Chương 24
Việc bà Rolanda coi Becky như một người luôn đòi hỏi người khác tuân theo những quy tắc của mình không phù hợp với những thông tin khác mà Jean Jeffers thu thập được. Cách nhìn của bà mẹ về con gái mình bao giờ cũng ngọt ngào và trìu mến hơn. Bà ta nói Becky có “sự hấp dẫn” đối với “những kẻ thua thiệt”. Cuối cùng Becky đã bị một kẻ đau khổ tột cùng thu hút chăng? Mối quan hệ giữa cô ấy và Hewitt đã rạn nứt như thế nào? Điều gì đã làm rối tung mối quan hệ khăng khít giữa họ với “G”.
Tình yêu dối trá.
Việc đổ lỗi cho nạn nhân làm tôi lo lắng nhưng dường như sự trả thù chính là động cơ của kẻ giết người. Tôi tự hỏi không biết Becky có phải là mục tiêu vì một lợi ích nào khác hay đơn giản chỉ là hậu quả của bệnh tâm thần vô thức.
Tôi lái xe chầm chậm vào nhà để suy nghĩ thêm về điều đó. Cách một trăm mét trước cổng chẳng có chiếc xe nào cả. Như vậy sự lo lắng hôm qua của tôi là thừa. Robin đang làm việc rất say mê còn con chó đang gặm một cái gì đó. Nhìn thấy tôi nàng nói ngay:
– Milo vừa gọi điện đến từ Santa Barbara. Số điện thoại em để trên bàn trong bếp.
Tôi đi vào nhà tìm thấy số 805 và gọi. Một giọng trả lời đã được ghi âm:
– Bác sĩ Delaware gọi lại cho thám tử Sturgis.
Tôi gọi cho Milo, giọng ai đó nói:
– Chờ một chút.
Tôi chờ năm phút.
– Sturgis đây.
– Xin chào. Tôi vừa nói chuyện với mẹ của Becky xong. Becky không bao giờ nhắc đến tên những người mà cô ấy biết, nhưng cô ấy đã nói về việc giúp đỡ một kẻ tâm thần khốn khổ đáng thương nào đó. Rất có thể đó chính là Hewitt.
– Cô ấy không nhắc đến Gritz à?
– Không. Cả Silk và Merino cũng thế. Cô ấy không nhắc đến hai tên đó. Một điều thú vị là mẹ Becky nói cô ấy rất muốn làm những việc như hàn gắn những trái tim bị tổn thương, chắp lại những đôi cánh đã gãy. Cô ấy cũng bị những chàng trai thua thiệt về nhiều mặt cuốn hút vào những mối quan hệ không đâu vào đâu. Nếu anh nghĩ Hewitt là một kẻ đau khổ tột cùng thì điều đó đúng với điều chúng ta hy vọng về mối quan hệ ngày càng rạn nứt giữa họ. Nói tóm lại, tôi không biết điều này sẽ đưa chúng ta tới đâu.
– Ở đây chúng tôi cũng chẳng làm được gì hơn. Chẳng có bản tài liệu nào chứng tỏ trường học được tổ chức ở nhà của Katarina. Vì vậy có thể cô ấy chưa bao giờ giữ chúng, hoặc những tên sát nhân đã hủy chúng rồi. Chúng tôi đã khẳng định chắc chắn Myra Evans chính là Myra Poprock nhưng cũng chẳng tiến triển gì hơn so với Rodney Shipler. Bảng ghi thuế của ông ta cho thấy ông ta làm việc cho trường L.A. Unified School District trong ba mươi năm. Ông ta làm việc ở đó ngay sau khi giải ngũ. Tôi phải tìm nó ở quận S.B. Không có mối liên hệ nào với trường của ông de Bosch.
– Thế còn những kì nghỉ hè. Nhiều người thường làm việc một nửa thời gian ở trường học trong suốt kì nghỉ.
– Mùa hè ông ta làm việc tại L.A.
– Ông ta ở trong quân đội bao lâu?
– Mười lăm năm. Ông ta là trung sĩ. Phần lớn thời gian ông ta ở Philippines. Ông ta là người có trách nhiệm. Trong lý lịch của ông ta không có gì đáng nghi ngờ.
– Ông ta đã làm cho ai đó phát điên phải không?
