Chương 128 Chương 128
Khương Lê cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là có chuyện muốn nói với chàng.”
Vệ Cẩn cúi đầu nhìn nàng: “Chuyện gì?”
Tâm tư hắn nhạy bén, chỉ cần nhìn thần thái của Khương Lê và mấy nha hoàn bên cạnh nàng vừa rồi, cũng đại khái đoán được nàng muốn nói gì.
Quả nhiên vừa vào nội thất, Khương Lê nắm tay hắn, chậm rãi đặt lên bụng mình, cười nói: “A Mãn của chúng ta đã đến rồi.”
Ngón tay thon dài của Vệ Cẩn khẽ run lên.
Dù đã đoán được nàng có tin vui, nhưng cảm giác biết rõ trong bụng nàng đang mang cốt nhục của mình vẫn khiến hắn chấn động tinh thần.
Phải thừa nhận rằng, lúc mới thành thân, hắn thật sự không muốn có ai khác giành mất sự chú ý của A Lê.
Nhưng khi hắn trở thành Vệ Cẩn, không còn là Hoắc Đốc công của kiếp trước nữa, tâm thái của hắn cũng dần dần thay đổi.
Cốt nhục, cốt nhục.
Một đứa trẻ mang cốt nhục của hắn, cũng mang cốt nhục của A Lê, chẳng hay từ lúc nào đã khiến hắn tràn đầy mong đợi.
Vệ Cẩn im lặng hồi lâu.
Khương Lê quan sát sắc mặt Vệ Cẩn, thật sự không phân biệt được hắn đang vui hay không vui.
Theo lẽ thường, nam nhân sắp được làm cha hẳn là vui mừng. Nhưng lang quân của nàng lúc mới thành thân đã nói với nàng, chưa vội sinh con.
Cũng không biết hắn có cảm thấy vẫn còn quá sớm hay không.
Khương Lê liếc hắn vài lần, rồi hỏi thẳng: “Vệ Cẩn, chàng là vui đến nỗi không nói nên lời, hay là buồn đến nỗi không nói nên lời đây?”
Vệ Cẩn cụp mắt, yết hầu khẽ động, bật cười thành tiếng: “Tất nhiên là vui đến nỗi không nói nên lời, A Mãn của chúng ta đến thật đúng lúc.”
“Đúng vậy!” Khương Lê thấy hắn thật sự vui vẻ, cũng cười tươi như hoa: “A Mãn đến rồi, ta cũng không cần phải thèm A Thiền, cứ cách ba bữa nửa bữa lại chạy đến phủ Thái tử nữa.”
Tiểu cô nương thật sự thích trẻ con, giờ hài tử còn chưa ra đời, nàng đã vui mừng khôn xiết.
Nhưng mang thai mười tháng phải chịu không ít khổ cực.
Lang quân nghe kinh nghiệm của người đi trước cả canh giờ, theo bản năng xoa xoa bụng Khương Lê, nhướn mày hỏi: “Có thấy buồn nôn muốn ói, toàn thân không có sức, tâm phiền ý muộn không?”
Khương Lê đáp: “Không, ta khỏe lắm! Ăn gì cũng ngon, chắc là A Mãn giống ta, đều là người sành ăn.”
Vệ Cẩn chợt mỉm cười.
Cô nương của hắn luôn tràn đầy sức sống như vậy, dường như chuyện gì đến với nàng cũng tràn ngập hy vọng.
Khương Lê mang thai lần này thật sự không quá vất vả, cũng không bị ốm nghén hay mệt mỏi.
Điều duy nhất có thể coi là khó chịu, chính là không thể để bụng đói.
Một khi đói bụng, tay chân sẽ lạnh toát, trong lòng cũng hoảng hốt.
Vệ Cẩn đã quen nửa đêm thức dậy, đến nhà bếp bưng đồ ăn cho Khương Lê.
Tiểu cô nương chỉ cần ăn no là có thể an tâm ngủ tiếp, thật sự rất dễ hầu hạ.
Ngược lại là Vệ Cẩn, sau đó lại không ngủ được.
