
Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Tổng số chương: 159
Giữa tiết xuân, ánh nắng lan tỏa.
Khắp thành Đồng An, hoa đào hoa hạnh nở rộ chỉ sau một đêm, nhụy hoa non nớt e ấp trên cành tựa tuyết bay lả tả.
Một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy lướt nhanh trên phố Chu Phúc náo nhiệt, qua tiệm canh Lý Ký ở phía Đông, hiệu vải Trần Nhị Nương ở phía Tây, thẳng một mạch đến hiệu thuốc Tô gia cuối phố, tiếng vó ngựa dồn dập mới chịu dừng lại.
Giờ đã quá trưa, các cửa hiệu trên phố đều đã mở cửa từ sớm, duy chỉ có hiệu thuốc Tô gia vẫn cửa đóng then cài.
Một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi tuổi, mặc áo ngắn gấm màu xanh lục nhạt, bước xuống xe ngựa, khẽ gõ lên cánh cửa gỗ cũ kỹ đã bong tróc của hiệu thuốc.
Trần Nhị Nương từ quán rượu bên cạnh hiệu thuốc bước ra, ánh mắt tinh ranh đảo qua đảo lại giữa xe ngựa và người phụ nữ.
Một lát sau, bà ta quay vào quán rượu, cầm chén trà trên bàn tu một hơi cạn sạch, nói: “Quả nhiên phủ Trấn Bình Hầu là danh gia vọng tộc Kinh thành, chỉ một chiếc xe ngựa thôi cũng dát vàng nạm ngọc, thật là xa hoa! Không ngờ nha đầu Tô Dao kia lại có phúc phận này!”
Mấy ngày nay, chuyện được bàn tán nhiều nhất ở Đồng An chính là việc con gái nuôi của Tô chưởng quỹ bỗng chốc trở thành thiên kim tiểu thư của Hầu phủ tại Thịnh Kinh.
Khi uống trà thưởng rượu, chuyện này được đem ra bàn luận không biết bao nhiêu lần.
Ai ai cũng nói Tô Dao giờ đây là chim sẻ hóa phượng hoàng, bay lên cành cao thành người cao quý rồi!
Khương Lê sau quầy ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía xe ngựa bên đường, nhíu mày: Tô Dao chẳng phải đã được người của Hầu phủ đón đi từ hôm kia rồi sao? Sao hôm nay lại đến nữa?
Đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” từ hiệu thuốc bên cạnh.
Tiếp đó, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: “Có chuyện gì?”
Khương Lê vừa nghe đã biết là ai đang nói, vội vàng ném quyển sổ sách trên tay xuống, chạy ra ngoài.
Hà ma ma nhìn thấy thiếu niên từ trong hiệu thuốc bước ra, cả người sợ run lên.
Là người hầu hồi môn của Hầu phu nhân, bà ấy đã ở Hầu phủ gần hai mươi năm, gặp qua biết bao nhiêu người tuấn tú, nhưng vẫn phải thừa nhận, vị tiểu lang quân trước mắt với ánh mắt lạnh lùng này là người xuất chúng nhất mà bà ấy từng gặp.
Hai hôm trước khi bà ấy đến đón tiểu thư, vị tiểu lang quân này không có ở đây, chắc hẳn đây chính là vị Hoắc công tử mà tiểu thư thường nhắc đến.
Hà ma ma suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói: “Hoắc công tử, ta là Hà ma ma bên cạnh Hầu phu nhân, hôm nay đặc biệt theo lệnh tiểu thư đến đây, đưa chút quà cảm tạ Tô chưởng quỹ đã quan tâm chăm sóc tiểu thư bao năm qua.”
“Không cần.” Hoắc Giác lạnh lùng từ chối.
Hắn vừa dứt lời, cửa xe ngựa cách đó vài bước bỗng “cạch” một tiếng bị đẩy ra.
Tô Dao ngồi trên ghế mềm bên trong, nhìn Hoắc Giác từ trên cao xuống, nói: “Hoắc Giác, quà ta chuẩn bị cho các huynh đủ để ăn uống tiêu xài mấy năm đấy. Huynh đừng có không biết điều!”
Hoắc Giác chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tô Dao một cái, lười đáp lại nửa lời, xoay người vào nhà.
