Chương 1
Gói hàng gửi đến được bao bằng loại giấy trơn, màu nâu, và được đựng trong một vỏ hộp, cỡ độ bằng cuốn sách. Tôi đoán là một cuốn sách học sinh, hình như tôi đã quên mất là mình đã đặt mua trước đó. Gói hàng nằm trên chiếc bàn lẫn trong đống đơn từ và các bản thông cáo Hội thảo sinh viên ở Hawai trên đường Croix.
Trở lại thư viện, tôi đang cố nghĩ ra việc gì đó để lát nữa sẽ làm, thì Tiffani và Chondra Walace xuất hiện. Đây là cuộc gặp gỡ thứ hai của chúng tôi.
Một năm trước đây, mẹ của hai cô bé đã bị chính người cha mình sát hại trên một ngọn đồi ở cánh rừng mang tên “Ngọn đồi của những Thiên Thần”. Ông ta bảo rằng đó là tội ác của sự đam mê và có lẽ điều đó cũng chẳng có gì lấy làm khó hiểu bởi trong cơn sốc tình cảm kinh hoàng như thế người ta dễ làm như vậy lắm chứ. Qua những tài liệu mà tòa án cung cấp, tôi biết rằng với Ruthanne và Donald Dell Walace chuyện cãi vã, xô xát giữa họ xảy ra như cơm bữa. Bà ta vốn chẳng phải là một phụ nữ cứng rắn, dù cuộc ly hôn của họ đem đến những điều không lấy gì làm tốt đẹp, nhưng bà vẫn dành cho Donald những “tình cảm yêu thương nồng nhiệt”. Vì thế, chẳng ai ngạc nhiên khi thấy ông ta dùng những lời đường mật để dụ bà cùng thưởng ngoạn chuyến du đêm trong cái đêm định mệnh đó, với lời hứa hẹn bữa cơm tối sẽ có món tôm hùm mà bà ưa thích, điều đó có lẽ còn mê hoặc hơn cả hương thơm của “nàng tiêu nâu”.
Ngay khi vừa dừng xe trên một ngọn đồi tối bưng, trông ra phía cánh rừng hai người đã quấn lấy nhau, và từ chỗ âu yếm, tâm tình, tranh luận rồi dần dần biến thành cuộc khẩu chiến, phẫn nộ và cuối cùng họ lao vào cấu xé nhau như hai con thú dữ tranh mồi. Bất ngờ Donald Dell rút ra một con dao, lao tới người phụ nữ vẫn mang họ* của ông ta, đâm ba mươi tư nhát, sau đó hất xác bà ta ra khỏi chiếc xe thùng của mình, và làm rớt chiếc ví kẹp bằng bạc kiểu Ấn Độ, bên trong chứa đầy tiền và cả tấm thẻ hội viên của ông ta tại câu lạc bộ đua mô tô mang tên “Những Thày Tu Sắt”.
•
Phụ nữ phương Tây, khi lấy chồng mang họ của chồng – ND.
Với tội trạng rõ ràng, bản nghi án đã khiến ông ta bị tống vào nhà tù Folsom mười năm vì tội giết người mức độ hai. Ở đó ông ta được tự do tha thẩn trong một khu vườn cùng với mấy gã bạn tù trước đây là đàn em của anh em nhà Aryan. Tham gia một khóa học máy tự động mà lẽ ra ông ta có thể làm thầy. Trong xưởng làm việc ông ta đã học được những cách cư xử tốt và củng cố được những mặt yếu của mình. Ông ta còn có thể tập thể dục bằng cách chống đẩy, mà có lúc ông ta tập cho đến khi các cơ lồng ngực như muốn vỡ tung ra mới thôi.
Sau bốn tháng ngồi tù, ông ta rất nóng lòng muốn gặp hai cô con gái của mình. Theo luật pháp, ông ta cũng được xem xét các quyền của người làm cha. Ông Stephen Huff, vị thẩm phán tư gia ở L.A.* – một trong những thẩm phán giỏi nhất đã đề nghị tôi xử lý vụ này. Chúng tôi gặp nhau trong phòng làm việc của ông ấy vào một buổi sáng tháng chín. Và trong khi vừa uống cốc nước gừng vừa vuốt lên cái đầu hói trơn bóng của mình, ông ta kể lại toàn bộ chi tiết vụ đó cho tôi. Căn phòng làm việc của ông được ốp bằng gỗ sồi, lâu ngày đã trở nên cũ kỹ, còn đồ đạc trong phòng thì mộc mạc, rẻ tiền. Những bức hình chụp lũ trẻ con ông bày, treo la liệt khắp phòng.
•
L.A.: Viết tắt của chữ Los Angeles – ND.
Tôi hỏi ông ta:
– Stephen này, ông định khi nào thì gặp họ đấy?
– Tôi sẽ đến thẳng nhà tù, mỗi tháng hai lần.
– Tức là ông sẽ phải đáp máy bay.
– Đúng vậy, mấy người bạn sẽ thu xếp vé cho tôi.
– Bạn thế nào?
– Nếu nói một cách khôi hài thì có thể gọi họ là Hội những người ủng hộ Quỹ Bảo Trợ Gia Đình Donal Dell Wallace.
– Những người bạn hảo tâm quyên góp đúng không?
– Ờ, ờ thì cứ cho là thế đi.
– Tôi hiểu rồi, thế ra là món tiền khích lệ.
Ông ta gượng cười khó nhọc và thoáng vẻ miễn cưỡng:
– Mà đó cũng chẳng phải là vấn đề của chúng ta, đúng không ông Alex.
