← Quay lại trang sách

PHẦN MỘT Thế giới vắng bóng người lớn Chương 3 “KHI KHÔNC ĐƯỢC YÊU THƯƠNG THÌ NGƯỜI TA CŨNG KHÔNG QUEN VỚI VIỆC YÊU THƯƠNG NGƯỜI KHÁC”

(Hồng Linh, 18 tuổi, nữ sinh viên ngành Marketing)

Tôi mất trinh khi ngoài mười bảy tuổi, và tới giờ thì đã ngủ với bốn người. Tôi nghĩ tôi là người học nhanh, tới nay thì tôi đã từng trải hơn rất nhiều những đứa khác mặc dù chúng có thể có quan hệ sớm hơn tôi.

Tôi muốn mất trinh, phần vì tò mò, phần do buồn chán. Hôm đó là dịp Tết, tôi ở trong phòng mình và nghe cái bài hát của Lana del Rey trong phim The Great Gatsby. Tết nhưng nhà tôi lạnh lẽo như nhà mồ. Từ hồi lớp Năm, khi bố mẹ tôi chia tay nhau, thì tôi ở với một ông bác, thằng em trai tôi ở với ông bác khác. Mẹ không nuôi được chúng tôi, ba không muốn nuôi chúng tôi. Cái gạt tàn của tôi đâu rồi? Máy vẫn đang ghi âm à? Mà bạn chỉ nghe thôi, bạn không đóng góp gì sao?

Dừng lại, châm thuốc hút

Nói thật là tôi thất vọng về ba. Ba tôi biết rất nhiều thứ, thông minh này nọ. Ba đóng tiền học cho tụi tôi, nhưng thế là hết. Đàn ông thì phải bảo vệ được gia đình chứ. Tụi tôi bị ức hiếp nhiều lắm, bị đánh, bị la hét, bị chửi rất nhiều, nhưng ba không bảo vệ tụi tôi gì hết. Tôi chưa bao giờ thấy hình ảnh một người cha trong ổng. Có một thời gian ba tôi còn không biết ngày sinh của tôi nữa. Cuối tuần trước thằng em tôi qua ở cùng với ổng một tối. Thường tôi không quan tâm tới việc ba tôi đang ở với bà nào. Ở với ai cũng được, nhưng mà đừng có đụng tới tụi tôi, bạn hiểu không? Khi có mặt ba thì bả rất là nice với em tôi, nhưng khi không có ba ở đó thì bả đối xử với nó như với một con chó luôn. Bả hành hạ nó. Đù mạ, đéo hiểu luôn. Giờ ba tôi cũng lớn tuổi rồi nên có một phụ nữ ở bên cạnh cũng là cần thiết. Nhưng tôi thấy bả vô đạo đức. Thằng em tôi có làm gì bả đâu. Nó ngồi lên cái giường của bả. Bạn nghĩ coi, có gì đâu, một đứa con nít ngồi lên cái giường thôi. Vậy mà bả nắm đầu nó gí xuống đất, bả nói, “Chỗ mày ngồi là ở đây nè, mày đừng có đụng vô giường tao.” Má, tôi muốn qua nhà bả canh buổi sáng bả ra đường, lấy một tô máu chó tạt vô mặt bả. Bả ứng xử chó quá đi, nói thiệt, bây giờ là thời buổi nào rồi. Mà tôi không hiểu sao ba tôi toàn quen những người gì đâu không à. Tôi không hiểu luôn á. Bắt mẹ tôi sinh ra thằng em tôi cho đã rồi giờ để người ta đối xử với nó như vậy. Hồi mẹ tôi sinh thằng em tôi thì tôi đã mười tuổi hơn rồi. Chắc chắn là nó thiếu thốn tình cảm.

Tôi còng queo trên giường, hút một điếu thuốc và nghe lại lần nữa Young and Beautiful. Tôi thèm được nói chuyện với ai đó. Tôi nhắn tin cho người này, người kia, Instagram, Zalo. Sexting. * Tôi rất có kinh nghiệm trong sexting nhé, tôi làm giỏi lắm. Giờ nghĩ lại thấy dơ bỏ mẹ luôn. Lúc đó tôi thấy mình đã sẵn sàng - down for sex. Tôi muốn mất trinh, kiểu mạo hiểm chút. Tuổi trẻ mà bạn. Ai cũng có một quãng thời gian tìm hiểu về bản năng sex của mình, bạn hiểu không? Tôi hay suy nghĩ, sex nó sẽ như thế nào nhỉ, sau khi có sex thì cuộc đời người ta có thay đổi không, cách người ta nhìn thế giới có khác gì không?

