Chương 2
Tối đó, mặc dù đã cố gắng hết sức, Peter cũng về nhà sau mười một giờ đêm. Anh mệt rã rời, chỉ muốn tắm rửa xong là đi ngủ ngay. Tanya nghĩ rằng không có cách gì hai vợ chồng nói chuyện với nhau được vào tối đó. Hồi xế chiều, cô đã quyết định sẽ không nói gì với Peter về việc Douglas Wayne đề nghị cô làm phim. Cô quyết định từ chối việc này. Khi Peter tắm xong, chui vào giường thì Tanya đang thiu thiu ngủ. Anh quàng tay ôm quanh vai cô, cô mỉm cười, mắt vẫn nhắm, miệng lẩm bẩm với vẻ hài lòng.
-... ngày dài... - cô lẩm bẩm, giọng ngái ngủ, lưng quay về phía chồng. Anh kéo cô vào sát mình hơn. Người anh thơm mùi xà phòng tắm và dầu gội đầu. Anh luôn luôn có mùi thơm như thế, ngay cả khi thức dậy vào buổi sáng. Cô bèn quay người trong vòng tay anh và hôn anh. Anh ôm chặt cô vào lòng một lát. -... Ngày tệ không? - Cô hỏi nho nhỏ.
- Không, chỉ dài thôi, - anh đáp, ngắm cô trong ánh trăng xuyên qua cửa sổ vào phòng. Ở nhà yên ổn cả chứ em?
- Tốt, - cô đáp, nép người trong vòng tay chồng. Cô rất thích được nằm như thế này. Cô rất thích buổi tối được nằm bên chồng và buổi sáng thức dậy trong vòng tay anh. Hai mươi năm không có gì thay đổi. - Các con đi chơi hết. - Đang là mùa hè, các con họ thường đi chơi với bạn bè. Cô biết các cô gái đang ở chơi tại nhà bạn chúng và Jason có trách nhiệm bảo vệ đồng thời kiêm tài xế. Hiếm khi cậu ta đi chơi về quá khuya, nên cô cảm thấy an tâm đi ngủ mà không phải đợi cậu về. Cậu ta luôn luôn mang theo điện thoại di động, nên cô có thể gọi cho cậu bất cứ lúc nào. Ba đứa con của họ đều rất ngoan, ngay cả khi còn tuổi vị thành niên, chúng cũng không gây cho bố mẹ nhiều chuyện rắc rối.
Peter và Tanya âu yếm nhau chừng năm phút thì ngủ. Sáng hôm sau, Peter thức dậy trước cô. Khi cô đánh răng thì anh đang ở phòng tắm. Cô mặc áo ngủ đi xuống nhà dưới để làm buổi sáng. Khi đi xuống, cô nhìn vào phòng của Jason, thấy cậu đang ngủ say. Nhiều giờ nữa cậu mới dậy. Khi Peter xuống lầu, cô đã dọn bữa sáng lên bàn cho anh. Trông anh rất đẹp trai trong bộ com lê mùa hè màu xám, áo sơ mi trắng, cà vạt đen. Thấy chồng mặc áo quần tươm tất, cô biết hôm nay anh phải ra tòa. Nếu không, anh chỉ mặc áo sơ mi thể thao, quần kaki và thỉnh thoảng còn mặc quần jeans, nhất là vào những ngày thứ sáu. Hôm nay trông anh trẻ trung, dễ thương giống như ngày nào họ mới gặp nhau. Họ là một cặp vợ chồng đẹp đôi. Cô cười với anh khi anh đi vào, ngồi xuống trước đĩa ngũ cốc, đĩa trứng luộc, cà phê, bánh mì nướng và đĩa trái cây. Anh thích ăn sáng thật nhiều, nên cô thường dậy sớm để nấu cho anh và các con khi chúng đi học. Cô tự hào về việc chăm sóc chồng con.
- Hôm nay chắc anh ra tòa án, - cô nói. Anh đang xem báo và gật đầu.
- Chỉ xuất hiện một lát thôi để hỏi tội phạm về một vấn đề nhỏ. Hôm nay em làm gì? Gặp anh ở thành phố để đi ăn tối nhé? Bọn anh đã chuẩn bị công việc hoàn tất vào hôm qua rồi.
- Thế thì tuyệt quá. - Cô thường gặp anh trong thành phố để đi ăn tối ít ra một tuần một lần. Thỉnh thoảng họ đi xem vũ ba lê hay nghe hòa nhạc, nhưng phần nhiều họ thích ngồi ăn trong các nhà hàng nhỏ vào các buổi tối, hay đi đâu đó chơi cuối tuần. Họ thích đi xem các nơi trưng bày hội họa, giữ cho tình yêu trường tồn trong cuộc hôn nhân dài hai mươi năm với ba đứa con. Họ yêu nhau thắm thiết.
