← Quay lại trang sách

Tập 2

Hoa Lan thở dài, cô sợ cái hạnh phúc mong manh này phút chốc phải đỗ vỡ. Ước gì nàng đổi ngược lại được cái hoàn cảnh này. Ước gì trái đất này chỉ có nàng Minh Hùng và Hoa Minh, để nàng không có những giây phút bất chợt phải giật mình sững sờ. Tiếng Hoa Minh như thúc giục:

- Nghe ba! Ba hứa với con đi!

Minh Hùng đành phải gật đầu chìu con.

- Được rồi! Con vào buồng ngủ trưa đi nghe. Ngoan ba cưng!

Bé Minh ngoan ngoãn vâng lời. Con bé chồm lên hôn lên trán ba mình rồi thỏ thẻ.

- Nhớ nghen ba!

Minh Hùng mỉm cười gật đầu:

- Nhớ rồi.

Nhìn con bé ngây thơ nhảy chân sáo vào phòng. Minh Hùng chạnh nhớ đến Phương Mai, cũng là con nhưng Phương Mai thiếu vắng tình thương của cha. Phương Mai giống anh nhiều từ dáng đi giọng nói. Không biết giờ này nó sống ra sao. Lớn lên nó có hiểu mà thông cảm cho anh không. Hoa Lan nãy giờ ngồi quan sát cử chỉ của chồng. Chàng đang suy tư điều gì. Chuyện cơ quan, haylại chạnh lòng nhớ đến vợ con. Nàng gọi giật giọng:

- Này!

Minh Hùng giật mình quay lại:

- Gì vậy em?

Hoa Lan đến bên chồng áp má vào má chồng:

- Anh có tâm sự à?

Minh Hùng lắc đầu:

- Đâu có.

Hoa Lan lườm mắt:

- Em thấy anh đang đắn đo suy nghĩ về một điều gì đó.

Minh Hùng vội phân minh:

- Ồ không, anh đang suy nghĩ về việc tuyển chọn công nhân cho công ty mình.

Hoa Lan ngạc nhiên:

- Sao lại tuyển thêm công nhân làm gì?

Minh Hùng gật gù:

- Đấy là nhu cầu nhân sự thôi mà.

Hoa Lan lại hỏi:

- Thế cha có ý kiến gì không?

Minh Hùng ngáp dài:

- Thì đấy là ý của cha mà.

Hoa Lan vuốt lưng chồng:

- Anh có vẻ mệt. Thôi nằm nghỉ đi nhé.

Chỉ chờ có như vậy Minh Hùng đồng ý ngay:

- Em nói phải, anh cần phải ngủ một chút.

Hoa Lan dỗ ngọt chồng:

- Anh nằm nghỉ, em đi chợ làm ít món để tẩm bổ cho anh nghe.

Minh Hùng nhanh nhẩu gật đầu:

- Được. Cám ơn em!

Hoa Lan dẩu môi:

- Khách sáo vậy ta! Em đi đây nha.

Hoa Lan cho xe chạy chầm chậm trên đường phố. Nàng đâu ngờ có kẻ bám theo sau lưng mình. Hoa Lan định rẽ vào cổng chợ, thì có tiếng gọi:

- Hoa Lan!

Nàng thoáng giật mình, quay lại cô ngạc nhiên, nhận ra Hoàng Việt cô lạnh lùng hỏi:

- Có chuyện gì không?

Hoàng Việt cười bảo:

- Anh muốn gặp em.

Hoa Lan lạnh lùng hỏi:

- Gặp tôi có việc gì? Tôi đang bận lắm.

Hoàng Việt chạy song song với Hoa Lan anh cười giễu cợt:

- Em bận ư? Tiểu thơ đài các mà cũng bận bịu việc nội trợ hay sao? Em nói anh khó tin quá.

Hoa Lan hất mặt:

- Tin hay không tùy anh. Bây giờ anh muốn gì?

Hoàng Việt đưa ra đề nghị:

- Câu chuyện anh muốn nói em nghe rất dài. Anh mời em vào quán uống nước sẽ tiện hơn.

Hoa Lan vênh mặt:

- Tại sao tôi phải nghe anh chứ. Tôi còn có việc phải làm mà.

Hoàng Việt cười khẩy:

- Em đừng làm anh cụt hứng nghe. Hôm nay gặp em là anh muốn nói chuyện nghiêm túc mà.

Hoa Lan sừng sộ:

- Anh mà cũng biết nghiêm túc ư?

Hoàng Việt nghiêm nét mặt:

- Em xuống xe đi. Nếu không muốn tai nạn xảy ra.

Hoa Lan đâu còn lạ gì tánh khí ngang tàn của hắn nữa. Biết không thể cự tuyệt được nên đành nghe theo lời hắn. Hoa Lan miễn cưỡng bước theo hắn vào quán nước. Hắn nghiêng đầu tỏ vẻ lịch sự:

- Em uống gì?

Hoa Lan lơ đãng nói:

- Gì cũng được.

Hoàng Việt gõ gõ lên bàn:

- Cho hai cam vắt!

Hoa Lan sốt ruột lên tiếng:

- Anh muốn gì ở tôi.

Hoàng Việt ỡm ờ:

- Làm gì mà khẩn trương vậy cô.

Hoa Lan lắc đầu:

- Tôi đang bận.

Hoàng Việt trách móc:

- Em dành cho hắn cả một thời gian dài, còn anh chỉ một thoáng thôi vậy mà em cũng tiếc sao.

Hoa Lan bực bội giục:

- Anh vào đề luôn đi.

Hoàng Việt gật gù:

- Vậy cũng được. Nghe nói công ty chồng em đang tuyển người.

Hoa Lan ngó hắn vẻ mặt không mấy thiện cảm.

- Đúng vậy. Nhưng anh hỏi để làm gì?

Nhướn đôi mày rậm nhìn Hoa Lan, Hoàng Việt vào đe6`:

- Anh muốn xin vào đó làm.

Hoa Lan tròn mắt, kinh ngạc:

- Anh vừa nói gì, vào đó làm việc ư?

Hoàng Việt gật đầu:

- Đúng vậy.

Hoa Lan bối rối:

- Anh... anh...

Hoàng Việt phì cười:

- Có gì mà em phải sững sờ vậy. Anh đang thất nghiệp mà.

Hoa Lan lắc đầu từ chối:

- Không, anh không thể vào đó làm được.

Hoàng Việt buộc miệng hỏi:

- Tại sao?

Hoa Lan mím môi, nàng tức giận:

- Anh định hại con nữa hay sao? Em van anh nên để cho con được yên thân.

Hoàng Việt nài nỉ:

- Hoa Lan, anh mong em hãy thông cảm cho anh. Anh đang cần một việc làm chính đáng.

Hoa Lan vẫn từ chối:

- Em đâu có quyền ấy. Việc đó chỉ có chồng em mới quyết định.

Hoàng Việt tung ra đòn tấn công:

- Anh chỉ muốn gần em và con của chúng ta thôi mà.

Hoa Lan nhăn nhó, nàng từ chối thẳng thừng:

- Em không thể giúp được cho anh đâu.

- Tình yêu anh dành cho em vẫn còn nguyên vẹn. Em nỡ đối xử với anh như vậy sao?

Hoa Lan hơi nao lòng. Nhưng cô vẫn cố giữ vẻ bình thản:

- Ai đối xử tệ bạc với ai trước.

Hoàng Việt khổ sở:

- Anh xin lỗi em rồi mà vì trước đó anh bận việc thật mà. Hoa Lan à, hãy tha thứ cho anh đi.

Hoa Lan vẫn chối từ:

- Nếu thương con vậy anh hãy hy sinh cho nó được hạnh phúc. Nó rất ngây thơ, hồn nhiên, đừng làm vẩn đục tâm hồn nó.

Hoàng Việt trở giọng:

- Anh đã hết lời van xin nhưng em vẫn cố tình chối từ. Được vậy thì em đừng có trách anh. Thằng Việt này nếu muốn là làm cho bằng được.

Hoa Lan lo sợ:

- Anh định làm gì chứ.

Hoàng Việt ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Làm gì à! Tôi muốn phơi bày cái quá khứ tốt đẹp của cô cho chồng cô biết. Tùy anh ta quyết định. Vậy thôi.

Hoa Lan suy sụp cả tinh thần:

- Anh nhẫn tâm đến vậy sao?

- Tại em tàn nhẫn với tôi trước mà.

Hoa Lan uất ức:

- Anh tàn nhẫn, anh vô liêm sỉ lắm.

Quăng mấy tấm hình Hoa Lan chụp chung với hắn. Hoa Lan kinh hãi:

- Tại sao anh có những tấm hình này?

Hoàng Việt cười khẩy:

- Dễ thôi mà cô!

Hoa Lan hét lên:

- Anh quá đê tiện, tôi ngu dại trao tấm thân cho anh để bây giờ anh nhẫn trâm với tôi như vậy.

Hoàng Việt đổi giọng:

- Tại anh yêu em thôi mà Hoa Lan. Em tin rằng thằng Hùng nó chung thủy với em suốt đời sao?

Hoa Lan ngờ vực:

- Tại sao?

Hoàng Việt tấn công:

- Em có còn nhớ câu người xưa thường nói hay không: "Tình cũ không rủ cũng tới" kia mà. Rồi đây Hùng nó sẽ nghĩ ra rằng em gian dối và đứa con không phải là của nó thì lúc ấy mẹ con em có còn gì nữa không?

Hoa Lan do dự:

- Vậy em phải làm gì bây giờ?

