Chương 2.
Sương đêm Cao nguyên lạnh buốt nhưng đâu buốt lạnh bằng tâm hồn mình.
Nhật Thanh cố kiềm chế sự nôn nóng trong lòng mình để không chạy quá tốc độ. Anh biết trời về khuya tuy đường vắng nhưng rất dễ xảy ra tai nạn.
Xe băng băng lao vút trên đường bỏ lại sau lưng những cánh đồng trà xanh.
Anh đã vượt qua hằng trăm cây số, qua bao đèo dốc đi vào đến cửa ngõ thành phố. Nắng ban mai ngập tràn cả đường phố, xôn xao từng hàng cây xanh hai bên đường.
Nhật Thanh đưa tay xem đồng hồ. Bảy giờ sáng, anh yên lòng với thời gian này. Anh có thể gặp được Thùy Dương. Anh chỉ có một câu muốn nói với cô thôi:
- Thùy Dương! Hãy đến với tình yêu của anh. Đừng rời xa anh, Thùy Dương ơi.
Con ngựa sắt của Nhật Thanh bỗng lảo đảo như muốn té. May cho Nhật Thanh, anh kịp thời bớt ga và thắng lại. Nhiều con mắt hoảng hốt còn nhìn anh, bởi suýt chút nữa anh đã gây ra tai nạn:
- Xe xẹp lốp rồi anh ơi.
Một người trên xe gắn máy nói với anh. Nhật Thanh gật đầu:
- Cám ơn anh!
Nhật Thanh bước xuống xe cúi xuống nhìn lốp xe sau. Anh thất vọng khi thấy nó bẹp dí xuống đường.
Nhật Thanh nhìn quanh với vẻ thất vọng:
- Không có điểm vá xe nào cả. Mình lỡ mất cơ hội rồi.
Một cậu bé bán vé số bước lại gần anh:
- Mua giùm cháu tờ vé số đi chú?
Nhật Thanh lắc đầu. Đứa bé cái nài nỉ:
- Chú ơi! Cháu chưa bán mở hàng, mua giùm cháu một tờ mở hàng lấy hên đi chú.
Nhật Thanh quạu quọ:
- Hên cái gì mà hên, xe của chú xẹp lốp. Chú không đến kịp giờ hẹn.
- Chú hẹn với người yêu hả?
Nhật Thanh đáp liều:
- Ừ!
Tưởng thế là xong, nào giờ cậu bé cứ theo nài nỉ:
- Chú mua giùm cháu tờ giấy số đi. Cháu kêu bạn cháu vá xe giùm cho chú.
- Thật hả?
Đôi mắt Nhật Thanh sáng lên:
- Cháu đâu dám gạt chú.
- Cháu kêu bạn cháu vá xe nhanh cho chú, chú sẽ mua hết vé số cho cháu.
- Thiệt hả chú? - Cậu bé mừng rỡ hỏi.
Nhật Thanh thúc giục:
- Cháu gọi bạn nhanh đi. Chú cần đi gấp!
- Dạ!
Cậu bé đưa tay lên miệng làm tu huýt thổi còi. Từ xa, một cậu bé cũng trạc tuổi cậu ôm thùng đồ nghề chạy lại.
Nhật Thanh nhìn dòng chữ trên chiếc thùng “vá xe lưu động”. Anh yên lòng dẫn chiếc xe mình lên lề đường cho cậu bé khạy lớp ra vá.
Tay nghề của cậu bé cũng khá thuần phục. Cậu nhanh chóng khạy vỏ lấy ruột xe ra mò mẫm:
- Có đinh chú ơi.
Nhật Thanh cũng từng được nghe cái nạn rải đinh trên đường của những phần tử xấu. Không ngờ hôm nay chính mình lại là nạn nhân.
- Cháu lấy ra vá gấp giùm chú.
- Dạ.
Sau khi xác định lỗ xì, cậu bé nhanh chóng chà xát rồi lấp miếng ép vào.
Một thoáng sau ruột xe được lắp vào bánh.
- Chết rồi!
Tiếng kêu của cậu bé làm thót tin Nhật Thanh:
- Chuyện gì nữa vậy cháu?
- Làm sao bơm bánh xe đây?
Nhật Thanh quýnh quáng:
- Bộ cháu không có ống bơm sao?
- Có! Nhưng chỉ để bơm xe đạp, đâu có bơm Honda. Đây là lần đầu cháu vá xe Honda đó.
- Bây giờ làm sao đây hả?
- Cháu có vòi bơm xe Honda, nhưng cháu đâu có bơm nổi.
- Cháu gắn vào đi, chú bơm cho.
Nhật Thanh cố lấy sức thụt thật nhanh chiếc ống bơm. Trời không phụ lòng người, cái bánh xe tuy không đủ độ cứng nhưng cũng có thể chạy được.
Nhật Thanh dúi vào tay cậu bé tờ hai mươi ngàn.
- Cám ơn chú!
Nhật Thanh lên xe đề máy định chạy cho nhanh thì anh nghe cậu bé kia gọi giật lại:
- Chú ơi!
Nhật Thanh nhíu mày hỏi:
- Gì vậy cháu?
- Lúc nãy chú hứa mua hết vé số cho cháu mà.
Tuy rất gấp nhưng Nhật Thanh không thể nuốt lời hứa với một đứa bé.
- Cháu còn bao nhiêu tờ?
- Dạ, bốn chục tờ.
- Bao nhiêu tiền?
- Dạ, hai trăm ngàn.
Nhật Thanh nhận xấp vé số rồi rút hai tờ giấy một trăm ra đưa cho cậu bé.
Cậu bé cầm tiền mừng rỡ cám ơn rối rít:
- Cám ơn chú!
Nhật Thanh gật đầu rồi định lên ga chạy thẳng, nhưng anh chưa kịp thực hiện ý định của mình thì đã có tiếng còi vang lên.
Hoét... hoét...
Nhật Thanh chưa kịp hiểu ra chuyện gì sẽ xảy ra thì hai đứa bé đã ôm đồ nghề chạy mất:
- Cảnh sát giao thông chú ơi!
Tiếng kêu của hai cậu bé như tiếng sét đánh trên đầu của Nhật Thanh.
Một chiếc mô tô đặc nhiệm đậu lại trước mặt anh. Một anh cảnh sát giao thông mặc cảnh phục mang quân hàm đại úy chào anh theo tư thế nhà binh.
Giọng anh nghe dõng dạc:
- Yêu cầu anh xuất trình giấy tờ xe và bằng lái.
Nhật Thanh chỉ còn biết thầm kêu “trời” chớ làm sao anh dám chống lệnh của người thi hành công vụ. Cũng may mắn cho anh, lúc nào anh cũng đem theo giấy tờ của mình.
- Đây, anh xem đi!
Người cảnh sát giao thông đối chiếu giấy tờ xe và bằng lái. Anh nhìn Nhật Thanh có vẻ thông cảm:
- Anh là người ở tỉnh lên thành phố hả?
- Dạ.
- Anh có biết anh vừa vi phạm điều luật gì không?
Bây giờ Nhật Thanh mới nhìn lên bảng cấm:
- Anh biết có bảng cấm gì không?
- Dạ biết! Bảng này cấm xe môtô hai bánh đi vào.
- Đã biết sao anh còn vi phạm.
Nhật Thanh phân minh:
- Lúc nãy tôi bị xẹp lốp xe, có mấy cậu bé đến vá giùm nên mới dắt lên đường này thôi.
- Anh có biết anh lại vi phạm thêm một điều nữa không?
Nhật Thanh nhìn cảnh sát giao thông chờ đợi. Anh đưa tay chỉ lên một bảng cấm nữa được đặt gần gốc cây “Cấm đậu xe”.
Nhật Thanh chỉ còn biết ký tên vào biên bản vi phạm luật lệ giao thông. Sau khi thu giữ giấy tờ và bằng lái, anh cảnh sát giao thông hướng dẫn:
- Anh hãy đến phòng cảnh sát giao thông thành phố nộp phạt theo quy định rồi nhận lại giấy tờ:
- Cám ơn anh!
- Anh có thể đi!
- Vâng!
- Nhớ đừng vi phạm nữa nhé.
- Tôi biết rồi!
