Tập 1
Trong đám đông nhốn nháo đang chờ chuyến bay hạ cánh, Hạ Quỳnh cố chen lên phía trước.
Trông cô thật lạc lõng và lơ ngơ đến tội nghiệp.
Sáng nay, theo lệnh của bà giám đốc khả kính, cô... nhận sứ mạng đi đến sân bay để đón Đăn Nguyễn, cháu của bà.
Trước khi lao vào phòng họp, bà giámd đốc chỉ cung cấp cho cô một cái tên không kèm theo lời giải thích. Cũng không có cả một tấm ảnh để Hạ Quỳnh... nhận dạng, thành thử cô không biết tên đàn ông cô đi đón như thế nào. Công việc của cô là tìm người đàn ông có tên là Đăng Nguyễn, trao tặng anh ta một bó hồng, sau đó đưa về dinh thự của bà giám đốc.
Ngắm lại bó hoa trên tay, Hạ Quỳnh khe khẽ lắc đầu. Nó không được tươi lắm vì ít ra cô cũng đã đợi Đăng Nguyễn hơn hai tiếng đồng hồ. Chuyến bay đến trễ so với dự kiến do thời tiết xấu. Cô không biết đến khi nhận hoa tặng, anh chàng Đăng Nguyễn ấy có phật ý hay không nữa.
Chờ mãi, khuông mặt căng thẳng của Hạ Quỳnh chợt nhẹ nhõm khi nghe thông báo trên loa phóng thanh. Cuối cùng, chuyến bay mà cô đang nóng lòng mong đợi cũng hạ cánh...
Đám đông nhốn nháo hẳn.
Ai cũng mong đón được người thân nên ào lên phía trước.
Một bà béo nãy giờ đứng sau lưng Hạ Quỳnh chợt đẩy mạnh vai cô để vượt lên, nhưng Hạ Quỳnh đã... cố gồng lại để giữ vị trí thuận lợi nhất. Đưa cao chiếc bảng có ghi hai chữ " Đăng Nguyễn ", cô nhìn chằm chằm từng người đàn ông bước qua khung cửa phòng cách ly.
Có khoảng chục abg chàng đã đi qua chỗ cô nhưng không buồn ngoảnh đầu nhìn lại khiến Hạ Quỳnh hơi hoảng.
Trời ạ! Đăng Nguyễn là tên đàn ông nào đây? Cao hay thấp? Mập hay gầy? Cô quên hỏi bà giám đốc, thành thử giờ đây cứ ngẩn người ra mà nhìn thiên hạ không biết phải xử trí như thế nào.
Một anh chàng thanh niên thấp đậm người và gương mặt đầy mụn xăm xăm tiến về phía Hạ Quỳnh khiến cô mừng rỡ. Cô vội nói:
− Anh là...
Anh chàng vội hỏi:
− Cho tôi hỏi mấy giờ rồi?
Câu hỏi của anh ta làm Hạ Quỳnh cụt hứng. Coi bộ đó không phải là người cô đang mong đợi. Giọng cô khô khốc:
− Mười giờ hai mươi phút.
Anh chàng cộc lốc:
− Cảm ơn.
Cô hỏi với theo:
− Anh tên gì thế?
Anh chàng nhìn vào mặt cô một cái, giọng hơi khó chịu:
− Tôi tên Mẫn. Mà có gì không?
Hạ Quỳnh cười cầu tài:
− Vậy mà tôi tưởng anh là... người khác cơ
− Người khác nào?
− Tôi cứ nghĩ anh không phải là Mẫn. Bộ anh tên là... Mẫn thật hả?
− Trời đất!
Kêu lên một tiếng, anh càng mập mất hút trong đám đông.
Hạ Quỳnh lắc đầu cười. Anh chàng mấp ấy không giận cô mới là chuyện lạ. Khi không cô lại phủ định anh ta, cho rằng anh ta không phải là... chính mình.
Lượng hành khách đi ra cổng mỗi lúc mỗi nhiều nhưng vẫn chưa có ai đến với cô cả, mặc dù cô đã chen lên đứng ở phía trên cùng với hai chữ " Đăng Nguyễn " được nắn nót bằng chữ in mực đỏ thật là ấn tượng.
Ngán ngẩm nhìn mọi người, Hạ Quỳnh tự hỏi cô sẽ ăn nói sao đây với bà giám đốc khi trở về nhà một mình. Chỉ mới nghĩ đến khuôn mặt giận dữ của bà, cô đã cảm thấy nản kinh khủng.
Chặn vội một anh chàng to béo với mớ hành lý cồng kềnh trên chiếc xe đẩy, Hạ Quỳnh vội hỏi:
− Xin lỗi, anh có phải là Đăng Nguyễn không?
Chụp nhanh túi hành lý đang rơi khỏi xe vì sự vụng về của Hạ Quỳnh, anh chàng cằn nhằn:
− Sao lại đứng cản đường thế? Cô không thấy tôi đang đẩy xe sao? Suýt nữa là đổ nhào hết hành lý.
Hạ Quỳnh rối rít:
− Tôi xin lỗi, Nhưng vì tôi cần hỏi anh một câu.
Anh chàng nhướng mày:
− Chuyện gì thế?
Hạ Quỳnh kiên nhẫn lặp lại câu hỏi mà suốt buổi sáng nay cô đã hỏi không biết bao nhiêu lần:
− Anh có phải là Đăng Nguyễn không?
− Đăng Nguyễn à?
Chăm chú nhìn anh, Hạ Quỳnh bỗng reo lên với vẻ mặt rạng rỡ:
− Thôi đúng rồi, anh chính là Đăng Nguyễn! Lẽ ra, tôi phải nhận ra anh từ sớm mới phải.
− Cô nói cái gì?
Hạ Quỳnh tuôn một hơi:
− Anh có biết vì sao tôi biết người tôi đang tìm chính là anh không? Tôi đoán anh là Đăng Nguyễn vì thấy anh cũng giống giống... nội anh, giám đốc của tôi. Bà giám đốc của tôi cũng có chiếc mũi cao như mũi của anh, đặc biệt hai bà cháu của anh lại còn giống nhau ở vầng trán và đôi mắt, chỉ có khác biệt lớn ở khuôn mặt. Nhưng không sao, khuôn mặt hai người hơi khác nhau là vì bà giám đốc của tôi thì gầy gầy mà anh lại... béo.
Khuôn mặt béo phị của anh chàng chảy dài:
− Đăng Nguyễn nào? Bà nội nào?
Hạ Quỳnh dẩu môi:
− Bà nội anh mà anh không nhớ sao? Bà ấy chính là giám đốc của tôi đó, anh Nguyễn ạ.
Anh chàng quát khẽ:
− Nguyễn nào. Tôi không phải là Nguyễn.
Hạ Quỳnh chu môi:
− Có phải anh muốn thử tôi không, Đăng Nguyễn? Anh có biết là tôi phải đợi đến mấy tiếng đồng hồ mới gặp được anh đó.
Anh chàng bắt đầu nổi cáu:
− Thử cái gì. Đăng Nguyễn là ai tôi không biết!
Cô mở to mắt:
− Có thật không?
− Trời ạ! Tôi phải nói như thế nào để cô hiểu là tôi không liên quan gì đến " ông " Đăng Nguyễn nào đó của cô cả.
Hạ Quỳnh tỏ vẻ thất vọng:
− Bộ anh không phải là Đăng Nguyễn sao? Rõ ràng tôi thấy anh... giống giống nội của anh mà.
Nhìn sững cô với vẻ lạ lùng, anh chàng béo phụ kêu lên:
− Cô này kỳ ghê! Thật tình tôi chưa thấy ai như cô. Cô có bị man man không đó. Đẹp như cô mà man man kể ra cũng uổng.
Hạ Quỳnh cười bối rối:
− Xin lỗi vì đã quấy rầy anh. Nhưng tôi không bị... man man như anh nói đâu. Nếu anh lâm vào tình trạng khó xử như tôi, biết đâu anh lại còn man man hơn tôi nữa.
Để mặc anh chàng to béo trợn mắt theo, Hạ Quỳnh lại phóng đến bên dòng người đang lũ lượt đẩy hành lý ra. Cô căng mắt quan sát từng người một. Ai là Đăng Nguyễn nhỉ? Chịu thôi. Đã có đến cả trăm tên đàn ông đi qua chổ cô đứng, thản nhiên nhìn chiếc bảng tên trên tay cô và không chịu... dừng lại.
Cuối cùng thì không còn một người nào ở lại trong phòng nhận hành lý. Cánh cửa kính trong suốt được nhân viên sân bay khép lại trước vẻ mặt đầy thất vọng của Hạ Quỳnh.
Sao vậy nhỉ? Tại sao không có Đăng Nguyễn trên chuyến bay này nhỉ? Liệu có một sự nhầm lẫn nào về giờ giấc hạ cánh không nhỉ?
Suy nghĩ một lúc, Hạ Quỳnh vội rảo bước về phòng bán vé.
Nở nụ cười thân thiệt với cô bán vé xinh như mộng đang mặc chiếc áo dài màu xanh đồng phục, Hạ Quỳnh cất giọng mềm mỏng:
− Chị cho em hỏi với.
