Chương 3
Họ báo tin cho các con biết tại Lake Tahoe vào tháng tám. Phản ứng của các con cũng giống như những lần trước. Molly ủng hộ và tự hào về mẹ, Jason nôn nóng được đến thăm mẹ, còn Megan không nói gì với Tanya suốt ba tuần tiếp theo đó. Cô ta hậm hực nói với mẹ rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ, và mỗi lần Tanya gặp nó cô lại khóc. Megan nói đây là điều tệ hại nhất xảy ra trong đời nó. Mẹ nó đã bỏ nó. Megan nói nhiều trong thời gian họ ở đấy, còn Tanya nói cô sẽ gọi Walt để hủy bỏ công việc, nhưng Peter không để cho cô làm. Anh nói rằng Megan sẽ hết giận thôi, để con bé trút hết bực bội trong người ra như thế là tốt. Mỗi lần Tanya nhìn nó, cô cảm thấy như mình hành hạ con, cô khóc luôn như Megan vậy.
Đây là thời gian buồn vui lẫn lộn, là mùa hè cuối cùng trước khi Jason vào đại học. Bạn bè của cậu đến rồi đi, họ lái xe từ thành phố đến ở lại chơi với gia đình cậu. Mỗi lần Tanya ở với cậu và với Peter, cô lại cảm thấy thời gian rất quý giá. Cô nói chuyện vui vẻ với Molly mỗi khi đi bộ chơi với con. Megan tránh gặp họ, bất cứ khi nào có mẹ cô. Cô bé chỉ nói chuyện lại với mẹ vào mấy ngày cuối cùng trước khi về nhà, chỉ vào lúc nào hết sức cần thiết. Vào đêm cuối cùng, họ tổ chức buổi tiệc thịt nướng ngoài trời, mời bạn bè đến dự.
Sau đó, khi Tanya và Peter dọn dẹp, hai vợ chồng nói chuyện với nhau. Cô chỉ còn mười ngày ở nhà trước khi đi L.A. Tanya đã báo cho Douglas Wayne biết rằng cô chỉ đến L.A sau khi đã tiễn con trai đến trường. Cô muốn đến đó với Peter để ổn định nơi ăn chốn ở cho cậu. Các cô gái cũng đến và sau đó Peter sẽ lái xe đưa các cô về. Tanya sẽ có chiếc Limô đón ở Santa Bar- bara Baltimore để đưa cô đi L.A. Nếu Megan không làm cho cô đau khổ trước thì họ sẽ chia tay nhau buồn thảm ở đây.
Những ngày cuối cùng trước khi Tanya và Jason rời nhà rất căng thẳng. Cô giúp con trai chuẩn bị hành lý để nhập học. Jason sẽ đem theo đủ thứ để dùng như máy tính xách tay, xe đạp, loa, ga trải giường, chăn, gối, ảnh gia đình, dụng cụ tập thể thao, vài thứ treo trên tường, đèn học và thảm. Cô không biết sau khi đưa Ja- son đến trường rồi, đến lượt cô đi, lòng cô có đau buồn nhiều hơn không. Cô sẽ đem theo cho mình đồ đạc ít hơn cho Jason vì chỉ đi xa để làm việc, nên cô chỉ đem theo cái xách có quai đeo và cái vali nhỏ, đựng giày tập chạy, áo lao động và quần jeans. Cô đắn đo suy nghĩ rất lâu mới quyết định đem theo chiếc quần đẹp, hai áo len tay dài casơmia và cái áo dài dự tiệc màu đen, để phòng khi phải đi đâu có việc quan trọng với nhóm làm phim. Và cô còn mang theo vô số ảnh của các con được lồng trong khung để treo trong ngôi nhà trệt ở Beverly Hills Hotel. Cô biết đây sẽ là nhà mình trong những tháng sắp đến. Nhà có hai phòng ngủ, nên các con cô có thể đến thăm, có phòng làm việc nhỏ, phòng khách, phòng ăn, nhà bếp có gian để thức ăn, nhưng cô không tính đến chuyện nấu ăn trong thời gian ở đây. Đây là lần đầu tiên cô sống một mình trong hai mươi năm trời. Cô không tưởng tượng nổi và Peter đùa rằng cả hai người đều đi học xa.
