← Quay lại trang sách

Tập 1

Phương Hà chợt tỉnh giấc, đầu nàng nặng trĩu. Nàng cố hình dung lại những chuyện đã xảy ra rồi, nhưng... nàng cảm thấy đau buốt ở đầu nàng buột miệng gọi:

- Trần Sang... ơi!

Mọi người mừng rỡ vội lao đến bao quanh nàng. Trần Sang ôm vai nàng thổn thức:

- Hà ơi! Em tỉnh rồi phải không? Phương Hà cố nhướng mắt lên, nhép môi:

- Em khát nước!

Bà Phương Lan đưa nước đến cho con cố đè nén xúc động:

- Nước đây con!

Phương Hà cố nuốt từng giọt nước do tay mẹ đưa cho, nàng thấy cổ họng mình khô rát. Thảo Sương nắm tay bạn:

- Hà ơi! Mi thấy thế nào. Tụi mình đang lo cho bạn.

Phương Hà lắc đầu:

- Hà chỉ đau đầu thôi.

Trần Sang động viên:

- Em cố gắng lên.

Bây giờ bà Phương Lan mới ấm ức nói:

- Tại sao nó lại đối xử với con như vậy chứ?

Hai giọt nước mắt nàng lăn tròn xuống má. Nàng như nấc lên từng cơn. Trần Sang an ủi

- Bình tĩnh đi Hà. Em đừng xúc động quá, không nên.

Như sực nhớ Phương Hà tìm quanh:

- Phương Mai đâu? Con tôi...

Bà Phương Lan vỗ về con gái:

- Con an tâm, Phương mai đang ở nhà của mẹ.

Nó không sao chứ mẹ?

- Không sao đâu. Con an tâm đi!

Thảo Sương mím môi, đau xót cho bạn mình:

- Tôi đi gặp anh ta.

Sang ngăn:

- Đừng em. Không nên đâu, hãy để cho hắn tự dày vò.

Thảo Sương giận dữ bảo:

- Hắn ta mà biết như vậy à. Phương Hà có chuyện là tôi không để yên cho hắn ta đâu.

Bà Phương Lan cảm thấy ân hận việc trước đây mình đã làm. Nếu xưa mình không đam mê cờ bạc, nên bà không nợ nần thì đời con gái đâu có khổ như vậy. Bà rên rỉ:

- Tại tôi, tại tôi tất cả mà!

Bà gục đầu khóc nức nở. Đôi vai gầy run lên từng hồi. Phương Hà sợ mẹ lại bị bệnh đau tim tái phát nên cố nói:

- Mẹ đừng như vậy mà. Tại con không tốt thôi.

Bà lắc đầu, nước mắt chảy dài xuống đôi gò má gầy:

- Tại mẹ ép con mà. Con hãy trách mẹ đi.

Trần Sang đứng lên diù bà lại ghế:

- Dì ơi, đừng làm thế... Phương Hà càng khổ thêm thôi.

- Tại dì tất ca? Sang ạ!

Trần Sang lắc đầu:

- Chuyện ấy lâu rồi. Tại em con số nó khổ.

Thảo Sương nhìn bạn lo lắng:

- Hà ơi! Mi còn thấy đau ở chỗn nào nữa không?

Phương Hà lắc đầu:

- Mình thấy chóng mặt thoi.

- Hắn đánh mi dữ lắm sao?

Phương Hà lắc đầu:

- Có lẽ tại mấy hôm nay mình không ăn uống.

Thảo Sương trợn tròn mắt:

- Sao? Mi nhịn đói à.

Phương Hà quay mặt vào tường để kịp dấu che giọt nước mắt chực trào ra.

- Buồn quá ăn uống nỗi gì!

Thảo Sương dằn dỗi:

- Vậy mà bấy lâu...

Phương Hà đưa tay năn, nàng ngắt lời bạn:

- Mình không muốn ảnh hưởng đến mọi người.

Thảo Sương ôm lấy bạn kêu lên thảng thốt:

- Phương Hà! Khổ mà vẫn ôm lấy một mình ư? Bạn thật là điên.

- Thật ra, từ lúc mới bước chân vầ nhà chồng là đã khổ rồi.

Đưa tay vuốt vuốt vào những vết tím bầm trên má bạn. Thảo Sương như thấy tim mình nhói đau. Từ thuở nhỏ hai đứa chơi thân và tình thương dành cho nhau còn hơn ruột thịt. Rồi lớn lên mỗi đứa một nơi. Thảo Sương tuy chưa thành gia thất nhưng phải sống xa gia đình vì sự nghiệp của mình. Và cũng một phần do Phương Hà vội đi lấy chồng. Thảo Sương chợt lẩm bẩm:

- Mi phải rời bỏ anh ta, phải bỏ anh ta thôi.

Phương Hà nhìn bạn lắc dầu:

- Không thể được đâu.

- Tại sao vậy? Mi còn quyến luyến gì nữa?

Phương Hà mím môi cố nén xúc động:

- Còn Phương Mai. Tương lai của nó sẽ ra sao đây?

Thảo Sương xua tay:

- Mi đừng lo điều đó. Mọi người sẽ cùng chung lo. Phương Mai sẽ tốt thôi mà.

Phương Hà do dự:

- Anh ấy... anh ấy sẽ không buông tha cho Hà đâu.

Sương trợn mắt:

- Hắn làm gì được mi chứ? Hành hung như thế này chưa đủ sao?

Bà Phương Lan nói xen vào:

- Sương nó nói đúng đó con, phải xa bỏ nó thôi.

Trần Sang vội ngăn:

- Em nó còn đang đau, tinh thần chưa ổn định, đừng vội nói ra chuyện ấy làm gì. Sau nầy hãy tính...

Thấy Minh Hùng ngồi thừ người ra không nói gì, Hoa Lan nũng nịu bá cổ chàng:

- Làm gì mà ngồi thừ ra thế ông tướng?

Minh Hùng vẫn im lặng. Lan nói tiếp, giọng hờn dỗi:

- Lại nhớ vợ rồi à! Vậy thì về đi.

Minh Hùng búng nhẹ tàn thuốc đưa tay quàng cô? Hoa Lan:

- Làm gì có chuyện nhớ với thương. Nhưng... có điều...

Hoa Lan ỏng ẹo:

- Có điều làm sao? Hối tiếc chứ gì?

Minh Hùng lắc đầu:

- Anh muốn nói đến bé Phương Mai.

Hoa Lan phụng phịu:

- Phương Mai thì sao chứ? Em cũng có thể sinh cho anh hàng tá con nít cơ mà.

Minh Hùng phì cười:

- Ở đâu lắm con nít như thế?

- Thời đại văn minh muốn gì mà chả được. Có tiền là có tất cả mà.

Minh Hùng cho là cô bé nói chí phải nên gật gù:

- Em nói cũng đúng.

Hoa Lan đắc chí nhoẻn miệng cười:

- Hoa Lan nầy làm việc gì thì ắt phải tất thắng.

- Thôi đừng đề cao mình lắm.

Hoa Lan nguýt:

- Hừ! Em nói thật. Có tiền mua tiên cũng được. Nhưng...

- Nhưng làm sao?

Hoa Lan hậm hực:

- Nhưng em vẫn thua cho nho? Phương Hà.

Minh Hùng nhíu mày:

- Em vẫn còn cay cú việc ấy sao?

Hoa Lan bậm môi:

- Chưa thể quên chuyện ấy một cách dễ dàng được.

Minh Hùng ngờ vực hỏi:

- Em còn muốn làm gì nữa?

Hoa Lan nghiến răng:

- Cho nó thân bại danh liệt em mới hả giận.

Minh Hùng vội can ngăn:

- Anh đã cho cô ấy một trận nên thân. Em còn định làm gì nữa.

Hoa Lan lắc đầu:

- Thế chưa nguôi cơn giận trong em đâu. Trừ khi...

Minh Hùng ngồi bật dậy:

- Trừ khi làm sao?

- Ly dị.

Minh Hùng gật gật đầu:

- Chuyện ấy là dĩ nhiên rồi.

Hoa Lan nũng nịu:

- Còn chờ gì nữa chứ!

Minh Hùng vuốt ve người yêu:

- Em nầy chuyện làm ăn của tụi mình mới quan trọng hơn chứ.

Hoa Lan như sực nhớ:

- À, em quên lúc nãy bên ấy có gọi điện thoại qua cho em.

Hơi nhỏm người dậy Hùng sốt sắng hỏi:

- Bên ấy trả lời sao vậy em?

Hoa Lan cười hãnh diện:

- Có bàn tay nầy thì việc gì cũng phải xong thôi.

- Hắn ta đã gật đầu rồi à.

- Dĩ nhiên

Minh Hùng ôm người yêu vào lòng xiết nhẹ:

- Em của anh tài ghê.

- Chưa hẳn tài đâu.

Hùng ngạc nhiên:

- Sao lại nói thế.

Hoa Lan hậm hực:

- Nếu tài thì đâu bị con nho? Hà cướp mất người yêu.

Minh Hùng đưa tay nâng cằm nàng:

- Nhưng thật sự có mất đâu.

Hoa Lan ngoảnh mặt đi nơi khác.

- Nhưng người ta thì danh chánh ngôn thuận, còn em thì lén lén lút lút thế nầy

Hoa Lan cố tạo ra những giọt nước mắt lăn tròn trên má. Minh Hùng cuống quýt an ủi:

- Em đừng khóc nữa. anh sợ nước mắt lắm mà. Bây giờ em đã giữ trọn phần hồn,lẫn phần xác của anh rồi còn gì.