(*) Nhắn tin kích dục.

Tới ba giờ sáng thì ông ấy tới đón tôi. Sinh viên, hơn tôi ba tuổi, mới nói chuyện với tôi đôi lần trên mạng. Tôi choàng cái áo khoác rộng thùng thình lên người, nhét một ít tiền vào túi. Mỗi tuần ba cho tôi năm trăm nghìn. Tôi chỉ nói chuyện với ba lúc xin tiền, vì tôi và ba không có gì để nói với nhau. Tôi cũng cảm thấy buồn vì điều đó. Mà ba cho tiền theo tuần, nên là tuần nào tôi cũng phải ngửa tay xin. Thỉnh thoảng mẹ cũng gửi cho tôi một trăm Euro. Mẹ tôi yếu lắm, mảnh khảnh giống như tôi này, mà lại ít học nữa. May là mẹ gặp được một ông người Pháp khá thương mẹ. Giờ mẹ tôi ở với ổng bên Pháp. Lần nào video call mẹ tôi cũng nói là giờ đây tụi tôi là thứ duy nhất mẹ có trên đời.

Tôi mò ra khỏi nhà. Trước kia tôi hay cãi cọ với gia đình ông bác, nhưng giờ thì họ để tôi yên, tôi muốn làm gì thì làm, đi về lúc nào không ai quan tâm. Trời lạnh và tôi cảm giác hơi sợ. Bạn xem phim Người tình chưa? Tôi thấy mình giống như trong đó, chuẩn bị phó thác mình cho một người lạ. Tôi run, nhưng biết làm sao bây giờ. Tôi không nhìn vào mắt ông ấy, lẳng lặng trèo lên chiếc Exciter, rồi ông ta phóng đi. Phòng trọ của ông ấy cũng khá gọn gàng. Trên bàn vương vãi mấy câu ngôn tình ông ấy tìm được ở trên mạng. “Đàn bà thì mơ mộng, đàn ông thì hứa hẹn.” Kiểu đó. Thật là lame và nông cạn. Ông ấy vừa đi học vừa đi làm, gia cảnh dưới quê. Bộ ông ấy thì chỉ hứa thôi chứ làm được gì cho ai, lo cho mình còn chưa xong. Thực ra tôi cũng muốn ai đó phù hợp với mình hơn, nhưng tôi chẳng có ai. Rồi tôi chặc lưỡi là không quan trọng. Tôi chỉ muốn mất trinh. Tôi ra khỏi nhà với cái đích như vậy. Tôi thấy cái trinh tiết chả có giá trị gì.

Chúng tôi tắt đèn rồi bắt đầu hôn. Tôi không nhớ các chi tiết, vì tôi chẳng thấy thích thú gì, không có cảm nhận gì hết. Chắc là vì tôi không thích ông ta. Ông ấy trông lẻo khoẻo nên cứ như là tôi fuck một đứa con gái vậy. Sau khi mọi việc đã qua, tôi tự nhủ, “Vậy là nó xảy ra như thế đó… Trời, kỳ dị ha.”

Mọi thứ vẫn như cũ, không có gì khác hết. Không có gì đáng nhớ, thậm chí tôi còn muốn quên đi. Bởi vì sao bạn biết không? Bởi nếu nó đặc biệt và tuyệt vời thì có nguy cơ là bạn sẽ kỳ vọng quá nhiều vào cuộc sống sau này. Tôi đã tự rút cho mình kinh nghiệm là không nên kỳ vọng gì vào cuộc sống. Từ nhỏ đã không có ai quan tâm lo lắng gì tới tôi hết á. Quần áo tôi lôi thôi lếch thếch, tay và đùi xước xát. Cái niềng răng tôi đang đeo này, nó to tướng nhưng tôi không có tiền để lấy cái đắt hơn. Giờ tôi thấy suy nghĩ của mình khác rất nhiều so với mấy đứa vẫn ở cùng ba mẹ. Tôi phải cứng rắn hơn, bạn hiểu không? Tôi không phải là một đứa con gái được cưng, được chiều. Nhưng tôi phải chấp nhận thôi, tôi đâu có quyền gì mà đòi.