Khi ăn xong, anh nhìn cô ngồi bên kia bàn, ánh mắt nghiêm trang. Anh hiểu cô rõ hơn cả chính cô nữa.
- Em định giấu anh chuyện gì phải không? - Như mọi khi, Peter nhận xét về cô rất chính xác làm cho cô kinh ngạc. Trong những năm chung sống với nhau, anh đã có những nhận xét về cô rất chính xác như thế. Anh luôn luôn thấu hiểu những điều cô suy nghĩ trong lòng.
- Anh nói nghe thật buồn cười. - Cô cười, ấn tượng về điều anh vừa nói. - Cái gì làm cho anh nghĩ rằng có chuyện em không nói cho anh nghe? - Cô không hiểu tại sao anh biết được. Anh thường vẫn như thế.
- Anh không biết. Anh chỉ có cảm giác như thế thôi. Cách em nhìn anh có điều gì khang khác, như là em có điều cần nói nhưng không muốn nói. Có điều gì vậy em?
- Không có gì. - Anh cười khi cô đáp và cô cũng cười. Cô vừa để lộ chân tướng của mình. Trước sau gì rồi cô cũng phải nói cho anh biết. Cô đã tự nhủ sẽ không nói, nhưng cô không bao giờ giữ chuyện gì bí mật với anh, và anh cũng vậy. Cô biết anh rõ như anh biết cô vậy. - Ôi, mặc... Em sẽ không nói đâu. - Cô thú nhận, rồi rót cho anh tách cà phê thứ hai, sau đó rót cho mình thêm tách trà nữa. Cô ít khi ăn sáng, chỉ uống trà và nhâm nhi những đồ thừa trên đĩa của họ. Thế là đủ. - Chuyện này không quan trọng.
- Nếu em giữ bí mật như thế, tức là chuyện quan trọng. Chuyện gì thế? Chuyện về các con phải không? - Thường là như thế thật, có nhiều chuyện cô giữ bí mật trong một thời gian, rồi cũng nói cho anh biết. Anh giữ bí mật rất giỏi và cô tin tưởng vào sự xét đoán của anh.
Anh rất khéo léo, khôn ngoan, tử tế và không bao giờ làm cô thất vọng.
Cô hít mạnh một hơi, hớp một ngụm trà. Vì vài lý do khiến cho cô rất khó nói chuyện này. Nói về các con thì dễ hơn. Còn chuyện này lại khó, vì nó liên quan đến cô. - Hôm qua Walt có gọi nói chuyện với em. - Cô dừng lại một lát mới nói tiếp. Anh nhìn cô chăm chú, chờ đợi.
- Chuyện gì thế? Chẳng lẽ anh phải đoán điều ông ta nói à? - Anh hỏi, kiên nhẫn chờ đợi và cô cười.
- Phải, có lẽ anh nên đoán để biết. - Cô có vẻ căng thẳng và cảm thấy kỳ lạ khi nói chuyện này với anh. Nghĩ đến chuyện đến L.A ở chín tháng, cô cảm thấy khiếp sợ, chỉ nói ra thôi là đã thấy mình có lỗi rồi, như thể cô đã làm việc gì sai trái. Cô định khi Peter đi làm rồi sẽ gọi Walt để từ chối. Cô muốn làm việc này ngay và gác sang một bên. Vì cô cảm thấy lo sợ khi biết lời đề nghị còn mở rộng và sợ Douglas Wayne sẽ tìm cách bắt cóc cô khỏi gia đình, khỏi cuộc sống quen thuộc mà cô yêu thích. Cô biết nghĩ thế là ngốc, nhưng vẫn thấy lo sợ. Có lẽ cô sợ do một phần mình muốn làm việc đó, còn phần kia lại bị kiềm chế. - Ông ấy gọi để đưa một đề nghị, - cuối cùng cô nói tiếp. - Đề nghị rất tuyệt vời, nhưng em không muốn làm. - Peter nhìn thẳng vào mắt cô, không biết có nên tin vào lời cô hay không. Cô không từ chối cái gì mà mình có thể viết được. Trong hai mươi năm qua, Peter biết rằng Tanya rất cần viết như cần khí trời vậy. Cô chỉ viết trong âm thầm, nhưng đó lại là nhu cầu thiết yếu, và cái gì cô viết ra cũng đều hay. Peter rất tự hào về cô và rất thích các tác phẩm của cô.
- Đề nghị cuốn tuyển tập truyện ngắn khác phải không? - Cô lắc đầu, thở mạnh.
- Phim. Phim nhựa. Người sản xuất thích tác phẩm của em. Em đoán ông ta mê chương trình truyền hình nhiều kỳ do em viết. Ông ta gọi cho Walt, yêu cầu em viết kịch bản cho bộ phim. Cô cố làm ra thản nhiên khi nói, nhưng Peter ngồi bên kia bàn nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.