Nàng phụng phịu:

- Nhưng em muốn anh là của riêng em cơ.

- Thì bây giờ anh đang ở bên em nè.

Hoa Lan nói làng sang chuyện khác:

- Cha em bảo anh và em rất hợp nhau, sau nầy làm ăn sẽ đạt nhiều triển vọng. Nhất là anh có tài, tánh tình ngay thẳng cha em rất tin tưởng ở anh.

Được thổi phồng Minh Hùng vênh mặt:

- Được cha vợ "nâng" Minh Hùng này chẳng sợ gì?

Hoa Lan vào đề:

- Vậy còn việc thành lập công ty anh tính sao dây?

Minh Hùng mừng quýnh:

- Cha đã có ý kiến rồi hả em?

Hoa Lan vênh mặt:

- Dĩ nhiên rồi. Của hồi môn cho con gái mà.

Minh Hùng nghe như mở cờ trong bụng, chàng nói ngay:

- Được, anh sẽ cố gắng đầu tư vào đó thật nhiều.

Hoa Lan nghiêm mặt:

- Nhưng trước mắt anh phải tính... Vợ anh trước đi.

- em nói vậy là sao?

Hoa Lan quay lưng:

- Chẳng lẽ công ty ấy có tới hai bà chủ quản lý sao?

Minh Hùng đứng dậy:

- Chả lẻ cha định..

Ông Đinh Toàn từ trong bước ra trả lời thay con gái:

- Phải, ta đã nghiên cứu kỹ rồi. Biệt thự con đang ở rất thuận tiện cho việc giao dịch buôn bán. Vả lại đất ở đó còn rộng, ta có thể khuếch trương thành lập công ty lớn ở đó.

Minh Hùng do dự:

- Nhưng mà... con...

Ông Toàn trịnh trọng ngồi xuống ghế miệng còn ngậm điếu xì gà, nhả từng ngụm khói ông bảo:

- Cậu còn do dự điều gì? Còn vướng mắc điều gì nữa?

Minh Hùng lúng túng:

- Dạ... thưa việc bất ngờ quá con chưa thể...

Ông Đinh Toàn cười khan:

- Như vậy cậu từ chối chứ gì?

Ông vụt đứng lên:

- Khỏi bàn nữa. Làm mất thì giờ quí của ta.

Hoa Lan thấy cha giận, nàng ôm cánh tay cha:

- Cha bớt giận, anh Hùng thương con thì việc gì chẳng làm được.

Minh Hùng xen vào:

- Vâng! Xin bác nguôi giận.

Ông khoát tay:

- Tôi không cần lời hứa suông của cậu đâu. Hãy hành động đi.

Minh Hùng gật đầu không chút ngần ngại:

- Vâng! Xin bác tin ở cháu... Phương Hà ngồi bó gối ở một góc giường. Nước mắt giàn giụa:

- Anh à! Anh không thương con chúng mình sao?

Minh Hùng gắt:

- Thương thì sao, không thương thì sao chứ?

Phương Hà vẫn cố năn nỉ:

- Ly dị con mình sẽ khổ.

Minh Hùng cười nhếch môi:

- Nó khổ hay cô không muốn ký đơn.

Phương Hà mím môi cố nén cơn tức giận:

- Được, tôi sẽ ký! Nhưng sau nầy anh đừng hối hận nhé.

Minh Hùng cười khẩy:

- Làm gì có chuyện đó hở cô em?

Phương Hà uất ức:

- Anh quả là đê tiện. Vì tiền mà bỏ rơi vợ con.

- Người ta đê tiện, nhưng người ta có lắm của nhiều tiền. Còn cô chả có thứ gì.

Phương Hà căm phẫn đến tột độ, cô quăng gối vào mặt chồng:

- Anh đi đi.

Hắn lại cười khẩy:

- Người ra khỏi nhà là cô kià. Nhà nầy của tôi.

Phương Hà sững sờ trước câu nói của Minh Hùng:

- Anh...

- Nhà nầy là của tôi mua cơ mà. Cô hãy về với bà mẹ tội nghiệp của cô đi.

- Anh không thương tôi. Vậy anh cưới tôi để làm gì.

Đưa tay nâng cằm Phương Hà lên Minh Hùng nói rít qua kẻ răng:

- Vì tai ghét cái bản mặt của mày lúc nào cũng nhìn tao lạnh băng. Và tao cũng ghét luôn cái thằng bồ kiếng cận của mày lúc nào cũng cho mình là trí thức. Hiểu chưa!

Hắn cười sặc sụa, còn Phương Hà không còn khóc nữa mà mở trừng đôi mắt nhìn chồng, để nghe chua xót dậy trong lòng. Trước khi bước ra khỏi cửa Minh Hùng còn quay lại:

- Tôi cho cô thời gian một tuần để dọn nhà.

Phương Hà rên rỉ:

- Anh Hùng! Anh đối xử với Phương Mai con anh vậy đó sao? Nó là con của anh mà.

- Nếu cô cho nó là tài sản quý thì tôi chia cho cô đó. Mai mốt tôi có thiếu gì con cơ chứ.

Phương Hà mím môi:

- Như vậy còn...

Minh Hùng tròn mắt:

- Nầy, cô không có quyền vòi vĩnh cái gì nữa đâu. Bấy lâu nay tôi cung phụng mẹ con cô như vậy là đủ lắm rồi.

Minh Hùng bước vội ra cửa để lại sau lưng người vợ trong nỗi thất vọng đau thương. Phương Hà chỉ còn muốn chết mà thôi. Nhưng nghĩ đến con nàng lắc đầu tự an ủi:

- Không được? Hãy vì con mà sống.

Thơm. Người làm mướn trong nhà đã nghe mọi chuyện, bước ra oà lên khóc với Phương Hà:

- Chi. Hà. nếu chị đi khỏi nơi đây em cũng nghỉ việc luôn.

Phương Hà vội lau nước mắt:

- Thơm à, em cứ ở lại đây chăm sóc cho anh Hùng.

Cô bé lắc đầu lia lịa:

- Không, em không ở đây nếu không có chị.

Phương Hà nhăn nhó:

- Nếu vậy rồi em đi đâu?

- Đi đâu cũng được miễn là xa cái con người bạc bẽo ấy.

Phương Hà cố thuyét phục:

- Không sao đâu, em cứ ở lại đây mà làm.

Thơm vẫn một mực từ chối:

- Em đã quyết định rồi. Nếu chị cho phép em về theo giúp chị mà không lấy tiền.

Phương Hà tròn mắt:

- Như vậy sao được.

Thơm khoát tay:

- Làm sao không được. Chị em mình đói no có nhau. Em... em không thể xa chị và bé Mai được.

Phương Hà rất cảm động trước tình cảm của một người làm công. Hà phân vân:

- Nhưng đi theo chị, em sẽ khổ, sẽ vất vả lắm.

thơm cười khoả lấp:

- Em vất vả quen rồi. Chị đừng lo. Phương Hà im lặng. Nó chỉ là đứa ở cho mình mà còn biêt đến tình nghĩa trước sau. vậy mà anh ấy... Thôi, không nghĩ đến nữa Phương Hà đành gật đầu:

- Chị thua em rồi:

Thơm mừng quýnh chạy vào trong soạn lấy quần áo:

- Chị chờ em nghe.

Phương Hà chỉ biết lắc đầu nhìn theo... Phương Hà chià lá đơn xin ly dị do Phương Hùng viết cho Thảo Sương xem, nàng trợn mắt:

- Trời đất! Rốt cuộc rồi hắn mới chịu lòi cái mặt nạ ra. Thì ra là như vậy, hắn ta hành hạ bạn vì cái đơn chết tiệt nầy đây.

Phương Hà mím môi để không bật ra tiếng khóc. Nàng lả vào vai bạn:

- Vậy là hết rồi Sươngơi!

Thảo Sương vỗ về bạn:

- Mi đừng quá bi quan.Mi còn có ta, có bác gái, có Phương Mai cơ mà...

Nàng rên rỉ:

- Rồi mình sẽ sống ra sao đây?

Nâng mặt bạn lên, Thảo Sương gắt:

- Loại người như hắn mi luyến tiếc làm gì?

Phương Hà lắc đầu. Nhưng có điều Phương Mai nó còn nhỏ quá.

Thảo Sương bực bội:

- Cũng chẳng có sao. Mọi người sẽ chăm sóc nó. Lo là lo cho bạn thôi. Cố vượt qua Hà ạ. Phương Mai rất cần mi đó.

Phương Hà ôm chầm lấy bạn.

- Vẫn là mi tốt với ta.

Phương Mai ngoài của chạy xà vào:

- Mẹ! Mẹ...

Phương Hà ôm con vào lòng:

- Con gái của mẹ.

Phương Mai ngây thơ hỏi mẹ:

- Chừng nào mình về với ba hả mẹ?

Thảo Sương ôm nó vào lòng:

- Nầy, Phương Mai ngoan nhé! Mai dì Sương sẽ dẫn con đi ăn kem.

Phương Mai dỗ tay:

- A. Hay quá! Con thích ăn kem lắm.

Thảo Sương ra điều kiện:

- Nhưng con không được nhắc đến ba nữa nghe chưa?

Đôi má bần phún phín, Phương Mai phụng phịu:

- Nhưng con nhớ ba lắm!

Thảo Sương tức anh ách trong lòng. Nhưng nàng cũng không làm gì được. Nó còn nhỏ quá, có hiểu gì đâu. Thảo Sương ôm nó vào lòng.

