Chương 22
Chuyện tình giữa Tanya và Gordon Hawkins trong lúc họ cùng làm phim với nhau là việc điên khùng nhất trong đời cô. Cô cảm thấy thích như thế. Nhưng trong đời cô, chưa bao giờ cô được vui như vậy. Bản thảo đã viết rất dễ dàng, trôi chảy.
Ban đêm Gordon ngồi trong nhà cô, xem truyền hình trong khi cô đang khai triển những ý tưởng về anh ta. Anh ta thường nghĩ ra cho cô những ý rất hay. Tanya sung sướng vì bản thảo hay và rất sung sướng vì đã dan díu với anh ta. Cô hiểu lý do tại sao anh ta lấy nhiều vợ và có nhiều bạn gái như vậy. Gordon rất tuyệt vời với phụ nữ và thích họ say mê. Anh ta không có thái độ sẵn sàng gây loạn với họ hay xen vào chuyện riêng tư của họ. Anh ta hoàn toàn là một con người dễ thương, thích ở với cô. Khi Megan và Jason từ Santa Barbara đến thăm cô trên sàn quay, anh ta đối xử với chúng rất tốt, chúng thích anh ta ngay và yêu cầu mẹ mời Gordon đến Marin chơi vào dịp tạm nghỉ công việc - Mẹ nghĩ chú ấy có nhiều việc hay hơn để làm. - Tanya muốn nói cho các con bỏ ý định ấy. Chuyện họ dan díu không nghiêm túc, cô không muốn các con gắn bó thân mật với Gordon. Nhưng cuối cùng khi cô đề nghị như thế với anh ta, anh ta cho đấy là ý kiến quá tuyệt. Anh ta đề nghị họ ở lại chơi vài ngày, rồi tất cả cùng đi trượt băng. Anh ta nói không có gì tốt bằng ở lại chơi với cô và các con cô một tuần.
Hôm Gordon đến Marin, cô không tin được mắt mình. Tóc anh ta chải ngay ngắn, mặc quần jeans và áo thun cổ lọ, đem theo bốn cái vali to tướng đựng đầy áo quần và vật dụng. Anh ta cười toét miệng, ôm cô quay quanh trong bếp, các con cô nhìn họ với vẻ thích thú. Anh ta có vẻ như dọn đến ở với họ, khiến họ sung sướng vô cùng.
Tối đó anh ta mời tất cả mọi người đi ăn tối, gồm có Tanya, các con cô và sáu người bạn của họ. Sau đó anh ta làm ngô rang cho mọi người ăn và cuối cùng khi mọi người đi ngủ, anh ta giúp Tanya lau chùi nhà cửa rồi theo cô lên phòng.
- Anh thích ngôi nhà này, - Gordon nói với vẻ sung sướng, - và các con em thật quá tuyệt. - Cô bắt đầu tự hỏi phải chăng cô gặp may, tìm ra được người trong mộng, hay phải chăng anh ta từ tinh cầu khác đến. Có lẽ cả hai.
Sáng hôm sau cô đi mua đồ ở nhà hàng với Gordon, cả hai đều cười khi người ta nhận ra anh, dừng lại để nhìn họ.
- Lạy Chúa, tôi nghĩ đây là Gordon Hawkins, - một cô nói thì thào với người khác nơi quầy trả tiền, khi anh ta tung các lon tương ớt mà cô mua cho Jason lên trời chơi. Anh ta say sưa với công việc của mình, thích thú bất cứ người nào cùng ở với anh ta. Anh ta là người rất dễ sống cùng mà cô từng gặp. Khi họ đến Tahoe để trượt băng, cô bắt đầu tự hỏi phải chăng mình đã yêu anh ta. Không thể nào không yêu anh ta được. Bất cứ cái gì nơi Gordon cũng đáng yêu hết, anh ta cực kỳ tử tế với Tanya và các con cô.
Anh ta còn trượt băng rất tuyệt, như vận động viên chuyên nghiệp vậy. Anh ta và Jason trượt lên xuống núi liên miên, qua những đoạn đường khó khăn nhất. Anh ta chỉ cho các cô bé kỹ thuật mới, rồi say sưa trượt với Tanya trong một thời gian. Hình như không có gì mà anh ta không làm được. Còn ban đêm thì họ đến nhà hàng ăn, anh ta đã gây cảm giác ngạc nhiên cho mọi người. Mọi người đều nhận ra Gordon, họ muốn xin chữ ký, đến nói chuyện với anh ta, và khi chia tay họ cảm thấy như là đã có được người bạn mới. Tanya biết Gordon là ngôi sao, nhưng cô không thấy ảnh hưởng của anh ta lớn lao như thế đối với quần chúng, cho đến khi nhiều người đến xin anh đứng chụp ảnh với họ.
