ĐỨC VUA KHÔNG NHẬN RA MÌNH
Ngày xửa ngày xưa, ở một quốc gia kia, nơi người ta làm việc không phải bằng tay mà là bằng lưỡi, có một ông vua. Nhà vua không được thần dân yêu mến. Mà chẳng phải chỉ là dân thường, cả giới quý tộc cung đình và cả các quan cận thần cũng chẳng ai ưa.
Vả chăng vua cũng chẳng có gì để mọi người yêu mến.
Ngược lại, từ già đến trẻ, ai ai cũng mến yêu người kế thừa ngôi báu. Mến yêu đến hết lòng hết dạ. Người ta sẵn sàng hiến dâng đời mình cho ông vua nhỏ, và chàng cũng xứng đáng với tình yêu ấy bởi vì chàng yêu nước rất mực. Hoàng tử thường rời cung điện đi khắp mọi miền vương quốc, cứ trông thấy mảnh ruộng hoang hóa nào là chàng lại não ruột than rằng: “Ôi chao, Tổ quốc yêu dấu của ta, ngươi phải chịu cảnh này ư!”
Có khi chàng trông thấy một đầm lầy, chàng nghĩ: “Nếu lấy hết nước ở đây tưới cho ruộng cạn thì sẽ có một thiên đường thật sự, còn các loại bệnh tật sẽ bị loại trừ.” Các nhà báo cũng rất kính yêu hoàng tử. Chàng thẳng thắn bất bình trước sức kìm kẹp của nhà vua đối với báo chí.
− Trong một nước mà không có quyền tự do báo chí thì cũng không thể có dân chủ được! - chàng nói.
Người kế tục ngôi báu cũng yêu mến các nhà báo hơn cả. Chàng thường nói chuyện về những nỗi buồn khổ của mình và giãi bày tâm sự với họ.
Tất cả các nhà báo đều tin tưởng rằng nếu lật đổ được nhà vua và đưa được chàng lên ngôi kế nghiệp thì trong nước sẽ có quyền tự do báo chí. Vì thế họ đi theo chàng như rồng như rắn. Chàng tổ chức các buổi chiêu đãi họ, chụp ảnh chung với họ. Chàng tặng họ những tấm ảnh với lời đề tặng: “Để nhớ mãi tình bạn thắm thiết.” Con người ủng hộ tự do ngôn luận và tự do tư tưởng đến mức đáng phải ghen tị ấy được tất cả các nhà hoạt động nghệ thuật mến yêu. Bọn người khốn khổ kia cũng đánh giá cao và kính trọng chàng với niềm hy vọng là khi quyền thế về tay thì chàng sẽ cứu được họ khỏi bao tai họa. Tình yêu và lòng kính trọng của đám nông phu dành cho kẻ sắp lên ngôi báu, kẻ đã hứa hẹn biến Tổ quốc họ thành thiên đường trên mặt đất, thì khỏi cần phải nói tới.
Biết đứa con thừa tự của mình chiếm được tình yêu trăm họ, nhà vua lập tức cấm chàng không được tiếp xúc với dân và bắt chàng khỏa thân trong một lâu đài u tịch. Vua cho chàng bao nhiêu vàng bạc, bao nhiêu cung nữ với hy vọng rồi chàng sẽ ăn chơi mê mệt. Nhưng chàng vẫn một lòng say sưa muốn làm người có ích cho xã tắc, cho nhân dân và không chịu mắc bẫy nào cả. Chàng vẫn thờ ơ với quà báu của vua cha, cả với những lời dọa nạt của đấng sinh thành.
Nhà vua thì bị mọi người căm ghét, không những bọn bầy tôi trong cung, mà thậm chí cả bọn lính canh gác chỗ chàng. Mọi người đều ủng hộ chàng. Vì thế chúng thường chuyển vào cho chàng những thông điệp bí mật của các nhà báo.
Cuối cùng, nhân dân không chịu nổi cảnh áp bức, đã nổi dậy cùng những thủ lĩnh của mình và những người thông thái nhất. Quân khỏi nghĩa lật đổ được nhà vua và đưa hoàng tử lên ngôi. Muôn dân reo mừng hả dạ.
Đám quần thần kéo đến chúc mừng vị tân quân chủ.
Ngồi trên ngai vàng, nhà vua liếc mắt nhìn họ mà hỏi:
− Các người là ai vậy?
Đám quần thần hốt hoảng. Có thể nói họ đã không tiếc mạng sống để đưa chàng lên ngôi hoàng đế, thế mà chàng lại không nhận ra họ!
