← Quay lại trang sách

Chương 24

Hai ngày sau, Molly gọi cho Tanya ở Marin. Cô bé đã gọi cho mẹ ở khách sạn và ngạc nhiên khi nghe Gordon nói mẹ cô đã về Ross.

- Có gì không ổn à? - Molly hỏi. - Chú ấy có vẻ buồn cười. Hay đúng ra là không vui lắm. Hai người gây lộn với nhau phải không?

- Đại loại như thế. - Tanya không muốn nói ra cho cô bé nghe về chuyện này, như đã không nói cho cô biết khi Peter dan díu với Alice. - Hết rồi, - Tanya nói, nghẹn ngào trong họng. Anh ta không gọi cho cô. Anh ta lặp lại những việc như trước kia, dan díu với diễn viên đóng cặp. Cô ta là mẫu người của anh ta còn Tanya không phải. Có lẽ vì thế mà cuộc tình kéo dài. Họ đã sống với nhau vui vẻ, cô bình tĩnh khi chuyện tình chấm dứt, nhưng vẫn buồn. Lối sống ở L.A thường diễn ra như thế.

- Con xin lỗi, mẹ, - Molly nói, buồn cho cô. Tất cả họ đều thích Gordon. - Có lẽ chú ấy sẽ trở về.

- Không. Mẹ không sao. Anh ta không phải là loại người chung thủy với ai, không quen với nếp sống gia đình.

- Ít ra mẹ đã được sống tuyệt vời với chú ấy trong chín tháng. - Molly cố làm cho mẹ vui. Cô bé thấy thương cho mẹ vì mối tình của Tanya với Gordon chỉ kéo dài chín tháng. Nhưng cô lại thấy thời gian chẳng có nghĩa lý gì. Cô và Peter yêu nhau hai mươi năm, thế mà anh ta vẫn bỏ cô để theo Alice. Không có gì trường tồn hết. Những lời hứa hẹn không giữ được lâu và dễ tan vỡ. Tanya nghĩ con người thật đáng buồn. Không ai biết họ muốn gì. Khi họ nói họ muốn, thì trái lại, họ phản bội ước muốn đó. Cô chán nản khi nghĩ đến chuyện ấy.

Cô nói chuyện với Molly một lát, rồi sau đó những người con khác gọi cho cô. Chúng nghe tin từ Molly. Tất cả đều buồn về chuyện Gordon. Nhưng cô không nói chuyện đã xảy ra như thế nào.

Tanya buồn suốt một tuần rồi bắt đầu viết truyện ngắn trở lại, sống một mình trong ngôi nhà trống vắng ở Marin. Bây giờ không có con, ngôi nhà này giống như cái nhà hoang vậy.

Cô viết liên miên suốt mấy tháng, không gặp ai, ít khi đi ra ngoài và xong cuốn truyện ngắn trước lễ Tạ Ơn. Đấy là một mùa thu dài, cô đơn đối với cô. Đúng vào hôm các con cô nghỉ lễ Tạ Ơn thì Walt gọi cho cô. Ông ta sung sướng khi nghe cô viết xong cuốn truyện ngắn. Ông ta nói có nhà xuất bản muốn in cuốn sách này, rồi hít mạnh một hơi trước khi nói cho cô biết ông ta có phim truyền hình dành cho cô làm. Trước khi nói, ông ta đã biết phản ứng của cô như thế nào. Mấy tháng trước đây, cô đã nói với ông bằng lời lẽ cương quyết rằng đừng gọi cho cô để yêu cầu viết kịch bản phim nữa. Cô nói đã ngán L.A rồi và bây giờ trong hoàn cảnh nào cũng không quay lại đó để làm việc. Cô đã làm ba bộ phim, được một giải Oscar và đã sống gần hai năm ở đó. Thế là đủ rồi. Bây giờ về sau, cô chỉ muốn viết sách thôi. Cô quyết định sẽ bắt đầu viết một cuốn truyện dài, và chỉ sống ở Ross.

- Nói với họ tôi không làm đâu, - Tanya đáp một cách cộc lốc. Cô không muốn quay lại L.A, vì cô biết người ở đấy sống ra sao và tình cảm của họ là như thế nào rồi. Cô không thích lối họ cư xử với nhau. Ở Marin cô cũng không có ai, nhưng cũng chẳng cần. Lâu rồi, cô không gặp bạn cũ. Bây giờ họ là bạn bè của Peter và Alice. Mối quan tâm duy nhất của cô bây giờ là viết truyện và chơi với con khi chúng về nhà. Người đại diện của cô không thích lối sống đó, nhưng ông ta thừa nhận là cô viết rất hay. Văn phong phú hơn, sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn. Đọc văn cô người ta dễ thấy cô đau khổ biết bao. Nhưng với tuổi bốn mươi bốn, ông nghĩ cô đáng có cuộc sống vui hơn.

- Ít ra tôi cũng có thể nói cho cô biết bộ phim này nói về chuyện gì chứ? - Giọng Walt nghe có vẻ chán nản. Ông ta biết Tanya rất ương ngạnh. Cô từ giã công việc làm phim, thậm chí không muốn nghe đến công việc này. Từ khi được giải Oscar, ông ta gọi cô ít ra cũng sáu lần.

- Không. Tôi không quan tâm đến chuyện ấy. Tôi không làm phim nữa, tôi không đi L.A đâu.

- Cô đừng làm thế. Nhà sản xuất kiêm đạo diễn trong phim này hoàn toàn độc lập. Ông ta muốn làm phim này ở San Francisco, và nội dung câu chuyện giống cuộc đời của cô.

- Không. Nói ông ta tìm người khác đi. Tôi muốn bắt đầu viết cuốn truyện dài.

- Ôi lạy Chúa, Tanya! Cô đã đoạt được giải Oscar. Mọi người đều hâm mộ cô. Nhà sản xuất này có ý rất hay. Ông ta đã đoạt đủ các loại giải, nhưng chưa có giải Oscar. Cô có thể nhắm mắt mà viết truyện phim cho ông ta dễ như chơi.

- Tôi không muốn viết kịch bản phim nữa, - Tanya đáp thẳng thừng. Tôi ghét những người làm phim. Họ vô đạo đức và không chung thủy. Làm việc với họ chẳng bỏ công và mỗi lần tôi đến gần họ, tôi thấy sợ.