Hoàng Việt vạch kế hoạch cho Hoa Lan về bàn bạc với ông Đinh Toàn... Hoa Lan gật đầu lia lịa:

- Vâng! Vâng...

Hoàng Việt được chấp thuận vào làm công nhân tại công ty của Minh Hùng, qua lời giới thiệu của ông Đinh Toàn. Minh Hùng không một chút do dự. Anh nể cha vợ ở mọi mặt. Hoa Lan sốt ruột chờ đợi tin thấy bóng ông Toàn bước vào nhà Hoa Lan đã chạy ra, ôm cánh tay cha:

- Cha ơi! Chuyện ấy sao rồi.

Ông Đinh Toàn ngồi xuống ghế:

- Xong xuôi rồi con!

Hoa Lan sà xuống cạnh cha nủng nịu:

- Trăm sự con nhờ cha!

Ông Toàn mắng yêu con:

- Con làm cha phải lo lắng. Rủi đổ bể ra hoài công vô ích.

Hoa Lan nũng nịu:

- Cha thương con mà!

Ông Toàn chợt hỏi:

- Mà này, nó có nghi ngờ con về việc sinh non không?

- Làm sao mà anh ta biết được. Con đã nhét vào miệng bà mụ đầy tiền rồi.

Ông Đinh Toàn tỏ vẻ hài lòng. Ông nghiêm giọng nói:

- Đây chưa phải lúc, đừng làm hỏng việc lớn nghe chưa.

Hoa Lan đắn đo suy nghĩ một lát lại nói:

- Liệu Hoàng Việt có làm được việc không cha.

Ông Toàn nhìn con trấn an:

- Nó rất được việc, không sao đâu? Cha rất tin tưởng ở nó.

- Vậy là con an tâm rồi.

- Này, Hoa Lan!

Hoa Lan ngạc nhiên nhìn cha:

- Dạ, còn gì nữa cha?

Ông Toàn căn dặn:

- Việc tiếp xúc giữa con và Hoàng Việt cũng phải hạn chế, đừng làm cho nó nghi ngờ. Đám công nhân rất thương mến thằng Hùng. Tụi con liệu hồn đó.

- Dạ con biết rồi cha.

Ông lại nói tiếp:

- Hoàng Việt nó cũng sắc xảo trong công việc làm ăn. Nhưng cha coi bộ thằng này nó đang có chứng bệnh gì đó.

Hoa Lan hoang mang:

- Anh ta chích xì ke phải không cha?

Ông Đinh Toàn thoáng giật mình:

- Con nghĩ như vậy ư?

Hoa Lan đưa ra nhận xét:

- Con thấy anh ấy hay ngáp dài lắm cơ. Và có cử chỉ là lạ.

Ông Đinh Toàn lo lắng:

- Như vậy nguy hiểm lắm. Con khuyên nó nên cai nghiện đi. Cái thằng này lôi thôi quá.

Hoa Lan chợt hỏi cha:

- Chuyến này đi giao hàng, cha lại đi ư?

Ông Đinh Toàn lắc đầu:

- Có lẽ thằng Hùng đi. Nè, con hỏi chuyện ấy để làm gì?

Hoa Lan lắc đầu:

- Dạ không có gì?

Ông Đinh Toàn chuyển hướng:

- Này, việc cha hỏi con làm, con làm đến đâu rồi.

Hoa Lan ngập ngừng:

- Chuyện này con thấy khó quá. Khả năng của con sợ làm không xuể.

Ông Đinh Toàn nhăn mặt:

- Là vợ thì con phải biết điều khiển nó chứ.

Hoa Lan quay mặt đi, nhìn ra phía cửa sổ:

- Cha à, hắn không ngu khờ như cha con mình tưởng đâu. Vả lại việc tiền nong hắn luôn giữ mà.

Ông Đinh Toàn tỏ thái độ bực dọc:

- Vậy rồi chúng ta chỉ làm công cho nó suốt đời ư!

Hoa Lan mỉm cười:

- Con đã rút được của hắn một số tiền gởi ngân hàng.

Đinh Toàn ngó trừng vào mặt con:

- Vấn đề là không phải ở chỗ đó. Mà là cả cái công ty này. Con xem công ty chế biến nhựa cao su này cơ sở của nó đâu phải nhỏ. một số tiền nhỏ nhoi mà con kiếm được có là bao.

Hoa Lan ngập ngừng:

- Nói vậy... cha muốn...

Đinh Toàn nói rít qua kẻ răng:

- Cả công ty này phải là của cha con mình.

Hoa Lan không hiểu nổi những dằn vặt những ám ảnh trong đầu Đinh Toàn, nàng thảng thốt:

- Tại sao cha muốn chiếm lấy cả công ty này cha mới hả dạ.

Ông gằn từng tiếng:

- Vì nó đáng lý là của riêng con.

Hoa Lan lắc đầu:

- Con không hiểu gì cả.

- Hừm! Con làm sao mà hiểu được nguồn. Ngày xưa, chuyện ấy đã trôi theo thời gian gần suốt 25 năm. Ngần ấy thời gian cha ngậm đắng nuốt cay. Chờ đợi...

Hoa Lan thoáng ngờ vực:

- Chờ đợi, cha chờ đợi điều gì?

Đinh Toàn cất giọng cười to:

- Chờ đợi con lớn lên để lấy lại những gì mà người ta giành lấy, chiếm đoạt từ tay của cha.

Hoa Lan tròn mắt:

- Người ta chiếm đoạt của cha ư? Mà chiếm đoạt cái gì vậy cha?

- Tài sản và người vợ quá cố của cha.

Hoa Lan ôm mặt:

- Mẹ con bị người ta giết sao cha?

Đinh Toàn lắc đầu:

- Chuyện dài dòng lắm. một ngày nào đó ta sẽ kể con nghe. Còn bây giờ, bằng mọi cách con phải lấy cho bằng được ngôi biệt thự và cả công ty này nữa.

Hoa Lan lắc đầu nguầy nguậy:

- Nhưng giấy tờ hắn đứng tên và cất giữ hết rồi mà.

Đinh Toàn đưa ra nhận xét:

- Thằng này xem ra nó không phải là khù khờ gì đâu. Tụi con phải cảnh giác, để ta tìm cách.

Hoa Lan đắn đo:

- Làm như vậy có gì quá đáng với anh ta không cha.

Đinh Toàn lừ mắt nhìn con gái:

- Con không được mềm lòng như vậy. Ngày xưa cũng vì giây phút mềm lòng như vậy mà cha mất cả chì lẫn chài đó. Hãy cố gắng lên con.

Hoa Lan cảm thấy bối rối vô cùng. Nàng đã yêu Minh Hùng thật rồi ư? Gần gũi bao năm tháng làm sao chẳng có gì luyến lưu cho được. Minh Hùng thương Hoa Minh lắm cơ mà và ngược lại bé Hoa Minh cũng thế. Liệu sau này sẽ xảy ra gì Hoa Minh nó sẽ ra sao? Nó có chấp nhận sự thật phủ phàng này hay không?

Thảo Sương vừa tắt máy trước cổng nhà thì Phương Mai cùng Minh Tâm chạy ùa ra, hai đứa reo lên:

- A, mẹ nuôi, mẹ nuôi!

Phương Hà cũng tười cười đi ra, nàng liền lên tiếng:

- Mẹ nuôi tụi con hôm nay trông bệ vệ rồi nha!

Thảo Sương liếc nhìn bạn:

- Ta xấu đi phải không?

Phương Hà cười khúc khích:

- Xấu đâu, đẹp ra thì có. Mà này, mi đi đâu về ghé, hay từ nhà đến đây. Sao đi một mình vậy?

Thảo Sương lườm bạn:

- Để ta nghĩ mệt một chút có được không, mi hỏi gì mà như tra tấn vậy.

Phương Mai đặt ly nước trước mặt Thảo Sương, nói lí nhí:

- Con mời mẹ nuôi uống nước.

Thảo Sương đảo mắt tìm Minh Tâm, nó đang đứng tựa cửa tay vân vê vạt áo, vẻ mặt phụng phịu. Thảo Sương lại gần nó, vuốt lên đầu âu yếm hỏi:

- Sao buồn vậy con trai?

Minh Tâm đợi có thế, cu cậu òa lên khóc:

- Chị Hai... ăn hiếp con... con...

Thảo Sương ôm nó vào lòng:

- Thôi được, để mẹ nuôi giành công bằng lại cho con. Phương Mai sao lại ăn hiếp em cơ chứ?

Phương Mai tròn mắt nhìn nó:

- Hai ăn hiếp em bao giờ.

Nó giậm chân:

- Lúc nãy chị giành chạy trước với em.

Thảo Sương thở phào:

- Chỉ có vậy thôi sao?

Cu cậu còn nói tiếp:

- Hai bảo mai mốt mẹ nuôi có em bé chẳng còn thương chị em mình nữa. Phải vậy không mẹ nuôi?

Thảo Sương xoa đầu nó rồi đặt lên má nó một cái hôn:

- Làm sao mà như thế được, mẹ nuôi vẫn thương hai đứa mãi mà.

Với đôi mắt ngây thơ cu cậu nhìn Thảo Sương như thăm dò. Nó lại nói:

- Như vậy mẹ nuôi ngoéo tay với con đi.

Thảo Sương bật cười:

- Được, đưa tay đây.

Phương Mai cũng xen vào:

- Cả con nữa chứ!

Phương Hà rầy con:

- Nào, hai đứa vào trong chơi, để mẹ nuôi nghỉ ngơi.

Thảo Sương vẫy tay:

- Nào lại đây mẹ nuôi cho quà.

2 đứa xúm quanh nàng. Cu cậu vẻ mặt hau háu:

- Mẹ nuôi cho bánh con nhiều nhiều.