- Lạy Chúa lòng lành, mọi người đều biết anh.
- Anh hy vọng thế. - Anh ta cười sung sướng với cô. Tanya cũng sung sướng như anh ta và các con vậy. - Nếu họ không biết chắc anh thất nghiệp rồi. Họ sẽ không thuê anh đóng phim mà chúng ta đang làm và anh sẽ không gặp em và các con em. Cho nên việc họ biết anh quả là điều rất tốt. - Việc này rất có ý nghĩa.
Mọi người đều ghét phải rời Tahoe sau năm ngày vui chơi ở đấy, nhất là các con cô. Khi Molly và Jason đi nghỉ trên du thuyền của Douglas chúng đã khổ sở biết bao. Còn bây giờ chúng sung sướng biết dường nào. Nhất là chúng rất vui khi có Gordon cùng đi. Anh ta luôn luôn vui tính, thương mến bất cứ người nào gặp anh và thích bất kỳ việc gì anh ta làm. Khó mà không thích anh ta và Tanya không muốn làm thế. Cô không tự hỏi cuộc tình của họ sẽ như thế nào, sẽ đi về đâu. Cô thích thú việc họ yêu nhau và cứ để tình yêu đến đâu thì đến. Gordon cũng vậy. Anh ta đã hết nói cô không phải là típ của mình. Họ đều rất buồn khi đợt nghỉ chấm dứt, phải đóng cửa nhà ở Marin.
Tối đó khi cô và Gordon về lại ngôi nhà trệt của cô, hai người đều có vẻ buồn.
- Anh nhớ các con của em, - anh ta nói một cách quá khổ sở. - Chúng quá tuyệt vời.
- Sau đó họ gọi điện cho tất cả các con cô và một vài đứa con của Gordon. Cô chưa gặp người con nào của anh ta hết, nhưng anh ta hứa sẽ giới thiệu chúng với cô. Con của anh còn nhỏ hơn các con của cô nhiều. Chỉ từ 5 đến 12 tuổi. Anh ta bận bịu luôn vì có đến năm đứa con với những người đàn bà khác nhau, như anh ta đã nói cho cô biết từ đầu. Nhưng anh ta đối xử rất tốt với các bà mẹ của con anh. Mọi người đều yêu Gordon, dù sau khi đã chia tay với anh ta. Anh ta không có tính bần tiện.
Bộ phim họ làm xong vào tháng hai, đúng như kế hoạch. Sau đó, Gordon không có bộ phim nào để làm, anh ta trở lại ngôi nhà trệt của Tanya cho đến cuối tháng ba, trong khi cô làm hậu kỳ sản xuất thì anh ta đi loanh quanh chơi thăm bạn bè.
Sau đó cô ở lại thêm một tuần nữa, tự chi phí, thâm vào đầu tháng tư, để họ có thể cùng đi dự lễ trao giải Academy. Cô được đề cử nhận giải về kịch bản bộ phim Gone, y như Douglas đã tiên đoán. Bộ phim được đề cử chín giải Academy. Gordon chưa hề nhận giải nào, nhưng anh ta rất sung sướng, hăm hở cùng đi với cô. Cô lấy vé ngồi cho các con và cả năm người cùng đi. Đây là biến cố trọng đại của đời cô. Gordon đi mua áo dài với cô, cô mua cái áo ngắn ngang đầu gối màu hồng nhạt cực kỳ hấp dẫn tại nhà hàng Valentino. Mặc áo vào trông cô cứ như diễn viên điện ảnh. Cả hai cô gái đều ở L.A để đi mua sắm đồ dự lễ.
