Chương 9
Sáng thứ năm, nàng thức dậy và tắm xong lúc sáu giờ mười lăm. Khi tôi vào bếp tôi cứ tưởng sẽ thấy nàng đã mặc đồ để đi làm và tôi sẽ ngắm mãi đôi mắt của nàng.
Nhưng nàng vẫn mặc váy ngủ, uống cà phê và đọc tờ Diễn đàn nghệ thuật. Nàng lấy sẵn thức ăn cho con chó. Chỉ còn lại một ít thức ăn. Con chó nằm dưới chân nàng, nó lướt nhìn tôi rồi lại quay đầu về một bên chân nàng.
Nàng đặt tờ tạp chí xuống, nhìn lên cười với tôi.
Tôi hôn nàng và nói:
– Em cứ đi đi, anh sẽ tốt thôi mà.
– Thế nếu em chỉ muốn ở bên anh thì sao?
– Thế thì quá tuyệt.
– Dĩ nhiên, nếu anh có kế hoạch khác thì...
– Không có gì cho đến chiều.
– Chuyện gì vào ban chiều?
– Hẹn với bệnh nhân ở thung lũng Mặt trời vào lúc ba giờ rưỡi.
– Một vụ về gia đình à?
Tôi gật đầu.
– Một vụ tranh chấp quyền giám hộ con cái, có một số phản kháng và anh muốn bọn trẻ được ở trong môi trường tự nhiên của chúng.
– Ba giờ ba mươi à? Tốt quá. Chúng ta có nhiều thời gian dành cho nhau cho đến tận lúc đó.
– Tuyệt quá – Tôi rót cho mình một cốc, ngồi xuống và chỉ vào tờ tạp chí – Có gì mới trong thế giới nghệ thuật không?
– Vẫn những chuyện vớ vẩn đó mà. Nàng gập tờ báo lại và dẹp nó qua một bên. Thật ra em không biết là chuyện gì đang xảy ra trong thế giới nghệ thuật hoặc bất cứ nơi đâu. Em không thể tập trung được, Alex ạ. Nửa đêm em tỉnh giấc nghĩ về tất cả những gì đã và đang xảy ra với anh và ông bác sĩ tội nghiệp ở Seattle đó. Anh có thực sự nghĩ là có một sự liên hệ nào đó không?
– Anh không biết. Đó là một vụ đâm xe rồi tẩu thoát, nhưng ông ta đã tám mươi chín tuổi rồi, không còn nghe và nhìn rõ được nữa. Như Freud nói, đôi khi điếu xì gà chỉ là điếu xì gà thôi. Em có ngủ được chút nào không?
– Một chút.
– Anh có ngáy không?
– Không.
– Nếu anh ngáy thì em sẽ nói cho anh biết chứ?
– Vâng – Nàng đấm nhẹ vào tay tôi.
– Sao em không đánh thức anh dậy và nói với anh?
– Anh ngủ say quá. Em không nỡ.
– Lần sau cứ đánh thức anh dậy.
– Chúng ta có thể nói ngay bây giờ, nếu anh muốn. Em càng nghĩ nhiều về chuyện này thì nó càng khiến em rùng mình. Em lo cho anh. Lần phát thư hay điện thoại sau sẽ là gì?
– Milo đang điều tra chuyện đó. Chúng ta sẽ tìm hiểu tận gốc chuyện này.
Tôi bóp chặt tay nàng. Nàng cũng nắm chặt tay tôi.
– Anh không nghĩ được ra ai muốn trả đũa anh à, trong số những người anh quen đó.
– Không hẳn thế. Anh làm việc tại bệnh viện, anh chỉ điều trị những đứa trẻ có vấn đề về tâm lý. Trên thực tế, chúng là những đứa trẻ bình thường, có những lúc không tự điều chỉnh được mình, cũng giống như những bệnh nhân của Grant Stoument.
– Thế còn những vụ pháp lý của anh? Những vụ tranh chấp quyền giám hộ đó.
– Tất cả đều có thể trên lý thuyết. Nhưng anh đã xem lại hồ sơ của anh rồi và chẳng tìm ra được điều gì cả. Chắc chắn là có liên quan đến hội nghị “Tình yêu dối trá” đó.