Nhật Thanh nhìn đồng hồ. Anh ỉu xìu như một quả bóng xì hơi.
- Đã muộn rồi, đâu còn mong gì gặp lại Thùy Dương.
Dù biết thế nào, nhưng Nhật Thanh vẫn cho xe chạy về hướng sân bay. Anh thầm mong sẽ có một điều kỳ diệu nào đó xảy ra. Thùy Dương sẽ còn ở lại sân bay thêm vài chục phút nữa.
Nghĩ thế, Nhật Thanh tăng tốc cho xe chạy nhanh về hướng phi trường Tân Sơn Nhất.
Trước mặt Nhật Thanh có một tai nạn giao thông vừa xảy ra. Anh như được cảnh báo không được chạy xe quá tốc độ, sẽ nguy hiểm càng cao.
Nhật Thanh thầm trách mình:
- Lúc trước mình cứ vô tâm không thèm để ý đến số điện thoại của Thùy Dương, để bây giờ muốn điện thoại cho cô cũng không được nữa.
Cánh cổng sân bay đã hiện ra trước mắt anh. Anh gởi xe vào bãi rồi chạy vào trong. Anh là một tay chạy maraton có hạng, và anh cũng thường xuyên chạy đua qua đèo qua dốc nên thể lực rất cao. Anh chạy vào trong không mấy khó khăn.
Anh chạy đến bên cửa dành cho khách xuất cảnh. Anh nhìn quanh mình mong sao thấy được Thùy Dương, nhưng Nhật Thanh hoàn toàn thất vọng.
Chung quanh anh là những gương mặt vô cùng xa lạ. Nhật Thanh cũng biết rằng mình đến quá muộn.
Nhật Thanh lao đến bên quầy xuất cảnh hỏi một nhân viên:
- Chị ơi! Chuyến bay đi Mỹ lúc tám giờ sáng nay đã khởi hành chưa hả chị?
- Tám giờ hai mươi phút. Máy bay đã cất cánh hai mươi phút rồi, anh ạ.
Nhật Thanh bỗng nghe cơ thể rã rời, bởi hành trình suốt một đêm và sự thất vọng. Thế là hết anh đã đến muộn thật rồi. Có lẽ là anh và Thùy Dương không duyên nợ nên định mệnh đã ngăn đường. Biết có thể làm sao để làm một chiếc cầu bắc qua bờ Đại tây dương mà nối một nhịp duyên.
- Tôi có thể giúp gì cho anh không?
Nhật Thanh lắc đầu. Anh thất thểu bước đi giữa dòng người đông đúc. Phi trường vẫn đông đảo kẻ đón người đưa. Có những giọt nước mắt sung sướng hạnh phúc. Nhưng cũng có lắm giọt nước mắt hờn tủi, đau buồn.
Nhật Thanh nhìn lên bầu trời cao lẩm bẩm:
- Thùy Dương ơi! Từ nay thôi đành mất nhau rồi. Em đã đi xa mãi vùng trời đất này. Bỏ lại mình anh phương này với nỗi nhớ mênh màng. Em hãy xa đi, xa mãi trong cuộc đời tôi.
Nhật Thanh cứ bước đi mãi, đi mãi giữa dòng người xô đẩy. Anh không biết mình sẽ về đâu trên con đường tình đầy trắc trở.
Đi mãi rồi Nhật Thanh cũng ngộ ra một điều:
- Phải trở về nơi mình đang sống. Ở đó còn có những điều chưa thực hiện, không có thể vì bất cứ lý do nào mà từ chối không về nơi đó được.
Nhật Thanh ra bãi lấy xe rồi chạy ra khỏi sân bay. Trước khi về lại Ban Mê, anh không quên ghé phòng cảnh sát giao thông thành phố thực hiện đúng quy định của luật pháp.
- Sai lầm này còn sửa chữa khắc phục được, còn lỗi lầm với Thùy Dương làm sao có thể chuộc lại bây giờ?
Nhật Thanh vượt con đường xe với bao băn khoăn, trăn trở riêng mình.
Nhấp ly cà phê đắng cho chiều về mênh mang.
Mắt em cười trong nắng nghe lòng chợt bâng khuâng.
Ly cà phê Ban Mê. Giọt mưa dài lê thê.
Cùng em trên lối về, ly cà phê Ban Mê...
Giọng hát nồng nàn, sâu lắng của một nam ca sĩ vang lên. Nhật Thanh đã chọn khúc nhạc này làm nhạc hiệu để quảng cáo trên mạng cho khu du lịch và sản phẩm của mình. Anh còn vào trang Web toàn cảnh du lịch và quảng cáo sản phẩm của mình cho khách nước ngoài truy cập. Qua đường dây này, anh đã giới thiệu được với mọi người trên thế giới một Tây Nguyên hùng vĩ giàu chất thơ.
Nhiều du khách đã đến với Tây Nguyên bằng con đường này.
Dù thành công, nhưng Nhật Thanh vẫn không vui. Anh cứ luôn trăn trở, day dứt mãi với tâm sự của mình. Nỗi nhớ Thùy Dương càng lúc càng dâng cao trong lòng.
- Nhật Thanh!
Nhật Thanh vẫn không quay đầu lại, anh hỏi:
- Diễm Quyên! Em mới đến à?
- Anh làm gì mà suy tư vậy?
- Anh dang suy nghĩ đến một người.
- Thùy Dương?
- Phải!
- Nhật Thanh! Anh nói những điều ấy mà không sợ em đau lòng hay sao?
- Xin lỗi em, nhưng đó là sự thật.
- Đã hơn một năm rồi, anh vẫn không thể quên Thùy Dương sao?
- Đã yêu nhau thì dù cách mấy phương, mấy trăm năm, người ta vẫn mãi nhớ về nhau.
- Còn em? Nhật Thanh! Em đã chờ đợi anh bấy thời gian rồi, anh không xúc động được hay sao?
- Diễm Quyên! Anh đã bảo với em nhiều lần rồi em đừng phí thời gian vì anh nữa. Em không nhận được ra rằng Chí Bảo...
Diễm Quyên nói như hét vào tai anh:
- Nhưng em không yêu Chí Bảo. Em không thể thay thế Chí Bảo vào vị trí của anh được.
- Diễm Quyên! Anh nghĩ là theo thời gian thì...
- Nếu thời gian có thể thay đổi được tình yêu, vậy thì em có quyền hy vọng theo thời gian anh sẽ yêu được em.
- Anh nghĩ là...
- Không thể phải không? Nếu anh đã biết là không thể thì anh đừng có ép em nữa.
- Anh chỉ muốn em được hạnh phúc.
- Vậy thì tại sao anh không yêu em đi? Chỉ có được anh yêu, em mới hạnh phúc mà thôi.
Nhật Thanh lắc đầu:
- Anh biết mình không thể đem hạnh phúc đến cho em. Anh không muốn mình trở thành một tội nhân hủy hoại cuộc đời em.
- Anh luôn tìm đủ mọi lý lẽ để rời xa em.
Diễm Quyên! Em hãy hiểu cho anh.
- Em hiểu cho anh, rồi ai sẽ hiểu cho em đây?
Nhật Thanh không biết trả lời thế nào với Diễm Quyên thì Chí Bảo đến:
Nhật Thanh! Phòng tiếp tân thông báo rằng sẽ có một đoàn khách nước ngoài đến tham quan khu du lịch của chúng ta đó.
Nhật Thanh mừng rỡ:
- Cám ơn anh! Anh ở đây nói chuyện với Diễm Quyên, để tôi ra điều hành các khâu đón tiếp nhé.
- Được! Anh cứ đi đi!
Nhật Thanh đi rồi, Chí Bảo quay sang Diễm Quyên hỏi:
- Diễm Quyên! Em vẫn khỏe chứ?
Diễm Quyên héo hắt:
- Em không khỏe. Em thật sự đau khổ, Chí Bảo ơi.
- Chí Bảo cũng xót xa:
- Diễm Quyên! Em hãy cố đè nén mọi đau thương để biến nó thành niềm tin và sức mạnh mà sống vui sống đẹp.
- Em cũng muốn thế, nhưng em không thể đè nén được một tình yêu bùng cháy trong lòng mình.