- Ba con đi công tác xa lắm. Lâu lâu mới về.

Ngước đôi mắt ngây thơ nhìn mẹ nó hỏi:

- Phải vậy không mẹ?

Hai giọt nước mắt lăn tròn uống má. Phương Hà gật đầu quay đi

- Ừ!

Nó chợt kêu lên:

- Mẹ ơi! sao mẹ khóc. Mẹ cũng nhớ ba phải không?

Thảo Sương nắm tay nó:

- Ừ. con đừng có hỏi nữa. Mẹ buồn đó.

Nó lại nắm tay mẹ lắc lắc:

- Mẹ đừng có khóc, mai mốt ba về con nói với ba dẫn mẹ con mình đi công viên chơi và ăn kem nữa nghe mẹ.

Chịu đựng không nổi nữa trước lời lẽ ngây thơ của con. Phương Hà chạy nhanh vào buồng nằm vật xuống giường mà khóc, trước sự ngơ ngác của con thơ.

- Mẹ, mẹ ơi!

Thảo Sương giữ bé Mai lại dỗ dành:

- Con đừng gọi mẹ nữa có được không. Mẹ con đang bệnh cần phải được nghỉ ngơi.

- Nhưng dì Sương ơi! Tại sao mẹ con lại khóc?

Lúng túng trước câu hỏi của Phương Mai. Thảo Sương trả lời cho qua chuyện:

- Ờ... thì... tại mẹ con nhớ ba đó.

- Hồi ở nhà mẹ cũng thường khóc như vậy đó.

Thảo Sương ngạc nhiên:

- Tại sao mẹ lại khóc?

Con bé lắc đầu:

- Con không biết.

Trần Sang đột ngột xuất hiện làm hai dì cháu Phương Mai giật mình.

- A, cậu Sang đến.

Sang nheo nheo mắt nhìn nó.

- Có quà của con đây.

Nó reo lên:

- A thích quá. Con cám ơn cậu.

Thảo Sương bảo:

- Con ra sân chơi với chi. Thơm đi.

Sang ngạc nhiên:

- Thơm nào vậy Sương?

Thảo Sương bực bội nói:

- Thằng chả chia gia tài cho Phương Hà đó.

Trần Sang nhíu mày:

- Em nói vậy là sao?

- Hắn đưa đơn ly dị cho Phương Hà ký.

Trần Sang không tin vào tai mình nên hỏi lại:

- Thằng Hùng đòi ly dị ư?

Thảo Sương gật đầu:

- Và chia tài sản cho Phương Hà là đứa con gái và một đứa ở.

Trần sang đứng lên:

- Nó làm như vậy thật ư?

Thảo Sương cười:

- Đến giờ nầy mà anh vẫn chưa tin ư?

Trần sangkêu lên:

- Tôi trời! Cái thằng là gàn giở mà.

Thảo Sương cười mai mĩa:

- Cũng vì tiền thôi anh ạ!

- Tiền ư? Nó có thiếu đâu.

Thảo Sương lại cười:

- Vậy cộng thêm gái đẹp. Hoặc là thích của lạ vậy.

Trần sang chợt nhớ, nên lo lắng hỏi:

- Phương Hà đâu rồi. Tội nghiệp nó quá.

Hất hàm chỉ vào trong

- Đang nằm khóc trong buồng.

Trần Sang nổi nóng nguyền rủa:

- Thằng nầy mất hết lương tâm rồi. Thật là đê tiện mà. Để anh đi tính sổ với nó.

Phương Hà chạy ra ngăn:

- Anh Sang, không cần đâu!

Trần Sang thoáng giưt mình:

- Phương Hà, em ra nông nỗi nầy sao? Tiều tụy như vậy sao?

Phương Hà cố giữ vẽ bình thản:

- Em không sao đâu anh. Em sẽ vượt qua được mà.

Trần Sang nhìn em gái:

- Phương Hà, em nói thật đó chứ.

Bước lại cửa sổ nhìn ra cảnh vật xung quanh. Phương Hà tâm sự:

- Ngày bước lên xe hoa, em cũng có vui gì đâu. Bỏ lại sau lưng người yêu đang ngóng trông theo. Ngày ấy em như đã chết, vậy mà em còn vượt qua được huống hồ chi là việc chia tay với anh ấy. em nghĩ một sớm một chiều sẽ có ngày này thôi anh ạ.

Trần Sang nhăn mặt khó hiểu:

- Em nói vậy là sao hơ? Phương Hà?

- Hắn có yêu thương gì em đâu. Hắn muốn cưới em là để trả thù Hải Lâm thôi.

Trần sang ngồi phịch xuống ghế:

- Thì ra là vậy.

- Vâng!

Thảo Sương giờ mới lên tiếng:

- Để mi sớm được nguôi buồn, hay tụi mình đi một chuyến du lịch xa nghe.

Trần Sang thấy phải, nên ủng hô.

- Được đấy. Xe anh đang thất nghiệp kià.

Phương Hà chối từ:

- Thôi, em không đi đâu.

Thảo Sương cương quyết.

- Mi không được từ chối. Anh Sang chuẩn bị xe, sáng ngày mai khở hành.

Trần Sang đứng lên:

- Được, tụi em chuẩn bị, ngày mai anh tới rước.

Trần Sang đi rồi, Phương Hà phụng phịu

- Mi thật là quá quắc!

Thảo Sương ôm vai bạn:

- Ta chỉ muốn làm những gì để cho mi được trở lại như ngày nào thôi.

Bà Phương Lan bước ra:

- Thôi vào ăn cơm các con.

Thảo Sương sốt sắng, nắm tay Phương Hà.

- Vào ăn cơm no nê một bữa. Sáng ngày mai hướng Đà Lạt mà vui.

Bà Phương Lan ngạc nhiên

- Ngày mai đi Đà Lạt ư

Thảo Sương gật đầu:

- Vâng!

Nghe bạn trả lời giọng chắc nịch, Phương Hà lắc đầu

- Đó là ý của nó đó mẹ ạ!

Bà Phương Lan cũng động viên con gái.

- Phải đó con nên đi du lịch cho khuây khỏa.

Phương Hà ngước mắt nhìn mẹ:

- Mẹ có đi với tụi con không?

Bà lắc đầu chối từ:

- Không, các con đi chơi vui vẻ, đê? Phương Mai ở nhà cho mẹ.

Phương Hà do dư.

- Nhưng mà...

Thấy bạn còn do dư. Thảo Sương gắt:

- Dì nói phải, nên đê? Phương Mai ở nhà. Nó còn phải đi học mà. Phương Hà à! Mi đừng có do dự nữa. Mọi người cũng muốn tốt cho bạn thôi.

Biết không thể chối từ, Phương hà đành phải gật đầu:

- Vậy cũng được.

Thảo Sương nói như reo:

- Như vậy có phải dễ thương không?

Bà Phương Lan thấy con vui vẽ cũng mừng thầm trong bụng. Bà cầu nguyện cho con mình vượt qua được vướng mắc nầy.

Đà Lạt mù sương. Tâm tư của Phương Hà cũng đã gởi theo từng nhịp của bánh xe lăn. Thảo Sương thì sôi nổi, hết chuyện này bắt sang chuyện khác, còn Phương Hà thì chỉ ngồi nghe, đôi lúc cũng mỉm cười với bạn, cũng có lúc trầm ngâm suy nghĩ. Những lúc ấy Thảo Sương đâu chịu để yên vì nàng muốn tạo bầu không khí vui nhộn không kịp để cho Phương Hà phải suy tư chuyện riêng của mình:

- Nè, mi nhìn kìa!

Phương Hà vỗ vai bạn:

- Có gì đâu mà nhìn chớ?

Thảo Sương cười khúc khích:

- Mi không thấy thật sao?

Phương Hà tròn mắt nhìn về phía trước.

- Hừm! Có thấy gì đâu.

Thảo Sương cười khì khì:

- Thì chuẩn bị tới đích rồi đó.

Phương Hà phụng phịu:

- Vậy mà cũng nói.

Thảo Sương cao giọng:

- Ta sợ mi ngủ quên, không được ngắm cảnh đẹp.

Phương Hà lắc đầu:

- Ta sợ mi luôn...

Thảo Sương nắm tay bạn lôi đi, chạy như ma đuổi đến vườn hoa, Trần Sang phải gọi:

- Nè, chờ anh với chứ!

Thảo Sương đưa tay ngoắt:

- Anh lại đây. Vui lắm.

Đến đồi thông hai mộ, Phương Hà đứng nhìn chăm chú vào hàng cây trước mặt đôi mắt bỗng chùng buồn, đôi môi không còn nở nụ cười thật tươi như lúc mới xuống xe. Thảo Sương thấy lo lắng, nên vội lên tiếng.

- Này, mi nhìn gì vậy?

Bước đến gần gốc cây, đưa tay vuốt vuốt lên hàng chữ, kêu lên:

- Ôi, Hải Lâm - Phương Hà! Mi và anh Hải Lâm có lên đây à?

Phương Hà gật đầu:

- Có.

Thảo Sương nhăn nhó:

- Ta đâu có ngờ muốn giúp mi quên chuyện buồn, lại gợi cho mi thêm nỗi nhớ, như vậy thì còn đau thương thêm.

Trần Sang đã đuổi kịp hai người. Anh nắm tay Phương Hà khuyên:

- Em à, chuyện gì qua đi hãy để cho nó ngủ quên, đừng khơi dậy làm gì nữa.