– Thế còn thằng điên Hewitt? Tại sao hắn lại hét như thế?
– Anh không biết.
Nàng bỏ tay tôi ra.
– Alex, hắn đã giết bác sĩ điều trị của hắn.
– Chắc là anh phải chuyển nghề thôi. Nhưng anh chẳng giỏi bất cứ cái gì khác.
– Nghiêm túc đi nào.
– Được rồi. Những gì đã xảy ra với Becky Basille thật là kinh khủng. Từ vụ cuộn băng, cuộc điện thoại kỳ quái và con cá bị phanh thây đến việc giết người vẫn còn một khoảng cách xa.
Vẻ mặt nàng làm tôi phải nói thêm:
– Anh sẽ cẩn thận như một trinh sát. Anh sẽ gọi một công ty chuông báo động và tham khảo ý kiến Milo.
– Anh không định ra ngoài à, một lát cũng được?
– Để xem mọi chuyện diễn biến thế nào trong vài ngày tới cái đã.
– Anh đang trông đợi chuyện gì, Alex? Mọi việc sẽ xấu hơn, thôi, đừng bận tâm đến nó.
Nàng đứng dậy, lắc đầu và đến chỗ bình cà phê để rót thêm. Nàng đứng đó uống và nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Em yêu, anh không định chịu đựng. Anh chỉ muốn xem Milo tìm ra được những gì trước khi anh điều chỉnh hoàn toàn cuộc sống của chúng ta. Hãy để cho anh ấy có cơ hội tìm hiểu nó trong một hai ngày, được không? Nếu anh ấy không tìm ra thì chúng ta sẽ tạm thời chuyển đến xưởng điêu khắc.
– Một hay hai ngày ư? Con chó đi nhẹ đến chỗ nàng. Nàng cười với nó, rồi nói với tôi – Có lẽ em hơi nghiêm trọng hóa vấn đề. Cuộn băng có tệ đến thế không?
– Kỳ quặc lắm, như một trò bệnh hoạn.
– Bệnh hoạn, thế nên em mới quan tâm.
Con chó nghịch cái vòng cổ của nó. Nàng lấy một ít pho mát trong tủ lạnh, bảo nó ngồi xuống và thưởng cho sự vâng lời của nó một miếng nhỏ. Nó khịt mũi ầm ĩ và liếm liếm môi.
– Anh gọi cái đó là gì? Điều kiện có hiệu lực à?
– Một dấu cộng. Chủ đề của tuần tới là giải quyết vấn đề stress.
Nàng nhăn mặt. Miếng bít tết cuối cùng biến mất trong miệng con chó. Robin rửa tay. Con chó vẫn tiếp tục ngồi và nhìn nàng chăm chú.
– Alex, sao chúng ta không đặt cho nó một cái tên.
– Milo gọi nó là Rover.
– Vớ vẩn quá!
– Anh thì quen gọi nó “ê này” bởi vì anh vẫn mong ai đó gọi đến và nhận lại nó.
– Thật vậy... gắn bó quá làm gì... anh có đói không? Em có thể nấu món gì đó.
– Sao chúng ta không ra ngoài nhỉ?
– Ra ngoài á?
– Như những người bình thường khác thôi.
– Dĩ nhiên rồi. Em sẽ đi thay đồ.
Ánh mắt nàng khiến tôi phải nói:
– Thế nếu hơi viển vông một chút thì thế nào, ví như đến Bel Air chẳng hạn?
– Bel Air à? Chúng ta ăn mừng cái gì kia chứ?
– Một trật tự thế giới mới.
– Giá mà có cái trật tự đó. Thế còn nó thì sao?
– Có khúc xương ngon ở trong bếp. Anh không có bộ nào vừa với nó cả.
Nàng mặc một cái áo choàng kếp Trung Quốc và một cái váy đen, còn tôi diện một cái áo khoác thể thao nhẹ, cổ cao và một cái quần kaki thụng trông rất tao nhã. Tôi báo cho trung tâm nơi tôi sắp đến và chúng tôi đi qua đường Sunset, rồi đường Stone Canyon và đi nửa dặm nữa để đến được khách sạn Bel Air. Người phục vụ mặc áo sơ mi hồng mở cửa xe cho chúng tôi, chúng tôi băng qua cầu che để đến cửa chính.
