← Quay lại trang sách

Tập 2

Ngồi an vị trong chiếc ghế bành sang trọng, bà Phú Tịnh nheo mũi:

− Cô vừa tự giới thiệu cô là bạn gái của cháu nội ta?

Đài Trang gật nhẹ đầu:

− Vâng.

Bà Phú Tịnh cao giọng:

− Ta chưa bao giờ tiếp bạn gái của nó, cô hiểu không?

Đài Trang vội nói:

− Cháu mong rằng sẽ có một ngoại lệ dành cho cháu.

Bà Phú Tịnh kiêu hãnh:

− Không có một ngoại lệ nào cả.

Đài Trang nhỏ nhẹ:

− Cháu và anh Nguyễn đang yêu nhau. Rất tha thiết. Mong rằng bà sẽ khuyến khích chuyện này.

Bà Phú Tịnh mỉa mai:

− Con gái thời nay lạ thật. Cô không biết thế nào là sự e ấp chăng?

Đài Trang trầm giọng:

− Thời đại của tụi cháu hoàn toàn khác xưa. Tình yêu cần có sự bày tỏ.

Bà Phú Tịnh cười ngao ngán:

− Sự bày tỏ của cô khiến ta hoảng sợ. Nguyễn đâu, sao nó lại để cô … đơn thương độc mã đi gặp ta.

Đài trang nhỏ nhẹ:

− Anh Nguyễn đang ở trong vườn.

Bà Phú Tịnh quắc mắt lên:

− Vậy thì cô hãy đi ra vườn với nó. Ta không có thì giờ để tiếp những cô bạn gái nhố nhăng của nó!

Đài Trang kêu lên:

− Thưa bà …

Không để cô nói thêm lời nào, Bà Phú Tịnh đứng phắt dậy chậm rãi đi lên lầu …

@@@

Đi lui đi tới trong đại sảnh, Triệu Phong bực dọc:

− Đến giờ này mà thằng Nguyễn vẫn chưa về. Nội thấy đó, suốt ngày nó chỉ biết đàn đúm ăn chơi.

Bà Phú Tịnh tặc lưỡi:

− Ta biết rồi, con không cần nói nữa.

Triệu Phong hậm hực:

− Lẽ ra nội không cho nó đến công ty mới phải. Chức trưởng phòng kinh doanh của nó thực ra chỉ là một chức vụ bù nhìn. Nó không làm lợi gì cho công ty cả.

Bà Phú Tịnh nhíu mày:

− Nguyễn là em của con. Cũng như con, nó cũng là cháu nọâi của ta.

Triệu Phong phán:

− Cũng vì ỷ lại là cháu nội của giám đốc ấy mà làm người khác phải khổ.

Bà Phú Tịnh hắng giọng:

− Ta hiểu Nguyễn hơn con. Nó không phải là một đứa bất tài. Nếu nó có hứng thú trong công việc, nó sẽ làm được những việc lớn lao hơn nhiều.

Buông người ngồi xuống chiếc ghế đối diện bà Phú Tịnh, Triệu Phong kêu lên:

− Thế nội định xem nó là thiên tài à?

Bà Phú Tịnh tuyên bố:

− Con đừng châm chọc ta như thế. Tốt nhất là con cứ làm tốt công việc của mình đi. Nếu Nguyễn không hoàn thành công việc của nó, ta là người khiển trách nó.

Triệu Phong nhếch môi:

− Con biết, nội luôn thiên vị nó.

Bà Phú Tịnh nghiêm khắc nhìn Triệu Phong:

− Nguyễn không phải là em của con sao? Hình như con thường đố kỵ với Nguyễn, phải không Triệu Phong?

Triệu Phong chùng giọng:

− Con luôn dành cho nó nhiều tình cảm. Nếu con có nóng giận mỗi khi nói về nó cũng chỉ vì bức xúc lo cho nội và lo cho sự phát triển của công ty mà thôi >

Bà Phú Tịnh nhìn thẳng vào mắt Triệu Phong:

− Ta biết, con là một người của công việc. Nguyễn khác con, tính nó bay bổng ham chơi.điều ta mong muốn nhất là con và nó yêu thương nhau, cùng chung sức xây dựng công ty phồn thịnh. Ta không muốn anh em con mất hòa khí một chút nào.

Triệu Phong nhướng mày:

− Con luôn nghe lời giáo huấn của nội. Mọi sự mâu thuẫn giữa con và nguyễn nếu có cũng xuất phát từ lợi ích của công ty. Nhưng nếu Nguyễn là người có hiểu biết, nó sẽ hiểu rằng chỗ của nó không phải ở công ty. Sự có mặt của nó ở công ty chỉ làm cho công ty trì trệ hơn mà thôi.

Bà Phú Tịnh hắng giọng:

− Thế con muốn Nguyễn làm việc ở đâu?

Triệu Phong so vai:

− Con không biết. Hình như ở công ty chẳng có một công việc nào phù hợp với Nguyễn, ngay cả chức … nhân viên bảo vệ coi bộ cũng không thể dành cho nó.

Ngừng một lát Triệu Phong nói tiếp:

− Nội không còn mạnh khoẻ như xưa. Con nghĩ rằng đã đến lúc nội có thể giao quyền quản lý công ty cho con.

Bà Phú Tịnh nhìn Triệu Phong không chớp mắt:

− Ta không phải là một kẻ tham quyền lực. Ta sẽ giao quyền lại cho con hoặc Nguyễn, nhưng không phải vào lúc này, khi mà cả con và nó đều bỡ ngỡ với công việc.

Triệu phong như bật người ra khỏi ghế:

− Nội nói sao? Nguyễn à? Sao lại có thể là nó được?

Bà Phú Tịnh thản nhiên ;

− Có gì lạ đâu. Nguyễn cũng có thể đảm đương được công việc ta đang làm, miễn là nó có hứng thú

− Triệu Phong cười gằn:

− - Con không hiểu nội nghĩ sao mà lại định giao quyền quản lý công ty cho Nguyễn. nó sẽ biến công ty này thành … một vũ trường. Nó biết gì về công việc mà nội có ý tưởng điên rồ ấy. Nội điên mất rồi!

bà Phú Tịnh đập mạnh tay lên bàn:

− Xấc xược!

Triệu Phong cố nuốt cơn giận đang bùng lên:

− Con xin lỗi nội.

Bà Phú Tịnh phán:

− Ta hiểu những gì ta làm. Giữa Nguyễn và con, ta sẽ chọn một trong hai. Tại sao phải là con mà không phải là Nguyễn? Nguyễn có những tư chất mà con không có. Ngược lại, con có những phẩm chất mà Nguyễn không đời nào có được. Giá như ta có một đứa cháu pha trộncả Nguyễn và con thì hay biết mấy, khi ấy ta không một chút phân vân khi đưa ra quyết định.

Triệu Phong thất vọng nhìn bà Phú Tịnh. Nội anh quả điên rồ nên mới có ý chọn Nguyễn để làm giám đốc. Dù bà chưa chính thức tuyên bố quyết định cuối cùng của bà nhưng những gì bà vừa nói đã xúc phạm anh ghê gớm.

Giọng anh bất mãn:

− Xin nội đừng đem Nguyễn so sánh với con.

Bà Phú Tịnh thở dài. Nguyễn không xứng đáng, Triệu Phong cũng không xứng đáng với chức vụ giám đốc. đó chính là lý do khiến một người phụ nữ đã luống tuổi như bà giờ đây còn phải chiến đâu trên thương trường.

Nhấn chuông gọi bà quản gia, vẻ mặt bà mệt mỏi, bà ra lệnh:

− Pha nước nóng vào bồn tắm cho ta. Chuẩn bị giường ngủ …

@@@

Hạ Quỳnh bị đánh thức dậy vào lúc nửa đêm. Vẻ mặt còn ngái ngủ, cô hỏi chị bếp:

− Gì thế chị?

Chị bếp vẻ mặt quan trọng:

− Bà gọi Quỳnh!

Hạ Quỳnh ngớ ngẩn:

− Bà nào?

Chị bếp phì cười:

− Trời đất! Còn bà nào nữa. Bà chủ cho vời em lên phòng đó.

Hạ Quỳnh ngạc nhiên:

− Vào giờ này sao?

Chị bếp thì thào:

− ừ. tự dưng một giờ sáng bà đùng đùng nhấn chuông gọi chị, bảo nhắn em lên phòng bà gấp.

Đưa tay dụi mắt, Hạ Quỳnh than vãn:

− Khổ ghê!

Chị bếp cười:

− Chị cũng đâu sướng với ai. Tự dưng nửa đêm bị dựng đầu dậy.

Hạ Quỳnh chợt hỏi:

− Thế chị có biết tại sao bà giám đốc cho gọi em không?

Chị bếp le lưỡi:

− Chịu. Lúc nãy chị vừa mở miệng hỏi, đả bị bà kê ngay một tủ đứng vào họng.

− Bà gọi em làm gì vậy cà?

Vừa chải lại tóc, Hạ Quỳnh vừa thở dài. Hy vọng là cô không phải gặp bà để nhận lệnh … đi tìm cậu … Nguyễn.

− Thôi chị về phòng trước nghe Quỳnh.