Phương Mai rầy em:

- Em đừng có hỗn ăn, chiều ngoại về chị mách đó.

Cu cậu phụng phịu:

- Chị Hai lúc nào cũng hăm dọa em cả.

Phương Hà giục:

- hai đứa ra vườn chơi đi.

Thảo Sương nhìn theo dáng hai đứa nhỏ, cô chợt thở dài:

- Mới đó mà đã gần năm năm rồi. Thằng cu Tâm ngày lớn càng giống cha không thể tả.

Phương Hà gật đầu:

- Không khác gì hai giọt nước.

Thảo Sương lại hỏi:

- Chủ nhật mi không đưa hai đứa nhỏ đi chơi sao?

Phương Hà lắc đầu:

- Ngoại chúng đi về quê rồi.

Thảo Sương thở dài:

- Tội nhiệp hai đứa nhỏ.

Phương Hà chợt hỏi:

- Anh Sang đâu mà mi đi một mình vậy?

Thảo Sương cằn nhằn:

- Anh ấy bận đi dự sinh nhật con của anh Nhân bạn thân của ảnh.

Phương Hà e ngại cho bạn:

- Gần đến ngày sinh, mi chớ có đi đứng nhiều. Nhất là chạy xe một mình đấy!

Thảo Sương giọng tràn đầy hạnh phúc nàng bảo:

- Anh Sang cũng từng nói với mình như vậy. Nhưng mà chủ nhật mà không đến đây chỉ tội cho hai đứa nhỏ.

Phương Hà rất hiểu tình thương Thảo Sương dành cho hai đứa con mình. Nàng cảm động nói:

- Nếu không có mi liệu ta có đứng vững cho đến ngày hôm nay không?

Thảo Sương biết bạn mình chuẩn bị ca bài ca tình buồn, nên xua tay:

- Đừng nói chuyện buồn ra đây nhé! Này hôm nay mi làm món bún rêu cho ta ăn đi.

Phương Hà sáng mắt:

- Mi thèm bún rêu à.

- Ừ!

Phương Hà sốt sắng:

- Vậy mi ở nhà với lũ nhỏ. Ta ra chợ một chút.

Thảo Sương tán đồng ý kiến:

- Xin tuân lệnh chủ nhân.

Phương Hà nguýt bạn:

- Đã sắp làm mẹ người ta rồi mà lúc nào cũng đùa được.

Thảo Sương bảo bạn:

- Khi có thai cần phải thoải mái vui tươi để con mình sau này cũng tươi tắn đó mà.

Phương Hà tấm tắc khen:

- Chà mi cũng chuẩn bị tâm lý dữ nha.

Thảo Sương ánh lên niềm tự hào nàng hãnh diện nói:

- Anh Sang dạy ta như thế đấy.

Phương Hà lườm bạn:

- Thấy mi hạnh phúc mà ta phát ghen lên đây. Mi thật là có phước.

Thảo Sương nhoẻn miệng cười:

- Cũng là nhờ sự giúp đỡ của Phương Hà mà thôi.

Phương Hà từ chối:

- Không đâu, phải duyên phải nợ thì gặp nhau mà.

Thảo Sương lại nói lảng sang chuyện khác:

- Này, mi thấy Hoài Nhân lúc này ra sao rồi?

Phương Hà nhìn bạn:

- Hôm nay tại sao lại hỏi anh ấy? Có việc gì à!

Thảo Sương lắc đầu:

- Không đâu. Nhưng lão ấy lúc này ra sao?

Phương Hà cười nhìn bạn:

- Vẫn bình thường, có gì xảy ra đâu.

Thảo Sương lại hỏi:

- Hắn hạnh phúc chứ?

Lườm mắt nhìn bạn Phương Hà bảo:

- Để chút nữa ta điện bảo anh ấy xem sao. Rồi sẽ trả lời cho mi nha. Mi có điên hay không mà hỏi ta điều ấy.

Thảo Sương phì cười:

- Làm chung cơ quan mà lẽ nào mi không biết.

Phương Hà lầu bầu:

- Bộ làm chung cơ quan rồi việc gì riêng tư của người ta mình phải biết hết hay sao? Mi thật là...

Thảo Sương cười khúc khích:

- Thật là vô duyên phải không.

Phương Hà phụng phịu:

- Như không hỏi người ta một câu khó trả lời.

Thảo Sương phá lên cười:

- Ta chỉ thử xem mi như thế nào thôi mà?

Phương Hà lừ mắt nhìn bạn:

- Thử gì kỳ vậy? Với ta cuộc đời coi như chấm hết. Chỉ sống vì hai đứa con thôi.

Thảo Sương thôi không đùa nữa mà hỏi bạn:

- Mi còn trẻ mà Hà, mi đâu dễ dàng gì mà khép kín con tim.

Phương Hà chợt buồn:

- Ta đâu có quyền gì để mơ mộng nữa, ta phải có trách nhiệm với con mình.

Thảo Sương chép miệng:

- Hoài Nhân là người tốt, anh ấy thương mi rất thật lòng.

Phương Hà trầm tư:

- Điều ấy ta nhận thấy được. Nhưng có điều mình đâu xứng đáng với tình yêu ấy.

Thảo Sương thở dài:

- Tại mi quá tự ti mặc cảm đó thôi. Hoài Nhân thương mi và cũng rất quí yêu hai đứa nhỏ.

Phương Hà lắc đầu:

- Mình đâu thể vô duyên, vô cớ buộc anh ấy vào cái vòng lẩn quẩn của mình được.

Thảo Sương nhìn thẳng vào mắt bạn để tìm một sự thật.

- Có phải mi còn hy vọng một ngày nào đó Minh Hùng sẽ quay về với mẹ con mi không?

Phương Hà thoáng ngỡ ngàng trước câu hỏi của bạn:

- Trở về với ta ư?

- Đúng vậy!

Phương Hà nhìn bạn đầy thông cảm.

- Mi cũng biết ta chưa hề yêu anh ấy mà.

Thảo Sương gật đầu xác nhận:

- Ta không phủ nhận điều đó. Nhưng một ngày cũng là nghĩa vợ chồng mà, hơn nữa giữa hai người là những đứa con.

Phương Hà lắc đầu, nhìn bạn:

- Điều ấy ta chưa hề nghĩ đến bao giờ. Và ta cũng hy vọng điều ấy sẽ không xảy ra.

Thảo Sương băn khoăn:

- Mi chẳng thấy xót xa khi con mình sống thiếu cha hay sao?

Phương Hà nói cứng rắn:

- Thì hiện tại nó cũng đã không có cha rồi đấy.

Thảo Sương lắc đầu:

- Ta không ngờ mi có thể cứng rắn đến như vậy. Ta chỉ thương hai đứa nhỏ thôi.

Phương Hà thấy mình và bạn đã đi xa vấn đề nên nói.

- Nãy giờ tụi mình nói chuyện trên trời dưới đất không. Người ta đang sống hạnh phúc cơ mà. Thôi trông nhà và hai đứa nhỏ để ta ra chợ mua đồ về nấu bún riêu cho mi ăn nghen.

Thảo Sương nghe nhắc đến món ăn đang thèm, cô giục:

- Thôi đi nhanh lên. Tôi đói cồn cào rồi nè.

- Được ta nhanh chân lắm mà.

Nhìn theo dáng của bạn, Thảo Sương thấy xót xa, thương bạn vô cùng. Nó bất hạnh từ thuở bé. Vậy mà khi lớn lên gặp cảnh ngộ cũng quá trớ trêu. Thảo Sương thở dài, chuyện đời sao quá bất công.

- Phương Hà!

Phương Hà giựt mình, ngước nhìn lên nàng sững sờ:

- Anh...

Minh Hùng cũng bối rối không kém gì nàng, anh gượng cười hỏi khẽ:

- Em đi chợ ư?

Phương Hà gật đầu:

- Vâng!

- Phương Mai vẫn khỏe chứ?

Phương Hà lấy lại bình tĩnh, nàng lạnh lùng đáp:

- Cám ơn nó vẫn khỏe.

Phương Hà toan bước đi. Minh Hùng ngăn lại:

- Khoan đã.

Phương Hà tròn mắt:

- Tại sao?

Minh Hùng nhét vào tay nàng gói giấy:

- Anh muốn gởi cho Phương Mai.

Phương Hà cố nén tủi hận, nàng lắc đầu:

- Tôi không dám nhận đâu. Anh hãy mang về đi. Tôi có thể nuôi con tôi được mà.

Minh Hùng nhăn nhó:

- Anh không nghĩ là em nuôi không nổi, nhưng đây là tấm lòng của anh.

Phương Hà mím môi, nàng cay đắng nói:

- Con tôi sống thiếu thốn quen rồi. Xin anh đừng quấy rầy mẹ con tôi nữa. Tôi không cần đồng tiền bố thí của anh đâu.

Minh Hùng sững sờ trước những lời nói của Phương Hà. Anh cười khẩy:

- Có lẽ đã có người thay tôi lo cho nó rồi phải không?

Phương Hà uất ức tột cùng, nàng gật đầu:

- Phải vậy thôi, vì tôi là người đàn bà yếu đuối, làm sao mà nuôi nổi con chứ. Có người tự nguyện phụ lo cho con tôi thì tôi chấp nhận vậy thôi. Mai này nó lớn lên nhất định nó sẽ hiểu thôi mà.

Minh Hùng ngó Phương Hà chằm chằm. Anh gật gù:

- Nếu vậy thì tôi xin chúc phúc cho cô!

Phương Hà mím môi cố gắng nuốt hận vào bụng:

- Cám ơn!