- Thế đời cô bây giờ tuyệt lắm à? Cô sống ẩn cư ở đấy, chuyện cô viết rất buồn, mỗi khi đọc, tôi phải gắng hết sức mới lên tinh thần. - Tanya cười trước lời bình phẩm của ông ta. Cô biết những gì ông ta nói đều đúng, nhưng tác phẩm hay là được và ông ta biết là nó rất hay. Ông ta chỉ không thích thôi.

- Vậy thì tìm loại sách khác mà đọc, vì truyện của tôi viết ra không phải để mua vui.

- Đừng viết những chuyện buồn chán như thế nữa. Vả lại, bộ phim này ông ta muốn làm cũng nghiêm túc lắm. Cô có thể đoạt thêm một giải Oscar nữa nhờ bộ phim này. - Ông ta muốn dụ dỗ cô, nhưng không đi đến đâu.

- Tôi đã có một giải rồi. Tôi không muốn có thêm một giải nữa.

- Dĩ nhiên cô muốn. Cô có thể dùng chúng để làm vật chắn sách ở kệ để giữ cho những cuốn sách trên kệ được ngay thẳng, loại sách buồn chán cô đã viết nằm ẩn náu trong lâu đài của cô. - Cô cười trước điều ông ta nói.

- Tôi ghét ông.

- Tôi thích nghe cô nói thế, - ông ta đáp. - Nghĩa là tôi đã làm cho cô xiêu lòng. Nhà sản xuất bộ phim này là người Anh, ông ta muốn gặp cô. Ông ta mới đến thành phố San Francisco trong tuần này.

- Ôi lạy Chúa, Walt. Không hiểu sao tôi lại nghe lời ông.

- Vì tôi nói đúng và cô biết thế. Tôi chỉ gọi cô khi có chuyện tốt. Đây là bộ phim hay, tôi cảm thấy thế. Tôi gặp ông ta tại New York trước khi ông ta đi khỏi đấy.

Ông ta rất dễ thương, đã làm được những bộ phim hay. Danh sách các diễn viên và đạo diễn trong phim đều rất tốt. Ông ta được mọi người kính trọng ở Anh.

- Được rồi, được rồi, tôi sẽ gặp ông ta.

- Cảm ơn cô. Đừng quên hạ cầu trên hào xuống nhé. - Cô cười và xế chiều hôm đó, Phillip Cornwall gọi cho cô. Anh ta nói anh ta rất mừng được Tanya bằng lòng gặp mình. Anh ta không nói người đại diện cho cô đã cảnh báo rằng khả năng cô gặp anh ta là rất mong manh.

Cô gặp anh ta tại cửa hàng Starbuck ở Mill Valley.

Tóc cô để dài hơn và không trang điểm sáu tháng nay. Thời gian sống với Gordon cô vui vẻ, nhưng từ khi chia tay anh ta, cô buồn rầu, không còn tha thiết gì chuyện làm đẹp nữa. Trong những năm vừa qua, cô thường bị thất vọng não nề, vì đã mất những người đàn ông cô yêu thương. Khi Phillip gặp cô, anh ta biết đời cô đã gặp nhiều chuyện không hay. Trong mắt cô, anh ta thấy ánh lên vẻ thất vọng và sự đau đớn. Anh ta còn biết điều này khi đọc những tác phẩm của cô.

Anh ta nói nội dung câu chuyện cho cô nghe trong khi cô uống trà, còn anh ta thì uống cà phê sữa. Cô thấy giọng nói của anh ta rất dịu dàng và cô thích việc anh ta thực hiện bộ phim này ở San Francisco. Câu chuyện nói về một người phụ nữ chết khi đi du lịch. Từ đó người ta đi ngược lại quá khứ để tìm ra tiểu sử đời chị, nguyên do nào đã dẫn chị đến nơi chị chết và tại sao chị lại chết. Nguyên do là người chồng quá cố của chị đã lén lút sống cuộc đời đồng tính luyến ái và mắc phải bệnh AIDS. Câu chuyện phức tạp, nhưng chủ đề thì đơn giản. Cô thích nội dung của câu chuyện và cảm thấy điều anh ta nói ra rất hấp dẫn. Cô không chú ý việc trông anh ta như thế nào, mà chỉ thích tinh thần sáng tạo, thích đầu óc có nhiều sáng kiến phong phú của anh ta. Mặc dù anh ta còn trẻ và đẹp, nhưng cô không quan tâm đến chuyện ấy. Cô đã quá ngán chuyện dan díu với đàn ông. Hay cô nghĩ chuyện ấy đã chết trong lòng cô.

- Tại sao ông yêu cầu tôi? - Tanya vừa hỏi, vừa uống trà. Theo phần sơ lược tiểu sử của anh ta, cô biết anh ta mới chỉ bốn mươi mốt tuổi, đã làm được sáu bộ phim, đoạt một số giải thưởng. Khi anh ta nói chuyện với cô, cô thích tính thẳng thắn của anh ta. Anh ta không tô hồng cô, hay muốn chinh phục cô. Anh ta biết rất rõ cô có thể không làm việc này. Anh ta muốn thuyết phục cô bằng cách dựa vào chất lượng của bộ phim chứ không bằng lời lẽ mê hoặc, dụ dỗ. Tanya thích thái độ này. Từ lâu nay, cô thường mềm lòng trước lời nói ngon ngọt của người đời. Nếu cô không nhận làm, thì anh ta muốn cô góp ý và khuyên bảo.

- Tôi đã xem bộ phim bà đoạt giải Oscar. Khi xem bộ phim Gone này, tôi nghĩ phải làm việc với bà mới được. Đúng là bộ phim rất hay. - Vì thế, anh ta muốn cô viết kịch bản truyện phim cho anh ta.

- Cảm ơn ông, - cô đáp. - Vậy bây giờ ông sẽ làm gì?

- Cô muốn biết chương trình của anh ta.

- Tôi sẽ về lại nước Anh. - Anh ta cười, cô thấy anh ta có vẻ mệt mỏi. Anh ta trông rất lạ, vừa trẻ lại vừa già. Nhưng anh ta có nụ cười rất tuyệt. Hai người có phần nào giống nhau. Cả hai đều mệt mỏi, có phần bị cuộc đời vùi dập, nhưng không vì thế mà tiều tụy. - Tôi hy vọng có thể kiếm thêm tiền, mang theo con đến sống ở đây một năm để làm phim... Nếu bà viết truyện phim cho tôi, thì may ra... chắc tôi sẽ được may mắn. - Đây là lời mê hoặc dụ dỗ duy nhất anh cho phép mình nói và cô cười. Đôi mắt anh ta có màu nâu ấm áp, đăm chiêu, như thể anh đã từng trải qua, chứng kiến nhiều cảnh đau khổ trong đời.

