← Quay lại trang sách

Chương II

dịch giả: bảo sơn

Chương II

uộc hành trình đi Bắc-Tơ-Bua, tuần lễ chúng tôi ngừng lại ở Mốt-Cu, những họ hàng thân thuộc của Sách và của tôi, việc thu dọn đến ở nhà mới, những đường đi, những thành thị và những mặt lạ không quen biết, tất cả tôi tưởng như gặp ở trong một giấc mộng. Những cảm giác mới lạ, luôn luôn thay đổi, vui vẻ ấy lại được Sách, tình yêu của Sách nung nấu thêm và làm tưng bừng rực rỡ thêm, đến nỗi cái cuộc đời bình tĩnh ở thôn quê của chúng tôi, đối với tôi hình như đã xa xôi và vô vị lắm rồi. Tôi ngạc nhiên thấy không những tôi không bị người ta đối xử lãnh đạm, mà trái lại đi đến đâu tôi cũng được người ta đón tiếp nồng hậu thành thực, không những ở nhà bà con thân thích mà ngay ở nhà những người mới quen biết cũng thế, có thể nói rằng tất cả mọi người chỉ nghĩ tới tôi và sung sướng chờ đón tiếp tôi. Một điều bất ngờ nữa là trong giới thượng lưu xã hội, nhà tôi quen biết rất nhiều người mà từ trước nhà tôi chẳng bao giờ nói cho tôi biết cả; nhiều lúc tôi lấy làm ngạc nhiên và khó chịu thấy nhà tôi phê bình nghiêm khắc nhiều người tôi cho là rất tốt. Tôi không hiểu tại sao nhà tôi đối với họ lãnh đạm đến thế, và tìm cách tránh những cuộc hội họp tôi cho là vui vẻ lắm. Theo ý tôi thì mình càng quen biết nhiều người càng hay cho mình, nhất là người ta đều “tốt” cả.

Khi chúng tôi sắp ở nhà ra đi, Sách có bảo tôi:

- Em ạ, ở đây thì chúng mình là nhất, nhưng ở chỗ khác chúng mình chẳng phải giàu có gì, vậy chúng mình không nên ở quá tuần lễ thánh và cũng không nên giao thiệp nhiều quá, nếu không chúng mình sẽ bị lúng túng đấy; mà đối với em thì anh mong sẽ không xảy ra...

Tôi ngắt lời:

- Giao thiệp? Giao thiệp để làm gì? Em chẳng thích đâu. Chúng mình chỉ đi coi hát, thăm các bà con, nghe hòa nhạc, một vài cuộc hòa nhạc thiệt hay thôi, rồi trước tuần lễ thánh thì chúng mình về.

Nhưng chúng tôi vừa tới Bắc-Tơ-Bua thì quên ngay hết những điều dự dịnh ấy. Tôi đột nhiên bị lôi cuốn vào một thế giới mới lạ hết sức náo nhiệt, đầy những cám dỗ tôi chưa từng biết đến, và lập tức tôi - có lẽ đã vô tình - không nhìn nhận cái quá khứ của mình nữa.

Tôi nghĩ thầm: “Chuyện mình từ trước đến giờ thực đáng buồn cười; mình thật chưa làm một tí gì cả; cuộc đời bây giờ mới là cuộc đời chứ! Không biết còn những chuyện gì khác xảy ra nữa không?”