Anh ta còn ném theo Hà một câu hăm dọa:

- Nếu hắn có thái độ không tốt với con gái tôi thì đừng có trách.

Phương Hà bước nhanh ra khỏi chợ lấy xe nàng chạy rất chậm trên đường về. Nàng thầm nguyền rủa oan gia mà. Ta đâu muốn gặp lại con người ấy làm gì. Hắn chỉ gợi cho ta thêm đau lòng mà thôi. Phương Hà giật mình khi nhận ra Hoài Nhân đang chạy xe theo sau mình. Nàng chưa biết xử trí ra sao thì Hoài Nhân đã lên tiếng:

- Phương Hà!

Phương Hà nở nụ cười với Hoài Nhân:

- A, anh Nhân!

Hoài Nhân cho xem chạy song song với Phương Hà:

- Em đi chợ trưa quá vậy.

Phương Hà nói thật:

- Nhỏ Sương ghé nhà, em đi mua ít thức ăn cho nó.

Hoài Nhân nói đùa:

- Có phần của anh không?

Phương Hà mỉm cười:

- Dĩ nhiên là được rồi. Mời anh ghé chơi.

Hoài Nhân nhún vai:

- Có phần không đó.

- Em chỉ sợ anh không rảnh thôi.

Hoài Nhân nhìn nàng:

- Đang buồn đi lang thang đây nè.

Phương Hà bật cười:

- Anh mà cũng buồn nữa ư?

- Chứ bộ Phương Hà bảo anh chẳng biết buồn ư?

Phương Hà nói lí nhí:

- Anh mà buồn thì cả thế gian này sầu muộn hết.

- Em nói có quá không Phương Hà?

- Chứ không đúng hay sao? Anh vừa đẹp trai, con nhà giàu, lại có danh phận, cuộc đời anh luôn gặp nhiều may mắn. Vậy thì còn buồn sao được.

Hoài Nhân phì cười, anh lắc đầu:

- Em nói có quá không? Cuộc sống con người ta bằng phẳng. Cuộc đời khi cũng cảm thấy vô dị lắm Hà ạ! Nhìn vào thấy vậy chứ chưa chắc gì hạnh phúc đâu Hà ạ!

Hai người mải mê nói chuyện về đến nhà không hay. Phương Hà xuống xe:

- Mời anh vào nhà chơi.

Bé Mai, cu Tâm thấy Hoài Nhân chạy ùa ra mừng rỡ, cu Tâm giành nói trước:

- Cha Nhân đến.

Phương Mai phụng phịu:

- Em lúc nào cũng tranh với chị.

Hoài Nhân nhấc bổng cu Tâm lên còn một tay xoa đầu bé Mai:

- Nào, bé Mai đừng buồn, cha nuôi thương cả hai đứa mà.

Phương Mai dẫu môi:

- Cha nuôi nói thật không?

Hoài Nhân nhướn mắt nhìn nó:

- Thật chứ!

Cu Tâm trêu chị:

- Lêu... lêu... chị Hai lớn mà còn nhõng nhẽo. Lêu lêu.

Phương Mai chu môi:

- Cha nuôi cũng thương chị Hai chứ bộ.

Thảo Sương bước ra nói đùa:

- Chào ông phó!

Hoài Nhân đứng lên cười với Thảo Sương:

- Sương cứ đùa với anh hoài.

Thảo Sương vẫn chưa buông tha:

- Anh đến đây sao không rủ Hải Điệp cùng đi, kẻo cô ấy hiểu lầm thì sao?

Hoài Nhân nhăn nhó:

- Tha cho anh đi mà Sương. Em cứ đùa trên nỗi đau của anh hoài.

- Đau lòng là hạnh phúc đó. Em nghe nói anh đã đính hôn rồi mà.

Hoài Nhân chối từ:

- Đính hôn chứ đâu phải là tân hôn.

Thảo Sương xua tay:

- Cái nào nó cũng trói buộc anh được cả mà. Hải Điệp trông cũng xinh đẹp đâu kém gì ai. Tại sao anh cứ lần lựa mãi vậy.

Hoài Nhân thành thật nói:

- Hôn nhân mà không có tình yêu thì xem như bất hạnh, chứ làm sao có hạnh phúc hở Thảo Sương.

Thảo Sương tròn mắt:

- Anh nói gì mà nghe bi quan, sầu não quá vậy.

Hoài Nhân trầm buồn:

- Đó là sự thật. Anh không hề yêu Hải Điệp bao giờ.

Thảo Sương kêu lên:

- Ôi, như vậy làm sao anh chấp nhận làm gì?

Hoài Nhân buồn buồn:

- Vì mẹ tôi mà thôi. Bà buộc tôi phải lấy Hải Điệp.

Thảo Sương chép miệng:

- Thời đại này rồi mà vẫn còn có người vẫn giữ phong tục "áo mặc sao qua khỏi đầu" cha mẹ định đâu các con nhất nhất phải tuân theo.

Hoài Nhân đau khổ tâm sự:

- Từ thuở trưởng thành anh chưa hề yêu ai cả. Mấy bạn thường gọi anh là ông cụ non. Đến khi gặp được Phương Hà.

Thảo Sương ngắt lời:

- Thì anh nghe con tim mình xao động chứ gì.

Hoài Nhân gật đầu:

- Đúng vậy.

Thảo Sương mím môi:

- Và bị mẹ anh chê bai chứ gì?

Hoài Nhân đưa ra nhận xét:

- Mẹ anh là người độc đoán. Chuyện gì bà quyết định thì nhất nhất phải tuân theo. Anh cũng rất thông cảm cho mẹ từ lúc cha anh mất, mẹ anh đơn độc ở vậy nuôi anh khôn lớn thành tài. Anh không nỡ nào làm trái ý của mẹ.

Thảo Sương lắc đầu phản đối:

- Kính trọng mẹ chứ đâu phải cái chuyện gì dù phải quấy cũng phải nghe theo sao?

Hoài Nhân từ tối trả lời:

- Đúng vậy, chưa khi nào anh dám cãi lại mẹ dù chuyện lớn, chuyện nhỏ.

Thảo Sương đắn đo:

- Liệu Hải Điệp có đem lại hạnh phúc cho anh không?

Hoài Nhân nhẫn nhục:

- Cố gắng bồi đắp chắc không đến nổi nào.

Thảo Sương càm ràm:

- Anh chìu theo ý mẹ mình, để rồi ôm khổ một mình.

Hoài Nhân lại nói:

- Tánh tình Hải Điệp khó hòa nhập lắm. Con người đanh đá, ngang bướng chịu không nổi.

Thảo Sương phì cười, và tội nghiệp cho anh chàng. Vì chữ hiếu mà nhắm mắt đưa chân....

Minh Hùng đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là ai mà cha vợ chàng lại cứ hay tâng bốc trước mặt, và còn đề bạt đưa hắn lên làm quản đốc thay cho chú Sáu người thân tính nhất của Hùng với lý do là chú Sáu đã cao tuổi, làm việc chậm chạp, ảnh hưởng đến công ty. Hùng thấy khó mà quyết định, chàng phân vân. Vì chỉ có chú ấy là chàng tin tưởng nhất, an tâm giao cho chú mọi việc, khi chàng bận đi đâu đó vài ngày... Minh Hùng như sốt ruột chờ đợi, chú Sáu bước vào, Minh Hùng lên tiếng:

- Sao muộn vậy chú Sáu?

Chú Sáu đáp:

- Tôi có chút việc riêng.

Minh Hùng chỉ chiếc ghế đối diện:

- Ngồi đi chú!

Chú Sáu như biết lời:

- Cậu chờ tôi chắc lâu lắm hả?

Không trả lời câu hỏi của chú Sáu mà chàng bảo:

- Chú uống gì? Gọi đi!

Minh Hùng lớn giọng:

- Chú Sáy này. Thằng Hoàng Việt là ai, nó ở đâu? Trước đây nó làm gì?

Chú Sáu đưa mắt nhìn cậu chủ rồi từ tốn nói:

- Thật tình thì tôi cũng chưa rành về nó lắm. Nhưng có điều...

Thấy chú Sáu ngập ngừng, Minh Hùng càng thêm nóng ruột:

- Chú đừng ngại có gì cứ nói đại ra đi chú hiểu tánh tôi mà.

Chú Sáu hạ giọng:

- Nếu cậu muốn biết tường tận về hắn cũng không khó lắm đâu.

Minh Hùng nhướn mày:

- Bằng cách nào?

Chú Sáu vẻ bí mật:

- Tôi sẽ có cách. Nhưng xin cậu đừng có nôn nóng.

Minh Hùng chợt hỏi:

- Chú thấy cha vợ tôi như thế nào?

Chú Sáu ngạc nhiên:

- Cậu hỏi vậy là ý gì?

- Chú không thấy sự thay đổi của ông ta sao?

Chú Sáu mím môi:

- Cậu nhắc tôi mới nói, dường như ông ấy quan tâm đến Hoàng Việt khá đặc biệt.

Minh Hùng gật gù:

- Điều này tôi cũng nhìn thấy.

- Có lẽ Hoàng Việt là cháu của ông ấy.

Hớp một ngụm cà phê chú Sáu nói với Minh Hùng về những suy nghĩ của mình:

- Cậu chủ à, tôi thấy cậu nên đề phòng. Tôi thấy thái độ của anh ta có cái gì đó không ổn.

Minh Hùng lắc đầu:

- Chắc không có gì đâu chú.

Chú Sáu nói nhỏ:

- Lường trước vẫn hơn cậu à.