– Thực tế chúng tôi không thể tìm thấy một bằng chứng nào cho thấy có điều mờ ám đã xảy ra trong trường học. Không có vụ cháy nào, không có vụ trọng án nào hay một vụ trả thù nào xảy ra trong trường. Chỉ có một vài lời phàn nàn về sự ồn ào của ông Bancroft và một vụ tai nạn xe cộ xảy ra vào tháng 5 năm 73 khi Myra Evans dạy ở đó. Nhưng rõ ràng đó là một tai nạn. Một học sinh đã lấy trộm chiếc xe tải của trường và thực hiện một chuyến đi mạo hiểm trong quận Riviera. Bánh xe bị trượt và chiếc xe văng ra khỏi đường núi. Thằng bé đó chết. Cảnh sát Santa Barbara đã điều tra và không có gì nghi vấn cả.
– Cậu bé đó bao nhiêu tuổi?
– Mười lăm tuổi.
– Chiếc xe văng ra khỏi đường núi. Grant Stoumen bị ô tô đâm và Mittchell Lerner bị đẩy xuống khe núi.
– Có điều gì đó khó hiểu sao Alex.
– Có lẽ vậy. Nếu xâu chuỗi chúng lại có thể thấy một điều gì đó trong cách thức hành động của kẻ giết người.
– Anh biết nhiều về nó hơn tôi tưởng. Nhưng tại sao lại tập trung vào trường học khi nạn nhân chẳng liên quan gì tới nó? Chẳng có gì liên quan tới de Bosch cả.
– Shipler có thể có liên quan tới hội nghị chuyên đề.
– Thế là thế nào nhỉ? Người bảo vệ trường học đó rất thích các vấn đề về tâm lí học, hay sau đó anh ta mới quan tâm đến nó?
– Có thể ở một vài khía cạnh nào đó, góc độ chủng tộc chẳng hạn. Shipler là người da đen còn de Bosch là một kẻ cuồng tín.
– Tại sao những kẻ phân biệt chủng tộc lại đánh một người da đen cho tới chết.
– Tôi không biết nhưng tôi dám chắc de Bosch là trung tâm của vụ này. Merino nói với Harrison hội nghị đã làm sống lại một điều gì đó trong anh ta, có thể là việc de Bosch được tán dương, nhưng anh ta biết sự thật lại khác.
– Có thể, nhưng rốt cục ngôi trường đó chẳng có gì mờ ám cả.
– Hình như Bancroft cho rằng đó là một điểm nóng của những hành vi chống lại xã hội.
– Bancroft không phải là nhân chứng tin cậy nhất của anh. Sally nói ông ta quan tâm tới quyền của nhóm phân biệt chủng tộc da đen ở Mĩ. So với ông bố, ông ta có vẻ hòa nhã hơn. Cả hai đều không thích de Bosch, vì de Bosch trả thầu cao hơn cho miếng đất để xây dựng trường học. Khi de Bosch khởi công xây dựng năm 62 họ đã lôi kéo những người hàng xóm phản đối chuyện này. Tuy nhiên chẳng ai ủng hộ họ cả vì gia đình nhà Bancroft đã xa lánh mọi người từ rất nhiều năm.
– Những người hàng xóm không e ngại một ngôi trường cho những đứa trẻ có vấn đề ư?
– Cũng có vài người lo lắng nhưng những kẻ ngớ ngẩn còn làm họ lo lắng hơn. Những kẻ lang thang trên đường cao tốc, ở các cột đèn, trên bãi phế thải đã làm mọi thứ rối tung lên. Cha Bancroft đã đề xuất đương đầu với chúng nhiều lần. Trường học của de Bosch đã được cải thiện và nâng cấp hơn nhiều. Nó thật sự được yêu thích và chẳng có chuyện gì xảy ra.
– Trừ việc một đứa trẻ mười lăm tuổi chết trong vụ chiếc xe bị đánh cắp.
– Một vụ tai nạn trong hai mươi năm, Alex. Hãy xem xét việc de Bosch phải đối diện với những đứa trẻ có vấn đề về tâm lí. Anh sẽ không cho điều đó là tốt chứ?
– Tôi sẽ nói điều đó thật tuyệt vời. Thật điển hình. Một cách để giữ mọi thứ ổn định là thực hiện các kỷ luật chặt chẽ.
Anh ấy thở dài.
– Cũng có thể. Nhưng nếu de Bosch thiết kế một phòng cực hình liệu sẽ có lời phàn nàn nào không?
– Năm người chết là một lời cáo buộc.