Bao nhiêu những nỗi ưu sầu phiền muộn nó giày vò tôi ở nhà quê bỗng như có phép mầu nhiệm gì làm biến đi hết. Tình yêu của tôi đối với Sách lại trở nên đằm thắm, và tôi không còn tự hỏi xem Sách có kém yêu tôi đi nữa không. Vả lại tôi không còn nghi ngờ gì cái mối tình ấy nữa. Tôi nghĩ gì, Sách đoán biết ngay lập tức, Sách chia sẻ những tình cảm của tôi, Sách thực hiện các điều tôi ao ước. Sách không còn có nét mặt bình thản như trước nữa, trừ phi lúc nào Sách định trêu tôi. Hơn nữa ngoài tình âu yếm của Sách ra, tôi lại còn thấy Sách ngợi khen tôi nữa. Sau một cuộc đi thăm viếng hay gặp gỡ ai, hoặc sau một buổi chiều, tôi đóng vai bà chủ tiếp khách ở nhà, trong lòng phấp phỏng lo sợ lỡ làm điều gì lầm lỗi, thường thường Sách bảo tôi:

- A! Con bé đảm đang quá. Thực là khá lắm! Đừng sợ gì cả. Thực đấy, khá lắm!

Và tôi lấy làm sướng lắm.

Ngay sau khi chúng tôi tới Bắc-Tơ-Bua, Sách viết một bức thư về cho mẹ, xong gọi tôi lại hỏi có muốn viết thêm gì không; nhưng lại giấu không muốn cho tôi đọc xem Sách đã viết gì; cố nhiên tôi không chịu, Sách phải bằng lòng để tôi đọc. Trong thư Sách viết có câu:

“Me không biết Mai, mà trước kia con cũng không rõ. Con không ngờ rằng Mai lại có cái phong thái tao nhã, lịch thiệp ấy, mà rất là giản dị, chất phác và duyên dáng. Con thích quá và chỉ còn biết cảm phục Mai và yêu Mai thêm lên thôi!”

Tôi nghĩ thầm: “À! Ra mình thế đấy!” Tôi sung sướng quá và tưởng chừng như mối tình của tôi cũng lớn thêm lên. Mọi sự giao thiệp của chúng tôi đều có những kết quả hết sức bất ngờ. Khắp mọi nơi đều đổn ầm lên rằng ở chỗ này tôi đã làm cho một ông cậu vui lòng, ở chỗ kia tôi đã làm cho một bà cô say mê tôi. Người này thì bảo rằng khắp Bắc-Tơ-Bua không một người đàn bà nào có thể sánh với tôi; người kia thì quả quyết nói với tôi rằng nếu tôi muốn thì tôi sẽ thành người đàn bà thanh lịch, sắc xảo nhất xã hội. Một cô em họ nhà tôi là công chúa Phương Lan, một nhân vật thượng lưu xã hội trẻ hơn tôi nhiều lắm, bỗng say mê tôi và phỉnh tôi nhiều quá đến nỗi tôi phải lảng đi. Lần đầu tiên mời tôi đến dự tiệc khiêu vũ, cô ta khẩn khoản nói với Sách, Sách quay lại gượng cười hỏi tôi có muốn đi không? Tôi gật đầu đáp và thấy đỏ mặt lên. Sách cười một cách chất phác đáp:

- Trông chẳng khác một phạm nhân đang thú tội kìa!

Tôi cũng cười nhìn Sách như năn nỉ và đáp:

- Tại anh bảo rằng mình không nên xã giao, vả lại, anh cũng không thích thế.

- Nếu anh thích lắm thì chúng mình đi.

- Không, thực đấy, có lẽ đừng đi thì hơn.

- Nhưng em có thích không? Có thích lắm không?

Tôi không đáp, Sách nói tiếp:

- Xã hội tự nó cũng chẳng có gì là xấu lắm, nhưng nếu người ta ao ước điều gì mà không được toại nguyện thì rất cỏ hại.

Rồi Sách quả quyết nói:

- Nhất định chúng mình thế nào cũng phải đi, không đi không được.

- Em thú thực với anh, ở đời chưa có cái gì quyến rũ em như buổi khiêu vũ này.