- Ông ta đề nghị em viết kịch bản cho phim nhựa à?
- Anh có vẻ sững sờ như cô khi mới nghe đề nghị đó lần đầu. - Em không muốn nhận à? Phim nói về chuyện gì? Về sách và ảnh khiêu dâm ư? - Anh không thể nghĩ ra lý do khiến Tanya từ chối bộ phim nào có nội dung ngoài chuyện ấy. Viết kịch bản cho phim nhựa là mơ ước cả đời của cô. Cô nói về chuyện này từ nhiều năm nay. Không có lí do gì để cô từ chối việc này.
- Không, - cô cười đáp. - Em nghĩ có lẽ không phải như thế. Mà cũng có thể, - cô trêu, rồi nhìn vào mắt Peter với vẻ trang nghiêm trở lại. - Em không thể nhận được thôi.
- Tại sao không? Anh không nghĩ ra lý do gì em từ chối việc này. Có chuyện gì xảy ra à? - Peter nghĩ chắc có chuyện gì gay cấn ở đây.
- Việc này sẽ không thuận tiện, - cô đáp, cố không làm cho vấn đề trở nên quá nghiêm trọng. Cô không muốn anh cảm thấy bực mình vì mình nói không. Đây là sự hy sinh của riêng cô. Thực vậy, không đi L.A để viết là một sự hy sinh lớn của cô. Cô không muốn xa anh và các con.
- Tại sao việc không thuận tiện? Nói cho anh nghe nào. Anh sẽ không đi đâu hết, chừng nào em chưa nói. Peter ngồi yên ở bàn, nhìn cô chằm chằm cố tìm hiểu.
- Nếu nhận làm, thì khi họ quay phim, em phải ở lại L.A. Ngoài ra, em chỉ về thăm nhà vào dịp cuối tuần thôi. Em không làm như thế được, tất cả chúng ta sẽ rất khổ, em không muốn đến ở đấy, còn các con gái và anh thì ở đây. Vả lại, năm nay là năm cuối chúng ở nhà.
- Và đây là cơ may cuối cùng em muốn làm trong suốt đời em. - Cả hai đều biết Peter nói đúng.
- Dù đúng là cơ may cuối cùng, thì đây vẫn là việc sai lầm. Em không muốn hy sinh gia đình để làm việc ấy. Nó không đáng giá để em phải hy sinh.
- Tại sao em không về nhà vào những đợt cuối tuần? Dù sao thì các con cũng không ở nhà. Sau khi ở trường về, hoặc là chúng đi chơi với bạn, hoặc là chúng đi chơi thể thao. Anh có thể xoay xở được. Anh và các con có thể thay phiên nhau nấu ăn, em có thể về nhà vào những tối thứ sáu, sau đó trở lại làm việc vào sáng thứ hai.
Như thế có gì bất tiện đâu? Và như thế chỉ vài tháng thôi, đúng không? - Anh muốn làm như thế, nghe anh nói cô muốn chảy nước mắt. Peter thường rất tốt với cô và là người hết sức dễ thương. Như thế sẽ rất khó khăn cho mọi người và dù anh rộng lượng để cho cô nhận lời đề nghị, cô vẫn cảm thấy như thế là không đúng.
- Năm tháng để quay phim. Hai tháng dùng vào các việc trước khi quay và một hay hai tháng dành cho các việc hậu kỳ. Cả thảy sẽ mất tám hay chín tháng. Gần một năm trời. Đòi hỏi như thế là quá nhiều. Peter, em yêu anh rất nhiều vì anh để cho em nhận lời đề nghị đó, nhưng em không thể làm được.
- Có lẽ được. - Anh đáp. Peter suy nghĩ nhiều về vấn đề này, anh không muốn cô từ chối công việc mà cô rất thích.
- Sao? Làm thế thì quá bất côngvới anh. Em sẽ rất nhớ anh. Megan và Molly sẽ giận em mất. Năm nay chúng lên lớp 12 rồi. Em phải ở nhà. Em muốn thế.
- Anh cũng sẽ rất nhớ em, - anh thành thật đáp. - Nhưng có thể các con sẽ bực mình. Em luôn luôn ở nhà để chăm sóc chúng, làm bất cứ việc gì chúng muốn. Việc này có thể làm cho chúng tốt hơn, biết tự lập hơn và anh cũng vậy. Anh không muốn em từ chối việc này. Sẽ không bao giờ có cơ hội khác đâu. Em không nên khước từ việc này. - Trông anh rất hăng hái và đáng yêu khi nói, khiến cô gần như muốn khóc.
- Không, em phải từ chối thôi. Ngay khi anh đi làm rồi, em sẽ gọi Walt để từ chối việc này. - Cô nói một cách bình tĩnh và cương quyết, tin rằng đây là sự lựa chọn đúng đắn.