Phải để cô nhắc lại lần thứ hai, cô gái xinh đẹp ấy mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
Một cái nhìn lạnh lẽo lướt qua khuôn mặt thấp thỏm của Hạ Quỳnh:
− Sao?
Hạ Quỳnh rụt rè hỏi:
− Xin chị cho biết trong danh sách bay sáng hôm nay có hành khách nào tên Đăng Nguyễn không?
− Bay đi đâu?
Hạ Quỳnh lớ ngớ:
− Không, từ nơi khác bay đến đây.
Giọng cô gái khó chịu:
− Chuyến bay nào? Hỏi như thế ai biết gì mà trả lời.
Hạ Quỳnh vội nói:
− Chuyến bay vừa hạ cánh cách đây khoảng nửa tiếng ạ.
Cô gái cau có:
− Từ đâu đến? Làm ơn nói rõ một chút coi. Khó hiểu quá!
− Dạ, từ Nha Trang đếnd đây sáng nay.
Cô gái gõ tay lên bàn phím máy vi tính, chăm chú dò trên màn hình một hồi giọng lạnh nhạt:
− Đăng Nguyễn?... Có! Nhưng đến hai Đăng Nguyễn lận. Một Vũ Đăng Nguyễn và một Hoàng Đăng Nguyễn. Gần đến giờ bay, ông Hoàng Đăng Nguyễn xin đổi sang chuyến bay khác vào sáng mai. Chỉ có Vũ Đăng Nguyễn đi trên chuyến bay sáng nay mà thôi.
Hạ Quỳnh kêu lên:
− Một cái tên đặc việt như thế mà lại có sự trùng hợp sao? Có... hai Đăng Nguyễn thì làm sao em biết mình đón Đăng Nguyễn nào? Cũng không biết là người em đi đón có mặt đi trên chuyến bay này hay là trên chuyến bay vào sáng mai nữa.
Dù phát bực với vẻ lớ ngớ của Hạ Quỳnh, nhưng cô nhân viên cũng nén giận để hỏi:
− Người nhà cô họ gì?
Hạ Quỳnh gãi đầu:
− Cũng không biết nữa.
Lại một ánh nhìn lạnh buốt lướt qua khuôn mặt bối rối của Hạ Quỳnh:
− Sao đi đón người nhà mà lại không biết tên họ? Kỳ cục thế!
Hạ Quỳnh chớp mi:
− Tại em... đoảng quá nên không hỏi. Chị có cách gì giúp em nữa không?
Cô nhân viên cau mày:
− Người nhà cô bao nhiêu tuổi
Cô nhân viên càng hỏi, Hạ Quỳnh càng quýnh:
− Em cũng không biết nữa.
Lần này thì một cái nguýt dài:
− Phiền hết sức! Tôi chưa thấy ai kỳ cục như cô. Đi đón người thân mà không biết tên biết tuổi. Hỏi gì cũng không biết, không biết.
Hạ Quỳnh thở dài:
− Chị thông cảm. Hình như buổi sáng hôm nay em cũng... sao sao đó, không được bình thường. Chị xem thử có cách nào để biết " ông " Đăng Nguyễn nào là " ông " người nhà của em.
Cô nhân viên gõ lên bàn phím, cao giọng:
− Một Hoàng Đăng Nguyễn sáu mươi tư tuổi, một Vũ Đăng Nguyễn ba mươi mốt tuổi.
Hạ Quỳnh reo lên:
− Vậy là Vũ Đăng Nguyễn chứ không thể Hoàng Đăng Nguyễn. Nội của anh ấy... chưa được sáu mươi tuổi mà. Anh ấy không thể... sáu mươi tư tuổi.
Cô nhân viên châm biếm:
− Cô suy luận rất... khá.
Giọng Hạ Quỳnh vui mừng:
− THế thì Vũ Đăng Nguyễn đâu rồi? Em tìm anh ấy muốn xỉu mà không thấy.
Nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu, cô gái buông giọng:
− Trời đất! Không lẽ tôi phải giữ anh chàng Đăng Nguyễn ấy lại cho cô? Khách hàng nào cũng như cô coi bộ tụi tôi điên lên hết.
Hạ Quỳnh đỏ bừng mặt:
− Xin lỗi. Xin lỗi. Chị thông cảm, tại em quýnh quá không biết phải tìm anh ấy nơi đâu. Thôi, cảm ơn chị nhé...
Cầm chiếc bảng và bó hoa, Hạ Quỳnh lại phóng thật lẹ về phía bãi đậu taxi. Cô không hy vọng là tìm được Đăng Nguyễn. Nhưng thà chạy đi tìm anh với sự vô vọng còn hơn là đứng xớ rớ một chổ để cầu may.
Thật hên, trong bãi đậu xe vẫn còn một số người ngổn ngang với mớ hành lý. Hạ Quỳnh liền tiến về phía một tên đàn ông kính trắng gần cô nhất. Một anh chàng trông rất trí thức.
Cô ấp úng hỏi:
− Anh... anh có phải là " ông " Vũ Đăng Nguyễn không?
Thay vì trả lời, anh lại hỏi ngược cô:
− Vì sao cô lại hỏi tôi câu đó?
Hạ Quỳnh nhỏ nhẹ:
− Tại anh trông giống một kỹ sư. Mà Vũ Đăng Nguyễn là một kỹ sư.
Nheo mắt nhìn cô với vẻ giễu cợt, anh chàng kính trắng cắc cớ hỏi:
− Kỹ sư? Bộ tôi giống kỹ sư lắm sao?
Hạ Quỳnh gật đầu:
− Vâng …
− Kỹ sư thì như thế nào?
Hạ Quỳnh bặm môi:
− Trông anh rất trí thức.
− Bộ chỉ có kỹ sư mới … trí thức sao?
Hơi quê vì kiểu câu hỏi kiến bò miệng chén. Hạ Quỳnh liền trả lời:
− Không hẳn thế. Nhưng nhìn anh tôi biết anh thuộc giới trí thức.
Anh chàng cười lớn:
− Có phải vì cô thấy tôi bị cận thị?
Hạ Quỳnh vui vẻ đáp:
− Đúng thế. Phải chăng anh hay đọc sách nên bị cận?
Sửa lại gọng kính, anh chàng tỉnh bơ phán:
− Tôi không phải là kỹ sư mà là chủ một lò bánh mì. Chuyện tôi bị cận thị không hề liên quan đến sách vì suốt ngày tôi chỉ biết... bột mì. Tôi bị cận thị là do... di truyền, dòng họ tôi ba đời bị cận. Nói cặn kẽ như thế, cô đã hài lòng chưa.
Hạ Quỳnh cười hết nổi:
− Thế anh cũng không phải là Đăng Nguyễn sao?
Nhìn cô với vẻ lạ lùng, anh chàng đeo kính cằn nhằn:
− Tôi nói dối cô thì có lợi gì chứ? Tôi chảng biết Đăng Nguyễn nào cả.
Hạ Quỳnh rút lui có trật tự:
− Xin lỗi.
Bạo gan hỏi hết người này đến người khác mà vẫn không tìm được kẻ cần tim, thở hắt một cái thật mạnh Hạ Quỳnh lủi thủi tìm đến một gốc cây râm mát để đứng. Dù sao cô cũng không có can đảm để... chọc giận thêm những con người đang mệt mỏi sau một chuyến bay dài.
Chợt nghĩ đến cơn thịnh nộ của bà giám đốc khó tính, cô đã cảm thấy nản. Cô không biết mình sẽ ăn noí ra sao với bà khi di về với một bóa hoa đã tàn úa trên tay.
Đăng Nguyễn! " Ông " đang ở đâu? Nếu " ông " biết là tôi đang khổ sở như thế này, có lẻ " ông " không nỡ biến mất tăm hơi như thế đâu.
Một tên tài xế taxi đứng gần đó nhìn chằm chằm tấm bảng trên tay cô, rồi chợt cười cười thật đáng ghét:
− Sao rầu thế em? Bị leo cây hả?
−...
− Bộ em đi đón Việt Kiều rồi bị xù hả?
−...
− Thời buổi này đừng tin ai em ơi, em chỉ nên tin... anh thôi.
−...
− Có mỏi tay không, anh cầm giùm bảng cho.
−...
_ Lên xe anh chở đi, cam đoan chỉ tính em một nửa tiền.
−...
− Bồ em cho em rơi rồi hả? Thật đúng là đồ tàn nhẫn. Hắn tên có cái tên thật khá nhưng chơi không đẹp chút nào!
Hạ Quỳnh nguýt dài. Đúng là cô xui tận mạng và... không giống ai. Không chỉ tên tài xế ấy mà có khá nhiều người nãy giờ cứ đăm đăm nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ. Vẻ mặt cười cười của thiên hạ làm cô quê đến phát khóc.
Chợt cô... thù " ông " Đăng Nguyễn kinh khủng. Giá như cô có thể rời khỏi phi trường vào lúc này. Thế nhưng viễn cảnh về một trận nổi giận lôi đình của bà giám đốc không cho phép Hạ Quỳnh bỏ cuộc. Thở hắt một cái, cô đổi tấm bảng sang tay khác cho khỏi mỏi tay ( chọn đúng là vào gã lái taxi nhiều chuyện vừa quay mặt nhìn đi nơi khác, nếu không coi bộ cô lại chết vì cái miệng tía lia của hắn quá! ).
