← Quay lại trang sách

Chương 26

Cuối cùng, Tanya và Phillip hoãn ngày đi Ý cho đến cuối tháng một. Đến khi ấy, Molly và Megan mới bắt đầu khóa học. Họ đã tìm được ngôi nhà ở ngoại thành Florence trong tháng mười. Ngôi nhà có đầy đủ bàn ghế, rộng rãi đủ cho tất cả đến ở và đã được dọn dẹp ngăn nắp. Họ chỉ còn việc đến, mở cửa vào ở thôi. Phillip, Rupert và Isabelle đã nghỉ Giáng sinh với Tanya và gia đình cô ở Marin. Isabelle và Rupert còn tin vào Ông Già Noel, nên lễ Giáng sinh có một ý nghĩa mới cho họ. Các cô con gái của cô đã giúp họ lấy bánh quy và sữa cho Ông Già Noel và cà rốt, muối cho con tuần lộc. Vào giờ phút chót, Rupert quyết định lấy thêm lon bia.

Trường học ở Anh rất tốt, cho phép các bé nghỉ một tháng, miễn là các bé đem theo bài học đến California và làm bài tập trong thời gian đi xa. Jason đã quay về trường UCSB trong tháng một, còn các cô gái được ở nhà một tháng để chuẩn bị khóa học ở Florence. Tanya đã ghi danh cho chúng học lớp tiếng Ý ở Berlitz, cho nên họ có thể xoay xở được tốt hơn khi đến đấy. Và cô cũng học nhiều khóa tiếng Ý. Phillip thích mọi người nói được tiếng Ý trôi chảy.

Nhưng lý do chính khiến họ hoãn ngày đi, là để có thể đến dự lễ phát giải Quả cầu vàng. Đây là giải thưởng do báo chí nước ngoài tặng cho các phim truyền hình lẫn phim nhựa. Mặc dù người ta không nói chính thức, nhưng trong nhiều trường hợp, phim nào đoạt giải Quả cầu vàng đều sẽ đoạt giải Oscar được phát ba tháng sau đó. Bộ phim mà Phillip và Tanya làm để vinh danh người vợ quá cố của anh, đã được trình chiếu vào cuối tháng mười hai và được đề cử nhận giải thưởng về phim nhựa hay nhất. Phillip và Tanya muốn đến đấy. Tất cả các con của họ đều sẽ đến dự.

Không giống trong lễ phát giải Oscar, lễ này được tổ chức rất thuận tiện cho mọi người, có bàn để ngồi, mỗi bàn có mười hai người, còn lễ trao giải Oscar thì mọi người ngồi như ngồi trong rạp hát. Lễ này thường rất vui, người ta háo hức mong được nhìn thấy người đoạt giải. Cả Phillip lẫn Tanya chưa có ai đến dự giải này. Khi họ được tin phim của họ được đề cử nhận giải này, họ thấy bất ngờ. Đây là đỉnh cao trong sự nghiệp của Phillip, còn Tanya thì không như Phillip vì cô đã được giải Oscar trong năm ngoái rồi, nhưng cô cũng háo hức như anh và mừng cho anh.

Hai người bay đến L.A với các con của Phillip và các cô con gái của Tanya vào buổi sáng ngày phát giải. Jason từ Santa Barbara lái xe đến đấy để gặp họ. Và cũng như mọi lần, lần này Tanya cũng ở tại khách sạn Beverly Hills. Phillip, Tanya và các con đều hết sức háo hức. Họ mua áo dài ở San Francisco, còn Phillip mua áo khoác dạ hội để mặc vào dịp phát thưởng này. Tanya mua cho Rupert bộ đồ ở Brooks Brothers, và mua cho Isabelle chiếc áo vét dài màu đen, bé rất thích chiếc áo. Cô bé đã mặc thử hàng trăm lần, với thắt lưng bằng da sơn màu đen kiểu Mary Jenes mà cô bé đã mang từ Anh sang.

Tanya thuê hai ngôi nhà trệt tại khách sạn. Một cho các con họ và một cho hai người. Cô đã dặn khách sạn tránh ngôi nhà trệt số 2. Nhưng họ lại để dành cho cô ngôi nhà này. Các con họ được dành một căn hộ rộng rãi, còn Phillip và Tanya được dành ngôi nhà trệt số 2. Người ta cứ nghĩ làm thế là ưu tiên cho cô. Nhà này không đủ cho các con họ, vì có đến năm đứa, quá đông không thể ở được. Cô muốn các con ở trong ba phòng để các cô cậu khỏi phải chen chúc nhau trong khi chuẩn bị và Isabelle thích ở cùng phòng với Rupert, còn Jason thích ở một mình.