− Muôn tâu bệ hạ, chắc bệ hạ còn nhớ, - một người nói, - rằng chính hạ thần này đã liều chết chuyển cho anh em nhà báo những thông điệp bí mật của bệ hạ khi bệ hạ còn bị giam cầm trong cung cấm?
Nhà vua suy nghĩ rồi nói:
− Ta chẳng nhớ chuyện gì như thế cả. Chuyện ấy xảy ra bao giờ? Lần đầu tiên ta thấy ngươi đó.
Một vị quan khác đứng dậy tâu:
− Còn thần thi chắc bệ hạ không quên. Chính thần đã được ngồi hầu chuyện bệ hạ nhiều đêm đằng đẵng để bàn luận cách lật đổ nhà vua.
Nhà vua trả lời:
− Chắc đó là chuyện nhà ngươi mơ thấy đấy thôi. Ta chẳng nhớ chuyện gì như thế.
Thế là nhà vua chẳng nhận ra ai cả.
Ngày hôm sau, đám nhà báo vào chúc tụng vua. Cả đám này nhà vua cũng không nhận ra ai. Vua nhìn từng người từ đầu đến chân rồi nói:
− Ta không nhận ra ngươi. Ta chưa nhìn thấy ngươi bao giờ.
− Muôn tâu thánh thượng, sao lại thế được? - một nhà báo nói. - Bệ hạ đã từng gọi thần là tiểu đệ và vẫn thường ôm hôn kẻ hèn mọn này. Bệ hạ có nhớ không, bệ hạ vẫn thường rớt nước mắt mà thốt lên: “Tự do! Tự do!”
− Ai kia? Ta ấy ư?
− Thưa vâng, chính là bệ hạ.
− Chuyện ấy bao giờ?
− Mới có mấy ngày trước khi bệ hạ lên ngôi.
− Ta nói điều ấy ở đâu?
− Dạ, ở khắp nơi ạ.
− Ta chẳng nhớ chuyện gì như thế cả. Ngươi nhầm ta với ai đó rồi.
Một nhà báo khác trình lên đức vua một tấm hình có bút tích của ngài ở mặt sau. Nhưng nhà vua cũng không nhận ra thứ chữ ấy.
“Chắc hẳn nhà vua sướng quá hóa lẫn.” - các nhà báo nghĩ thế và đề nghị nhà vua dạo chơi. Họ dẫn vua ra nơi cánh đồng hoang hóa và những đầm lầy mà trước kia ngài đã hứa biến thành thiên đường.
Vua đưa tay lên mắt che nắng, nhìn ngắm một lát rồi hỏi:
− Các khanh dẫn ta tới đây là đâu?
− Chắc bệ hạ còn nhớ bệ hạ đã hứa biến nơi đây thành một hồ đẹp để ai cũng có thể đến đây câu cá? Nơi đây sẽ là miếng mồi thu hút du khách!
Nhà vua lại đưa mắt nhìn đám đầm lầy rồi bảo:
− Lần đầu tiên ta thấy chỗ này. Trời đất ơi, làm sao có những nơi kinh tởm đến thế nhỉ?!
Nhà vua chẳng nhớ gì những chuyện khi ngài còn là đứa con thừa tự, không nhận ra ai trong đám bạn xưa. Điều đó làm mọi người ngạc nhiên, trừ bản thân ngài.
− Chắc là nhà vua đã mất trí nhớ, - có người nghĩ thế. - Chúng ta thử xem ngài có nhận ra chính ngài không?
Thế là họ đem đặt trước mặt ngài một tấm gương lớn khung vàng. Vua nhìn vào gương nhưng không nhận ra mình nữa.
− Ai đây? - ngài hỏi.
− Chính là bệ hạ đó! - họ nói.
Nhà vua đáp:
− Không, không phải ta. Không phải mặt ta đây. Lần đầu tiên ta thấy người này.
− Thưa, đúng là bệ hạ, mọi người lại nói.
− Không, không phải ta. Các ngươi thử nhìn xem, chẳng lẽ đây mà là ta?
Những người có mặt nhìn vào gương thảy đều rụng rời kinh ngạc:
− Nhà vua nói đúng. Quả không phải là mặt nhà vua.
Trong gương in hình một thứ sinh vậy quái dị chưa thấy bao giờ, có tai dài như tai lừa, có mặt và sừng bò đực, thân hình mốc sạm như khỉ, chân vòng kiềng như gấu, mõm như mõm lợn và miệng như miệng tê giác.
Đến lúc đó mọi người mới nhận ra vua... Lúc đó họ lập tức tiến hành khỏi nghĩa để đưa lên ngôi kẻ kế thừa mới còn đang bị quản chế trong cung.