- Tôi không muốn viết kịch bản phim truyện nữa, - cô đáp. Cô không nói tại sao, và anh ta cũng không hỏi. Anh ta tôn trọng chuyện riêng tư của cô cũng như tôn trọng tài năng của cô. Cô là thần tượng đáng tôn thờ, anh nghĩ tài năng của cô quá lớn. Cho nên việc cô không nhận làm cho anh ta, không làm anh bực mình. Anh ta chấp nhận việc cô từ chối.

- Người đại diện của cô đã nói với tôi như thế. Nhưng tôi hy vọng thuyết phục được cô.

- Tôi nghĩ anh không thuyết phục được đâu, - Tanya thành thật đáp, mặc dù cô thích câu chuyện của anh ta.

- Ông ấy cũng đã nói thế. - Anh ta hầu như hết hy vọng được Tanya viết kịch bản cho mình. Nhưng cô thật đáng cho anh ta thuyết phục.

- Tại sao ông đem các con sang đây? Để chúng ở lại nước Anh trong khi ông làm việc ở đây chắc dễ dàng hơn chứ? - Đây chỉ là chi tiết, nhưng cô muốn biết rõ về Phillip. Anh ta có mái tóc đen, nước da đẹp và đôi mắt nâu dịu hiền khiến cho Tanya động lòng trắc ẩn. Chắc anh ta có nhiều vấn đề khó khăn mà không dám nói ra.

Anh ta trả lời câu hỏi của cô hết sức ngắn gọn. - Tôi đem con đến đây vì vợ tôi đã qua đời cách đây hai năm. Cô ấy mất vì tai nạn khi cưỡi ngựa. Cô ấy rất thích ngựa và rất ngang bướng. Cô ấy ngã vào gốc cây, bị gãy cổ và chết. Vùng đất cô ấy cưỡi ngựa rất hiểm trở. Cô ấy thường cưỡi ngựa đi săn cáo. Vì vậy mà tôi đem con đến đây, vì không biết để chúng lại cho ai. - Anh ta nói với giọng tự nhiên, không lộ vẻ đau buồn, nhưng cô lại cảm thấy rất xúc động. - Vả lại, ở đây một mình, tôi rất buồn. Từ ngày mẹ chúng qua đời, tôi không bao giờ rời khỏi chúng, cho đến chuyến đi này. Tôi chỉ đến đây ít hôm để gặp cô thôi.

- Chúng bao nhiêu tuổi? - Tanya hỏi. Nhìn vào mắt và mặt anh ta, cô thấy rõ anh ta vừa đau đớn vừa kiên quyết, mạnh mẽ. Cô thích hai nét đó quyện lấy nhau và thích nghe anh ta nói về các con mình. Nơi anh ta, không có gì là Hollywood hết. Mọi thứ đều là Phillip rất rõ.

- Bảy và chín. Một gái và một trai. Isabelle và Rupert.

- Rất Anh, - cô nói và anh ta cười.

- Tôi cần thuê nhà, bà có biết nhà nào cho thuê rẻ không.

- Tôi có thể thuê được cho ông, - Tanya đáp rồi nhìn đồng hồ. Các con cô sắp về nhà, nhưng vẫn còn sớm. Cô đã bằng lòng gặp anh ta, cô thấy mình còn có nhiều thì giờ. Cô ngần ngừ một lát, rồi quyết định giúp đỡ Phillip, cô không hiểu tại sao, ngoại trừ việc cảm thấy thương xót cho anh ta. Anh ta gặp nhiều chuyện đau lòng, thế mà vẫn không than vãn gì về chuyện đã xảy ra. Anh ta là một người có trách nhiệm, vừa chăm sóc con vừa làm công việc của mình. Ông có thể ở đây với tôi cho đến khi tìm ra được nhà. Tôi có ngôi nhà rộng rãi, con tôi đi học ở lại trong trường. Tối nay chúng về nhà. Nhưng thường thường, chúng chỉ ở nhà vào dịp lễ Giáng sinh và mùa hè. Cho nên anh có thể ở lại đây một thời gian. Trường học ở đây đều tốt.

- Cảm ơn bà. - Anh ta im lặng một lát, lời đề nghị của cô đã làm cho anh ta cảm động. - Con tôi rất dễ thương. Chúng thường đi với tôi, cho nên chúng biết cách cư xử. - Các bậc cha mẹ thường nói như thế về con mình, nhưng nếu họ là người Anh, Tanya nghĩ đây là sự thật, cho nên cô muốn họ ở lại nhà cô một thời gian cho đến khi anh ta tìm ra nhà để thuê. Mặc dù cô không viết kịch bản cho anh ta, nhưng cô muốn làm việc gì đó để giúp anh. Anh ta phải tìm ai đấy để nhờ viết kịch bản. Nhưng cô không ngại việc gia đình anh ta ở lại nhà mình cho đến khi ổn định được nơi ăn chốn ở.

- Khi nào ông về lại Anh? - Tanya hỏi.

- Tháng một. Sau khi các con tôi học xong học kỳ. Khoảng mùng mười.

- Tốt. Các con tôi sẽ quay lại trường trong thời gian ấy. Đến đợt nghỉ mùa xuân chúng mới về lại. Khi nào ông đi?

- Tối nay. - Anh ta để tập tài liệu trên bàn, Tanya lấy lên, trong khi Phillip nín thở. Cô cầm tập giấy trong tay một hồi lâu, bốn mắt nhìn nhau.

- Tôi sẽ đọc tài liệu của ông và sẽ cho ông biết ý kiến. Nhưng dù có làm cho ông hay không, gia đình ông vẫn có thể ở lại nhà tôi. Đừng hy vọng quá nhiều. Tôi sẽ không viết kịch bản nữa đâu. Nhưng tôi sẽ nói cho ông biết ý kiến của tôi. - Cô rất ấn tượng về những điều mà cô đã nghe nói về anh ta và do chính anh nói ra. Cô đứng dậy, cầm tập tài liệu trong tay. - Tôi sẽ gọi điện cho ông sau khi đã đọc xong. Nhưng đừng tin tưởng gì hết. Tôi rất bận, không thể làm phim khác được nữa. Tôi đang định viết tiểu thuyết. Tôi quá ngán chuyện làm phim rồi, dù câu chuyện của ông hay đến thế nào đi nữa.