Vào tối phát giải Academy, Tanya mặc chiếc áo Valentino màu hồng nhạt. Cô làm tóc và trang điểm, mang đôi xăng đan Manolo Blahnik cao gót màu bạc. Các cô con gái cô cũng đẹp, mặc áo dài vải mỏng màu phấn mua ở nhà hàng Maro Jacobs, còn Gordon và Ja- son thắng vào đại lễ trông rất đẹp trai. Khi cùng đi vào trên tấm thảm đỏ, trông họ rất hấp dẫn. Tanya khoác tay của Gordon, phóng viên nhiếp ảnh đổ xô nhau đến chặn họ lại để chụp ảnh. Lần đầu tiên trong đời, Tanya cảm thấy mình như một ngôi sao. Cô quay nhìn các con, cười e thẹn, chúng cười vui vẻ, tự hào về cô, ngay cả Megan. Cô bé đã ngán Alice, nên quay về với mẹ. Alice đã tỏ ra thiếu thân thiện, không dễ chịu như họ tưởng. Từ đó họ nghĩ rằng chị ta đã lợi dụng họ để chiếm lấy Peter. Kết quả là mối quan hệ giữa Alice và bố họ không được hạnh phúc. Tanya tự hỏi liệu Peter có ân hận những việc mình đã làm không, nhưng ăn năn thì sự cũng đã rồi.
Đoạn đường đi trên tấm thảm đỏ mãi không hết, các nhiếp ảnh gia chặn họ lại, máy quay phim chiếu sáng chói chang vào họ, phóng viên phỏng vấn muốn biết Gordon nghĩ gì về Tanya và cảm thấy ra sao.
Những câu hỏi mà họ thích hỏi cô như là:
- Bà có tin có cơ may đoạt giải không?
- Nếu đoạt giải bà cảm thấy thế nào? Nếu thất bại bà nghĩ sao?
Còn với Gordon, họ hỏi:- Ông nghĩ như thế nào khi ông không bao giờ đoạt được giải Oscar?
Người ta đi theo hỏi mãi như thế cho đến khi họ vào trong hội trường và ngồi vào chỗ. Rồi họ ngồi chờ đợi thật lâu. Gordon nói liên miên, máy ảnh chụp anh ta và anh ta vẫy tay chào liên tục. Anh hôn Tanya nhiều lần, đùa giỡn với các con cô, vỗ tay hoan hô khi có người được trao giải thưởng. Rồi cuối cùng giây phút trọng đại đến. Năm nhà văn viết kịch bản được chiếu lên màn ảnh rộng, họ bồn chồn khi ngồi trong hội trường, cố giữ bình tĩnh nhưng không được. Người ta chiếu những đoạn phim trích trong các bộ phim họ đã làm, rồi Steve Mar- tin và Sharon bước ra để mở chiếc phong bì và đọc tên những người được trao giải. Tanya ngồi bóp mạnh bàn tay của Gordon. Cô cảm thấy hồi hộp, bỗng vấn đề này rất quan trọng với cô. Cô không bao giờ muốn chuyện gì tha thiết như thế này. Cô nhìn thấy Douglas ngồi trước cô mấy hàng ghế. Khi cô đi vào, ông ta không thấy. Đã một năm rồi cô không gặp ông ta. Họ chia tay nhau vào cái đêm phát giải thưởng năm ngoái. Cô nói cho Gordon nghe chuyện cô đã đi chơi với ông ta. Chuyện này không làm cho anh bận tâm. Anh đã cặp bồ với một nửa phụ nữ ở Hollywood.
Steve đưa bì thư cho Sharon, cô ta mặc áo dài Chanel cổ điển trông cực kỳ xinh đẹp. Rồi cô ta đọc tên. Tanya lắng nghe. Tên cô có vẻ xa lạ. Những lời đập vào tai cô nghe lờ mờ, rồi cô nghe Megan hét lên.
- Mẹ! Mẹ được giải!- Gordon nhìn cô, anh cười và cô không hiểu. Anh nhẹ nhàng bế cô ra khỏi ghế ngồi và bỗng cô hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người ta xướng tên cô. Tanya Harris. Cô đã đoạt giải Oscar về kịch bản của bộ phim Gone. Tanya bàng hoàng đứng dậy, bước qua Gordon để ra lối đi ở giữa, người hướng dẫn đưa cô lên sân khấu, cô cố gắng bước tới bục xướng ngôn đứng nhìn sửng sốt vào ánh đèn. Cô muốn nhìn thấy các con nhưng không thấy và muốn nhìn Gordon, nhưng chỉ thấy một đám lờ mờ trong ánh đèn. Cô đứng yên một chỗ, toàn thân run lẩy bẩy, tay nắm chặt bức tượng vàng và mọi người trong phòng đều rất muốn có nó. Cô ngạc nhiên khi nhận ra bức tượng quá nặng. Rồi cô chỉnh lại micrô trong khi Sharon và Steve biến mất.