Sau hôm đấy thì chúng tôi còn làm tình một lần nữa, rồi ông ấy biệt tăm. Tôi đã khóc rất nhiều. Tại sao người ta lại hành xử như vậy? Tôi nhắn một cái tin dài, đại ý nói có chấm dứt thì cũng nên đàng hoàng, ít nhất phải nói với nhau một tiếng, nhưng ông ấy cứ im lặng vậy luôn. Tôi biết là không nên kỳ vọng gì vào cuộc đời, nhưng tôi vẫn khóc.

Vài tuần sau thì tôi quen người thứ hai. Cũng qua Zalo. Nói chung nhiều người trên Zalo dơ lắm, ít người cool hay thú vị. Tụi tuổi tôi thích quen kiểu học sinh hơn, nhưng tôi đã thất bại trong việc quen kiểu học sinh. Có những người mà tôi rất muốn giao tiếp, kết thân, nhưng tôi không biết cách phải làm sao. Lúc đó tôi thấy cuộc đời buồn chán, bạn biết học lớp Mười hai thì nó mệt mỏi và chán như thế nào rồi đó. Tôi chỉ muốn nói chuyện với trai thôi, muốn có trai để vui vẻ này nọ. Just wanna havefun. Ông thứ hai thì rất dễ chịu, ông ấy đối xử tử tế với tôi hơn ông trước nhiều. Chúng tôi nhắn tin dâm nhiều lắm. Hiện chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau, vẫn đi cafe. Ông ấy thú nhận là ổng đang có bạn gái. Vâng, tôi là side chick . Ổng nói là ổng rất thương cô ấy, nhưng cô ấy không làm ông ấy thỏa mãn tình dục nên ông ấy phải đi tìm các cô gái khác. Trên giường thì ông này giỏi hơn ông trước. Ông ấy nói tục rất nhiều. Tôi rất thích vậy. Không nói tục thì chán phèo à. Ông ấy khen tôi… hừm, tôi có nên nói không nhỉ… nghe kỳ lắm… giờ tôi đã có bạn trai rồi… Ông ấy khen là lưỡi tôi giống một con rắn. Ví dụ vậy.

Dù ổng đang có bạn gái nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục. Với ông thứ hai này, chúng tôi có nhiều kết nối hơn, nhiều cảm xúc hơn. Tôi lắng nghe ổng kể về các vấn đề của bản thân. “Anh có thể kể cho em nghe để anh cảm thấy nhẹ lòng hơn,” tôi nói với ổng, “mặc dù em chẳng là ai cả…” Và tôi thèm được làm tình, bạn biết không. Chúng tôi đã làm tình ở trong rạp phim. Giờ nghĩ lại tôi thấy nó dơ, nhưng cái gì thì cũng nên thử một lần, bạn biết không.

Ông ấy thấy tội lỗi với bạn gái, tôi cũng có chút vậy. Tôi thấy mình hơi ích kỷ vì tôi chỉ muốn có ai đó làm tôi vui thôi. Ổng kể là cô bạn gái ổng dễ thương như thế nào, xinh hơn tôi như thế nào. Ổng cho tôi xem Facebook của cô ta. Tôi cười. Chắc đứa khác thì sẽ ghen đó, nhưng tôi thì đã quen rồi, trong quá trình lớn lên tôi đã chấp nhận là mình không xinh, là nhiều đứa đẹp hơn tôi rồi. Thậm chí giờ tôi còn coi thường những con nhỏ đẹp. Bạn đẹp thì bạn sẽ nhận được sự giúp đỡ từ đàn ông, bạn sẽ quen với điều đó và bạn sẽ nhờ vả rất là nhiều, bạn không có được sự cứng rắn như khi bạn tự làm mọi thứ.