– Sao nào! Steven? Chẳng lẽ việc không thanh toán tiền pháp lý được là vì ông bố góa ấy đang ngồi tù ư?
– Không phải... mà thôi bỏ chuyện đó đi, thế có gì mới mẻ không? Được rồi, chúng ta chỉ gặp gỡ những đứa trẻ tội nghiệp đôi ba lần nữa thôi, sau đó viết một thông báo nói rằng việc viếng thăm như thế sẽ ảnh hưởng xấu đến tinh thần của bọn trẻ và chúng ta sẽ tạm đình vấn đề này.
– Trong bao lâu?
Ông ta đặt cốc nước gừng xuống và ngắm những hình tròn in ở trôn cốc xuống chiếc bàn, đang từ từ chuyển sang màu đậm do bị thấm nước.
– Tôi có thể đình việc này ít nhất là một năm.
– Sau đó thì sao nào?
– Nếu ông ta thỉnh cầu lần nữa, thì bọn trẻ có thể được xem xét lại và chúng ta phải trì hoãn lần nữa. Trong khi thời gian lại ủng hộ bọn trẻ đúng không? Hy vọng là chúng sẽ càng chín chắn và cứng cỏi hơn.
– Steve à, một năm nữa thì chúng sẽ lên mười, mười một rồi còn gì.
Ông ta chỉnh chiếc cà vạt của mình.
– Alex, tôi có thể kể gì cho anh đây? Vả lại tôi không muốn thấy cảnh lũ trẻ cau có, mếu máo. Tôi sẽ nhờ anh xem xét hộ, vì tôi biết anh có chí khí mạnh mẽ, quyết đoán nên hoàn toàn có thể đảm nhận công việc mà khiến nhiều người phải thoái trí này.
– Nghĩa là người khác cũng có thể đề nghị thăm viếng?
– Có thể quá đi chứ, anh nên xem lại một số ý kiến mà các đồng nghiệp của anh đưa ra. Có lần ai đó đã nói với tôi rằng đôi khi việc để đứa trẻ chứng kiến sự phiền muộn của người mẹ lại là điều hết sức thuận lợi, vì nó dạy cho đứa trẻ hiểu được giá trị của tình cảm đích thực.
– Thôi được rồi – Tôi nói – Nhưng tôi muốn có một sự đánh giá trung thực, chứ không phải chỉ bằng hình thức qua loa cho xong chuyện. Chắc chắn phải là một việc gì hữu ích cho bọn trẻ sau này.
– Liệu pháp tâm lý ư? Sao lại không nhỉ? Được rồi, anh cứ làm bất cứ việc gì anh muốn. Bây giờ anh rút hồ sơ rồi gửi thẳng cho tôi và anh sẽ được trả công, bằng mười lăm ngày làm việc.
– Thế ai sẽ trả đây, những ông bạn hảo tâm à?
– Đừng lo, tôi đảm bảo họ sẽ tăng cổ phần của anh mà.
– Miễn là họ không dúi séc vào tay tôi là được.
– Alex này, chắc tôi chẳng phải lo chuyện đó đâu, bây giờ tình hình đã khá hơn rồi.
*
Cũng như tuần trước, hai cô bé đến rất đúng giờ. Mỗi đứa níu lấy một tay bà ngoại, trông chúng như những chiếc va ly kéo mini.
– Bọn trẻ đến rồi đây – Evelyn Rodriguez thông báo – Bà ta đứng chắn lối cửa ra vào, khẽ đẩy hai đứa nhỏ bước tới.
– Chào hai cháu – Tôi nói.
Tiffani gượng cười. Còn cô chị nhìn xa xăm lơ đãng.
– Chuyến đi tốt đẹp chứ?
Evelyn nhún vai, bặm môi rồi lại thôi... Vừa giữ ghì hai cô bé bà ta vừa kéo chúng lùi lại. Hai cô bé để mặc cho bà kéo đi, song vẫn cố cự lại bằng sức nặng của mình, như thể chúng muốn phản đối bà ta một cách lặng lẽ. Dường như cảm nhận được điều đó Evelyn liền buông lũ trẻ ra, vòng tay khoanh trước ngực, ho vài tiếng rồi quay mặt đi.
Rodriguez là người chồng thứ tư của bà ta. Bà vốn là người Anglo, thân hình mập mạp, dáng vẻ nặng nề, trạc năm mươi tám tuổi, hai khuỷu và các đốt ngón tay đã nhăn nheo, nước da sạm đi vì hút thuốc lá quá nhiều. Còn đôi môi thì mỏng dính, thẳng tuột, tựa như vết chỉ khâu. Bà ta có vẻ rất khó nói chuyện. Nhưng tôi tin là không phải sau cái chết của cô con gái bà ta đâm ra như vậy, mà vốn trước đây tính bà ta đã thế rồi.
Sáng nay, bà mặc một chiếc áo cánh không có cổ và đường nét thì chẳng rõ ràng. Đại thể đó là một chiếc áo vải, in hình hoa cà màu xanh da trời, nó khiến tôi liên tưởng đến một chiếc hộp giấy thơm được trang trí loè loẹt. Chiếc áo cuộn lên, xổ ra và trùm xuống chiếc quần Jeans màu đen được trang trí viền đỏ. Đôi giày tennis màu xanh da trời của bà lốm đốm những vết bợt trắng. Tóc bà ta cắt ngắn và để lượn sóng. Phần trên ngọn, bạc như râu ngô còn phần chân tóc thì đen thẫm. Những lỗ đeo khuyên tai đã làm hai dái tai nhăn nheo chảy xệ xuống. Nhưng bà Evelyn lại không đeo đồ trang sức. Phía sau hai tròng kính, đôi mắt bà vẫn chẳng thèm ngó vào mắt tôi.