Những con thiên nga đang bơi trong hồ xanh yên tĩnh, vẩy vẩy nước một cách thích thú. Một hàng rào lưới bao quanh bờ hồ. Những cây thông và khuynh diệp lớn che kín mặt đất điều hòa khí trời buổi sáng.
Chúng tôi đi ngang qua một con đường có mái vòm sơn màu hồng, bên trên có treo những bức ảnh đen trắng của những nhà vua trước đây. Con đường nhỏ lát đá vừa mới được vẩy nước. Sương đẫm trên lá dương xỉ và các cây khô đang mùa ra hoa. Những người phục vụ phòng đánh xe chở hành lý đến những phòng riêng biệt. Một người gầy gò, tóc dài, nửa nam nửa nữ loạng choạng đi ngang qua chúng tôi. Tờ Thời báo phố Wall kẹp trong cánh tay bị teo rút của anh ta. Mắt anh ta đầy vẻ chết chóc, Robin cắn chặt môi vì lo sợ.
Tôi nắm chặt tay nàng và chúng tôi bước vào phòng ăn tối, cười với nhân viên phục vụ rồi ngồi xuống cạnh những cánh cửa kiểu Pháp. Vài năm trước ngay sau khi chúng tôi quen nhau, chúng tôi đang ngồi ăn tối ở chính chỗ này thì thấy Bette David qua những cánh cửa đó, đang đi ngang qua hành lang, mặc một cái váy dài màu đen và quấn một cái vòng kim cương kiểu các nữ hoàng, trông thanh khiết như con thiên nga.
Còn sáng hôm nay, phòng ăn gần như chẳng có ai và chẳng có gương mặt nào đáng yên tâm cả, mặc dù tất cả họ trông có vẻ được phục vụ tốt: một người Arab trong một bộ vest màu kem đang ngồi uống trà một mình trong một góc bàn, một cặp vợ chồng già đang thì thầm với nhau và gặm bánh mì. Trong một cái quầy ở đằng cuối phòng khoảng năm, sáu người mặc đồ đen đang ngồi chăm chú lắng nghe một người đàn ông tóc bạc húi cua mặc áo thun đỏ và quần kaki. Ông ta đang kể một câu chuyện cười, làm điệu bộ với điếu thuốc chưa châm. Ngôn ngữ dấu hiệu của một người đàn ông khác thì nửa như nhún nhường phục tùng nửa lại tỏ ra thanh lịch cao quý.
Chúng tôi uống cà phê và rất lâu sau mới quyết định được dùng món gì. Cả hai chúng tôi đều không thích nói chuyện. Sau một lúc, sự im lặng bắt đầu thành một thứ hàng xa xỉ và tôi ngả mình thư giãn.
Chúng tôi uống hết hai ly nước hoa quả tươi và gọi món ăn sáng, nắm tay nhau cho đến khi thức ăn được mang đến. Khi tôi vừa ăn miếng trứng tráng đầu tiên, tôi chợt thấy cô tiếp viên đang bước đến, chỉ cách một người đàn ông có hai bước chân.
Người đàn ông đó cao, to, rất dễ nhận ra sau mái tóc của cô tiếp viên. Áo vest của anh ấy màu xanh nhạt, tương phản với cái áo sơmi màu nước biển sẫm. Cái quần tây màu xám, cà vạt sọc màu nâu và xanh càng thêm ấn tượng. Anh ấy đút tay vào túi quần và trông có vẻ rất nguy hiểm.
Cô tiếp viên cố tránh xa anh ấy, rõ ràng cô muốn ở một nơi nào đó khác nơi này. Ngay trước khi cô đến bàn chúng tôi, Milo vượt lên trước cô. Sau khi hôn Robin, anh ấy lấy một chiếc ghế từ cái bàn khác và kéo nó thẳng góc về phía chúng tôi.
– Ông định gọi gì ạ? – Cô tiếp viên hỏi.
– Cho tôi cà phê.
– Vâng, thưa ông.
Cô ấy quay đi vội vã.
Milo quay sang Robin.
– Mừng em về nhà. Em lúc nào trông cũng rất tuyệt.
– Cám ơn anh, Milo.
– Chuyến bay tốt chứ?