Một tháng sau thì tôi quen tay thứ ba. Tôi quen hắn trên Tinder, nói chung chỉ để có sex. Nhưng hắn làm tình rất tệ. Hắn nhanh quá. Hắn hỏi tôi là em có mệt không, tôi phải nói dối là có. Nhưng tôi không muốn nói về hắn nữa, thằng khốn. Lần này tôi lại là side chick, nhưng hắn giấu tôi, thằng lươn lẹo. Tôi bị lợi dụng.

Hiện nay thì tôi đang có bạn trai. Chúng tôi đã quen nhau ba tháng rồi và đó là real love. Tình yêu thực sự là gì? Bạn trai tôi hiểu tôi, trong khi kể cả ông thứ hai cũng không hiểu cuộc đời tôi, các suy nghĩ của tôi. Ông ấy thấy tôi quá rối rắm. Tôi không bao giờ nghĩ mình rối rắm nhưng mọi người thì thấy vậy. Tôi có thể kể cho bạn tôi chuyện học hành. Tôi mới vô học năm thứ nhất ngành marketing. Tôi ghét tụi trong lớp, nhất là đám nữ. Chúng nó ồn ào, chúng chỉ bàn về chuyện trai gái, rất là mainstream. Cái cách tụi nó đùa với nhau á, nó rất lame và nông cạn. Chúng nó tị nạnh với nhau nhiều hơn là giúp đỡ nhau. Tôi coi thường tụi nó, nhưng tôi cũng không thích mình kém tụi nó. Nói chung vô học ngành này thì đứa nào cũng nghĩ là mình giỏi lắm. Tôi thấy tôi và bạn trai rất hiểu nhau.

Tôi không hay kể chuyện gia đình mình cho người khác. Tôi chỉ mới kể cho thằng Huy,* và bạn là người thứ hai. Kể hay không thì cũng thế, kể ra có được cái gì đâu. Sẽ không có ai giúp gì tôi cả. Mà câu chuyện của tôi bình thường mà, đâu có gì đặc biệt. Tôi nghĩ rất nhiều đứa trẻ có tuổi thơ như tôi. Trước kia tôi hay khóc lắm, cứ nghĩ đến chuyện gia đình là khóc. Rồi tôi cứng rắn lên. Tôi nghĩ vậy, nhưng thằng Huy thì nói là thực ra tôi chỉ đóng kịch thôi, tôi chỉ diễn ra bên ngoài thôi.

(*) Nhân vật trong Chương 9.

Dừng lại suy nghĩ

Tôi lo lắng. Hôm trước bạn trai tôi kể về người yêu cũ, về việc anh ấy đã “phát điên” vì cô ta như thế nào. Lúc đó tôi không tỏ thái độ gì, nhưng sau đó thì tôi khóc. Chưa bao giờ anh ấy nói anh ấy phát điên lên vì tôi. Như thế có phải là tôi clingy không nhỉ? Những người không đầy đủ tình cảm thì thường sau này sẽ clingy, vâng, đeo bám, van xin được quan tâm và yêu thương vì họ sợ bị bỏ rơi. Khi không được yêu thương thì người ta cũng không quen với việc yêu thương người khác. Thỉnh thoảng thằng em tôi tới thăm tôi, tôi rất thương nó vì biết nó thiếu thốn tình cảm, nhưng tôi không thể hiện được tình cảm với nó. Nhiều lúc tôi muốn gặp và làm tình với ông thứ hai, tôi nhớ ông ấy. Tôi không làm vậy, vì tôi tôn trọng bạn trai tôi, nhưng tôi cũng đặt câu hỏi về chính bản thân. Tôi có khả năng yêu thương không? Tôi không quen kết bạn giao lưu, nhờ người giúp đỡ, hỏi han nhờ vả. Mà tương lai tôi sẽ phải cần cái đó nhiều hơn. Tôi suy nghĩ rất là nhiều.

Có lần tôi coi bói toán. Tôi rất sợ ba cái bói toán. Tôi né coi nó, và cũng không thực sự tin, nhưng có những cái nó làm mình suy nghĩ và lo lắng. Lần đó tôi coi và người ta bảo là tôi sẽ cô đơn, và tôi khá sợ điều này.

Tôi nghĩ là ai cũng sợ cô đơn.