Nàng mỉm cười gật đầu:

- Vâng!

Thảo Sương đứng khoanh tay nhìn bạn:

- Ta tin mi là người có nghị lực. Hãy vì con mà vui sống.

Sẵn dịp Trần Sang nói luôn:

- Anh sẽ sắp xếp em làm trong công ty anh, một việc nhẹ nhàng thôi.

Phương Hà do dự:

- Nhưng em...

Biết bạn chuẩn bị tìm lời từ chối, Thảo Sương liền đốp chát:

- Chẳng nhưng nhị gì hết. Mi đi làm như vậy vui hơn, ở nhà đi vào một mình đâm suy nghĩ gàn giở nữa.

Phương Hà bật cười trước thái độ của bạn:

- Trời, mi toàn quyền sử dụng con người của ta rồi.

Thảo Sương phủi tay:

- Muốn tốt cho mi thôi mà.

Trần Sang khích lệ:

- Thảo Sương nói đúng đó em. Bây giờ em ra ngoài làm việc, ngoài việc quên đi chuyện cũ, còn có một số tiền để lo cho Phương Mai ăn học nữa.

Thảo Sương tiếp luôn:

- Mi cũng còn xinh xắn lắm cơ. Biết bao anh cũng phải nhìn trộm cho mà xem.

Phương Hà lườm bạn:

- Mi thật là hết chỗ nói.

Thảo Sương chưa chịu buông tha:

- Gái một con trông mòn con mắt.

Phương Hà bật cười trước lời nói ví von của bạn, nàng lắc đầu:

- Mi nói gì cũng được cả.

Thảo Sương vênh mặt:

- Mi hãy tập vui vẻ như ta đây thì chuyện gì cũng quên được hết.

Phương Hà lắc đầu:

- Tại mi chưa có va chạm nhiều vào cuộc sống, mi chưa từng nếm mùi cay đắng ngọt bùi nên mi vô tư là phải thôi.

Thấy bạn có điều gì đó tư lự, lại chớm buồn Thảo Sương kêu lên:

- Ôi, đói bụng rồi đây!

Trần Sang bước đến hai cô:

- Nào, ta đi ăn thôi.

Phương Hà phụng phịu:

- Em chưa thấy đói.

Thảo Sương lôi đi.

- Không đói cũng phải ăn.

Phương Hà tròn mắt:

- Chưa thấy đói thật mà. Hay là hai người ăn đi, em ngồi ở đây chờ.

Thảo Sương lắc đầu nguầy nguậy:

- Như vậy làm sao được chứ?

Phương Hà gắt:

- Ta nói được là được. hai người cũng nên vì mình một chút đi, như vậy Hà mới thấy vui.

Thảo Sương cãi lại:

- Chuyến này, ta và anh Sang sẽ dành hết cho mi đó.

Phương Hà do dự:

- Nhưng mà...

Nắm tay bạn lôi đi, Thảo Sương bảo:

- Ta nói đi là đi chứ không nhưng nhị gì hết.

Phương Hà đành phải chép miệng:

- Đi thì đi.

Trong bữa cơm, Trần Sang hỏi em gái:

- Bấy lâu nay em có tin gì về Hải Lâm không?

Đôi mắt thoáng buồn Phương Hà đáp:

- Không anh ạ!

Thảo Sương xen vào:

- Anh ấy cũng thật là tệ. Đi đâu, ở đâu cũng không cho bạn bè biết.

Uống hết ngụm nước ngọt cuối cùng Trần Sang đưa mắt nhìn Phương Hà:

- Anh nghe nói, hắn đã ra nước ngoài du học.

Phương Hà đăm chiêu nói:

- Em cũng mong anh ấy có việc làm ổn định và tạo cho mình một gia đình hạnh phúc, có như vậy em mới an tâm.

Trần Sang an ủi em gái:

- Em an tâm đi, Hải Lâm là một chàng trai có nhiều nghị lực, ắt hẳn nó sẽ vượt qua tất cả.

Phương Hà gật đầu:

- Em cũng mong như vậy.

Thảo Sương xen vào một câu không đúng chỗ:

- Nếu bây giờ anh ấy trở về mà chưa lập gia thất, thì mi nghĩ sao?

Phương Hà tròn mắt nhìn bạn:

- Mi định nghĩ bậy gì đó.

Thảo Sương lắc đầu:

- Ta chỉ đặt giả sử vậy mà.

Phương Hà bất bình:

- Mi nghĩ ta là người gì chứ?

Trần Sang ngăn:

- Thôi đừng nhắc đến chuyện ấy nữa. Ăn đi mà.

Thảo Sương nguýt yêu bạn:

- Vậy mà cũng giận được? Giận thì ăn nhiều vào.

Phương Hà lắc đầu:

- Bụng ta có giới hạn thôi, đâu phải hở giận là ăn nhiều được.

Thảo Sương nói lảng sang chuyện khác:

- Ăn xong rồi đi đâu anh Sang.

Hất hàm về phía Phương Hà.

- Tùy Phương Hà thôi.

Đưa tay xoay xoay ly nước Phương Hà nói:

- Em chỉ muốn về phòng trọ để ngủ thôi.

Thảo Sương kêu lên:

- Trời đất! Ngủ ư? Mi có điên không. Lâu lắm mới có dịp lên đây, đi chưa thỏa thích lại đòi về ngủ.

Phương Hà bật cười:

- Thì tại buồn ngủ mà.

Thảo Sương bực mình:

- Mi về phòng liệu có ngủ được không.

- Được chứ!

Thảo Sương nói đùa:

- Ngủ riết sẽ mục con mắt đó.

Phương Hà đề nghị:

- Hay mi với anh Sang hai người đi dạo đi. Ta nghỉ ngơi một chút.

Thấy em gái có nhiều thiện ý như vậy, Trần Sang bảo:

- Vậy tụi anh đưa em về phòng trọ rồi mới đi.

Phương Hà ngoan ngoãn nghe theo lời Trần Sang n'i. Nàng đâu muốn làm vướng bận hai người. Đà Lạt quá nên thơ mà...

Phương Hà bước chầm chậm ra phía cổng, tai nàng vẫn còn nghe lời bà thẩm phán nói, khi xong phần xử án:

- Phương Hà à! Cú xốc này quá lớn đối với cháu, cháu hãy can đảm mà vượt qua.

Bà thẩm phán là bạn của bà Phương Lan. Nên bà hiểu tất cả mọi người trong gia đình nàng. Hiểu cả cuộc hôn nhân mà trước đây năm năm bà có dịp dự lễ cưới của nàng. Phương Hà bặm môi năm năm trước bà chúc mình nào là trăm năm hạnh phúc, nào là đôi vợ chồng xứng đôi, để rồi sau năm năm bà gặp lại trong tình cảm đau thương này với lời khuyên can đảm vượt qua...

- Phương Hà!

Nàng quay lại trố mắt ngạc nhiên:

- Sao mi lại đến đây?

Thảo Sương cười:

- Đến để rước mi đấy!

Phương Hà lắc đầu:

- Mình muốn đi một mình thôi.

Thảo Sương nhăn nhó:

- Tâm trạng đang buồn mi không nên đi một mình.

Phương Hà chối từ.

- Đừng quấy rầy ta nữa Sương ơi. Mình muốn đi dạo một mình mà.

Thảo Sương ngó bạn dò xét:

- Mi buồn lắm phải không?

Phương Hà gật đầu:

- Phải. Cho nên....

Thảo Sương làm mặt giận:

- Thôi được, ta chìu theo ý của mi. Nhưng nhớ về sớm nghe.

Phương Hà cảm thấy mừng!

- Được rồi! Cám ơn bạn!

Thảo Sương cho xe chạy đi. Phương Hà lại rẽ sang đường khác. Nàng đi về những nơi mà Hải Lâm và nàng trước đây đã đi qua. Tai nàng còn văng vẳng tiếng của Hải Lâm.

- Phương Hà! Em là tất cả của đời anh.

Phương Hà cười khúc khích:

- Anh nói chuyện nghe hay quá. Có thật như vậy không.

Hải Lâm ngó nàng.

Nàng nói đùa.

Hải Lâm gãi gãi đầu:

- Anh phải làm gì để em tin lời anh đây.

Thấy vẽ mặt nhăn nhó của Hải Lâm, Phương Hà phì cười:

- Trông cái mặt anh kìa, sao mà thê thảm quá.

- Ai bảo em chẳng chịu tin anh.

Nàng cười hì hì:

- Thôi thì cứ tin đại đi nha.

Hải Lâm cũng phải bật cười:

- Tin mà cũng tin đại nữa ư?

- Vâng!

Hải Lâm lại thì thầm bên tai nàng:

- Phương Hà, em đừng bỏ anh nghe em, nếu mất em chắg là anh đau khổ lắm!

Phương Hà đưa tay vuốt mũi người yêu:

- Làm gì có chuyện bỏ nhau.

Hải Lâm nói tiếp:

- Nếu em phản bội lại tình yêu của anh thì...

- Thì sao?

Hải Lâm nhìn chầm chầm người yêu:

- một là anh chết, hai là anh sẽ bỏ xứ mà đi.

Phương Hà lắc đầu:

- Mặc dù sông cạn đá mòn, tụi mình vẫn bên nhau.