- Tôi hy vọng chuyện này sẽ làm bà thay đổi ý kiến, - anh ta nói và cũng đứng dậy. Anh ta cao, gầy. Hai người chỉ mỉm cười với nhau. Anh ta để số điện thoại di động ở Anh cho cô, còn số điện ở nhà thì đã có trên tập tài liệu. Tanya cảm ơn anh ta đã từ Anh đến để gặp cô. Việc này hơi mạo hiểm, nhưng anh ta nói sung sướng vì đã làm thế, dù cô không nhận viết kịch bản. Họ bắt tay nhau và Phillip về.

Anh ta bước vào chiếc xe thuê và lái đi, còn Tanya lái xe về nhà, để tập tài liệu trên bàn làm việc. Cô không biết khi nào mới đọc được, nhưng cô nghĩ lúc nào đó thuận tiện, cô sẽ đọc. Hai giờ sau, các con cô về nhà, ngôi nhà trở nên náo nhiệt hơn. Có chúng về nhà thật vui, khiến cô quên tập hồ sơ cho đến sau ngày cuối tuần lễ Tạ Ơn. Cô nhìn tập giấy và thở dài. Cô không muốn đọc, nhưng đã lỡ hứa sẽ đọc rồi. Cô cảm thấy mình có bổn phận ít ra phải đọc cho xong.

Tanya đọc tập tài liệu vào tối chủ nhật sau khi các con đã đi hết và đọc xong vào nửa đêm. Khi ấy ở bên Anh là tám giờ sáng. Khi cô gọi điện cho Phillip, anh đang làm bữa sáng cho các con. Cô không thích gọi cho anh, nhưng buộc phải gọi. Cô nghĩ phải viết kịch bản phim này và đây là kịch bản cuối cùng. Nhưng đây là kịch bản mà cô cảm thấy thích viết. Tanya đã viết nhiều ghi chú khi đọc nội dung phim và đã nghĩ ra hàng triệu ý tưởng. Câu chuyện Phillip soạn thảo rất hay, rõ ràng, trong sáng, mạnh bạo, vừa phức tạp lại vừa ly kỳ. Cô phải viết kịch bản phim này.

- Tôi sẽ viết kịch bản, - cô nói, tai nghe được tiếng trẻ con nói chuyện nho nhỏ gần đấy. Đây là âm thanh của giọng trẻ con trong bữa sáng. Cô rất nhớ âm thanh như thế này. Nếu có chúng ở trong nhà thì sẽ rất vui, dù chỉ vài ngày hay lâu hơn, đủ thời gian cho anh ta tìm thuê nhà. Cô rất nôn nóng giây phút bắt đầu công việc viết kịch bản.

- Xin lỗi... bà nói gì? - Rupert la hét con chó sau khi Tanya nói. Bây giờ nó sủa lại. - Tôi không nghe bà nói, ở đây ồn quá. - Tanya nghe vậy mỉm cười.

- Tôi nói tôi sẽ làm việc ấy. - Cô dịu dàng nói, nhưng lần này Phillip đã nghe. Họ im lặng một lúc lâu vì con chó sủa và bọn trẻ la hét.

- Trời! Có phải bà nói thật không?

- Vâng, tôi nói thật. Và tôi thề đây sẽ là kịch bản cuối cùng của tôi. Nhưng tôi nghĩ đây sẽ là bộ phim rất hay. Tôi thích ý tưởng của ông. Cốt truyện làm cho tôi khóc.

- Tôi viết cho vợ tôi đấy, - ông ta đáp. - Cô ấy là người rất tuyệt vời. Cô ấy là bác sĩ.

- Tôi nghĩ truyện này nói về bà ấy, - với hoàn cảnh thay đổi, vì bà ấy chết do tai nạn khi cưỡi ngựa, chứ không phải vì bệnh AIDS. - Tôi bắt đầu viết ngay bây giờ. Tôi phải ngưng ngay việc bắt đầu quyển tiểu thuyết, đợi đó sẽ viết sau. Tôi sẽ fax cho ông những phần viết xong, khi phần đó đầy đủ ý nghĩa.

- Tanya, - Phillip đáp, giọng nghẹn ngào, - cảm ơn bà.

- Cảm ơn ông, - cô nói. Hai người chưa có đủ thời giờ để cười với nhau, thì bây giờ đều vui vẻ, tươi cười. Rõ ràng cô nghĩ như thế. Đây là bộ phim rất, rất hay và hy vọng kịch bản của cô sẽ tuyệt vời. Cô sẽ dành hết tình cảm để viết về người vợ trong truyện.

Tanya bắt đầu viết vào hôm sau lễ Tạ Ơn. Cô phải mất ba tuần để phác thảo các cảnh hay nghĩ ra cách chuyển mạch các phần trong phim, rồi mới bắt đầu đi vào chi tiết. Trước Giáng sinh một tuần, cô fax một số đoạn viết xong đến cho Phillip. Anh ta đọc trong một đêm và sáng hôm sau gọi ngay cho Tanya. Khi ấy là vào lúc nửa đêm, cô đang ngồi nơi bàn làm việc để viết.

- Tôi thích phần bà đã viết xong, - anh ta nói, giọng vui sướng. Rất tuyệt. - Cô viết hay hơn sức tưởng tượng của anh ta. Cô đã làm cho giấc mơ của Phillip thành sự thật.

- Tôi cũng thích nó, - cô đáp, mỉm cười, mắt nhìn ra bóng tối ngoài cửa sổ. - Tôi nghĩ công việc này rất tuyệt.

- Cô đã khóc nhiều lần khi viết, đây là dấu hiệu tốt. Và Phillip cũng khóc khi đọc.

- Tôi nghĩ kịch bản quá tuyệt!- Anh ta nói.

Họ nói chuyện với nhau gần một tiếng đống hồ, thảo luận về một số vấn đề khó khăn. Trong tác phẩm có những đoạn lủng củng, những chi tiết mà cô chưa tìm ra cách giải quyết. Tác phẩm mới chỉ trong giai đoạn phác thảo, nhưng cả hai bàn qua thảo lại vài lần và giải quyết từng vấn đề một. Sau đó cô ngạc nhiên khi thấy họ đã nói chuyện với nhau suốt hai giờ đồng hồ liền.