Hắn cũng không vội, cứ như vậy, mở to mắt nhìn khuôn mặt say ngủ của Khương Lê, nhìn một lúc lại mỉm cười.
Những kinh nghiệm học được từ các bậc tiền bối trước đây, ví dụ như bóp vai xoa chân, rót trà mời nước, cung kính nghe lời, hắn đều chưa được trải nghiệm.
Nói thật, hắn thà rằng nàng làm nũng thêm chút nữa, quậy phá thêm chút nữa. Dù sao, nàng đã cho hắn quá nhiều quá nhiều.
Còn hắn có thể cho nàng, dường như luôn quá ít ỏi.
Thời gian thoắt cái đã đến cuối năm.
Khương Lê mang thai đã tám tháng, cuối cùng cũng cảm nhận được sự vất vả của việc mang thai, chủ yếu là bụng to đến kinh ngạc, cũng nặng nề vô cùng, đi vài bước đã thở hổn hển.
Mỗi lần Đào Chu và Vân Chu nhìn thấy cái bụng to hơn nhiều so với người mang thai bình thường của nàng, đều sợ nàng vừa đi vừa ngã về phía trước, đều căng thẳng nâng đỡ nàng thật chắc.
Hận không thể một trái một phải dìu phu nhân nhà mình đi.
Dương Huệ Nương thấy bụng nàng thật sự quá to, sợ nàng sẽ khó sinh vì thai nhi quá lớn, không cho nàng ăn nhiều đồ ăn nữa.
Bị cắt giảm một bữa khuya, Khương Lê cảm thấy khá ấm ức, không phải nàng muốn ăn, mà là A Mãn trong bụng muốn ăn.
Mỗi lần đói bụng, A Mãn lại quậy phá rất dữ dội trong bụng.
Đêm hai mươi bảy tháng mười hai, Khương Lê lại bị đói tỉnh giấc.
Nàng mím môi, đá Vệ Cẩn bên cạnh, đáng thương nói: “Vệ Cẩn, ta đói rồi, chàng lén xuống bếp cho ta một chút mì đi. Chỉ hai miếng, không, ba miếng, ba miếng mì. Chàng làm nhẹ thôi, đừng để mẹ và Diêu ma ma biết được.”
Diêu ma ma trong miệng Khương Lê trước kia là ma ma quản sự của Trung Cung.
Vệ Xuân muốn sắp xếp cho Khương Lê một ma ma đắc lực, đặc biệt vào Trung Cung một chuyến. Thôi Hoàng Hậu nhân lúc Khương Lê mang thai, đưa Diêu ma ma đến đây.
Diêu ma ma ở trong cung không biết đã chứng kiến bao nhiêu phi tần khó sinh, có vài phi tần cũng giống như Khương Lê lúc này, ăn quá nhiều, thai nhi quá lớn, đến lúc sinh nở vô cùng khó khăn.
Không cho Khương Lê ăn quá nhiều cũng là chủ ý của Diêu ma ma, khiến bây giờ Khương Lê muốn ăn một miếng mì cũng phải lén lút.
Vệ Cẩn bị nàng đá cho tỉnh giấc, xoa xoa ấn đường rồi đứng dậy, nói: “Muốn mì nước hay mì trộn?”
Hắn cũng không phải lần đầu nửa đêm thức dậy làm đồ ăn cho nàng.
Trong nhà bếp luôn ninh sẵn canh, để khi nàng đói, có thể nấu cho nàng một bát mì bất cứ lúc nào.
Khương Lê nói muốn mì nước, Vệ Cẩn khẽ gật đầu, khoác áo ngoài, đang định xuống giường, vạt áo bỗng bị người ta nắm chặt.
“Chàng nhanh lên, hình như nước ối của ta vỡ rồi… Ta nhất định phải ăn ba miếng mì này trước khi sinh!”
Vệ Cẩn: “…”
Một đêm hỗn loạn từ đó bắt đầu.
Khương Lê cuối cùng cũng kịp ăn vài miếng mì nóng hổi trước khi bà đỡ đến.
Đào Chu, Vân Chu đi theo Diêu ma ma vào nội điện, bưng nước nóng, đặt chậu than, dọn dẹp giường, mọi việc đều được sắp xếp đâu ra đấy.