Hạ Quỳnh quýnh quáng:

− Oâi … chị chờ em với!

− Chị buồn ngủ quá chừng … Quỳnh đi sao cũng được!

Hạ Quỳnh kêu lên:

− Không được đâu. em sợ … ma lắm.

Chị bếp phì cười:

− Bộ nhát gan vậy sao cưng?

Hạ Quỳnh le lưỡi:

− Ai mà dám đi qua vườn cây vào giờ này chứ.

− Vậy thì lẹ lẹ lên, cô nhóc!

Không cần chị bếp giục thêm, Hạ Quỳnh liền vội ra khỏi phòng. Cô túm lấy vạt áo của chị bếp lò dò đi băng qua những lùm cây tăm tối trong vườn. Aùnh đèn từ hành hiên ngôi biệt thự hắt ra không đủ ánh sáng để trấn áp cơn sợ hãi trong cô.

Chị bếp rổn rảng:

− Có gì đâu mà Quỳnh sợ chứ.

Liếc mấy bụi cây tường vi, Hạ Quỳnh cảm thấy tim như ngừng đập. Nửa khuya, hình như cảnh vật nào cũng mang hình thù kỳ quái đầy đe dọa. Cô nói như hụt hơi:

− Mình đi nhanh đi chị!

Chiều theo cô, chị bếp lôi tuột cô đi. Cả hai cùng như chạy, phóng lên những bậc cấp chạy vào nhà …

Rụt rè gõ cửa phòng bà Phú Tịnh, Hạ Quỳnh im lặng chờ đợi.

− Vào đi!

Cô nhẹ nhàng bước vào. Bà Phú Tịnh đang ngồi dựa vào chiếc gối mềm, vẻ mặt bồn chồn.

− Thưa, bà gọi cháu.

Bà Phú Tịnh gật đầu:

− Cô ngồi xuống đi.

Hạ Quỳnh làm theo lời bà, ánh mắt nhìn bà với vẻ dò hỏi.

− Cô đang ngủ à?

Khẽ cắn môi, cô nhỏ nhẹ:

− Vâng …

Bà Phú Tịnh giọng chậm rãi:

− Gọi cô lúc cô đang ngủ, ta cũng chẳng muốn chút nào … Ta mong là cô sẽ không oán ta về chuyện đó.

Hạ Quỳnh vội nói:

− Không … cháu không dám … Vả lại, cháu cũng vừa mới chợp mắt … được một lát.

− Cô có biết vì sao ta gọi cô không?

Hạ Quỳnh nhanh nhẩu:

− giờ này anh Nguyễn vẫn chưa về.

Bà Phú Tịnh thở dài:

− Nó mới vừa về cách đây nửa giờ.

Vậy là mình còn … may. Đan những ngón tay thanh mảnh vào nhau, Hạ Quỳnh mở to đôi mắt đẹp như nhung chờ đợi. Cơn buồn ngủ trong cô dường như đã biến mất.

Bà Phú Tịnh hắng giọng:

− Ta không ngủ được. Vì thế, ta muốn có người nói chuyện để giải khuây.

Hạ quỳnh cố giấu sự kinh ngạc. Cô không hề nghĩ đó chính là lý do để bà giám đốc của cô đánh thức cô dậy vào một giờ sáng.

Nhìn cô bằng ánh mắt sắc sảo, bà Phú Tịnh phán:

− Sáng mai ta sẽ cho phép cô nghỉ ở công ty một buổi, cô sẽ được ngủ bù.

Giọng Hạ Quỳnh mềm mỏng:

− Cám ơn bà … sáng mai cháu cũng không cần phải nghỉ đâu. cháu vẫn có thể đi làm được.

Bà Phú Tịnh cười nhạo:

− Cô không muốn nhận sự đền bù của ta chứ gì? Đúng là tuổi trẻ thường tự cao.

Hạ Quỳnh ngắc ngứ ngó lơ lên trần nhà. Cô không tự cao. Cô chỉ muốn … bình yên. Được tiếp tục đánh một giấc cho đến sángdù sao cũng thú vị hơn là cố chong hai con mắt đang muốn ríu lại trước bà giám đốc khó tính của cô … vào đúng một giờ sáng.

− Hãy pha cho ta một bình trà nóng.

Hạ Quỳnh mang tách trà thơm hương ngọc lan đến cho bà Phú Tịnh, giọng mềm mỏng:

− Mời bà.

Nhấp một ngụm trà nóng, bà Phú Tịnh đột nhiên hỏi:

− Có phải cô ghét ta lắm không, Hạ Quỳnh?

Suýt chút nữa Hạ Quỳnh đáng rơi dĩa trà trên tay cô.

− Hử? Sao cô không trả lời câu hỏi của ta?

Hạ Quỳnh liếc thật nhanh khuôn mặt uy nghiêm của bà Phú Tịnh. đó không phải là một câu hỏi dễ dàng trả lời.

Giọng bà Phú Tịnh lài vang lên:

− Cô có nghe ta hỏi gì không?

Hạ Quỳnh bặm môi:

− Xin phép bà, cháu … không thể trả lời.

Bà Phú Tịnh nhướng mày:

− Vì sao?

Hạ Quỳnh nhỏ nhẹ:

− Thật là vô lễ nếu cháu nói một điều gì đó nghe không lọt tai.

Bà Phú Tịnh nhếch môi:

− ta cho phép cô mà … Hãy nói đi … Ta muốn biết những gì mà cô đang nhgĩ trong đầu.

Hạ Quỳnh khẽ nói:

− Cháu không dám ghét bà … nhưng cháu cũng … không mến bà.

Nhìn sững cô, bà Phú Tịnh phá lên cười:

− Tốt lắm, ít nhất cô cũng đã nói thật. Điều mà trong các nhân viên của ta không phải ai cũng có đủ dũng khí để nói.

Ngừng một lát, bà cao giọng hỏi:

− Vì sao cô không có thiện cảm với ta?

Hạ Quỳnh bặm môi. Cô cũng không hiểu tại sao bàPhú Tịnh lại đánh thức cô vào nửa khuya để căn vặn về … yêu và ghét nữa.

Vẻ mặt cô ủ ê:

− Vì bà … không phải là một người giàu tình cảm. Quyết đoán tất cả mọi việc thật lạnh lùng, thật lý trí …

Bà Phú Tịnh khuyến khích:

− Cô cứ nói nữa đi!

Hạ Quỳnh cười hiền:

− Vậy thôi, cháu không biết phải nói gì nữa.

Bà Phú Tịnh nheo mũi:

− Thế cô muốn ta quyết định mọi việc trong công ty không bằng lý trí, mà bằng … con tim à?

Hạ Quỳnh ngắc ngứ:

− Cháu không muốn nói như thế, ý của cháu là người ta không thể sống như một cỗ máy lạnh lùng thiếu cảm xúc.

Vừa nói xong, cô liền im bặt nhìn xuống đất vì cảm thấy mình đã đi quá xa.

Một không khí nặng nề bao trùm lấy căn phòng. Cuối cùng, bà Phú Tịnh là người phá vỡ sự im lặng ấy bằng tiếng thở dài thật lớn.

Ngả người nằm trên giường, giọng bà khô khốc:

− Ta khó ngủ quá nên mới gọi cô lên đây nói chuyện với ta.

Hạ Quỳnh lén nhìn bà Phú Tịnh. Bà không giận lắm như cô đã ngỡ. Hai mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà, vẻ mặt của bà đầy mệt mỏi.

Cô rụt rè hỏi:

− Bà có uống thêm trà không, cháu thay bình trà mới?

Bà Phú Tịnh xua tay:

− Không …

Chợt khẽ nghiêng người, bà khàn giọng hỏi Hạ Quỳnh:

− Cô mồ côi từ lúc mấy tuổi?

Hạ Quỳnh chớp mi:

− Dạ … lúc cháu mười tuổi.

− Cô không có bà con thân thích gì cả sao?

− Cháu có một ông chú ruột và mấy người em họ.

− Tại sao cô không sống cùng họ?

Khẽ nhăn mặt khi nhớ lại gương mặt dữ tợn của người thím, Hạ Quỳnh khẽ nói:

− Cháu không muốn thành gánh nặ cho mọi người. Khi cháu đậu đại học, chú của cháu bảo cháu nên tự thu xếp cuộc sống. Thế là cháu đã … tự thu xếp.

Bà Phú Tịnh cay nghiệt:

− Cô đã tự thu xếp bằng cách bỏ học đại học để xin vào c6ng ty của ta để làm thư ký, một công việc không cần chút … chất xám nhưng lại … có tiền. Tưởng thu xếp như thế nào hóa ra lại … bỏ học. Một quyết định hết sức dại dột.

Hạ Quỳnh nhỏ nhẹ:

− Cháu không bỏ học. Cháu đã xin bảo lưu kết quả cho năm sau. Khi có tiền nộp học phí, cháu sẽ quay lại trường.

Rụt rè nhìn bà, cô nói tiếp:

− Công việc thư ký giám đốc theo cháu cũng không phải là một việc làm chẳng cần … chất xám như bà vừa nói.

Bà Phú Tịnh giễu cợt:

− Ta nói không đúng sao?