- Anh không muốn em làm thế. Hãy bảo ông ta đợi đấy. Chúng ta phải nói chuyện với các con trước đã. - Peter muốn việc này phải được cả gia đình góp ý quyết định. Anh nghĩ rằng vì thương mẹ, nên các cô con gái sẽ rộng lượng hơn. Anh hy vọng chúng sẽ vui vẻ đồng ý để cho cô làm, vì mơ ước lâu nay của mẹ chúng.
- Thế nào chúng cũng cảm thấy bị bỏ rơi và chúng cảm thấy như thế là đúng. Em đi đúng vào lúc chúng lên lớp 12, ngoại trừ vào những ngày cuối tuần. Và khi bắt đầu quay phim, ai biết em có thể về vào dịp cuối tuần được không? Anh chắc đã nghe những chuyện về việc quay phim rồi. Họ làm việc cả ngày lẫn đêm, cả những ngày cuối tuần, không hở tay và phim sẽ vượt qua ngoài dự kiến về thời gian và ngân sách. Có thể việc làm phim lâu hơn dự kiến của họ rất nhiều.
- Ngân sách là vấn đề của họ, còn em là vấn đề của anh. Anh muốn chúng ta giải quyết việc của mình. - Cô cười, nhìn anh, rồi đứng dậy đi quanh bàn qua bên kia, ôm ghì anh và hôn anh.
- Anh thật tuyệt vời, em yêu anh... nhưng anh hãy tin rằng việc này không tiện đâu.
- Đừng như thế chứ. Hãy cố làm cho nó thuận tiện đi. Tối nay chúng ta sẽ nói chuyện với các con khi chúng ta ăn xong và về nhà. Anh chưa đưa em đi ăn tối ở ngoài, chúng ta phải ăn mừng. - Rồi anh nghĩ đến điều gì đấy và hỏi: - Họ đề nghị trả cho em bao nhiêu?
Cô cười một lát, vẫn còn sửng sốt trước lời đề nghị.
Sau đó nói cho anh biết. Căn phòng im lặng như tờ một phút, rồi Peter huýt gió. - Em nên nhận đi. Sang năm chúng ta phải trả tiền học cho ba đứa con, số tiền ấy dư sức trang trải. Thế mà em định từ chối à? - Cô gật đầu.
- Vì bố con anh à? - Cô lại gật đầu, hai tay còn ôm quanh anh. - Em yêu ơi, em điên rồi. Anh khuyên em nên đến đấy mà làm việc này. Trời đất, nếu em viết kịch bản phim truyện mà hái ra nhiều tiền như thế, có lẽ anh nên về hưu thì hơn. - Cô viết để kiếm sống dư sức, mặc dù các ấn phẩm về văn học không có nhuận bút nhiều. Nhưng chương trình truyền hình nhiều kỳ luôn luôn có nhuận bút rất khá. Còn phim nhựa của Douglas Wayne thì nhiều hơn nữa, ngoài sức tưởng tượng, Peter rất ấn tượng trước đề nghị này.
- Ngoài số tiền nhuận bút, họ còn dành cho em một phòng trệt tại khách sạn Beverly Hills để ở trong thời gian làm việc, một ngôi nhà hoặc căn hộ, hay bất cứ cái gì em muốn. Họ trả hết mọi chi phí trong thời gian em ở đó. - Cô nói cho Peter nghe tên của đạo diễn và các minh tinh, anh lại huýt gió. Thật là một cơ hội quý hơn vàng, cơ hội làm việc với các tài tử chỉ có một lần trong đời thôi. Cả hai đều biết thế. Peter không hiểu tại sao Tanya lại từ chối. Anh sợ nếu cô từ chối, cô sẽ ân hận suốt đời, và sẽ giận anh với các con vì đã làm cho cô từ chối. Bỏ lời đề nghị như thế này thật quá uổng.
- Em phải nhận làm việc này, - anh nói, tay vẫn ôm cô trong lòng. - Anh sẽ không để cho em bỏ công việc này đâu. Có lẽ chúng ta nên dọn đến L.A để ở một năm.
- Dĩ nhiên anh nói đùa, nhưng cô ước gì họ làm thế. Sự thực họ không thể đi được, Peter có sự nghiệp vững vàng, cổ đông trong công ty luật và các cô con gái phải học cho xong cấp trung học nơi chúng trưởng thành. Nếu người nào đi L.A được, thì người ấy chỉ là Tanya thôi. Mà cô không muốn như thế, ngoại trừ cô muốn làm việc ấy chỉ vì đây là giấc mơ đã thành sự thật, là cơ hội hái ra nhiều tiền, số tiền cả hai vợ chồng đều chóng mặt. Cô không muốn hy sinh gia đình vì sự nghiệp nên không muốn nhận làm việc này.
- Đừng ngốc như thế, - cô đáp, miệng cười buồn với anh. - Biết họ muốn em viết kịch bản là tuyệt rồi.