Thế là chúng tôi đi dự hội ấy, và tôi không ngờ rằng lại vui đến thế. Chưa bao giờ tôi cảm thấy tôi là trung tâm điểm của vũ trụ và tất cả vạn vật đều xoay ở chung quanh tôi như hôm ấy; cả cái phòng lớn tưng bừng lên chỉ vì mình tôi, người ta đờn ca chỉ vì tôi, bao nhiêu người cảm phục tơi, hôm ấy, hội họp nhau lại cũng chỉ vì tôi. Tất cả từ bác thợ húi tóc và chị hầu phòng, cho đến những tay khiêu vũ và những ông già quắc thước có mặt trong phòng đều như bảo tôi, hoặc nói để tôi biết rằng họ thương yêu tôi. Theo lời cô em họ tôi kể lại thì toàn thể dư luận trong buổi dạ hội ấy, đều cho rằng tôi không giống một người đàn bà nào cả, tôi có một cái gì đặc biệt, có vẻ quê mùa, giản dị và làm cho người ta say mê. Tôi khoái quá đến đỗi tôi thú với Sách rằng tôi muốn dự vào ba buổi dạ hội khiêu vũ nữa “để cho nó chán đi”, tôi giả đạo đức nói thêm như vậy.

Sách vui vẻ nhận lời ngay; những buổi đầu Sách dẫn tôi đi và có ý vui vẻ ra mặt, hình như Sách đã quên hẳn hay không biết đến những lời đã nói ra trước kia.

Về sau hình như Sách có vẻ chán, và khó chịu với cái lối sống như thế; nhưng tôi thì chẳng để ý gì cả. Nếu một đôi khi có thấy Sách nhìn tôi một cách nghiêm khắc và soi mói như muốn ngầm hỏi một điều gì, thì tôi lờ đi vờ như không hiểu. Cái mà tôi tưởng là ái tình tôi reo rắc ở xung quanh tôi, với cái không khí vui vẻ, thanh lịch và mới lạ lần đầu tiên trong đời tôi được đắm mình vào đã khiến cho tôi say mê ngây ngất một cách quá đột ngột. Sách không còn chút ảnh hưởng tinh thần gì đối với tôi nữa; tôi sung sướng thấy mình không những ngang hàng với Sách, tôi lại còn vượt cả lên trên Sách nữa; vì thế tôi yêu Sách hơn lên, và tôi không hiểu vì lẽ gì thấy tôi sống trong cuộc đời ấy, Sách lại buồn bực.

Trong buổi dạ hội, tôi thấy tất cả mọi con mắt dồn vào tôi, khiến tôi có một cảm giác mới mẻ; trong khi tôi kiêu ngạo và lấy làm tự mãn, thì hình như trước mặt mọi người Sách lấy làm xấu hổ là chồng tôi và vội vàng bỏ tôi đi biến vào trong đám đông khách khứa.

Tôi đưa mắt tìm thì thấy Sách lần ở cuối phòng, dáng điệu buồn rầu; tôi nghĩ thầm: “Thôi được, hãy đợi lát nữa. Đợi lát nữa về nhà rồi anh sẽ biết vì ai mà em muốn lộng lẫy, ai là người em thương yêu, trong tất cả cái đám người xúm chung quanh em chiều nay!”

Tôi thành thật tin tưởng rằng, những thành tích ấy làm cho tôi được khoan khoái dễ chịu cũng chỉ vì một mình Sách thôi và tôi cũng có thể vì Sách hy sinh tất cả cuộc đời phù hoa ấy. Chỉ có mỗi một điểm tôi cho nguy hiểm nhất là nếu tôi bị một người nào trong cái xã hội ấy quyến rũ và Sách ghen, thế thôi; nhưng Sách hết sức tin tôi và không có để ý đến điều đó, và tôi thấy tất cả đàn ông không có ai có thể sánh với Sách được, vì vậy tôi chẳng lo ngại gì cả. Tuy nhiên tôi thấy mình được người ta chú ý đến thì thích lắm, tôi tự đắc tôi tưởng rằng tôi yêu chồng là đã có một công trạng gì rồi, thành ra thái độ tôi đối với Sách mất hẳn rụt rè và một đôi khi hơi có vẻ ngạo mạn.