Anh không hề dao động một giây và vẫn nhất quyết nói rằng đây là điều tuyệt vời nhất đã đến với Tanya. Cô ước chi có thể đồng ý với anh. Cô chỉ nghĩ rằng cô sẽ nhớ chồng con vô cùng. Nếu cô không ký hợp đồng và họ không gửi quỹ phiếu, thì chắc cô đã rút lui. Người đại diện cho cô, Walt, rất hồ hởi, ông ta không tin cô sẽ bằng lòng. Ông nghĩ rằng cô sẽ không làm việc này, nên đã gọi cho Peter để nói rằng anh là người anh hùng vì đã khuyên cô nhận làm việc này. Walt nói anh là người “cừ khôi” và Tanya đồng ý Peter là người mạnh mẽ, cao quý và toàn diện. Anh đã để quyền lợi của vợ lên trên quyền lợi của mình và cả trên quyền lợi của gia đình nữa. Peter tin tưởng rằng anh và các con sẽ xoay xở lo liệu được việc nhà. Ông nói như thế nhiều lần với Megan và Molly. Molly hứa sẽ làm những việc mà cô bé có thể làm được, mặc dù gần đây nó có vẻ rầu rĩ, thường ở gần mẹ, đề nghị giúp đỡ cô, thu xếp đồ đạc cho cô. Nhưng nó không thể thường xuyên ở bên cạnh mẹ. Tanya nhớ khi Molly còn nhỏ, hai mẹ con không xa nhau nửa bước. Megan luôn luôn lạnh lùng, khi họ đi xe đến Santa Barbara, nó không nói với mẹ một tiếng. Nó chỉ ngồi nhìn ra cửa sổ xe, trông như người đã chết, trong khi Molly nắm bàn tay của em gái.
Khi họ chất đồ đạc lên chiếc xe tải thuê, tim cô đau nhói. Xe chất đồ đạc của Jason và hai cái xách nhỏ của cô. Cô không cần đem theo nhiều, vì cô có kế hoạch sẽ về nhà vào cuối tuần. Người hàng xóm của họ, Alice Weinberg, sang chào tạm biệt Tanya và Jason. Chị ta quàng tay quanh vai Tanya, nói rằng mình quá ghen tỵ với số phận của Tanya, được đi Hollywood để viết kịch bản. Họ là bạn bè từ mười sáu năm rồi. Chồng Alice chết đã hai năm nay, bị đứng tim khi đang chơi tennis, nhưng chị ta xoay xở rất giỏi. Cả hai con chị ta đều học đại học, còn Alice mở phòng triển lãm tranh ở Mill Val- ley. Chị ta nói phòng tranh cũng khá, nhưng so với việc của Tanya thì chẳng nghĩa lý gì. Alice cao, gầy và tóc đen như Molly. Trước khi họ ra đi, hai người đàn bà ôm nhau hôn.
- Hãy gọi báo cho tôi biết chị gặp ai ở đấy nhé! - Alice nói qua cửa sổ xe hạ kính trước khi Peter nổ máy chiếc xe tải chở đồ đầy ắp. Họ phải chen nhau mà ngồi trên xe. Khi xe chạy, Tanya vẫy tay chào Alice. Họ thường uống trà với nhau trong bếp nhà Tanya từ tháng sáu, nói về kế hoạch của cô. Alice nói chị ta sẽ để mắt chăm sóc các con gái Tanya, mặc dù chị ta không ở nhà nhiều như trước. Chị ta thường gặp các họa sĩ, đi tham dự các buổi triển lãm hội họa để tìm những họa sĩ đang lên và các tác phẩm mới. Chị ta trông trẻ hơn những ngày trước khi chồng chết đến mười tuổi, mặc dù đã sút cân rất nhiều, mắt sửa lại và nhuộm những vệt tóc bạc. Chị ta muốn cặp bồ đi chơi và Tanya biết Alice có hẹn đi chơi với hai họa sĩ trẻ. Chị ta vẫn nhớ Jim da diết và nói sẽ không có ai như anh ta. Anh ta là một trong những cổ đông của Peter và chết khi mới bốn mươi bảy tuổi. Alice bốn mươi tám tuổi, lớn hơn Peter hai tuổi và lớn hơn Tanya sáu tuổi, nhưng khi chị ta vẫy tay chào họ ra đi, trông chị ta trẻ trung và đầy thiện cảm.