Hạ Quỳnh cười nhẹ:

− Cháu nhớ là mình đã phải vượt qua gần cả trăm ứng viên mới được trúng tuyển. nếu chức danh thư ký không cần sự thông minh, có lẽ hôm ấy bà cũng chẳng phải mất công làm chủ tọa của buổi phỏng vấn.

Đúng là một con bé lý sự. Bà Phú Tịnh ngắm nhìn Hạ Quỳnh. Một con bé có cá tính tràn đầy ước vọng. Trong giọng nói của nó vẫn toát lên một cái gì đó như sự tự cao, tự tin của tuổi trẻ. Một con bé dám cả gan công khai … ghét bà.

Giọng bà khàn khàn:

− Cô gầy quá. Vậy mà lại còn hay thức khuya mày mò nghiên cứu trên máy tính. Coi bộ không có tên đàn ông nào để ý đến một đứa con gái … xấu xí như cô.

Hạ Quỳnh cười hiền:

− Vậy mà hay đó bà.

Bà Phú Tịnh tò mò:

− Sao lại hay?

Cô thú nhận:

− vì cũng khó một người đàn ông nào làm cho cháu rung động.

Bà Phú Tịnh cười nhạo:

− Cô không biết là mình … xấu sao?

Liếc nhìn vẻ mặt thoáng hoang mang của Hạ Quỳnh, bà Phú Tịnh cố giấu một nụ cười.Công bằng mà nói, Hạ Quỳnh rất dễ thương. Cô không có một vẻ đẹp sắc sảo để có thể hớp hồn một tên đàn ông trong nháy mắt. Nhưng bằng con mắt từng trải, bà Phú Tịnh hiểu là vẻ đẹp mềm mại của Hạ Quỳnh sẽ lôi cuốn những người đàn ông theo cách riêng của cô. Và một khi đã bị lôi cuốn, thật khó lòng mà cưỡng lại được.

Hạ Quỳnh chớp mi:

− Thế mà cháu nghĩ là mình không đến nỗi tệ.

Bà Phú Tịnh nhướng cao mày:

− Gầy. Tóc cụt ngủn. Không biết làm dáng với đàn ông. Trông cô giống một con vịt xấu xí.

Hạ Quỳnh vuốt lại mái tóc ngắn ngang vai, mỉm cười hiền. Một con vịt xấu xí. Kể ra cũng buồn thật. nhưng biết đâu vậy mà hay, cô không muốn một tên đàn ông nào nắm được trái tim của mình.

Đột nhiên bà Phú Tịnh hỏi:

− Cô thấy Triệu Phong là người như thế nào?

Hạ Quỳnh giọng thận trọng:

− Cháu dâu dám nhận xét về một ai.

Bà Phú Tịnh nhăn mặt lại:

− Cô lại chui vào lớp vỏ bảo vệ cố hữu của mình rồi. Cô hệt như một con ốc luôn luôn muốn tự thu mình lại. Hãy nói những nhận xét của cô về Triệu Phong cho ta nghe. Ta cần nghe những ý kiến thật xác đáng của cô chú không phải là một lời từ chối đầy khách sáo.

Hạ Quỳnh mở to mắt:

− Thưa bà cháu không thể …

Bà Phú Tịnh gắt:

− Cô không thể vịn vào bất cứ một lý do gì để miễn nhận xét đâu. Hãy nói đi, Triệu Phong như thế nào?

Thở nhẹ một hơi ngắn, Hạ Quỳnh trầm giọng:

− Anh ấy thông minh.

− Chỉ thế thôi sao?

Hạ Quỳnh ngắc ngứ:

− Vui vẻ và tốt bụng.

Bà Phú Tịnh nhướng mày:

− Thế còn Nguyễn?

Hạ Quỳnh giật nảy mình. Nhắc đến Nguyễn, không khác chi nhắc đến … oan gia từ kiếp trước. Giọng cô ấm ức:

− Hoàn toàn khác Triệu Phong.

− Khác như thế nào?

Hạ Quỳnh bặm môi:

− Dạ … một trời một vực.

− Cô có thể nói cụ thể hơn không?

Hạ Quỳnh nói một hơi:

− Anh Nguyễn không hề quan tâm đến sự phát triển của công ty, không quan tâm đến ai. Bàng quan với mọi thứ, đó là cách sống của anh Nguyễn.

Chăm chú nhìn Hạ Quỳnh không chớp mắt, bà Phú Tịnh cười nhạo:

− Nếu ta biết không lầ thì cô rất ghét Nguyễn.

Hạ Quỳnh đỏ mặt:

− Đâu phải chỉ mình cháu.

Bà Phú Tịnh đổi thế nằm:

− Nếu cô không ghét Nguyễn mới là chuyện lạ. Tính tình của nó khó mà được ai yêu mến. Ta muốn cưới vợ cho nó gấp để may ra có thể thay đổi cách sống buông thả của nó, nhưng không biết phải chọn ai.

Hạ Quỳnh buột miệng:

− Có một cô …

Bà Phú Tịnh nheo mắt:

− Ai thế? Đừng nói với ta là con nhỏ tóc vàng cách đây mấy hôm có đến đây nhé. Thật là kỳ cục, ta không hiểu sao Nguyễn có thể quen với đứa con gái bạo dạn như thế.

Hạ Quỳnh cười hiền:

− Cháu định nói đến một người khác.

− Hay là Trà My?

Ngạc nhiên, Hạ Quỳnh kêu lên:

− Bà đã gặp Trà My rồi sao?

Bà Phú Tịnh tặc lưỡi:

− Nguyễn mới giới thiệu Trà My với ta sáng nay. Ta chưa biết nhiều về cô gái này, nhưng ít nhiều ta cũng có cảm tình. Dịu dàng và hiền lành, đó là cảm giác mà ta có được khi nói chuyện với cô ta.

Hạ Quỳnh sôi nổi:

− Thế sao bà không quyết định chọn Trà My cho anh Nguyễn?

Vẻ mặt bà Phú Tịnh ngán ngẩm:

− Đứa cháu bất trị của ta lừng khừng, ngay cả một người con gái đoan trang thùy mị như Trà My nó cũng không hề có ý định tiến tới hôn nhân.

Hạ Quỳnh lẩm bẩm:

− Oång có xứng với Trà My đâu.

− Hử?

Hạ Quỳnh bặm môi:

− Một người như Trà My đâu phải dễ kiếm đâu.

Bà Phú Tịnh gật đầu:

− Cô nói đúng. Có lẽ nay mai ta phải dùng biện pháp mạnh để buộc Nguyễn cưới vợ. Ta không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi nó nữa.

Hạ Quỳnh cắc cớ hỏi:

− Thế sao bà không hối thúc anh Triệu Phong cưới vợ?

− Triệu Phong khác Nguyễn. Triệu Phong có thể thu xếp cuộc sống một cách khôn ngoan. Nhyuễn là con ngựa chứng, nó phải có người ghìm cương. Hôn nhân rất cần thiết với Nguyễn.

Ngừng một lát bà Phú Tịnh tiếp:

− Chỉ khi nào Nguyễn yên bề gia thất ta mới yên lòng. Ta kỳ vọng nhiều vào cuộc hôn nhân của Nguyễn. Biết đâu sau khi cưới vợ, Nguyễn sẽ dồn hết tâm sức cho sự lớn mạnh của công ty … Cô nghĩ sao?

Không thấy Hạ Quỳnh trả lời, bà Phú Tịnh quay lại nhìn. Bà khẽ lắc đầu khi thấy cô đang tì cằm lên đầu gối ngủ ngon lành …

− Hạ Quỳnh!

Đang ôm tập hồ sơ đi trên hành lang công ty, Hạ Quỳnh chợt giật mình quay lại.

Khuôn mặt cô rạng rỡ khi nhìn thấy Trà My. Thật tha thướt trong chiếc áo dài màu tím nhạt, Trà My đi đến bên cô:

− Em làm ở đây sao?

Hạ Quỳnh cười bẽn lẽn:

− Vâng.

Trà My chớp mi:

− Thật là tình cờ.Chị không ngờ là em làm việc ở công ty của nội anh Nguyễn đó.

− Chị tìm anh Nguyễn hả? Anh Nguyễn vừa mới xách xe đi đâu cách đây mấy phút …

− Không chị định gặp nội của ảnh.

Hạ Quỳnh sốt sắng:

− Bà giám đốc đang ngồi trong phòng, chị vào đi.

Cầm lấy bàn tay Hạ Quỳnh, Trà My mỉm cười:

− Chị cảm o8n Hạ Quỳnh nha.

Hạ Quỳnh cười hiền:

− Không có chi đâu chị.

Nhìn theo dáng đi mềm mại đầy nữ tính của Trà My, Hạ Quỳnh chợt thầm tiếc cho Trà My. Một cô gái xinh đẹp và hiền thục như thế mà lại yêu Nguyễn kể ra cũng … uổng.

Trở về phòng làm việc của mình, hạ Quỳnh ngồi gõ máy tính lách tách. Cô còn phải soạn thảo mấy hợp đồng cho buổi ký kết vào ngày mai.

Mải làm việc, cô không hay là Nguyễn đi vào phòng cô từ hồi nào. Tới chừng thấy khói thuốc lá bay bay mới giật mình quay đầu lại.