Một hôm, trong một cuộc khiêu vũ tôi thấy Sách nói chuyện rất nhiều với một cô đẹp có tiếng ở Bắc-Tơ-Bua; lúc về tôi trỏ vào Sách dọa:

- Ban nãy em thấy anh cứ soắn suýt nói chuyện mãi với cô Hường đấy nhé!

Tôi cố ý châm chọc Sách, nhưng Sách lầm lì chẳng nói gì, mãi sau Sách cau mặt như bị đau đớn và khẽ hé răng nói:

- Nói làm chi những chuyện ấy? Đâu phải là chuyện của chúng mình đáng nói! Cái lối ăn ở giả dối ấy có thể có hại cho những lúc ăn ở thành thực với nhau.

Tôi ngượng và im lặng.

Sách lại hỏi:

- Có phải thế không em? Em nghĩ sao?

Tôi đáp và tin tưởng ở lời tôi nói:

- Không có gì là hại đâu.

- Thế thì cũng may, nếu không thì lúc này là lúc ta nên trở về quê rồi đấy.

Câu chuyện tuy vậy chỉ xảy ra cỏ một lần ấy thôi; về sau tôi thấy hình như Sách cũng vui chơi như tôi, mà tôi thì mải vui chơi lắm. Một đôi khi Sách có vẻ buồn, nhưng lại tự an ủi là ở nhà quê tôi cũng đã bị phiền lòng vì Sách; còn về cách chúng tôi ăn ở với nhau, dẫu nó có thay đổi đi nữa, tôi tưởng đến mùa Hè chúng tôi trở về Nam, ở cạnh bà An, thì đâu lại vào đấy hết.

Mùa Đông qua đi lúc nào không biết và trái với dự định chúng tôi vẫn ở Bắc-Tơ-Bua hết tuần lễ thánh. Sau lễ Phục sinh, chúng tôi sửa soạn ra về, hành lý đã thu xếp xong cả rồi, Sách thu nhận những quà biếu để đem về quê, và có một thái độ dịu dàng vui vẻ khác hẳn đi. Bất ngờ cô em họ đến và yêu cầu chúng tôi ở cho tới Thứ Bảy để dự tiệc của bà Bá tước Hạnh thết. Cô em họ nói rằng bà Bá tước ngỏ ý thế nào cũng mời tôi cho bằng được, rằng hoàng tử Mẫn, lúc ấy ở Bắc-Tơ-Bua, muốn tìm gặp tôi từ buổi dạ hội trước, nay nói nếu không có tôi thì ông ấy không đi dự tiệc và khen tôi là người đàn bà đẹp nhất nước Nga.

Toàn tỉnh sẽ có mặt trong buổi tiệc linh đình ấy và không vì lẽ gì mà tôi vắng mặt không dự. Sách lúc ấy đang ở cuối phòng tiếp chuyện một người khách.

Cô em họ hỏi tôi:

- Thế nào anh chị cũng sẽ đến chứ?

- Ngày kia chúng tôi phải đi rồi.

Tôi do dự đáp như vậy và đưa mắt nhìn Sách. Bốn mắt gặp nhau, nhưng Sách vội quay đi chỗ khác.

Cô em họ nói:

- Để em nói với anh ấy ở lại, và đến thứ Bảy này chúng mình làm cho thiên hạ choáng mắt lên.

Tôi từ chối:

- Nếu thế thì lỡ cả hành trình của chúng tôi, đồ đạc đã đóng xong cả rồi.

Sách ở cuối buồng đằng kia, cố giấu vẻ khó chịu, nói bằng một giọng mà tôi không nhận ra được:

- Ngay chiều nay, Mai nên đi bái yết hoàng tử thì hơn.