- Cái vốn của nó đã không có nền tảng vững chắc, thì làm sao em có thể xây dựng nó thành một lâu đài.
- Chí Bảo! Không lẽ em hoàn toàn tuyệt vọng sao? Không em không cam tâm. Em không cam tâm chịu thất bại đâu.
Diễm Quyên vụt bỏ chạy. Chí Bảo không đuổi theo, anh biết dù mình có an ủi Diễm Quyên bằng tất cả tình yêu của mình, cô vẫn không xao động. Hãy để cô sống với tình yêu mà bao năm đã ấp ủ.
Chí Bảo cay đắng với chính mình:
- Mình đã từng xây bao công trình từ một ngôi nhà nhỏ đến những biệt thự cao cấp, nhưng cho đến bao giờ mình mới xây được cho mình một ngôi nhà hạnh phúc?
Đoàn khách du lịch muốn đi vào rừng dã ngoại. Nhật Thanh phải tổ chức chu đáo cho đoàn khách từ khâu lương thực đến việc đi tham quan trong rừng.
Ngọc Thúy lúng túng đến gần Nhật Thanh:
- Thưa giám đốc!
- Có chuyện gì vậy, Ngọc Thúy?
- Dạ, chuyện đoàn khách du lịch vừa mới đến.
- Chẳng phải chúng ta đã tổ chức chu đáo cho họ từ khâu tham quan đến ăn ở hay sao?
- Nhưng về phía họ có một yêu cầu.
- Yêu cầu gì? Chúng ta có bổn phận phải đáp ứng mọi yêu cầu của khách.
- Nhưng...
- Nhưng thế nào? Có vấn đề gì hả? Cô cứ nói đi, đừng có lúng ta lúng túng nữa.
- Họ yêu cầu phải đích thân giám đốc làm trưởng đoàn, họ mới yên tâm đi vào rừng.
Nhật Thanh nhíu mày hỏi lại:
- Có chuyện đó thật sao?
- Dạ.
- Được. Cô nói với họ là tôi nhất trí. Đối với những người làm kinh doanh như chúng ta, phương châm duy nhất vẫn là...
- Khách hàng là thượng đế:
Nhật Thanh mỉm cười:
- Cô hiểu thế là tốt rồi. Thôi, cô cứ lo chuyện của mình đi. Sáng mai, tôi sẽ có mặt sớm để phục vụ khách hàng.
- Chào giám đốc!
Ngọc Thúy đi rồi, Nhật Thanh lại quay về với tâm sự của riêng mình. Nhật Thanh chợt nghe nỗi cô đơn tràn ngập tâm hồn. Cái lạnh của đêm Cao nguyên đâu có lạnh bằng cái lạnh của trái tim mình. Anh khao khát muốn được nhìn thấy Thùy Dương. Không biết bây giờ nơi phương trời xa xôi ấy, Thùy Dương đang làm gì? Có phút giây nào Thùy Dương chạnh nhớ đến mình không?
Một năm qua Thùy Dương không hề gọi cho anh. Anh gọi qua ấy thì cô không trả lời chỉ để cho dì Thùy Trâm để tiếp chuyện. Lòng tự trọng bắt buộc anh phải cắt đứt, anh ép lòng mình không nghĩ đến Thùy Dương.
- Thùy Dương! Em có hiểu cho nỗi khổ đau oằn nặng lòng anh. Bởi tình yêu, càng muốn quên thì càng thêm nhớ.
Nhật Thanh nhìn ra núi đồi Cao nguyên đang chìm ngập dưới ánh trăng.
Hương thơm của những bông hoa trà theo gió xông vào tận mũi. Rừng núi vẫn xanh một màu, vẫn sừng sững với đất trời, nhưng Thùy Dương vẫn biền biệt, vời xa.
- Thùy Dương! Bao giờ em mới quay lại núi rừng cho anh được một lần tạ tội. Thùy Dương! Thùy Dương ơi...
Anh gọi tên cô trong mênh mang nỗi nhớ.
Nhật Thanh hướng dẫn đoàn khách đi vào rừng. Anh cẩn thận dặn dò mọi người phải đi từng đoàn, phát tín hiệu báo tin khi bị lạc.
- Mọi người không được tùy tiện hái trái và hoa rừng. Bởi vì mọi người không thể phân biệt được loại nào có độc, loại nào không độc?
- Chúng tôi hiểu mà.
- Tốt! Chúng ta khởi hành ngay.
Lực lượng hướng dẫn viên của Nhật Thanh cũng dày dạn kinh nghiệm trong việc đưa đón khách. Ai vào nhiệm vụ đó. Mọi người, ai cũng được giải thích mọi thắc mắc, hoặc muốn tìm hiểu thêm điều gì.
Nhật Thanh dẫn đoàn khách băng qua khu rừng nhỏ, đến bên bờ cong cong của sườn núi. Cây cầu dây nối liền giữa sườn núi và rừng trúc vàng hiện ra trước mặt, ai cũng trầm trồ:
- Thiên nhiên thật đẹp, thật lãng mạn, hữu tình!
Nhật Thanh bồi hồi nhìn cảnh cũ nhớ người xưa. Thùy Dương đã mãi biền biệt vắng xa, và mãi mãi anh vẫn là một khách lữ hành trông vời xa tìm mãi một con tàu.
Nhật Thanh bỗng nhìn thấy cái giá vẽ nằm chơ vơ bên con suối. Anh đến bên giá vẽ, xót xa với tâm sự của mình.
- Giá vẽ ơi! Mi cũng như ta, bơ vơ cô độc vì bị bỏ rơi nơi núi rừng hoang vắng. Người ta đã đi xa, bỏ ta cùng mi chơ vơ với nỗi nhớ khôn cùng.
- Anh giám đốc ơi! Anh nghĩ gì mà đứng suy tư bên cái giá vẽ vậy?
Một giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên cắt ngang dòng hồi ức của Nhật Thanh. Nhận ra cô gái trong đoàn khách, anh mỉm cười:
- Đâu có! Tôi chỉ đứng ngắm cảnh vật mà thôi.
- Anh giám đốc đã dối mình rồi.
- Cô cứ gọi tôi là Nhật Thanh đi. Cứ giám đốc, giám đốc hoài, xem như xa lạ quá.
Xa xa, một cô gái đội chiếc mũ rộng vành đang hướng theo cuộc đối thoại của hai người:
- Vâng! Nếu anh cho phép Tử Phương được xem anh là bạn thì vui biết mấy.
- Cám ơn cô!
Giọng Tử Phương nũng nịu:
- Sao lại cô? Phải gọi là Tử Phương chứ!
- Tử Phương!
Tử Phương cười trong veo:
- Có thế chứ! Như thế mới thật sự cởi mở chứ.
- Sao Tử Phương không cùng đi với đoàn vào rừng trúc? Trong đó có rất nhiều loài hoa, dị thảo. Tử Phương sẽ có dịp tìm hiểu nhiều hơn.
- Anh đưa Tử Phương đi.
Nhật Thanh thoáng ngại ngần, Tử Phương tấn công:
- Em nghe phương châm của anh là...
- Khách hàng là thượng đế hả?
- Đúng! Nếu anh không đáp ứng nhu cầu của khách hàng thì...
- Sai lệch mục tiêu kinh doanh phải không?
- Anh đúng là dân kinh tế.
Nhật Thanh ngạc nhiên:
- Sao Tử Phương biết?
Tử Phương biết mình nói hố nên đưa tay chặn miệng:
- Chỉ cần động não một chút là biết ngay thôi. Nếu anh không có đầu óc của dân kinh tế, anh đâu dám mạo hiểm đầu tư vào công trình này. Lỡ như...
- Trong mọi phương án kinh doanh chúng tôi đều dự trù sự thất bại.
- Nhưng anh đã thành công, bởi anh là một nhà kinh doanh giàu kinh nghiệm nắm bắt được xu hướng của thị trường.
- Cám ơn Tử Phương đã quá đề cao.
Không muốn kéo dài thêm câu chuyện, Nhật Thanh chìa tay mời:
- Chúng ta vào rừng cùng mọi người đi.
- Vâng, chúng ta đi!
