang dậy. Ông chủ tế và ba ông bồi bái cùng mặc áo tế: Tất cả bốn ông đều quỳ xuống, làm lễ, đọc văn. Đang lúc ấy, bỗng đâu có hai người đàn bà ở làng khác đi chợ về qua. Thần hồn nát thần tính, các ông ngó thấy tưởng mấy bà trong làng, mới ùn ùn mạnh ai nấy chạy, đen cả cánh đồng như đàn chim vỡ tổ. Khi chạy một quãng xa, các ông nhìn thấy hai người đàn bà đã khuất bóng mới hoàn hồn vía. Song lúc đó, các ông thấy ông chủ tế và ba ông bồi bái vẫn quỳ mà không chạy, nên bảo nhau: - Chắc là mấy cha vô tế chính thức nên Trời Thần mới phụ hộ cho không còn sợ nữa. Thế rồi các ông trở lại, nhưng đến nơi thì mấy ông bồi bái và ông chủ tế đã ... chết cóng từ lúc nào không hay, vì các ông này sợ quá nên không còn kịp đứng lên mà chạy được.
3. GIỐNG GIAN TỰU VỊ Ngày xưa có anh nhà giàu nọ thường hay đi kiện cáo lung tung. Những việc anh làm đều trái phè, nhưng nhờ tiền của đút lót khắp nơi, trên từ các quan tỉnh huyện, dưới đến các viên chức nha lại, thành ra vụ nào anh ta cũng thắng. Bữa nọ, vì có lẽ anh ta đã giác ngộ chăng, nên bảo với những người đối lập: - Tôi đây sinh trưởng ở thôn dã, vì ít học, bấy lâu cứ tưởng cửa công là chỗ đèn trời soi xét và các quan chức là phụ mẫu dân thật, chớ có dè đâu chỉ toàn một lũ chằng trong sạch tí nào. Thường ngày mình tưởng họ là những người tự trời rơi xuống, nhưng khi vào việc mới hay là những tên trộm cướp ban ngày có áo mũ cân đai cùng kẻ hầu người hạ. Anh ta than thở như thế rồi nhân một hôm gặp lễ tế trời, các quan tỉnh huyện, cùng các viên chức nha lại đều vào hành lễ, anh thấy viên điểm lễ đứng xướng: - Bá quan tựu vị (các quan đều tới chỗ mình đứng). Tức thì anh cũng xướng tiếp: - Giống gian tựu vị. Các quan kinh ngạc nhìn nhau, định sai lính bắt kẻ hỗn láo, nhưng khi nhìn lại thì thấy kẻ đó chính là kẻ đã đút lót cho mình quá nhiều nên đành nín thinh cho qua chuyện, và thế là hoà cả làng vậy. Bởi thế nên đời mới có câu ca rằng: Giống quan là giống gian tham. Hạ cám thượng vàng bất kể thứ chi. Tuồng vô nghĩa, lũ bất nghì. Ai ơi nhớ lấy kẻo thì lầm to!...
4. CUA CẮP Chị nọ có tánh ăn vụng chồng con, nên một hôm đi chợ mua cua, chị chọn lấy con to nhất giấu vào trong ngực để về sẽ lẻn vào trong bếp nướng ăn. Khi đến cổng chùa, con cua bất thình lình sổ càng nên nhè ngang vú chị mà cắp. Đau quá, chị ta nằm lăn ra khóc lóc, kêu la. Vừa lúc ấy, một nhà sư đi hái mơ lông về thấy thế liền ghé miệng lại để gỡ con cua ra. Chẳng may miệng nhà sư vừa ghé liền bị con cua giơ càng kia ra cắp luôn vào môi. Thế là cả hai chỉ con một cách nằm trước cửa chùa mà mếu máo xuýt xoa. Người chồng chị nọ ở nhà chờ mãi không thấy vợ đi chợ về, mới sai con đi đón. Thằng nhỏ vừa đến cổng chùa, đã vội chạy ù về gọi bố. - Bố ơi bố, mẹ con đang mắc cho ông sư bú ở cổng chùa bố ạ. Người chồng lấy làm ngạc nhiên, vội vàng chạy ra xem sự thể thế nào. Nhưng khi gỡ được, thì chị vợ nọ vú cũng sưng vù, mà sư ông thì miệng cũng vếu lên to tướng. Chị nọ mắc cỡ đi về. Còn sư ông thì vừa lấy tay xoa miệng, vừa lẩm bẩm: - Mô Phật!... Từ nay xin cạch đến già. Mặc ai cua cắp chớ tra miệng vào.
5. GIÁ GẶP TAY TAO Tại xóm kia, có anh chàng khét tiếng sợ vợ. Một hôm người vợ đi khỏi, để lại cái quần phơi ngoài sân. Trời mưa xuống, cái quần bị ướt. Anh ta thấy thế cứ để mặc, vì tính anh rất sợ cầm quần đàn bà. Cái đó không lấy gì làm lạ, vì theo quan niệm anh thì quần đàn bà là một thứ đồ dơ anh phải cữ không bao giờ đụng đến, vì lỡ ra óc thanh niên bị ngu tối thì bỏ đời. Khi người vợ về, thấy chồng ở nhà cả ngày mà cái quần phơi cũng không chịu cất để cho mưa ướt, tức quá nổi tam bành lục tặc la hét om sòm, rồi nắm đầu anh ta xuống đánh cho một trận. Thấy tình cảnh diễn ra như vậy, một anh khác ở nhà liền vách nghĩ tức quá, song mắc dỡ nấu cơm không qua can được, mới vỗ ngực ra vẻ ta đây: - Mẹ kiếp, giá gặp tay tao thì phải biết. Vợ anh đang làm ở ngoài sân, nghe nói liền sấn sổ chạy vào, hai mắt trợn trừng và la hét. - Giá gặp tay tao thì tao định làm gi, làm gì? Anh ta quýnh lên, song cũng lanh trí trả lời ngay: - Giá gặp tay tao thì, thì... tao đã cất ngay từ lúc trời còn chưa mưa!!!