Tô Dao thấy hắn vẫn giữ bộ dạng không coi nàng ra gì, tức đến mức trợn tròn mắt, từ nhỏ đến lớn, nàng ta ghét nhất chính là bộ mặt này của Hoắc Giác!
Cứ như thể nàng ta là một con hề nhảy nhót không ra gì.
Giờ nàng ta đã là thiên kim tiểu thư của Hầu phủ, hắn dựa vào đâu mà dám coi thường nàng ta!
Một chiếc hộp gỗ tinh xảo cổ kính từ trong xe ngựa bay nhanh ra ngoài, “bịch” một tiếng rơi xuống chân Hoắc Giác.
Hoắc Giác dừng bước.
“Trong này có ngân phiếu và châu báu, huynh cứ cầm lấy đi, coi như là lộ phí lên Kinh ứng thí vào năm sau.” Tô Dao nhìn chằm chằm Hoắc Giác, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu: “Nhận lấy số tiền của này, ta với huynh và Tô chưởng quỹ coi như không còn liên quan gì nữa. Sau này các huynh đừng hòng đến Hầu phủ xin xỏ!”
Giọng Tô Dao vừa cao vừa vang dội, mang theo vẻ kiêu ngạo của kẻ bề trên.
Hà ma ma thầm kêu không ổn. Quả nhiên không phải do phu nhân tự tay nuôi dạy, tính tình lỗ mãng xốc nổi mà không tự biết, những lời bà ấy dặn dò trước đó đều quên sạch! Cũng không biết danh tiếng Đại tiểu thư Hầu phủ này có còn giữ được nữa hay không!
Hà ma ma đang định mở lời giảng hòa, lại thấy thiếu niên kia bỗng nhặt chiếc hộp gỗ dưới đất lên, ngay sau đó chỉ thấy loáng một cái, hộp gỗ sượt qua tóc mai Tô Dao, va vào thành xe ngựa, “ầm” một tiếng rơi xuống đệm mềm.
“Cầm đồ của cô, rồi cút khỏi thành Đồng An.” Giọng Hoắc Giác trầm thấp lạnh lùng: “Đừng xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.”
Tô Dao cảm thấy mất mặt không chịu được. Bên ngoài hiệu thuốc đã vây kín ba tầng người xem náo nhiệt, trong đó có cả Khương Lê mà nàng ta ghét từ nhỏ. Nàng ta liền chỉ vào Khương Lê mắng: “Nhìn cái gì? Nhìn nữa móc mắt cô ra bây giờ!”
Khương Lê vốn không muốn cãi nhau với nàng ta, nhưng vừa nghĩ đến những lời Tô Dao nói lúc nãy, nhịn không được nói: “Tô Dao, cho dù cô là Đại tiểu thư phủ Trấn Bình Hầu, cô cũng là do Tô lão bá vất vả nuôi lớn, nay Tô lão bá bệnh nặng nằm liệt giường, sao cô lại nói những lời tổn thương người như vậy?”
Khương Lê vừa dứt lời, những người xung quanh xem náo nhiệt cũng lên tiếng phụ họa.
“Đúng là đồ vong ân bội nghĩa, Tô chưởng quỹ đối xử với nàng ta tốt như vậy, sớm tối vất vả vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi nàng ta mười bốn năm!”
“Phi! Phủ Trấn Bình Hầu cứ thế mà dung túng Tô Dao làm nhục ân nhân, ức hiếp bá tánh, chắc hẳn gia phong cũng chẳng ra gì.”
… Nhất thời mọi người phẫn nộ. Hà ma ma đỏ mặt, tự hỏi bản thân cũng là người từng trải, nhưng chưa từng có lúc nào mất mặt như bây giờ.
Xe ngựa như một trận gió rời khỏi phố Chu Phúc, đám đông xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi.
Khương Lê đứng trước cửa hiệu thuốc, nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
Từ năm ngoái khi bị ngã trên núi lúc hái thuốc, thân thể Tô lão bá ngày càng yếu. Mấy hôm trước người của Hầu phủ tìm đến, Tô Dao lại nói những lời chua xót như vậy, khiến Tô lão bá tức giận đến suýt mất mạng.
Còn Hoắc Giác, bị Tô Dao vứt bỏ như giày rách giữa chốn đông người, dù mạnh mẽ đến đâu, chắc hẳn cũng đau lòng.