Tanya hết sức lo lắng khi đi vào ngôi nhà trệt số 2.

Cô nghĩ đến chuyện lần trước ở đây, khi vào nhà, bắt gặp Gordon ngủ với cô diễn viên đóng cặp trên giường và cảnh tượng đau khổ diễn ra sau đó. Trước đó, cuộc tình của cô với Douglas đã kết thúc ngay trên ngưỡng cửa nhà này và cuộc hôn nhân của cô với Peter cũng xuống dốc tại đây, khi anh đến L.A để thăm cô, hay có thể trước đó nữa. Cô vẫn còn nhớ rất rõ cảnh Peter nhìn quanh ngôi nhà với vẻ khổ sở, rồi tiên đoán cô sẽ không về nhà sau khi làm xong bộ phim ở L.A. Cuối cùng anh ta đã sai lầm và chính anh ta là người đã bỏ cô. Cô đã về nhà và bây giờ lại ra đi. Có lẽ lần này cô sẽ đi luôn. Nhưng đi để sống cuộc đời khác, cuộc đời mà cô hy vọng cùng chia sẻ với Phillip ở Ý và có lẽ ngày nào đó ở Anh. Họ chưa quyết định sẽ sống ở đâu, họ cần phải xem tình hình ra sao đã. Nhưng dù sao, sau hai tháng sống với Phillip ở Anh, rồi ba tháng sống ở Marin, mọi việc có vẻ tốt đẹp. Họ đã thuê ngôi nhà ở Florence một năm. Cuộc hành trình của họ bắt đầu.

Tanya không muốn ở trong ngôi nhà trệt này với Phillip, vì cô đã sống ở đây với ba người đàn ông rồi. Cô đã viết ở đây ba truyện phim, đã khóc vì Peter, đã từ giã Douglas và vui sướng với Gordon, ít ra là trong một thời gian. Họ đã sống vui vẻ, thoải mái, nhưng cuộc vui không kéo dài. Cô không muốn ở với Phillip trong căn nhà mà cô đã chia sẻ với ba người đàn ông khác tại ba thời điểm khác nhau. Khi cô đi vào phòng ngủ, trông cô rất khổ sở. Cô cảm thấy mình bị những bóng ma quá khứ tấn công. Cô đã trải qua nhiều cảnh thăng trầm của cuộc sống trong căn phòng này. Nhưng khách sạn cho biết họ không có căn hộ nào khác hay nhà trệt nào để cho hai người ở. Cô đành phải chấp nhận ở đây. Phillip nhận thấy vẻ mặt Tanya khác trước. Mới đầu cô có vẻ bàng hoàng, rồi bối rối khi người bồi bàn khách sạn mang hành lý của họ vào phòng.

- Em đã ở đây trước kia rồi phải không? - Anh hỏi, sau đó nhìn quanh rồi nhìn Tanya. Anh cảm thấy cô vào đây với vẻ miễn cưỡng, khi mới trước đó chỉ mấy phút thôi cô còn vui sướng vì sẽ được hưởng một buổi tối hạnh phúc, có khả năng được giải thưởng. Cô thiết tha mong muốn Phillip đoạt giải.

- Có, em đã ở đây rồi, - Tanya thản nhiên đáp, không thèm kê lại bàn ghế cho hợp với sở thích của mình. Cô không cảm thấy mình sở hữu các căn phòng trong nhà nữa. Cô không quan tâm đến đồ đạc trong nhà và không cảm thấy nó như nhà của mình nữa.

- Em đã sống từng giai đoạn dài ở đây suốt hai năm, để viết ba kịch bản phim.

- Sống một mình thôi ư? - Phillip lo lắng hỏi. Anh thấy trong mắt cô hiện ra những bóng tối. Những bóng ma trong quá khứ.

- Hầu hết thời gian chỉ ở một mình. Khi em đến đây lần đầu tiên, em đã có chồng. Em khóc cho tình vợ chồng với Peter ở trong phòng này.

- Và những người khác nữa? - Phillip hỏi. - Cô gật đầu. Cô không đi vào chi tiết về hai người đàn ông khác trong đời cô. Cô nghĩ anh không cần biết chi tiết, mà chỉ biết đại khái rằng cô đã cặp với một nhà sản xuất phim, một diễn viên điện ảnh và mối quan hệ này đã chấm dứt trước khi anh xuất hiện. Bỗng Phillip cảm thấy như thể trong phòng có nhiều người. - Ở đây có làm cho em phiền lòng không?