Bà ta vỗ nhẹ vào đầu Chondra nhưng cô bé ngoắc đầu lại, hất cánh tay lục lặc, mềm nhũn của bà ra. Tiffani đã đi vào phòng khách từ lúc nào và đang chăm chú ngắm bức tranh treo trên tường, một chân gõ nhịp xuống nền nhà.
Bà Rodriguez nói:
– Thôi được rồi, tôi sẽ xuống đợi ở ô tô ngay đây.
– Nếu trời nóng quá thì bà cứ lên đây tự nhiên nhé.
– Nóng bức chẳng ăn nhằm gì với tôi đâu – Bà ta đưa tay lên và liếc nhanh chiếc đồng hồ nhỏ xíu – Lần này ông sẽ nói chuyện bao lâu?
– Khoảng chừng trên dưới một tiếng.
– Lần trước chỉ có hai mươi phút thôi mà.
– Nhưng hôm nay tôi muốn kéo dài thêm.
Bà ta cau mày.
– Thôi được rồi... tôi có thể hút thuốc dưới đó chứ?
– Bên ngoài nhà ư? Tốt thôi.
Bà ta lầm bầm điều gì đó. Tôi hỏi:
– Bà muốn nói với tôi điều gì đó phải không?
– Tôi á? – Bà ta giơ một ngón tay, khều nhẹ vào ngực áo và cười.
– Nào hai cháu bé bỏng của bà, mọi việc sẽ ổn cả thôi.
Bước vội ra ngoài thềm, bà ta đóng cửa lại.
Tiffani vẫn không ngừng ngắm nghía bức tranh một cách dò xét. Còn Chondra sờ tay vào nắm đấm cửa, và liếm môi. Cô bé diện chiếc áo cộc tay màu trắng nhãn hiệu Snoop, quần soóc màu đỏ và đi đôi xăng đan không tất. Một thỏi kẹo trái cây gói bằng giấy thòi ra khỏi một bên túi quần soóc. Chân tay cô bé mũm mĩm, trắng ngần như bột. Gương mặt to nhưng hơi ngắn. Mái tóc vàng óng được tết thành những đuôi sam dài gọn ghẽ. Tạo hóa đã ban cho cô mái tóc đẹp, vàng óng ánh như kim loại, nhưng có vẻ không hợp lắm với khuôn mặt to tròn. Có thể đến tuổi dậy thì cô bé sẽ xinh đẹp hơn. Tôi phân vân không hiểu cái độ tuổi đó có đem đến cho cô bé điều gì khác nữa không, Chondra cắn chặt môi dưới, dường như chẳng thèm để tâm là tôi đang cười với mình.
– Cháu có khỏe không Chondra?
Cô bé lại nhún vai, nhưng lần này vẫn giữ nguyên hai vai so lên và nhìn xuống nền nhà. Mặc dù hơn cô em mười tháng tuổi, nhưng Chondra lại thấp hơn đến hai hoặc ba phân và có vẻ trẻ con hơn. Trong cuộc gặp đầu tiên, cô bé chẳng hề nói nửa lời, chỉ ngồi ngoan ngoãn, tay đặt lên đùi trong khi cô em Tiffani thao thao bất tuyệt.
– Tuần này có gì vui không cháu?
Cô bé lắc đầu. Tôi đặt tay lên vai cô bé, nhưng cô bé co cứng người lại cho đến khi tôi buông ra. Phản ứng đó khiến tôi băn khoăn tự hỏi lẽ nào nó coi đó là sự lợi dụng? Có bao nhiêu thế hệ trong gia đình này mà tôi sẽ phải tìm hiểu đây?
Tập hồ sơ trên chiếc bàn sát đầu giường là những tài liệu điều tra sơ bộ của tôi. Tôi vẫn thường dùng để đọc trong lúc chờ xuôi cơm trước khi đi ngủ. Những biệt ngữ chuyên ngành pháp lý, lời lẽ của cảnh sát, những bức hình chụp lén không thể diễn tả nổi. Tất cả đã được đánh máy thành bản sao chép có lề nghiêm chỉnh và hoàn hảo tới mức không thể chê vào đâu được.
Ruthanne Walace đã khiến cho một điều tra viên mất cả một buổi chiều để khai báo.
Độ sâu các vết thương, xương gãy.
Donald Dells rất dữ dằn, đôi mắt hoang dại, bộ ria đen nhánh và người bóng nhẫy mồ hôi.
“Rồi sau đó cô ta lăng mạ tôi. Cô ấy thừa hiểu là tôi không xử lý được tình huống như vậy nhưng cô ta vẫn không thôi. Không còn cách nào khác. Và sau đó tôi đã không giữ nổi mình. Tôi đã mất tất cả, như ông biết đó. Điều đó không nên xảy ra. Tôi có thể nói gì nữa đây”.
Tôi hỏi:
– Cháu có thích vẽ không Chondra?
– Chỉ thỉnh thoảng thôi ạ.
– Được rồi, có lẽ chúng ta sẽ tìm cho cháu thứ gì đó cháu thích ở phòng chơi.
Cô bé so vai và nhìn xuống tấm thảm trải nền.