Xe ngựa Hầu phủ vừa đi, quán rượu lại ồn ào như thường lệ, thậm chí còn náo nhiệt hơn ngày thường, dù sao thì Tô Dao vừa diễn một vở kịch đặc sắc cho bà con phố Chu Phúc xem, có thêm không ít chuyện để bàn tán.
Khương Lê vừa vào quán rượu đã thấy mẹ mình đứng sau quầy, lạnh lùng nhìn mình. Nàng rùng mình, vội cười lấy lòng: “Mẹ, để con tính sổ sách, mẹ đi nghỉ một lát đi.”
Dương Huệ Nương “hừ” một tiếng, ném bàn tính xuống mặt bàn, trừng mắt nhìn Khương Lê: “Con theo ta!”
Khương Lê biết mẹ nàng đang tức giận, đành phải rầu rĩ mặt mày đi theo Dương Huệ Nương vào hậu viện.
Các cửa hàng trên phố Chu Phúc đều có kết cấu cửa hàng phía trước, nhà ở phía sau, quán rượu nhà Khương Lê cũng vậy. Cửa hàng ở phía trước, ngăn cách bởi một tấm rèm là nhà bếp, phía sau nhà bếp là sân trong, phía sau sân trong là căn nhà của ba mẹ con Dương Huệ Nương.
Dương Huệ Nương vừa vào phòng khách, ngón tay chọt vào trán Khương Lê.
“Ta đã nói con đừng trêu chọc Tô Dao chưa? Con hay lắm, trước mặt bao nhiêu người làm nàng ta mất mặt! Những lời ta nói con đều coi như gió thoảng qua tai sao?!”
“Nào phải con trêu chọc nàng ta, rõ ràng là nàng ta trút giận lên con.” Khương Lê xoa trán, uất ức nói: “Tượng đất còn biết giận, huống chi con không phải là tượng đất.”
“Con tưởng ta không biết con nghĩ gì sao? Chẳng qua là vì Tô Dao mắng Hoắc Giác nên con mới cố ý làm nàng ta mất mặt!”
Quả nhiên hiểu con không ai bằng mẹ.
Khương Lê cũng chẳng chối cãi, đưa tay sờ mũi nói: “Chỉ là thấy việc bất bình ra tay tương trợ thôi mà. Ấy, mẹ, người đừng giận, giận hại sức khỏe chẳng đáng đâu.”
Khương Lê tiến lên xoa ngực cho mẹ, Dương Huệ Nương liếc nàng một cái: “Tô Dao từ nhỏ đã chẳng ưa con, khi thì muốn hủy dung nhan con, khi thì muốn hủy hoại danh tiết con. Trước kia nó chỉ là nữ nhi nhà thường dân, mẹ chẳng sợ nó, nhưng giờ nó là quý nữ, là thiên kim tiểu thư nhà quan, chỉ cần mở miệng là có thể khiến con rơi vào cảnh khốn cùng. Con gặp nó nên tránh càng xa càng tốt. Đừng có lại như vừa rồi, liều lĩnh như vậy!”
“Mẹ, hôm nay Tô Dao phải về Kinh thành rồi. Người đừng lo lắng, thành Đồng An cách Kinh thành mười vạn tám ngàn dặm, dù nàng ta muốn trả thù cũng chẳng trả thù được con đâu.” Khương Lê lay cánh tay Dương Huệ Nương làm nũng, đôi mắt to tròn như nai con, long lanh ướt át khiến người ta mềm lòng.
Sắc mặt Dương Huệ Nương rốt cuộc cũng dịu đi, nhưng ngay sau đó bà lại như nghĩ đến điều gì, cau mày: “Còn một điều nữa con phải nhớ kỹ, đứa nhỏ Hoắc Giác đó sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi thành Đồng An. Mẹ biết con thích nó, nhưng A Lê à, nó không phải người phù hợp với con, con chớ làm chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa.”
Khương Lê: “…”
Dương Huệ Nương dặn dò Khương Lê xong liền quay về quán rượu.
Khương Lê ngoan ngoãn về phòng, ngồi trên ghế mềm thêu thùa. Tháng sáu năm nay nàng sẽ cập kê, nhưng nữ công lại kém cỏi vô cùng.
Dương Huệ Nương sợ sau này nàng bị nhà chồng chê cười, dạo gần đây thường xuyên giữ nàng ở nhà luyện tập may vá.