- Họ chỉ còn phòng này. - Cô nhún vai rồi hôn Phillip.

- Không sao đâu. Em nghĩ đời em như một cuốn sách có những chương cũ đã lật sang trang, đã đến lúc dẹp bỏ, tống khứ nó đi. - Quả thực, cô đã tống khứ cuốn sách cũ ấy rồi. Có lẽ việc cô đến đây với anh để xua đuổi quá khứ đi là việc làm đúng đắn. Tương lai họ tươi sáng, đường đời của họ mở rộng trước mặt. Tự nhiên cô cảm thấy ngu ngốc vì thấy buồn khi vào ngôi nhà trệt này. Bây giờ vấn đề quan trọng là cô ở đây với Phillip. Quá khứ không còn quan trọng đối với cô nữa.

Các cô gái mặc áo quần vào lúc đã xế chiều, rồi giúp Rupert và Isabelle mặc áo quần. Jason từ Santa Barbara đến, cậu mặc đại lễ. Sau đó, cả năm người đến ngôi nhà trệt để gặp bố mẹ chúng. Phillip đang mang giày, còn Tanya mặc áo quần gần xong. Cô đã mặc xong đồ lót, đi giày cao gót, mang nữ trang và đã trang điểm, làm tóc xong. Cô mặc áo dài khi các cô gái đến, họ đến đúng lúc để kéo dây kéo áo dài sau lưng giúp mẹ.

- Trời, mẹ đẹp quá, mẹ à. - Megan thốt lên, khâm phục. Phillip cười nhìn Tanya, anh huýt gió trong miệng.

Cô mặc chiếc áo dài màu đỏ rất hấp dẫn, làm nổi bật thân hình quyến rũ, trông thật mê ly.

- Tất cả mọi người trông cũng thật đẹp, - cô nói với tất cả, rồi quay qua hôn Phillip. Họ đắm đuối nhìn nhau một hồi, ánh mắt trìu mến yêu thương. Đời cô cuối cùng đến được bến bờ yên ổn, cô thấy mọi việc đang diễn ra rất tốt đẹp.

Sau đó cả bảy người lên chiếc Limousine. Khi họ đến khách sạn Beverly Hills, nơi tổ chức giải Quả cầu vàng, họ phải đi vào trên tấm thảm đỏ dài. Hàng trăm nhiếp ảnh gia ngăn họ lại, chụp ảnh, ghi âm, gọi tên Tanya. Cảnh tượng giống như khi phát giải Academy. Phillip chưa lần nào dự lễ phát giải, nên anh có vẻ bàng hoàng. Cuối cùng họ đi ra khỏi tấm thảm đỏ và khi ấy Tanya bị chặn lại yêu cầu phát biểu ý kiến. Cô cười, nói đôi điều qua loa, rồi đến với những người khác.

- Họ có nghiêm túc không đây? - Phillip hỏi. Họ nhận thẻ dự tiệc, rồi đi tìm bàn của mình. Họ phải đi qua đám đông để tìm bàn, nhiều người quen biết cô, nhiệt tình chúc mừng cô và sau nửa giờ chen lấn, họ tìm được bàn và ngồi vào chỗ. Sau đó thêm một giờ nữa người ta mới dọn bữa ăn trước khi buổi lễ bắt đầu. Người ta bắt đầu phát giải cho phim truyền hình trước.

Các con họ say sưa nhìn, hào hứng khi thấy những diễn viên nổi tiếng ngồi khắp nơi quanh họ. Con của Tanya đã xem cảnh này hai năm qua rồi, nên bây giờ hơi chán. Còn con của Phillip còn nhỏ và xem lần đầu, nên không biết nhìn ai và nhìn đâu trước. Tanya trải khăn ăn lên lòng Isabelle, giúp cô bé cắt thịt gà, trong khi nói chuyện với Phillip. Cô nói nhỏ cho anh biết người nào mới đi qua, người nào đang nói chuyện với nhau trong các bàn gần đấy. Người nào dừng lại chào cô, cô đều giới thiệu Phillip với họ, trong số này có Max. Ông ta ôm ghì cô rất nồng nhiệt, nói rất nhớ cô. Ông ta đi với một phụ nữ lớn tuổi rất hấp dẫn.