Nhật Thanh sánh vai cùng Tử Phương bước qua cầu vào rừng. Cô gái đội chiếc mũ rộng vành bước đến bên giá vẽ. Cô đưa tay sờ lấy giá vẽ với niềm thương cảm vô biên.
Cô gái giở chiếc nón xuống, mái tóc dài buông xuôi tỏa xuống bờ vai. Đôi mắt u buồn nhìn về rừng trúc. Nơi ấy đang có một người đang giữ lấy trái tim cô.
Thùy Dương! Cô gái ấy không ai khác chính là Thùy Dương. Nỗi nhớ thương nung nấu trong lòng đã thúc đẩy cô trở lại chốn núi rừng này, Thùy Dương đã vượt qua biên giới, bao biển sâu ghềnh thác để đến với anh.
Thùy Dương muốn thử thách anh. Cô ẩn theo đoàn khách du lịch về núi rừng này tìm anh. Cô muốn dành cho anh một sự ngạc nhiên. Nhưng lòng người mấy ai hiểu được.
- Có thể mình đã mất anh rồi.
Thùy Dương thở dài. Núi rừng này đã in sâu vào tâm não Thùy Dương một dấu ấn khó phai. Một đêm bị lạc trong rừng đã trở thành nỗi ám ảnh, giày vò tim óc cô... tất cả đã biến thành tình yêu sâu sắc trong trái tim cô rồi.
Thùy Dương lấy bức tranh trong ba lô ra. Cô sửa lại giá vẽ. Qua bao nhiêu nắng mưa bào mòn của thời gian, giá vẽ vẫn còn nguyên vẹn như tình yêu bền vững trong tâm hồn cô. Thùy Dương căng bức tranh lên giá vẽ. Cô muốn hoàn chỉnh bức tranh này.
- Núi rừng và con suối, rừng trúc và chiếc cầu, trời mây và nước... Tất cả đã hoàn chỉnh chỉ còn hình ảnh một con người thôi.
Thùy Dương dựa vào tình yêu của mình từ từ phác họa lên nét mặt Nhật Thanh.
Cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Tử Phương, Nhật Thanh quay trở lại chiếc cầu. Anh muốn mang giá vẽ về, xem như đó là kỷ niệm của Thùy Dương.
Anh bỗng sững sờ nhìn về bờ suối. Ai đó đã căng bức tranh lên giá vẽ và đang phác họa. Mái tóc dài buông trong gió lả lơi. Một dáng dấp quen thuộc, thân thương mà dẫu xa nghìn đời anh vẫn nhớ.
- Thùy Dương!
Nhật Thanh reo lên rồi chạy đến bên cô. Bốn mắt nhìn nhau trong ngỡ ngàng, thương tủi.
- Nhật Thanh!
- Thùy Dương! Đúng là em rồi? Em đã trở về với anh, phải không Thùy Dương?
- Nhật Thanh! Em đã trở về, bởi vì em biết rằng mình không thể sống thiếu anh được.
- Thùy Dương! Chúng ta không thể sống thiếu được nhau trong cõi đời này.
Nhật Thanh dang rộng đôi tay ôm chặt Thùy Dương vào lòng. Thùy Dương cũng không thể tự kiềm chế mình, cô gục đầu vào vai anh thổn thức:
- Nhật Thanh! Sau cái đêm bị thất lạc trong rừng, anh đã gói trọn thân em trên tay anh. Chỉ một giây phút ngắn ngủi từ rừng về bản thôi đã hình thành trong em nỗi nhớ. Nỗi nhớ ấy đã giày vò em, bắt buộc em phải quay về với anh.
- Sao em không nói chuyện với anh hả?
- Em không nói chuyện với anh, nhưng em vẫn hiểu anh qua lời kể của bác Nhật Quang.
- Và em đã hết giận anh phải không?
- Không, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Nhật Thanh vuốt mấy sợi tóc mai lòa xòa trên trán Thùy Dương:
- Không tha thứ cho anh thì em sẽ buồn giận mãi. Không vui đâu Thùy Dương à.
- Em không tha thứ cho anh để anh nhớ mãi lỗi lầm của mình không dám tái phạm. Nếu không, anh sẽ bỏ rơi em nữa.
Nhật Thanh siết chặt Thùy Dương vào lòng:
- Anh sẽ không bao giờ tái phạm. Anh không bao giờ để mất em, Thùy Dương.
Thùy Dương nép vào lòng anh, nghe hơi ấm tình yêu lan truyền trong cơ thể.
Nhiều ánh chớp bỗng léo sáng lên khiến cả hai giật mình rời nhau. Nhiều tiếng cười vang lên cùng câu giễu cợt:
- Hạnh phúc quá!
Nhật Thanh và Thùy Dương chưa kịp hiểu sự việc xảy ra thì đã nghe tiếng cười trong trẻo của Tử Phương:
- Vui vẻ quá hén! Chỉ tội cho bọn này rình mò mãi mới chớp được mấy “pô”.
ưng ý.
Thùy Dương thẹn thùng ửng hồng cả đôi má.
- Tử Phương! Bạn xấu lắm!
Tử Phương kêu lên:
- Mọi người xem, bây giờ cô nàng Thùy Dương được chuyện rồi nên quay sang phản lại bạn bè nè.
- Đâu có! Thùy Dương đâu có.
Nhóm bạn trẻ cũng reo:
- Tử Phương vu oan cho Thùy Dương rồi. Thùy Dương đâu phải như thế.
- Các bạn bênh vực Thùy Dương, ăn hiếp mình phải không?
Cả nhóm đồng thanh:
- Cũng đâu có.
- Các bạn có biết vì sao chúng ta tổ chức đoàn khách về Việ t Nam đến Tây Nguyên du lịch không?
- Vì Thùy Dương!
Mẫn Thanh nhanh nhảu. Tử Phương cười đắc ý:
- Đúng! Chúng ta đang sống bình yên, cô nàng bỗng bắt chúng ta truy cập trên mạng du lịch. Đúng ra mẫu quảng cáo về khu du lịch sinh thái Tây Nguyên cũng hấp dẫn, nhưng động lực duy nhất của chúng ta vẫn là Thùy Dương, đúng không?
Cả nhóm hò reo:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Vì Thùy Dương, chúng ta mới đến đây.
- Phải! Chúng ta vì Thùy Dương muốn giải tỏa tâm tình u uất của Thùy Dương nên ùa theo về đây. Nào ngờ khi đến nơi, đạt được mục đích, Thùy Dương lại quay sang bảo “Tử Phương xấu lắm, Tử Phương xấu lắm”. Các bạn nghĩ có tức không?
Mẫn Thanh trêu ghẹo:
- Tức gì đâu? Tử Phương xấu thật mà.
- Tử Phương xấu ở điểm nào?
- Thì xấu ở điểm thấy Nhật Thanh vừa hào hoa, lịch lãm lại thành đạt trên thương trường nên... nên...
Tử Phương phụng phịu:
- Đừng nghĩ xấu về Tử Phương nghe. Tử Phương chỉ thực hiện theo kế hoạch của Thùy Dương mà thôi.
Nhật Thanh tò mò hỏi:
- Tử Phương! Là kế hoạch gì vậy?
- Tiếp cận, mê hoặc giám đốc, nhưng...
- Nhưng thất bại phải không?
Mẫn Thanh cười to:
- Mình cũng đâu có mong thành công.
- Thôi đi! Ai xuất chiêu mà không mong chiến thắng.
Thùy Dương sợ cuộc chiến kéo dài sẽ làm Tử Phương tự ái. Cô can ngăn Mẫn Thanh:
- Mẫn Thanh! Đừng kích động Tử Phương nữa. Thật ra Tử Phương rất tốt với Thùy Dương, nhưng chỉ tại...
- Tại sao hả?
- Các bạn chụp lén mình với... với...
Cả nhóm bỗng cười ồ lên:
- Đã yêu mà còn mắc cỡ nữa.
Mẫn Thanh cười hì hì:
- Điều này thì Tử Phương tốt. Nếu không thì làm sao có được một pha hình ảnh cực kỳ như thế.
Tử Phương nghe Mẫn Thanh ngợi khen mà mát cả lòng:
- Đã có công, không được thưởng mà còn bị chỉ trích nặng nề nữa, nghĩ có tức không chứ?