Minh Hùng bật cười:

- Hay tại chú giận ông ấy về việc cắt chức quản đốc của chú rồi chú đâm ra có thái độ không tốt đối với ông ấy.

Chú Sáu phản ứng ngay:

- Này cậu, tôi nói như vậy là có ý tốt cho cậu thôi. Còn tôi, tuổi cao rồi nghỉ cũng phải thôi mà.

Minh Hùng vỗ lên vai người bạn già:

- Chú cứ an tâm. Tôi không nỡ để chú thiệt thòi đâu.

Chú Sáu thở dài, rồi nói:

- Tôi vẫn nhớ mợ và Phương Mai. Ngày trước cậu không chịu nghe tôi. Mợ đẹp người lại đẹp nết, ăn nói luôn hòa nhã với mọi người. Vậy mà cậu...

Minh Hùng khoát tay:

- Thôi đừng nhắc đến cô ấy nữa. Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết mình quyết định như vậy đúng hay sai nữa.

Chú Sáu vẫn lảm nhảm:

- Mợ ấy không có tội tình gì cả, chỉ có cái tội là hiền hậu, hay thương người, nên bị người đời hãm hại mà thôi.

Minh Hùng trợn mắt:

- Chú...

Thấy cậu chủ có vẻ không hài lòng về câu nói của mình nên chú Sáu mau mắn nói:

- Xin lỗi, tại tôi quá thương tâm đến mợ mà thôi.

Minh Hùng tức giận:

- Thương thương cái nỗi gì? Người ta đã có hạnh phúc mới rồi chú có cần xôi xa vậy không?

Chú Sáu ngạc nhiên đến sững sờ:

- Cậu nói sao? Mợ đã có gia đình mới rồi ư?

Minh Hùng nói luôn:

- Và đã sinh con trai rồi.

Chú Sáu ỉu xìu ngồi phịch xuống ghế nhắc lại:

- Mợ đã có gia đình và có con trai. Cậu ơi! Có đúng không?

Minh Hùng phì cười:

- Tôi dối chú để làm gì!

Chú Sáu làu bàu:

- Như vậy cô Phương Mai sẽ khổ.

Minh Hùng gật đầu:

- Tôi cũng đang đau đầu về vấn đề đó đây.

Chú Sáu lại khuyên.

- Hay là cậu đến tận nhà gặp mợ ấy đặt vấn đề đem cô ấy về đây.

Minh Hùng tỏ vẻ chán chường:

- Đem nó về đây chú không sợ chằn ăn nó sao?

Chú Sáu tiu nghỉu:

- Ờ, cậu nói cũng phải. Hoa Lan đâu phải là người nhân hậu. Với tôi mà cô ấy còn quát tháo, chửi mắng không tiếc lời kia mà.

Minh Hùng thở dài:

- Tôi có gặp cô ấy đưa một số tiền lo cho Phương Mai. Nhưng cô ấy từ chối.

Chú Sáu phàn nàn:

- Mợ ấy làm vậy là cũng phải thôi. Mợ hận cậu vô duyên vô cớ kiếm chuyện đánh đập chửi bới và cuối cùng li dị đi ra khỏi nhà chỉ đôi bàn tay trắng, cuộc sống bên ngoài đâu phải dễ kiếm tiền. Tay nách con thơ thử hỏi mợ không hận cậu sao được.

Minh Hùng thở dài:

- Chuyện đã như vậy rồi có hối hận cũng đâu có kịp.

Chú Sáu lại trầm tư suy nghĩ:

- Bây giờ cậu nên cẩn thận với cha con ông Toàn. Tôi sợ có ngày cậu sẽ bị trắng tay.

Minh Hùng lắc đầu:

- Chắc không đến nỗi nào đâu. Nhưng trong lúc làm việc chú nên để ý Hoàng Việt giúp tôi nhé.

Chú Sáu khoát tay:

- Việc ấy cậu khỏi phải lo.

Minh Hùng đứng lên:

- Chúng ta về thôi!

Chú Sáu cũng đứng lên theo. hai người bước nhanh ra khỏi quán, đâu có ngờ có người đang nhìn theo...

Ông Toàn đi qua đi lại vẻ mặt cau có, dừng lại trước mặt tên tay chân thân tín là Tư Trung, ông quát:

- Mày đã nghe tụi nó nói những gì?

Tư Trung ấp úng:

- Dạ, đứng xa quá tôi đâu nghe được. Tôi chỉ nghe tiếng ông già Sáu bảo Minh Hùng phải cẩn thận.

Ông Đinh Toàn nghiến răng:

- Vậy là chúng nó đã đánh hơi được việc làm của chúng ta rồi. Lão già Sáu chết tiệt ấy ta đã cảnh cáo như vậy mà vẫn chưa thức tỉnh.

Hoa Lan ngồi cạnh đó xen vào, giọng cô thật độc ác:

- Vậy cha không chịu tống lão ra khỏi công ty cho rồi.

Ông quay lại nhìn con gái:

- Bộ con tưởng dễ dàng lắm sao? Còn thằng Hùng đó. Lão ấy là người thân duy nhất của nó mà.

Hoàng Việt cũng bắt đầu húng hắng:

- Việc gì cũng phải từ từ, em làm quá thằng Hùng nó nghi ngờ là mất công toi đó.

Ông Toàn gật gù:

- Hoàng Việt nói rất đúng. Chúng ta phải cẩn thận.

Hoa Lan lo lắng:

- Cha à đến bây giờ nhà cửa tiền bạc, và cả cái công ty này nữa đều là của hắn cả, trên pháp lý con đâu có gì?

Hoàng Việt mỉm cười nhìn Hoa Lan:

- Em khờ quá! Còn Hoa Minh chi. Nó là bùa hộ mệnh của em mà.

Hoa Lan đã hiểu ra, cô mím môi:

- Anhấy rất thương mến Hoa Minh.

Hoàng Việt động viên:

- Em nên cẩn trọng trong lời nói của mình và cố gắng tạo thêm tình gắn bó hơn giữa Hoa Minh và thằng Hùng.

Quay sang Tư Trung:

- Thôi chú mày về nghỉ đi. Sáng ngày mai đến đây có việc.

Tư Trung lui ra, Hoàng Việt nhìn Hoa Lan giọng như mệt mỏi:

- Em vào làm chút gì mang ra đây, để anh và ba có chút chuyện phải bàn.

Hoa Lan lùi vào trong Hoàng Việt thì thầm:

- Ba thấy thế nào về việc con bàn hôm nọ.

Ông Toàn chép miệng:

- Chuyện đẻ ra tiền ai cũng ham. Nhưng tao lo lắm.

Hoàng Việt vội tìm lời trấn an:

- Có gì mà ba phải sợ. Mình để hàng vào xe, tìm cớ bảo thằng Hùng đi chuyến xe ấy. Con sẽ bí mật đi sau xe mà.

Ông Toàn do dự:

- Làm như vậy có an toan không?

Hoàng Việt vẽ vời ra chuyến hàng trót lọt tiền vào túi hàng trăm triệu, làm cho kẻ háu tiền như ông Toàn phải chớp chớp con mắt ti hí của lão, lão gật gù:

- Vậy hãy làm một chuyến xem sao. Nhưng mà hàng ở đâu mà có.

Hoàng Việt đáp gọn:

- Chuyện ấy ba để con lo.

Ông Toàn dặn dò:

- Mày phải cẩn thận đó. Lơ mơ là vào tù nghe con.

Hoàng Việt nói vẻ tự tin:

- Ba hãy an tâm.

Ông Toàn đồng ý ngay:

- Thôi được rồi cứ như vậy mà làm. Trước khi chấm dứt câu chuyện, Hoàng Việt nhắc khéo:

- Chuyện này chỉ có ba và con biết thôi. Ba nhớ đừng cho Hoa Lan biết, đàn bà dễ làm hư chuyện lắm.

Ông Toàn gật gù:

Được rồi, con an tâm đi.

Hoàng Việt đã trở về phòng của mình, Hoa Lan mang cà phê ra:

- Hoàng Việt đâu cha?

- Nó về phòng rồi.

Cô lo lắng:

- Anh ấy không khỏe sao cha.

Ông Toàn lắc đầu:

- Không, nó chỉ buồn ngủ thôi.

Hoa Lan sà xuống cạnh ông Toàn:

- Cha và anh ấy đang bàn việc gì quan trọng lắm phải không.

Ông lắc đầu nhìn con gái:

- Sao con lại hỏi như vậy?

Hoa Lan phụng phịu:

- Cha định giấu con nữa sao?

Ông Toàn phì cười:

- Gì đâu mà phải giấu. Theo con thì có chuyện gì nào?

Hoa Lan dỗi hờn:

- Cha và Hoàng Việt đang giấu con việc gì đó.

Ông Toàn nhăn nhó:

- Cha đã nói rồi. Không có việc gì cả. Chỉ là những việc của công ty thôi. Nè con nên cẩn thận khi tiếp xúc với thằng Việt đó. Thằng Hùng mà nghi ngờ thì hỏng việc hết nghe chưa.

Hoa Lan hí hửng đáp:

- Dạ con hiểu mà cha.

Ông dặn thật tỉ mỉ:

- Cả với người ăn kẻ ở con cũng phải dè dặt.

- Tụi nó toàn là người của mình.

Ông Toàn lắc đầu:

- Chưa hẳn là như vậy đâu. Lão già Sáu là cái gai trong mắt chúng ta đó.

Hoa Lan hậm hực:

- Lão ấy dám làm gì con chứ!

Ông Toàn ngắt lời:

- Đấy, con lại quá tự tin nữa rồi. Đừng có chủ quan như vậy.