Tiffani đang sờ tay lên khung bức tranh – một bức hình đấm bốc của Grorge Bellow mà tôi đã hứng lên mua nó trong một công ty đứng đầu là một người đàn bà mà tôi không còn gặp lại nữa.
– Cháu thích vẽ tranh đúng không? – Tôi hỏi.
Cô bé quay lại gật đầu lia lịa. Cái miệng nhỏ xíu, bên trong hai hàm răng to khấp khểnh vì thế khuôn miệng cô luôn hé mở và điều đó khiến cho cô bé trông lúc nào cũng có vẻ bối rối. Tiffani có mái tóc tém cắt ngắn kiểu công sở, nhưng bờm tóc trước trán được cắt phạt ngang lởm chởm không đều. Một ít thức ăn vẫn còn dính trên môi cô bé. Các móng tay luôn cáu bẩn. Ánh mắt Tiffani màu nâu chẳng có chút gì nổi bật. Cô bé nhoẻn miệng cười và vẻ bối rối vẫn thường nhật trên khuôn mặt cô chợt biến mất. Trong khoảnh khắc ấy trông cô tựa hồ như người làm mẫu vẽ cho các họa sĩ.
– Ôi, mát quá.
– Cháu thích điểm gì nhất ở bức tranh đó?
– Cảnh đánh nhau.
– Đánh nhau á?
– Vâng ạ.
Cô bé nói rồi vung tay đấm vào không khí.
– Đấu võ như ở WWA.
– WWA, tôi nói, có phải đấu vật thế giới không?
Cô bé làm động tác mô phỏng một cú đấm móc miệng kêu “Bum bum” rồi ngước nhìn như chờ đợi sự cổ vũ.
Chondra vẫn đứng im.
“Bum bum” – Taffani vừa nói vừa tiến về phía cô chị – “Xin chào mừng các bạn đã đến với giải đấu WWA. Tôi là Crush Creeper còn đây là nhà đương kim vô địch Redviper. Hôm nay, chúng tôi sẽ có một trận đọ sức nảy lửa của thế kỷ này”.
“Reng” cô bé kêu lên rồi mô phỏng động tác kéo dây chuông mà các trọng tài vẫn thường làm. Cô bé cười lớn nhưng thoáng vẻ nghi ngại cô chị. Chronda vằm vằm môi rồi cũng gượng cười theo. “Reng, bum bum”. Vừa dang hai tay lên như kiểu võ sĩ, cô bé giả bộ loạng choạng tiến về phía trước bắt chước giống như con quỷ Frankestain. “Chết đi, chết đi... Viper a... a... a...”.
Cô bé chộp lấy Chondra và cù liên hồi vào nách cô chị. Cô chị cười khúc khích, cù lại một cách vụng về. Tiffani vùng khỏi cô chị và chạy vòng tròn, vung tay đấm vào không khí. Chondra lại bắt đầu bặm môi.
Tôi nói: “Thôi nào, các cháu”, nói rồi tôi dẫn hai chị em vào thư viện. Vừa vào đến nơi Chondra sà ngay vào một chiếc bàn khách. Còn Tiffani vừa bước lò dò vừa tập đấm bốc vòng quanh căn phòng trông như một con búp bê đồ chơi vừa lẩm bẩm vừa thúc cùi chỏ liên hồi.
Chondra nhìn cô em gái, rồi giật một tờ giấy trên cùng chồng giấy và nhặt chiếc bút chì màu lên, tôi đợi cô bé vẽ, nhưng Chondra đặt bút chì xuống rồi lại nhìn cô em.
– Bọn cháu có xem đấu vật ở nhà không – Tôi hỏi.
– Có mỗi ông Roddy xem thôi – Tiffani trả lời, chân vẫn không sai bước.
– Roddy có phải ông ngoại của các cháu không?
– Không, ông ấy không phải ông của chúng cháu đâu. Ông ấy là người Mexicô.
– Ông ấy thích đấu vật à?
Tôi quay sang Chondra. Cô bé vẫn ngồi lặng thinh.
– Cháu cũng xem đấu vật ở trên tivi chứ?
Chondra lắc đầu.
Tiffani xen vào:
– Chị ấy thích môn lướt ván, thỉnh thoảng cháu cũng thích trò ấy và cả trò “chèo thuyền của những nhà triệu phú”.
Chondra bặm môi.
– Trò chèo thuyền của những nhà triệu phú? – Tôi hỏi – Có phải là chốn xa hoa, nơi người giàu gây ra đủ các thứ chuyện đúng không?
– Họ chết, có lúc đúng thế mà.
Tiffani nói và buông tay xuống, thôi không chạy vòng tròn nữa rồi đến chỗ chúng tôi và nói:
– Họ chết bởi vì tiền và của cải, nguồn gốc của mọi tội lỗi, ngay cả lúc họ xuống địa ngục với quỷ sa tăng rồi mà họ cũng không bao giờ được yên thân.
– Thế những nhà tỷ phú trong các cuộc đua thuyền có phải xuống địa ngục với quỷ sa tăng không?
– Đôi khi có – Cô bé lại tiếp tục xoay vòng và đánh vào những kẻ thù vô hình mà cô tưởng tượng ra.
– Thế việc học hành thế nào rồi? – Tôi hỏi Chondra.
Cô bé lắc đầu và quay đi.
– Chúng cháu vẫn chưa đi học – Tiffani nói.
– Thế bao giờ thì đi? – Tôi hỏi.
– Bà chúng cháu nói không phải đi đâu.
– Thế các cháu có nhớ bạn bè không?