– Tốt ạ.
– Mỗi khi anh ở trên máy bay anh lại thắc mắc điều gì đã cho phép chúng ta phá vỡ quy luật trọng lực.
Robin mỉm cười.
– Nhờ đó mà chúng ta có được sự thoải mái.
Milo lấy tay vuốt mặt.
– Alex đã nói với em chuyện gì đang xảy ra chưa?
Nàng gật đầu.
– Bọn em đang tính dời đến xưởng điêu khắc cho đến khi mọi chuyện được làm sáng tỏ.
Milo lẩm bẩm điều gì đó và nhìn tấm khăn trải bàn.
Người phục vụ đem cà phê đến và sắp đặt bàn ăn. Milo đặt khăn ăn trên đùi, rồi gõ thìa lên bàn. Khi rót cà phê, anh ấy liếc quanh phòng, đặc biệt là những người đàn ông mặc vest trong cái quán ở cuối phòng.
Sau khi người phục vụ đi, Milo nói:
– Bữa ăn và chuyện làm ăn, cả hai đều có thể dính đến tội ác và chẳng khác nhau mấy.
– Có sự khác nhau chứ? – Tôi nói.
Milo cười ngay nhưng có vẻ miễn cưỡng, làm cho khuôn mặt anh nhăn nhúm.
– Có một rắc rối mới. Sáng nay tôi quyết định dùng vi tính để tìm xem có bất cứ sự liên hệ nào với “Tình yêu dối trá” trong tập hồ sơ không. Thật sự là tôi không mong tìm thấy gì, chỉ là tìm cho hết mà thôi. Nhưng tôi đã tìm ra. Hai vụ giết người chưa được giải quyết, một vụ cách đây ba năm, vụ kia cách năm năm. Một người bị đánh chết, người kia bị đâm.
– Ôi, trời ơi! – Robin kêu lên.
Milo đặt tay lên tay Robin.
– Anh không muốn làm hỏng buổi ăn sáng của em, cô bé ạ, nhưng anh không biết khi nào mới có thể gặp được hai người. Trung tâm nói các bạn đang ở đây.
– Không, không, em rất mừng là anh đến – Nàng dẹp cái đĩa đi và nắm chặt tay Milo.
– Ai bị giết? – Tôi hỏi.
– Cái tên Rodney Shipler có nghĩa gì với anh không?
– Không. Đó là nạn nhân hay kẻ bị tình nghi?
– Nạn nhân. Thế còn cái tên Myra Paprock?
Anh ấy đánh vần nó. Tôi lắc đầu.
– Anh chắc chứ? Không ai trong số hai người đó từng là bệnh nhân cũ của anh sao?
Tôi nhẩm lại hai cái tên đó.
– Không, tôi chưa bao giờ nghe chúng. Thế “Tình yêu dối trá” có liên quan gì đến những vụ giết người này?
– Với Shipler, ông ta bị đánh, cụm từ đó được viết nguệch ngoạc trên tường ở hiện trường vụ án. Đối với Paprock, tôi vẫn chưa biết có mối liên hệ gì. Máy vi tính chỉ đưa ra từ đó dưới “những nhân tố hỗn tạp”. Chẳng có giải thích gì thêm.
– Có phải cùng một thám tử điều tra vụ này không?
Milo lắc đầu.
– Shipler ở vùng Tây Nam còn Paprock ở trong thung lũng. Theo tôi biết thì hai vụ này chưa bao giờ có mối liên hệ với nhau, chúng xảy ra ở những năm khác nhau, ở những nơi khác nhau của thành phố. Tôi định thử tìm hồ sơ gốc chiều nay.
– Cũng đáng đấy chứ. Tối qua tôi đã nói chuyện điện thoại với một đồng nghiệp của bác sĩ Stoument. Đó là một vụ đâm xe rồi bỏ chạy, xảy ra ở Seattle vào tháng sáu năm ngoái.
Milo nhướng mày lên.
– Có lẽ đó chỉ là một vụ đâm xe rồi bỏ chạy thật. Stoument đã gần chín mươi tuổi, mắt và tai kém. Một kẻ nào đó đã cán ông ta khi ông ta bước ra khỏi vệ đường.
– Ở một cuộc hội thảo y khoa à?