Anh ta vẫn quyết định đến vào ngày mười tháng một. Anh muốn thuê các diễn viên. Anh biết một người quay phim ở San Francisco, Phillip nói anh ta rất giỏi, là người Nam Phi, đã từng học với anh. Phillip sẽ làm bộ phim này với số tiền eo hẹp, phải tiết kiệm từng đồng. Anh đề nghị trả cho Tanya tiền công viết kịch bản đầy đủ. Cô suy nghĩ một thời gian rồi gọi cho anh, báo cho anh biết rằng cô muốn chia phần trăm khi tác phẩm ra mắt. Cô không muốn lấy trước của anh đồng nào hết. Cô nghĩ bộ phim này rất đáng đầu tư vào. Cô thích cùng anh thực hiện bộ phim này, chứ không cần làm ra tiền.

Tanya bắt đầu viết thật sự ngay sau đó, trước Giáng sinh. Kịch bản được viết một cách rất tự nhiên, cô cảm thấy như số phận đã đưa đẩy mình vào công việc này. Cô viết đúng với những điều Phillip suy nghĩ, khiến anh cảm thấy sung sướng vô cùng.

Các con cô về nhà, họ đã hưởng những ngày lễ Giáng sinh tuyệt vời. Jason đi trượt băng với bạn, Megan có bạn trai mới ở UCSB, còn Molly nói đến chuyện sẽ đi Florence để học năm cuối đại học. Tanya nói cho các con nghe về việc mình đang làm một bộ phim độc lập. Nghe cô nói, chúng có vẻ thích thú, say mê. Tanya kể cho các con về Phillip Cornwall, vì không muốn nói đến anh nhiều. Chính chuyện phim mới chiếm hết tư tưởng của cô. Cô đã làm việc về truyện phim từ lễ Tạ Ơn, câu chuyện đã lôi cuốn hết sự chú tâm của cô. Phillip là người tiếp sức, kích thích cô, nhưng bây giờ chính câu chuyện mới là thứ mà cô say mê.

Phillip đến vào ngày mười tháng một đúng như kế hoạch cùng với Isabelle và Rupert. Anh ta bắt đầu tìm hiểu để thuê một căn hộ và hứa sẽ không ở lâu với cô. Cô cho anh vào ở trong phòng của Molly, các con anh ở trong phòng của Megan. Cô kê thêm cái giường di động trong phòng, để họ có thể ngủ gần nhau được. Các con của Phillip rất dễ thương. Rupert lên chín, còn Isabelle lên bảy. Chúng rất lễ phép, khéo cư xử. Chúng đẹp, hiền lành, mắt xanh, to và tóc vàng. Phillip nói chúng là hình ảnh của mẹ chúng. Khi chúng vào nhà với anh ta, chúng giương những đôi mắt to nhìn cô. Anh đứng một cách hãnh diện bên cạnh chúng. Chỉ nhìn họ trong năm phút đầu tiên, cô đã biết ngay anh ta là người cha tốt, chúng yêu thương anh, và ngược lại. Họ là một gia đình thương yêu nhau, gắn bó mật thiết với nhau.

Họ vào nhà cô đúng vào giờ uống trà của người Anh, tất cả đều mệt mỏi vì chuyến bay dài. Cô đã làm bánh xăng uých cho họ, sôcôla nóng với kem đánh. Cô đã đến cửa hàng tạp phẩm Anh để mua bánh ngọt và kem đặc. Cô cắt lát dâu tây rồi trộn với mứt, cho tất cả vào kem. Khi thấy thức ăn cô đã chuẩn bị, hai đứa trẻ reo lên vui mừng. Chúng thích bánh ngọt, Isabelle ăn ngấu nghiến đến nỗi mũi cô bé dính đầy kem. Phillip cười, lấy khăn lau mũi cho con.

- Con là chú heo nhỏ Izzy à? Chắc bố phải ném con vào bồn tắm mới được.

Nghe lại tiếng con nít vang lên trong nhà thật là thú vị. Tanya nghe chúng cười trong phòng, tiếng chúng nói chuyện với bố chúng. Tối đó, khi đi qua phòng họ, cô nghe anh đọc truyện cho các con vào giờ chúng đi ngủ. Ít ra cũng phải một giờ sau, anh ta mới xuống bếp. Cô đang viết kịch bản và anh nói chúng đã ngủ say rồi.

- Chúng mệt vì ngồi máy bay lâu, - anh nói. Tanya nhìn lên với vẻ thông cảm và cười.

- Chắc ông cũng mệt. - Cặp mắt nâu sâu thẳm có vẻ mệt, nhưng sung sướng, anh rất muốn làm việc.

- Không mệt lắm. - Tôi mong đến đây thật nhanh. - Anh có kế hoạch ngày hôm sau sẽ ghi tên cho các con vào trường học, rồi muốn gặp người quay phim nội trong tuần. Họ có rất nhiều điều phải bàn đến. Dù sao thì anh ta ở trong nhà cũng dễ dàng cho cô hơn, vì họ cùng nhau làm việc. Họ nói chuyện hàng giờ, uống nhiều trà và cuối cùng là mệt do khác múi giờ gây nên, anh ta đành đi ngủ.

Sáng hôm sau, cô làm bữa sáng cho họ, rồi chỉ cho Phillip cách thức để ghi danh cho con vào trường. Cô cho anh ta mượn xe hơi để đi đến trường. Hai giờ sau, anh về nhà sau khi các con anh đã nhập học xong, sau đó anh liền bắt tay vào việc. Họ cùng làm việc cho kịch bản cật lực suốt tuần. Họ thực hiện kế hoạch đúng tiến độ, công việc tiến triển nhanh và tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng của hai người. Hóa ra họ làm thành một tổ làm việc rất có chất lượng, họ trao đổi ý kiến với nhau, làm cho kịch bản và câu chuyện ngày càng phong phú thêm.

Tanya nghỉ vào cuối tuần với Phillip và các con anh, chỉ cho họ xem các nơi quanh vùng. Cô giữ Isabelle và Rupert trong khi anh đi tìm nhà thuê. Cô làm bánh chung với chúng, theo khuôn có sẵn, rồi chúng làm những chú chó con bằng giấy bồi với cô, như cô đã làm với các con ngày trước. Khi anh trở về, cả nhà bếp lộn xộn, nhưng các con anh tươi cười nhìn người bạn mới của chúng. Họ đã làm những con vật nhỏ và Isabelle đã làm chiếc mặt nạ.

- Lạy Chúa, tất cả mọi người làm gì thế này? Quá sức bê bối!- Anh cười, thấy Tanya dính đầy bột nơi cằm. Anh chỉ và cô phủi đi.

- Chúng tôi đã chơi với nhau rất vui, - cô cười nói.