Một anh chàng trông khá lãng tử đi ngang qua chỗ cô, một tay đút vào túi quần. Nụ cười chế giễu nở trên đôi môi kiêu ngạo của anh:
− Cô đang chờ ai?
Hạ Quỳnh hất cằm:
− Chuyện riêng của tôi.
Anh chàng khẽ nheo mắt:
− Tấm bảng thì cô có thể giữ lại làm kỷ niệm, còn bó hoa cô có thể cho tôi không?
Đúng là vô duyên hết chỗ nói, Hạ Quỳnh lườm dài:
− Không.
Anh chàng chế giễu:
− Nó héo hết rồi. Không lẽ cô định tặng anh chàng Đăng Nguyễn nào đó một bó hoa mà lẽ ra người ta nên... cho nó yên nghỉ trong sọt rác.
Đúng không có một tên đàn ông nào cà chớn hơn.
Giọng cô ấm ức:
− Vậy anh xin làm gì?
Anh chàng cười lớn:
Để ném vào sọt rác giùm cô. Cầm một cái bảng không thôi đã đủ mệt.
Cắt anh chàng ra thành từng mảnh nhỏ bằng ánh mắt sắc như dao, Hạ Quỳnh day mặt nhìn sang chổ khác.
Chừng cô quay lại thì anh chàng cà chớn ấy cũng biến mất tiêu.
Bãi đậu xe vắng ngắt...
Vẻ mặt đầy mặc cảm, Hạ Quỳnh đẩy cửa bước vào phòng giám đốc.
− Sao?
Cô ngắc ngứ:
− Dạ...
Bà Phú Tịnh nhướng mày:
− Cô đã đón Đăng Nguyễn theo lệnh của ta rồi chứ?
Hạ Quỳnh bặm môi:
− Vâng.
Trước mặt cô là một bà giám đốc khó tính với vẻ mặt khắc khổ quanh năm không có lấy một nụ cười. Bão táp đang chờ đợi cô.
− Đăng Nguyễn đâu rồi?
Hạ Quỳnh lúng túng:
− Cháu cũng không biết nữa.
− Sao?
Hạ Quỳnh cụp mi nhìn xuống đất:
− Cháu không tìm thấy Đăng Nguyễn.
− Cô vừa nói cái gì?
Hạ Quỳnh hít một hơi thật dài:
− Theo lệnh của bà, cháu đến sân bay rất sớm nhưng không... gặp được anh ấy.
Bà Phú Tịnh đưa hai tay lên trời:
− Cô vừa nói cái gì? Thế cháu ta bây giờ đang ở đâu?
Hạ Quỳnh bối rối:
− Cháu cũng không biết nữa. Cháu đến sân bay từ tờ mờ sáng. Mặc dù chuyến bay có trục trặc về giờ hạ cánh, muộn hơn hai tiếng đồng hồ nhưng cháu cũng không dám đi đâu cả, ngay cả dùng điểm tâm cũng không.
Bà Phú Tịnh ngọt nhạt:
− Cô rất giỏi.
Hạ Quỳnh nhỏ nhẹ:
− Mong bà hiểu cho là cháu đã làm đủ mọi cách để đón cho kỳ được anh Nguyễn.
Bà Phú Tịnh nhướng mày:
− Cô đã làm những gì?
Hạ Quỳnh nhỏ nhẹ:
− Cháu đã thuê ở sân bay một chiếc bảng nhỏ và ghi tên anh Nguyễn lên đó. Chọn một vị trí dễ nhìn thấy nhất, cháu đã đứng đó cho đến khi người đàn ông cuối cùng rời khỏi sân bay.
Bà Phú Tịnh cười nhạt:
− Thật là kỳ lạ.
Hạ Quỳnh hắng giọng:
− Ngỡ là anh Nguyễn thay đổi chuyến bay, cháu cũng đã nhờ cô nhân viên sân bay kiểm tra danh sách các hành khách có mặt trên chuyến bay ngày hôm nay.
− Họ trả lời với cô như thế nào?
Hạ Quỳnh xuôi xị:
− Anh Đăng Nguyễn có bay trên chuyến bay ấy.
Bà Phú Tịnh khẽ quát:
− Thế bây giờ cháu nội ta ở đâu?
Hạ Quỳnh rầu rĩ:
− Cháu cũng không biết nữa.
− Điều quan trọng là bây giờ cháu nội ta đang ở đâu mà cô cũng không biết. Thật là bực mình. Chỉ một việc nhỏ như thế mà cô cũng không làm xong thì đừng bao giờ nghĩ là mình có thể làm một điều gì to tát như... đội đá vá trời.
Hạ Quỳnh mềm mỏng:
− Cháu xin lỗi bà.
Nhướng cao mày, bà Phú Tịnh phán:
− Ta không muốn nhìn thấy cô nữa. Cô đi làm việc của mình đi.
Dạ nhỏ, Hạ Quỳnh lủi thủi về bàn làm việc. Cô biết là bà giám đốc rất giận cô, nhưng biết làm sao được. Cô đã cố gắng hết sức.
Ngồi chưa được năm phút thì lại có tiếng chuông điện thoại nội bô. Giọng bà giám đốc đầy uy quyền:
− Cô cùng ta ra sân bay thử xem.
Hạ Quỳnh vội lùa chồng hồ sơ đang nằm trên bàn cho vào tủ. Gần như ngay tức khắc, cô đã có mặt bên cạnh chiếc Toyota màu trắng móng lộn dành riêng cho giám đốc.
Chú tài xế ân cần bảo cô:
− Lên xe đi, Quỳnh!
Mở cửa xe, cô cười hiền:
− Cảm ơn chú.
Giọng chú quan tâm:
− Bà giám đốc đang nổi giận với Quỳnh phải không?
Cô vuốt mái tóc ngắn ngang vai:
− Vâng.
Chú tài xế mỉm cười:
− Nghe giọng của bà trong điện thoại, chú biết là có chuyện.
Vẻ mặt Hạ Quỳnh buồn xo. Cô liền kể cho chú tài xế nghe về cuộc đón tiếp bất thành của cô tại phi trường.
Chú tài xế an ủi:
− Lỗi đâu phải do Quỳnh. Bà giám đốc có giận cô cũng chỉ trong chốc lát thôi.
− Cháu sợ quá. Vì tin tưởng cháu, bà mới sai cháu đi đón người thân. Chưa hết chuyện xui này thì lại đến chuyện xui khác. Không chỉ làm cho bà giận sáng nay, chiều hôm qua cháu lại vô ý thảo sai một văn bản...
Chú tài xế trấn an:
− Không riêng chi Quỳnh, mọi người trong công ty đều sợ bà giám đốc vì tính độc đoán hà khắc của bà. Nhưng chú nghĩ là do tính cách của công việc nên bà mới thế thôi. Biếy đâu, đằng sau vẻ lạnh lùng khô khan ấy là một trái tim nhân hậu thì sao.
Hạ Quỳnh le lưỡi tỏ vẻ không tin.
Chợt nhìn thấy bà Phú Tịnh xuất hiện, chú tài xế vội bước xuống mở cửa xe:
− Đi đâu, thưa bà?
Bà Phú Tịnh cao giọng:
− Ra sân bay!
Không một phút chậm trễ, chú tài xế nổ máy cho xe chạy ra cổng. Chỉ một lát sau, chiếc xe hơi bóng lộn màu trắng hòa trong dòng xe đang lưu thông trên đường phố.
Khuôn mặt cau có, bà Phú Tịnh đăm đăm nhìn về phía trước. Bà đang giận kinh khủng. Lẽ ra, sáng nay bà đã đích thân đi đón cháu nội yêu quý của bà, nhưng giờ phút cuối lại bận tham dự một cuộc họp quan trọng. Thế là mọi chuyện đảo lộn tùng phèo chỉ vì con bé thư ký hậu đậu.
Chú tài xế liếc nhìn vẻ mặt khó đăm đăm của bà giám đốc:
− Thế cậu Nguyễn không gọi điện thoại cho bà sao?
" Hừ " một tiếng với vẻ tức bực, bà Phú Tịnh phán:
− Không. Sáng nay ta gọi cho nó không biết đến bao nhiêu lần nhưng máy không liên lạc được.
Chú tài xế tỏ vẻ băn khoăn:
− Cũng không chắc là cậu Nguyễn đang còn ở sân bay đâu, thưa bà.
Bà Phú Tịnh nhướng mày:
− Chú cứ chở tôi đến đó. Nó còn có ở đó hay không, chuyện ấy tính sau.
Ngồi ở băng ghế sau, Hạ Quỳnh cố thu mình lại. Cô chỉ mong bà giám đốc khả kính của cô... quên mất sự hiện diện của cô.
Nhưng sự đời đâu đơn giản như thế. Quay lại nhìn cô, bà Phú Tịnh cao giọng phán:
− Còn cô nữa, lát nữa đến sân bay cô phải tìm cho kỳ được cháu của ta đấy. Chỉ vì sự chểnh mảng của cô mà nó đã giận ta, cô có biết không.
Hạ Quỳnh ỉu xìu. Đúng là một nhiệm vụ... bất khả thi. Cô không hy vọng là sẽ tìm thấy " ông " Nguyễn ấy. Chỉ trừ trường hợp ông ta không biết... đánh vần trên chiếc bảng cô cầm trên tay.