– Ừ, nhưng trừ khi Shipler hoặc Paprock là những bác sĩ điều trị, ngoài ra chẳng có mối liên hệ gì?
– Không biết nữa. Máy vi tính không đưa ra những chi tiết ấy.
Robin đã gục đầu xuống, những lọn tóc chạm vào mặt bàn. Nàng ngước lên, dụi mắt hỏi:
– Thế chúng ta phải làm gì?
Milo nói:
– À, em biết đấy, anh không phải là người bốc đồng nhưng với những gì chúng ta có ở đây: những lá thư, những cuộc điện thoại quái gở, con cá chết, hai vụ giết người tàn nhẫn, những cuộc hội thảo nguy hiểm – Anh ấy nhìn tôi – Chuyển chỗ cũng không phải là một ý tồi, ít nhất cho đến khi chúng ta tìm ra được điều quái quỷ gì đang xảy ra, nhưng không nên đến xưởng điêu khắc, chỉ là phòng khi kẻ nào đó muốn gây rắc rối cho Alex đã có sự nghiên cứu kỹ lưỡng về Alex và biết chỗ đó.
Robin nhìn ra ngoài cửa sổ và lắc đầu – Milo vỗ vai nàng.
Nàng nói:
– Em không sao. Chúng ta hãy nghĩ ra chỗ nào để chuyển đi – Nàng nhìn quanh – Chỗ này cũng không tồi, chỉ tiếc chúng ta không phải là những triệu phú dầu mỏ.
– Thật ra, anh đã nghĩ ra một sự lựa chọn cho em. Một khách hàng tư của anh – một chủ ngân hàng đầu tư mà anh đã làm thêm vào năm ngoái. Ông ấy đến nước Anh một năm, nên cho thuê nhà và nhờ anh trông chừng. Đó là một nơi khá dễ thương và không cách xa nhà các bạn lắm, ở đồi Bevery cạnh thung lũng Benedict Canyon. Nhà vẫn còn trống, hai bạn biết thị trường nhà đất thực sự thế nào rồi đó. Anh chắc rằng anh có thể xin phép ông ấy cho hai người sử dụng.
– Benedict Canyon – Robin cười – Gần nhà gia đình Sharon State à?
– Không xa, nhưng chỗ đó cũng an toàn như chỗ các bạn định tìm đến. Ông chủ rất quan tâm đến vấn đề an ninh, cổng điện tử, hàng rào bao quanh, chuông báo động...
Có vẻ như là một cái nhà tù, nhưng tôi không nói gì cả.
– Chuông báo động được gắn vào đồi Bevery – Milo nói tiếp – Và cứ trung bình hai phút nó trả lời, có thể hơi lâu hơn một chút, nhưng nó vẫn khá tốt. Anh không có ý nói đó sẽ là nhà, nhưng nếu chỉ để ở tạm thì nó không tệ đâu.
– Và ông khách hàng này của anh không phiền sao?
– Không, việc này dễ như trở bàn tay.
– Cám ơn, Milo – Robin nói – Anh dễ thương quá.
– Không có chi.
– Thế em phải làm gì với công việc của mình. Em có thể đến xưởng điêu khắc không?
– Em sẽ không sao nếu phải nghỉ vài ngày chứ, ít ra là cho đến khi anh tìm hiểu kỹ càng hơn về những việc lộn xộn này.
– Em có một đống đơn đặt hàng trước khi em đi Oakland, Milo ạ. Thời gian ở đó đã làm em trễ lắm rồi.
Nàng lấy khăn tay và vò nó.
– Em xin lỗi, ở đây anh đang bị đe dọa, cưng ạ thế mà em...
Tôi cầm tay nàng và hôn.
Milo nói:
– Về công việc, em có thể lập một cái xưởng ở trong gara ô tô. Nó to gấp ba lần và chỉ có một cái ô tô ở đó thôi.
– Như thế là đủ rộng rồi, nhưng em không thể dọn bàn cưa, bàn nẹp và chuyển chúng đến đó được.
– Anh cũng có thể giúp em chuyện đó luôn – Milo nói.
– Một khả năng khác là dọn đến xưởng điêu khắc và thuê một người canh gác – Tôi nói.