- Jason, giữ mình nhé! - Alice nói to theo họ. - Nhớ gọi cho James! - Con trai của Alice cũng học ở trường UCSB, còn con gái thì học ở Pepperdine tại Malibu. Nhìn cảnh họ ra đi, Alice tưởng tượng đến lúc các con cô đi học đại học. Melissa học năm cuối, còn James năm nay sang năm thứ hai. Alice nói James sẽ hướng dẫn cho Jason vào trường. Jason đã gửi email cho cậu ta để tiếp xúc với cậu, vì Jason đã biết người ở chung phòng là chàng trai tên George Michael Hughes ở Dallas, Texas. Cậu ta đã chơi môn lacrosse ở trường trung học và sẽ cố gắng vào đội bóng này ở UCSB.
Xe đến Santa Barbara vì chật chội nên nóng, đồ của Jason chất đầy giữa họ. Máy điều hòa không khí trong xe không hoạt động, nhưng Tanya không quan tâm, được ngồi với con là cô sung sướng rồi. Họ phải đi mất tám giờ mới đến nơi, phải nghỉ hai lần để ăn uống. Jason phải ăn sau vài tiếng đồng hồ, các cô gái không quan tâm. Còn Tanya không thể ăn được. Cô rất buồn về việc để Jason ở lại trường và việc mình sắp rời khỏi Peter và các cô con gái. Cô cảm thấy như thể mình sắp mất tất cả họ, nhưng khi mọi người bước ra khỏi xe ở Baltimore trông như dân du cư, thì Megan nói với cô rằng họ sắp mất cô.
- Meg, cuối tuần mẹ sẽ về, Tanya nhắc cho cô bé nhớ.
- Phải, dù sao mẹ cũng về, - Megan gắt gỏng đáp rồi bỏ đi chỗ khác. Cô ta chưa tha thứ cho mẹ và có thể sẽ không bao giờ tha thứ. Tanya sợ những tháng sắp đến cô sẽ gặp nhiều khó khăn hơn với Megan và lời tố cáo cô có tội của Megan sẽ càng ngày càng gay gắt hơn, khó chịu đựng cho nổi. Đợt cuối tuần này sẽ rất khó khăn. Ngoại trừ Jason, cậu ta rất sung sướng được rời khỏi nhà để đi học đại học.
Họ đăng ký vào ở lại khách sạn và tối đó đi ăn ở nhà hàng trong thành phố. Sáng hôm sau họ đi ăn bữa nửa buổi tại Coral Casino ở phía bên kia đường đối diện với khách sạn. Jason phải đợi đến hai giờ mới đến ký túc xá. Khi đến, cậu liền biến mất để đi tìm bạn, trong khi đó Peter sắp xếp máy tính và loa, còn Tanya dọn giường cho cậu. Cô phải cố kiềm chế mình khỏi khóc trong khi làm. Con trai bé bỏng của cô đã rời nhà... và tệ hơn nữa, cô cũng thế.