Chiếc xe vừa đỗ xịch tại sân bay, Hạ Quỳnh lật đật xuống xe. Cô đảo mắt nhìn quanh rồi chợt nhớ một chi tiết vô cùng quan trọng. Chú tài xế và bà giám đốc của cô biết mặt Đăng Nguyễn, còn cô thì không. Chẳng lẽ bây giờ cô đến phòng đón tiếp để thuê mô,t chiếc bảng rồi viết tên của anh như hồi nãy thì.... lảng nhách quá.
Vội vàng đuổi theo bà Phú Tịnh và chú tài xế đang xăng xái đi tìm Đăng Nguyễn, Hạ Quỳnh kêu lên:
− Thưa bà...
Quay phắt lại nhìn cô, bà Phú Tịnh cau có:
− Cái gì?
Cô gãi đầu:
− Cháu đâu biết mặt anh Đăng Nguyễn, sao tìm được.
Chú tài xế cười khà một cái ra chiều đắc ý, nhưng vội nghiêm nét mặt khi bắt gặp cái nhìn đầy đe dọa của bà giám đốc.
Bà Phú Tịnh kêu lên:
− Nghe đây này! Ba mươi mốt tuổi, cao lớn, đẹp trai và... ngạo mạn. Chừng ấy đã đủ để cô tìm ra cháu của ta chưa?
Không muốn làm cho bà nổi giận thêm, Hạ Quỳnh vội rảo bước về phía phòng vé. Chân dung mà bà giám đốc vừa phác thảo về anh chàng cháu nội của bà dù sao cũng làm cô thú vị xen một chút tò mò, tạm quên đi nỗi ấm ức mà anh ta mang lại cho cô trong buổi sáng nay.
Ngạo mạn.
Ôi, vậy anh chính là bản sao của bà nội anh.
Hạ Quỳnh sục sạo khắp nơi, từ phòng bán vé cho đến phòng căng tin và thậm chí đến câu lạc bộ bi da của sân bay. Có đến hàng chục tên đàn ông trạc ba mươi tuổi nhưng không có anh chàng nào... đẹp trai và ngạo mạn như chân dung mà bà giám đốc của cô đã mô phỏng.
Công bằng mà nói, cô cũng không hy vọng là tìm thấy anh.
Hạ Quỳnh vội trở về xe. Không cần chú tài xế thông báo, khuôn mặt hầm hầm của bà Phú Tịnh đã nói lên tất cả. Cũng như cô, họ không tìm thấy Đăng Nguyễn.
Quay lại nhìn bà Phú Tịnh, chú tài xế rụt rè hỏi:
− Biết đâu cậu Nguyễn đã gọi taxi về nhà rồi mà mọi người không biết.
Bà Phú Tịnh so vai:
− Chú không hiểu gì hết.
− Vậy là sao, thưa bà?
Bà Phú Tịnh bực dọc:
− Ta vừa đổi chỗ ở cách đây một tháng, làm sao Nguyễn biết được nơi ta mới dọn về chứ.
Chú tài xế hùng hồn:
− Nhưng trụ sở của công ty đâu có đổi. Cậu Nguyễn có thể đã đến đó để tìm bà.
Bà Phú Tịnh cườn gằn. Không ai hiểu Đăng Nguyễn bằng bà. Một đứa cháu bất trị như Nguyễn đời nào thích đặt chân đến công ty. Hãn hữu lắm, Nguyễn mới đến đó.
Giọng bà cau có:
− Hôm nay chú nói... hơi nhiều.
Không dám... ý kiến thêm, chú tài xế vội mở cửa cho bà, im lặng cho xe nổ máy.
Giọng bà giám đốc đầy quyền uy:
− Không đến công ty nữa. Chú chở ta và Hạ Quỳnh về nhà.
− Vâng...
Một lát sau, chiếc Toyota sang trọng đỗ xịch bánh trước ngôi biệt thự tráng lệ.
Chú tài xế mở cửa xe:
− Mời bà.
Hạ Quỳnh cũng vội xuống xe. Đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến nhà của bà giám đốc nên không khỏi ngỡ ngàng.
Ngôi nhà đẹp hơn rất nhiều so với trí tưởng tượng của cô. Và cô cũng không ngờ là bà giám đốc khó tính khô khan của cô lại cho trồng một vười hoa đẹp đến thế bao quanh ngôi nhà.
Cô tò mò ngắm toàn cảnh ngôi nhà.
Một biệt thự màu trắng với ba tầng lầu xây theo kiểu kiến trúc Pháp, cầu thang nằm lộ thiên một bên hông tòa nhà. Những ô cửa kính với rèm treo màu trứng sáo trông thật thanh lịch.
Hoa hồng được trồng rất nhiều trong vường. Hồng trắng, hồng nhung và có cả hồng ghép. Sát cạnh tường rào bên hông nhà là những cây sao đen già nua, dễ chừng mấy chục tuổi. Cạnh đó là những cây hoa hoàng hậu, bông tím hạt vàng điểm tô trên những dây lá màu xanh.
Vừa nhìn thấy bà giám đốc đi vào, người giúp việc vội đẩy cánh cửa cổng và lễ phép chào bà. Bà phẫy tay bảo Hạ Quỳnh:
− Cô vào nhà đi.
Rụt rè đi theo bà giám đốc, Hạ Quỳnh không khỏi băn khoăn. Cô đã không hoàn thành nhiệm vụ, không biết điều gì đang chờ đợi cô. Có lẽ là một trận lôi đình và sau đó là quyết định cho thôi việc. Mới nghĩ đến đó, cô cảm thấy buồn. Không dễ gì xin vào làm việc được một công ty uy tín như thế, để được tuyển dụng cô đã vượt qua không biết bao nhiêu ứng viên. Vẫn còn nhớ về cuộc phỏng vấn đầy cam go mà người chủ trì không ai khác hơn là bà giám đốc của cô.
Ngồi an vị trong chiếc ghế bọc nhung, vẻ mặt bà Phú Tịnh mệt mỏi:
− Cô ngồi xuống đi!
Vẫn đứng yên một chỗ, Hạ Quỳnh khẽ thở dài:
− Cảm ơn, cháu không dám.
Bà Phú Tịnh nghiêm giọng:
− Hãy ngồi xuống ghế. Và đừng đưa ra khuôn mặt ủ rũ như thế với ta.
Rụt rè ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bà, Hạ Quỳnh cắn môi:
− Bà có định sa thải cháu không?
Nhíu mày nhìn cô thật lâu, bà Phú Tịnh cao giọng:
− Về chuyện gì? Chuyện hôm qua cô đã thảo sai một văn bản hợp đồng suýt làm công ty thiệt hại một đống tiền ư?
Hạ Quỳnh trầm giọng:
− Cháu nghĩ đó không phải là lý do duy nhất.
− Chỉ có một việc ấy thôi cũng đủ để ta sa thải cô rồi.
Hạ Quỳnh chớp mi:
− Chỉ là một lỗi kỹ thuật trên máy tính, cháu nghĩ bà cũng dễ tha thứ vì trước khi đặt bút ký hợp đồng bà sẽ xem kỹ lại các chi tiết.
Bà Phú Tịnh cười nhạo:
− Cô có vẻ tự tin quá nhỉ. Thế thì cô sợ ta sa thải cô vì chuyện gì?
− Cháu biết là bà rất giận cháu. Chưa hết giận về chuyện đánh máy sai hợp đồng, nay lại đến chuyện sáng nay. Nếu không có chuyện đón hụt anh Nguyễn ở phi trường, có lẽ bà sẽ không giận đến thế.
Giọng bà Phú Tịnh bực tức:
− Đúng là ta rất giận.
− Cháu xin lỗi.
− Lời xin lỗi của cô cũng không làm mọi việc tốt đẹp hơn.
Hạ Quỳnh chân thành:
− Nhưng cháu là người có lỗi, cháu phải xin lỗi.
Bà Phú Tịnh khàn giọng:
− Từ nay cô cẩn thận một chút trong công việc mới được. Khi đã nhận một nhiệm vụ nào đó, dù nhỏ hay lớn cũng phải quyết thực hiện đến cùng.
− Vâng…
− Cô làm rất được việc, nhưng chưa có sự khôn ngoan cần thiết. Vào một dịp khác, ta sẽ góp ý thêm cho cô.
− Cám ơn bà.
Ngả đầu trên ghế, bà Phú Tịnh nhắm mắt chấm dứt câu chuyện với Hạ Quỳnh. Cô bối rối nhìn bà không biết nên ngồi yên hay đứng dậy. Cũng không biết là bà đang ngủ hay thức nữa…
Một tiếng nhạc báo giờ thánh thót vang lên. Bà Phú Tịnh mở choàng mắt, liếc nhìn đồng hồ trên tường bà thở dài phán:
− Không biết bây giờ thằng cháu bất trị của ta đang ở đâu. Tệ thật, chỉ cần gọi điện thoại để cho ta yên tâm thế mà nó cũng không chịu làm. Ta đến khổ với nó.
Hạ Quỳnh ngọ ngoạy trong ghế. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bà giám đốc của cô dưới một khía cạnh khác. Không phải là một bà giám đốc đầy uy quyền. Mệt mỏi, thất vọng và có một chút gì cay đắng.