– Sao không nắm lấy cơ hội? Triết lý sống của tôi là khi rắc rối tìm đến thì đừng ở đó mà đợi nó. Anh cũng có thể mang Robin đi theo. Ông chủ nhà có nuôi mèo, hiện tại một người bạn của ông ấy đang chăm sóc chúng, nhưng chúng ta không bàn về môi trường nguyên thủy.
– Có vẻ tốt đấy – Tôi nói nhưng cổ họng khô cứng lại và chân tôi càng ngày càng tê – Nhân tiện chúng ta đang bàn về những con vật, tôi còn ao cá nữa. Có lẽ người trông coi ao có thể dọn nó một thời gian để sắp xếp lại.
Robin gấp khăn lại, gấp mãi cho đến khi nó thành một cuộn nhỏ dày, nàng nắm gọn trong lòng bàn tay. Các đốt ngón tay nàng gồ lên, môi mím chặt. Nàng nhìn qua vai tôi cứ như là đang nhìn vào một tương lai mờ mịt.
Người phục vụ cầm bình cà phê đi đến và Milo lấy tay ra hiệu cho anh ta đi.
Từ trong phòng lớn vọng lên tiếng cười của một người đàn ông. Tiếng cười đó có lẽ từ lúc nãy, nhưng bây giờ tôi mới nghe thấy bởi vì ba chúng tôi đã ngừng nói chuyện.
Người Arab đó đứng dậy khỏi bàn, vuốt lại áo, đặt tiền trên bàn rồi rời khỏi phòng ăn.
Robin nói:
– Em nghĩ đã đến lúc chúng ta nên bắt đầu hành động rồi – Nhưng nàng không cử động gì.
– Tất cả chuyện này thật khó tin – Tôi nói.
– Có lẽ chúng ta tranh cãi với nhau chẳng vì cái gì cả, nhưng hai người là một trong số ít những người tôi luôn luôn coi trọng, vì thế tôi thực sự cảm thấy có nghĩa vụ phải bảo vệ và giúp đỡ hai người.
Milo nhìn phần thức ăn hầu như không đụng đến của chúng tôi và cau mày.
– Điều này sẽ không giúp gì các bạn đâu.
Tôi đẩy đĩa thức ăn về phía anh ấy.
– Anh dùng một chút chứ?
Milo lắc đầu.
– Ăn kiêng do bị sức ép tâm lý – Tôi nói – Hãy viết một quyển sách và gửi đến chuyên mục bình luận.
*
Anh ấy lái chiếc Ford theo chúng tôi về nhà. Khi cả ba chúng tôi bước vào nhà, con chó tưởng có một bữa tiệc nên bắt đầu nhảy cỡn lên.
– Uống một viên Valium* đi nào, Rover – Milo nói.
•
Một loại thuốc làm giảm căng thẳng thần kinh – ND
– Hãy đối xử tốt với nó nào. Robin nói, quỳ xuống và dang rộng cánh tay ra – Con chó nhảy vào lòng nàng và nàng với nó đùa nhau một lúc rồi nàng đứng dậy. Em cần phải nghĩ xem em sẽ mang đi cái gì?
Nàng đi vào phòng ngủ, con chó đi theo sát gót.
– Thật là một tình yêu đẹp – Milo nói.
– Anh còn điều gì cần nói với tôi nữa không?
– Ý anh là tôi đang giấu cô ấy những chi tiết đáng sợ sao? Không. Đừng nghĩ là tôi sẽ...
– Không, đương nhiên là không rồi. Tôi chỉ... tôi nghĩ là tôi chỉ muốn bảo vệ nàng.
– Thế thì việc cậu chuyển đi là một quyết định đúng đắn.
Tôi không trả lời.
– Chẳng có gì phải ngượng ngùng cả. Đó là bản năng bảo vệ mà. Tôi không để Rick biết công việc của tôi và anh ấy cũng làm thế với tôi.
– Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy... – Đằng sau nhà có tiếng bước chân của Robin, nhanh và gián đoạn.
Tiếng bước chân dừng lại dứt khoát. Tiếng quần áo cọ vào nhau, rồi tiếp đó là tiếng nàng trò chuyện với con chó.