Thật là cảm giác rất kỳ lạ, không những cho cô mà cho những cô con gái nữa. Họ đang lấy đồ trong xách có quai đeo ra cho Jason, và sắp xếp mọi thứ thì cậu xuất hiện, có James Wainberg đi theo. Hóa ra James ở trong dãy nhà gần chỗ Jason ở. James đã giới thiệu với Jason nhiều nữ sinh viên. Jason và cô bạn gái cũ đã chia tay nhau trong nước mắt trước khi cậu ra đi. Đây là lần đầu tiên cả hai người được tự do trong bốn năm, sau khi cặp kè đi chơi với nhau suốt những năm ở trung học. Cô gái sẽ theo học Đại học American ở Washington, DC, cô hứa sẽ liên lạc với cậu bằng email. Jason chờ đợi cuộc sống tự do sau mối quan hệ thắm thiết lâu dài, tuy cậu đã nhớ cô suốt mùa hè, nhưng bây giờ cuộc đời mới mẻ và hấp dẫn đang mở ra trước mắt cậu. Tanya nghĩ rằng sự tan vỡ giữa hai người là điều rất hợp lý cho những thanh niên vào tuổi của họ. Cô khâm phục cả hai vì họ giải quyết việc này rất tốt đẹp và đối xử với nhau sau đó quá tuyệt vời.
Khi họ chuẩn bị ra về, mọi người nhìn quanh phòng ký túc xá của Jason, và Peter hỏi:
- Con thấy trang hoàng trong phòng như thế nào? Tanya và các con gái định nán lại chơi một lát nữa, nhưng Jason muốn họ về sớm. Cậu có nhiều việc phải làm trong vòng hai mươi phút nữa, ngoài ra cậu còn xem phương hướng trong trường, vì tối nay sẽ có buổi tiệc thịt nướng ngoài trời dành cho các tân sinh viên. Cho nên khi họ ra về, cậu không có vẻ gì buồn bã hết. Cậu trông mong từng giờ để bắt đầu cuộc sống mới.
Cậu đứng trên bãi cỏ ngoài cư xá, hôn tạm biệt mọi người. Cả hai cô em gái đều rơi nước mắt. Peter ôm ghì cậu thật mạnh. Còn Tanya thì khóc. Cô ôm Jason một lát và nói nếu cậu cần gì cứ gọi cho cô biết. Cô sẽ vắng mặt ở nhà năm ngày một tuần và đường đi từ nơi cô làm việc đến đây chỉ trong vòng một giờ rưỡi. Cô có thể đến thăm cậu vào bất cứ lúc nào, Tanya nhắc con nhớ như thế và cậu ta cười.
- Mẹ đừng lo, con khỏe thôi. Con sẽ đến thăm mẹ.
- Con có thể ở lại nếu con muốn, - cô hy vọng nói. Tanya sẽ rất nhớ cậu. Cậu là đứa con đầu tiên rời khỏi nhà.
Họ nán lại mấy phút, rồi Jason đi theo James. Cậu ta hòa nhập vào sinh hoạt của trường. Tanya tiễn Peter và các con gái đến xe tải. Chiếc Limo của cô theo họ từ khách sạn, đang đợi cô trong bãi đậu xe. Tanya không biết nói gì, cô chỉ muốn ôm ghì họ vào lòng, âu yếm họ.
Nhìn thấy cảnh Jason đi vào trường làm cho Tanya rất cảm động, và cảnh chia tay chồng cùng các cô con gái lại còn tệ hơn nữa. Tanya quá đau đớn khi từ biệt các con gái và khi Peter mở cửa xe, cô đã bật khóc.
- Thôi thôi, em yêu, - Peter dịu dàng nói. - Con trai chúng ta sẽ mạnh khỏe thôi và chúng ta cũng vậy. - Anh quàng tay ôm lấy vợ, kéo cô vào lòng. Cả hai cô con gái đều quay mặt nhìn đi chỗ khác. Mẹ họ không hề khóc, thế mà hôm nay cô khóc suốt ngày và cô cũng đã khóc trong nhiều tuần vừa qua. Các cô gái cũng khóc theo cô.
