← Quay lại trang sách

Chương 8

Ngay khi tôi chuẩn bị đến LAX thì bác sĩ Stanley Wolf trả lời điện thoại của tôi. Anh ta có vẻ là một người trung niên, giọng nói chậm rãi và do dự cứ như không tin vào cả chính mình.

Tôi cám ơn anh ta và bảo rằng tôi gọi để hỏi về bác sĩ Stoument.

– Vâng, tôi có nhận được tin nhắn – Anh ta hỏi tôi vài câu mang tính chất tra vấn về cá nhân tôi. Rồi hỏi tiếp:

– Anh là một học trò của Grant à?

– Không, chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau.

– Ô... Thế anh muốn biết những gì?

– Tôi bị một kẻ nào đó quấy rối, bác sĩ Wolf à và tôi nghĩ bác sĩ Stoument có thể giúp tôi làm sáng tỏ điều gì đó.

– Bị quấy rối á?

– Vâng, những lá thư phiền toái, những cuộc điện thoại... Có thể nó liên quan đến một hội nghị mà tôi đồng chú tọa vài năm trước. Bác sĩ Stoument có một bài thuyết trình tại hội nghị đó.

– Một hội nghị à? Tôi không hiểu.

– Một hội nghị y khoa về công trình của Andres de Bosch là “Tình yêu cao thượng – Tình yêu dối trá”. Cụm từ “Tình yêu dối trá” được dùng trong việc quấy rối đó.

– Chuyện ấy xảy ra khi nào?

– Năm 1979.

– Có phải nhà phân tích tâm lý trẻ em de Bosch không?

– Anh biết ông ấy à?

– Không, phân tích tâm lý trẻ em không thuộc lĩnh vực của tôi.

– Bác sĩ Stoument đã bao giờ nói về de Bosch hoặc hội nghị đặc biệt này chưa?

– Theo tôi nhớ thì chưa bao giờ. Anh ấy cũng chưa từng đề cập đến... những lá thư phiền nhiễu nào.

– Có lẽ phiền nhiễu còn là quá ôn hòa, phải nói chúng làm tôi rất khó chịu.

– Ừm... – Anh ta tỏ vẻ không tin lắm.

– Tối qua chuyện còn tiến xa hơn. Có ai đó đã xâm phạm tài sản của tôi. Tôi có một cái ao cá. Chúng bắt một con, giết nó rồi để lại cho tôi xem.

– Hừm. Bây giờ thì chuyện khá kỳ lạ rồi. Và anh nghĩ rằng hội nghị đó có liên quan đến chuyện này?

– Tôi không biết nhưng đó là những đầu mối duy nhất mà tôi có hiện nay. Tôi đang cố liên lạc với bất kỳ ai đã từng đứng trên bục diễn thuyết để xem họ có bị quấy rối không. Nhưng tới bây giờ tất cả những người mà tôi muốn liên hệ đã chuyển khỏi thị trấn. Anh có tình cờ biết ai là một bác sĩ tâm thần tên là Wibert Harison hoặc một nhà hoạt động xã hội tên là Michell Lerner không?

– Không.

– Họ cũng có bài thuyết trình ở hội nghị. Người cùng chủ tọa hội nghị với tôi là con gái của de Bosch và một nhà phân tích người New York tên là Harvey Rosenblatt.

– Tôi hiểu rồi... như tôi đã nói tôi không phải là một nhà phân tích trẻ em vả lại Grant không còn nữa vì thế tôi e rằng...

– Tai nạn xảy ra ở đâu?

– Seattle – Anh ta nói, giọng đột ngột mạnh lên – Thực ra là ở một hội nghị. Và đó không phải là một tai nạn đơn giản. Chúng gây tai nạn rồi chuồn luôn. Grant đang trên đường đi dạo khuya, anh ấy bước ra ngoài lề đường trước khách sạn của anh ấy và bị đâm.

– Tôi rất lấy làm tiếc.