Tôi bước thêm vài bước, nhìn quanh cố nghĩ xem cái gì cần mang đi, cái gì để lại, nhìn lại những đồ vật mà tôi sẽ không được nhìn thấy trong một thời gian.
– Tươi lên nào. Trông anh giống tôi lúc bực dọc rồi đấy.
Tôi đưa tay vuốt mặt. Milo phá lên cười, tháo cúc áo vét, lôi ra một quyển vở và một cây bút từ túi áo trong. Anh ấy mang một khẩu súng lục trong một bao súng da bò màu nâu ở bên hông.
– Anh có thêm thông tin gì cho tôi không? Như về bác sĩ Stoumen chẳng hạn.
– Chỉ có một thời gian áng chừng... đầu tháng sáu, chi tiết hơn là có cuộc Hội thảo bảo vệ trẻ em của vùng Tây Bắc. Tôi tin chắc là Hội thảo đó do Hội phúc lợi trẻ em tài trợ. Họ có một văn phòng ở ngay trong thị trấn này. Anh có thể thăm dò được danh sách những người tham dự từ phía họ cũng nên.
– Anh đã thử đến Hội bác sĩ nhi khoa miền Tây chưa?
– Chưa. Tôi sẽ thử xem sao.
Tôi gọi điện đến bệnh viện và yêu cầu chuyển cho văn phòng Giáo dục thường xuyên. Cô thư ký cho tôi biết hồ sơ của những cuộc hội thảo trước chỉ được giữ một năm thôi. Tôi nhờ cô tìm mọi cách để soát lại xem sao.
– Chẳng có gì cả, bác sĩ ạ.
– Không có văn thư lưu trữ hay bất kỳ thứ gì sao?
– Văn thư lưu trữ? Với những khó khăn về ngân sách, chúng tôi may lắm mới có thể trụ được, bác sĩ ạ.
Milo cũng lắng nghe. Khi tôi gác máy, anh ấy nói:
– Được rồi, bỏ chuyện đó đi. Cứ tiếp tục tiến lên. Tôi đang định đánh vật với ngân hàng dữ liệu về tội ác của FBI để xem xem liệu cụm từ“Tình yêu dối trá” có xuất hiện trong bất kỳ vụ giết người nào ngoài thị trấn không?
– Thế còn Dorsey Hewitt thì sao? Anh ta có thể là kẻ giết chết Shipler và Paprock không?
– Để tôi cố tìm xem liệu hắn có sống ở Los Angeles vào thời điểm những vụ giết người đó không? Tôi vẫn đang cố liên lạc với giám đốc bệnh viện Jean Jeffers để xem liệu Hewitt có bạn thân khi ở bệnh viện không.
– Kẻ thu băng. Anh biết đấy, phần thứ hai rất có thể đã xảy ra vào ngày xảy ra vụ án, một ai đó đã thu băng giọng nói của Hewitt ngay sau khi hắn giết Becky. Trước khi hắn bỏ chạy và micro của đài truyền hình tóm được hắn. Vẻ lạnh lùng chết tiệt đó cứ như là đã được tính kỹ trước. Cũng giống như những kẻ có thể biến giọng nói của một đứa trẻ trở nên máy móc. Cũng có thể kẻ thu băng biết chính xác Hewitt định làm gì và đã chuẩn bị sẵn thu băng hắn.
– Một kẻ đồng lõa ư?
– Hoặc ít nhất cũng là một kẻ biết trước sự việc, hắn biết là Becky sắp bị giết nhưng không ngăn chặn.
Milo nhìn tôi chăm chú, nhăn mặt, viết một cái gì đó rồi nói:
– Bây giờ đã sẵn sàng dọn đồ chứ?
Robin và tôi mất hơn một giờ đồng hồ để thu dọn va li, túi nhựa đựng đồ và các thứ bìa các tông cứng, gọn nhẹ hơn là tôi đã tưởng.
Milo và tôi mang tất cả những thứ đó ra phòng khách, sau đó tôi gọi người coi sóc ao đến và sắp xếp cho họ vớt cá.
Khi tôi trở lại với đống đồ, Milo và Robin đang nhìn chúng. Nàng nói:
– Em sẽ ghé qua xưởng, lấy những dụng cụ nhỏ và những thứ dễ vỡ được không?
