← Quay lại trang sách

Chương 21 Chiêu Minh, Tĩnh Gia

Khương Lê có chút xấu hổ, câu thơ mà Hoắc Giác vừa đọc nàng chưa từng nghe qua.

Nàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta chưa từng nghe, nhưng ta rất thích.”

Hoắc Giác nói: “Không sao, đó là một câu trong Kinh Thi, sau này ta sẽ đọc cho A Lê nghe.”

Sau này.

Giọng điệu Hoắc Giác nói như thể bọn họ sẽ còn rất nhiều những ngày sau này nữa.

Khương Lê chưa bao giờ cảm thấy hai chữ “sau này” lại êm tai đến vậy, nàng khẽ nâng mi, mỉm cười: “Ừm.”

Xe ngựa dừng lại trước cửa tiệm thuốc, Khương Lê nâng váy, quay đầu nhìn hắn, nói: “Vậy, ta về đây.”

Hoắc Giác gật đầu: “Về đi, nghỉ ngơi sớm.”

Đợi bóng dáng Khương Lê khuất sau cánh cửa, xe ngựa của Như Ý viên mới chậm rãi rời đi, hắn vẫn đứng dưới gốc cây, lại nhớ về chuyện xưa.

Ngày hôm đó, hình như là ngày thứ hai sau khi A Lê làm lễ cập kê.

Tiểu cô nương búi tóc kiểu người lớn, mặc bộ váy màu đỏ tươi, dáng người thon thả, như thể chỉ sau một đêm đã trút bỏ vẻ trẻ con, thêm vài phần xinh đẹp yêu kiều.

Nàng đưa cho hắn một gói bánh, dè dặt nói: “Đây là lễ đáp tạ của lễ cập kê hôm qua, huynh… huynh thử xem có thích không.”

Hắn lạnh nhạt nhận lấy, liếc nhìn nàng, trong khóe mắt, cây trâm vàng trên búi tóc đen nhánh của tiểu cô nương buông xuống một chuỗi mã não, bị gió thổi đung đưa qua lại.

Màu đỏ rực rỡ chói mắt ấy khiến lòng người bứt rứt khó chịu.

Hắn cụp mắt xuống, đang định quay đi, bỗng nhiên lại hỏi một câu: “Đã lấy chữ tự chưa?”

Khương Lê có chút ngạc nhiên, dường như không ngờ hắn lại chủ động hỏi nàng, nàng cau mày suy nghĩ một chút, nói: “Chưa, chưa đâu. Hoắc Giác, huynh học rộng, hay… hay là huynh chọn cho ta một cái đi?”

Hoắc Giác lạnh mặt, không để ý đến lời nàng, xoay người bỏ đi.

Bước vào tiệm thuốc, trong lòng vẫn nghĩ: Chuyện riêng tư như vậy, nếu muốn chọn, cũng nên để phu quân tương lai của nàng chọn. Liên quan gì đến hắn… chứ?

Nghĩ như vậy, hắn lại dừng bước, sau đó không kìm được nhớ đến câu thơ: “Chiêu Minh hữu dung, cao lãng lệnh chung. Kỳ cáo duy hà, Biên đậu Tĩnh Gia.”

Trong dòng suy nghĩ miên man, hắn nghĩ, hai chữ Tĩnh Gia, quả thực rất hợp với nàng.