– Vâng, điều đó thật là kinh khủng.

– Chủ đề của cuộc hội thảo đó là gì?

– Cái gì đó liên quan đến việc bảo vệ trẻ em. Tôi nghĩ đó là Hội thảo về việc bảo vệ trẻ em vùng Tây Bắc. Grant luôn luôn là người bênh vực trẻ em.

– Thật kinh khủng. Chuyện đó xảy ra vào tháng năm phải không?

– Đầu tháng sáu. Grant đã làm việc nhiều năm, tai và mắt của ông ấy không còn tốt lắm. Chúng tôi nghĩ rằng ông ấy không còn nhìn thấy hoặc nghe thấy nữa.

– Ông ấy bao nhiêu tuổi?

– Tám mươi chín.

– Ông ấy vẫn hành nghề chứ?

– Một vài bệnh nhân cũ thỉnh thoảng ghé qua và ông ấy vẫn giữ một văn phòng trong tòa nhà và kiên quyết đòi góp trả tiền thuê. Nhưng hầu hết thời gian ông ấy đi du lịch, tham dự những cuộc triển lãm nghệ thuật, hòa nhạc và các cuộc hội thảo.

– Ông ấy là người cùng thời với de Bosch. Ông ấy có bao giờ nhắc đến de Bosch không?

– Nếu ông ấy có nhắc thì tôi cũng không nhớ. Grant biết rất nhiều người. Ông ấy làm nghề y đến gần sáu mươi năm.

– Ông ấy có từng điều trị cho bệnh nhân bạo lực hay phiền toái nào không?

– Bác sĩ Delaware, anh cũng biết là tôi không thể bàn chuyện bệnh nhân của ông ấy với anh được.

– Tôi không hỏi những chuyện chi tiết, chỉ là những thói quen chung nhất của ông ấy khi hành nghề thôi.

– Những gì tôi biết khá ít ỏi và bình thường, chỉ là những đứa trẻ với các vấn đề thích nghi.

– Được rồi, cảm ơn anh. Có ai có thể nói thêm cho tôi về ông ấy nữa không?

– Chỉ có bác sĩ Langenbaum và anh ấy hầu như cũng chỉ biết như tôi thôi.

– Ông Stoument còn vợ góa không?

– Vợ ông ấy chết vài năm trước và họ không có con. Bây giờ tôi phải đi rồi.

– Làm phiền anh quá, bác sĩ Wolf.

– Vâng... hưm. Chúc anh may mắn để... vượt qua chuyện này.

*

Tôi lấy chìa khóa xe, để nhiều đèn sáng trong nhà và bật nhạc jazz lớn. Con chó đang ngủ và ngáy trên cái giường nệm của nó liền tỉnh giấc và theo tôi ra cửa.

– Dậy canh cửa trước đi nào – Tôi nói. Nó đằng hắng, nhìn trừng trừng tôi một lúc và cuối cùng ngồi xuống.

Tôi bước ra ngoài, đóng cửa, lắng nghe xem có phản ứng nào của nó không. Và khi thấy tất cả vẫn yên ắng, tôi đi vào bãi giữ xe. Trời đêm hơi lạnh, được xoa dịu bởi những làn gió biển. Tiếng thác nước đổ đến điếc tai. Tôi lái xe đi, tiếng thác nhỏ dần.

Khi tôi lăn bánh đến con đường Glen, một cảm giác sợ hãi bao trùm lên tôi, trời tối bưng và ngột ngạt.

Tôi dừng lại ở cuối con đường, nhìn những ngọn đồi tối đen và bầu trời xám xịt. Một ánh đèn yếu ớt từ một ngôi nhà xa lấp lánh qua tán lá cây như một vì sao hướng về trái đất.

Không có cách nào để xác định được khoảng cách, rồi không có người hàng xóm thực sự nào, vì mảnh đất rộng tới một mẫu Anh, không thể xây dựng nhiều nhà liên tiếp được, vì có một vùng nước quanh co cắt ngang khu đường Glen này. Nơi tôi ở là khu duy nhất có thể xây dựng được ở đây.