- Em ghét chuyện này. Em không hiểu tại sao em để cho anh bảo em phải làm việc này. Em không muốn viết cái kịch bản chết tiệt này. - Tanya nói rồi khóc như một đứa bé. Molly đưa cho cô tập khăn giấy cho mẹ hỉ mũi. Tanya mỉm cười với cô con gái song sinh tóc đen, cao. Khi họ đến trường, đám con trai bu đến hỏi thăm hai cô bé, nhưng chúng thất vọng khi biết Megan và Molly không phải là tân sinh viên. Megan nghĩ đây có vẻ là trường lớn. Sự chọn lựa đầu tiên của Molly bây giờ là trường USC.
- Em sẽ ổn thôi, - Peter lại chấn an Tanya. Đã hơn bốn giờ, họ phải về tới Marin ít nhất là vào nửa đêm. Tanya đi L.A gần hơn, cô muốn về nhà với họ. Cô định cứ về nhà với chồng con, rồi sáng mai đi máy bay đến L.A nhưng làm thế chỉ kéo dài thêm sự đau buồn mà thôi và hôm sau cô sẽ họp trong bữa ăn điểm tâm với Douglas Wayne và ông đạo diễn vào lúc tám giờ. Muốn thế cô phải đi chuyến bay lúc sáu giờ sáng, mà như thế thì quá ngốc. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc chào tạm biệt chồng và hai con. Xa Jason đã quá đau đớn cho họ rồi, bây giờ lần nữa thì thật quá sức. - Thôi được rồi, các con, - Peter quay qua nói với các cô con gái.
- Chào tạm biệt mẹ rồi về nào. Đã đến lúc chúng ta phải về thôi. - Họ tiễn Tanya đến chiếc xe hơi đang đợi đón cô. Anh tài xế đang đợi, vẻ nôn nóng. Chiếc Limo đợi trong bãi đậu xe dài cả ngàn feet, nước sơn màu sáng và trong xe có ghế nệm dài.
- Chà, khiếp quá, - Megan nhìn vào trong và thốt lên với vẻ kinh ngạc, rồi nhìn sang mẹ. Cô bé không bớt khắt khe chút nào, đã hai tháng nay nó thường khắt khe như thế. Tanya đưa tay để ôm ghì cô, nhưng Megan nhìn mẹ với ánh mắt gay gắt và lui lại một bước để tránh mẹ. Hành động này khiến Tanya quá đau lòng. Peter nhìn con gái, lắc đầu.
- Meg, chào tạm biệt mẹ con đi. Phải dễ thương lên, - Peter nói, giọng cương quyết. Anh không đi đâu hết cho đến khi Megan làm theo lời anh. Miễn cưỡng Megan ôm lấy mẹ, trong khi Tanya vẫn còn khóc. Cô nấc lên tức tưởi khi ôm hôn Megan trước rồi đến Molly. Molly ôm chặt mẹ và khóc nức nở.
- Con sẽ nhớ mẹ rất nhiều, - cô bé nói. Hai mẹ con ôm cứng nhau và Peter phải vỗ vỗ vào lưng họ, nói:
- Thôi, đủ rồi. Hai mẹ con sẽ gặp nhau vào thứ sáu. - Peter nhắc cho hai mẹ con nhớ trong khi Megan bỏ đi. Nó không có gì để nói với mẹ, vì đã nói hết những điều cần nói trong suốt mùa hè rồi. Molly cuối cùng cũng phải buông mẹ ra, lau nước mắt và mỉm cười đau khổ nhìn mẹ.
- Hẹn gặp mẹ vào thứ sáu, - cô bé nói, trông giống như còn bé bỏng, mặc dù đã lớn khôn và trở thành thiếu nữ xinh đẹp rồi.