Tiffani thoáng vẻ ngần ngừ rồi nói:
– Có thể.
– Vậy chú nói với bà cháu về chuyện này được không?
Tiffani nhìn Chondra, trong khi cô chị đang bóc vỏ ngoài chiếc bút chì mầu. Tiffani gật đầu rồi nói:
– Không phải nói với họ đâu, họ cũng giống như ông ta mà.
– Thôi được rồi – Tôi nói.
– Chú đừng nên gây khó dễ cho người khác.
– Đúng rồi – Tôi nói – nhưng có những cái chúng ta phải biết tận dụng nó, như những cái bút chì màu này và chúng là của hai cháu.
– Ai mua chúng vậy – Tiffani hỏi.
– Chú mua đấy.
Tiffani dang cánh tay rồi quay một vòng tròn rộng và bảo:
– Tàn sát là công việc của quỷ sa tăng.
– Cháu nghe điều này ở nhà thờ à? – Tôi hỏi.
Dường như cô bé chẳng chú tâm đến điều tôi nói, vẫn vung tay vào khoảng không trước mặt.
– Ông ta đã đi theo về với quỷ sa tăng rồi.
– Ai vậy?
– Walace.
Chondra khẽ thốt lên:
– Thôi đi.
Tiffani tiến đến gần và quàng tay lên vai chị gái.
– Ơ kìa, ông ấy đâu còn là bố của chúng ta nữa, chị có còn nhớ không đấy? Quỷ sa tăng đã biến ông ta thành một linh hồn xấu xa, rồi gom tất cả những tội lỗi đó và gói chúng lại. Giống như một nấm mồ lớn.
Chondra quay mặt đi.
– Tiếp tục đi nào, chị đừng ngại – Tiffani nói và kéo Chondra lại.
– Gói chúng lại? – Tôi hỏi.
– Giống như thế này này – Tiffani giải thích với tôi – Chúa sẽ đếm tất cả những việc làm tốt và những tội lỗi của chúng ta và gói chúng lại. Rồi đến khi chúng ta chết, Ngài có thể xem xét và quyết định liệu chúng ta được lên thiên đàng hay sẽ phải xuống địa ngục. Ông ta đang bị đẩy xuống địa ngục, khi xuống đó, các thiên thần sẽ nhìn vào gói này và biết tất cả những điều ông ta đã làm và sau đó ông ta sẽ bị thiêu cháy.
Tiffani nhún vai:
– Sự thật là như vậy đấy.
Chondra giàn giụa nước mắt, cô bé cố gạt tay Tiffani ra khỏi vai mình, nhưng cô em lại càng ôm chặt hơn.
– Đúng thế, chú phải nói sự thực – Tiffani năn nỉ.
– Im đi – Chondra gắt lên.
Tiffani nài nỉ:
– Chị phải nói với chú ấy chứ, để chú ấy sẽ viết một cuốn chuyện hay cho tòa án và ông ta sẽ không bao giờ thoát được – Tiffani vừa nói vừa nhìn tôi.
Chondra cũng ngước nhìn tôi. Tôi vội nói:
– Thực ra dù chú có viết gì thì cũng không thay đổi được thời gian mà bố các cháu sẽ phải ở tù.
– Có thể lắm chứ – Tiffani khẳng định – Nếu cuốn sách của chú kể với ông thẩm phán về tội lỗi của ông ta thực sự đã gây ra thế nào, thì chắc hẳn ông ta sẽ bị ở tù lâu hơn.
– Đã bao giờ bố cháu đối xử tàn nhẫn với các cháu chưa?
Cả hai cô bé đều lặng thinh. Chondra lắc đầu.
– Bố cháu đánh chúng cháu – Tiffani nói.
– Thế có đánh nhiều không?
– Thỉnh thoảng.
– Đánh bằng tay hay bằng cái gì?
– Bằng tay.
– Thế không bao giờ đánh bằng gậy hay bằng thắt lưng hoặc bằng cái gì khác à?
Chondra lại lắc đầu. Còn Tiffani thì rụt rè và tỏ vẻ lưỡng lự.
– Chú hiểu rồi, bố không hay đánh các cháu mà chỉ thỉnh thoảng thôi đúng không nào? – Tôi hỏi.
– Chỉ đánh lúc chúng cháu hư – Lại vẫn là Tiffani trả lời.
– Hư thế nào?
– Chúng cháu làm bừa bộn mọi thứ, hoặc đến gần và nghịch xe đạp của ông ấy... Ông ấy đánh mẹ nhiều hơn, đúng thế chị nhỉ? – Tiffani hích hích Chondra.
Chondra chỉ khẽ gật đầu rồi chộp lấy cái bút chì màu rồi lại bắt đầu gọt. Tiffani gườm gườm nhìn cô chị, nhưng Chondra không dừng tay lại.
– Đó là lý do vì sao chúng cháu phải rời xa ông ấy – Tiffani nói – Ông ấy đánh mẹ cháu thường xuyên rồi lại đi theo mẹ cháu với sự thèm muốn đầy tội lỗi và ông ấy đã giết mẹ cháu. Chú hãy nói với ông quan tòa như vậy nhé. Vì chú là người giàu họ sẽ tin chú ngay.
Chondra bắt đầu khóc. Tiffani phát nhẹ vào vai chị và nói:
– Chúng mình phải...
Tôi lấy một gói khăn giấy. Tiffani rút ra một tờ từ tay tôi rồi lau nước mắt cho chị. Chondra ấn chiếc bút chì màu vào môi của mình.