− Cô có thể giúp ta được không?
Hạ Quỳnh hăng hái:
− Cháu sẽ bằng mọi cách để tìm ra anh Đăng Nguyễn.
So vai, bà Phú Tịnh nhếch môi:
− Không cần nữa đâu.
Hạ Quỳnh thảng thốt:
− Sao vậy bà?
Bà Phú Tịnh cao giọng:
− Có lẽ nó đang có mặt tại nhà một cô gái nào đó. Rồi thế nào nó cũng gọi vào máy của ta, khi mà nó cảm thấy chán cô gái ấy.
Hạ Quỳnh mở to mắt nhìn bà Phú Tịnh. Chân dung của đứa cháu nội duy nhất của bà đang được phác thảo từng nét. Coi bộ đó cũng chưa phải nét cuối cùng.
Hớp một ngụm trà nóng từ tách trà do người gia nhân mang lại, bà Phú Tịnh phán:
− Ta nghe nói cô đang thuê nhà trọ, phải không?
Hạ Quỳnh đan những ngón tay thanh mảnh vào nhau:
− Vâng.
Bà Phú Tịnh nhướn mày:
− Nếu ta thu xếp cho cô một phòng tại đây thì cô nghĩ sao?
Hạ Quỳnh bối rối nhìn bà giám đốc. Đó là một lời đùa làm tổn thương đến cô. Ngôi nhà thật sang trọng của bà giám đốc không bao giờ dành cho một kẻ như cô. Cô, một con bé mồ côi cha mẹ và nghèo khổ. Hàng tháng, cô phải chật vật trích ra từ đồng lương ít ỏi của mình để trả tiền thuê phòng trọ, phần còn lại để dành cho học phí của năm sau.
Thấy cô im lặng, bà Phú Tịnh kêu lên:
− Sao?
Hạ Quỳnh lí nhí:
− Dạ…
Bà Phú Tịnh cau có:
− Sao cô không trả lời câu hỏi của ta?
Hạ Quỳnh ấp úng:
− Cháu biết là bà đùa…
Bà Phú Tịnh đặt tách trà xuống bàn. Nhìn như xoáy vào đôi mắt màu hạt dẻ đang mở to, bà dằn giọng:
− Ta đùa với cô ư?
Hạ Quỳnh ngắc ngư. Có thể không như cô nghĩ, hình như đó là một lời đề nghị nghiêm túc. Nhưng tại sao bà giám đốc lại ưu ái với cô? (Lẽ ra là sự trừng phạt vì đã làm cho bà giận mới đúng!). Cô không hiểu nổi.
Như đoán được ý nghĩ của Hạ Quỳnh, bà giám đốc lạnh lùng phán:
− Đừng tưởng là tốt bụng với cô. Ta chưa tốt với ai cả. Lòng tốt thường làm cho người khác ỷ lại. Trong trường hợp đó, lòng tốt sẽ là một con dao hai lưỡi.
− …
− Ta dành cho cô một chỗ ở tại đây. Đổi lại, cô sẽ giúp ta theo dõi Đăng Nguyễn. Ta muốn biết thằng cháu bất trị của ta hàng ngày giao du với ai, cặp bồ với những cô gái như thế nào. Công việc ấy ta chỉ có thể tin tưởng khi người đảm đương chính là cô.
Hạ Quỳnh giật nẩy người. Vậy cô là một… kẻ do thám? Không. Không bao giờ cô làm một công việc kỳ cục thế. Dù cô rất cần một chỗ ở ổn định, dù chủ nhà trọ của cô tháng nào cũng dọa dẫm đòi tăng thêm tiền nhà, nhưng cô không thể vì những lý do đó để nhận lời bà Phú Tịnh.
Giọng cô hoang mang:
− Thưa bà, cháu không thể…
Bà Phú Tịnh sốt ruột cắt ngang:
− Cô không mừng vì đã có một chỗ ở tươm tất hay sao?
Hạ Quỳnh nhỏ nhẹ:
− Cháu cám ơn bà, nhưng cháu… không muốn thay đổi chỗ ở. Dù ở nơi ấy hơi xa công ty nhưng cháu đã quen với những người sống quanh đó.
Bà Phú Tịnh khẽ nheo mắt:
− Ta hiểu. Đó chỉ là một lý do để cô từ chối khéo công việc ta giao. Nhưng cô nghĩ sao nếu ta tuyên bố… cho cô nghỉ việc vì cô đã khước từ ta?
Hạ Quỳnh kêu lên:
− Bà giận cháu sao?
Bà Phú Tịnh nhếch môi:
− Ta không quen nghe lời từ chối từ một nhân viên của ta. Ta không muốn nghe tiếng “không”. Với mệnh lệnh phát ra, không thể trả lời “không”.
Hạ Quỳnh giọng khổ sở:
− Thưa bà, mong bà thông cảm…
Bà Phú Tịnh gằn giọng:
− Mọi chuyện không như cô nghĩ. Ta không ra lệng cho cô làm một điều gì sai trái với lương tâm của cô. Đăng Nguyễn là đứa cháu bất trị. Những gì mà ta giao phó cho cô chỉ cốt làm cho nó tốt hơn. Không chỉ giúp ta mà còn cô còn giúp cháu ta đấy!
Hạ Quỳnh hoang mang nhìn bà Phú Tịnh. Không kịp để cô suy nghĩ thêm, giọng bà đầy quyết đoán:
− Lát nữa, chú tài xế sẽ giúp cô chở đồ đạc đến đây. Cô sẽ có mặt tại ngôi nhà trước cả Đăng Nguyễn…
Căn phòng mà bà Phú Tịnh dành cho Hạ Quỳnh là một căn phòng nhỏ trong dãy nhà thấp lè tè nằm phía sau lưng ngôi biệt thự sang trọng.
Hạ Quỳnh mất hết mấy tiếng đồng hồ để quét dọn bụi bặm trong căn phòng bỏ hoang khá lâu cũng như phát quang bụi cỏ mọc cao quá đầu nằm trước cửa đi vào nhà. Mọi việc tạm ổn. Tâm trạng cô hơi hồi hộp khi không biết đối tượng mà cô phải theo dõi như thế nào.
Ngạo mạn.
Chỉ mới nhớ lại điều bà Phú Tịnh nhận xét về người cháu nội của bà, Hạ Quỳnh đã cảm thấy… run vì từ nay cô phải như hình với bóng với anh.
Buổi chiều hôm sau, khi đang ngồi nạp các dữ liệu vào máy vi tính, Hạ Quỳnh được gọi vào phòng giám đốc.
Sau tiếng gõ cửa của cô, giọng khàn khàn của bà Phú Tịnh vang lên:
− Vào đi…
Hạ Quỳnh đi vào. Cô nhỏ nhẹ hỏi:
− Bà cho gọi cháu?
Khuôn mặt lãnh đạm, bà Phú Tịnh phán:
− Cuối cùng thì thằng cháu bất trị của ta đã gọi điện thoại cho ta.
Hạ Quỳnh chân thành:
− May quá! Thế thì bà khỏi phải lo lắng nữa rồi.
“Hừ” một tiếng trong cổ, bà Phú Tịnh nhếch môi tuyên bố:
− Chừng nào ta nhắm mất xuôi tay, chừng ấy ta mới hết khổ vì nó. Ta đã nói với cô rồi đấy, nó chỉ chịu gọi điện cho ta khi chán bạn gái của nó…
Ngừng một lát, bà Phú Tịnh hậm hực nói tiếp:
− Hơn ba tháng nay, ta và nó không hề gặp nhau. Vậy mà vừa đặt chân xuống sân bay, nó đã không thèm đếm xỉa tới ta.
Hạ Quỳnh ngồi im không dám hé răng. Chỉ sợ bà giám đốc trút cơn thịnh nộ lên đầu cô thì khổ.
Lôi từ hộc tủ ra một xấp tiền, bà Phú Tịnh thở dài:
− Cô mang tiền đến cho thằng nghịch tử ấy giùm ta. Nhắn với nó là nội trong ngày hôm nay nếu không về thì đừng có xem ta là bà nội của nó nữa.
Hạ Quỳnh rụt rè hỏi:
− Thưa, cháu phải mang tiền đến đâu?
Đẩy tờ giấy có ghi địa chỉ cho cô, bà Phú Tịnh nhăn mặt:
− Đấy, cô cứ theo địa chỉ đó mà tìm.
− Dạ…
− Ta hạn cho nó trong ngày hôm nay phải về nhà! Nếu không, từ nay nó đi đâu cũng mặc, ta không xem nó là cháu ta nữa.
− Dạ…
Dắt chiếc xe Chaly ra cổng, Hạ Quỳnh nhìn vào tờ giấy ghi địa chỉ thêm một lần nữa rồi nổ máy. Dù sao cô cũng tò mò muốn biết mặt con người đã làm cho bà giám đốc khó tính và đầy quyền lực của cô phải khổ sở, tức bực.
Cuối cùng, Hạ Quỳnh cũng tìm ra ngôi nhà mà cô cần tìm. Đó là một ngôi nhà khá xinh xắn. Cô nhấn chuông gọi cửa.
Mở cửa cho cô là một cô gái có mái tóc loăn xoăn và khuôn mặt tuyệt đẹp.