- Tôi hy vọng thế. Cô phải mất một tuần mới dọn sạch các thứ này. - Sau khi họ để các tác phẩm của các bé sang một bên cho khô, anh giúp cô dọn dẹp, lau chùi nhà bếp. Các con anh chơi trên xích đu ở ngoài hiên nhà, những thứ này đã nằm yên sau nhiều năm nay. Tanya nói thấy chúng được dùng lại, cô rất vui. Isabelle và Rupert đã đem sức sống trở lại cho ngôi nhà và Phillip cũng vậy. Anh đã mang đến cho công việc của cô những thứ khác lạ và mới mẻ. Cô học hỏi rất nhiều nơi anh và anh cũng vậy.

Phillip nói đã tìm được căn hộ ở Mill Valley và cô rất buồn khi nghe tin này. Cô thích có họ trong nhà cho vui. Nhưng anh than phiền ngôi nhà phải một tuần nữa mới dọn đến được.

- Thế thì tốt cho tôi quá. - Tanya cười. - Tôi sẽ rất buồn khi ông dọn đi. Có các cháu ở đây quá vui. - Cô muốn yêu cầu họ ở lại đây, nhưng anh ta cần có chỗ ở riêng, cuộc sống riêng, họ không thể ở trong phòng của các con cô suốt trong sáu tháng, mặc dù ở lại đây rất tuyệt vời. - Tôi hy vọng ông và các cháu sẽ đến đây chơi luôn. - Các cháu rất dễ thương. - Chúng đã kể cho cô nghe về mẹ chúng với vẻ rất quan trọng, Rupert nói mẹ cháu mất vì té ngựa.

- Cô biết rồi, - Tanya đáp. - Cô rất buồn khi nghe chuyện này.

- Mẹ cháu rất đẹp, - Isabelle nói thêm. Tanya gật đầu.

- Cô tin chắc như vậy.

Cô cho chúng giấy và bút chì màu để vẽ chơi, đề nghị chúng vẽ hình cho bố chúng. Khi về nhà thấy thế, anh rất vui. Anh cảm động vì thấy Tanya quá tốt với con mình. Tối đó cô mời ba bố con họ đi ăn bên ngoài. Hai đứa bé ăn thịt bò băm viên và khoai tây chiên, còn cô và Phillip ăn thịt bò bít tết. Khi ăn xong về nhà, Phillip lái xe, hai con anh nói chuyện liến thoắng ở ghế phía sau, Tanya cảm thấy như được sống trong không khí gia đình. Hai đứa bé nói với Tanya rằng chúng thích ngôi trường mới, nhưng chúng nói sẽ về Anh vào mùa hè sắp tới, sau khi bố chúng làm xong bộ phim.

- Cô biết, - Tanya đáp khi họ đi bộ vào nhà. - Cô đang làm bộ phim này với bố các cháu.

- Cô là nữ diễn viên à? - Rupert hỏi.

- Không, cô là nhà văn, - Tanya đáp. Cô giúp Isabelle cởi áo khoác. Cô bé nhìn cô rồi cười làm cho Tanya mềm lòng. Khó mà không mềm lòng được.

Phillip và Tanya tiếp tục làm việc về kịch bản cả tuần sau. Công việc họ làm cơ bản về việc tiền sản xuất, với mức độ vừa phải. Họ nhất trí với nhau về nhiều vấn đề. Và cuối tuần tiếp theo đó, anh và các con dọn sang nhà mới. Cô không thích họ đi và đề nghị họ sớm đến thăm cô. Sau đó Phillip thường đem các con đến thăm Tanya luôn. Sau khi trường tan học, anh đem các con đến thăm cô, chúng chơi ở nhà bếp, làm bài tập, trong khi anh và Tanya làm việc về kịch bản.

Phillip thuê nhiều diễn viên ở địa phương và một cô gái trẻ ở L.A. Họ bắt đầu quay phim vào tháng tư và làm xong vào cuối tháng sáu. Khi ấy anh và Tanya đã làm với nhau cả ngày lẫn đêm suốt sáu tháng. Isabelle và Rupert rất vui vẻ, thoải mái với Tanya. Cô thường đưa chúng đi ăn tối và mua cho chúng những thứ quen thuộc để ăn tại nhà hàng thực phẩm của Anh trong thành phố. Làm những việc này cho chúng cô cảm thấy rất vui. Một hôm thứ bảy, khi họ không quay phim, cô đưa chúng đi sở thú chơi. Sau đó đưa chúng về với Phillip vào giờ ăn tối, mặt dính đầy kẹo bông và trên đường về nhà, họ dừng lại chơi ở vùng quê lân cận. Đến mùa hè, cô và Phillip đưa chúng ra bãi biển. Đối với Tanya việc này làm cho cô rất vui, vì các con cô bây giờ đã khôn lớn, bận bịu với công việc riêng của chúng. Còn với Phillip, có Tanya bên cạnh là niềm sung sướng cho anh. Anh đem con đến chơi với cô nhiều hơn dự định. Cô cho biết mình cũng thích thế và các con anh đã xin bố được đến thăm cô ở Ross. Chúng thích ngôi nhà cũ rộng rãi của Tanya. Sau nhiều tháng làm việc căng thẳng với nhau, cô và Phillip trở thành bạn bè. Họ tâm sự cho nhau nghe nhiều chuyện về cuộc sống trong quá khứ, về các con, về chồng và vợ của họ, thậm chí còn nói về thời thơ ấu của họ nữa. Cô nói nhờ thế mà cô trở thành nhà văn. Hiểu được tâm trạng của người khác thường giúp cô viết được sâu sắc hơn.

Họ làm xong bộ phim vào một ngày cuối tháng sáu, các con anh ở lại với cô vào ngày cuối tuần và các con cô cũng ở trường về nhà. Molly và Megan cho là Isabelle và Rupert đáng yêu, thỉnh thoảng hai cô đem chúng đi theo chơi khi nào có việc gì lặt vặt phải làm. Isabelle hết sức nghiêm túc, và Rupert có tính hài hước vui vẻ. Chúng rất dịu dàng, Tanya cảm thấy gắn bó với chúng, điều này làm cho cô khổ sở. Khi Phillip cho biết họ sẽ về Anh vào tháng bảy, cô muốn nói anh đừng đi, cô không biết tính hình sẽ như thế nào khi hai đứa bé đi rồi, ngôi nhà sẽ vắng lặng trở lại. Nghĩ đến chuyện đó, cô không chịu đựng nổi. Phillip cảm động khi nghe cô nói thế vào một bữa tối. Bây giờ họ đang làm công việc hậu sản xuất, Tanya mừng vì công việc tiến hành chậm rãi. Họ đã làm việc rất cần cù, bất cứ khía cạnh nào của bộ phim cũng vậy. Phillip rất tự hào về bộ phim và Tanya thì tự hào về anh. Anh đã làm một công việc tuyệt vời, và rất sung sướng có kịch bản hay.