- Ta hãy đợi tối nay xem các con nói gì. Em hãy nói với Walt em đang suy nghĩ và Tanya này, - anh nhìn cô với ánh mắt âu yếm và ôm chặt cô vào lòng. - Em nên biết rằng anh rất tự hào về em.
- Cảm ơn anh đã quá nhiệt tình về việc này. Em không thể tin nổi rằng họ cần em... Douglas Wayne... em phải xác nhận là việc này quá tuyệt.
- Rất tuyệt, - anh đáp, mắt nhìn đồng hồ nơi tay. Anh trễ làm mất một giờ, nhưng đã biết được cái tin rất quan trọng này. - Em muốn tối nay ta ăn tối ở đâu?
- Chỗ nào yên tĩnh để chúng ta có thể nói chuyện được.
- Ở nhà hàng Quince được không? - Peter đề nghị.
- Tuyệt! - Đấy là nhà hàng nhỏ thơ mộng ở Pacific Heigts, đồ ăn ở đấy rất ngon.
- Em hãy đi taxi đến, rồi khi về anh sẽ đưa về. Công ty anh có hẹn gặp khách hàng.
Mấy phút sau, anh hôn cô để đi làm. Sau khi Peter đi rồi, cô thở dài, nhìn điện thoại rồi nhấc máy gọi cho Walt. Cô không biết nói sao với ông ta. Tanya nhớ đến quyết định của cô vào tối qua, nhưng chưa nói được. Cô thấy không thể nào làm việc này, bèn nói với ông. Ông ta nghe xong liền càu nhàu:
- Tôi làm gì để thuyết phục cô hãy nhận làm việc này đây!
- Ông hãy nói với họ nên thực hiện bộ phim này ở đây, - cô đáp, cảm thấy người mệt mỏi. Peter cho rằng cô có thể làm việc này, nhưng cô thấy khó. Dù anh có lòng độ lượng như thế, nhưng cô cảm thấy không thể làm như vậy được. Cô có cảm giác là các con gái sẽ nghĩ như mình. Đây là năm chúng không muốn cô xa nhà.
- Tanya, tôi hy vọng Peter thuyết phục được cô. Trời đất, nếu chồng cô đồng ý thì cô còn lo cái gì nữa? Anh ta sẽ không ly dị cô vì việc cô đi làm chín tháng ở L.A đâu.
- Ai biết được, - cô đáp, cười với ông ta. Cô nghĩ chuyện ấy sẽ không xảy ra, nhưng sự vắng mặt là điều không hay cho hôn nhân. Ngoài ra, cô thích ở gần chồng. Vì nghĩ mình sẽ khổ sở biết bao khi sống xa anh cả tuần trong nhiều tháng như thế.
- Ngày mai hãy gọi cho tôi. Tôi sẽ nói với Douglas rằng tôi chưa tiếp xúc được với cô. Hôm qua, khi tôi nói thế với ông ta, ông ta nói cô là người đáng để đợi. Ông ta rất muốn cô viết kịch bản cho bộ phim này.
Tanya kiềm chế mình mới khỏi thốt ra câu “tôi cũng vậy”. Cô không được để cho mình nói ra những lời ấy. Đây chỉ là giấc mơ. Giấc mơ cả đời nhưng cô không thể thổ lộ cho ai biết.
Cô ngồi vào bàn viết truyện ngắn sau khi đã gác máy. Đến trưa, Jason đi vào nhà bếp, cô làm bữa sáng cho cậu ta ăn. Hai mẹ con ngồi nói chuyện một lát. Đến xế chiều, các cô con gái về nhà. Cô không nói gì cho các con biết chuyện này. Cô muốn bàn với anh trước đã.
Đến sáu giờ, cô mặc áo quần để đi ăn tối và một giờ sau cô đi taxi vào thành phố, vừa nghĩ đến bộ phim. Bỗng, cô thấy buồn khi nghĩ đến chuyện đi làm xa và cảm thấy như thể đang ngồi trên chiếc thuyền không có chèo để điều khiển, bị nước cuốn trôi trên dòng sông. Khi cô đến nhà hàng, Peter đã đợi ở đấy rồi, hai người ăn bữa tối ngon lành. Họ không đả động gì đến lời đề nghị cô làm phim cho đến khi họ ăn tráng miệng. Peter nói anh đã suy nghĩ kỹ rồi, anh muốn cô nhận lời việc này. Hôm ấy là tối thứ sáu, anh muốn cả gia đình họp lại để bàn về chuyện này vào sáng mai.
- Tanya, em phải quyết định việc này. Anh không thể nói em phải làm gì và em không thể để các con quyết định cho em. Chúng không có quyền làm thế, mà em chỉ hỏi chúng nghĩ sao về việc này thôi.