– Tất nhiên, chỉ cần em cẩn thận một chút thôi. Nếu thấy ai lạ quanh quẩn ở đó thì cứ quay xe về nhé.
– Lạ à? Chúng ta đang ở Venice mà.
– Ừ, chỉ là phòng xa thôi.
– Được rồi.
Nàng mang con chó theo. Tôi đi cùng nàng ra chiếc xe tải và nhìn cho đến khi họ đi khuất. Milo và tôi uống hai lon coca. Khi chuông cửa reo, Milo đi ra xem. Sau khi nhìn qua lỗ nhòm anh ấy mở cửa ra cho ba người đàn ông vào, mà đúng hơn là ba chàng trai khoảng mười chín, hai mươi tuổi.
Chúng trông có vẻ to khỏe và là dân ăn chơi. Hai đứa da trắng, một đứa da đen. Một đứa da trắng rất cao. Chúng đeo những chiếc balô dài đến đầu gối, hở đầu, màu sắc sặc sỡ, bẩn thỉu cộng với những đôi giày cột dây mà gần như phủ kín cả bắp chân to như cái cây của chúng. Hai đứa da trắng cắt tóc rất ngắn, nhưng đằng sau lưng lại để dài xõa ra quanh đôi vai quá cỡ của chúng. Đầu đứa da đen thì được cạo nhẵn. Dù khổ người to lớn nhưng trông chúng có vẻ vụng về và dễ bị tổn thương.
Milo nói:
– Xin chào các chàng trai, đây là bác sĩ Delaware. Anh ấy là bác sĩ tâm lý, vì thế anh ấy biết cách đọc được tâm trí các cậu. Bác sĩ, đây là Keenan, Chuck và DeLongpre. Chúng chưa nghĩ ra phải làm gì với cuộc đời chúng, vì thế đắm mình vào phòng tập Silver và tiêu tiền của Keenan, đúng không các cậu?
Ba đứa cười và thụi nhau. Qua cửa mở tôi thấy một cái xe tải màu đen đậu gần nhà giữ xe: mui trần, những trục bánh xe đảo ngược đen xỉn, kính cửa bị bôi đen, một tấm nhựa đen hình kim cương được dán vào hông xe, ngay dưới đó là hình một chiếc đầu lâu và mấy khúc xương.
– Có vẻ thú vị nhỉ? – Milo nói – Hãy kể cho bác sĩ Delaware biết ai đã tìm lại chiếc xe cho các cậu sau khi một tên nghiện xì ke ti tiện chôm nó bởi vì các cậu đã bỏ nó với chìa khóa đang khởi động trên đại lộ Santa Monica.
– Là ông, ông Sturgis – Cậu da trắng thấp hơn nói.
Cậu ta có một cái mũi gãy, môi sưng phồng, giọng rất trầm, hơi ngọng. Sự thú nhận đó dường như làm cậu nhẹ người và nhe răng cười toe toét. Một chiếc răng nanh của cậu ta bị mất.
– Và ai đã không tính các cậu khoản phí riêng thường lệ của anh ta, bởi vì các cậu đã tiêu hết tiền vào tháng đó hả Keenan?
– Là ông.
– Đó có phải là một món quà không?
– Không, thưa ông.
– Tôi có phải là thằng ngu không?
Chúng lắc đầu.
– Thế tôi yêu cầu các cậu làm gì để đáp lại?
– Lao động nô lệ – Chúng hét lên đồng thanh.
Milo gật đầu và vỗ nhẹ mu một bàn tay vào lòng bàn tay kia.
Nào, không có nhiều thời gian đâu. Mang tất cả những thứ này vào Deathmobile. Cái thứ rất nặng kia thì mang đến Venice – Đại lộ Pacific. Biết chỗ đó chứ?
– Dĩ nhiên rồi. Gần bãi biển Muscle, đúng không? – Cậu có tên Keenan nói.
– Rất tốt. Theo tôi đến đó và chúng ta sẽ xem các cậu làm việc thế nào. Khi các cậu đã hoàn thành công việc các cậu phải biết giữ mồm giữ miệng. Hiểu chưa?
– Vâng, thưa ông.
– Và phải cẩn thận với cái đó... cứ vờ như đó là những cái chai dễ vỡ hoặc cái gì đó tương tự.