Nhật Thanh xoa dịu:
- Đừng tức! Tối nay tôi sẽ đền bù cho mọi người một chầu ở khu du lịch. Và nhất là được uống trà và cà phê tối đa luôn.
Tử Phương giả vờ ỉu xìu:
- Như vậy là chết tôi rồi.
- Sao thế? Tử Phương cũng là cây uống trà và cà phê cừ khôi mà.
- Nhưng mà như thế, ai sẽ thức với tôi trong đêm Cao nguyên giá lạnh này?
Nhật Thanh tuyên bố:
- Đừng lo! Tối nay, tôi sẽ huy động toàn bộ lực lượng bạn bè ở thị trấn Ban Mê này phục vụ các bạn.
Cả nhóm hò reo:
- Hoan hô! Hoan hô giám đốc!
- Bây giờ chúng tôi về thôi. Nếu để trời tối thì gay go lắm.
Nhật Thanh cắt ngang sự cuồng nhiệt của mọi người. Nhớ lại lời kể của Thùy Dương về cái đêm bị lạc trong rừng, ai cũng lè lưỡi.
- Về thôi! Về sớm thôi!
Nhật Thanh thổi một hồi còi dài để thông báo cho các nhóm khác tập họp cùng về. Nhận được tín hiệu, cả đoàn lập tức tập họp lại.
Nhật Thanh hỏi các nhân viên của mình:
- Các bạn kiểm tra lại xem có nhóm của mình có đủ người không?
Các nhân viên quản lý từng nhóm báo cáo:
- Đã đầy đủ, thưa giám đốc!
- Tốt! Chúng ta cùng về nhé? Nhớ bảo đảm an toàn cho khách.
- Vâng!
Cả đoàn khách kéo nhau rời khỏi rừng về lại nơi xuất phát. Nhật Thanh mỉm cười hài lòng về sự thành công của chuyến đi này.
Nhật Thanh nắm chặt tay Thùy Dương:
- Anh không để lạc mất em trong rừng nữa đâu, Thùy Dương. Anh sẽ suốt đời nắm chặt tay em.
Thùy Dương sung sướng trong niềm hạnh phúc bất tận. Cô đi bên anh giữa núi rừng xanh thắm mà ngỡ mình đang đi giữa thiên đường hạnh phúc.
Màn ẩm thực do nhóm thợ gia chánh đảm nhiệm thành công. Mọi người ăn uống vui vẻ, bởi vì họ được giám đốc chiêu đãi nhiệt tình. Ăn ngon xong, họ sẽ thưởng thức hương vị độc đáo của ly cà phê Ban Mê.
Thực hiện đúng lời hứa của mình, Nhật Thanh mời hết bạn bè đến tiếp đãi nhóm bạn của Thùy Dương.
Bên ly cà phê dưới ánh đèn huyền ảo trong một phong cảnh hữu tình, khúc tình ca trỗi lên ru hồn người theo từng giọt đắng.
Từng giọt cà phê như từng nốt nhạc chơi vơi. Giọng Nhật Thanh êm ái:
- Thùy Dương! Hãy quên đi những phiền não của cuộc sống. Hãy tận hưởng từng ngụm cà phê như uống vào lòng những mật ngọt của tình yêu.
- Mỗi người trong chúng ta đều phải nếm đủ mọi hương vị đắng cay chua chát mới đúng nghĩa của một kiếp người.
- Thật ra trong cuộc sống, ta chỉ cần sống đúng nghĩa, đừng đánh mất chân giá trị của mình bất cứ hoàn cảnh nào.
- Dù được sống trong môi trường và nền giáo dục phương Tây, nhưng em luôn nghĩ rằng mình đã và đang mang trong người dòng máu đỏ da vàng, em muốn sống ở đây.
Đột nhiên, Thùy Dương nói tâm nguyện của mình:
- Em biết mẹ luôn muốn trở về quê cha đất tổ, nhưng mẹ lại sợ ảnh hưởng đến tương lai của em, nên mẹ cứ chần chừ.
- Anh rất hạnh phúc khi được sống bên em.
- Em còn có nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành. Mình chưa thể kết hôn được đâu, Nhật Thanh.
- Tại sao? Hay là em không yêu anh, Thùy Dương?
Thùy Dương nhìn thật lâu vào mặt Nhật Thanh:
- Nhật Thanh! Nếu em không yêu anh, em đâu cần phải lặn lội về đây tìm anh.
- Nhưng sao em lại lưỡng lự hả?
- Em có một tâm nguyện chưa thành.
- Anh có thể làm gì cho em?
- Anh sẵn sàng tự nguyện hả?
Nhật Thanh gật đầu:
- Dù có nhảy vô dầu sôi lửa bỗng, anh cũng không từ chối.
- Không ai bắt anh làm việc tổn hại đâu. Anh chỉ cần đi với em pha màu cho em là đủ.
- Ý em là...
- Em muốn thu tất cả những nét đẹp của rừng núi Tây Nguyên vào những bức họa của mình, sau đó...
- Sau đó thì sao?
- Mở cuộc triển lãm tranh mang chủ đề “Màu xanh Cao nguyên”.
Nhật Thanh vỗ tay:
- Hay lắm! Anh ủng hộ em!
Thùy Dương mỉm cười, nụ cười hạnh phúc:
- Vậy thì sáng mai, chúng ta bắt đầu thực hiện đi.
- Xin tuân lệnh bà xã!
Thùy Dương nhún vai:
- Chưa cưới được người ta mà gọi bà xã rồi. Có sớm lắm không đó?
- Anh tập gọi cho quen thôi mà. Từ nay, chúng ta cứ gọi nhau như thế nhé.
Thùy Dương nguýt yêu:
- Anh đừng có khôn quá nghe.
- Không! Anh sẽ mãi là một tên khờ trong mắt em.
- Một tên khờ quỷ quyệt phải không?
- Sao lại nói anh như thế. Anh phải phạt em mới được.
- Phạt em?
- Phải! Anh sẽ phạt em bằng một nụ hôn.
Thùy Dương lo sợ:
- Ở đây hả?
- Phải!
- Người ta sẽ cười mình đó.
- Không ai có thời gian để cười mình đâu. Em xem kìa! Mỗi người, ai cũng say mê với tâm sự riêng của mình. Chúng ta hãy sống, hãy yêu nhau như yêu Cao nguyên xanh mãi của chúng ta đi.
Thùy Dương bỗng thấy mình ấp áp giữa đêm Cao nguyên đầy sương lạnh.
Hương vị cà phê cùng vòng tay nồng ấm của người tình đã đưa hồn cô vào niềm hạnh phúc vô bờ.
Tử Phương nhìn người con trai đối diện với mình bằng nhiều thiện cảm.
Một dáng vấp khỏe mạnh, một vầng trán cương nghị, một đôi mắt sâu đen nằm dưới đôi lông mày rậm. Tất cầ những nét đẹp đó hội đủ một điều kiện cho Tử Phương hâm hộ.
- Anh rất Việt Nam.
Chí Bảo cười:
- Bởi vì tôi chính là người Việt Nam mà.
Tử Phương liến thoắng:
- Thế như tôi ở nước ngoài thì không thể là người Việt Nam sao?
- Tôi không có quyền phủ nhận điều đó.
- Anh đang sống độc thân à?
- Phải.
- Thế anh có người yêu chưa?
- Tử Phương hỏi điều đó để làm gì?
Tử Phương hơi thẹn nhưng cô chống chế:
- Tò mò!
Chí Bảo bật cười:
- Về điểm này thì tôi chịu thua. Bởi vì ai cũng có cả, và không ai có thể cưỡng lại sự tò mò của bản thân mình.
- Anh có vẻ rộng lượng quá. Vậy anh chắc không hẹp hòi mà không trả lời câu hỏi của tôi chứ?
- Cô đã bắt buộc, tôi chẳng thể dừng rồi.
- Vậy anh nói đi? Tôi chờ nghe nè.
- Tôi... tôi...
Thấy Chí Bảo ngập ngừng, Tử Phương động viên:
- Cố lên! Mạnh dạn lên! Trả lời nhanh đi! Có người yêu chưa?
- Có!