Nhìn Hạ Quỳnh từ đầu xuống chân có vẻ dò xét, giọng cô ta khó chịu:
− Tìm ai?
Hạ Quỳnh nhỏ nhẹ:
− Cho em hỏi, ở đây có anh Nguyễn không?
Nhướn hàng mày được tô chì nâu thật trau chuốt, cô gái hạch sách:
− Cô là ai mà hỏi anh Nguyễn?
Hạ Quỳnh mềm mỏng:
− Em là Quỳnh, thư ký của nội anh Nguyễn.
Dợm đóng cánh cửa cổng lại, giọng cô gái sắc như dao:
− Đây đâu phải là… công ty của bả mà cô tìm đến. Đây là nhà của tôi, tôi – Đài Trang.
Hạ Quỳnh chớp mi:
− Anh Nguyễn gọi điện bảo… em đến đây.
Cô gái cười giễu cợt:
− Này, có thật không đấy. Bụi như anh Nguyễn đời nào quen mấy người… quê quê như cô để mà gọi điện họa may chỉ là chuyện cổ tích.
Hạ Quỳnh hắng giọng:
− Chị cứ cho em gặp anh Nguyễn đi.
− Anh Nguyễn đang… ngủ trưa. Có gì nhắn lại với tôi.
Hạ Quỳnh dẩu môi. Không lẽ cô nói chuyện tiền bạc với cô gái vừa mới xưng tên là Đài Trang. Gởi tiền cho cô ta để đưa nhờ lại cho cháu nội bà giám đốc càng là một điều không thể.
Cô nài nỉ:
− Chị có thể đánh thức anh Nguyễn dậy được không?
Cô gái phá lên cười:
− Giỡn chơi!
Hạ Quỳnh nhìn đồng hồ. Đã năm giờ chiều. Vậy mà có người còn say giấc ngủ… trưa. Đúng là hết chỗ nói.
Chợt thấy Đài Trang sập cổng lại, Hạ Quỳnh thảng thốt:
− Chị ơi…
Vô ích. Hai cánh cửa to lớn đã sập mạnh, cài then chắc chắn.
Không còn cách nào hơn, Hạ Quỳnh đành dựng chiếc Chaly vào sát cổng rồi ngồi lên yên xe. Có lẽ đành phải đợi cho… nhân vật quan trọng ấy ngủ dậy để… đưa tiền.
Cô ngồi chừng khoảng gần nửa tiếng thì cánh cửa cổng lại mở.
Mừng rỡ, Hạ Quỳnh vọt xuống xe.
Ngỡ là Đài Trang nhưng không phải.
Trước mặt cô là một anh chàng cao lớn, đang nhìn cô với vẻ dò xét.
Cô kêu lên:
− Trời đất…
Không ai xa lạ. Đó chính là anh chàng đã chọc quê cô trong sân bay, ngõ lời xin bó hồng đang héo rũ để… ném vào sọt rác.
Tròn mắt nhìn anh, cô ngắc ngứ:
− Anh là…
Anh chế giễu:
− Là ai? Sao cô không dám mạnh dạn nói tiếp?
Hạ Quỳnh mím môi:
− Anh là Đăng Nguyễn?
Anh nhìn cô với vẻ lãnh đạm:
− Phải…
Thật không có gì làm Hạ Quỳnh giận hơn. Con người đang đứng trước mặt cô đây, kẻ làm cô khổ sở chạy lui chạy tới như một con điên trong sân bay mà không mảy may xúc động, lại còn xỏ xiên chọc quê xin bó hồng… Đúng là một kẻ vô lương tâm.
Giọng cô ấm ức:
− Không ngờ… Đăng Nguyễn là anh.
Nguyễn nhướn mày:
− Nội tôi phái cô đến đây à?
− Vâng…
− Có chuyện gì không?
Cô vội nói:
− Bà bảo tôi tìm anh cho kỳ được.
Nguyễn nhíu mày:
− Sao cô không gọi cửa?
− Tôi có gọi nhưng cô Đài Trang bảo là anh đang ngủ.
Nguyễn cau có:
− Tôi có ngủ đâu. Tôi đang xem đá banh trên truyền hình.
Hạ Quỳnh dẩu môi:
− Báo hại tôi phải ngồi ngoài cổng để đợi.
Đăng Nguyễn nhún vui hỏi:
− Đợi làm gì?
Cô nhăn mặt:
− Để mang tiền đến cho anh.
Nguyễn cao ngạo:
− Thế thì chịu khó mang tiền về.
Cô cắc cớ hỏi:
− Anh chê tiền à?
Nguyễn cười lớn:
− Không ai chê tiền cả. Nhưng cô làm ơn… tha tiền về đi.
Cô mở to mắt:
− Sao thế?
Nguyễn cười nhạo:
− Không lẽ tôi phải giải thích với cô thật cặn kẽ mọi chuyện?
Hạ Quỳnh phân trần:
− Tôi không có ý đó. Nhưng trước khi đến đây, tôi đã nhận được lệnh bà giám đốc là không được mang tiền về.
Nguyễn lại cười:
− Nếu cô sợ nội tôi, cứ việc lấy tiền đó mà xài thoải mái.
Hạ Quỳnh kêu lên:
− Trời đất!
Nguyễn nheo mắt:
− Không xài thì mang trả. Cứ chọn một trong hai phương án mà làm.
Cô khổ sở:
− Phương án nào của anh tôi nghe cũng chẳng lọt tai.
Nguyễn hất hàm:
− Chuyện cô phải xử làm sao số tiền ấy không phải là việc của tôi.
Hạ Quỳnh trách móc:
− Sao anh ác quá vậy?
Nguyễn thản nhiên nhún vai. Đứng trước mặt anh là cô nhóc tuổi mới đôi mươi có vẻ vừa bướng vừa lý sự, chắc hẳn là nhân viên của bà. Không hiểu với nội anh – một bà già nổi tiếng khó tính, một cô nhóc như thế này sẽ làm việc gì ở công ty của bà và làm được… mấy hôm.
Vừa xuống sân bay, lẽ ra anh không ghé nhà Đài Trang nhưng khi nhìn thấy một cô nhóc với tấm bảng đi đón đưa anh, anh bỗng… nổi chướng, muốn đi hoang. Giữa nội anh và anh đang có sự đổ vỡ mà anh chưa bao giờ muốn hàn gắn lại. Nhưng giá như nội anh đích thân đi đón anh, có thể anh đã không nổi giận như thế.
Nguyễn cười nhạt:
− Cô là robot của nội tôi hả?
Câu hỏi của anh làm Hạ Quỳnh tự ái kinh khủng. Cô nhếch môi:
− Anh hiểu như thế nào cũng được. Tôi là nhân viên của nội anh, bà có quyền nhớ tôi những chuyện đại loại như thế này. Miễn sao tôi không làm một điều gì hổ thẹn với lương tâm.
Nguyễn trầm giọng:
− Ngoài chuyện tiền bạc, nội tôi có nhắn gửi gì nữa không?
Hạ Quỳnh bặm môi:
− Nội anh bảo, nội nhật hôm nay anh phải trở về nhà. Nếu không, bà sẽ từ anh luôn.
Đăng Nguyễn cười nhạo:
− Lại còn như thế nữa à?
Hạ Quỳnh mím môi một cái:
− Công việc của tôi thế là xong.
Đăng Nguyễn nhìn cô đúng một góc con mắt:
− Cô làm ở công ty của nội tôi à?
Khuôn mặt Hạ Quỳnh lạnh tanh:
− Vâng.
Đăng Nguyễn chế nhạo:
− Lần sau nội tôi có ngẫu hứng cách mấy thì cô cũng chịu khó dẹp cái trò đón đưa ở phi trường với bó hoa và tấm bảng… tìm trẻ lạc đấy nhé.
Hạ Quỳnh ấm ức:
− Lẽ ra, hôm qua anh có thể cho tôi biết mình là ai. Để tôi phải vô vọng lùng sục tìm anh khắp nơi, anh không thấy áy náy chút nào sao?
Đăng Nguyễn cười ngạo mạn:
− Tôi đâu phải là một đứa trẻ. Làm như thế để cô có một bài học kinh nghiệm, lần sau không còn làm những trò… ngu ngốc.
Hạ Quỳnh nhìn sững Đăng Nguyễn. Bà nội của anh đã phác thảo một chân dung khá hoàn chỉnh về anh. Ngạo mạn đáng ghét đến thế là cùng. Đứng trước cô là một anh chàng đẹp trai đầy phong độ. Tóc bồng bềnh trước trán. Mũi cao và thẳng. Hàng mày rậm đầy cá tính. Đôi mắt quyến rũ. Và sự ngạo mạn toát ra từ đôi mắt anh dường như vô bờ bến.
Cô nhếch môi:
− Thế anh nghĩ là tôi thích đón đưa anh và đi đến đây lắm sao?
Đăng Nguyễn nhún vai:
− Có thích hay không cũng… kệ cô, tôi đâu quan tâm. Cô là nhân viên của nội tôi, bà có sai cô lên núi cô cũng ráng mà đi. Lần sau thì chịu khó… biến đi và để cho tôi yên.
Hạ Quỳnh nhìn Nguyễn với vẻ oán ghét.