2 đứa ngoéo tay hứa hẹn chung thủy đợi chờ nhau... Rồi tốt nghiệp ra trường Phương Hà vâng lời mẹ đi lấy chồng để có tiền trả nợ cho người ta. Và Hải Lâm biệt tăm tích luôn từ dạo ấy. Phương Hà bất chợt thốt lên:

- Hải Lâm ơi! Giờ này anh ở đâu, còn sống hay đã chết rồi? Em biết là anh sẽ hận em lắm. Nhưng phận làm con em biết phải làm sao? Anh hãy tha thứ cho em.

1 bàn tay đập mạnh lên vai, nàng giật mình quay lại:

- Anh Sang!

Sang hơi nhíu mày:

- Sao em lại ở đây? CònThảo Sương đâu.

Phương Hà mím môi, cố che giấu u buồn nàng đáp:

- Nó về rồi.

Trần Sang ngạc nhiên:

- Về rồi, còn em sao lại ở đây?

Phương Hà cố giữ vẻ bình thản:

- Em muốn đi dạo một mình.

Trần Sang lo lắng:

- Anh thấy em tinh thần không được ổn lắm. Em không sao chứ.

- Em không sao thật mà.

Trần Sang xuống xe dắt bộ theo nàng anh cố động viên:

- Việc cũng đã xảy ra rồi, em nên thực tế đi Hà ạ! Em đừng buồn nữa mọi việc rồi sẽ qua nhanh. Em còn bổn phận với dì Lan và bé Phương Mai nữa.

Phương Hà ngước nhìn Trần Sang, nàng thầm cám ơn anh ấy, lúc nào cũng muốn mình vui vẻ cả. Dù là anh em bạn dì nhưng Trần Sang thương yêu Phương Hà như đứa em ruột của mình. Thấy Phương Hà im lặng. Trần Sang lo lắng:

- Em lại buồn nữa sao Phương Hà!

Nàng lắc đầu:

- Không đâu. Em đang suy nghĩ về anh đó.

Trần Sang ngạc nhiên:

- Nghĩ về anh ư?

- Vâng!

- Mà em nghĩ gì vậy?

Phương Hà mím môi:

- Phải chi em có người anh ruột như anh.

Trần Sang bật cười:

- Chứ anh đối với em như vậy chưa giống anh em ruột sao? Bộ em coi anh là người dưng à?

Phương Hà lắc đầu:

- Em chưa hề nghĩ như vậy. Nhưng có điều, em muốn có người anh sao này phụng dưỡng mẹ.

Trần Sang thở dài:

- Biết làm sao được. Khi mà thực tế đã là như vậy.

Phương Hà lại hỏi:

- Anh đang đi đâu thế?

- Anh đi chào hàng cho công ty.

Phương Hà giục:

- Vậy thôi anh nên đi đi kẻo muộn mất.

Không để ý đến câu nói của Phương Hà, Trần Sang lo lắng hỏi:

- Hôm nay em ra tòa mà. Sự việc ra sao rồi?

Phương Hà lại buồn:

- Em bây giờ đã được tự do rồi.

Trần Sang hỏi em gái:

- Em có dự tính gì chưa?

Nàng lắc đầu:

- Bây giờ thì chưa. Em định "báo cô" mẹ vài tháng.

Trần Sang ngạc nhiên:

- Vậy còn việc chia tài sản, và cấp dưỡng nuôi con.

Phương Hà mím môi:

- Em bây giờ tay trắng rồi anh ạ. Duy em chỉ có quyền nuôi bé Mai mà thôi.

Trần Sang kêu lên:

- Trời đất ơi! Tại sao tòa xử như vậy?

Phương Hà lắc đầu:

- Đó là do ý của em thôi. Chứ tòa đâu xử như vậy.

Trần Sang nhăn nhó:

- Em điên rồi sao Hà. Nếu bản thân em không cần. Nhưng con em cần mà Hà.

Phương Hà nói vẽ tự tin:

- Em có khả năng lo cho con em mà anh. Em không muốn dính líu gì anh ta nữa cả.

Trần Sang gật gù:

- Em can đảm lắm. Anh tin rồi em sẽ vượt qua được vướng mắt này. Thôi lên xe anh đưa cho về.

Phương Hà ngoan ngoãn bước lên xe Trần Sang đưa về nhà...

Phương Hà trố mắt kinh ngạc khi thấy Thảo Sương bày đồ ra trước mặt nào vịt, rau quả...

- Nè, bộ mi khênh hết đồ ở ngoài chợ về đây rồi sao?

- Vì mi thôi!

Phương Hà ngạc nhiên:

- Vì ta ư?

- Đúng vậy.

Bé Phương Mai nắm tay bà ngoại kéo ra phòng khách:

- Ngoại xem kìa!

Bà sà xuống cạnh hai đứa:

- Này hôm nay là ngày gì mà mua đồ lắm thế.

Thảo Sương đáp:

- Để ăn mừng ngày Phương Hà thoát khỏi vòng tăm tối. Được sống tự do nên con và anh Sang làm một bữa thịnh soạn để ăn mừng.

Phương Hà nhăn nhó:

- Lại anh Sang và mi vẽ chuyện.

Bà Phương Lan ôn tồn nói:

- Làm bận rộn tụi con quá.

Thảo Sương cười giọng nhí nhảnh:

- Dạ không sao miễn làm cho nhỏ Hà vui là được rồi.

Bà Phương Lan nhìn con động viên.

- Thảo Sương nói đúng đó con. Hãy cố mà vùi chôn đi tất cả. Hãy làm lại từ đầu, tuổi còn trẻ mà.

Phương Hà mỉm cười gật đầu:

- Vâng! Con biết rồi mẹ.

Bà nói tiếp:

- Vả lại sống với nó con cũng đâu có hạnh phúc gì.

- Vâng! Con biết rồi mẹ.

Bé Phương Mai ríu rít bên cạnh Thảo Sương:

- Dì ơi! Lát dì cho con cái đùi vịt nghe.

Thảo Sương bẹo má cô bé:

- Được rồi bé Mai mà ngoan thì dì sẽ cho những hai cái đùi cơ.

Bữa ăn diễn ra thật vui vẻ. Thảo Sương trịnh trọng nói với mọi người:

- Dì à, con muốn nhận bé Mai làm con nuôi, để phụ giúp Phương Hà chăm lo cho nó được nên người.

Trần Sang nheo nheo mắt:

- Chà một ý kiến hay đấy! Em thấy sao Phương Hà?

Phương Hà còn chưa kịp trả lời thì bà Phương Lan nói thay con:

- Nếu được như vậy thì Phương Mai có phước rồi.

Phương Hà nhích bạn:

- Sương à mình sợ Phương Mai sẽ làm phiền bạn đấy.

Cô bạn tôi liếc xéo Phương Hà:

- Ta biết thế nào mi cũng nói câu đó cho xem. Mi đừng lo, khi ta quyết định điều gì thì đã dắn đo suy nghĩ kỹ rồi.

Phương Hà lườm bạn:

- Vậy thì thôi ta thua mi.

Thảo Sương nói với mọi người:

- Vậy là hôm nay bé Mai sẽ là con nuôi của Thảo Sương này rồi nhé!

Bà Phương Lan giục cháu ngoại:

- Nào, nào Phương Mai gọi mẹ nuôi xem.

Phương Mai vòng tay cúi đầu:

- Mẹ nuôi!

Cả nhà vui vẻ hẳn lên. Trần Sang cũng góp phần:

- Như vậy rồi đây Phương Mai cũng sẽ gọi cậu là cha nuôi.

Thảo Sương đỏ mặt:

- Xí! Ai cho anh góp phần chứ.

Trần Sang cười khì:

- Cũng để anh góp một tay phụ em với chứ. Dù sao anh cũng là cậu nó mà.

Bà Phương Lan xua tay:

- Được rồi, được rồi, ai cũng có phần cả. Số bé Mai tốt phước nên mới được vậy.

Minh Hùng đúc hai tay vào túi quần miệng huýt sáo một điệu nhạc vui. Hoa Lan õng ẹo đi ra, trách:

- Vui vẻ rồi quên hẳn nhỏ này.

Minh Hùng quay ra:

- Ủa, em đã thức rồi sao.

Không trả lời thẳng vào câu hỏi của Minh Hùng, Hoa Lan hất hàm hỏi lại.

- Việc ấy anh tính sao?

Hùng ngạc nhiên:

- Việc ấy là việc gì cơ?

Hoa Lan giận dỗi quay mặt đi hướng khác.

- Bực mình ghê.

Đưa tay nâng mặt Hoa Lan quay lại đối mặt, Hùng giễu:

- Nào chuyện gì nói anh nghe. Đừng có mà giận trông xấu ghê lắm.

Hoa Lan phụng phịu:

- Thì việc anh cho em danh phận ấy.

Hùng phì cười:

- Có vậy thôi sao?

Hoa Lan chu môi:

- Em có đòi hỏi anh gì quá đáng đâu.

Hùng gật đầu:

- Việc ấy anh cũng có tính rồi. Em cũng nên chờ một thời gian nữa.

Hoa Lan cằn nhằn:

- Chờ, chờ. Gặp anh là bảo chờ.

Nhích lại gần người yêu, Minh Hùng dỗ ngọt:

- Em biết rồi đó, anh vừa li dị xong mới mấy ngày, tụi mình làm đám cưới liền, không sợ người ta dị nghị sao?

Hoa Lan lắc đầu:

- Nhưng em muốn anh sẽ tổ chức ngay thôi.

Minh Hùng chép miệng:

- Làm kiểu này bạn bè lên án chết.

Hoa Lan chu môi:

- Kệ chớ. Hạnh phúc là của mình mà.

Minh Hùng lần lựa:

- Em à, để công ty thành lập xong rồi mình tính.