- Hãy giữ mình nhé, con yêu và chăm sóc bố cùng Meg. - Molly là người sẽ làm thế và cô hy vọng Alice sẽ chăm sóc họ giùm cô. Tối đó cô gọi cho Alice, báo cho chị ta biết mình có gặp James, rồi nhờ chị ta nhớ canh chừng Peter và các cô con gái giùm. Alice hứa sẽ gọi cho Tanya ngay khi thấy các cô gái có chuyện gì bất ổn. Alice là một bà mẹ tốt, biết cách nuôi con và Tanya biết Molly cũng như Megan tin tưởng Alice và cảm thấy yên ổn thoải mái khi có Alice ở bên cạnh. Các cô gái hay sang chơi bên nhà Alice vì có Melissa và James, mặc dù họ lớn tuổi hơn hai cô. Như Peter, Alice cam đoan với cô rằng các cô con gái sẽ ổn và sẽ thích ứng với cảnh mẹ vắng mặt trong vài ngày sắp đến. Vả lại, cô sẽ có mặt ở nhà vào cuối tuần, chứ đâu phải đi vắng mãi hay đi đâu xa. Nếu có gì xảy ra, Alice sẽ báo cho cô biết ngay, cô sẽ đáp máy bay về nhà, chưa đầy hai giờ là đã có mặt ở nhà rồi. Alice hứa sẽ để ý coi sóc họ bất cứ khi nào có thể, như lòng mong muốn của họ. Khi các cô gái đã quen với cảnh mẹ vắng nhà, chị ta tin rằng chúng sẽ lo làm những công việc hằng ngày và bận bịu với bạn bè. Các cô gái có xe, nên có thể đi bất cứ đâu khi cần. Họ là những cô gái khỏe mạnh, có tình cảm và tốt. Alice cứ nhắc đi nhắc lại rằng Tanya khỏi cần lo, nhưng cô đã biết Tanya vẫn sẽ lo.
Chào tạm biệt với các con đã căng, nhưng chào Peter lại càng đau đớn hơn nữa. Tanya níu cứng chồng như một đứa bé mất mẹ, Peter nhẹ nhàng giúp cô vào xe và khi thấy màu sơn ở bên trong láng bóng, khiến cho Megan tỏ thái độ không hay, anh đã nói đùa với vợ là màu sơn xe lòe loẹt nhưng rất vui mắt. - Có lẽ anh nên đi với em đến L.A và để cho các con tự lái xe về nhà, - Peter nói đùa. Tanya cười sau đó Peter hôn cô.
- Đêm nay em sẽ rất nhớ anh, - cô nói nhỏ. - Anh hãy bảo trọng. Hẹn thứ sáu sẽ gặp nhau.
- Em sẽ bận bịu đến nỗi không nhớ anh đâu, - Peter đáp và mặc dù anh có vẻ buồn, nhưng hài lòng vì cô đi làm công việc này. Anh muốn công việc sẽ khiến cho cô cảm thấy tuyệt vời và định sẽ làm tất cả việc gì có thể làm được để cô yên tâm.
- Khi về đến nhà hãy gọi báo cho em hay, - Tanya nói.
- Khi ấy chắc đã quá khuya... - Có lẽ khi ấy phải gần một giờ rồi. Họ chia tay nhau quá lâu. Tanya cứ dùng dằng mãi không chịu để cho họ đi.
- Em chẳng cần. Em lo cho đến khi nào nghe tiếng anh mới hết. - Cô muốn biết họ về nhà bình an vô sự. Đêm nay không có chồng, cô chẳng thiết ngủ nữa. - Em sẽ gọi cho anh bằng điện thoại di động ở trong xe.
- Tại sao em không thư giãn nghỉ ngơi, đi bơi, đấm bóp. Hãy gọi người ta đến phục vụ trong phòng. Cứ hưởng mọi tiện nghi họ dành cho em trước khi về nhà nấu nướng cho bố con anh. Rồi em sẽ không muốn về lại Marin sau khi đã sống cuộc sống cao cấp ở Berverly Hills.
- Anh là cuộc sống của em, - cô buồn rầu đáp, ân hận về việc cô đã bằng lòng viết kịch bản. Bây giờ cô chỉ nghĩ đến việc mình sẽ sống cô đơn ở L.A, nghĩ đến chuyện sẽ nhớ những người thân thương - chồng con - và nhớ đến những giây phút hạnh phúc mà họ đã cùng nhau hưởng.