– Được rồi. Nếu anh muốn tìm một động cơ thù địch hãy để ý đến Bancroft. Ông ta luôn căm ghét de Bosch suốt hai mươi năm. Tuy nhiên anh cũng phải lưu ý điều đó không có nghĩa ông ta đi khắp đất nước để tìm và giết tất cả những người có quan hệ với de Bosch.
– Có lẽ nên để mắt tới ông ta.
– Được rồi, tôi sẽ lưu ý đến ông ta – Milo nói một cách mệt mỏi – Ông ta đang bị theo dõi, vì thế anh hãy cẩn thận và hãy ở yên một chỗ. Tôi xin lỗi, Alex. Ước gì tất cả những mảnh vụn chết tiệt này được sắp xếp lại gọn ghẽ, nhưng chúng cứ rối tung cả lên.
– Như thế mới là cuộc đời. Có gì mới về Katarina không?
– Các nhà điều tra vẫn chưa thể kết luận được là sau những cú đánh vào mặt Katarina có bất tỉnh hay không. Còn cái thai, thật ra nó là một bé trai được hai mươi bốn tuần, người da trắng. Tôi đã gọi cho ngân hàng tinh trùng, họ thậm chí còn không xác minh được cô ấy có phải là khách hàng hay không. Sally và tôi có thể dò hỏi được một số thông tin bị rò rỉ. Robin sẽ đến ở với chúng tôi à? Rick thì không vấn đề gì nhưng Rover thì... tôi xin lỗi bị dị ứng với chó. Nếu Robin thật sự muốn đem chó theo thì nó sẽ uống thuốc chống dị ứng.
– Nó không cần phải làm như vậy đâu – Tôi nói – Robin cứ khăng khăng đòi ở bên tôi.
– Chắc chắn đó là sự quyến rũ của anh... thôi, đừng để ý đến chuyện đó, tôi chắc các bạn sẽ an toàn.
– Hy vọng vậy – Tôi kể với Milo về những chiếc đèn hậu của cái xe tối hôm trước.
– Chỉ là những cái đèn thôi, không có gì buồn cười à?
– Ừ. Chỉ những cái đèn thôi. Sau đó chiếc xe chạy mất.
– Lúc đó mấy giờ?
– Chín giờ bốn mươi lăm phút hoặc muộn hơn.
– Có chiếc xe nào khác quanh đó không?
– Vài cái.
– Nếu anh thấy điều gì bất ổn, hãy gọi cảnh sát Bevery Hills. Họ sẽ bảo vệ anh.
– Tôi sẽ gọi. Cảm ơn vì tất cả. Tên đứa bé bị tai nạn trên núi là gì nhỉ?
– Anh vẫn nghĩ về chuyện đó à? Tên nó là Delmar Parker. Quê gốc của nó ở New Orleans.
– Nó chữa bệnh gì ở trường đó.
– Không rõ. Không có bản báo cáo chính thức của cảnh sát, vì vụ này đã được giải quyết xong. Chúng tôi đang nghiên cứu từ những tấm thẻ tổng hợp ở văn phòng điều tra và rất may chúng tôi đã tìm thấy chúng. Để tôi xem nào... tên, tuổi, nguyên nhân chết là do chấn thương nặng và các vết thương trong nội tạng, nơi sinh ở W’ Awleens... bố mẹ, à... mẹ là Marie A. Parker...
– Có địa chỉ nào không?
– Không, nhưng tại sao. Anh muốn điều tra một vụ khác nữa à?
– Không. Tôi chẳng muốn điều tra thêm cái gì cả, tin tôi đi. Tôi chỉ muốn điều tra cho rõ vụ này thôi, Milo.
Im lặng.
– Được rồi, tôi sẽ cố gắng nhưng đừng có nhúng sâu vào. Vụ đó đã quá lâu rồi. Có người đã chuyển đi, có người đã chết rồi.
*
Tôi tự lừa mình rằng mọi thứ vẫn bình thường. Robin và tôi ăn trưa ngoài vườn cạnh bể bơi. Bầu trời thật sáng và đẹp, những đám mây trắng xốp đang trôi về từ phía đông.
Cách sống của những người giàu và sự sợ hãi.
Sự sợ hãi và giận dữ vẫn tràn ngập trong tôi, nhưng chợt nghĩ đến những người sống lang thang tôi thấy mình là người thật hạnh phúc.
Tiếng chuông điện thoại reo. Thư kí của tôi nói:
– Bác sĩ, có một cuộc gọi điện thoại đường dài cho ông. Điện của ông Rosenblatt từ New York.
– Gọi là ông chứ không phải là bác sĩ?