Tiffani hoảng hốt:
– Đừng ăn, nó độc đấy.
Chondra buông tay và cây bút chì màu rơi xuống nền nhà. Tiffani nhặt lên và đặt nó ngay cạnh chiếc hộp. Chondra liếm môi, hai mắt nhắm nghiền còn bàn tay mềm mại của cô bé nắm chặt.
– Thực ra nó chẳng độc đâu, nó chỉ bằng sáp với màu thôi mà, nhưng chắc là chả có vị ngon – Tôi nói.
Chondra mở mắt. Tôi mỉm cười và cô bé cũng cố gượng cười theo, đôi môi chỉ hé mở chút xíu.
– Đấy không phải là thức ăn – Tiffani nói.
– Ừ, không phải – Cô bước vài bước và lẩm bẩm.
– Thôi hãy để chú xem xét lại những gì mà chú đã nói với các cháu tuần trước. Các cháu đến đây bởi vì bố các cháu muốn các cháu vào thăm ông ấy trong tù. Chú đến đây là muốn biết các cháu nghĩ thế nào về điều đó để chú còn biết cách nói với ông quan tòa.
– Tại sao tòa án lại không hỏi chúng cháu?
– Rồi họ sẽ hỏi, nhưng trước hết họ muốn chú làm việc đó – Tôi trả lời.
– Tại sao lại thế chứ?
– Bởi vì đấy là công việc của chú, trách nhiệm của chú là phải nói chuyện với những đứa trẻ như hai cháu để tìm hiểu xem tâm tư nguyện vọng của các cháu như thế nào.
Tiffani trả lời:
– Chúng cháu không muốn gặp ông ấy, ông ấy là một con quỷ sa tăng.
– Một...
– Một con quỷ sa tăng, ông ta nằm xuống với quỷ sa tăng và biến thành một linh hồn đầy tội lỗi. Khi ông ấy chết ông ấy sẽ bị thiêu dưới địa ngục, điều ấy là chắc chắn.
Chondra khua tay lên ngang mặt.
– Im đi!
Tiffani vội chồm về phía chị gái, nhưng chưa kịp chạm đến cô chị thì Chondra đã đứng dậy và thổn thức. Sau đó cô bé đi về phía cửa, kiễng chân lên để mở. Cửa khép chặt đến mức cô bị mất thăng bằng suýt ngã. Sau đó cô bé đi ra ngoài.
Tiffani dõi theo bước đi của chị, trông thật nhỏ bé và yếu đuối.
– Chú phải nói hết sự thật – Nó nói.
– Nhất định rồi, nhưng mà đôi khi điều này cũng rất khó – Tôi trả lời.
Nó gật đầu, mắt rơm rớm lệ. Cô bé gõ nhịp chân.
– Chị gái của cháu lớn tuổi hơn nhưng có vẻ như cháu phải chăm sóc chị đấy – Tôi nói.
Cô bé dừng lại, rồi ngoảnh mặt nhìn tôi với vẻ hoài nghi, song cũng tỏ vẻ hài lòng.
– Cháu có vẻ chăm sóc chị gái cháu tốt – Tôi nói.
Tiffani nhún vai.
– Chắc hẳn nhiều khi cũng khó lắm nhỉ!
Ánh mắt cô bé lung linh, rồi nó chống nạnh và hất cằm:
– Có lúc khó lắm.
Tôi mỉm cười.
– Nhưng dẫu sao chị ấy vẫn là chị gái cháu – Tiffani vẫn đứng đó, tay đập đập nhẹ vào hông.
Tôi vỗ vào vai cô bé. Nó khụt khịt, rồi sau đó bước đi.
– Chú phải nói sự thực đấy nhé.
– Được rồi chú sẽ nói.
– Pùm, pùm... cháu về nhà đây – Cô bé vừa nói vừa giơ tay dứ dứ ra phía trước.
Chondra đã cùng với Evelyn, ngồi chung chỗ phía trước trên chiếc xe Chevy Caprice màu mận đã chạy ròng rã ba mươi năm nay. Xe hầu như đã bị hỏng và chiếc cần ăng ten gẫy rời ra. Chiếc xe tự sơn lấy trông thô và loang lổ, không còn mầu sắc và dáng vẻ của loại xe GM từng rất được ưa chuộng. Cái chống va quệt phía sau xe đã bị gẫy xệ xuống và chỉ một chút xíu nữa là chớm nền đất.
Tôi đến cửa sổ trước của chiếc xe phía người tài xế trong khi Tiffani đang bước xuống thềm. Evelyn Rodriguez chẳng thèm ngước lên, miệng ngậm điếu thuốc. Một cuốn sách dày của Winston được để dựa lên trên cái chắn bùn. Một nửa cái kính chắn gió của chiếc xe bị bao phủ bởi một lớp sương mù dầy đặc nhớp nháp. Bà ta đang mải gõ tay đánh nhịp vào búi dây buộc ở còi ô tô, một nửa thân bà ta ở bên trong xe còn một nửa trồi ra ngoài, dáng vẻ trông rất bải hoải.
Bên trong xe, Chondra ngồi tựa vào cửa sau, hai chân cô bé co lại phía dưới, mắt nhìn chăm chăm vào lòng bà ngoại.
Tiffani đi đến, tự mình bước tới chỗ ngồi phía sau chiếc xe, mắt vẫn không ngừng nhìn tôi. Nó mở cửa phía sau ra và nhảy tót vào bên trong.