Tiếng “có” của Chí Bảo như một ly nước lạnh tát vào mặt Tử Phương. Cô hơi choáng váng rồi cũng lấy lại bình tĩnh. Giọng Chí Bảo ngập ngừng:
- Nhưng...
- Nhưng sao hả anh?
- Có mà vẫn như chưa.
Tử Phương Ngạc nhiên:
- Anh lẫn thẫn quá! Có là có, không là không! Đâu có thể là có mà vẫn như chưa hả?
- Có, có nghĩa là tôi có yêu một người, còn không là người ta chưa yêu tôi, cô nương ơi? Có gì đâu mà khó hiểu.
Tử Phương bật cười:
- Thì ra là thế! Yêu đơn phương à?
Chí Bảo không đáp, anh nâng ly cà phê lên hớp từng ngụm và nói như tâm sự với ly cà phê đắng.
- Hãy để quá khứ chìm vào trong quá khứ, đừng khơi dậy làm gì. Cũng giống như ly cà phê pha chế xong, nếu không uống được thì cũng đừng nên hâm nóng lại. Nó sẽ đắng lắm.
- Anh chắc rằng rất sành điệu về cà phê.
- Còn thua Nhật Thanh mấy bậc.
- Sánh làm sao với ông vua cà phê đó.
- Dù không sánh được với Nhật Thanh, nhưng tôi cũng có cái thú thưởng thức. Tôi không xem cà phê là một món giải khát đơn thuần, mà còn là một cả nghệ thuật sống.
- Khi ta uống được một ly cà phê ngon hảo hạng, ta sẽ cảm thấy cuộc sống đầy hương vị. Còn hớp phải một ly cà phê nhạt nhẽo, cuộc sống của chúng ta sẽ buồn chán lắm.
- Tử Phương cũng rất sành sỏi về nghệ thuật của món cà phê.
- Tò mò, tìm hiểu thôi. Trước khi về Việt Nam, tôi cũng đã cùng một số bạn bè trao đổi ý kiến, tranh luận rồi đồng tình nhiều điều về vấn đề này.
- Cô đã đúc kết được điều gì?
- “ĐỪng nhìn đời bằng ly độc dược, mà hãy nhìn đời bằng một ly cà phê tuyệt hảo”.
- Hay lắm! Chân lý đó không phải ai cũng đều được. Chỉ có những ai thoát được hỉ, nộ, ái, ố mới thông suốt mà thôi.
- Nếu con người ta có thể “luyện công” đến mức thượng thừa, thì con người mình cũng có thể giác ngộ được khi ép mình tinh luyện.
- Tử Phương cũng lạc quan quá!
- Ai bi quan với cuộc sống thì người đó tự hủy diệt ước mơ và tương lai của chính mình.
- Hôm nay được gặp Tử Phương, được làm bạn với Phương, quả là điều may mắn. Tôi đã ngộ ra được một điều.
- Điều gì? Anh có thể giải quyết cho sự tò mò của tôi, có được không?
- Được thôi! Đừng hủy hoại những ước mơ mà hãy nuôi dưỡng nó trong mọi hoàn cảnh.
Tử Phương chợt buồn. Cô ơ hờ hỏi:
- Với như anh thì tôi có thể nuôi dưỡng được ước mơ của mình sao?
Chí Bảo vẫn vô tình:
- Được! Ai trong mỗi người chúng ta đều có quyền giữ lấy ước mơ của mình mà.
- Anh nhìn kìa...
Tử Phương reo lên rồi đưa tay chỉ lên bầu trời. Chí Bảo cười:
- Cô cũng tin rằng khi sao rơi, ta có thể gởi theo nó một lời cầu nguyện sao?
- Phải! Tôi rất thường làm như thế.
- Vậy thì Tử Phương vừa cầu nguyện điều gì?
- Tôi cầu cho hạnh phúc đến với mọi người.
- Một lời cầu chúc thánh thiện!
- Không thánh thiện đâu, bởi vì trong đó có tôi mà.
Chí Bảo nhắm mắt:
- Cầu cho lời cầu nguyện của Tử Phương sẽ thành sự thật, để cả hai chúng ta đều hạnh phúc.
Tử Phương cũng nhắm mắt theo anh. Cô mong lời cầu nguyện của mình sẽ bay xa, bay cao để hạnh phúc sẽ đến được với con người.
Vừa tờ mờ sáng, Nhật Thanh đã vác giá vẽ xách luôn các lọ màu theo Thùy Dương lên núi. Thùy Dương tung tăng vừa đi vừa hát phía sau lưng anh:
“Con chim kơnia hay hót...”.
Nhật Thanh nhăn mặt:
- Thùy Dương ơi! Em đừng có hát nữa.
Thùy Dương ngạc nhiên:
- Sao thế? Em nghe các ca sĩ bảo là buổi sáng luyện thanh rất tốt mà.
Không dám phê bình giọng hát của Thùy Dương, Nhật Thanh tránh né:
- Anh không hiểu rành về môn nghệ thuật này, nhưng anh chỉ sợ em lấy hơi mà luyện đến đuối sức thì sức đâu mà leo lên núi.
Thùy Dương cười khì:
- Anh, quan tâm thiệt hả?
Nhật Thanh dừng lại đối diện Thùy Dương:
- Hỏi anh câu đó, không sợ anh buồn sao?
- Em thật lòng mà.
- Nếu đã thật lòng thì phải hiểu tấm chân tình của anh chứ? Sao lại...
Thùy Dương dẩu môi lên nũng nịu:
- Em xin lỗi!
Rồi cô kéo tay anh:
- Chúng ta đi nhanh lên kẻo không kịp đó.
- Em muốn vẽ gì mà bắt anh phải trèo lên núi lúc này hả?
- Em muốn thấy toàn cảnh Cao nguyên lúc bình minh. Mặt trời vừa nhô lên trên mặt đất, những tia nắng đầu tiên tràn ngập khắp bầu trời, những bông hoa trà trắng muốt, mịn màng nở rộ khắp đồi.
- Anh chịu thua ý tưởng của em luôn. Không biết trước khi triển lãm tranh, em còn nghĩ ra bao nhiêu chủ đề nũa?
- Tây Nguyên bao la, hùng vĩ, biết bao la nét đẹp mà chúng ta chưa nhìn thấy. Chẳng hạn như trên đồi trà và cà phê của anh, những cô gái thôn bản vận những chiếc váy nhiều màu sắc, lưng đeo những chiếc gùi truyền thống thoăn thoắt hái trà. Đó cũng là nét đẹp độc đáo của vùng cao. Và còn nhiều nhiều nữa...
- Em định không đi nữa sao mà đứng đó “thuyết pháp” hả?
Thùy Dương nhìn về phía trời Đông. Vâng hồng ửng đỏ những sáng mây. Cô hối hả:
- Sắp bình minh rồi. Nhanh lên anh!
Thùy Dương vừa đi vừa chạy khiến Nhật Thanh lo lắng:
- Thùy Dương! Coi chừng té đó!
Nhật Thanh cố mang cái giá vẽ chạy theo Thùy Dương. Anh cũng không muốn làm mất đi niềm hứng thú, say mê hội họa của cô.
Hai người đã lên đến đỉnh, Thùy Dương hối thúc:
- Nhật Thanh! Anh căng giá vẽ đi. Để em pha màu.
- Anh làm ngay!
Giá vẽ vừa căng xong thì ông mặt trời cũng nhô lên khỏi sáng mây. Toàn cảnh Cao nguyên rực rỡ dưới nắng vàng của ánh thái dương hiện ra. Thiên nhiên lộng lẫy như một bức tranh sơn thủy.
Nhật Thanh thầm công nhận ý tưởng của Thùy Dương thật tuyệt vời. Nghệ sĩ có khác người thường, tâm hồn và ý tưởng sáng tạo của họ thật độc đáo.
Thùy Dương không để lỡ cơ hội. Cô bắt tay vào việc ngay. Chiếc cọ trong tay cô như một chiếc đũa thần. Từng nét từng nét hiện lên trên khung vải. Toàn cảnh Cao nguyên được cô thu nhỏ vào khung vải không khác gì cảnh thật ngoài trời.
- Quả là thiên tài!