Minh Hùng xuất hiện làm cả hai giật mình. Ông Toàn hắng giọng:

- Con đi đâu mà tai sai mấy đứa công nhân tìm mãi mà không gặp?

Minh Hùng ngồi xuống ghế, Hoa Lan sà xuống ngồi bên cạnh, hỏi một câu trịch trượng:

- Đi đâu cũng không chịu nói một tiếng làm cả nhà lo lắng.

Minh Hùng rít hơi thuốc dài, từ từ nhả khói anh đáp nhát gừng:

- Đi uống bia với mấy thằng bạn.

Hoa Lan chì chiết:

- Anh thì sung sướng quá, đâu cần biết mọi người quan tâm, lo cho anh.

Đổi tư thế ngồi Minh Hùng xoáy sâu vào đôi mắt của vợ:

- Em hôm nay làm sao vậy. Và học đâu lối nói chuyện nghe hay quá?

Ông Toàn lườm Hoa Lan một cái đầy ý nghĩa. Hoa Lan lúng túng nói chống chế:

- Thì em lo cho anh nên mới nói vậy thôi. Nếu anh không muốn nghe thì em không nói nữa vậy.

Minh Hùng vuốt tóc vợ, giọng đầy âu yếm:

- Cả ngày em đã bận bịu công việc lại còn lo cho con nữa, chưa thấy mệt sao mà còn lo cho anh. Vì sợ sức khỏe của em anh mới nói thế.

Hoa Lan ngả đầu lên vai chồng thì thầm:

- Em chỉ sợ anh bê tha rồi quên vợ quên con.

Minh Hùng sỉ lên trán sợ:

- Thôi đi cô, cứ ca cẩm điệp khúc ấy mãi. Tôi đâu dám đèo bồng với ai nữa.

Ông Toàn rầy con:

- Hoa Lan này, con quản lý chồng vừa vừa thôi. Con cũng nên để cho nó có những giây phút thư giãn chứ.

Minh Hùng vui vui nhìn cha vợ:

- Con cám ơn cha. Nhưng con đâu dám có ý thích ấy. Chỉ tổ gây thêm phiền phức cha ạ.

Ông Toàn gật gù:

- Con nghĩ được vậy là tốt phước cho mẹ con nó rồi.

Hoa Lan nhướng mày:

- Cha khen quá làm ảnh lên mặt.

Nhìn đồng hồ, Minh Hùng vội giục vợ:

- Đến giờ rước Hoa Minh rồi.

Hoa Lan vờ như không quan tâm:

- Để thằng Tư Trung đi rước được rồi.

Minh Hùng nhìn vợ lắc đầu tỏ ra không đồng ý:

- Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, để ai rước anh cũng không an tâm đâu.

Hoa Lan vờ mệ mỏi:

- Em cảm thấy chóng mặt lắm. Anh đi rước con bé đi.

Ông Toàn trách con gái:

- Chuyện ấy mà con cũng đẩy đùn cho chồng con nữa sao? Người ta làm việc cả ngày rồi. Con thật là...

Minh Hùng bênh vực vợ:

- Dạ không sao đâu. Hoa Lan mấy hôm nay cứ kêu đau đầu mãi. Vợ con không khỏe, để con đi rước Hoa Minh, tiện thể con dẫn nó đi mua đồ chơi luôn.

Hoa Lan dặn dò:

- Anh mua ít thôi, đừng bên cả cửa hàng đồ chơi về đây nhé!

Minh Hùng cười với vợ:

- Em lại tiếc tiền với con rồi!

Ông Toàn giục con rể:

- Thôi đi đi, ở đó mà đôi co với nó mãi sao!

Minh Hùng đi rồi. Hoa Lan nói với cha:

- Cha thấy anh ấy thương Hoa Minh đâu có ít.

Ông Toàn gật gù:

- Vì vậy cho nên con mới làm mưa làm gió với nó được.

Hoa Lan nói với cha về những mâu thuẫn đang diễn ra trong lòng mình:

- Cha à, đôi lúc con nhận thấy sống với Minh Hùng con mới thực sự là hạnh phúc, anh ấy mới là cây tùng cây bách để cho con nương tựa suốt cuộc đời.

Ông Toàn ngăn:

- Nhưng Hoa Minh không phải là con của nó cơ mà. Lỡ nó phát hiện ra liệu con có còn hạnh phúc hay không?

Hoa Lan gật đầu nói:

- Nếu cha và con không nói làm sao mà anh ấy biết.

Nghiêm giọng ông Toàn bảo con:

- Còn thằng Hoàng Việt con nghĩ sao! Liệu nó có để yên cho con không?

Hoa Lan phụng phịu với cha:

- Cha à, cha có thể giúp con được không?

Ông Toàn tỏ vẻ đăm chiêu, giọng ông trở nên hùng hồn:

- Con an tâm đi. Hoàng Việt không đến nỗi nào đâu. Nó rất thông minh và nhạy bén trong việc làm ăn. Nếu có cơ sở nó sẽ ăn nên làm ra đó con ạ.

Hoa Lan vẫn chưa tin tưởng cô lo lắng:

- Tiền đâu làm vốn để mở cơ sở kinh doanh khác.

Ông Toàn cười khà khà tỏ thái độ đắc thắng:

- Tại sao lại phải mở cơ sở khác, ở đây không tiện sao?

Hoa Lan ngờ vực hỏi:

- Nhưng mà nhà, đất này là của anh ta.

- Đành là vậy. Nhưng ta có cách thì nó sẽ ngược lại.

Hoa Lan tròn mắt:

- Cha nói vậy có nghĩa là...

Ông Toàn khoát tay:

- Con đừng suy nghĩ làm gì cho mệt. Hãy để cho cha và Hoàng Việt tính.

Hoa Lan lo lắng:

- Liệu có thành công không cha.

- Con cứ an tâm mà tin vào kế hoạch của cha và Hoàng Việt.

Hoa Lan mím môi, cô nở nụ cười mãn nguyện. Như vậy là ta đã trả được mối thù với Phương Hà rồi. Nó đã cho ta sống dở chết dở từ khi nó cướp đi Minh Hùng yêu dấu của mình. Từ ngày Minh Hùng cưới Phương Hà là bắt đầu Hoa Lan lao vào con đường nghiệt ngã, ăn chơi trác tán, men rượu say mèm để vùi chôn những đắng cay của cuộc đời, dần dà cô trao thân cho Hoàng Việt, kẻ si tình Hoa Lan từ lâu...

... Bà Phúc cứ hết nhìn người bạn gái năm xưa của mình lại nhìn Phương Hà và nhìn hai đứa nhỏ đang chơi cùng nhau trước sân nhà. Đôi mắt bà rân rất nước mắt, bà nói như không ra lời, vì sự việc quá bất ngờ:

- Phương... Lan! Bạn không nhận ra tôi sao?

Bà Phương Lan hơi nhíu mày, hình dung lại tất cả những hình bóng của đám bạn năm xưa. Phương Lan kêu lên:

- Có phải là Cúc Hương đây không?

Hai người nhận ra nhau và ôm chầm lấy nhau trong mừng mừng tủi tủi. Phương Lan nói như reo:

- A! Con nhỏ Cúc Hương đây à. Đâu có ngờ cuối đời lại gặp nhau như thế này. Vẫn đẹp như xưa.

Bà Phúc lườm bạn:

- Vẫn cái tật của ngày xưa.

Bà Phương Lan làu bàu:

- Đã nói là cái tật thì làm sao mà bỏ cho được. Nào hãy kể cho ta nghe về chuyện của bạn, từ lúc bặt tin nhau đến bây giờ sống ra sao? Chồng con thế nào?

Bà Phúc ngó bạn trân trân, đôi mắt chợt long lanh những giọt nước mắt:

- Bạn không biết gì thật sao Phương Lan?

Phương Lan lắc đầu nhìn bạn:

- Biết mà biết gì cơ?

Bà Phúc nghi ngờ:

- Này bạn giả đò không biết hay sao chứ?

Phương Lan hơi nhíu mày:

- Đừng hỏi vòng vo nữa. Ta chẳng hề biết gì cả. Mi muốn hỏi ta điều gì?

Cúc Hương buột miệng:

- Về Sĩ Tân!

Phương Lan như chồm người lên, đôi mắt bà ánh lên long lanh, miệng lẩm bẩm:

- Sĩ Tân ư? Sĩ Tân bây giờ ra sao? Vì sao bạn lại nhắc đến tên ấy.

Cúc Hương thăm dò ý bạn:

- Này Phương Lan! Mi vẫn còn nhớ Sĩ Tân chứ? Mi không hận anh ta sao?

Phương Lan lắc đầu:

- Hận và thương ngang nhau mà. Vì đấy cũng có ta một phần. Tại ta mà anh ấy mới như vậy.

Cúc Hương thở dài:

- Tánh bạn vẫn không hề thay đổi vẫn vị tha, và luôn nhận phần thiệt thòi về mình.

Phương Lan nguýt bạn:

- Nãy giờ mi chưa trả lời câu hỏi của ta.

Cúc Hương trêu bạn:

- Ôi trời! Tình yêu sống lại trong lòng bạn rồi sao?

Phương Lan hậm hực:

- Này, đã già hết rồi nhé! Đừng có mà nói bậy các cháu nghe được là cười chế.

Phương Hà nãy giờ vẫn ngồi im lặng chú ý lắng nghe câu chuyện giữa hai người. Sĩ Tân là ai vậy? Hình như người ấy có liên quan gì đó rất gần với mẹ mình. Tiếng bà Cúc Hương lại vang lên:

- Kìa, nhưng ta thấy mi vẫn còn đẹp gái lắm. Vẫn đôi mắt to đen long lanh sáng ngời nhìn vẫn còn thu hút đám mày râu sờm sờm.

