81 - 85
81.— MỖI THỨ MỘT NỬA Một ông công chức nọ đầu tháng vừa lãnh lương, hớn hở đi vào một tiệm thịt tái, gọi một dĩa thịt dê nhúng. Vừa ăn được mấy lát, ông ta đã nhăn mặt gắt gỏng, gọi nhà hàng : - Ê ông chủ ! Sao thịt dê mà cứng như thế này ? Chủ nhà bình tĩnh đáp : - Thưa ông vì giá dê đắt quá cho nên chúng tôi phải cho trộn thêm với thứ thịt khác. - Ông trộn với thứ gì ? - Thưa ông thịt trâu ạ. Ông công chức trợn mắt : - Ông trộn theo ‘‘tỷ-lệ’’ nào ? - Thưa ông mỗi thứ một nửa. - Thế nghĩa là trong dĩa này một nửa là thịt trâu và một nửa là thịt dê à ? - Thưa không, chúng tôi trộn thịt của nửa con dê với thịt của nửa con trâu.
82 - CAN ĐẢM CHƯA ? Trong một phòng chữa răng nọ, vị nha sĩ sửa soạn nhổ chiếc răng cho một nhà lực sĩ vô địch quyền Anh. Khi đưa kềm vào miệng lực sĩ, nha sĩ nhận thấy lực sĩ tỏ vẻ run sợ. Ông liền ngừng tay sai người nữ y tá đem tới chai rượu Wích ky để lực sĩ uống cho có can đảm. Sau khi lực sĩ uống cạn một ly rượu mạnh, nha sĩ hỏi : - Ông đã đủ can đảm để tôi nhổ chiếc răng dó chưa ? Lực sĩ lắc đầu tỏ vẻ còn run sợ lắm, nha sĩ liền rót ly thứ hai. Uống hết ly thứ hai, lực sĩ vẫn tỏ vẻ run sợ. Anh ta được uống ly thứ ba, thứ bốn, nhưng vẫn còn run lắm, chưa dám cho nhổ răng. Sau cùng anh ta nốc cạn hết chai Wích-ky, nha sĩ hỏi : - Sao ? Bây giờ hẳn ông đã đủ can đảm rồi chứ ? Lực sĩ khi đó đã thấm hơi men, trợn mắt trả lời : - Đủ chớ! Bây giờ thì tôi can đảm lắm, tôi sẽ đánh chết cha đứa nào dám đụng tới cái răng của tôi !
83 - MÊ NGỦ Vào một đêm nọ, thầy y tá phải gác bệnb viện. Lúc đó vào khoảng mười một giờ, thầy đang lim dim ngủ. Bác sĩ đến bảo thầy: - Chích cho bệnh nhân giường số 8 phòng 5 một mũi thuốc khỏe, còn bệnh nhân giường; số 13 đã chết rồi, đưa xuống nhà xác. Thầy y tá bèn lấy thuốc khỏe chích cho bệnh nhân giường số 13 rồi kêu lao công phụ với thầy khiêng bệnh nhân giường số 8 phòng 5 đi... Bà này đang ngủ mệt, bị đặt vào ‘‘băng ca’’ khiêng đến nhà xác, bỗng tỉnh dậy kêu ầm trời : - Tôi đâu đã chết mà ông đưa tôi đến nhà xác ? Thầy y tá nghiêm nghị bảo : - Bà đừng ngoan cố, người ta đã học đến bác sĩ, tất phải biết rõ bệnh bà hơn. Bác sĩ đã bảo bà chết rồi mà ! Sống làm sao được mà đòi nữa chớ !!!
84 - TRẮC NGHIỆM Tại một lớp sơ học của một trường nọ, muốn hiểu học trò hơn, một cô giáo liền bảo học trò cả trai lẫn gái vẽ vào giấy một cái gì có thể nói lên đự định mai sau của mình. Mãn giờ học, mỗi em đều trình cho cô giáo xem, em thì vẽ hình phô bày ý muốn sẽ là một nữ y tá, em thì phi công, em thì sẽ làm lính cứu hỏa, v.v... Riêng có một em gái nhỏ để giấy trắng nguyên. Thấy thế, cô giáo liền hỏi: - Ủa, còn em ! Lớn lên em không muốn làm gì cả sao ? - Lớn lên em sẽ lấy chồng nhưng biết vẽ làm sao đây ?
85- LẮM THẦY NHIỀU MA Ông chủ tiệm bán cá có treo một tấm bảng lớn trước cửa hàng với dòng chữ đậm nét: Ở đây có bán cá tươi Người hàng xóm đến coi và bình phẩm: - Khắp vùng này ai này đều biết ôhg buôn bán chân thật, hà tất phải đề ‘‘cá tươi’’ thường ông sợ khách hàng nghi ông bán cá ươn, cá thúi hay sao ? Nghe có lý, ông chủ tiệm cho thợ xóa bớt một chữ và tấm bảng còn : Ở đây có bán cá Người hàng xóm thứ hai sang, lắc đầu : - Tiệm ông chuyên môn bán cá, mọi người đều biết, sao. lại còn cần để ‘‘ở đây’’ ? Ông cho rằng không có hai chữ đó thì khách vào tiệm sách mua cá à ? Ông chủ tiệm nghe cũng có lý và hôm sau trên tấm bảng chỉ còn : Có bán cá Một người thứ ba nữa phê bỉnh: - Ông gàn quá l Tiệm ông mở ra là để bán cá, chứ chẳng lẽ lại để mua cá của khách hàng ? Hai chữ ‘‘có bán’’ thật là thừa... Ngẫm nghĩ thấy có lý, ông chủ tiệm cho sửa và tấm bảng chỉ còn vỏn vẹn một chữ : Cá Lại có một người thứ tư đến bảo : - Mình bày hàng ra. Khách hàng trông thấy biết ngay là bán cả, chứ ai còn lầm rau hay thịt gi nữa. Chữ ‘‘Cá’’ ‘ để vô ích ! bỏ đi ông ạ. Một lần nữa, ông chủ tiệm nghe rất có lý và tấm bảng lớn ấy treo trước cửa hàng, đã được hạ xuống.