Mối quan hệ của họ hoàn toàn vì công việc. Phillip là con người nghiêm túc, rất Anh. Lần duy nhất anh vượt ra ngoài sự nghiêm túc ấy là khi thấy Tanya chơi với các con mình vì cô đã làm cho anh rất xúc động.

- Tôi nghĩ ông nên ở lại thêm một lần nữa, - cô nói với Phillip vào một bữa ăn tối với anh và các con anh.

- Nếu bà làm với tôi thêm một bộ phim nữa, - anh trêu lại.

- Lạy Chúa tha tội, - Tanya đáp, tròn xoe mắt. Cô đã thề đây là bộ phim cuối cùng. Họ đã làm một lượng công việc đồ sộ, nhiều hơn số công việc đã hoạch định, nhưng cả hai đều tin kết quả rất khả quan. Phillip định khi về Anh sẽ tự ấn hành. Anh đã thuê xưởng làm phim của một người bạn.

Vào cuối tháng bảy, anh đã làm xong các công việc mình muốn làm ở Mỹ. Tanya không làm với anh công việc ấn hành, nhưng cô gắng hết sức làm những công việc có thể làm được trước khi họ ra về. Anh định dành hai tuần cuối cùng để đi chơi quanh California và làm cho Tanya kinh ngạc khi mời cô cùng đi với bố con họ. Isabelle và Rupert năn nỉ cô đi với họ. Cô có đủ thời gian để đi với bố con anh trước khi đưa các con mình đi Tahoe, rồi bỗng cô có ý kiến:

- Tại sao ông không đi Tahoe với chúng tôi, sau chuyến du lịch của ông? Chúng tôi rất thích có ông đi cùng. Rồi sau đó ông về Anh. - Phillip đã trả lại căn hộ, Tanya nói anh có thể ở tại nhà cô. Có gia đình anh ở, càng làm cho mùa hè được sinh động hơn và khi anh bằng lòng đi Tahoe, cô sẽ bằng lòng đi chơi với bố con anh một vòng quanh bang Cali. Molly và Megan cho rằng làm thế mẹ sẽ vui, vì đây là việc nên làm. Các cô lo sợ cho Tanya, vì bây giờ cô chỉ biết làm việc, quanh năm lúc nào cô cũng có vẻ buồn bã, kể từ khi mối tình với Gordon tan vỡ. Việc bắt gặp anh ta trên giường với cô diễn viên đóng cặp là một vố đau giáng xuống cô. Các con cô muốn thấy cô vui vẻ trở lại, họ muốn cô và Phillip trở thành bạn bè. Ngay cả Megan cũng đồng ý, cô ta đã trở lại dịu dàng với mẹ rất nhiều trong năm nay.

Tanya, Phillip và các con anh bắt đầu chuyến du lịch ở Monterey. Họ đến thăm hồ sinh vật, rồi đi du ngoạn quanh Carmel. Họ đến Santa Barbara, thăm Jason tại trường học ở UCSB, rồi đi L.A. Họ ở chơi hai ngày tại Disneyland, Isabelle và Rupert rất thích ở đây. Tanya đưa hai đứa bé đi cưỡi ngựa nhiều lần, trong khi đó Phillip chụp ảnh họ. Khi họ xem cuộc diễu hành và trình diễn ánh sáng vào đêm qua, họ mệt phờ nhưng sung sướng, và khi Isabelle nắm tay cô, cô quay lại thấy Phillip, cô thấy anh cười với mình. Anh muốn cảm ơn cô, nhưng không biết nói sao, rồi họ đi tàu điện về khách sạn. Khi đi vào khách sạn, Phillip quàng tay quanh vai cô. Isabelle ngủ với cô, còn Rupert ngủ với anh. Isabelle đòi ngủ với cô, cô rất sung sướng vì điều này. Phillip vào phòng để hôn cô bé chúc ngủ ngon và đắp chăn cho nó, rồi quay qua nhìn Tanya, ánh mắt ấm áp.

- Cảm ơn bà đã quá tốt với các con tôi, - anh thì thào nói khi Isabelle bắt đầu ngủ. Cô bé mỉm cười sung sướng, tay ôm con búp bê Minnie Mouse mà Tanya đã mua cho bé. Rupert bị hình ảnh những tên cướp biển Caribê ám ảnh và đã cưỡi ngựa hai lần với cô.

- Tôi yêu chúng, - cô đáp. - Tôi không biết sẽ làm gì khi ông đi rồi, - Tanya nói với ánh mắt lo buồn. Bỗng nhiên sự buồn rầu này ánh lên trong mắt Phillip.

- Tôi cũng không biết làm gì, - anh nói nhỏ, dợm bước ra khỏi phòng, nhưng rồi quay lại nhìn Tanya như muốn nói gì đó mà ngần ngại. Rồi anh ngập ngừng nói:- Tanya... Đây là những tháng tuyệt với nhất của tôi trong những năm qua... - Anh nghĩ đây cũng là những tháng hạnh phúc cho các con mình kể từ ngày mẹ chúng mất.

- Tôi cũng vậy, - Tanya thì thào nói. Những đứa bé là món quà tuyệt vời nhất. Chúng đã chiếm giữ trái tim của cô. Phillip gật đầu, rồi bước đến gần cô và tự nhiên đưa tay vuốt mái tóc cô. Cô không soi gương từ sáng hôm ấy, nên không quan tâm đến việc tóc rối. Cô chú tâm đến Isabelle và Rupert, làm bất cứ cái gì chúng muốn, chạy từ chỗ cưỡi ngựa này đến chỗ cưỡi ngựa khác, đứng sắp hàng chờ đợi, xem Mickey và Goofy, cho chúng ăn uống. Đây là dịp vui nhất của cô trong nhiều năm qua, cô muốn chia sẻ niềm vui này với Phillip, như đã chia sẻ bộ phim với anh. Thật kỳ lạ khi cô nghĩ đến chuyện bây giờ sống mà không có anh, cũng như không có hai đứa bé. Chúng đã trở thành những người bạn nhỏ của cô. Cô đã sống quen với cả ba người. Việc họ đi về Anh trong mấy tuần nữa sẽ là một sự mất mát lớn cho cô. Phillip nhìn cô khi cô nghĩ thế, anh thấy nỗi đau đớn hiện ra trong mắt cô. Nỗi khổ khi anh rời cô cũng như vậy. Anh không nói với cô tiếng nào, mà cũng không biết nói gì. Đã lâu lắm, bây giờ anh mới làm một việc như thế này. Anh kéo Tanya đến gần và hôn cô; khi anh hôn, thời gian như ngừng trôi. Sau đó khi anh buông cô ra, anh không biết làm gì hay nói gì, hay không biết phải chăng mình đã phạm một sai lầm ghê gớm.