− Oâi …

Nguyễn châm chọc:

− Cô làm gì giống gặp … cướp thế?

Hạ Quỳnh phẩy phẩy tay xua tan khói thuốc lá đang làm cô muốn ngộp thở:

− Anh làm ơn dập điếu thuốc giùm.

Nguyễn nheo mắt:

− Đó là một … lời đề nghị khiếm nhã.

Hạ Quỳnh xảnh xẹ:

− Nhưng nếu từ chối lời đề nghị của tôi thì còn khiêm nhã hơn.

Lim dim nhã một vòng khói trắng, Nguyễn khiêu khích:

− Nếu tôi vẫn hút thuốc? Cô có dám … đuổi tôi ra khỏi phòng không?

Hạ Quỳnh nguýt dài:

− Không ai dám đuổi ông trưởng phòng kinh doanh cả, nhất là khi ông ấy là cháu của bà giám đốc.

Nguyễn cười lớn:

− Vậy kể ra cô cũng khôn đó.

Mở rộng cánh cửa sổ, Hạ Quỳnh ca cẩm:

− Muốn đánh xong một văn bản coi bộ cũng không yên thân.

Nguyễn chế giễu:

− Cứ xem như không có tôi hiện diện trong phòng này là xong.

Hạ Quỳnh dẩu môi:

− Có muốn như thế cũng không được.

− Bộ có tôi, cô … hồi hộp hả?

Hạ Quỳnh quay phắt lại nhìn Nguyễn:

− Trời đất!

Nguyễn châm chọc:

− Tôi rất quyến rũ với phụ nữ.

Hạ Quỳnh tuôn một hơi:

− Nhưng tôi không có mặt trong số … bất hạnh ấy. Có anh, tôi không làm việc được vì ngộp thở bởi khói thuốc lá. Anh không chịu hiểu điều đó sao?

Nguyễn búng điếu thuốc cháy dở qua khung cửa sổ. Trước khi Hạ Quỳnh kịp mừng thì anh lại cài một điếu thuốc khác lên môi, bật Zippo lách tách.

Hạ Quỳnh giận dỗi:

− Tôi không hiểu vì sao anh lại thù tôi đến như thế nữa. Phòng làm việc của anh, anh không ngồi lại đến đây phun khói … xông muỗi.

Nguyễn nhướng hàng mày rậm:

− Chừng nào cô thôi bắn những gai nhọn vào người kẻ khác thì cô mới yên thân, cô nhím ạ.

Hạ Quỳnh nguýt dài. Rồi chợt nhớ ra đã có lý do để … tống cổ Nguyễn ra khỏi phòng một cách hợp pháp, cô thông báo:

− Trà My có đến tìm anh.

Cứ ngỡ là Nguyễn sẽ quan tâm,không ngờ anh vẫn chậm rãi nhả khói thuốc. Cái cách mà anh ngồi lên trên mép bàn làm Hạ Quỳnh gai mắt. Cô nhăn mặt:

− Trà My đang ở trong phòng của nội anh. Họ đang chờ anh đó.

Nguyễn cười cười:

− Hãy để Trà My tự do nói chuyện với nội tôi. Cô ấy đi tìm nội tôi mà.

Hạ Quỳnh mím môi nhìn Nguyễn. Cơn giận đang trào lên đến tận cổ. Số cô xui xẻo nên luôn bị ông trời con này phá đám mỗi lúc làm việc. Có lẽ tốt hơn hết là cô nên đi ra khỏi phòng để hắn tự do nhả khói … diệt muỗi trong phòng của cô.

@@@

Ngồi đường bệ trên chiếc ghế bành, bà Phú Tịnh cao giọng:

− Nguyễn ạ! Ta muốn con cưới vợ gấp trong năm nay, ta không thể chờ đợi con mãi được.

Nguyễn bực dọc:

− Nội không thể chọn một đề tài khác để nói sao?

Bà Phú Tịnh nghiêm mặt:

− Không. Ta không thể đợi con trì hoãn từ năm nay sang năm khác. Chừng nào con chưa cưới vợ thì ta chưa yên lòng.

Nguyễn nhún vai:

− Nội đã từng nói với con hôn nhân là chuyện hệ trọng.

Bà Phú Tịnh vội xác nhận:

− Đúng thế.

Nguyễn tỉnh bơ:

− Vì là chuyện hệ trọng nên con không thể quyết định một cách vội vàng.

Bà Phú Tịnh nổi giận:

− Con không thể lý sự mãi như thế với ta. Ba mươi mốt tuổi, công danh không, sự nghiệp không. Ta không hiểu vì sao con cứ thích làm ngược lại những yêu cầu của ta. Hình như chỉ làm ngược như thế, con mới vui phải không?

Nguyễn nhún vai:

− Triệu Phong cũng chưa lập gia đình thế tại sao nội không thúc giục đi?

Bà Phú Tịnh lắc đầu với vẻ matë ngán ngẩm:

− Con và nó cứ thích so bì với nhau. Sao con không hiểu là ta lo cho con hơn lo cho Triệu Phong. Không phải ta yêu quí con hơn nó mà vì …

Nguyễn cắt ngang:

− Vì Triệu Phong thành đạt và … đàng hoàng hơn con, có phải nội định nói như thế không?

Bà Phú Tịnh nhìn anh chằm chặp:

− Đó là điều mà ta định nói với con.

Nguyễn trầm giọng:

− Con tự biết thân phận của mình, vì không … đàng hoàng nên con chưa muốn lấy vợ. Nội đừng bao giờ nhắc đến chuyện hôn nhân của con nữa.

Vẻ mặt bà Phú Tịnh cương quyết:

− Lần này thì nội không nhượng bộ con nữa rồi. Nội đã tìm ra được người con gái có thể đem đến hạnh phúc cho con. Một người con gái đoan trang hiền thục vừa hết sức yêu con, vừa làm vui lòng nội.

Nguyễn cười cười:

− Có phải nội định nhắc đến Đài Trang?

Bà Phú Tịnh giận dữ:

− Con đừng chọc giận ta bằng cách nhắc đến con nhỏ lấc cấc tóc nhuộm vàng ấy. Thật không có gì đáng ghét bằng mấy con nhỏ thích nhuộm tóc vàng, tóc đỏ.

Nguyễn đùa:

− Con sẽ bảo Đài Trang nhuộm tóc nâu.

Bà Phú Tịnh nghiêm mặt:

− Trà My là mộ con bé có giáo dục. Không chỉ xinh đẹp, nó còn đoan trang thùy mị. Ta biết là nó rất yêu con. Trong những bạn gái của con từ trước đến nay, ta chưa thấy ai vừa ý ta như Trà My. Vì thế ta định tổ chức lễ cưới cho con và Trà My ngay trong năm nay.

Nguyễn tỉnh bơ:

− Trà My đâu có yêu con.

Lừ mắt nhìn anh, bà Phú Tịnh khàn giọng:

− Sao con khônh nghiêm túc chút nào mỗi lúc ta bàn đến chuyện hôn nhân của con. Ta đã dò ý tứ của Trà My. Nó không phản đối khi ta đề cập đến chuyện trăm năm của nó và con.

Nguyễn bật cười:

− Nội thật kỳ lạ. Con không đưa ra lời cầu hôn thế mà nội thay con làm chuyện ấy. Nếu con bảo rằng, con không thể cưới Trà My thì nội nghĩ sao?

Vẻ mặt giận dữ, bà Phú Tịnh quát:

− Con còn mong tìm một đứa con gái nào hơn Trà My nữa chứ. Ta nói cho con biết, ngoài Trà My ta không chấp nhận bất cứ một đứa con gái nào làm cháu dâu của ta đâu. Ta mệt mỏi với con lắm rồi.

Nguyễn cau có:

− Con cũng mỏi mệt với những sắp xếp lo toan của nội. Nội cứ mặc kệ con, xem như con là một thằng cháu hoang đàng không đáng để nôi lưu tâm.

Bà Phú Tịnh tuyên bố:

− Ta đã có quyết định riêng của ta. Dù con có muốn hay không, đám cưới của con và Trà My vẫn được tiến hành vào năm nay …

@@@

Thật vất vả, Hạ Quỳnh mới không bị … mất dấu của Nguyễn. Vừa nhận được lệnh của bà giám dốc, cô vội phóng chiếc Chaly như gió chạy theo Nguyễn. Nguyễn thật …ác. Anh xả hết tốc độ của chiếc mô tô làm cô cũng tăng ga chạy như điên. May mà không phải cô mà Nguyễn lại bị đèn đỏ cầm chân mấy lượt nên cuối cùng chiếc xe … thổ tả của cô mới bắt kịp được anh.

Chỉ có điều mà Hạ Quynh không ngờ đến, nơi dừng chân của Nguyễn là một nghĩa trang nằm ở ngoại vi thành phố.

Nguyễn mua một bó huệ trắng ở cổng nghĩa trang. Vẻ mặt buồn buồn của anh khiến Hạ Quỳnh chợt cảm thấy ái ngại. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh trong tâm trạng như thế này.Thường thì anh chàng mày rậm này ngang tàng hết biết, bất cần đời và có một chút kiêu ngạo. Có đâu vẻ mặt đầy tâm trạng như thế này

Không muốn lạc mất Nguyễn và cũng không muốn Nguyễn phát hiện cô đang làm thám tử nghiệp dư từ một mệnh lệnh … phải khả thi, Hạ Quỳnh chọn một góc dương liễu để nấp.