Ngồi lên chiếc Chaly, cô cho xe nổ máy. Chiếc xe ra đến tận đầu ngõ, cô vẫn còn cảm thấy mi mắt cay cay…
o0o
Đang vươn vai tập những động tác thể dục buổi sáng, Hạ Quỳnh chợt nghe tiếng chân người đi đến gần. Cô nhoẻn miệng cười khi nhận ra đấy là chị bếp, một người làm công đã lâu năm cho bà Phú Tịnh. Chị bếp xởi lởi:
− Quỳnh dậy sớm ghê ha, còn sớm hơn chị nữa. Vậy mà chị cứ tưởng mình là người dậy sớm nhất đó.
Hạ Quỳnh nhỏ nhẹ dạ nhỏ.
Chị bếp quan tâm:
− Bộ lạ nhà Quỳnh không ngủ được hả?
Hạ Quỳnh cười liền:
− Một phần cũng vì thế, một phần vì em có thói quen thức dậy thật sớm. Chưa bao giờ em dậy sau năm giờ sáng cả.
Chị bếp chép miệng:
− Sao không cố ngủ đẫy giấc cho khỏe vậy Quỳnh? Chị là con sâu ngủ, chị thường thích ngủ hơn là ăn vậy đó.
Hạ Quỳnh ngạc nhiên:
− Thế sao hôm nay chị lại dậy sớm thế?
Chị bếp dài giọng:
− Bộ Quỳnh tưởng chị thích đi ra vườn vào giờ này lắm sao. Nếu không vì ông trời con ấy làm ấm ầm, chị đã vẫn còn ngủ.
Hạ Quỳnh ngơ ngác:
− Oâng trời nào?
Chị bếp hạ thấp giọng:
− Thì còn ai vô đây nữa.
Hạ Quỳnh vẫn chưa hiểu. Cô mở to đôi mắt nhìn chị bếp. Chị tặc lưỡi:
− Thì cậu Nguyễn đó.
Hạ Quỳnh buột miệng:
− Ổng đang ở nhà của…
Chị bếp cắt ngang:
− Cậu Nguyễn về đây lúc nửa đêm, bộ Quỳnh không biết hả?
Hạ Quỳnh chớp mi:
− Dạ không.
Chị bếp gật gù tỏ vẻ hiểu:
− Quỳnh không biết cũng đúng, vì căn phòng của Quỳnh nằm ở cuối vườn. Ngoại trừ Quỳnh còn tất cả mọi người đều được một phen mất ngủ vì sự trở về đại náo của cậu Nguyễn. Quỳnh biết không, đầu tiên là cú dộng vào cửa rầm rầm lúc nửa đêm. Sau đó là quát tháo mọi người, kẻ pha cà phê, mua thuốc, người đi mua phở. Phở mua về trở chứng không ăn, bắt đi mua cháo, mà phải là cháo lươn. Mùa này làm gì có lươn. Vậy là la ầm lên. Cùng chung số phận như mọi người, chị cũng vắt chân lên cổ chạy để phục vụ cậu Nguyễn mà vẫn không yên thân, bị la tơi bời.
Hạ Quỳnh tò mò:
− Vậy… ổng đâu rồi chị?
Chị bếp so vai:
− Ngủ!
Hạ Quỳnh le lưỡi:
− Chị sợ ổng vậy sao?
Chị bếp cười:
− Cứ gặp ổng rồi Quỳnh sẽ biết.
Hạ Quỳnh buột miệng:
− Em gặp rồi.
Chị bếp ngạc nhiên:
− Hồi đêm em ngủ mà. Không lẽ em gặp cậu Nguyễn ở chỗ khác.
Hạ Quỳnh ngắc ngứ:
− Dạ… không.
Chị bếp hỏi dồn:
− Thế sao em bảo là đã gặp cậu Nguyễn?
Hạ Quỳnh gãi đầu:
− Em đùa thôi mà.
Chị bếp khẽ nói:
− Nếu có lỡ gặp cậu Nguyễn, em tránh xa khoảng một… cây số là yên chuyện. Đứng xớ rớ gần cậu Nguyễn, em không bị la vì chuyện này cũng bị rầy vì chuyện khác.
Hạ Quỳnh mỉm cười:
− Dạ, em cám ơn chị.
− Mà cũng bất chừng lắm em ơi. Không ai tử tế như cậu Nguyễn, nhưng cũng không ai khó tánh như cậu Nguyễn cả. Vì thế, nếu có giận cậu coi bộ cũng không giận được lâu đâu.
Hạ Quỳnh tròn mắt:
− Tử tế?
Chị bếp gật đầu:
− Hồi thằng nhỏ con chị bị mổ ruột thừa ở dưới quê, cậu Nguyễn cho chị một mớ tiền. Cậu còn dặn lui dặn tới chị là nên cho thằng nhỏ đi lại đừng nằm một chỗ kẻo bị dính ruột là khổ.
Hạ Quỳnh phì cười. Nếu… ông trời con đã tử tế cho tiền mà chị bếp vẫn còn kể xấu ông trời con thì kể ra cũng hơi… bất công.
Chị bếp cắc cớ hỏi:
− Sao Quỳnh lại cười?
Cô chu môi:
− Dù gì anh Nguyễn cũng là… ân nhân của chị, vậy mà chị lại nói hành nói tỏi người ta.
Chị bếp đỏ mặt:
− Không phải chị vô ơn, nhưng có gặp cậu Nguyễn rồi Quỳnh mới biết. Không một người giúp việc nào mà không ớn cậu Nguyễn. Nhiều lúc cậu tử tế khiến người ta có thể cảm động rơi nước mắt, nhưng cũng có lúc cậu ấy chướng lắm. Chướng kinh khủng, không chịu nổi đâu.
Hạ Quỳnh tò mò:
− Chị đã đụng độ với… ông trời con nhiều lần chưa?
Chị bếp hạ thấp giọng:
− Dài dài.
Hạ Quỳnh hào hứng:
− Chị kể cho em nghe đi.
Chị bếp tặc lưỡi:
− Có lần cậu Nguyễn đã ném chiếc bàn ủi qua sở khi chị… vô ý làm cháy chiếc áo sơ mi mới may của cậu ấy. Chị vẫn còn nhớ đó là chiếc áo màu đồng thau rất đẹp.
Hạ Quỳnh bật cười:
− Thật khó mà kìm cơn giận trong trường hợp ấy. Nếu… ông trời con không giận mới là chuyện lạ.
Chị bếp phân bua:
− Nhưng mới cháy… sém sém. Hôm đó, chị đang ủi đồ thì nhớ là chưa tắt nước máy, chừng từ phòng tắm quay trở lại thì mới hay là mình đã vô ý để bàn ủi nằm trên áo.
Hạ Quỳnh hóm hỉnh:
− Chiếc áo vẫn còn mặc được chứ?
Chị bếp lắc đầu:
− Không… trên vạt áo in nguyên hình dấu bàn ủi ố vàng.
Hạ Quỳnh phì cười:
− Vậy mà chị nói là… cháy sơ sơ.
Chị bếp chống chế:
− Chị không bao giờ vô ý đến vậy đâu. Xui xẻo là hôm ấy, cứ quên trước quên sau. Mở máy nước cũng quên tắt, mà chẳng hiểu sao lại để nguyên bàn ủi trên chiếc áo. Chừng nhớ lại thì đã nghe mùi khét.
Hạ Quỳnh giọng trong trẻo:
− Còn chuyện thứ hai?
Chị bếp mỉm cười:
− Có đến… một tỷ chuyện. Hôm nào rảnh, chị kể cho Quỳnh nghe.
Cô hồn nhiên:
− Giờ mọi người vẫn còn say ngủ, chỉ có hai chị em mình thôi. Không hiểu tại sao sau khi nghe chị kể, em lại thích được nghe tiếp về… ông trời.
Chị bếp vui vẻ:
− Để chị nhớ coi… Có lần bạn gái cậu Nguyễn gọi điện thoại đến hẹn buổi tối đi chơi nhưng không gặp cậu Nguyễn, nhờ chị nhắn lại.
Hạ Quỳnh nghiêng đầu hỏi:
− Chị lại… quên, có phải không?
Chị bếp cười lớn:
− Sao Quỳnh biết, hay quá vậy?
Cô chúm chím:
− Dễ ợt. Nếu không quên nhắn, làm sao anh Nguyễn nổi trận lôi đình.
Chị bếp gục gặc đầu:
− Cô bạn gái cậu Nguyễn đã cẩn thận nhắc lui nhắc tới mấy lần là chị đừng quên, nhưng chẳng hiểu sao hôm ấy chị lại quên mất tiêu.
Không nhịn được, Hạ Quỳnh bật cười:
− Chị làm em tức cười quá.
Chị bếp cười lây:
− Ừ, giờ nghĩ lại chị cũng cảm thấy tức cười. Nhưng hôm đó thì cười không nổi vì cơn giận khủng khiếp của cậu Nguyễn. Cũng vì sự đãng trí của chị mà cậu Nguyễn và cô bạn gái giận nhau đúng một tuần lễ đó.
Hạ Quỳnh trêu:
− Sao chị cứ thích hại ông trời con. Em hỏi thật nha, có phải chị cố tình… chơi khăm ông trời con không?