Nhật Thanh xuýt xoa khen ngợi:
- Không ngờ qua bàn tay thiên phú của em, tất cả cảnh vật. đã được em thu nhỏ lại một cách tài tình. Bái phục! Bái phục!
- Đừng có khen ngợi em quá như thế. Chẳng qua mỗi người một biệt tài thôi.
Khả năng đã có từ bẩm sinh rồi, không ai mà giống ai cả.
- Biết rằng thế, nhưng cũng phải cho anh tỏ chút lòng hâm mộ chứ.
Thùy Dương vừa tô vẽ màu sắc cho bức tranh vừa nói:
- Như vậy thì anh cũng bắt em phải tỏ lòng hâm mộ anh phải không?
- Anh đâu có tài năng gì mà bắt em hâm mộ hả?
- Sao lại không? Tuổi trẻ tài cao. Anh là một doanh nhân trẻ thành công trên lãnh vực kinh doanh, ý tưởng, sáng tạo còn tuyệt vời hơn. Khu du lịch sinh thái của Tây Nguyên đã xuyên qua lục địa đến với du khách trên thế giới. Thành công, đại thành công...
Nhật Thanh mỉm cười:
- Em thổi phồng quá vấn đề rồi Thùy Dương.
- Em nói thật mà!
- Chúng ta cứ hai người “mèo khen mèo dài đuôi” mãi, không khép lại làm trò cười cho thiên hạ đó.
Thùy Dương cũng cười theo anh:
- Anh nói nghe cũng phải. Vậy anh cũng đừng có khen em nữa, bởi vì dân gian có câu “thương ai thương cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng”.
- Vậy thôi! Mình nói chuyện của riêng nữa thôi, đừng nhắc đến chuyện bao đồng nữa.
- Chuyện riêng của mình là chuyện gì hả?
Nhật Thanh gãi tai mình:
- Thì chuyện anh nói hôm nọ đó.
- Là chuyện gì? Em quên mất rồi.
Nhật Thanh giận dỗi:
- Chuyện như thế mà em quên thì chứng tỏ em đâu có quan tâm đến anh.
Thùy Dương buông cọ xuống. Cô vừa ngắm thành quả của mình vừa vuốt ve Nhật Thanh:
- Đừng có trẻ con mà giận dỗi như thế, Nhật Thanh. Chúng ta còn nhiều chuyện phải làm. Nếu không thì sẽ không có cơ hội mở cuộc triển lãm tranh tại vùng cao này đâu.
Nhật Thanh chợt buồn:
- Sau cuộc triển lãm rồi em có còn ở lại Việt Nam không?
- Em phải về bên ấy, nếu không mẹ sẽ buồn lắm.
- Như vậy là chúng ta phải xa nhau nữa sao? Thùy Dương! Em có thể vì anh mà...
- Em hiểu lòng anh:
Nhưng...
Nhật Thanh hồi hộp:
- Nhưng sao hả Thùy Dương?
- Dù mẹ có ý về Việt Nam định cư, nhưng thủ tục vẫn còn dài dòng lắm.
Hiện tại thì chưa thể.
- Như vậy anh cũng còn hy vọng, có một chút niềm tin còn hơn là không có.
- Anh nói nghe sao tội nghiệp quá. Em nghĩ là...
Nhật Thanh đưa tay:
- Đừng nghĩ đến chuyện gì khác hơn cả. Hãy nghĩ chúng ta yêu nhau sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để đi đến bến bờ hạnh phúc.
- Nhật Thanh! Chúng ta hãy cùng nhau giữ lấy niềm tin, giữ cho nhau một tình yêu bền lâu, chung thủy.
- Thùy Dương! Anh luôn vững tin ở tình em.
- Nhật Thanh! Em cũng như anh, em tin ở tình yêu của chúng ta.
Nhật Thanh thúc giục:
- Nắng lên cao rồi. Chúng ta về thôi, Thùy Dương ơi!
- Tranh đã khô màu rồi. Chúng ta cùng về. Anh còn nhiều công việc nữa.
Chuyện ngoài cửa hàng còn một số vấn đề cần giải quyết nữa.
- Vấn đề gì vậy anh?
- Chỉ là phải kiểm tra theo dõi lượng thu mua để có đủ sản phẩm giao theo hợp đồng với dì Thùy Trâm.
- Theo em biết, lượng sản phẩm được tiêu thụ bên ấy rất nhiều. Mẹ em rất vui vì vừa có lợi nhuận kinh doanh, vừa có thể giúp cho cà phê và trà ở Việt Nam không bị mất giá.
- Nếu bất cứ người Việt Nam ở nước ngoài cũng đều có tấm lòng hướng về đồng bào về đất nước của mình như dì Thùy Trâm, thì lo gì, Việt Nam ta không bền vững về kinh tế và mọi mặt khác.
- Theo em biết, không chỉ riêng mẹ em mà tất cả kiều bào đều cùng có một tấầm lòng.
Đường lên núi đá dễ dàng vượt qua thì lúc xuống núi càng dễ dàng hơn. Cả hai cứ mải miết trò chuyện mà quên cả nắng trưa đổ xuống đầu.
Khu du lịch tưng bừng nhộn nhịp đón du khách khắp nơi về Tây Nguyên dự triển lãm. “Nét đẹp vùng cao” đến với cuộc triển lãm này du khách có cảm giác như mình đang sống như một dân cư giữa bản thôn miền núi.
Những căn nhà rông nguyên bản của người dân tộc được dựng lên. Các cô gái dân tộc đang ngồi với khung cửi dệt những tấm vải thổ cẩm mang những nét hoa văn độc đáo. Một phiên chợ náo nhiệt bán những sản phẩm miền núi đầy thú vị.
Nổi bật nhất là khu triển lãm tranh của Thùy Dương. Những bức tranh độc đáo mang tính nghệ thuật cao đã thu hút du khách tham quan.
- Bức tranh này thật đẹp, thật ấn tượng!
Cô gái ngắm bức tranh“Bình minh trên non cao” trầm trồ khen ngợi. Cô gái bên cạnh tranh cãi:
- Bức tranh này linh động hơn, nét họa điêu luyện hơn. Bồ nhìn xem nè! Một con đường cong cong bên sườn núi, một chiếc cầu bắc ngang dòng suối đi qua rừng trúc, và thú vị hơn một người đang nằm ngủ trưa giữa thiên nhiên gió mát.
Thật bình minh, thật thơ mộng!
- Nhưng bức tranh này sống động hơn. Toàn cảnh Tây Nguyên trong buổi sáng đẹp trời thật sống động bởi nét họa điêu luyện của bàn tay họa sĩ.
Nhật Thanh nhìn Thùy Dương hân hoan:
- Thùy Dương! Em thành công rồi. Tranh của em đã đi vào lòng người bởi tấm chân tình của em rồi đó.
- Nhật Thanh! Em đã nói rồi. Anh đừng có khen em hoài như thế. Chúng ta cứ tự tâng bốc nhau không khéo sẽ phát sinh lòng tự mãn đó.
- Anh quên! Nhưng mà không hiểu sao trong lòng anh cứ muốn khen em hoài khen mãi.
- Tại vì yêu quá đi thôi đó. Không hiểu sao?
Tử Phương len vào. Gương mặt cô dù mệt mỏi nhưng không kém phần rạng rỡ. Tội nghiệp cho Tử Phương, đoàn khách du lịch đã vể Mỹ nhưng cô tình nguyện ở lại với Thùy Dương. Cô muốn giúp Thùy Dương hoàn thành tâm nguyện của mình.
- Tử Phương! Bồ có mệt lắm không?
Tử Phương vừa vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán vừa đáp:
- Mệt nhưng vui lắm!
- Có phải vui là gì có anh Chí Bảo ở kề bên phải không?
Tử Phương đỏ mặt:
- Đâu có! Mình và anh ấy đâu có gì đâu.
- Không có gì sao mà đỏ bừng cả mặt thế?
- Tại... tại...
- Bồ đừng nói là tại vì trời nắng nghe. Đừng có quên bây giờ là ban đêm, trời hơi lạnh đó.
Nhật Thanh can ngăn:
- Thùy Dương! Em đừng có trêu chọc Tử Phương nữa, không khéo cô ấy bỏ về Mỹ thì em mất bạn đó.