Khương Lê nghĩ đến lời Dương Huệ Nương nói, tâm tư bay lơ lửng, đầu ngón tay lập tức bị kim đâm vài cái.
Nàng mút lấy giọt máu trên đầu ngón tay, đặt cái khăn thêu dở xuống, rồi xách theo một cái lồng nhỏ đựng bánh khoai từ nàng làm sáng nay, lén lút chuồn ra ngoài từ cửa hông.
Hôm nay Hoắc Giác không đến thư viện, lúc này chắc hẳn đang ở trong phòng chăm sóc Tô lão gia.
Khương Lê vòng ra cửa hông hiệu thuốc, khẽ gõ cửa, hỏi: “Hoắc Giác, huynh có ở đó không?”
Chờ một lát, cửa mới mở ra từ bên trong.
Thiếu niên thân hình cao lớn, thẳng tắp đứng ở cửa, thần sắc nhàn nhạt, đôi mắt đen láy như mực, quanh năm lạnh lẽo như băng.
“Có chuyện gì?”
Khương Lê ngước mắt, ánh nhìn rơi trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Hoắc Giác, tim đập thình thịch.
Nàng thích Hoắc Giác đã lâu rồi.
Trước đây nàng ngại thân phận phu quân từ nhỏ của Hoắc Giác, luôn luôn vô thức tránh xa hắn.
Nhưng bây giờ Tô Dao đã đi rồi, nàng có phải… có thể thử theo đuổi hắn không?
Danh sách chương
- Chương 1 Nàng có nên thử theo đuổi hắn không?
- Chương 2 Huynh đừng buồn, Tô Dao không cần huynh, ta cần.
- Chương 3 Lời A Lê nói hôm đó còn tính không?
- Chương 4 Giữ lấy nam đức
- Chương 5 Phần thưởng
- Chương 6 Lời đồn về Hoắc Đốc công
- Chương 7 A Lê, lại đây
- Chương 8 Nếu Hoắc Giác thật sự không làm hôn phu từ bé của nàng nữa, nàng hình như… cũng không nỡ trách hắn điều gì.
- Chương 9 Vô Song viện
- Chương 10 Tín vật định tình
- Chương 11 Rơi xuống nước
- Chương 12 Nụ hôn bí mật
- Chương 13 Thay nàng trút giận
- Chương 14 Người xưa trở lại
- Chương 15 Hóa ra những gì nàng từng nói, hắn đều ghi nhớ
- Chương 16 A Lê của hắn đã lớn, khiến người ta để ý rồi
- Chương 17 Tỷ tỷ
- Chương 18 Sau kỳ thi Hương, ta muốn cưới nàng làm vợ
- Chương 19 Liệu có phải Hoắc Giác đã thầm thương trộm nhớ nàng từ rất lâu rồi?
- Chương 20 Sau khi thi Hương, ta cưới nàng có được không?
- Chương 21 Chiêu Minh, Tĩnh Gia
- Chương 22 Cầu thân
- Chương 23 Con vẫn luôn muốn gả cho Hoắc Giác
- Chương 24 Đính hôn
- Chương 25 Kết quả thi Hương
- Chương 26 Thành thân (Phần 1)
- Chương 27 Thành thân (Phần 2)
- Chương 28 A Lê, để ta bình tĩnh một chút
- Chương 29 Hoắc Giác, không ngờ chàng hay ghen tuông thế!
- Chương 30 Xe ngựa chậm rãi
- Chương 31 A Lê nghĩ ta muốn làm gì?
- Chương 32 Ngươi có biết làm vậy sẽ làm tổn thương nàng không?
- Chương 33 Ký kiến A Lê, vân hà bất lạc
- Chương 34 Vào Kinh thành
- Chương 35 Từ nay về sau đây sẽ là nhà của chúng ta ở Thịnh Kinh
- Chương 36 Nghe lời phu nhân
- Chương 37 Chàng đừng nghĩ bậy
- Chương 38 Dường như không còn giống với Hoắc Giác mà nàng vẫn quen biết trước đây nữa
- Chương 39 Nương tử mặt hoa da phấn này sao lại có tài thuần phục phu quân đến thế?
- Chương 40 Nàng không nên gả cho người khác
- Chương 41 Hắn áp sát nàng quá gần, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai nàng
- Chương 42 Khương Lê ngồi trên bàn, bị Hoắc Giác ôm chặt, chặt đến mức gần như không thở nổi
- Chương 43 Tất cả những ước nguyện của nàng, hắn đều sẽ thực hiện cho nàng
- Chương 44 Đã không gặp nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ không nhớ ta sao?