Cuối cùng thì Evelyn cũng rời mắt khỏi cuốn truyện, nhưng các ngón tay vẫn không ngừng gõ nhịp. Cái dây buộc còi có màu nâu và trắng, bên trên đính một hạt kim cương, bất giác nó làm tôi nhớ đến màu da của con rắn hổ chuông.
– Nào nhanh lên – Bà ta giục – Giờ thì đóng cửa lại đi, khẩn trương lên, ắc quy sắp hết rồi đấy.
Tiffani đóng sầm cửa xe lại.
– Bọn trẻ vẫn chưa đi học nhỉ... – Tôi gợi ý.
Bà Rodriguez nhìn lũ trẻ trong giây lát rồi ngoảnh lại nói với tôi:
– Ừ, chúng nó vẫn chưa đi học.
– Về việc này, ông bà có cần giúp đỡ gì không?
– Giúp đỡ ư?
– Chẳng hạn đưa bọn trẻ đến trường. Thế có vấn đề gì à?
– Không, nhưng chúng tôi dạo này bận quá, mà tôi bắt chúng học ở nhà, hai đứa vẫn ổn mà.
– Thế ông bà có kế hoạch sớm cho bọn trẻ đến trường chứ?
– Tất nhiên rồi, khi mọi việc êm xuôi. Thế còn gì nữa không? Bọn trẻ có phải trở lại đây lần nữa không?
– Có chứ, ngày mai chúng ta gặp lại, bằng giờ này nhé?
– Không được đâu – Bà ta đáp – Hiện tại không cho phép, vì chúng tôi có quá nhiều việc phải làm.
– Vậy khi nào là thời gian tốt đẹp cho bà?
Bà ta rít mạnh một hơi thuốc, đưa tay chỉnh cái kính rồi đặt chùm khóa dây xuống ghế xe. Đôi môi bà ta bụm vào khẽ giật giật tỏ vẻ nghĩ ngợi.
– Chẳng có thời gian nào thích hợp cả. Những ngày tháng đẹp đẽ đã qua lâu rồi.
Bà ta nổ máy chiếc xe. Đôi môi bà ta rung lên bần bật, điếu thuốc lá vung vẩy. Bà ta bèn liệng nó đi rồi đánh mạnh vô lăng một vòng mà chẳng thèm về số. Chiếc xe có vẻ như sắp hết nhiên liệu gầm lên như muốn chống lại ý của chủ nhân. Đầu chiếc xe đảo bên nọ rồi bên kia. Bánh xe quay tít mù, mài xuống mặt đường nhựa.
– Tôi muốn sớm gặp lại bọn trẻ – Tôi đề nghị.
– Để làm gì?
Trong khi tôi chưa kịp trả lời thì Tiffani nằm sấp bụng, duỗi dài người trên ghế sau rồi dùng hai chân đạp đạp vào cửa xe.
– Thôi ngay đi không – Bà Rodriguez gắt lên chẳng buồn quay lại – Để làm gì chứ? – Bà ta lặp lại – Không lẽ chúng tôi cần được dạy bảo phải làm gì và làm thế nào sao?
– Không, tôi...
– Vấn đề là mọi thứ hiện giờ đang rối tinh rối mù, đảo lộn hết cả ông không thấy sao? Những kẻ vô tích sự đáng chết thì lại không chết cho, còn những người không đáng chết thì xấu số hẩm phận. Giờ có nói gì đi nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được điều đó. Đảo lộn hết cả rồi và giờ thì bà già này lại phải làm mẹ một lần nữa đây.
– Nhưng chú ấy có thể viết một cuốn sách để... – Tiffani định nói tiếp nhưng bà ta liếc xéo một cái khiến cô bé im bặt.
– Ông đừng lo lắng chuyện đó làm gì. Nếu có thời gian, chúng tôi sẽ trở lại.
Bà ta giật mạnh cái cần gạt số. Chiếc Chevy rồ máy ầm ĩ rồi chồm lên phía trước, sau đó xa dần. Cái thanh chắn chống va quệt ở đầu xe cứ rung lên bần bật như đang bỡn cợt với mặt đường.
*
Tôi đứng đó nhìn hút theo chiếc xe khuất dần, mặc cho mùi xăng quện trong khói xe lẫn bụi đường xộc lên mũi. Sau đó tôi trở vào nhà, quay lại thư viện và ghi vào cuốn sổ tay: “Tỏ thái độ phản ứng quyết liệt với cuộc sát hạch về... T. quá giận dữ. Thù nghịch với cha. Tranh luận về tội lỗi, sự trừng phạt... C. vẫn chưa tiếp chuyện”.
Tôi trở về phòng ngủ và lấy ra tập hồ sơ về vụ Ruthanne Wallace. Nó dày độ bằng cuốn danh bạ điện thoại.
Mấy bữa trước khi trao tập hồ sơ này cho tôi, vừa nâng nâng như áng chừng trọng lượng của nó Milo nói với tôi:
– Đây là các phiên bản.
Anh ấy rút tập tài liệu này ra từ các hồ sơ đã khóa sổ tại cục Lưu trữ Foothill. Việc này khiến tôi hết sức hài lòng.
Còn ngay lúc này, khi đang cầm tập hồ sơ trên tay, búng búng vào những trang giấy, tôi không biết vì sao tôi lại yêu cầu lấy nó về. Gấp cặp tài liệu lại, tôi đem nó vào thư viện rồi đút vào ngăn kéo.