Phương Lan nhảy nẩy:

- Mi đừng có lấp lửng, mi chưa trả lời câu hỏi của ta.

Cúc Hương lại đùa:

- Nôn nóng như thế thì khỏi người ta hiểu lầm. Mi làm ta nhớ lại những kỷ niệm thời tụi mình là sinh viên.

Phương Lan tròn mắt nhìn bạn:

- Mi nhắc lại chuyện thời ấy để làm gì chứ. Cái quá khứ quỷ quái ấy ta không muốn nhớ làm gì?

Cúc Hương bật cười lớn:

- Quá khứ mi không muốn nhớ nhưng hình bóng một người mi không thể nào quên được phải không?

Phương Lan lườm bạn:

- Mi lúc nào cũng đùa được. Già rồi mà vẫn thế!

Cúc Hương phì cười:

- Người ta thường nói: "Giang sơn dễ đổi nhưng bản chất con người thì khó dời" mà.

Phương Lan mỉm cười theo bạn:

- Nhưng già rồi cũng cần phải chững chạc một chút chứ?

Cúc Hương xua tay:

- Bặt tin mười mấy năm nay. Ta mất đi người tri kỷ. Cố nén tâm sự bao năm nay, giờ có dịp phun ra mi thông cảm.

Phương Lan lại đùa:

- Ta vẫn nhớ cô bạn Cúc Hương của ta mà, khi nhả ngọc phun châu thì đôi khi không biết đâu mà dừng, cứ thao thao, bất tuyệt rốt cuộc chẳng ai hiểu được điều gì mi muốn nói.

Cả hai người lại cười vang họ, hồn nhiên trở lại cái tuổi còn là sinh viên. Phương Hà cũng vui lây cùng hai bà già. Bà Cúc Hương nhăn nhó:

- Ôi mi, mi vẫn còn nhớ câu chuyện ấy ư?

Phương Lan bật cười:

- Nhớ chứ! Đó là kỷ niệm đáng yêu mà.

Cúc Hương xì mũi:

- Mi giễu ta thì có.

Phương Lan trở lại vấn đề. Bà nhìn bạn như van xin:

- Nào, mi hãy nói cho ta nghe về Sĩ Tân đi.

Cúc Hương thăm dò ý bạn:

- Mi không hận anh ta sao mà cứ hỏi hoài vậy?

Phương Lan vẫn nói:

- Yêu và hận ngang nhau. Nhưng ta vẫn muốn biết ông ấy hiện giờ ra sao còn sống hay chết.

Cúc Hương chưa trả lời thẳng vào câu hỏi của bạn mà hỏi lại:

- Mi có còn hận Kim Hồng không?

Phương Lan lắc đầu:

- Ta có hận cô ấy đâu mà còn hay hết.

Cúc Hương nhăn mặt, vẻ khó hiểu:

- Mi không hận bà ta thật à?

- Không! Mi...

Cúc Hương ngắt lời:

- Ta chỉ muốn hỏi vậy thôi.

Phương Lan thở dài:

- Tuy trong câu chuyện đau lòng trước đây Kim Hồng là người có lỗi. Nhưng ta đã quên hết rồi.

Cúc Hương thì thầm:

- Vẫn là Phương Lan. một cô bạn yếu đuối ngày nào, tình yêu và tình bạn, mi luôn vị tha, và cởi mở với mọi người. Chính vì thế mà mi mất Sĩ Tân.

Phương Lan chép miệng:

- Phải, ta mất Sĩ Tân và một người bạn thân. Nhưng đến giờ này mi vẫn chưa cho ta biết Sĩ Tân hiện giờ ra sao?

Nhìn vẻ mặt chờ đợi của bạn Cúc Hương không nở đùa nữa mà nghiêm túc nói:

- Sĩ Tân đang sống định cư tại Mỹ.

Phương Lan há hốc mồm:

- Có thật vậy không?

Cúc Hương nhìn sâu vào đôi mắt bạn:

- Này mi đang buồn hay vui thế? Khi hay tin người chồng phản bội của mình vẫn còn sống?

Phương Lan lắc đầu:

- Ta đã nói với mi rồi. Ta không giận ông ấy. Bây giờ ta chỉ sống vì con vì cháu thôi mà.

Xiết mạnh tay bạn Cúc Hương thật cảm động.

- Mi thật cao cả Phương Lan ạ. Từ ngày ấy đến giờ mi vẫn ở vậy nuôi con ư?

Phương Lan trầm giọng:

- Vì ta hy vọng ngày nào đó Sĩ Tân sẽ quay về.

Cúc Hương sáng mắt:

- Mi nói có thật không?

Phương Lan ngắt lời bạn:

- Vì giữa ta và anh ấy có sợi dây ràng buộc. Đó là Phương Hà con gái yêu của ta. Nó cần phải có người cha sau bao năm xa cách.

Phương Hà ôm vai mẹ xen vào:

- Mẹ ơi! Cha con vẫn còn sống sao? Cha con hiện ở đâu?

Cúc Hương nhìn Phương Hà nhận xét:

- Con nhỏ giống Sĩ Tân nhiều quá.

Phương Lan rưng rưng nước mắt, nói như nghẹn lời:

- Tội nghiệp từ bé đến giờ nó có biết mặt cha ra sao? Nó chỉ biết ông ấy qua những tấm hình.

Cúc Hương cảm động nhìn Phương Hà một cô gái thùy mị nết na. Khuôn mặt đầy đặn, đẹp một cách ai nhìn qua cũng cảm thấy mến. Thảo nào thằng Hoài Nhân không si mê làm sao được. Bà thầm khen con mình có cặp mắt nhìn người thật tinh tường. Bà thoáng thở dài vì chuyện đã lỡ dỡ hết rồi. Thấy bạn có vẻ tư lự. Phương Lan sốt ruột hỏi:

- Sĩ Tân có chuyện gì rồi phải không? Cúc Hương mi hãy nói thật cho ta nghe đi.

Cúc Hương lắc đầu:

- Có chuyện ư? Là chuyện gì? Anh ta đang sống ở phương xa là một tỉ phú đó.

Phương Lan cằn nhằn:

- Sống giàu sang ư? Vậy mà không một lần nào tìm kiếm mẹ con tôi.

Cúc Hương lên tiếng phân minh:

- Mi trách anh ấy vậy là không đúng rồi. Có mấy lần hồi hương, anh ấy đi lục lọi tìm hai mẹ con mi khắp mọi hẻm, ngách ở thành phố nhưng không gặp.

Phương Lan gật gù:

- Kể cũng phải. Vì từ khi anh ấy ôm tài sản ra đi, mình bán luôn căn nhà kỷ niệm ấy. Về đây tá túc với ngoại của Phương Hà. Ngày bà mất mẹ con mình ở đây thờ cúng bà luôn.

Cúc Hương kêu lên:

- Ôi, vậy là đà trách lầm anh ấy rồi.

Phương Lan tần ngần, suy nghĩ:

- Nhưng còn Kim Hồng, cô ấy không theo Sĩ Tân sao?

Cúc Hương lắc đầu:

- Theo sao được mà theo.

Phương Lan nhíu mày:

- Họ yêu nhau lắm cơ mà.

- Yêu thì yêu. Chỉ có Sĩ Tân là đắm say nhan sắc của cô ta thôi. Còn ngược lại cô ấy muốn lợi dụng anh ấy mà thôi.

Phương Lan như người từ cung trăng rơi xuống:

- Như vậy có nghĩa là....

- Ừ, bào thai ấy không phải là của Sĩ Tân, mà là của người khác.

Phương Lan ngạc nhiên:

- Vì vậy mà Sĩ Tân biết được và chia tay với Kim Hồng.

Cúc Hương lườm bạn:

- Mi thông minh đó!

Phương Lan nguýt bạn:

- Mi cho ta là đần độn chứ gì?

- Hừm! Không là đần độn. Nhưng yêu quá hóa điên, đùng đùng lại đòi li dị để ôm "bầu tâm sự" một mình.

Phương Lan tâm sự:

- Lúc ấy thật sự ta bị hụt hẫng, bị xúc động mạnh vì nỗi ghen hờn làm ta mất cả lí trí, nên quyết định xin ly hôn.

Cúc Hương trách yêu bạn:

- Thế là kẻ mất chồng chính là mi.

Phương Lan ân hận nói:

- Mi biết không? Khi sinh con ta buồn chán, bị kẻ xấu lợi dụng xúi giục, ta lao vào cuộc chơi đỏ đoen, đến khi tiền bán nhà không còn, nợ nần chồng chất, mẹ ta đau nặng không tiền lo thuốc thang, bà chết trong sự hối hận của ta. Bà chết mới thức tỉnh được ta đó. Con gái ta có lẽ nó hận ta lắm. Tại ta mà nó mới khổ.

Phương Hà vẫn ôm tay mẹ:

- Mẹ, mẹ lại dằn vặt nữa rồi. Mẹ hãy quên đi mà.

Cúc Hương động viên bạn:

- Con nó đã hiểu mi rồi mà đừng nên như thế. Cố gắng vui sống bên mấy đứa cháu. Nó đang rất cần bà ngoại.

Phương Lan hạnh phúc nói:

- Ta cũng rất mừng và được an ủi là được hai đứa cháu rất ngoan hiền, dễ thương cũng làm ấm lại lòng già.

Cúc Hương phân trần, như so bì:

- Mi vậy là hạnh phúc quá còn gì. Còn ta vẫn một mình thui thủi.