Đặt bó huệ trắng lên mộ, Nguyễn thẫn thờ ngồi bệt xuống bậc cấp. Gương mặt anh chất chứa đau khổ.

Hạ Quỳnh la75ng người.Nguyễn đang trước mặt cô là một Nguyễn hoàn toàn khác. Vẻ buồn đau của anh chẳng hiểu làm sao lại làm cô cảm thấy mủi lòng. Cô cảm thấy … bớt bớt ghét anh một chút, nếu không muốn nói là có chút tội nghiệp.

Phải chăng khi không còn ai ở chung quanh, người ta dễ sống thật với lòng mình hơn.

Nguyễn còn ngồi đó thật lâu, gần như bất động. Anh chỉ ngẩng đầu lên khi nghe thấy một tiếng kêu nho nhỏ nhưng đầy thảng thốt.

Bước vội đến gốc dương, Nguyễn chợt ngạc nhiên khi nhận ra Hạ Quỳnh đang ôm lấy chân.

Cô nói như khóc:

− Con rết …

Nguyễn quỳ xuống thảm cỏ, nâng lấy bàn chân đang sưng đỏ của cô. Giọng anh lo lắng:

− Cô sao thế? Tại sao cô lại có mặt ở đây?

− Hạ Quỳnh rên rỉ:

− - Đau quá … Tôi vừa bị một con rết rất lớn cắn …

− Nó đâu rồi?

− Nó chạy đâu mất tiêu rồi…

Nguyễn dỗ dành:

− Cô nín đi. Ngồi yên, tôi nặn máu độc ra. Nếu không, lát nữa sẽ còn nhức đau hơn nữa.

Hạ Quỳnh mở to mắt nhìn Nguyễn:

− Anh không ghét tôi sao?

Nguyễn nhún vai. Anh lẳng lặng đè chặt mấy ngón tay lên miệng vết thương. sau đó rút khăn tay trong túi quần ra, anh thấm nhẹ mấy giọt máu đen trên gót chân hồng.

Giọng anh dịu dàng:

− Cô sẽ không còn thấy đau nữa đâu.

Hạ Quỳnh chớp mi. Quệt những giọt nước mắt còn đọng trên hàng mi dài, cô khẽ hỏi:

− Anh khônh ghét tôi sao?

Nguyễn nhìn sâu vào đôi mắt nâu đen:

− Chuyện ghét hay không đâu có liên quan đến chuyện giúp cô đẩy nọc rết.

Hạ Quỳnh nhỏ nhẹ:

− Dù sao tôi cũng cám ơn anh. Nếu không có anh, tôi sẽ phát hoảng không biết phải làm gì.

Nguyễn trầm giọng:

− Cô có người thân o83 nghĩa trang này à?

Hạ Quỳnh ngắc ngứ:

− Ơ … không …

Nguyễn vô tình hỏi:

− Thế sao cô lại đến đây?

Không quen nói dối, Hạ Quỳnh lúng túng:

− Tôi … tôi …

Nguyễn nhíu mày nhìn cô thật lâu. chợt giọng anh lạ lẫm:

− Tôi hiểu rồi.

Hạ Quỳnh nói như khóc:

− Anh hiểu gì?

Nguyễn nhướng mày:

− Có phải nội tôi bảo cô theo dõi tôi không?

Hạ Quỳnh ngớ ngẩn:

− Sao anh biết?

Nguyễn cười nhạo:

− Tôi biết điều đó kể từ lúc gặp cô ngủ gục trong quán cà phê, hôm tôi đi với Trà My. Ban đầu tôi tưởng là chuyện tình cờ. Chỉ sau khi đem Trà My giới thiệu với nội tôi, tôi chưa kịp giới thiệu tên của Trà My mà nội tôi đã gọi được tên của cô ấy thì tôi đã hiểu …

Hạ Quỳnh đỏ mặt:

− Anh thông cảm đó, là mệnh lệnh.

Nguyễn trầm giọng:

− Cô có thể ra về rồi đó. Tôi không muốn nhìn thấy cô ở nơi đây chút nào.Thật lạ lùng, những giây phút riêng tư thiêng liêng nhất của tôi cũngbị xâm phạm …

Hạ Quỳnh giọng bối rối:

− Cái chân tôi …

Nguyễn lạnh lùng:

− Mặc kệ cô. Hãy biến ngay!

Trước ánh mắt giận dữ đến tóe lửa của anh, Hạ Quỳnh run rẩy đứng dậy. Cô đi như chạy trên thảm cỏ, quên cả xỏ dép.

Chợt cô la lên vì đau đớn. Hình như một chiếc gai nhọn nào đó đã đâm vào chân của cô thì phải.

Hạ Quỳnh khuỵu xuống đất. Cô chưa định thần lại thì ai đó đã ôm ngang thắt lưng của cô.

Nguyễn!

Hạ Quỳnh đấm mạnh vào vai anh:

− Buông tôi ra!

Khuôn mặt lầm lì, Nguyễn đặt cô ngồi trên thảm cỏ:

− Hãy ngồi yên. Nếu tôi đoán không lầm cô đã bị giẫm phải gai …

Hạ Quỳnh bướng bỉnh:

− mặc kệ tôi! Tôi không muốn thấy mặt anh nữa.

nguyễn nhướng mày:

− Thế cô tưởng là tôi muốn … chiêmngưỡng một con nhím đang xù lông nhọn lắm sao?

Hạ quýnh mím môi:

− Tôi là con nhím, là con vịt xấu xí … gì đó cũng mặc kệ tôi. tôi không liên quan đến anh.

Chăm chú nhìn bàn chân của cô, Nguyễn trầm giọng:

− Đừng bướng, hãy để tôi rút gai cho cô.

− Không!

Nguyễn dọa dẫm:

− Thế cô có thích bị cưa chân không?

Viễn cảnh hãi hùng ấy khiến Hạ Quỳnh sợ đến mức không dám phản ứng gì nữa khi Nguyễn tìm cách rút chiếc gai đang cắm sâu vào bàn chân cô. Thở hắt một cái thật mạnh, Hạ Quỳnh thấy chiều nay cô quá xui xẻo. Hết bị rết cắn lại bị gai đâm. Lại còn bị Nguyễn phát hiện cô đang … làm thám tử cho nội của anh.

Đưa chiếc gai cho cô xem, anh khẽ bảo:

− Cô nhìn thấy đấy, nếu không rút kịp nó sẽ cắm sâu và gây nhiễm trùng.

Cảm giác đau nhói vẫn còn ở nơi bị gai đâm, Hạ quỳnh rưng rưng nước mắt:

− Tôi biết anh ghét tôi … ngang bằng tôi ghét anh. Nhưng dù sao tôi cũng cảm ơn anh, cho dù việc tôi bị gai đâm là hoàn toàn do anh.

Nguyễn nhướng mày:

− Do tôi?

Hạ Quỳnh mím môi lại:

− Nếu anh không quát lên thế, tôi đã không cắm cổ chạy với đôi chân trần.

Nguyễn hơi cười. Đúng là một con nhím lý sự. Nóilên lời cảm ơn cũng một cách để mắng mỏ lý sự.

Anh hơi nheo mũi:

− Thế thì tôi không dám nhận lời cảm ơn của cô đâu. Hãy ngồi yên đó, tôi đi tìm dép cho cô.

Trở lại với đôi dép trong tay, chăm chú nhìn cô Ngyễn giọng quan tâm:

− Liệu cô có thể đi được không? Từ đây đến cổng nghĩa trang hơi xa đấy.

Hạ Quỳnh bướng bỉnh:

− Cám ơn. Tôi có thể tự thu xếp được.

Nguyễn hắng giọng:

− Hay là cô tựa vào tôi để đi. Cô có biết đi theo kiểu lò cò không?

Vẻ mặt của Nguyễn chân thành đến mức Hạ Quỳnh bối rối. Dù đó là một cách hay nhất cho tình cảnh của cô nhưng để tựa người vào aanh thì cô … thà chết còn hơn. Cô lí nhí:

− Không … Cám ơn …

Hoàng hôn xuống thấp. Khung cảnh vắng vẻ của nghĩa trang khiến Hạ Quỳnh chợt cảm thấy sợ hãi. Cô sợ ma nhất trên đời. Nếu Nguyễn bỏ cô ở lại một mình với cái chân đau, coi bộ cô xỉu mất.

Cô bặm môi:

− Tôi sẽ cố gắng đi một mình, miễn là anh chịu khó … đi chậm để chờ tôi.

Nguyễn đỡ Hạ Quỳnh đứng dậy. Khác với anh chàng Nguyễn cao ngạo, Nguyễn giờ đây có vẻ là một người đàn ông khác. Dịu dàng và đầy kiên nhẫn.

Hạ Quỳnh lê bước một cách khó nhọc. Chân cô đau nhức kinh khủng. Có lẽ không phải do gai đâm mà do nọc rết còn xót lại đang hành hạ cô.