- A! Anh Sách ghen, trời ơi! Lần đầu tiên tôi thấy anh thế đấy. Tôi cố mời không phải là vì ông hoàng đâu, anh Sách ạ, nhưng là vì tất cả chúng ta. Bà Bá tước Hạnh hết sức tha thiết mời Mai đấy!

- Đấy là tùy ở một mình Mai.

Sách lạnh lùng đáp rồi ra khỏi phòng.

Tôi thấy Sách bối rối hơn mọi khi; tôi đau khổ và không hứa hẹn gì với cô em họ cả. Khi cô đi khỏi, tôi chạy tìm Sách. Sách đang đi lại đo bước ở trong phòng bên, không trông thấy và nghe thấy tôi rón rén đi vào.

Tôi nhìn Sách nghĩ thầm: “Sách đã tưởng như đương ở nhà rồi vậy! Này bữa ăn sáng trong buồng riêng, này người, này ruộng, này những buổi chiều trong buồng khách, này những bữa síu-dề ăn vụng... Không! Không! Tất cả những cuộc dạ hội, những lời tán tỉnh của cái ông hoàng Mẫn kia, tôi sẽ vì Sách dứt đi hết, Sách dịu dàng thương yêu tôi, Sách đang băn khoăn bối rối vì tôi”.

Tôi đang định nói với Sách rằng tôi không đi dự tiệc ấy đâu, tôi không thích đâu thì Sách bỗng quay lại, thấy tôi Sách cau mày, vẻ mơ màng biến đi mất. Mắt lại lộ vẻ tinh quái, khôn ngoan và thản nhiên. Sách không muốn để cho tôi thấy Sách là một người như những người bình thường khác; trước mắt tôi Sách muốn là một thiên thần ngồi trên ngai thờ kia.

Sách thản nhiên nhìn tôi hỏi:

- Có gì thế em?

Tôi không đáp, giận Sách vờ vĩnh và không muốn cho tôi thấy cái bộ mặt thực mà tôi rất yêu thương.

- Em muốn đi dự tiệc hôòm thứ Bảy này phải không?

- Em muốn đi; như chắc anh không thích. Mới lại hành lý đã đóng cả rồi.

Chưa bao giờ Sách lại có cái nhìn và cái giọng nói lạnh lùng đến như thế:

- Anh không đi trước ngày thứ Ba nữa đâu, anh sẽ dỡ đồ đạc ra. Như vậy nếu em thích thì thứ Bảy này em có thể đi được. Em đi thì đi. Anh không về vội đâu.

Rồi cũng như mọi lần, mỗi khi có điều gì xúc động Sách lại đi lại đo phòng và không nhìn tôi.

Tôi đứng yên một chỗ, đưa mắt nhìn theo Sách nói:

- Quả thực em không hiểu được anh. Thế mà anh bảo là không bao giờ mất bình tĩnh (sự thực Sách chưa hề nói câu này bao giờ); vậy tại sao anh lại nói với em bằng cái giọng lạ lùng như thế? Em đã sẵn sàng vì anh hy sinh cái thích ấy, thì anh lại buộc em phải đi, mà bằng một cái lối châm biếm em không hiểu được anh.

- Chà? Em hy sinh (Sách nhấn mạnh vào chữ hy sinh) và anh cũng hy sinh. Vậy còn muốn gì hơn nữa? Chúng ta cùng rộng lượng cả. Còn có gia đình hạnh phúc nào hơn nữa!

Lần đầu tiên tôi thấy Sách nói những lời mỉa mai độc ác như vậy. Lời mỉa mai ấy không làm cho tôi xấu hổ, mà làm tôi tổn thương; Sách tức giận đáng lẽ làm cho tôi sợ lại hóa ra làm cho tôi cũng tức giận lây. Thế mà từ xưa tới nay Sách vẫn tránh to tiếng. Từ xưa tới nay Sách vẫn thực thà giản dị! Không biết có phải chính Sách nói ra những lời ấy không? Sao vậy? Vì tôi sẵn sàng hy sinh cho Sách cái tôi đang ham thích mà không có hại gì vì một phút trước đây tôi hiểu Sách và yêu Sách hết sức. Vai trò đã thay đổi, bây giờ là Sách tránh dùng những lời trực tiếp và giản dị, mà tôi thì muốn nghe những lời ấy.