Đã mười giờ sáng, tôi cảm thấy thấm mệt. Tôi xuống bếp, đổ một ít cà phê vào máy và bắt đầu công việc rà soát thư từ, tống khứ những bức thư không cần thiết, ký vào những tấm séc, gửi tài liệu đơn từ.
Sau cùng tôi cũng cầm trên tay gói hàng bọc giấy, mà trước đó tôi cứ nghĩ đó là một cuốn sách.
Xé toạc lớp phong bì bọc ngoài, tôi hí hửng luồn tay vào bên trong đinh ninh là sẽ sờ thấy bìa cuốn sách. Nhưng mãi vẫn không thấy gì cả. Tôi luồn tay sâu hơn nữa. Cuối cùng các ngón tay tôi cũng lần tới và chạm vào một vật gì đó cưng cứng trơn tuột. “Ồ bằng nhựa thì phải”, tôi nghĩ, nó được nhét sâu tít vào một góc.
Tôi lắc mạnh cái phong bì. Một cuộn băng cát–xét văng ra rơi xuống bàn kêu loạch xoạch.
Đó là một cuốn băng màu đen, cả hai mặt nhẵn nhụi, không nhãn, không mác. Tôi kiểm tra lại cái phong bì. Rõ ràng tên và địa chỉ của tôi được đánh máy trên một cái nhãn trắng. Nhưng rất kỳ lạ là không hề có mã bưu điện. Không đề địa chỉ người gửi. Dấu bưu điện trên phong bì cách đây đã bốn ngày, được đóng dấu tại Annex.
Không kìm nổi tính tò mò, tôi đem ngay cuốn băng ra phòng khách, đút nó vào ổ băng. “Tách” tôi bật nút chạy băng, rồi gieo mình xuống chiếc đi văng bọc da đã cũ kỹ chờ đợi. Chẳng có gì hết ngoài đoạn băng trắng lẫn những tiếng rì rì của máy. Tôi bắt đầu cảm thấy băn khoăn. Không lẽ có ai đó muốn chơi trò ú tim với mình ư?
Nhưng thình lình một âm thanh vang lên khiến tôi sững lại, những nghi ngờ lẫn giả thiết vừa đặt ra biến mất. Có một cái gì đó thắt mạnh nơi lồng ngực và tôi cảm thấy mình như nghẹt thở.
Đúng là giọng nói của một người. Một tiếng kêu. Dường như ai đó đang rú lên. Nghe như giọng của đàn ông, khàn khàn, thều thào. Chuỗi âm thanh đó như thể được phát ra từ cổ họng của một người bị ứ đầy bọt dãi và đang trong cơn đau đớn, chắc hẳn phải là một nỗi đau tột cùng khiến họ không thể chịu nổi.
Cái âm thanh kỳ dị, khó hiểu ấy cứ lặp đi lặp lại khiến tôi ớn lạnh xương sống. Tôi cảm thấy quá kinh ngạc đến nỗi không thể đứng lên nổi mà ngồi lặng trên ghế.
Một tiếng hú như xé cuống họng lẫn trong hơi thở hổn hển giống như tiếng kêu của một con thú trúng thương lan tỏa khắp căn nhà. Rồi tiếng thở khò khè nặng nhọc cất lên, tiếp sau đó là một chuỗi tiếng kêu nữa, lần này càng ngày càng to hơn. Rồi đến tiếng gì đó nghe như tiếng vỗ tay dồn dập liên hồi, nhưng tôi không sao cắt nghĩa nổi đó là âm thanh gì. Nó tựa hồ như tiếng rên lẫn trong những âm thanh dồn đuổi mà người ta vẫn thường nghe thấy trong những cơn ác mộng kinh hoàng.
Tôi chợt liên tưởng tới một phòng tra tấn, với những tiếng kêu ré lên phát ra từ những cái miệng đen ngòm, những cơ thể quằn quại, co giật.
Tiếng rú ấy như ghim thẳng vào óc tôi. Tôi căng óc ra cố cắt nghĩa những ngôn từ trong chuỗi âm thanh đó, nhưng tôi chỉ cảm nhận được đó là tiếng kêu của một người đang trong cơn đau đớn tột cùng.
Âm thanh ấy ngày càng to hơn.
Tôi nhảy bật về phía chiếc đài, vặn nhỏ chiết áp xuống, cho đến khi cảm thấy đủ nhỏ, gần như tắt hẳn. Tôi đưa tay định tắt băng, nhưng chưa kịp bấm nút stop thì bỗng âm thanh đó im bặt.
Một sự im lặng bao trùm căn phòng.
Rồi đột nhiên một giọng khác vang lên nhỏ nhẹ, cao vút và bằng giọng mũi. Giọng của một đứa trẻ cất lên:
“Tình yêu dối trá, tình yêu dối trá
Xin đừng trao tôi tình yêu dối trá...”
Giọng của đứa trẻ, nhưng lại như không phải của một đứa trẻ.
Nó đều đều, không mang sắc thái tình cảm... giống như giọng một con búp bê đồ chơi.
“Tình yêu dối trá, tình yêu dối trá
Xin đừng trao tôi tình yêu dối trá”
Nó cứ lặp đi lặp lại ba lần. Rồi bốn lần. Có vẻ giống như một bài kinh của giáo sĩ đang cầu hồn... nghe chất giọng như có kim khí rất kỳ dị... tựa hồ một lời cầu nguyện. “Tình yêu dối trá”.
Nhưng không, không thể là một lời cầu nguyện vì nghe có vẻ quá giả dối, không hề trung thực.
Có chăng là một lời thỉnh cầu cho người chết. Vì người chết.