Những năm trước sự cô lập chính là điều tôi muốn. Còn bây giờ một người hàng xóm ồn ào cũng thông đến nỗi tệ.

Một chiếc xe từ phía Bắc phóng nhanh xuống đường Glen, xuất hiện đột ngột ở khúc quanh tối tăm, chạy rất nhanh, động cơ của nó rất khỏe.

Tôi cảm thấy căng thẳng khi chiếc xe đi qua, quay đầu nhìn nó một lần nữa rồi quay phải hướng về dốc Mặt trời lặn của đường Nam 405. Khi tôi đến xa lộ, tôi nghĩ đến nụ cười của Robin và vờ như không có chuyện gì cả.

*

Ở sân bay màn đêm buông chậm. Những chiếc taxi vòng quanh trạm cuối, còn những người mang hành lý liên tục nhìn đồng hồ. Tôi tìm được một chỗ ở khu vực dành cho hành khách và giữ được vị trí đó cho đến khi Robin bước ra với sự huyên náo của nàng.

Tôi ôm chặt và hôn nàng, cầm valy và đặt nó vào trong cốp hành lý đằng sau chiếc xe. Seville của tôi. Một gã đàn ông nhìn nàng qua làn khói thuốc. Hai đứa bé đeo ba lô trên lưng, tóc gợn sóng cũng nhìn nàng.

Nàng mặc một chiếc áo thun lụa đen, quần jeans màu đen và thắt ngang eo một cái áo sơ mi kiểu kimono màu tím và đỏ. Quần jeans của nàng được nhét vào đôi giày ống màu đen với mũi giày được chạm bạc. Tóc nàng để xõa, dài qua vai, những lọn tóc vàng nâu ánh lên do ánh đèn từ khu vực khai báo hành lý. Làn da nàng sáng, đôi mắt huyền của nàng trong và rất dịu dàng. Mới không gặp nàng năm ngày, vậy mà cứ như chúng tôi đã xa nhau lâu lắm.

Nàng hôn má tôi và cười. Tôi ngả người vào để hôn nàng lâu hơn.

– Oa... – Nàng nói khi chúng tôi ngừng hôn – Em sẽ đi xa thường xuyên hơn mới được.

– Không cần đâu. Đôi khi cũng có những chiến lợi phẩm mà không cần phải đau đớn.

Nàng cười và hôn tôi, đặt tay lên eo tôi. Tôi mở cửa để nàng lên xe. Người đàn ông mặc áo sơ mi Hawai vừa quay lưng lại phía chúng tôi.

Khi tôi lái xe đi, nàng đặt tay trên đầu gối tôi và nhìn hàng ghế sau.

– Con chó đâu rồi.

– Canh nhà. Cuộc đàm phán của em thế nào?

– Tốt. Thêm nữa có thể em sẽ bán cây đàn ghi ta đầu cong mà em làm mùa hè năm ngoái... cái mà Joe Shah đã không có đủ tiền để trả. Em gặp một tay chơi nhạc jazz ở Dublin muốn mua nó.

– Tuyệt quá. Em đã tốn nhiều thời gian với nó.

– Năm trăm giờ, nhưng có ai tính đâu cơ chứ.

Nàng ngáp một hơi và ngả đầu lên vai tôi. Tôi đã đi được một quãng dài, đến dốc Mặt trời lặn thì nàng tỉnh giấc, gió làm lay những lọn tóc vàng.

– Anh này... làm em giật cả mình.

Nàng ngồi dậy, nháy nháy mắt khi đến đường Bel Air.

– Về nhà thật là tuyệt – Nàng nói.

Tôi đợi cho đến khi nàng tỉnh hẳn để nói cho nàng những tin xấu.

Nàng đón nhận nó khá bình tĩnh.

– Được thôi. Em đoán đó là do không khí ở vùng đó. Có lẽ chúng ta nên đi ra ngoài một lát và ghé xưởng điêu khắc.