Tôi thở dài nói:

- Anh thay đổi nhiều lắm. Em có lỗi gì đối với anh? Không phải chỉ vì có bữa tiệc này, chắc anh có điều gì giận em từ lâu rồi. Sao anh lại phải giấu diếm? Anh cứ nói trắng ra có được không!

Tôi nghĩ bụng: “Không biết Sách sẽ trả lời ra làm sao?” và tôi mừng thầm rằng suốt mùa đông vừa qua Sách chẳng có điều gì trách tôi được cả.

Tôi bước ra giữa phòng, để đi qua thì thế nào cũng gặp; mắt tôi không rời Sách một phút.

Tôi thoáng nghĩ: “Sách sắp tới ôm lấy mình, thế là xong chẳng còn chuyện gì nữa”, và tôi thấy hơi buồn nghĩ đến điều tôi phải nói cho Sách rõ là Sách lầm lắm. Nhưng không, Sách đứng sững lại ở góc buồng nhìn tôi và nói:

- Em vẫn không hiểu à?

- Không.

- Thế để anh nói cho em nghe. Anh kinh tởm lắm, lần đầu tiên anh tự khinh thấy đã có những tư tưởng ấy, nhưng anh không làm thế nào không cảm thấy thế được.

Rồi Sách im lặng, hình như thấy cái giọng nói của mình tàn nhẫn mà sợ.

Tôi hỏi, nước mắt rưng rưng:

- Nhưng có điều gì kia chứ?

- Anh kinh tởm thấy nói ông hoàng khen em đẹp và vì vậy em sẵn sàng chạy theo hắn, quên cả chồng và quên cả mình nữa, coi thường cái phẩm giá người đàn bà của mình, tránh không hiểu những cảm tưởng của chồng đối với mình, vì em không hiểu ý nghĩ của hai chữ danh dự; trái lại em vừa nói với chồng rằng em hy sinh, nghĩa là em muốn nói rằng: “Được ra mắt hoàng tử là một cái hạnh phúc lớn cho em, nhưng mà em hy sinh”.

Sách càng nói càng nóng giận, giọng thì chua chát tàn nhẫn. Tôi chưa từng thấy Sách như thế bao giờ, và tôi không ngờ rằng câu chuyện lại xoay ra như vậy; tôi thấy máu dồn cả lên tim, tôi sợ hãi, nhưng cùng một lúc, tôi rối loạn vì cảm thấy bị nhục một cách vô lý, lòng tự ái của tôi bị tổn thương, và tôi muốn báo thù, tôi nói:

- Em đã biết từ lâu mà.

-.....

- Anh nói đi, cứ việc nói nữa đi!

Sách nói tiếp:

- Anh không hiểu em đã biết cái gì. Còn anh thì anh đã biết rằng thể nào cũng đi đến sự đồi bại, anh thấy em ngày nào cũng lội ở trong đống bùn ấy, trong cái đám vô công rồi nghề ấy, trong cái phù hoa ấy, trong cái xã hội ngu xuẩn ấy; sự lo sợ của anh đã thành sự thật... Hôm nay, anh nghĩ mà nhục, nhục cho đến muôn đời; anh buồn cho em khi bạn em nói khẩy rằng anh ghen, nhưng ghen với ai? Một người đàn ông cả em lẫn anh đều không quen biết. Em thì hình như cố ý không muốn hiểu anh và nói là hy sinh... hy sinh cho anh cái gì kia chứ?... Anh xấu hổ cho em cho sự tự hạ phẩm giá của em, anh xấu hổ lắm... Hừ! Hy sinh!