– Ông ta gọi ngài là ông.
– Thôi được, nối máy cho tôi.
Chẳng có ai trả lời tiếng chào “Hello” của tôi. Vài phút sau có tiếng của một phụ nữ trẻ:
– Có Schechter, Mohl và Trimmer, ông muốn gặp ai?
– Tôi muốn gặp ông Rosenblatt.
– Xin ông chờ một lúc.
Vài giây sau một giọng nói cất lên:
– Tôi là Rosenblatt.
– Tôi là bác sĩ Delaware.
Giọng nói rất rõ.
– Bác sĩ Delaware, tên tôi là Joshua Rosenblatt. Tôi đang làm luật sư tại đây. Tôi gọi điện để yêu cầu ông dừng ngay việc gọi điện cho mẹ tôi, bác sĩ Shirly Rosenblatt.
– Tôi gọi điện cho bà ấy vì tôi quan tâm đến bố anh.
– Giờ ông ấy chẳng có gì phải lo lắng cả.
– Bố anh vẫn khoẻ chứ?
Im lặng.
– Ông ấy vẫn khoẻ chứ. Tôi nói.
– Không. Tôi không nói như vậy. Bố tôi đã mất rồi.
Tôi thấy thất vọng.
– Tôi xin lỗi. Bố anh mất khi nào? Có phải bốn năm trước đây không?
Im lặng kéo dài. Tôi nghe rõ cả hơi thở của anh ta. Mãi sau anh ta nói:
– Tôi không muốn nhắc lại chuyện này.
– Có phải ông ấy bị tai nạn không? Hay ông ấy bị ngã? Hay có gì trục trặc với phương tiện giao thông? Có chữ “Tình yêu dối trá” ở hiện trường không?
– Bác sĩ, chúng tôi đã chịu đựng chuyện này đủ rồi. Bây giờ không nhất thiết phải khơi lại chuyện đó nữa.
– Tôi đang bị nguy hiểm, có thể là từ người đã giết bố anh.
– Cái gì!
– Tôi gọi điện cho mẹ anh vì tôi muốn báo cho bà ấy biết là bố anh đang gặp nguy hiểm nhưng đã quá trễ. Tôi xin lỗi. Tôi chỉ gặp bố anh có một lần, nhưng tôi rất mến ông ấy.
– Ông gặp bố tôi khi nào?– Anh ta hỏi rất khẽ.
– Năm 1979, ở Los Angeles. Ông ấy và tôi cùng tham gia một hội nghị chuyên đề về sức khoẻ tinh thần với tên gọi “Tình yêu cao thượng. Tình yêu dối trá” do một thầy giáo của bố anh đề xướng, ông ấy tên là Andres de Bosch.
Không có tín hiệu trả lời.
– Anh Rosenblatt.
– Chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
– Anh đã đi cùng cha anh trong chuyến đi đó. Anh có nhớ không?
– Tôi đã đi cùng bố tôi đến rất nhiều nơi.
– Tôi biết. Ông ấy đã nói với tôi. Ông ấy cũng nói nhiều về anh. Ông nói anh là con út, anh thích món xúc xích, chơi trò điện tử. Ông ấy muốn đưa anh đi công viên Disneyland nhưng công viên đóng cửa sớm vào mùa thu nên tôi đã gợi ý với ông ấy đưa anh đi Santa Monica Pier. Thế anh có đi không?
– Món xúc xích – Giọng anh ta yếu đi – Vậy là cái gì? Đâu là điểm mấu chốt của việc này?
– Tôi nghĩ chuyến đi đó có liên quan tới cái chết của ông ấy.
– Không, không, thật điên rồ... không. Năm 79 ư?
– Giống như một kế hoạch trả thù dài hạn. Điều gì đó có liên quan tới ông Andres de Bosch. Người giết cha anh đã giết rất nhiều người khác. Ít nhất là năm người mà cũng có thể hơn.
Tôi đọc cho anh ta tên, ngày giờ và địa điểm những người bị giết. Anh ta nói:
– Tôi chẳng biết ai trong số những người này. Thật điên rồ. Đây đúng là một sự rồ dại, một sự điên khùng.
– Đúng, nhưng không hoàn toàn như thế. Tôi có thể là người kế tiếp bị đe dọa. Tôi cần nói chuyện với mẹ anh. Kẻ sát nhân có thể tiếp cận cha anh bằng cách trở thành bệnh nhân của ông. Nếu mẹ anh vẫn giữ những cuốn sổ hẹn trước đây của cha anh, có thể...