- Còn anh nghĩ sao? - Cô nhìn anh với vẻ buồn bã, lòng cảm thấy như thể sắp mất những người thân thương và sắp mất những việc mình thích. Cô nghĩ cảm thấy như vậy là ngốc, nhưng cứ nghĩ. Khi cô nhìn chồng, nước mắt ứa ra, Peter liền đưa tay qua bàn để nắm tay cô.
- Em biết anh nghĩ sao rồi, em yêu à. Anh nghĩ việc này căng đấy, nhưng em phải nhận làm. Không phải vì tiền đâu, mặc dù số tiền rất ấn tượng và rất chính đáng. Nhưng anh nghĩ em phải làm vì em luôn luôn mơ đến một công việc như thế này. Em có ý định làm việc này mà. Các con sẽ quen thôi, dù mới đầu rất khó khăn và anh cũng vậy. Việc này không kéo dài lâu, mà chỉ vài tháng thôi. Tanya, em không thể từ bỏ giấc mộng của mình, không thể bỏ khi nó đi vào bằng cửa trước và rơi vào tay em. Tình thế cho anh thấy việc này rất có ý nghĩa. Chúng ta có thể làm việc này... em có thể làm được. Em phải làm. Đừng bỏ giấc mộng của mình, Tan à, - anh dịu dàng nói, - đừng từ bỏ nó vì bố con anh.
- Anh là giấc mộng của em, - cô nhẹ nhàng đáp. - Anh là giấc mộng của em từ ngày em gặp anh. - Cô nắm chặt bàn tay chồng. - Em không muốn làm hỏng giấc mộng ấy. Vả lại, em không chịu được cảnh phải sống xa anh năm đêm một tuần. Họ có đời sống tình dục đều đặn, gần gũi nhau một cách lạ thường, đời sống của họ phụ thuộc vào nhau, gắn bó nhau suốt hai mươi năm nay. Cô không tưởng tượng ra được đời sống vợ chồng chỉ diễn ra vào cuối tuần sẽ như thế nào. Cô nghĩ bộ phim Hollywood quan trọng đến đâu cũng không đáng cho cô hy sinh cuộc sống đầm ấm của họ, dù bộ phim chỉ làm trong chín tháng. Peter có tinh thần cởi mở hơn cô nhiều.
- Em sẽ không làm hỏng cái gì hết, đừng nghĩ vớ vẩn như vậy, - anh nói rồi cười với cô. Người hầu bàn đem hóa đơn đến để bên cạnh Peter. Họ đã ăn một bữa tối thịnh soạn và uống một chai rượu vang hảo hạng. Khi họ rời khỏi nhà hàng, Tanya có vẻ buồn buồn, cô nghĩ đến L.A và nếu Peter nhất quyết bảo cô nhận làm, thì chắc cô sẽ nhớ anh biết bao. Cô không nghĩ đến chuyện phải làm việc ấy. Làm sao cô bỏ một người như Peter để đi làm xa, dù chỉ năm ngày trong một tuần? Không có kịch bản phim nào đáng giá để cho cô làm thế cả.
Ngày hôm sau họ “thả bom” xuống các con. Mặc dù hai người đã tiên đoán tình hình, nhưng phản ứng của các con không hoàn toàn như Peter và Tanya nghĩ. Molly cho rằng việc này rất tuyệt cho mẹ, đây là cơ hội ngàn vàng không nên bỏ lỡ. Cô bé hứa nếu mẹ đi làm, cô sẽ giúp mẹ chăm sóc bố. Jason nói đây là việc quá tuyệt, cậu ta hỏi có thể đến ở chỗ mẹ làm việc để gặp các nữ diễn viên được không. Tanya đáp cậu phải vào học đại học và cô sẽ về nhà vào cuối tuần. Nhưng cậu ta không lo tí nào về việc mẹ sẽ để các em ở nhà với bố trong thời gian các cô học năm cuối ở đây. Mặc dù thế, Tanya vẫn tin chắc rằng nếu cô làm thế trong năm cuối cấp của cậu thì cậu sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Cậu nói rằng bố có thể chăm sóc được các em. Còn Megan thì tỏ ra rất tức giận.
- Tại sao mẹ có thể nghĩ đến chuyện làm như thế? - Cô ta hét lớn với đôi mắt sáng quắc. Phản ứng giận dữ của cô làm cho Tanya phải ngạc nhiên.
- Mẹ không tính đến việc làm như thế, Megan à. Mẹ định từ chối, nhưng bố con nói mẹ nên báo cho các con biết, để hỏi ý kiến các con. - Mọi người đều nghe rõ lời phản đối của Megan, giọng cô to và rõ ràng.
- Cả bố lẫn mẹ đều điên à? Đây là năm cuối cùng chúng con ở nhà! Bọn con phải làm gì để thay việc của một bà mẹ, trong khi đó mẹ nhởn nhơ với các tài tử ở Hollywood? - Cô ta hỏi, làm như thể Tanya đề nghị đi làm chín tháng cho nhà thổ ở Tijuana.