- Tôi... tôi không biết nói sao... Tôi không ngờ được nhận giải... Tôi không nhớ người nào tôi muốn cám ơn... Walt Drucker người đại diện của tôi nói tôi viết kịch bản cho bộ phim này... Douglas Wayne đã cho tôi cơ hội... Adele Michaels, nhà đạo diễn xuất sắc đã làm cho bộ phim thành công... mọi người tham gia trong bộ phim... tất cả những ai đã làm việc hết mình, nghĩ ra những chi tiết để thay đổi kịch bản hàng ngày... cám ơn quí vị đã làm việc với tôi, đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Và hơn ai hết, tôi phải cám ơn các con tôi đã nhiệt tình ủng hộ, tạo mọi điều kiện để tôi có thể đi L.A làm phim. Cám ơn các con, mẹ rất yêu các con. - Nước mắt chảy xuống má cô. -... và xin cám ơn Gordon... tôi cũng yêu anh!- Nói xong, cô đưa cao bức tượng Oscar, rồi bước xuống sân khấu. Một lát sau, cô đi theo lối đi ở giữa để về chỗ Gordon và các con đang ngồi. Khi cô đi qua chỗ Douglas ngồi, ông ta đứng dậy, hôn lên má cô và bóp mạnh bàn tay cô.
- Xin chúc mừng, Tanya, - ông ta nói và cười.
- Cảm ơn ông, Douglas, - cô đáp, nhìn thẳng vào mắt ông ta. Cô nói thật lòng mình. Ông ta đã cho cô cơ hội để làm cả hai cuốn phim. Cô nhướn người để hôn lên hai má ông, rồi về chỗ Gordon và các con. Cả hai cô gái đều khóc, các con cô đều ôm hôn cô, rồi Gordon hôn mạnh lên môi cô. Anh ta trông rất điển trai và có vẻ hết sức hãnh diện về cô.
- Anh rất tự hào về em... anh yêu em. - Anh ta nói và hôn cô lại. Rồi người ta tiếp tục xướng tên các người khác. Buổi tối dường như không quá dài nữa.
Bộ phim Gone đoạt rất nhiều giải. Diễn viên xuất sắc, nữ diễn viên xuất sắc, phim xuất sắc, kịch bản xuất sắc và đạo diễn xuất sắc. Tanya cười khi thấy Douglas đứng dậy. Ông ta có vẻ vô cùng sung sướng. Cô nhớ lại hồi năm ngoái, ông ta rất đau khổ khi không nhận được giải nào. Năm nay ông ta đã thành công, mặc dù ông ta muốn năm nào cũng có giải. Ông ta đọc bài diễn văn rất nghiêm túc và xúc động, Tanya nghĩ chắc ông ta đã chuẩn bị trước để dùng vào dịp có giải như thế này.
Sau đó diễn ra rất nhiều cuộc phỏng vấn, Tanya nắm chặt pho tượng giải Oscar trong tay. Rồi họ đi dự tiệc ở Vanity Fair và nhiều nơi khác. Họ về đến nhà vào lúc ba giờ sáng. Thật là một buổi tối tuyệt vời. Tối đó mọi người đều ngủ tại ngôi nhà trệt, Jason ngủ trên giường gấp ở trong phòng của các cô gái, còn Gordon ngủ cùng với Tanya.
Họ làm thành một đại gia đình hạnh phúc và khi Tanya cùng Gordon lên giường ngủ cô vẫn còn cười sung sướng. Cô để bức tượng Oscar lên bàn ngủ ở bên cạnh.
- Đêm nay tuyệt vời làm sao!- Gordon nói, ôm chặt cô vào lòng. Cô rất sung sướng vì việc này xảy ra trong năm nay mà không năm ngoái. Nếu Douglas còn dan díu với cô, thì chắc cô không được hưởng nhiều hạnh phúc như bây giờ, nghĩa là không được vui với Gordon và các con.
Mấy phút sau, cô ngủ. Gordon cười nhìn cô, hôn lên cổ Tanya rồi tắt đèn.