Giọng Nguyễn vang lên:

− Cô đúng là một cô gái bướng bỉnh nhất mà tôi gặp. Cứ yên trí để tôi dìu đi, tôi không … lợi dụng cô đâu.

Rồi không để cô có đủ thời gian phản đối, Nguyễn choàng tay qua eo lưng cô. Chỉ một đoạn đường ngắn nhưng Hạ Quỳnh thấy dài như cả … trăm dặm và thời gian trôi qua tưởng chừng như đúng một thế kỷ. Ra đến chỗ gởi xe, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn lạnh nhạt bảo:

− Cô có thể lái xe được chứ? Nếu không, tôi đón xe cho cô.

Hạ Quỳnh vội đáp:

− Đi bộ mới khó chứ lái xe tôi có thể làm được, tôi sẽ lái xe thật chậm …

Không đợi cô nói thêm lời nào, Nguyễn quay ngoắt đi thẳng …

Buổi tối hôm đó, Hạ Quỳnh sốt cao. Chị bếp đi vào đi ra phòng cô đến mấy lần, phát hoảng lên khi thấy chân Hạ Quỳnh sưng vù.

Đôi môi khô ráp, Hạ Quỳnh cảm thấy khát nước kinh khủng. Chị bếp ghé sát mặt cô:

− Chị pha nước cho em nha …

− Dạ … nhiều nhiều nghe chị. Sao em khát quá chừng chừng …

Chị bếp pha cho cô một ly nước chanh đá. Uống cạn ly nườc mát lạnh, Hạ Quỳnh thấy tỉnh táo đôi chút. Cô hỏi như khóc:

− Liệu chân em có bị … cưa không?

Chị bếp la lên:

− Bậy nè cưng đừng nói gỡ! Có ai vì rết cắn mà phải cưa chân đâu.

Hạ Quỳnh chớp mi:

− Anh Nguyễn bảo thế.

Chị bếp cười hồn hậu:

− Hơi đâu mà nghe cậu Nguyễn em. Cậu dọa em đó.

Hạ Quỳnh chong mắt nhìn lên trần:

− Có lần đọc báo, em nhớ hình như người ta cũng nói như anh Nguyễn.

Chị bếp lùa tay vào tóc cô:

− Đó là tại người ta bị những loài rết độc địa, như rết châu Phi chẳng hạn. Còn con rết cắn Quỳnh nhỏ tí xíu, chỉ cần uống thuốc vài hôm là Quỳnh hết đau thôi.

Hạ Quỳnh chớp mi:

− Cũng tại em bày đặt theo dõi người khác nên … trời phạt em. Mai này em không ngu ngốc đi theo anh Nguyễn nữa đâu.

Chị bếp chùng giọng:

− Thế em có biết cậu Nguyễn viếng ai không?

Hạ Quỳnh quan tâm:

− Ai thế chị?

Chị bếp thở dài:

− Ba mẹ cậu Nguyễn.

Hạ Quỳnh khẽ cắn môi. Cô nhớ lại gương mặt đau khổ tột độ của Nguyễn, nhớ cả dáng ngồi bất động của anh trong nghĩa trang. Chợt một niềm thương cảm dâng lên trong cô. Cô cũng như anh, mồ côi cả cha lẫn mẹ.

Chị bếp tỉ tê:

− Chuyện cậu Nguyện bất cần đời ít nhiều cũng từ sự oán trách của bà nội.

Quên cả đau, Hạ Quỳnh nhổm người dậy:

− Chị nói sao?

Vẻ mặt căng thẳng của cô khiến chị bếp ngần ngại:

− Thôi chị không nói nữa đâu. Bà chủ biết được, coi bộ chị bị đuổi việc quá.

Hạ quỳnh kêu lên:

− Bộ chị không tin em sao?

− Tin chứ. Nhưng mấy việc hệ trọng riêng tư như thế, có lẽ chị không nên nói.

Hạ Quỳnh nài nỉ:

− Chị kể cho em nghe đi. Thà là chị không nói, chứ nói lấp lửng rồi bỏ ngang nghe ấm ức lắm.

Chị bếp phì cười:

− Cái con nhỏ này! Chuyễn của cậu Nguyễn thì đâu liên quan đến em, quan tâm chi cho mệt.

Hạ Quỳnh bướng bỉnh:

− Nhưng em vẫn cứ muốn nghe.

Chị bếp nguýt yêu:

− Chân đau, sốt li bì cả buổi tối. Vậy mà giờ tỉnh như sáo.

Hạ Quỳnh cười hiền:

− Nhờ mấy viên thuốc chị mua cho em đó.

Chị bếp nguýt yêu.

− Thuốc hay quá ha! Hay là vì sốt sắng muốn nghe chuyện cậu Nguyễn nên hết còn đau.

− Chị kể cho em nghe đi …

Chị bếp hạ thấp giọng:

− Hồi mẹ cậu Nguyễn còn sống, bà và nội của cậu không hợp nhau. Mẹ cậu Nguyễn là một người phụ nữ đôn hậu, xinh đẹp. Chỉ tiếc là xuất thân gia đình không thuộc hàng danh giá như bên chồng nên không được mẹ chồng yêu.

Ngừng một lát, chị bếp tiếp:

− Tai nạn xảy ra với ba mẹ cậu Nguyễn cách đây khoảng chục năm. Trước khi tai nạn xảy ra khoảng một tiếng đồng hồ, giữa bà nội và ba cậu Nguyễn có một cuộc cãi lộn rất căng thẳng. Sau đó, ba cậu Nguyễn đã uống khá nhiều rượu và rồi … chiếc xe hơi do ông cầm lái đã … lao xuống vực.

Hạ Quỳnh lạc giọng:

− Trên xe có cả …

− Mẹ cậu Nguyễn.

Chị bếp thở dài:

− Tai nạn thảm khốc ấy đã làm cậu Nguyễn thay đổi hẳn. Cậu Nguyễn vô cùng oán ghét bà nội, nhất là khi biết được lý do cuộc cãi cọ hôm ấy là do bà nội của cậu buộc ba cậu phải ly dị vợ.

Hạ Quỳnh chớp mi. Tội nghiệp Nguyễn. Giờ thì cô đã hiểu được tại sao vì sao anh mang gương mặt thống khổ như thế lúc đi vào nghĩa trang.

Chị bếp thì thầm:

− Mối quan hệ giữa hai bà cháu căng thẳng nhiều năm liền, giờ thì có đỡ chút chút nhưng nói chung là tự trong thâm tâm cậu Nguyễn vẫn oán bà nội, không tha thứ cho bà.

Hạ Quỳnh chùng giọng:

− Có lẽ bà chủ rất ân hận và đau khổ?

Chị bếp gật đầu:

− Bà chủ dành nhiều tình thương cho cậu Nguyễn như để chuộc lại phần nào lỗi lầm. Thế nhưng, như Quỳnh thấy đó giữa hai bà cháu là một khoảng cách quá lớn.

Hạ Quỳnh khẽ thở dài. Cô miên man nghĩ về Nguyễn. Những gì chị bếp vừa cho cô biết về anh đã giúp cô hiểu anh nhiều hơn. Mà có thực sự đã hiểu gì về anh chàng mày rậm kiêu ngạo bất cần đời kia chưa. Cô cũng không rõ nữa …

Những viên thuốc giảm đau cô vừa uống lúc nãy có lẽ có cả thuốc an thần. Hạ Quỳnh cảm thấy buồn ngủ ghê gớm. Hai mắt cô như ríu lại…

@@@

Vượt một chặng đường dài dễ chừng mười cây số theo chiếc mô tô phóng chạy như bay không phải là một việc dễ dàng, nhất là khi người ấy ngồi trên chiếc Chaly cũ mèm.

Mọi việc không chỉ như thế, bám theo Nguyễn như hình với bóng, Hạ Quỳnh còn phải đi qua một con đường đất đỏ đầy bùn, mấy lần suýt té chúi nhủi …

Đứng thật lâu trước cánh cửa bằng tônđóng im ỉm mà lúc nãy Nguyễn đi vào, Hạ Quỳnh nghiêng đầu ngó quanh. Một cơ ngơi khá rộng nhưng có vẻ tềnh toàng. Chung quanh khuôn viên được che chắn bằng những tấm tôn cũ rích.

Chưa hiểu Nguyễn vào đây làm gì, Hạ Quỳnh mừng quýnh khi có một người đàn ông trạc tứ tuần từ bên trong bước ra.

Cô nở nụ cười cầu tài:

− Chào bác..

− Có gì không cô Hai?

Hạ Quỳnh nhỏ nhẹ:

− Thưa, cho cháu hỏi đây là đâu ạ?

Người đàn ông rổn rảng:

− Đây là xã Hương An …

Chỉ tay vào cánh cửa cổng đang đóng im lìm, Hạ Quỳnh vội nói:

− Không cháu muốn hỏi là … là … ở trong này là … gì ạ?

Người đàn ông cười lớn:

− Cô không biết sao, đây là cơ sở sản xuất dầu gội đầu do cậu Nguyễn làm chủ.

− Ai làm chủ ạ?

− Cậu Nguyễn.

Vẻ mặt Hạ Quỳnh đầy kinh ngạc. Chưa bao giờ cô nghĩ là Nguyễn là một người đam mê công việc cả.