- Chương 45 Tiên Thái tôn còn sống không?
- Chương 46 Đừng ở đây, lên giường đi
- Chương 47 Con lừa già trọc(*) này chính là kẻ giúp Hoàng gia cướp thê tử của hắn ta
- Chương 48 Động đất
- Chương 49 Chỉ thấy người đó vẻ mặt bình thản, mi dài rủ xuống, không hoảng sợ trước cơn địa chấn kinh thiên động địa,
- Chương 50 Vòng ôm này thật quen thuộc, không cần ngẩng đầu lên, nàng đã biết đó là ai
- Chương 51 A Lê, có được không?
- Chương 52 A tỷ, hãy để Tiết Vô Vấn cưới tỷ làm thê tử.
- Chương 53 Tiết Vô Vấn, nàng ấy gả.
- Chương 54 Những thứ nàng muốn, có khi nào ta không cho? (Tuyến cặp phụ)
- Chương 55 Nếu A Lê muốn làm thê tử của Trạng nguyên, chẳng lẽ hắn lại không đáp ứng?
- Chương 56 Có phải A Lê muốn không?
- Chương 57 Ma ma, người đã từng gặp vị kia ở Vô Song viện chưa?
- Chương 58 Chờ thân thể ta khỏe mạnh thì chúng ta sinh con nhé.
- Chương 59 Triệu Vân à, thật đáng tiếc!
- Chương 60 Ai dám cướp chén canh óc heo của Hoắc Giác?
- Chương 61 Yết hầu Hoắc Giác khẽ động, lòng mềm nhũn, sao có thể từ chối nàng? Giờ phút này, dù nàng muốn mạng của hắn, h�
- Chương 62 Đôi mắt thiếu nữ ướt đẫm nước mưa, chăm chú nói với ông ấy: “Bảo, Bảo anh ca ca, đừng, đừng khóc.”
- Chương 63 Vệ Cẩn, con cháu đời thứ sáu mươi ba của Vệ gia Thanh Châu, đặc biệt đến lầu Đại Bi, mượn linh bài của tổ tiên
- Chương 64 Tuy chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Viên Huyền nhìn rõ ràng, đó là một Đế tinh khác với Đế tinh của vương tr
- Chương 65 Một nụ hôn mà thôi, Phật Tổ nào trách tội
- Chương 66 Tiết Vô Vấn, ta chỉ làm việc này với mình chàng thôi. (Tuyến cặp phụ)
- Chương 67 Tiết Vô Vấn cúi đầu nhìn vào mắt của vệ xuân, dịu dàng dỗ dành: “Tiểu tổ tông của ta, nàng đã chịu ấm ức r�
- Chương 68 Tuy thân thể yếu đuối, nhưng cô nương chưa bao giờ là người không có kế hoạch. (Tuyến cặp phụ)
- Chương 69 Như thợ săn lão luyện đang dụ dỗ một con thú nhỏ ngây thơ.
- Chương 70 Đứng đầu bảng vàng
- Chương 71 “Thủ khoa Nhất giáp, Hoắc Giác! Theo lệnh tiến ra hàng, quỳ bên trái Ngự đạo!”
- Chương 72 Như thể đang nói với nàng: A Lê, giờ nàng đã là nương tử của Trạng nguyên rồi, vui mừng không?
- Chương 73 Đôi mắt đen láy của Hoắc Giác nhìn nàng không rời. Hắn đã tắm gội khi về phòng, thay bộ quan phục đỏ rực bằng th
- Chương 74 Hai má Khương Lê nóng lên, bỗng thấy Hoắc Giác như vậy, có chút… mê người.
- Chương 75 Giống như yêu tinh sinh ra từ bóng đêm trong vở tuồng vậy…
- Chương 76 Vẻ mặt ấy như đang nói: Hoắc Giác, chàng thật tuấn tú
- Chương 77 Khương Lê khẽ ngước mắt lên, dường như không ngờ Hoắc Giác lại hỏi đến Dư Tú Nương.
- Chương 78 Mong rằng tiểu nương tử trước mắt này và vị Trạng nguyên lang của nàng sẽ có một kết cục khác.