Tôi nghĩ bụng: “À! Ra thế, quyền làm chồng là thế! Lăng mạ và sỉ nhục một người vợ vô tội! Thế là quyền của người chồng đấy, nhưng ta không chịu khuất phục đâu”.

Tôi nói và cảm thấy mũi phập phồng khác thường, mặt tái đi không còn hạt máu:

- Không, em chẳng hy sinh gì cho anh cả. Thứ Bảy này em sẽ đi dự tiệc ấy. Thế nào em cũng đi!

Sách hét lên như điên cuồng:

- Anh chúc em đi được vui vẻ, nhưng giữa chúng ta thế là hết! Và em sẽ không còn làm anh đau khổ nữa. Mình thực là ngu dại đã...

Nói đến đây Sách ngừng lại, nhưng môi thì run lên, rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế mình để khỏi thốt ra lời định nói.

Phút ấy tôi ghê sợ và ghét Sách quá, tôi muốn nói rất nhiều chuyên với Sách, báo thù lại cái nhục vừa rồi; nhưng nếu tôi mở miệng ra thì chắc tôi sẽ khóc, và sẽ cúi mặt xuống trước mặt Sách. Tôi ra khỏi buồng không nói gì cả. Nhưng khi tôi không nghe thấy bước chân của Sách nữa, tôi bỗng kinh sợ việc chúng tôi vừa làm. Tôi lo lắng ê chề nghĩ tới cái tình giữa chúng tôi có thể dứt đi từ đây, cái tình đã gây tất cả hạnh phúc cho tôi, và tôi muốn quay trở lại, nhưng tôi lại nghĩ bụng: “Nhưng không biết Sách đã có đủ bình tĩnh trở lại chưa để hiểu mình khi mình lặng lẽ nhìn Sách và giơ tay ra cho Sách. Sách có hiểu bụng quân tử của mình không? Ngộ Sách cho là mình giả vờ buồn thì sao? Ngộ Sách lại tự phụ và cho là mình hối hận; rồi tha thứ cho mình thì sao? Mà tại sao, Sách mà mình thương yêu biết chừng nào, tại sao Sách lại làm nhục mình tàn nhẫn như thế?”

Tôi không quay trở lại nữa, và trở về buồng, tôi khóc nhiều lắm, và nhớ lại từng ly từng tý một, thay những lời đã nói bằng những lời khác, thêm thắt vào những lời dịu dàng, nhưng sự thực vẫn hiện ra trong trí tôi rùng rợn ghê gớm, khiến tôi càng nghĩ càng thấy nhục. Chiều hôm ấy khi tôi ra phòng khách để tiếp Thành, một người bạn đến thăm chúng tôi, ngồi trước mặt Sách, tôi biết rằng từ nay giữa chúng tôi đã có một cái hố sâu thẳm.

Thành hỏi tôi định bao giờ đi? Tôi chưa kịp trả lời thì Sách đã nói:

- Thứ Ba. Chúng tôi còn một bữa tiệc ở nhà Bá tước Hạnh nữa.

Rồi Sách hỏi luôn tôi:

- Vì em sẽ đi, có phải không?

Cái giọng bình thường của Sách làm cho tôi khiếp sợ, tôi e dè nhìn Sách. Mắt Sách nhìn thẳng vào tôi, giận dữ và báng bổ mà giọng thì đều đều và lạnh lùng.

Tôi đáp:

- Vâng.

Buổi chiều khi chỉ có hai chúng tôi với nhau, Sách lại gần tôi chìa tay ra nói:

- Thôi em hãy quên những lời anh nói với em sáng hôm nay đi.

Tôi cười nhạt cầm lấy tay Sách, nước mắt sắp sửa trào ra, nhưng Sách bỗng rút tay ra như sợ phải buồn rầu, rồi ra ngồi ở một cái ghế bành cách xa tôi.