Người đàn ông tò mò:

− Cô muốn xin vào đây làm việc hả?

Hạ Quỳnh gật đại đầu:

− Dạ …

− Công việc không nhẹ nhàng đâu.

− Dạ, cháu biết …

Tặc lưỡi, người đàn ông phán:

− Nhưng lương bổng cũng đỡ lắm.

− Nhân công ở đây bao nhiêu người vậy bác?

− Khoảnh ba chục người. Công việc bộn bề, người ta đặt hành nhiều nhưng cậu Nguyễn kẹt vốn nên không thể mua thêm máy móc mở rộng sản xuất.

Hất hàm về phía cánh cổng, ngưởi đàn ông hồn hậu:

− Cô cứ mạnh dạn đi vào xin việc đi, cậu Nguyễn cũng hay giúp đỡ mọi người lắm.

Chào người đàn ông ấy, Hạ Quỳnh đi vào một quán nước gần cơ sở sản xuất của Nguyễn. Những điều cô vừa khám phá thật thú vị. Có lẽ bà giám đốc của cô sẽ ngạc nhiên không kém gì cô. Đúng là không thể tưởng tượng nổi Nguyễn lại có một cơ ngơi của riêng mình.

Đang nhằn nhằn cục nước đá nhỏ trong miệng, Hạ Quỳnh chợt nhìn thấy Nguyễn phóng chiếc mô tô đi ra cổng. Anh không nhìn thấy cô và có vẻ rất vội.

Hạ quỳnh hối hả thanh toán tiền. Thật không còn một cơ hội nào tuyệt vời hơn để khám phá những gì đang diễn ra trong cơ sở sản xuất của Nguyễn.

Đẩy cánh cửa cổng, Hạ quỳnh gặp một anh chàng to con dáng chừng như bảo vệ.

− Cô cần gặp ai?

Hạ Quỳnh tỉnh tỉnh:

− Tôi muốn gặp anh Nguyễn.

Anh chàng bảo vệ kêu lên:

− Tiếc thật, nếu cô đến sớm khoảng năm phút cô đã gặp anh Nguyễn.

− Không sao tôi sẽ đợi anh Nguyễn về.

Hạ Quỳnh tự giới thiệu:

− Tôi là em họ của anh Nguyễn. Nghe nói anh mở cơ sở sản xuất ở đây nên tôi ghé chơi xem thử anh làm ăn như thế nào.

Anh chàng bảo vệ sốt sắng:

− Cô ngồi chơi đợi anh Nguyễn về.

Hạ Quỳnh mỉm cười:

− Thế tôi có thể đi quanh cơ sở một vòng được không?

− Cô cứ tự nhiên.

Hạ Quỳnh vội rảo bước về dãy nhà thấp lè tè mà cô đoán là nơi sản xuất. mọi người đang tập trung làm việc hầu như không chú ý đến sự xuất hiện của cô.

Đa số đều làm thủ công. Giữa gian phòng rộng lớn là một chiếc máy đang chạy ầm ầm. Đã quen với những chiếc máy tối tân vận hành ở công ty nên Hạ Quỳnhnhận ra ngay đây là một chiếc máy cũ gần quá đát mà chỉ những người kẹt vốn mới sử dụng.

Một vòng dạo quanh cơ sở của anh, điều ấn tượng với Hạ Quỳnh là Nguyễn biết cách sắp xếp điều hành công việc. Chất lượng của dầu gộu thế nào cô không biết, nhưng mùi thơm của dầu gội tại cơ sở của anh có thể đánh bạt những chai dầu gội được sản xuất tại công ty của nội anh.

Đi ngang qua căn phòng tuềnh toàng đang khép hờ cửa, phía trên gắn một chiếc bảng nhỏ ghi hai chữ: “Văn phòng” Hạ Quỳnh nghiêng đầu ngó vào. Không có một bóng người. Đoán đây cũng là phòng làm việc của Nguyễn, cô liền bước vào.

Chợt thấy trên bàn có một tấm ảnh, Hạ Quỳnh không nén được tò mò. Cầm lên, cô reo lên khe khẽ khi nhận ra chân dung của Trà My.

− Ai cho phép cô vào đây?

Tiếng quát giận dữ của Nguyễn vang lên sau lưng.

Hạ quỳnh hết cả hồn. Quay đầu lại nhìn anh, cô bối rối:

− Tôi … tôi …

Nguyễn khẽ nheo mắt:

− Tại sao cô cứ thích sục sạo trong phòng của tôi? Trườc đây là phòng ngủ, bây giờ là phòng làm việc. hết trong quán cà phê, lại rình rập ở nghĩa trang. cô đang làm cái quái gì thế?

Hạ Quỳnh bối rối:

− Tôi xin lỗi …

Nguyễn cười gằn:

− Đơn giản như thế sao?

Hạ Quỳnh ngắc ngứ:

− Tôi biết là không nên làm thế nhưng … mệnh lệnh là mệnh lệnh …

Nguyễn nhướng mày:

− Tại sao cô không biết chống lại những mệnh lệnh điên rồ ấy?

Hạ Quỳnh khàn giọng:

− Tôi vẫn làm theo lệng của bà giám đốc, vì suy cho cùng, bà chỉ muốn làm những điều tốt lành cho anh.Tôi biết bà rất thương anh, muốn chăm lo cho anh.

Nguyễn phẫn nộ:

− Tôi muốn yên thân, cô nghe rõ chưa. tôi không cần ai quan tâm đến tôi cả. Nếu từ nay cô không chấm dứt chuyện lằng nhằng bám theo tôi thì đừng có trách.

Hạ Quỳnh nhỏ nhẹ:

− Tôixin lỗi anh … Tôi về …

Nguyễn cười nhạt:

− Khoan đã! Đâu có thể đơn giản xin lỗi rồi xong những lần xâm phạm vào những gì riêng tư của tôi. có lẽ tôi phải dạy cho cô một bài học để từ nay cô không bao giờ còn có can đảm làm theo những mệnh lệnh điên rồ của nội tôi nữa.

Hạ Quỳnh hốt hoảng:

− Anh định làm gì?

Cười nhạt, Nguyễn bất thần ôm lấy Hạ Quỳnh rồi hôn ngấu nghiến lên đôi môi cô.

Hạ Quỳnh hét lên:

− Buông tôi ra! Anh điên rồi.

Nguyễn bóp chặt lấy hai vai Hạ Quỳnh, anh gằn giọng:

− Đừng tưởng là tôi khoái hôn cô nên hành động như thế đấy nhé. Tôi cảnh cáo cho cô biết, nếu cô còn tiếp tục nghe theo lời của nội tôi để đi theo tôi thì tôi còn có những cách độc đáo hơn để trừng trị cô. Nhớ chưa?

Nói xong, anh đẩy mạnh Hạ Quỳnh làm cô suýt té chúi nhủi.

Hạ Quỳnh không biết bằng cách nào cô đã chạy ra khỏi phòng của Nguyễn và phóng xe ra khỏi cơ sở sản xuất của anh. Khóc như mưa, mấy lần cô loạng choạng xe suýt ngã trên đường …

Đón cô ở cổng, không phải là bác gác dan mà là … bà Phú Tịnh.

Hoảng hồn, Hạ Quỳnh đưa tay gạt nước mắt nhưng bà đã cao giọng hỏi:

− Có chuyện gì thế?

Hạ Quỳnh bối rối:

− Thưa, không …

Nhìn cô bằnh ánh mắt sắc sảo, bà Phú Tịnh phán:

− Cô định nói dối ta ư?

Quay mặt đi, Hạ Quỳnh nói nhanh:

− Cháu bị hạt bụi bay vào mắt …

Bà Phú Tịnh cười nhạo:

− Ta không phải là một đứa trẻ con … Hãy đem xe vào cất và gặp ta ngay.

Hạ Quỳnh líu ríu dựng chiếc Chaly ở góc vườn. Tâm trạng cô đang hoang mang buồn tủi hơn bao giờ hết. Cô oán hận Nguyễn. Nhưng cô cũng không hề có ý định nói cho bà giám đốc của cô về cơ sở sản xuất của anh cũng như những nụ hôn cưỡng đoạt của anh. Đó là một điều nhục nhã không dễ gì chia sẻ.

Để dọc hai tay lên đùi, bà Phú Tịnh cao giọng:

− Hãy nói đi. Vì sao cô khóc?

Hạ Quỳnh bối rối:

− Dạ …

− Lúc nãy, cô có đuổi theo kịp Nguyễn không?

Hạ Quỳnh lí nhí:

− Thưa, không …

Bà Phú Tịnh nghiêm mặt:

− Ta không tin là cô đuổi không kịp Nguyễn…

Hạ Quỳnh hít một hơi thật dài:

− Chiếc mô tô của anh Nguyễn hơn một trăm phân khối lận, đây không phải là lần đầu tiên cháu bị lạc mất anh Nguyễn.

Bà Phú Tịnh so vai:

− Có thể là như thế! Nhưng riêng chiều nay thì ta tin rằng những giọt nước mắt của cô ít nhiều liên quan đến Nguyễn.