- Em có ghét tôi không? - Anh hỏi nhỏ cô. Anh đã nghĩ đến chuyện này trước đây rồi, nhưng tự nhủ mình điên. Trong khi làm việc, anh không muốn làm cho mọi việc lộn xộn. Và bây giờ thì quá trễ. Họ sắp ra về. Nhưng anh đã chia sẻ phần việc quan trọng nhất của mình với Tanya. Anh quý trọng cô như quý trọng một người bạn tốt.

Tanya từ từ lắc đầu:- Tôi không ghét anh. Anh chưa về mà tôi đã thấy nhớ anh rồi. - Cuộc đời thỉnh thoảng rất kỳ lạ. Người ta bước vào đời mình rồi ra đi, thỉnh thoảng tốt, thỉnh thoảng tàn nhẫn, và luôn luôn là sự hối tiếc. Cô sẽ nhớ Phillip kinh khủng. Cô nhìn vào mắt anh, lòng phân vân không biết nụ hôn có ý nghĩa gì.

- Tôi không muốn ra về, - anh nói nho nhỏ. Những cảm xúc mà anh kiềm chế bấy lâu nay bây giờ tuôn trào ra, gần như nhấn chìm anh, những bức tường ngăn cách chung quanh sụp đổ hết.

- Vậy thì đừng về, - cô thì thào đáp lại.

- Em hãy đi với chúng tôi. - Mắt anh nhìn Tanya cầu khẩn và cô lắc đầu.

- Tôi không thể đi được. Tôi sẽ làm gì ở bên ấy?

- Làm công việc như chúng ta đã làm ở đây. Chúng ta cùng nhau làm phim khác.

- Rồi khi bộ phim chấm dứt, phải làm gì? Tôi còn phải trở về. Các con tôi ở đây Phillip à.

- Chúng khôn lớn hết cả rồi. Chúng tôi cần em, Tanya... Tôi cần em. - Anh nói, mắt rướm lệ. Anh không biết nói gì với cô, nhưng không muốn việc này chấm dứt. Chuyến đi này. Thời gian này. Cuộc sống mà anh đã chia sẻ với cô sắp chấm dứt vĩnh viễn khi bố con anh ra về.

- Anh nói có thật lòng không? - Cô hỏi và anh gật đầu, rồi hôn lại cô. - Bây giờ chúng ta sẽ làm gì? - Cô hỏi, vẻ bối rối. Tại sao đến khi gần kết thúc mới xảy ra chuyện như thế này? Quá muộn rồi. Họ phải ra về, còn cô phải ở lại đây. Nhưng nếu không có họ, cuộc đời cô sẽ trống trải biết bao.

- Anh nói rất thật, - anh đáp, buồn rầu, rồi ôm chặt Tanya vào lòng. - Anh yêu em ngay từ ngày chúng ta gặp nhau. Vì chúng ta làm việc với nhau, nên anh không muốn làm cho công việc xáo trộn nếu anh nói sự thật lòng anh cho em biết. - Thái độ của Phillip đối nghịch với Gordon, anh ta tỏ tình với người mình thích ngay khi đang làm phim. Phillip lo cho công việc đến giờ phút chót. Có lẽ lo quá nhiều. Họ đã bỏ rất nhiều tháng trời đáng ra có thể vui sống bên nhau. Tanya cũng cảm thấy yêu anh từ ngày mới gặp nhau, nhưng cô giữ im lặng cho đến bây giờ. Cô dồn hết tình thương cho Isabelle, Rupert và bộ phim của anh. Nhưng bây giờ cô không thể kiềm chế cảm xúc của mình được nữa. Điều mà Phillip muốn làm bây giờ là ôm Tanya vào lòng, ngăn thời gian tiếp tục trôi. Họ đã ở với nhau đến ngày cuối cùng và hai người sẽ đi theo hai ngả.

- Ngày mai chúng ta sẽ nói về chuyện này, - cô nói nhỏ và anh gật đầu. Trong mắt anh ánh lên tia hy vọng. Lòng anh bắt đầu sống lại và anh cũng thấy sức sống ấy lóe lên trong mắt cô. - Chúng ta có điên khùng không? - Cô hỏi vẻ lo lắng.

- Có. Nhưng anh tin rằng chúng ta không còn chọn lựa nào khác. Anh nghĩ anh không thể làm cách khác. - Cô cũng không tin mình có thể làm cách khác. Cô cảm thấy bị cuốn trôi theo dòng đời, theo những gì Phillip đã nói với cô và những gì họ cảm thấy cho nhau. Mọi việc giữa họ đã thay đổi. Cô muốn ngăn dòng chảy này, muốn nghe theo lý trí, để có những quyết định hay hơn. Nhưng hình như những quyết định này tự chúng hình thành. Khi nhìn anh, cô cảm thấy như mình đã mất hết tự chủ trước số phận.

Anh hôn cô rồi bước ra, còn cô nằm thức suốt đêm, bên cạnh Isabelle trên giường. Cô ôm cô bé vào lòng, nghĩ đến Phillip. Số phận sao lạ lùng như thế này khi ghép hai người lại với nhau? Nếu họ phải xa nhau thì sao? Cô không muốn yêu người nào mà cô không thể yêu nữa, hay người nào nữa sẽ ra đi. Họ sẽ ra đi trong vòng ba tuần nữa. Thế nhưng cô nhận ra mình đã yêu Phillip. Không những chỉ yêu anh mà còn yêu cả các con anh nữa. Không cách nào cô có thể đi theo anh về sống bên Anh. Chắc sẽ có biện pháp nào hay hơn, họ phải tìm cho ra. Nếu không, chắc họ phải xa nhau. Điều mà họ phải làm là can đảm nhìn vào vấn đề và nếu họ tin vào cuộc sống thì họ càng phải can đảm hơn.