– Ra ngoài?

– Ít nhất cho đến khi anh biết chuyện gì đang xảy ra.

Tôi nghĩ đến xưởng điêu khắc của nàng, tách biệt khỏi những con đường chính ở Venice bởi một lớp gỗ mỏng và những cửa sổ. Cưa, khoan và bào gỗ trên mặt đất cùng với cái gác xép ngủ, nơi chúng tôi đã nhiều lần yêu nhau.

– Cảm ơn em, nhưng anh không thể ra ngoài lâu như thế được, chúng ta phải canh chừng nhà. Đó là chưa kể đến việc những con cá bị bỏ lại nữa.

Chuyện đó có vẻ không đáng kể, nhưng nàng nói:

– Con cá tội nghiệp đó. Và anh đã làm việc quá chăm để chúng sống ư?

Nàng hôn má tôi.

– Mừng em về nhà. – Tôi ỉu xìu nói.

– Alex, đừng lo về chuyện đó. Hãy cứ hình dung ra cách đối phó với điều ngu xuẩn này cho đến khi nó được giải quyết.

– Anh không muốn đặt em vào tình thế nguy hiểm. Có lẽ em nên chuyển đến xưởng điêu khắc thì hơn.

– Bỏ anh lại một mình giữa những lúc như thế này sao?

– Anh chỉ muốn em được an toàn.

– Anh nghĩ là em sẽ “an toàn” như thế nào, từng phút lo lắng cho anh sao? Alex, em muốn nói rằng bọn cá rất tuyệt, nhưng anh có thể thuê ai đó chăm sóc chúng và thuê ai đó để trông nom ngôi nhà.

– Thu dọn đồ đạc và lẩn tránh?

– Thì cẩn thận một chút có sao đâu, anh yêu!

– Anh không biết... chuyện đó dường như rất kinh khủng. Tất cả những gì thật sự xảy ra là một trò đùa ranh mãnh.

– Vậy tại sao anh lại có vẻ quá giận dữ khi kể với em về nó.

– Anh xin lỗi. Anh không hề muốn làm em giận.

– Nhưng tất nhiên là nó làm em bực rồi. Ai đó gửi cho anh một cuộn băng kỳ lạ, lẻn vào nhà rồi... Nàng vòng tay qua cổ tôi. Đèn chuyển xanh và tôi rẽ trái.

– Thật là vùng đất chết tiệt – Nàng lặp lại – Và tất cả những người phiền toái mà anh đã cộng tác những năm qua nữa. Tất cả những đam mê lạc lối. Điều ngạc nhiên không phải là chuyện nó xảy ra mà là việc nó đã xảy ra bao lâu rồi.

– Em chưa bao giờ nói là chuyện đó khiến em lo lắng cả.

– Đó không phải là vấn đề lo lắng. Em không bị nó ám ảnh. Chỉ là em cứ nghĩ về nó thường xuyên thôi.

– Em chưa bao giờ nói cả.

– Nói chuyện đó để làm gì. Em không muốn làm anh buồn.

Tôi nhấc bàn tay nàng trên vai tôi xuống và hôn nhẹ.

– Được. Thế là chúng ta bảo vệ lẫn nhau, cưng à. Đó chẳng phải là biểu hiện của tình yêu sao?

Tôi dừng xe trước cổng nhà. Không thấy có biểu hiện nào của sự đột nhập cả.

– Để anh kiểm tra một vòng đã, rồi em hãy bước xuống.

– Ồ, thật sao – Nàng nói nhưng ngồi yên trong xe, nhìn nhanh cái ao. Những con cá đang bơi trong sự tĩnh lặng của màn đêm và không có con nào bị mất cả.