Hoa Lan tỏ vẻ vui mừng, thủ thỉ vào tai Hùng:

- Em muốn mình làm đám cưới trước, khai trương công ty sau.

Minh Hùng nhăn nhó:

- Tại sao phải nhất thiết như vậy?

Hoa Lan bá cổ người yêu:

- Là tại vì em yêu anh. Em muốn ngày khai trương, em chính thức được giới thiệu, đây là bà phu nhân của tổng giám đốc.

Minh Hùng ngạc nhiên:

- Cái gì? Bà tổng giám đốc ư?

- Vâng!

Minh Hùng cố lẫn tránh:

- Hoa Lan này! Mong em hiểu cho anh. Không phải anh không yêu em, nhưng mà anh không thể làm đám cưới sớm được.

Hoa Lan nóng nảy, gắt lên:

- Tại sao chứ? Còn cái gì làm cản trở được anh vậy?

Minh Hùng nghiêm giọng:

- Anh đã nói với em rồi.

Hoa Lan hờn dỗi, quay mặt đi:

- Lý do ấy không phù hợp đâu.

Mấy hôm nay Minh Hùng cảm thấy không vui. Ông Đinh Toàn quả là lão già lão luyện, lão xoay Minh Hùng như là chong chóng vậy. Làm chàng không kịp suy nghĩ thật ra quyết định để ông mở công ty tại đất nhà mình có gì sai trái hay không...

Thấy chàng có vẻ tư lự. Hoa Lan bực bội:

- Anh suy nghĩ điều gì lắm thế?

Minh Hùng phì cười:

- Có gì đâu cô bé.

Hoa Lan chu môi:

- Anh đừng tưởng em không biết nghe.

- Em biết chuyện gì thử nói anh nghe xem.

Hoa Lan lắc đầu, nói sang chuyện khác:

- Em muốn chúng ta nhanh chóng nên vợ nên chồng.

Minh Hùng phì cười:

- Vòng vo một hồi, em cũng nhắc đến việc đó.

Hoa Lan phụng phịu:

- Người ta là con gái mà. Cứ cặp kè theo anh mãi, không sợ tiếng đời cười chê sao?

Nghe Hoa Lan nói thế chàng cũng thấy có phần đúng, và chàng nên thành lập công ty nhanh để chàng có thể hốt của lão già một mẻ. Nghĩ thế nên Minh Hùng nâng cằm người yêu lên thì thầm:

- Được rồi, anh sẽ tổ chức đám cưới với em.

Hoa Lan sựng mặt... vì mừng liền hỏi:

- Chừng nào mình tổ chức đây anh.

Minh Hùng mỉm cười nhìn người yêu:

- Tùy em lựa ngày.

Hoa Lan hí hửng ngồi lên đùi Minh Hùng bá cổ chàng nủng nịu:

- Em muốn mình tổ chức thật linh đình cơ. Em sẽ mời tất cả bạn bè của em.

Minh Hùng bật cười:

- Em có thể mời hết thảy dân Sài Gòn này đến dự mà.

Hoa Lan chu môi:

- Anh trêu em đó phải không.

Minh Hùng đặt lên trán nàng nụ hôn:

- Được rồi, em có thể mời, tùy thích. Được chưa!

Hoa Lan hôn chàng một cái thật kêu:

- Vậy phải đáng yêu không...

Hoa Lan cặp tay Minh Hùng kéo đi, hết chỗ này, đến sạp kia trong siêu thị, đi gần một tiếng đồng hồ mà nàng vẫn chưa tìm được bộ áo cưới nào nàng ưng ý. Minh Hùng chưa khi nào chìu cô gái nào đến mức như vậy, Hùng rỉ vào tai Hoa Lan:

- Này em, lựa nhanh đi. Anh thấy các kiểu mốt bây giờ cái nào cũng đẹp mà.

Hoa Lan thì thư thả lắm, cô bé vòi vĩnh đủ thứ. Minh Hùng cứ gật đầu: Ừ được, mua đi... Thấy Minh Hùng cứ như vậy Hoa Lan bực bội.

- Anh làm gì kỳ vậy. Cái gì anh cũng ừ được là sao?

- Thì anh chìu ý em đó mà, em thích là anh cũng sẽ thích. Vậy thôi.

Hoa Lan sáng mắt vì sung sướng:

- Thật vậy phải không anh?

- Thật mà.

Minh Hùng thoáng giật mình khi nghe tiếng của Phương Mai:

- Mẹ nuôi! Con thích con gấu nhồi bông này.

Thảo Sương đồng ý ngay:

- Được, mẹ sẽ mua cho con.

Phương Mai ngây thơ nói tiếp:

- Cha hứa ngày sinh nhật lần này sẽ mua thật nhiều quà cho con.

Thảo Sương hơi nhíu mày, nàng bặm môi cố nén xúc động, suy nghĩ, về nội tâm của nó, vậy là mấy hôm nay nó rất nhớ cha nó, nhưng cố giữ trong lòng. Thảo Sương cảm thấy xót xa vô cùng, trẻ thơ có tội gì đâu. nàng thầm nguyền rủa. Minh Hùng ơi là Minh Hùng, anh ác lắm.

2 cha con chỉ cách nhau cái quầy thôi. Nó nhớ mình đến như vậy ư? Tội nghiệp con nhỏ quá. Nó nhận Thảo Sương làm mẹ nuôi. Dần dà có lẽ nó sẽ quên được anh, hình ảnh người cha sẽ không còn trong lòng nó nữa rồi. Minh Hùng chép miệng: Cầu chúc cho nó được hạnh phúc.

Thấy Minh Hùng cứ tần ngần đứng đó. Hoa Lan bực mình nắm tay anh lôi đi:

- Này, anh làm sao vậy?

Minh Hùng giật mình bối rối:

- À, không? Anh có gì đâu.

Hoa Lan liếc ngang:

- Anh có điều gì đó giấu em phải không.

Minh Hùng lắc đầu lia lịa:

- Không, không có.

Hoa Lan giục:

- Vậy thì đi với em. Lại xem cái này hay lắm.

Minh Hùng lắc đầu:

- Gì nữa đây?

Hoa Lan ấn chàng ngồi xuống chiếc ghế và nói nhỏ, giọng nhí nhảnh:

- Anh ngồi đây chờ em chút nha. một chút thôi mà.

Cô bán hàng thấy hai người cũng vui lây:

- Chà, anh có vẽ chìu bà xã dữ ha.

Minh Hùng bối rối, đưa tay gãi đầu:

- Ý của mấy bà là ý trời mà.

Giọng cô bán hàng ví von:

- Chìu người đẹp mà anh.

Minh Hùng giật mình, nếu ghế không có dựa phía sau có lẽ anh đã ngã bật xuống gạch rồi. Hoa Lan xuất hiện chiếc áo cưới sao mà khủng khiếp quá. Chưa kịp hoàn hồn thì Hoa Lan ỏng ẹo trước mặt anh hí hửng hỏi:

- Đẹp không anh?

Minh Hùng bụng bảo dạ cố gắng thốt lên được tiếng đẹp vừa lòng nàng:

- Đẹp lắm!

Hoa Lan nói với cô chủ hàng:

- Em chọn chiếc áo này, chị gói cho em.

Minh Hùng trợn mắt:

- Em mua chiếc áo này ư?

Nàng vô tư gật đầu:

- Vâng! Miễn anh thích là em mua.

Minh Hùng kéo tay nàng ra khỏi quầy nói nhỏ:

- Mình chỉ cần ra tiệm thuê là được rồi.

Hoa Lan lắc đầu nguầy nguậy:

- Không... em muốn mua cơ, để làm kỉ niệm luôn.

Minh Hùng lắc đầu chào thua:

- Con nhà giàu sang có khác.

Đám cưới được diễn ra rất long trọng. Minh Hùng đâu có ngờ cha con ông ấy tổ chức lớn đến như vậy. Đến dự tiệc phần đông là những người giàu có cùng giới làm ăn lớn với ông nhạc mình. Hùng cũng đâu phải tay vừa. Cũng là con của một ông chủ giàu có ở đất Sài Gòn này. Nhưng đã chết cách đây hai năm, do một tai nạn giao thông khủng khiếp đã cướp đi năm mạng người cha mẹ, hai đứa em, một trai một gái và anh tài xế trong chuyến đi Đà Lạt. Để lại cho Hùng tài sản khá lớn.

Tiếng của Hoa Lan nói như reo.

- Anh ngồi đây làm em đi kiếm.

Minh Hùng bị cắt ngang dòng suy nghĩ anh quay về với thực tại:

- Anh mệt quá, muốn nghỉ một chút.

Hoa Lan với chiếc áo dài cưới trải dài theo bước chân nàng, cô bé trông cũng xinh xắn, cũng đẹp mê hồn, làm cho bao chàng trai ngơ ngẩ. Cô bé nũng nịu:

- Hãy cố gắng lên anh, khách còn đông lắm.

Minh Hùng nhăn nhó:

- Anh mệt thật mà.

- Nhưng ở ngoài ấy người ta cứ muốn gặp chú rể.

Minh Hùng không thể từ chối, đứng lên mặc cho Hoa Lan kéo đi. Tiếng cười nói tiếng chạm ly, tiếng chúc mừng kéo dài đến tận khuya. Cả hai đều mệt nhoài.

Phương Hà bước ra khỏi phòng khám. Nàng bước đi chệnh choạng. Thảo Sương chạy vội đến dìu bạn:

- Phương Hà! Mi làm sao vậy?