- Mẹ không nhởn nhơ, - Tanya bình tĩnh nói, - mà mẹ đi làm việc. Nếu việc này mà làm sau một năm nữa thì đây sẽ là một công việc rất tuyệt vời. Nhưng vì trong năm nay, nên mẹ không muốn xa bố và các con.
- Mẹ không quan tâm đến chúng con phải không? Chúng con cần mẹ ở nhà. Molly và con sẽ nộp đơn vào đại học trong năm nay. Nếu mẹ đi thì ai sẽ giúp chúng con? Hay mẹ không cần quan tâm? - Megan vừa nói vừa khóc và Tanya cũng vừa nghe vừa khóc. Cuộc trao đổi thật là đau đớn, nên Peter phải can thiệp vào.
- Bố không biết các con có biết việc này là một vinh dự cho nhà ta không. Douglas Wayne là nhà sản xuất phim lớn trong ngành điện ảnh. - Rồi anh kể ra các tài tử. Jason huýt gió và nhắc mẹ nhớ rằng cậu ta thích đến gặp họ.
- Mẹ không biết họ, - mẹ cậu buồn rầu đáp. - Mẹ không biết tại sao chúng ta làm việc này. Buổi họp gia đình để làm cho các con buồn rầu như thế này chẳng có ích lợi gì. - Theo cô thì buổi họp này đã làm cho các con cô lo âu. Điều đó để làm gì? Vì cô đã quyết định rồi. Cô sẽ ở lại nhà với chúng. Nhưng Peter nghĩ rằng cho các con biết việc này là điều quan trọng. Megan đã nói lên điều mà Tanya sợ phải nghe và cô đã phải suy nghĩ lại. Nếu cô chấp nhận lời đề nghị, ít ra một đứa con của cô sẽ ghét cô và rồi tất cả đều sẽ ghét. Jason có vẻ không buồn. Molly luôn luôn rộng lượng. Megan đã nói toạc ra nếu cô đi thì nó sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Tanya tin lời nó nói. Peter nói các cô gái sẽ vượt qua được khó khăn này và anh sẽ giúp đỡ, chăm sóc chúng khi cô vắng nhà.
Sau khi các con của họ ra khỏi phòng, cô bực bội nói với chồng: - Em không thể làm cho gia đình mất hạnh phúc vì chuyện này được. Chúng sẽ không tha thứ cho em và có thể sau một thời gian, anh cũng sẽ ghét em. - Cô nói, vẻ lo lắng. Jason đã chúc cô may mắn và nói cậu hy vọng cô sẽ đi. Molly ôm ghì lấy cô và nói rất tự hào về mẹ. Còn Megan đi ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại. Cô ta đóng mạnh thêm ba cánh cửa nữa trên đường lên phòng mình.
- Sẽ không có ai ghét em đâu, em yêu à. - Peter nói rồi quàng tay ôm quanh vai Tanya. - Nhưng nếu em bỏ việc này, em sẽ thấy hối hận đấy.
- Em biết trường hợp như thế này sẽ không xảy đến nữa. - Tanya bình tĩnh đáp. - Em không cần làm phim nhựa. Đây là giấc mộng hão huyền từ nhiều năm qua. Em sung sướng với truyện ngắn và chương trình truyền hình nhiều kỳ. - Cô kiếm tiền để giúp đỡ Peter và cô thích công việc đang làm. Cô không cần hay không muốn nhiều hơn thế. Phản ứng của Megan đã nói cho cô hay về tất cả những gì cô cần biết.
- Em có thể làm một công việc tốt hơn chương trình truyền hình nhiều tập, Tan à. Tại sao em không làm khi có cơ hội?
- Anh đã nghe Megan nói rồi, em không thể hy sinh nó cho bộ phim. Làm thế là quá sai lầm.
- Nó không có quyền ngăn cản em làm công việc quan trọng đối với em. Và nó sẽ ở nhà với anh. Nó sẽ vượt qua khó khăn này. Thậm chí nó sẽ không chú ý việc có em ở nhà hay không. Lúc nào nó cũng đi chơi với bạn bè. Em sẽ giúp nó nộp đơn xin theo đại học vào những ngày cuối tuần.
- Peter... - Tanya mở to mắt nhìn chồng. - Không. Đừng động viên em. Em cám ơn anh đã nhận khó khăn về mình, nhưng dù các con có cho đây là điều tuyệt vời thì em vẫn không thể làm được. Em không thể rời chúng, cũng như anh. Em yêu anh. Cám ơn anh. Nói xong cô đứng dậy quàng tay ôm anh. Peter ôm ghì cô vào lòng.
- Em sẽ ghét vai trò nội trợ ở Marin sau chuyến này. Hằng ngày em sẽ nghĩ rằng đáng ra em đã ở đấy, làm việc cho bộ phim mà có lẽ nó sẽ đoạt giải Academy Award. Tanya, em không thể để cho các con quyết định việc này. Em phải quyết định lấy.