Tôi bước lên cầu thang, kiểm tra cửa trước, nhìn vào trong xuyên qua cửa sổ phòng khách. Có cái gì đó chuyển động bởi vì cái rèm đã bị tách làm đôi. Mặt con chó tì vào bàn kính làm nó ướt. Tôi giơ tay vẫy chào nó, nó cào cào cửa sổ. Tôi có thể nghe được tiếng nhạc jazz xuyên qua những bức tường gỗ đỏ.

Lúc tôi bước xuống, Robin đang nhấc hành lý khỏi cốp xe. Khi tôi đỡ nó từ tay nàng, nàng bảo “để em” và hướng về phía cầu thang.

Khi tôi mở khóa cửa trước, nàng nói:

– Ít nhất chúng ta cũng có thể đặt một cái chuông báo. Nhà nào chẳng có một cái.

– Đừng bao giờ là nô lệ của mốt.

Tôi nói thế nhưng khi nàng không cười, tôi nói thêm:

– Được thôi, ngày mai anh sẽ gọi một công ty đến.

Chúng tôi bước vào và gần như vấp phải con chó đang nằm ở ngay cái thảm chùi chân. Nó nhìn chằm chằm hết tôi rồi Robin. Nó nằm dài theo kiểu Churchill.

– Trời ơi – Robin kêu lên.

– Chuyện gì thế em?

– Nó dễ thương thế, Alex. Nào cưng, lại đây – Nàng quỳ xuống, dang rộng tay, vuốt nó bằng lòng bàn tay.

Nó lon ton chạy đến không một chút do dự, nhảy quýnh lên, đặt chân trên vai nàng và liếm yêu nàng.

– Ôi – Nàng phá lên cười – Mày thật là đẹp trai đó, một chú cún đáng yêu. Hãy nhìn những cơ bắp của nó này.

Nàng đứng dậy, lau mặt và vẫn cười. Con chó vẫn cào và dúi mõm vào chân nàng. Nó mừng, rên ư ử lạc cả giọng và thở hổn hển.

Nàng vòng tay trên vai tôi và nhìn tôi có vẻ nghiêm trọng.

– Em xin lỗi, Alex. Bây giờ lại có thêm “một gã trai” nữa trong đời em – Nàng khom xuống vuốt vuốt vành tai nó.

– Ghê thật – Tôi nói, một tay đặt lên ngực – Và em sẽ phải xem lại, hắn không có tuyến sinh dục.

– Không sao – Nàng cười – Nhìn khuôn mặt kia kìa.

– Và hắn còn ngáy nữa.

– Anh cũng thỉnh thoảng như thế.

– Em chẳng bao giờ nói cho anh biết cả.

Nàng nhún vai.

– Em đá anh và thường là anh không ngáy nữa. À, nhìn anh nào, cũng đô đó chứ. Chắc là anh không lãnh cảm đâu nhỉ.

Nàng lại quỳ xuống và mặt nàng lại ướt đẫm.

– Thật đáng yêu!

– Hãy nghĩ đến phần còn lại của cuộc đời em đi.

Một ổ bánh mỳ thịt và sống trong ánh nến.

Nàng lại cười và xoa lông con chó.

Khi nàng và con chó chơi đùa, tôi nhấc vali lên và mang nó vào phòng ngủ, kiểm tra phòng khi tôi đi ngang qua. Mọi thứ có vẻ tốt đẹp. Tôi lấy quần áo của Robin ra và xếp nó gọn ghẽ trên giường.

Khi tôi quay lại, nàng đang ngồi trên bộ trường kỷ da, đầu con chó đặt trên vạt áo nàng.

– Alex, em biết điều này hơi tàn nhẫn nhưng em hy vọng ông chủ của nó không bao giờ gọi đến. Theo luật thì bao lâu anh mới đăng quảng cáo.

– Anh không chắc.

– Chắc phải có một giới hạn nào đó, phải không? Một thời hạn nào đó.

– Có lẽ như vậy.

Nụ cười của nàng biến mất.

– Nếu ai đó ngày mai sẽ đến và chở nó đi.

Nàng che một cái ngáp nữa. Con chó nhìn nàng như thôi miên.