Nàng lắc đầu trấn tỉnh:

- Mình chẳng sao cả.

Ngó bạn như dò xét:

- Này, nếu có gì nói cho mình biết đi.

Phương Hà vẫn lắc đầu:

- Mình nói không sao mà.

Thảo Sương thôi không hỏi nữa.

- Vậy mình về được chưa?

Phương Hà gật đầu:

- Về thôi.

Thảo Sương thấy có gì đó không ổn, Phương Hà giấu mình chuyện gì đây, không tiện hỏi, Thảo Sương nhắc nhở:

- Này, ngồi cẩn thận nghe chưa, có gì thì gọi.

Phương Hà bấm nhẹ vào hong bạn rên rỉ.

- Trời ơi! Mi làm như ta là Phương Mai không bằng.

Thảo Sương hỏi:

- Nếu chở bé Mai sau lưng ta còn an tâm nhiều hơn mi nữa đó.

Phương Hà thôi không nói nữa. Nàng đang mang tâm sự não nề, đứa con còn trong bụng, hôm nay ngày Minh Hùng cưới vợ mới. Nàng không còn buồn nữa mà chỉ nghe câu gì đó như hụt hẫng, như xáo trộn trong tâm tư nàng. Trời đang nắng ấm áp mà nàng cảm thấy mình lạnh buốt. Nàng không yêu Minh Hùng nhưng tình vợ chồng năm năm chăn gối đâu phải muốn quên là quên được. Còn một đứa con không cha ư? Lớn lên nó hỏi cha đâu mình trả lời ra sao đây? một mình ôm hai đứa con ư? Liệu có kham nổ hay không. hai giọt nước mắt trào ra lăn tròn trên đôi má. Bỗng Phương Hà bấm mạnh vào hông bạn.

- Dừng lại đi Sương.

Đang chạy ngon trớn Thảo Sương tốp máy và tấp vào lề, lo lắng hỏi:

- Gì vậy Hà! Mi làm sao rồi?

Phương Hà mím môi:

- Mình muốn uống nước.

Thảo Sương thở phào:

- Vậy mà ta tưởng...

Phương Hà trách yêu bạn:

- Ta không yếu đuối như bạn tưởng đâu.

2 người bước vào quán, Thảo Sương nhanh nhẩu.

- Mi uống gì?

- Nước cam!

Thảo Sương gọi to:

- hai nước cam.

Quay lại nhìn bạn Thảo Sương vào đề:

- Này, có chuyện muốn nói với ta, phải không?

Phương Hà tròn mắt:

- Này, mi đoán mò gì vậy?

Thảo Sương lắc đầu:

- Chắc chắn chứ không phải đoán mò. Tin rằng mi muốn nói với ta việc gì đó rất quan trọng.

Phương Hà nghiêng nghiêng mái tóc:

- Mi đúng là nhà tiên tri của ta. Đoán việc như thần.

Thảo Sương giẫy nẫy:

- Ôi trời! Mi bắt chước nói chuyện văn hoa hồi nào vậy.

Phương Hà cũng cười theo bạn.

- Mi quên là ta đã là học sinh chuyên văn hay sao?

Thảo Sương gật đầu:

- Nhớ chứ làm sao mà quên được.

Phương Hà đưa ống hút vào miệng hút một hơi. Đang vui bỗng nhiên mặt tối sầm lại. Thảo Sương lo lắng hỏi:

- Mi làm sao vậy Hà?

Phương Hà không trả lời đôi mắt đang chăm chú nhìn xa. Thảo Sương nhìn theo mắt bạn, nàng cũng sững sờ. Hùng đấy ư? Anh ta đi với ai mà tình tứ đến vậy. Hèn gì Phương Hà không buồn sao được. Thảo Sương vỗ nhẹ lên vai bạn an ủi:

- Phương Hà, đừng vậy nữa mà. Chuyện đã qua hãy để cho nó qua luôn đi.

Biết bạn hiểu lầm lòng mình nên Phương Hà vội nói:

- Mình không buồn vì hắn ta đâu. Nhưng có điều...

Thảo Sương sực nhớ:

- À mi chẳng phải có việc muốn nói với mình đó sao?

Phương Hà chậm rãi nói:

- Phải, vì chuyện ấy mà mình buồn đó.

Thảo Sương nhăn nhó:

- Nào, có chuyện gì hãy mau nói cho ta nghe đi.

Phương Hà cúi xuống nhìn bụng của mình nói nhỏ:

- Cái thai trong bụng mình đây.

Thảo Sương kinh ngạc, nàng như chưa tin vào tai mình, nên hỏi lại:

- Mi có thai ư?

Phương Hà mím môi, cố nén đau thương:

- Phải!

- Mấy tháng rồi?

Ngẫm nghĩ một lát Phương Hà trả lời:

- Gần hai tháng.

Thảo Sương lập lại:

- Gần hai tháng ư? Thế Hùng có biết không?

Nàng lắc đầu, giọng đượm nét buồn:

- Không, mình không cho anh ta biết.

- Vậy bây giờ mi tính sao?

Phương Hà lắc đầu:

- Tính ư? Biết tính làm sao bây giờ? Mình rối lắm.

Mím môi để suy nghĩ giúp bạn, Thảo Sương cảm thấy khó quá, phá bỏ thì tội lắm đứa bé ấy vô tội, mà còn để lại thì sợ Phương Hà kham không nổi. Đứg bé ấy nào có tội tình gì đâu. Sợ ảnh hưởng đến bạn về tinh thần nên Thảo Sương trở nên tươi tắn lại:

- Có con thôi mà sao mi lại buồn đến vậy chứ? Có chồng có con là chuyện bình thường mà.

Phương Hà tỏ vẻ suy tư:

- Biết là vậy. Nhưng trong thời buổi khó khăn này, liệu ta có nuôi nổi con không?

Thảo Sương động viên:

- Còn có ta, có anh Trần Sang, có dì Phương Lan nữa mà. Sợ gì lo không nổi.

Phương Hà thở dài, giọng trầm buồn:

- Chả lẽ mẹ con ta cứ mãi làm phiền người thân đến như vậy ư?

Thảo Sương lắc đầu, xua tay:

- Mi khéo nghĩ ngợi xa xôi. Phiền với phiền gì đâu, miễn mẹ con mi sống ấm no đầy đủ thì thôi.

Phương Hà chép miệng giọng run run:

- Đến giờ này ta vẫn làm khổ mẹ.

Đứng lên đến bên bạn, Thảo Sương mân mê mấy lọn tóc của Hà, nàng ân cần săn đón:

- Mi đừng có ý nghĩ như vậy. Biết đâu thêm một đứa bé gia đình càng vui hơn.

Phương Hà phải phì cười trước câu nói của bạn:

- Vui hay buồn điều đó chưa biết được.

- Này, đừng nên bi quan nữa nhé. Có ta, mi khỏi phải sợ điều gì cả.

Phương Hà cũng cảm thấy an tâm thật ra là người mẹ đâu ai nỡ từ bỏ đứa con của mình. Ngoài kia nắng có phần dịu hơn, Phương Hà thấy dễ chịu hơn. Nàng mỉm cười với ý nghĩ nông cạn của mình...

Trong bữa ăn bà Phương Lan nói đùa với Phương Mai.

- Con mà nhõng nhẽo quá bà ngoại sẽ không cưng, mẹ nuôi cũng thế.

Phương Mai đãi đớt:

- Con ngoan lắm mà ngoại.

Gắp bỏ thêm thức ăn vào chén cho Phương Mai bà nói tiếp:

- Nếu ngoan vậy ngoại thưởng đây.

Phương Mai sáng mắt lên vì sung sướng được ngoại cưng.

- Ngoại ơi! con sẽ ngoan dài dài.

Phương Hà lườm con:

- Nịnh vừa vừa thôi cô nương.

Bà Phương Lan xen vào.

- Nó giống hệt con ngày xưa đó, cũng nũng nịu, cũng vòi vĩnh như thế đó.

Phương Hà chợt buồn, giọng nàng chùng xuống.

- Nhưng nó không may mắn như con. Con còn có ba ẵm bồng, nâng niu.

Nghe con nhắc đến nỗi đau từ lâu chôn kín trong lòng bà Lan gắt gỏng:

- Đừng nhắc đến con người ấy nữa.

Phương Hà vẫn bướng:

- Nhưng dẫu sao ba cũng đã cho con một chuỗi thời gian dài sung sướng.

Bà làm mặt giận:

- Chỉ có người ấy lo cho con sung sướng chứ gì?

Thấy mẹ phiền lòng, Phương Hà chạnh lòng. Nàng cũng không thể trách mẹ sao lại hận cha đến như vậy. Ông đã vứt áo ra đi bỏ lại mẹ con nàng trong cuộc sống nghèo nàn thiếu thốn. Nói thì nói vậy, Phương Mai bây giờ cũng đã rơi vào tình trạng nàng trước đây, cũng không muốn xa cha, vẫn nhớ thương mong chờ...

- Mẹ à! Con...

Bà ngăn lại:

- Thôi đừng nhắc nữa con. Nè, cố ăn cho nhiều vào.

Phương Hà ngước nhìn mẹ:

- Mẹ cũng nên ăn nhiều vào lúc này con thấy mẹ gầy lắm đó.

Bà lườm con gái:

- Thôi đi cô, đừng có mà nịnh tôi.

Tiếng Phương Mai véo von:

- Mẹ ơi! Con no rồi. Con muốn uống nước!

Bà Phương Lan vội đứng lên thay con gái:

- Đợi đấy bà lấy cho!