Chị bếp kêu lên:
− Làm sao chị có gan lớn như thế. Em cứ thử đụng độ với cậu Nguyễn một lần đi, để em thấy là cậu ấy còn dữ hơn… cọp.
Hạ Quỳnh lấp lửng:
− Không những dữ mà người ta còn ngạo đời lắm chị ơi.
Chị bếp chăm chú nhìn cô:
− Chị hỏi thật em nghe, bộ em bị… đụng rồi hả?
Hạ Quỳnh chớp mi:
− Vâng…
Đến lượt chị bếp ngạc nhiên, chị gạn hỏi:
− Chuyện gì thế em?
Cô cười hiền kể lại những gì đã xảy ra. Nghe xong, chị bếp chép miệng phán:
− Cậu Nguyễn đúng là ông trời con, phải không em?
Mỉm cười hồn nhiên, Hạ Quỳnh đi dọc những luốn hồng. Nâng nhẹ một nụ hồng còn đẫm sương mai, cô thốt lên:
− Hoa đẹp quá!
Chị bếp sôi nổi:
− Có phải lọ hoa đặt trong phòng khác là Quỳnh cắm không?
Cô bẽn lẽn:
− Dạ…
Chị bếp khen:
− Cách cắm lạ quá chừng. Chị không hiểu về nghệ thuật cắm hoa nhưng thấy Quỳnh cắm cũng hay hay, không giống mấy bình hoa mà chị thường thấy. Hôm qua, chị nghe bà chủ khen cách cắm hoa của Quỳnh đó.
Hạ Quỳnh tròn mắt:
− Vậy sao?
Chị bếp mỉm cười:
− Thật đó. Thôi, chị đi vào nhà đây.
Hạ Quỳnh nhìn theo chị bếp. Mới chân ướt chân ráo đặt chân đến đây, cô hoàn toàn bỡ ngỡ với mọi thứ. Cũng may chị bếp là người vui tính xởi lởi nên cô cũng đỡ cảm thấy cô độc.
Lùa tay vào tóc, Hạ Quỳnh bặm môi suy nghĩ. Chẳng hiểu sao cô cảm thấy lo lo. Nguyễn đã trở về. Điều đó có nghĩa là cô chuẩn bị được giao phó những nhiệm vụ… trời ơi đất hỡi…
Một tuần sau…
Hạ Quỳnh đang gõ phím lách tách thì có chuông gọi cửa của bà Phú Tịnh. Vội dừng ngay công việc, cô đi vào phòng giám đốc.
Giọng cô dịu dàng:
− Thưa bà, gọi cháu.
Khuôn mặt bà Phú Tịnh phớt lạnh:
− Cô ngồi xuống đi!
Hạ Quỳnh nhỏ nhẹ:
− Hợp đồng với khách hàng, cháu đã đánh máy vi tính gần xong. Lát nữa cháu sẽ mang vào trình giám đốc duyệt.
Bà Phú Tịnh nhăn mũi:
− Ta gọi cô không phải vì chuyện đó.
Nhìn như xoáy vào khuôn mặt bối rối của cô, bà hắng giọng:
− Cô cảm thấy như thế nào khi sống trong căn phòng mà ta dành cho cô?
Hạ Quỳnh chớp mi:
− Thưa bà, mọi thứ đều rất tốt.
Bà Phú Tịnh hừ nhẹ trong cổ:
− Cô nói thật chứ?
Hạ Quỳnh gật đầu:
− Vâng.
Bà Phú Tịnh so vai:
− Một căn phòng nhỏ khoảng ba mươi mét vuông, không trần nhà, mái tôn thấp lè tè và một bụi cỏ hoang cao lút đầu nằm ngay trước phòng… Vậy là… tốt cho cô sao?
Hạ Quỳnh chân thành:
− So với căn phòng trọ trước đây cháu thuê ở thì căn phòng bà dành cho cháu đầy đủ tiện nghi hơn nhiều.
− Trước đây cô sống như thế nào?
Hạ Quỳnh chớp mi:
− Một căn phòng đúng tám mét vuông được ngăn cách với người ở trọ bên cạnh bằng tấm phên cót. Chỗ nấu ăn không có, những người cùng trọ như cháu thường đặt một bếp dầu ngay cửa phòng. Nấu ăn theo kiểu dã chiến, xong là đẩy bếp dầu xuống gầm giường. Mọi thứ đều cho vào gầm giường. Từ áo quần cho đến nồi niêu xoong chảo.
Bà Phú Tịnh nhướn mày:
− Thế máy vi tính cô đặt ở đâu?
Hạ Quỳnh nhỏ nhẹ:
− Thưa, cháu đặt ngay trên giường.
− Cô làm việc trên giường?
− Thưa, mọi thứ đều thế. Làm việc, ăn và ngủ, tất cả đều trên chiếc giường bằng tre ọp ẹp.
Giọng bà Phú Tịnh khàn khàn:
− Ta nghe những đồng nghiệp của cô bảo căn phòng trọ của cô về mùa mưa ngập đến gần thắt lưng. Ai đã một lần đến tìm cô đều không muốn trở lại lần thứ hai.
Hạ Quỳnh khẽ gật đầu:
− Vâng. Về mùa mưa cuộc sống của cháu còn vất vả hơn nhiều. Trong con hẻm ngoằn ngoèo đặc sệt nước cống rãnh, nhiều lúc tưởng chừng không tìm thấy lối ra.
Bà Phú Tịnh nhướn mày:
− Cô không có gì phàn nàn về chỗ ở mà ta dành cho cô chứ?
Hạ Quỳnh nhỏ nhẹ:
− Cháu cám ơn bà về sự ưu ái mà bà đã dành cho cháu.
Bà Phú Tịnh giễu cợt:
− Ta không tốt như cô nghĩ đâu. Và cô đừng nghĩ là ta đã quên những gì ta đã nói với cô hôm trước.
Ngừng một lát như để thăm dò phản ứng của cô, bà Phú Tịnh tiếp:
− Ta muốn cô giúp ta theo dõi, quản lý cháu nội của ta.
Hạ Quỳnh cụp mi nhìn xuống đất. Thật là trái khoáy. Nguyễn không phải là một đứa trẻ mẫu giáo, vậy mà cô lại phải giúp bà Phú Tịnh canh chừng anh.
Bà Phú Tịnh cau có:
− Đêm qua Nguyễn không về, ta không biết nó ở đâu. Điều ta muốn vào lúc này là cô đi tìm gấp nó cho ta.
Hạ Quỳnh vội nói:
− Cháu chưa đánh máy xong bản hợp đồng mà bà đã giao sáng nay.
Bà Phú Tịnh phán:
− Sẽ có người khác giúp cô làm việc đó. Cô phải đi tìm Nguyễn cho ta.
Hạ Quỳnh băn khoăn:
− Thưa bà, cháu biết tìm anh Nguyễn ở đâu bây giờ?
Bà Phú Tịnh nhếch môi:
− Đó là việc của cô.
Hạ Quỳnh kêu lên:
− Thưa bà…
Nhưng bà Phú Tịnh đã cắt ngang:
− Ta không muốn nghe một lời từ chối. Chưa có một nhân viên nào của ta như cô cả. Cô có hiểu thế nào là mệnh lệnh không?
− Cháu phải làm gì bây giờ. Cháu đâu biết phải kiếm anh Nguyễn nơi đâu trong thành phố rộng lớn mênh mông này.
− Cô hãy tự xoay sở lấy!
Không còn cách nào khá chơn, Hạ Quỳnh đành thở dài:
− Vâng. Nhưng trước hết bà hãy cho cháu những địa chỉ của bạn bè anh Nguyễn.
Bà Phú Tịnh nhăn mặt:
− Ta không có.
− Vậy thì làm sao cháu có được?
− Ta không biết. Cô phải tự hiểu phải làm những gì để tìm được cháu ta.
Hạ Quỳnh bối rối:
− Thật sự cháu không biết mình phải làm gì nữa.
Nhưng như để kết thúc cuộc nói chuyện giữa cô và bà, bà Phú Tịnh xô ghế đứng dậy. khuôn mặt bà cau có.
Hạ Quỳnh cũng đứng dậy, cô kìm một tiếng thở dài.
Rời khỏi công ty, Hạ Quỳnh lập tức tìm đến nhà Đài Trang. Vừa nhìn thấy cô, Đài Trang lập tức nhớ ngay. Cô cật vấn:
− Anh Nguyễn bảo cô đến đây hả?
Hạ Quỳnh chớp mi:
− Dạ, đâu phải.
Đài Trang ngúng nguẩy:
− Nói với anh Nguyễn là lần này tôi giận ảnh luôn đó, ảnh có nhờ cô đưa thư xin lỗi tôi cũng không chấp nhận đâu. Đích thân anh phải đến đây chưa chắc tôi đã hết giận.
Lại còn như thế nữa. Hắc ám vội thanh minh:
− Chị hiểu lầm rồi.
Đài Trang nheo mũi:
− Sao?
Hạ Quỳnh ngắc ngứ:
− Không có thư.
Đài Trang tặc lưỡi:
− Thế anh Nguyễn nhắn gì?
Hạ Quỳnh gãi đầu:
− Không nhắn gì cả.
Đài Trang chưng hửng:
− Sao… kỳ vậy?
Hạ Quỳnh cư