– Em mệt phải không?

– Một chút. Mọi thứ xung quanh vẫn ổn phải không? Em chắc là anh đã kiểm tra rồi.

– Hoàn hảo.

– Em sẽ dọn đồ ra.

– Thôi. Sao em không đi tắm trong khi anh dọn mấy thứ đồ của em, rồi anh sẽ vào với em.

– Cảm ơn. Anh thật ngọt ngào – Nàng nhìn con chó – Nhìn xem bác sĩ Delaware của chúng ta thật là một anh chàng dễ thương. Còn mày thì sao nào, có thích tắm không?

– Thật sự mà nói, nó rất sợ nước. Thậm chí còn không đến gần nước nữa. Vì vậy chỉ có anh và em thôi, cưng ạ.

– Anh thật quỷ quyệt. Thế nó ngủ ở đâu?

– Hôm qua nó ngủ trên giường. Hôm nay nó chuyển qua bếp.

Nàng bĩu môi.

Tôi lắc đầu.

– Hà... à... Không còn cách nào khác.

– Được rồi, Alex. Chỉ là tạm thời thôi mà.

– Em có muốn cặp mắt đó theo dõi chúng ta không?

– Theo dõi chúng ta làm gì?

– Chơi ô chữ.

– Nó sẽ rất lạc lõng ở ngoài đó, Alex.

– Và đột nhiên chúng ta sẽ bị nhòm lỗ khóa.

– Em chắc là nó rất tử tế. Và đúng như anh đã chỉ ra, nó không có...

– Không có cà hay không có... nó là một “hoạn quan” và nó rất thích em. Nó phải ở trong bếp thôi.

Nàng bĩu môi dài hơn.

– Loại nó khỏi tâm trí của em đi.

– Thật là ác độc. Tàn nhẫn và ác độc.

– Lời lẽ có vẻ như một công ty luật nhỉ. Độc ác, tàn nhẫn và vô lương tâm. Thôi anh sẽ để nó ở đó.

*

Con chó ngồi ngay cửa phòng tắm khi Robin bước vào bồn tắm. Nàng bôi xà phòng còn tôi nâng nó dậy và mang nó đến cái giường nệm của nó. Nó gừ nhẹ trong cổ ra chiều khó chịu. Lúc tôi đặt nó xuống, nó cố thoát ra. Tôi đóng cửa nhà bếp, cho nó một cục xương mềm và nó bắt đầu gặm, tôi lẻn ra.

Nó làm ầm lên một lúc, cố bắt chước âm thanh ấn tượng của một lão già nghẹt thở nhưng tôi áp dụng nguyên tắc lý thuyết xử lý âm thanh và làm lơ nó trong khi cố nén cảm giác tội lỗi của mình. Sau khoảng một phút, nó dịu lại và chẳng mấy chốc tôi nghe tiếng chân nó nhảy có vẻ vui hơn.

Khi tôi quay lại, Robin nhìn tôi có vẻ trách móc. Nàng buộc tóc cao và mặt nước xà phòng đã lên đến dưới núm vú của nàng.

– Nó tốt mà – Tôi cởi đồ ra – Thưởng thức giấc ngủ của người thực sự đức hạnh nào.

– Vâng – Nàng nói, đặt tay sau đầu và nhìn tôi – Em nghĩ điều đó là tốt nhất.

– Tha lỗi cho anh rồi chứ? – Tôi nói, chìm vào cái nóng của bồn tắm.

Nàng trầm ngâm. Hít sâu và cười.

– Em không biết.

Tôi hôn nàng và nàng hôn lại. Tôi chạm vào một bên vú nàng, hôn một núm vú dính xà phòng.

– Ùm... Nàng nói, đẩy nhẹ tôi ra. Em...

– Em sao?

– Anh có thể quên được “ông độc ác” và “ông tàn nhẫn” nhưng em nghĩ đã đến lúc nói chuyện với một người bạn của họ... Tên anh ta là gì nhỉ?