Phương Hà nói với con:

- Con ra ngoài sân chơi, để mẹ phụ ngoại dọn dẹp.

Phương Mai đi rồi, Phương Hà cũng đứng lên:

- Mẹ nghĩ đi để con dọn cho. Mấy hôm nay con Thơm về quê, mẹ có vẻ mệt.

Bà mắng yêu con gái:

- Vậy mấy lúc cô theo chồng, già này vẫn tự làm cơ mà.

Phương Hà làm nũng với mẹ như khi còn là đứa học sinh cấp ba.

- Ai biểu mẹ gả con sớm làm gì?

Bà Phương Lan hơi chau mày, đây là nỗi đau lớn nhất của đời bà. Bị chồng bỏ rơi theo người khác, buồn tủi bà lao vào cuộc đỏ đen để tìm quên. Nào ngờ càng ngày càng lao vào vực sâu hố thẳm đến khi giật mình quay lại thì không còn lối thoát... Và sự thể như bây giờ, đứa con gái bà yêu thương hết mực phải gánh chịu... Biết mình lỡ lời làm mẹ buồn phiền, mẹ lại bị ray rứt về việc đã qua. Phương Hà chống chế:

- Tại số con như vậy mà mẹ. Bây giờ đã qua rồi mẹ đừng day dứt nữa.

Bà nói giọng buồn buồn:

- Nếu ngày xưa mẹ cứng cỏi một chút thì con đâu phải khổ.

Phương Hà cảm động ôm vai mẹ:

- Mẹ nuôi và lo cho con như vậy là đủ lắm rồi mẹ a.

Như hiểu được tâm trạng của con gái, bà xuề xòa:

- Nào con gái có chuyện muốn nói với mẹ phải không?

Phương Hà tròn mắt, ngạc nhiên:

- Sao mẹ biết?

Bà cười dễ dãi:

- Con là con gái của mẹ mà.

Phương Hà thoáng buồn, chẳng biết nói tin này ra thái độ của mẹ sẽ như thế nào. Nàng lưỡng lự, sợ mẹ lại thất vọng. Thấy con còn do dự bà lại giục:

- Nào, có chuyện gì nói mẹ nghe.

Phương Hà suy nghĩ sớm muộn gì mẹ cũng biết mà thôi, nên nàng mím môi đè nén xúc động.

- Con có mang rồi mẹ ạ!

Không tỏ thái độ kinh ngạc hay buồn lo gì cả mà ngược lại bà rối rít trách con:

- Trời ơi! Chuyện quan trọng vậy mà con định giấu mẹ sao?

Phương Hà cúi mặt:

- Con sợ mẹ lại bận tâm, lại buồn.

Bà xua tay:

- Ôi, con khờ quá. Nhà mình trống vắng, mẹ rất cần có thêm vài đứa cháu.

Phương Hà nhìn mẹ dò xét, nàng cảm thấy an tâm vì nghe tin này mẹ vui thật sự. Nàng nhăn nhó:

- Mẹ à! Mẹ không sợ bị vất vả sao?

Bà tỉ tê:

- Ôi, đông chừng nào vui chừng nấy con ạ!

Phương Hà thấy mẹ lăn xăn không nén được nụ cười:

- Mẹ ơi! Mẹ làm cho con nôn nao quá.

Bà đặt tay lên bụng con gái, vui vẻ nói:

- Con gắng sinh cho mẹ đứa cháu ngoại trai nghe.

Phương Hà phụng phịu:

- Vậy nó là con gái thì mẹ không cưng cháu ư?

Bà lắc đầu, ngó Phương Hà:

- Đâu phải vậy. Ý mẹ muốn là con phải có con trai con gái chứ. Thì nhà mới vui.

Phương Hà nhìn mẹ tỏ vẻ cám ơn, bà Phương Lan ngăn:

- Con đừng nói gì, mẹ đang vui đấy. Con hãy cố giữ gìn sức khỏe, kẻo ảnh hưởng đến thai nhi.

Phương Hà cúi đầu nghe lòng mình cũng thư thả hơn. Ôi, không gì bao la bằng tấm lòng người mẹ. Mẹ bao giờ cũng thương con cái cả. Nhìn nét nhăn trên má mẹ, tóc có mấy sợ bạc lòng Phương Hà không kềm nỗi xót xa...

Thấy con lại không vui, bà Lan lo lắng hỏi:

- Con còn lo lắng điều gì phải không.

Phương Hà ngập ngừng:

- Mẹ à, kinh tế ngày mọi khó khăn liệu mẹ con mình có lo nỗi không?

- Này con, con lại suy nghĩ gì nữa vậy. Hãy an tâm có mẹ đây mà. Vả lại còn có Thảo Sương và Trần Sang nữa mà.

Phương Hà nhăn nhó:

- Chẳng lẽ mình nhờ cậy người ta suốt đời được sao. Hay là...

Bà Phương Lan ngờ vực, ngó con gái:

- Ý con muốn làm sao?

Phương Hà mím môi nghe tim mình rỉ máu, một hòn máu đang kết tụ trong bụng mình nó tội tình gì đâu. Không, mình không có quyền tước đi quyền sống của nó. Thấy mẹ như chờ đợi câu trả lời của mình Phương Hà lắc đầu trấn an me.

- Con không sao đâu mẹ, con muốn về phòng nghỉ đây.

Bà Phương Lan giục:

- Ừ, nên vào trong nghỉ ngơi đi con.

Phương Hà ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Vào phòng mình, nàng uể oải buông mình xuống giường, tâm sự ngổn ngang. Con ơi con có hiểu cho mẹ không. Nhìn theo dáng con bà Phương Lan lắc đầu, lẩm bẩm.

- Tội nghiệp cho con tôi!

Có tiếng từ ngoài vọng vào:

- Phương Hà ơi!

Nhận ra tiếng của Thảo Sương, bà Phương Lan chạy ra, trách yêu:

- Gớm! Vừa đến nhà thì đã nghe tiếng rồi.

Thảo Sương tười cười nói với dì:

- Con đem hộp bánh trung thu cho bé Mai.

Bà Phương Lan tỏ vẻ không bằng lòng.

- Con mua làm gì tốn tiền.

Thảo Sương mau mắn nói với dì:

- Dạ, của người ta tặng cho con đấy.

Bà Phương Lan thở dài:

- Vậy sao? Mà con đến còn việc gì nữa không?

Thảo Sương đưa mắt như kiếm tìm.

- Ủa Phương Mai đâu dì.

- Nó vừa chạy qua hàng xóm.

Thảo Sương lại hỏi:

- Còn Phương Hà?

- Nó vừa vào buồng nằm nghỉ.

Thảo Sương hỏi nhỏ:

- Dì ơi! Chuyện con bàn với dì sao rồi.

Bà gật đầu mãn nguyện:

- Nó không còn ý định bỏ con nữa đâu.

Thảo Sương nghe như sung sướng lắm nàng thì thầm:

- Sinh con, rồi lo toan mọi việc sẽ gúp Phương Hà nhanh chóng quên đi đó dì à.

Bà Lan gật gật đầu:

- Dì chỉ mong có vậy. Thấy con biếng ăn biếng ngủ, cứ buồn buồn là dì thấy xót xa lắm.

Sợ bà lại lo nhiều nên Thảo Sương vội trấn an:

- Chẳng sao đâu, có con và anh Sang sẽ lo cho Phương Hà chu đáo, dì đừng lo.

Bà xua tay:

- Thôi thì trăm sự nhờ cháu vậy.

Thảo Sương hí hửng nói với bà Lan:

- Con đố dì hôm nay con mang tin vui gì đến cho Phương Hà?

Bà Phương Lan hơi nhíu mày:

- Dì thua con đó.

Thảo Sương chìa tờ giấy quyết định đi làm của Phương Hà cho dì xem mà ngạc nhiên.

- Sao con lại để Phương Hà đi làm chứ? Nó rất yếu mà.

Thảo Sương mỉm cười:

- Đi làm, nó sẽ không có thời gian rỗi mà nhớ chuyện đã qua. Vùi đầu vào công việc sẽ có lợi hơn.

Nghe Thảo Sương nói có lý nên bà cũng đồng tình.

- Vậy thì cũng tốt thôi. Nhưng dì ngại nó không đủ sức khỏe để làm việc.

Thảo Sương vội trấn an:

- Chẳng sao, dù gì đi nữa thì anh Trần Sang cũng là giám đốc anh ấy sẽ tìm cho Phương Hà một việc làm thích hợp.

Nghe nói vậy, bà Lan cũng an lòng. Bà chỉ cầu mong cho Phương Hà nhanh chóng hàn gắn vết thương lòng. Sinh con đẻ cái, rồi còn lo hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ nó sẽ không còn vấn vương gì nữa.

Nắng đã dịu dần. Thành phố cũng bớt đi cái nóng oi bức của thời tiết mùa hè. Phương Hà ung dung cho xe chạy chầm chậm trên đường phố, từ ngày đi làm đến nay nàng thấy mình đã thay đổi nhiều. Thôi không còn buồn nữa. Tất cả vì con thơ. Đó là nguồn an ủi là động lực kéo Phương Hà đứng dậy. Vui với hiện tại làm việc vì con, vì tương lai của nó. 25 tuổi, hai đứa con. Nàng cười một mình... Phương Hà gởi xe và bước vào siêu thị mua quà cho bé Mai. Nàng mua những hộp bánh mà Phương Mai thích ăn. Nàng mua rất dè xẻn, vừa túi