Không lâu sau, Dương Huệ Nương và Đồng ma ma cũng đến.
Dương Huệ Nương vào nội điện, nắm tay Khương Lê, nghiêm túc nói với nàng: “Bà ngoại sinh mẹ, mẹ lại sinh con, bây giờ con sắp sinh A Mãn. Nữ nhân đều phải trải qua chuyện này. Bà ngoại và mẹ sinh nở đều thuận lợi, con nhất định cũng sẽ thuận lợi. Đừng sợ!”
Khương Lê rưng rưng nước mắt gật đầu.
Trước đây người khác nói bụng nàng to, nàng cũng không thấy sợ. Nhưng bây giờ thật sự sắp sinh rồi, nói không sợ là giả.
Nhưng vừa nghĩ đến sắp được gặp A Mãn, nàng lại tràn đầy sức lực.
Vệ Cẩn đứng ngoài điện, nghe bà đỡ bên trong liên tục nói “Phu nhân rặn thêm chút nữa”, tay siết chặt hơn.
Vừa rồi hắn muốn vào cùng Khương Lê, bị Dương Huệ Nương đuổi ra ngoài.
Nói phòng sinh ô uế, bảo hắn đừng vào.
Hắn đành phải lủi thủi ra ngoài.
Nhưng trái tim hắn lại treo lơ lửng, không thể nào yên ổn.
Phương Tự Đồng đến Văn Lan viện, thấy vị tiểu thiếu gia Vệ thị xưa nay luôn bình tĩnh ung dung lại có vẻ hồn bay phách lạc, không nhịn được cười, nói: “Yên tâm! Thân thể A Lê khỏe mạnh, các thai nhi cũng nằm đúng vị trí, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Vệ Cẩn tâm trí đều đặt ở nội điện, không hề chú ý đến việc Phương Tự Đồng nói “thai nhi”, có thêm chữ “các”.
Thời gian từng chút trôi qua, đến khi trời sáng rõ, trong nội điện cuối cùng cũng vang lên tiếng reo vui mừng: “Sinh rồi sinh rồi! Là một tiểu lang quân!”
Vệ Cẩn nghe thấy động tĩnh bên trong, vội vàng đứng dậy, định sải bước vào trong.
Lại bị Phương Tự Đồng kéo lại: “Còn sớm còn sớm, kiên nhẫn chờ thêm chút nữa.”
Vệ Cẩn hơi nhíu mày, đang nghĩ câu “còn sớm” này là có ý gì, liền nghe thấy trong phòng lại vang lên một câu: “Phu nhân đừng dừng lại! Bên trong còn một đứa nữa!”
Vệ Cẩn khựng lại, trái tim vừa mới hạ xuống lại treo lên.
May mà lần này không đợi lâu, chỉ nửa canh giờ, bên trong lại vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Một bà đỡ lau mồ hôi trán, đi ra tươi cười báo tin vui: “Chúc mừng Vệ đại nhân! Phu nhân đã sinh cho ngài một cặp long phượng thai! Dương chưởng quỹ còn nói đây là mua một tặng một!”
Vệ Cẩn vội hỏi: “Nương tử của ta…”
Bà đỡ nhìn vị phụ thân trẻ tuổi này, mỉm cười hiền từ: “Phu nhân bình an vô sự, đại nhân yên tâm!”
Vệ Cẩn nghe vậy, nói một câu “Đa tạ” rồi sải bước vào nội điện.
Bà đỡ nhìn bóng lưng vội vã của Vệ Cẩn, định khuyên hắn đừng vào trong.
Lại thấy Phương Tự Đồng xua tay với bà ấy, nói: “Không sao, để hắn vào đi!”
Bà đỡ đành nuốt lời khuyên ngăn vào bụng.
Thôi thôi.
Trước đó vị Vệ đại nhân này muốn ở trong đó cùng phu nhân sinh nở, đã bị bà ấy nhẹ nhàng khuyên ra ngoài. Bây giờ lại khuyên thì không hay lắm.
Bà đỡ lắc đầu cười, thầm nghĩ: Vị Vệ đại nhân này, thật đúng là người thương vợ!