Lâu sau đó người ta mới phát giải cho những phim truyền hình. Tanya không được đề cử nhận giải kịch bản truyện phim, nhưng Phillip được nhận giải nhà sản xuất Phim hay nhất. Tanya bóp tay anh và nín thở, khi nghe gọi tên những người được đề cử nhận giải Phim hay nhất. Như mọi khi, họ cho chiếu những đoạn phim hay của từng bộ phim được đề cử. Đoạn trong phim của Phillip đã làm cho mọi người lặng đi. Khi đoạn phim hết, mọi người trong phòng thổn thức vì xúc động. Rồi Gwyneth Paltrow lấy phong bì, mở ra, cười, dừng lại một lát hồi hộp, rồi đọc tên của Phillip. Như lần cô nhận giải Oscar hồi năm ngoái, bây giờ cô cũng bàng hoàng ngây ngất một lát. Nhưng lần này, cơn bàng hoàng nhanh hơn, cô quay nhìn Philllip với đôi mắt mở to và anh nhìn cô chăm chăm, không tin vào tai mình. Anh ngập ngừng đứng dậy cúi xuống hôn cô, hôn các con, rồi bước vội lên sân khấu.

- Tôi sợ sẽ nói năng không mạch lạc, - anh nói, giọng rất Anh. Tanya lau nước mắt trên má. - Tôi không ngờ tôi được vinh dự này, bộ phim tôi làm chỉ quan trọng đối với tôi thôi. - Anh cảm ơn người quay phim, cảm ơn tất cả các diễn viên, toàn thể nhân viên sản xuất, cảm ơn các con, rồi im lặng một lát, giọng anh cất lên một cách cảm động: - Tôi xin cảm ơn người phụ nữ đã cho tôi cảm hứng để làm phim này, người trở thành nhân vật chính của bộ phim, một người đặc biệt... người vợ quá cố của tôi, Laura... và người phụ nữ đã yêu, đã nâng đỡ tôi từ khi ấy, là Tanya Harris, người viết kịch bản phim, kịch bản rất hay. Đáng ra cô ấy nhận giải này, chứ không phải tôi... Anh yêu em... cảm ơn em...- Phillip huơ huơ bức tượng giải Quả cầu vàng trong tay, rồi vừa lau nước mắt vừa cười chạy xuống sân khấu, trở về bàn mình. Mọi người trong bàn ôm chầm lấy anh, còn Rupert và Isabelle nhảy nhót sung sướng. Khi anh ngồi xuống, Tanya hôn anh.

- Em rất tự hào về anh... Chúc mừng anh...- Cô tươi cười chúc mừng anh.

- Em đã làm việc này... không phải anh... - Phillip khăng khăng nói, còn cô lắc đầu và cười.

- Không. Anh đã làm phim này. Anh mời em cùng làm. Anh rất giỏi... anh sẽ đoạt giải Oscar, - cô tiên đoán. Cô tin là như thế. Chắc họ phải từ Florence về để nhận giải Oscar vào tháng tư. Phillip quá sung sướng, tràn ngập tin tưởng. Vào cuối buổi tối hôm ấy các phóng viên quây quanh anh, phỏng vấn, chụp ảnh, chúc tụng anh. Tanya bước sang một bên, nhích xa một chút, lòng cảm thấy tự hào về anh.

Sau đó họ về khách sạn, đưa các con về phòng. Các con họ cũng tự hào về Phillip. Jason bế Isabelle, cô bé đã ngủ say, còn Rupert như người mộng du khi họ dẫn chú bé về phòng, cởi áo quần cho chú, đưa chú vào giường. Tanya thay áo quần cho Isabelle, để bé vào giường. Tất cả các con cô ôm ghì lấy Phillip lần nữa.

- Xin chúc mừng, - rồi hôn mẹ, chúc cô ngủ ngon.

Lát sau, Tanya và Phillip về ngôi nhà trệt số 2. Tanya rót cho anh ly sâm banh cuối cùng, anh ngồi xuống chiếc ghế nệm dài một cách thoải mái.

- Em biết không, anh không ngờ chuyện này xảy ra. Khi chúng ta được đề cử, anh nghĩ là họ điên và không nghĩ là mình sẽ đoạt giải trong đêm nay. - Anh nới cà vạt, cởi giày, cười tươi với cô một cách thoải mái. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, hôn anh, nhắc anh nhớ rằng “họ” không làm, mà “anh” làm.