- Chúng ta nên đi thôi. - Peter thấy các con đã bồn chồn. Megan tức giận, Molly có vẻ buồn hơn và Tanya cũng thấy thế. Tanya hôn chồng lần nữa rồi đưa tay ôm các con. Cô và Molly hôn qua cửa nhỏ chiếc Limo, còn Megan nhìn mẹ rồi quay mặt đi. Mắt nó vừa buồn lại vừa giận, vẻ như bị phản bội ghê gớm, rồi nó leo lên chiếc xe tải. Molly leo lên ngồi ở ghế trước bên cạnh bố, khi Peter cho xe chạy, cả ba đều vẫy tay chào Tanya. Tanya nhìn họ vừa chạy xe đi vừa vẫy tay chào, nước mắt chảy xuống má. Cô vẫy tay qua cửa sổ xe, chiếc Limo chạy theo Peter ra khỏi bãi xe. Họ chạy bên nhau ra phía xa lộ, rồi Peter chạy về hướng bắc và chiếc Limo chạy về phía nam. Tanya vẫy tay cho đến khi không thấy mấy bố con, rồi tựa đầu ra lưng ghế, nhắm mắt lại. Cô cảm thấy sự thiếu vắng chồng con như là cơn đau thể xác, rồi bỗng cô giật mình khi nghe điện thoại di động reo. Cô lấy máy trong xách ra nghe. Cô không biết có phải Jason gọi để nói với cô cậu ta quên gì đấy. Nếu cậu ta cần cô giúp đỡ, cô sẽ quay lại ký túc xá gặp cậu trong nháy mắt. Bỗng cô phân vân không biết Peter có nhớ đưa cho cậu đủ tiền, phòng khi cậu cần tiền mặt không. Cậu có tài khoản đầu tiên của mình và có thẻ tín dụng. Đây là bước đầu tiên cậu sống tự lập và bắt đầu có trách nhiệm với bản thân.
Không phải Jason, mà là Molly gọi. - Mẹ, con yêu mẹ. - Cô bé nói với giọng hết sức dịu dàng. Cô không muốn mẹ buồn, không muốn em gái giận, hay không muốn bố cô đơn. Cô luôn muốn làm những điều tốt nhất cho mọi người. Tanya thường nói cô bé giống bố, nhưng cô lại có bản tính dịu dàng.
- Mẹ cũng yêu con, - Tanya đáp nhỏ. - Chúc ba bố con bình an.
- Con cũng chúc mẹ đi bình an. - Tanya nghe tiếng nhạc trong xe quá to, cô cứ để tự nhiên như thế. Cô cảm thấy khó chịu vì đã mở nhạc to như vậy, nhất là thứ nhạc không ra gì, nhưng cũng lại thích để vậy. Cô cảm thấy cô độc trong chiếc xe sang trọng. Tanya không nhớ tại sao mình làm việc này, không nhớ tại sao cô cho đây là ý hay và tại sao Walt cùng Peter cũng cho đây là việc đáng làm. Bây giờ cô lại thấy đây là việc làm ngu ngốc. Cô đang trên đường đến Hollywood để viết kịch bản phim truyện, cô sẽ sống cô độc, sẽ khổ sở ở đây gần một năm trời. Nếu ở Ross, cô sẽ có cuộc sống tốt đẹp.
- Ngày mai mẹ sẽ nói chuyện với con, - Tanya hứa với con gái. - Chuyển lời thương mến của mẹ đến bố và Meg. Ôm hôn con thật mạnh.
- Con cũng hôn mẹ thật mạnh, - Molly đáp rồi tắt máy. Tanya ngồi lặng yên trong xe chạy về phương nam. Cô nhìn ra ngoài xe, nghĩ đến họ, lòng buồn rười rượi nước mắt rưng rưng.