Giọng buồn buồn Phương Lan tâm sự:

- Tội nghiệp con nhỏ. Nó cũng bị chồng ruồng bỏ như ta vậy.

Cúc Hương tròn mắt:

- Nó bị chồng bỏ ư?

Đưa tay chỉ về phía hai đứa bé đang chơi với nhau trên ghế xích đu:

- Nó ly dị khi đang mang thai thằng nhóc đó.

Phương Lan bèn hỏi:

- Này, mi làm sao vậy? Bị bệnh ư?

Cúc Hương lắc đầu:

- Không, không đâu. Nhưng mà ta...

Phương Lan nắm tay bạn:

- Này, mi làm sao vậy?

Phương Hà cũng không khỏi ngạc nhiên:

- Dì ơi, dì có làm sao không?

Cúc Hương nhìn vào mắt Phương Hà hổn hển nói:

- Cháu và Hoài Nhân yêu nhau phải không?

Phương Hà tròn mắt, hơi lùi lại, miệng lắp bắp:

- Ai... ai nói với dì như vậy?

Cúc Hương thốt lên:

- Hải Điệp!

Phương Hà mím môi:

- Cô ấy đặt điều nói xấu con. Con chưa bao giờ yêu thương anh Hoài Nhân. Con xem anh ấy như người anh của mình. Nhưng còn anh ấy có yêu con hay không là quyền của anh ấy. Con làm sao mà ngăn được chứ.

Cúc Hương ngập ngừng:

- Như vậy... là con không yêu nó và không hề gần gũi với nó.

Phương Hà bậm môi:

- Sao dì lại hỏi con như vậy? Con là con người buông thả vậy sao?

Thấy thái độ Phương Hà quả quyết liệt bà Cúc Hương xoa dịu:

- Phương Hà, con đừng hiểu lầm dì, dì hỏi như vậy là tốt cho con thôi.

Phương Lan không hiểu gì cả. Nàng nhăn nhó:

- Nãy giờ hai dì cháu nói gì mà tôi không hiểu gì cả.

Cúc Hương lắc đầu trấn an bạn:

- Tất cả là sự hiểu lầm thôi.

Phương Lan hỏi lại:

- Hiểu lầm ư?

- Đúng vậy?

Phương Hà tức giận lắm. Nhưng dì Hương là bạn của mẹ nên nàng đành nuốt giận vào lòng:

- Hải Điệp thật là quá quắt. Anh Hoài Nhân sẽ khổ dài dài.

Cúc Hương nhìn Phương Hà:

- Thú thật dì cũng đang ân hận đây.

Phương Hà tròn mắt:

- Dì ân hận điều gì?

- Hấp tấp cưới Hải Điệp cho nó bây giờ mới khổ.

Phương Lan tò mò hỏi:

- Hải Điệp là ai?

Cúc Hương đành phải nói sự thật:

- Nó là con gái của Kim Hồng.

- Là con gái của Kim Hồng ư? Vậy mi làm xui gia với Kim Hồng rồi à?

Cúc Hương gật gù:

- Phải, vì một câu hứa ngày xưa.

- Mi hứa gì với cô ta.

Cúc Hương giải bày:

- Ngày xưa khi biết bào thai ấy không phải là của mình nên Sĩ Tân chán nản bỏ ra đi. Lúc ấy Kim Hồng đòi tự tử, mình khuyên ngăn và hứa sẽ nâng đỡ mẹ con họ. Nếu sinh con trai thì kết nghĩa anh em với Hoài Nhân còn như con gái thì kết tình xui gia vì vậy Kim Hồng lấy lại tinh thần mà sống đến bây giờ.

Phương Lan thở dài, giọng trầm buồn:

- Xung quanh ta còn xảy ra biết bao nhiêu chuyện đau thương mà ta nào hay biết. Nghĩ sự đời sao quá trớ trêu.

Phương Hà ấm ức:

- Người chịu thiệt thòi nhất là con đây.

Cúc Hương an ủi:

- Nay dì đã biết mẹ con con ở đây rồi, dì không để ai ăn hiếp mẹ con con nữa đâu.

Phương Lan phì cười:

- Mi dám chắc là bảo vệ được mẹ con ta sao?

- Dĩ nhiên rồi. Này Phương Hà!

- Dạ!

- Con vẫn còn làm chỗ cũ chứ?

Phương Hà đáp nhẹ:

- Vâng!

- Mấy hôm nay con thấy Hoài Nhân ra sao?

Phương Hà đáp:

- Dạ, anh ấy vẫn đi làm bình thường. Tuy có điều hơi buồn dì ạ!

Cúc Hương chép miệng:

- Đó là do cái lỗi của dì con ạ. Bây giờ ván đã đóng thuyền rồi. Có ân hận cũng chẳng được.

Phương Hà ngạc nhiên hỏi:

- Dì nói vậy là sao?

Cúc Hương thở dài:

- Hải Điệp càng ngày càng quá quắt! Đi sớm về muộn, coi mẹ chồng và chồng chẳng ra gì cả. Hỗn láo, xấc xược khó chịu lắm.

Phương Hà chép miệng:

- Nói như vậy là tội nghiệp cho anh Nhân rồi. Anh ấy hiền từ và nhân hậu.

Cúc Hương hỏi một câu vớ vẫn:

- Con có yêu nó không?

Phương Hà lắc đầu nguầy nguậy:

- Dạ không, cháu xem anh ấy như là người anh của mình. Cháu đâu dám để anh ấy phải gánh nặng gia đình mình. Cháu từ chối tình yêu của anh ấy vì cháu luôn trân trọng đức độ của anh.

Cúc Hương rất cảm động trước người con gái, mà trước đây bà bị Hải Điệp làm cho lú lẫn, không tiếc lời mắng chửi bà cảm thấy ân hận vô cùng. Bà nói với Phương Hà để chuộc lỗi:

- Cháu thật là con của mẹ Phương Lan không hơn không kém. Nhẫn nhục và lòng can đảm.

Phương Lan phì cười:

- Nè, đừng có mà ở đó nói tốt cho người ta nghe.

Cúc Hương cũng cảm thấy trong lòng thoải mái:

- Nhìn mẹ con, bà cháu của mi mà ta phát thèm.

Phương Hà nói một câu như dỗ dành, như an ủi:

- Mai mốt Hải Điệp sẽ sinh cho dì một đàn cháu xinh xắn, cho dì ẳm bồng.

Cúc Hương đang vui nghe Phương Hà nói vậy trở giọng buồn:

- Có lẽ ta sẽ chẳng bao giờ có cháu để ẵm bồng.

Phương Hà ngạc nhiên:

- Sao vậy Cúc Hương? Mi nói sao mà nghe bi quan đến vậy?

Cúc Hương lắc đầu:

- Hải Điệp mang chứng bệnh vô sinh.

Phương Lan ngơ ngác:

- Vô sinh ư?

Cúc Hương mím môi:

- Đó là cái giá mà ta phải trả đó Phương Lan ạ?

Phương Hà an ủi:

- Dì ơi! Coi chừng dì và anh Nhân bị Hải Điệp lừa đó. Nó làm sao mà vô sinh được cô chứ?

Bà Cúc Hương hơi nhíu mày:

- Con nói cũng có lý.

Bà Phương Lan xen vào:

- Mấy đứa con gái bây giờ lạ đời lắm có chồng nhưng không muốn sinh con đẻ cái cho tụi già mình ẵm bồng.

Phương Hà nhìn mẹ nở nụ cười:

- Vậy mẹ chưa ngán sao?

Bà mắng yêu con gái:

- Cha tổ mi! Ta còn muốn con sinh thêm vài đứa nữa đó.

Phương Hà lè lưỡi cười khúc khích:

- Con đâu mà lắm vậy mẹ.

Bà Cúc Hương cảm thấy vui lâu với niềm hạnh phúc của hai mẹ con của Phương Lan. Nghĩ về phận mình bà chợt thở dài:

- Không biết chừng nào ta mới được thấy cảnh này. Thôi mình về đây!

Tiễn bạn ra tận cổng, hai người còn rù rì chuyện gì đó. Phương Hà thấy mẹ ánh lên từ đôi mắt đợi chờ một niềm vui, niềm hy vọng.

- Phương Mai! Phương...

Hoa Lan giận dữ đánh mạnh vào vai Minh Hùng, cô quát:

- Dậy đi!

Minh Hùng đang ngủ phải giật mình ngồi dậy, chàng ngơ ngác:

- Em làm gì mà ầm lên vậy?

Hoa Lan ném cho chàng cái nhìn nẩy lửa. Chưa bao giờ chàng thấy Hoa Lan giận dữ đến như vậy. Cô hét:

- Anh nhớ nó lắm phải không?

Minh Hùng ngạc nhiên:

- Nhớ nó là nhớ ai? Em hỏi gì vậy?

Hoa Lan cười chua chát:

- Anh còn hỏi cô câu nữa ư?

Minh Hùng cũng chưa hiểu chuyện gì. Nên khề khà:

- Anh muốn ngủ một chút cũng không yên được với em.

Hoa Lan hầm hừ:

- Đến giấc ngủ mà anh cũng nhớ đến nó. Vậy không đi tìm nó đi.

Minh Hùng phì cười:

- Em lạ thật!

Hoa Lan lay mạnh vai chồng:

- Anh tỉnh ngủ chưa!

Minh Hùng nổi giận:

- Em làm cái trò gì vậy? Anh muốn ngủ một chút mà. Em không biết điều đó ư?

Hoa Lan hậm hẹ:

- Ngủ ư? Ngủ mà cứ gọi tên con nhỏ đó.

Minh Hùng ngạc nhiên:

- Gọi t