Tôi nghĩ thầm: “Có thể nào Sách vẫn tự cho mình là có lý không?” Tôi định phân trần và ngỏ ý không đi dự tiệc nữa rồi tôi lại thôi.

Sách nói:

- À phải gửi thư báo đáp tin cho mẹ biết mình hoãn ngày về lại, kẻo mẹ lại không yên tâm.

Tôi hỏi:

- Anh định đến bao giờ thì về?

Sách đáp:

- Thứ Ba, sau buổi dạ hội.

- Em mong rằng không phải vì em.

Tôi vừa nói vừa nhìn vào mắt Sách; nhưng mắt Sách nhìn tôi mà không lộ vẻ gì cả, như có một tấm màn che lấy mắt Sách. Tôi chợt thấy nét mặt Sách già đi, và khó thương quá.

Đến chiều thứ Bảy, chúng tôi đi dự buổi dạ hội, người ta tưởng chúng tôi đã làm lành với nhau rồi, thực ra, tình yêu giữa chúng tôi không còn nữa.

Buổi chiều hôm ấy, khi tôi đang ngồi với nhiều người, thì hoàng tử lại gần tôi thành thử tôi bất đắc dĩ phải đứng dậy để tiếp chuyện. Tuy tôi không muốn mà tôi vẫn đưa mắt tìm xem nhà tôi ở đâu thì tôi thấy Sách đang đứng ở đầu buồng đẳng kia nhìn tôi rồi quay đi. Tôi bỗng cảm thấy đau buồn và xấu hổ, thành ra ngượng nghịu và đỏ bừng mặt lên. Nhưng tôi vẫn cứ phải đứng và nghe hoàng tử nói. Ông hoàng vừa nói vừa nhìn tôi suốt từ đâu đến chân. Chúng tôi không nói chuyện lâu, vì ông hoàng không có ghế ngồi gần tôi và chắc ông biết rằng tôi bối rối. Chúng tôi nói về buổi khiêu vũ trước, về quê nhà tôi v.v... Khi từ biệt tôi, ông ngỏ ý muốn gặp nhà tôi, sau tôi thấy hai người đứng nói chuyện với nhau ở cuối phòng. Chắc hoàng tử nói gì về tôi, vì tôi thấy ông quay về phía tôi mỉm cười.

Chồng tôi bỗng đỏ mặt lên, cúi chào rất thấp rồi từ giã hoàng tử đi ra chỗ khác. Tôi cũng đỏ mặt lên, tôi xấu hổ về ý kiến của hoàng tử đối với tôi và nhất là đối với nhà tôi. Hình như mọi người đều nhận thấy vẻ rụt rè e lệ của tôi lúc nói chuyện với hoàng tử, và cái thái độ lạ lùng của ông ta; có Trời biết họ nghĩ ra làm sao; và không hiểu họ có đoán Sách và tôi bất hòa với nhau không?

Cô em họ đưa tôi về nhà; dọc đường chúng tôi nói chuyện về Sách. Tôi không giữ được và kể cho cô em họ nghe tất cả mọi việc đã xảy ra vì buổi dạ hội này. Cô ấy khuyên giải tôi, bảo rằng đấy chỉ là một chuyện bất hòa rất thường, không có nghĩa lý gì cả, theo ý cố ấy thì Sách bây giờ đâm ra kiêu ngạo và lầm lì; tôi cho cô em họ nói có lý và thấy hình như mình được bình tĩnh hơn và hiểu Sách thêm ra.

Nhưng về sau, lúc chỉ có tôi và Sách, tôi thấy ý nghĩ của tôi về Sách đè nặng trĩu trong lòng như một cái tội và cái hố phân cách chúng tôi lại càng sâu hơn nữa.

Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net- Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 5 tháng 12 năm 2014