- Em đã quyết định rồi. Em sẽ ở nhà, làm những công việc hiện đang làm với những người em yêu thương.
- Bố con anh vẫn yêu em nếu em đi L.A. Ngay cả Megan rồi nó cũng sẽ tha thứ cho em. Nó sẽ rất tự hào về em. Tất cả mọi người đều tự hào.
- Không. - Tanya nói thật với lòng mình. Cô và Peter nhìn nhau một hồi lâu. - Thỉnh thoảng người ta phải bỏ công việc mà họ muốn, vì những người mà họ thương yêu.
- Anh muốn em làm việc này, - Peter dịu dàng nói. - Anh nghĩ việc này rất quan trọng đối với em. Anh không muốn em từ bỏ nó vì anh hay vì các con. Làm thế là sai lầm. Rất sai lầm. Nếu anh cản không cho em làm, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Tanya giương mắt hoảng hốt nhìn chồng.
- Nếu việc này làm hỏng hôn nhân của chúng ta thì sao? Khi ấy tình thế sẽ rất đau buồn. - Tanya nói, nghĩ đến sự đau khổ nếu điều ấy xảy ra.
- Nếu em đừng yêu anh chàng diễn viên nào đẹp trai thì cuộc hôn nhân của chúng ta không bao giờ bị lay chuyển. Em có yêu người nào không? Anh sẽ ngồi nhà chờ em về.
- Em sẽ rất nhớ anh, - cô đáp, nước mắt chảy xuống má. Cô cảm thấy như người học trò bị đuổi ra khỏi trường, đuổi vĩnh viễn. Cô không muốn rời khỏi chồng. Cô thích viết kịch bản, nhưng lại cảm thấy lo sợ. Cô không tiếp xúc với ai ngoài đời suốt hai mươi năm trời rồi.
- Anh cũng nhớ em, - Peter thành thật đáp. - Nhưng thỉnh thoảng em cũng phải can đảm sống với đời. Em có quyền làm một công việc như thế này mà không thiệt hại gì đến ai hết. Anh sẽ không bớt yêu em vì em làm việc này. Anh sẽ rất tự hào về em và yêu em nhiều hơn nữa.
- Em sợ, - cô thì thào nói, níu chặt vào người anh, nước mắt đầm đìa. - Nếu em không làm được việc này thì sao? Việc này không phải là chương trình truyền hình nhiều kỳ, mà là một tác phẩm lớn. Nếu em là người chỉ có khả năng làm những tác phẩm nhỏ, ít quan trọng thì sao?
- Em không thế đâu, em yêu. Anh biết mà. Và anh hy vọng em cũng biết thế. Vì thế mà anh muốn em làm việc này. Em cần sải cánh bay thôi. Em đã chuẩn bị cho việc này nhiều năm rồi. Đừng vì anh và các con mà từ bỏ việc này. Em hãy đi làm đi. - Anh nói và hôn Tanya thật mạnh. Đây là món quà lớn nhất mà anh đã dành cho cô. Khi Tanya nhìn Peter qua màn lệ, cô thấy anh như muốn khóc.
- Em yêu anh, - cô ôm chặt anh và đáp. - Yêu rất nhiều... ôi Peter... em sợ quá...
- Đừng sợ, em yêu. Anh sẽ ngồi nhà đợi em, và các con cũng vậy... ngay cả Megan... bố con anh sẽ đến đấy thăm em và cuối tuần em sẽ về nhà. Nếu em bận việc phải ở lại đấy, bố con anh sẽ đến. Hay ít ra chắc chắn có anh đến. Rồi mọi việc sẽ yên ổn tốt đẹp, em sẽ hài lòng vì đã nhận làm việc này. - Thật là một cử chỉ vô cùng rộng lượng, chưa bao giờ cô thấy.
- Anh thật là một người tuyệt vời nhất trần đời, Peter Harris. Em rất yêu anh.
- Em hãy nhớ điều đó khi các diễn viên nổi tiếng gõ cửa phòng em.
- Họ sẽ không gõ đâu, - cô đáp, tiếp tục khóc. - Mà nếu họ có gõ em cũng không quan tâm. Em sẽ không yêu ai như yêu anh đâu.
- Anh cũng vậy, - anh đáp, ôm mạnh cô vào lòng khiến cô ngạt thở. - Tan, em sẽ làm việc này chứ? Cả nhà sẽ bằng lòng để cho em đi. - Anh nhích người ra để có thể nhìn rõ vào mắt vợ. Bốn mắt gặp nhau, mắt cô trông có vẻ hoảng sợ. Cô không nói được lời nào, chỉ gật đầu và khóc to hơn, ôm chặt anh như một đứa bé hoảng sợ vì phải xa nhà.