- Chương 79 Thuở ban đầu, nếu không nhờ Khương gia nương tử kiếm tiền tài giỏi, làm sao có Hoắc đại nhân quyền cao chức trọng
- Chương 80 Có uất ức không? (Tuyến cặp phụ)
- Chương 81 Nhưng Triệu đại nhân, chết không thể chuộc tội, trốn tránh cũng không thể
- Chương 82 “Cái tên này hay.”
- Chương 83 Tướng mặt hung dữ
- Chương 84 “Người rất quan trọng.”
- Chương 85 Yến tiệc trong cung
- Chương 86 “Hoàng huynh, huynh có tin vào báo ứng không?”
- Chương 87 Chương 87
- Chương 88 Ta, Hoắc Giác, thương mến nàng.
- Chương 89 Một người mang long khí, một người mang tướng Văn Khúc
- Chương 90 Tâm nguyện ban đầu của ông ta luôn là quyền lực
- Chương 91 (Tuyến cặp phụ)
- Chương 92 Không phụ lòng
- Chương 93 Người luôn sống không tốt, chính là kẻ ngồi trên cao đường kia
- Chương 94 Từng nét bút hạ xuống, tất cả đều là nàng
- Chương 95 Chương 95
- Chương 96 Chương 96
- Chương 97 Chương 97
- Chương 98 Chương 98
- Chương 99 Chương 99
- Chương 100 Chương 100
- Chương 101 Chương 101
- Chương 102 Chương 102
- Chương 103 “Tên thật của ta là Vệ Cẩn, tự là Chiêu Minh.”
- Chương 104 Thiếu niên Hoắc Giác một lòng muốn kế thừa những gì ông ngoại truyền xuống, trở thành Đại tướng quân, chưa bao gi�
- Chương 105 Vệ Tướng quân nhà ta thật tuấn tú
- Chương 106 Thanh Châu đã quang đãng, mọi thứ đều tốt đẹp
- Chương 107 Kiếp sau ta vẫn sẽ nhớ nàng, thậm chí sẽ tìm được nàng trước ngươi, để nàng làm thê tử của ta
- Chương 108 “Ta là người của chàng, chàng cũng là người của ta. Tất cả những vết thương chàng chịu, ta đều phải biết.”
- Chương 109 “Ta đưa dao cho chàng.”
- Chương 110 Bằng hữu xa lánh
- Chương 111 Trò cười
- Chương 112 Trả lại trong sạch
- Chương 113 Gia pháp
- Chương 114 “Cái roi này ta chịu, đáng lắm…”
- Chương 115 Chương 115
- Chương 116 Là nàng hại hắn
- Chương 117 Châm ngôn
- Chương 118 Đại kết cục (Thượng)
- Chương 119 Trống Đăng Văn vang (Đại kết cục – Trung)
- Chương 120 A Lê của hắn có lẽ không biết, hắn đợi ánh sáng này rất lâu rồi (Đại kết cục – Hạ)
- Chương 121 Ngoại truyện: Sau này
- Chương 122 Chương 122
- Chương 123 Chương 123
- Chương 124 Chương 124
- Chương 125 Chương 125
- Chương 126 Ngoại truyện: Khương Lê x Vệ Cẩn
- Chương 127 Chương 127
- Chương 128 Chương 128
- Chương 129 Chương 129
- Chương 130 Chương 130
- Chương 131 Chương 131
- Chương 132 Chương 132
- Chương 133 Chương 133
- Chương 134 Chương 134
- Chương 135 Chương 135
- Chương 136 Chương 136
- Chương 137 Chương 137
- Chương 138 Chương 138
- Chương 139 Ngoại truyện: Như Nương x Triệu Bảo Anh
- Chương 140 Chương 140
- Chương 141 Chương 141
- Chương 142 Ngoại truyện: Vệ Xuân x Tiết Vô Vấn
- Chương 143 Chương 143
- Chương 144 Chương 144
- Chương 145 Chương 145
- Chương 146 Chương 146
- Chương 147 Chương 147
- Chương 148 Chương 148
- Chương 149 Chương 149
- Chương 150 Chương 150
- Chương 151 Chương 151
- Chương 152 Chương 152
- Chương 153 Chương 153
- Chương 154 Chương 154
- Chương 155 Chương 155
- Chương 156 Chương 156
- Chương 157 Chương 157
- Chương 158 Chương 158
- Chương 159 Hoàn toàn văn