– Không, mẹ tôi chẳng giữ gì cả. Đừng lôi kéo bà vào chuyện này.
– Mạng sống của tôi đang nguy hiểm. Tại sao mẹ anh không nói chuyện với tôi? Tại sao bà ấy lại để anh gọi cho tôi thay cho bà ấy?
– Vì mẹ tôi không thể – Anh ta nói giận dữ – Mẹ tôi không thể nói chuyện với ai cả. Một tháng trước, mẹ tôi bị cảm và mất giọng. Bà mới khỏi cách đây vài tuần, nhưng còn rất yếu.
– Tôi xin lỗi nhưng...
– Tôi cũng rất tiếc vì những gì ông đang phải trả qua, nhưng lúc này tôi không thể làm gì cho ông.
– Bây giờ mẹ anh nói được rồi phải không?
– Nhưng bà còn yếu lắm. Mẹ tôi mới chỉ bắt đầu phục hồi. Vậy mà lại bắt bà nói về cha tôi... bà sẽ gục mất, bác sĩ Delaware. Tôi không thể để bà bị thẩm vấn trong lúc này.
– Anh không nói cho mẹ anh biết là tôi gọi đến phải không?
– Tôi đang chăm sóc bà. Điều đó không thể.
– Tôi hiểu – Tôi nói – Tôi không muốn tra hỏi bà. Tôi chỉ muốn chuyện trò với bà. Với tình trạng của bà ấy bây giờ, tôi có thể bay tới New York để nói chuyện trực tiếp với bà.
– Ông sẽ làm thế à? Bay tới New York ư?
– Tôi còn sự lựa chọn nào khác sao?
Tôi nghe thấy anh ta thở khó nhọc.
– Kể cả như vậy tôi vẫn phải xin lỗi ông, tôi không thể...
– Tôi sẽ làm việc với bác sĩ của mẹ anh, Rosenblatt. Tôi đã làm việc nhiều năm trong bệnh viện nên tôi hiểu thế nào là bị bệnh và phục hồi.
– Điều gì khiến ông nghĩ rằng mẹ tôi biết điều gì đó có thể giúp ông?
– Lúc này, bà ấy là hy vọng cuối cùng của tôi. Kẻ theo đuổi tôi đang đẩy nhanh quá trình của hắn. Hôm qua, hắn đã giết hại một người ở Santa Barbara, đó là con gái của de Bosch. Cô ấy đang mang thai. Hắn rạch bụng cô ấy và lấy đi cái thai.
– Ôi... Chúa ơi!
– Hắn ta quanh quẩn bên tôi – Tôi nói – Thành thật mà nói tôi sẽ an toàn hơn khi ở New York. Bằng cách này hay cách khác tôi cũng sẽ tới đó.
Anh ta lại thở ra.
– Tôi không biết mẹ tôi có thể giúp ông không, nhưng tôi sẽ hỏi.
– Tôi thật sự cảm ơn...
– Đừng cảm ơn tôi. Tôi không hứa điều gì đâu. Ông hãy gửi giấy tờ của ông cho tôi để tôi có thể kiểm tra chúng.
– Được rồi. Nếu mẹ anh không nói được với tôi xin hãy hỏi bà ấy xem bà ấy có biết gì về thuật ngữ “Tình yêu dối trá” không. Nếu cha anh có lưu lại điều gì đó không bình thường về hội nghị năm 1979, anh có thể nói ra một số tên như Lyle Gritz, Dorsey Hewitt, Silk và Merino.
– Họ là ai vậy?
– Hewitt là một kẻ giết người. Hắn đã giết một bác sĩ chữa bệnh tâm thần ở đây và đã bị cảnh sát bắn chết. Gritz là bạn của hắn. Hắn có thể là một kẻ tòng phạm, cũng có thể là tên đã giết cha anh. Silk và Merino có thể là đồng bọn của chúng hay cũng có thể là tên khác của Gritz.
– Tên giả? Điều này thật khó hiểu – Anh ta nói.
– Thêm một điều nữa. Có một thám tử ở sở cảnh sát Los Angeles làm về vụ này, tên ông ta là Milo Sturgis. Tôi sẽ thông báo cho ông ấy về vụ án mạng của cha anh. Ông ta sẽ liên lạc với sở cảnh sát ở New York để điều tra thêm.
– Điều đó sẽ chẳng giúp gì ông đâu. Tin tôi đi– Anh ta nói.