Hạ Quỳnh khẽ lắc đầu:

− Thưa, không…

Bà Phú Tịnh đe doạ:

− Nếu cô cố tình giấu giếm ta một điều gì, ta sẽ cho cô nghỉ việc đấy.

Vẻ mặt cô buồn xo:

− Mong bà tin cháu, cháu không thể giấu bà một điều gì …

Bà Phú Tịnh cao mày:

− Có phải Nguyễn gây gổ với cô không?

Hạ Quỳnh cúi mặt:

− Thưa, không …

− Thế tại sao cô lại khóc?

Cô dí chân xuống sàn:

− Cháu … vừa từ nhà của chú thím cháu trở về. Cháu khóc vì… tủi thân…

Bà Phú Tịnh gật gù:

− Thì ra là vậy… Thôi, cô đi về phòng mình đi…

Hạ Quỳnh chớp mi:

− Cám ơn bà…

Đứng thật lâu trước gương, Hạ Quỳnh thẫn thờ ngắm nhìn mình. Ghêtởm những nụ hôn của Nguyễn, cô đã chà rửa không biết bao nhiêu lần lên đôi môi hồng. Oán hận nguyễn kinh khủng, càng nghĩ cô càng muốn rơi nước mắt.

Cứ ngỡ là nhửng nụ hôn đầu đời của cô sẽ là sự dâng tặng, không ngờ đó là sự cưỡng đoạt…

Khóc chán chê. Hạ Quỳnh ngủ thiếp đi lúc nào không biết…

− Quỳnh ơi…

Hạ Quỳnh dụi mắt:

− Ơ…

Chị bếp ghé sát mặt cô, giọng lo lắng:

− Sao Quỳng lại khóc?

Hạ Quỳnh chối biến:

− Đâu có …

Chị bếp nhăn mặt:

− Hai mắt sưng vù như thế, không khóc là gì?

Hạ Quỳng chống tay ngồi dậy mặt buồn so:

− Coi bộ em đi gặp bà giám đốc để xin đi ra khỏi nhà quá.

Chị bếp tròn mắt:

− Sao thế?

Hạ Quỳng thở dài:

− Như chị biết đó, theo lệnh bà giám đốc em phải đi theo Nguyễn mỗi lúc ông ấy rời khỏi nhà. Đó là một việc làm em không muốn chút nào.

Chị bếp an ủi:

− Việc làm ấy cũng đâu có gì sai đâu em. Chẳng qua bà chủ cũng muốn quản lý cậu Nguyễn cho chặt chẽ thôi.

Hạ Quỳng rầu rĩ:

− Em thấy đó là một việc làm hết sức kỳ cục.

− Chị không suy nghĩ giống em. Chị lại thấy đó là một việc làm cần thiết vì bà chủ thương yêu, lo lắng cho cậu Nguyễn.

Hạ Quỳnh mím môi:

− Một người con như anh Nguyễn thì cũng không đáng được ai quan tâm đến.

Chăm chú nhìn cô, chị bếp giọng quan tâm:

− Cậu Nguyễn lại gây gổ với em nữa hả?

Hạ Quỳnh ấm ức:

− Không …

− Thế tại sao em lại khóc?

− Chị đừng hỏi nữa.

− Sao lại không hỏi, có chuyện gì em nói cho chị nghe xem.

− Em không nói được.

− Em có xem chị là người thân thiết với em không? Nếu em không nói là chị giận đó.

Vẻ mặt Hạ Quỳnh khổ sở:

− Tốt hơn hết là đừng nhắc tới “ông” Nguyễn đó nữa.

Chị bếp ôm lấy vai cô, giọng tỉ tê:

− Có chuyện gì vậy Quỳnh?

Cô nguẩy đầu:

− Không …

− Nói đi Quỳnh, có phải cậu Nguyễn đánh Quỳnh không?

Ngẩng phắt đầu nhìn chị bếp, Hạ Quỳnh giọng kinh ngạc:

− Đánh em à? Chị nghĩ ra chuyện gì thế?

Chị bếp hạ thấp giọng:

− Bị theo dõi hoài, ai mà không tức.

Cô hết hiểu nổi chị bếp. Dù ghét Nguyễn kinh khủng nhưng cô không nghĩ là … hắn có thể đánh một người con gái. Cô thở hắt một cái thật mạnh:

− Thà anh ta đánh em còn hơn.

Chị bếp kêu lên:

− Trời ạ! Ai lại mong bị đánh bao giờ. Em sao vậy Quỳnh?

Hạ Quỳnh vùng vằng:

− Chị không hiểu gì hết trơn.

Chị bếp xuôi xị:

− Vì không biết nên chị mới hỏi em.

Cô rân rấn nước mắt:

− Chị phải đoán được chứ, đâu phải là một điều … dễ nói đâu. Suốt buổi chiều nay em đã khóc hết nước mắt … Em đau khổ lắm chị biết không, giá mà em có thể chết đi được.

Chị bếp tròn mắt:

− Làm sao chị đoán được là đã xảy ra chuyễn gì. Tự dưng em lại tuyệt vọnh như thế. Không lẽ …

Cúi mặt xuống đất, Hạ Quỳnh ngừng thở:

− Chị đoán ra chưa?

Chị bếp nắm lấy tay cô, giọng hốt hoảng:

− Chị đoán được rồi. Sao lại có thể kinh khủng vậy Quỳnh?

Cô thút thít:

− Em cũng không thể ngờ anh ta có thể làm việc đó.

Chị bếp giận dữ:

− Chị không thể nào tưởng tượng nổi. Cậu Nguyễn đã phá hỏng cuộc đời của em.

Hạ Quỳnh nín khóc. Dù oán Nguyễn kinh khủng nhưng cách nói gay gắt của chị bếp cũng khiến cô kinh ngạc.

Chị bếp tuyên bố:

− Chị sẽ kể hết mọi chuyện với bà chủ và yêu cầu cậu Nguyễn phải cưới em gấp.

Hạ Quỳnh kêu lên:

− Sao?

Chị bếp hùng hồn:

− Cưới. Nhất định bắt cậu Nguyễn phải cưới.

Hạ Quỳnh hốt hoảng:

− Trời đất!

Chị bếp tuôn một hơi:

− Cậu Nguyễn phá hoại đời con gái của em thì cậu Nguyễn phải cưới. Bà chủ tuy nghiêm khắc nhưng sống rất đạo đức. Cho dù cậu Nguyễn có chống đối đến cùng, bà chủ vẫn bắt cậu ấy cưới em.

Cô nói như khóc:

− Chị không hiểu gì cả.

Chị bếp vênh mặt:

− Có gì đâu mà không hiểu. Đâu phải người ta ỷ giàu rồi muốn làm gì cũng được.

Hạ Quỳnh nhăn nhó:

− Khổ ghê! Tất cả không phải như chị nói đâu, anh Nguyễn …

Chị bếp ghé sát mặt:

− Cậu Nguyễn có hứa cưới em hả?

Hết chịu đựng nổi, Hạ Quỳnh phán:

− Anh Nguyễn không … hại em như chị nói, em không hiểu sao chị có thể tưởng tượng như thế.

Chị bếp chưng hửng:

− Lúc nãy Quỳnh có … nói mà.

Vẻ mặt Hạ Quỳnh ngán ngẩm:

− Em không nói như vậy.

Chị bếp trố mắt:

− Nhưng hình như em có nói một điều gì tương tự như thế.

Hạ Quỳnh thở dài:

− Tại em chưa nói hết ý, chị đã làm một hơi khiến em không biết phải giải thích như thế nào.

Chị bếp thì thầm:

− Thế không phải cậu Nguyễn đã … hại đời em sao?

Hạ Quỳnh khẽ lắc đầu.

− Thế thì cậu Nguyễn đã làm gì em?

Hạ Quỳnh ấm ức:

− Anh ta đã … hôn em.

Chị bếp gặng hỏi:

− Sao nữa?

− Theo như lời của Nguyễn, anh ta thô bạo hôn em là cốt để trừng trị em về chuyện đã dám theo dõi anh ta.

Chị bếp nôn nóng:

− Còn gì nữa không, ngoài chuyện hôn?

Hạ Quỳnh xụ mặt:

− Không.

Chị bếp bật cười:

− Chỉ vậy thôi hả?

Hạ Quỳnh giận dỗi:

− Bộ chị còn mong xảy đến chuyện gì cho em nữa?

Chị bếp tủm tỉm cười:

− Đúng là tức thật nhưng đâu đến nỗi để em khóc nguyên cả một buổi chiều.

Giận chị bếp kinh khủng, Hạ Quỳnh quay mặt nhìn ra cửa so. Cô không hiểu tại sao trước một sự việc trầm trọng như thế, chị lại cho là … không có gì.

Vuốt nhẹ lưng cô, chị bếp dịu dàng nói:

− Giận chị hả cưng?

− …

− Bộ cưng nghĩ là chị không thương cưng sao?

− …

− Quay lại đây chị em mình nói chuyện đi.

Hạ Quỳnh ứa nước mắt:

− Em ghét chị lắm.

Chị bếp tỉ tê:

− Chị cũng tức giùm em mà.

Cô dằn dỗi:

− Thế sao chị bảo chuyện ấy không đáng khóc. Chị có biết là em phải rửa đến m?