- Anh yêu, đây là chiến thắng của anh. Hãy thưởng thức chiến thắng này đi, hãy vui trong đêm nay. Anh hãy tự hào về mình. Em nghĩ như vậy.

- Anh tự hào về em, - anh nói nho nhỏ, - vì em đã đầu tư nhiều công sức vào đây. Em là người phụ nữ tuyệt vời.

Họ ngồi nói chuyện chừng nửa giờ, nhắc lại những sự kiện xảy ra trong buổi tối, rồi đi đánh răng, cởi áo quần và đi ngủ.

Đêm đó, anh làm tình với cô, cô quên rằng mình đã từng ở trên chiếc giường này. Mọi việc bây giờ đều mới mẻ. Quá khứ đã tan biến, họ được tái sinh thành những con người mới với cuộc sống mới.

Sáng hôm sau thức dậy, cô gọi bữa sáng cho anh.

Người phục vụ trông quen, nhưng anh ta không nói gì với cô. Cô không nói gì đến chuyện trước đây mình đã ở đây. Ngôi nhà trệt số 2 không còn là tổ ấm hay nhà ở của cô. Cô không phải là người đã từng ở đây khi lần đầu làm phim Mantra, hay không phải là người đã dan díu với Douglas khi làm bộ phim thứ hai, phim Gone. Thời gian sống với Gordon cũng đã lùi vào dĩ vãng. Anh ta đã trở lại với thời anh ta làm bộ phim khác, mỗi bộ phim lại ngủ với cô diễn viên đóng cặp. Còn Peter thì đã ở với Alice. Tất cả đều đã có cuộc sống khác và cô cũng thế. Đã đến lúc phải làm thế.

Ngôi nhà trệt số 2 bây giờ đối với cô chỉ là phòng nghỉ trong khách sạn, không phải tổ ấm nữa. Nhiều người khác chắc đã ở đây. Nhiều chuyện vui buồn chắc đã đến với họ. Và nhiều giấc mơ chắc đã thành sự thật cho họ, như trường hợp của cô và Phillip.

Đến trưa họ trả phòng, gặp các con ở tiền sảnh. Tất cả, ngoại trừ Jason, sẽ bay về San Francisco và trong hai ngày nữa họ sẽ đi Florence. Cuộc sống mới sắp bắt đầu.

Phillip đứng bên cạnh Tanya, cười với cô, vẻ tự hào, sung sướng vì những điều cô đã làm cho anh. Cô cười với anh, rồi quay lại bàn tiếp tân để trả chìa khóa căn nhà trệt số 2. Cô nhìn chiếc chìa khóa một lát, rồi đưa cho người quản lý.

- Chúng tôi trả phòng ở ngôi nhà trệt số 2, - cô nói với anh ta. Cô đã thường ở đây. Cô không buồn khi phải ra đi hay ân hận, luyến tiếc. Cô nắm tay Phillip, rồi hai người đưa các con ra khỏi tiền sảnh khách sạn, hôn tạm biệt Jason và bước vào chiếc Limousine đang đợi. Jason sẽ đến Florence, nghỉ xuân với họ. Những người khác sẽ đi cùng với hai người. Và ở một miền nào đó rất xa, họ sẽ tạo tổ ấm cho mình, bất cứ nơi nào thuận tiện. Nhưng Tanya nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ thấy lại ngôi nhà trệt số 2 nữa, nghĩ thế cô bèn quay qua nhìn Phillip ngồi bên cạnh, và cười với anh.

Ngôi nhà này đã gắn bó với cô trong những thời điểm quan trọng, cô không ngờ nó đã là tổ ấm của cô trong một thời gian khá dài. Bây giờ cô không cần nó nữa. Bây giờ tổ ấm của cô là với Phillip và các con họ, tổ ấm này sẽ ở tại bất cứ đâu, ở Anh, Ý, hay một ngày nào đó về Marin. Không ai trong họ biết chắc cuộc đời họ sẽ như thế nào. Nhưng dù ở đâu, họ đều nghĩ rằng nơi ấy là nơi đáng ở, vì họ có nhau. Khi những địa mốc quen thuộc trôi qua, một thế giới mới trong sáng chờ đón tất cả họ. Và khi họ lái xe đi, mặt trời mùa đông ở California chiếu sáng xuống họ, như Chúa ban phúc lành cho họ. Đối với Tanya và Phillip, đây là khởi đầu cho câu chuyện chứ không phải là kết thúc.

HẾT