Thùy Dương quýnh quáng:
- Không... Em không có ý đó đâu. Em chỉ muốn tạo một sự tốt đẹp cho cả hai thôi.
Tử Phương thở dài:
- Không phải những chuyện mình muốn là có thể đạt được. Vì thế mà ông trời bày ra cái chuyện nợ duyên, khiến xui cho duyên tình tan vỡ.
- Tử Phương! Mình hiểu tâm sự của bạn. Nhưng đời đâu có ai mà học được chữ ngờ. Có người được yêu nhưng lại không vuông tròn hạnh phúc, có kẻ chưa yêu thì chưa hẳn đã đau sầu.
- Thùy Dương đừng an ủi mình mà. Mình chịu đựng được mà.
Nhật Thanh động viên:
- Tử Phương! Em đừng buồn và nản lòng. Anh tin Chí Bảo là người rất chí tình chí nghĩa. Anh ấy sẽ hiểu được tấm chân tình của em thôi.
- Hiểu thì sao? Không hiểu thì sao? Chính vì anh ấy chí tình chí nghĩa, nên anh ấy không thể đáp lại tình em.
Nhật Thanh ngạc nhiên kêu lên:
- Tử Phương? Em nói thế có nghĩa là sao hả?
- Anh ấy đã yêu.
- Yêu ai hả?
- Yêu một người không hề yêu anh ấy.
Nhật Thanh càng ngạc nhiên hơn:
- Có chuyện đó nữa hay sao? Sao từ trước đến nay, anh không hề nghe Chí Bảo nói.
Rồi Nhật Thanh trách Chí Bảo:
- Anh này thiệt tệ! Chuyện như thế mà kín như bưng, không hề tâm sự với bạn bè gì cả. Biết đâu mình có thể giúp anh ấy điều gì.
- Anh không thể giúp được gì cho anh Chí Bảo cả:
- Hả? Tử Phương! Em nói sao? Em biết chuyện này à?
- Anh...
Tử Phương kịp đưa tay chặn miệng mình lại. Suýt chút nữa cô đã nói ra cái điều không nền nói trước mặt Thùy Dương. Không, hãy để cho Thùy Dương sống mãi trong niềm hạnh phúc của mình, đừng làm vẩn đục những ước mơ trong sáng, tươi đẹp của Thùy Dương.
- Anh sao hả?
Nhật Thanh thúc giục. Tử Phương cũng nhanh trí ứng phó:
- Anh không thể giúp gì cho anh ấy cả. Em chỉ nói thế thôi. Thôi, em chạy lại họp chợ à. ở đó vui lắm!
Tử Phương thoắt một cái đã biến mất. Nhật Thanh nhìn Thùy Dương lắc đầu:
- Tử Phương còn nhanh hơn con sóc rừng nữa.
- Tử Phương mà biết anh nói thế, nó sẽ không tha cho anh đâu.
Nhật Thanh giả vờ sợ hãi:
- Em đừng nói cho Tử Phương biết nghe:
- Anh sợ lắm! Anh sợ móng tay của đàn bà con gái lắm.
Thùy Dương bật cười khi thấy Nhật Thanh co rúm lại. Thấy Thùy Dương vui, Nhật Thanh cũng vui lây. Anh siết nhẹ bàn tay xinh của cô:
- Thùy Dương! Chúng ta sẽ mãi giữ lấy nụ cười hạnh phúc của hôm nay nhé.
Thùy Dương gật đầu. Ánh mắt cô gởi trao anh bao nhiêu ước hẹn. Nhật Thanh xúc động khôn cùng trước tâm tình của người yêu. Mặc cho bao du khách xoay quanh, anh cúi xuống hôn lên đôi mắt long lanh sóng nước tình nồng của người yêu.
- Thùy Dương! Anh sẽ mãi giữ chặt em trong tay mình. Anh sẽ mãi giữ tình yêu chúng ta như giữ mãi màu xanh Cao nguyên bất tận.
Thùy Dương cảm nhận tấm chân tình của anh. Cô nép chặt vào anh như muố cùng anh chia sẻ niềm khát vọng.
Xa xa, một ánh mắt bốc lửa oán hờn đang nhìn về phía hai người. Lòng cô dấy lên bao căm phẫn:
- Không! Các người không thể sống hạnh phúc trên nỗi đau khổ của ta. Diễm Quyên này không dễ dàng chịu thất bại. Không... Mình không thể mất Nhật Thanh được Thùy Dương nhất định phải về nơi cô ấy đến, Nhật Thanh phải là của mình, của riêng mình thôi.
Trong lòng Diễm Quyên hình thành một kế hoạch táo bạo. Cho hay yêu hận thật đáng sợ vô cùng.
Cuộc triển lãm “Nét đẹp Tây Nguyên” kết thúc. Thùy Dương nhận được nhiều lời khen ngợi và sự ủng hộ của nhiều người. Thành công là thế, nhưng cô rất buồn vì mình sắp rời Việt Nạm.
Nhật Thanh đang vui. Cô không muốn quyết định của mình làm ảnh hưởng đến anh. Nhưng cô vừa nhận được điện thoại của mẹ, nội dung cuộc trao đổi khiến cô băn khoăn lo lắng:
- Alô. Con Thùy Dương đây. Mẹ có khỏe không?
Giọng mẹ có vẻ là lạ:
- Mẹ thấy trong người hơi mệt.
Thùy Dương hoảng hốt:
- Mẹ! Mẹ có đến bác sĩ không?
- Có! Mẹ đã đi rồi.
- Thế bác sĩ bảo sao hả mẹ?
- Thì cũng như lần trước. Bác sĩ bảo mẹ vẫn bị suy tim như trước.
- Mẹ! Không phải là sau lần về Việt Nam mẹ đã khỏe lại rất nhiều, và hầu như không còn bệnh tật nữa mà.
- Có lẽ mẹ nhớ con và...
- Và thế nào? Mẹ nói đi! Con sẽ về ngay.
- Ba con...
- Ba con sao hả mẹ?
- Ông ấy muốn trở về với chúng ta.
Thùy Dương hét lên trong máy:
- Không. Ông ấy đã bỏ rơi chúng ta, mẹ không thể chấp nhận được. Con sẽ về ngay.
- Cô là Thùy Dương, một họa sĩ từ nước ngoài về đã thành công trong việc phác họa một Tây Nguyên hùng vĩ thơ mộng và giàu tiềm năng?
Một người đàn ông bước đến cắt ngang dòng hồi tưởng của Thùy Dương:
- Vâng! Chào ông! ông đây là...
- Một người rất đam mê hội họa và tôi rất ngưỡng mộ những bức họa của cô.
- Cám ơn ông! Nhưng tôi nghĩ chắc là ông đến đây không chỉ có thế. Ngoài lời khen ngợi, ông còn điều gì nữa cần đến tôi. Ông cứ đi thẳng vào vấn đề đi.
Người đàn ông gật gù:
- Cô quả là một người con gái thông minh, nhạy bén. Tôi thích sự thẳng thắn của cô.
- Ông có thể cho tôi biết ông là ai không? Tìm tôi có mục đích gì?
Người đàn ông tỏ ra sành sỏi trong giao tiếp. Ông khẽ nhếch môi cười:
- Xin lỗi vì đã làm phí thời giờ của cô. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Bá Thông.
Tôi là một Vệt kiều vừa từ Úc về. Tôi sắp trở về bên ấy. Tôi muốn có một bức tranh về nét đẹp Tây Nguyên để đem về bên đó. Cô có thể giúp tôi không?
- Thưa ông, xin lỗi ông, vì tranh của tôi không còn bức nào cả.
- Ô! Đáng tiếc quá! Nhưng tôi nghĩ cô có thể vẽ cho tôi một bức khác. Là một họa sĩ tôi nghĩ điều đó đối với cô không phải là khó khăn chứ.
- Thưa ông! Rất tiếc là tôi không thể đáp ứng theo yêu của ông được.
- Tại sào?
- Vì tôi cũng sắp về Mỹ rồi.
- Cô cũng là một Việt kiều à?
- Vâng! Tôi cũng mới về Việt Nam theo đoàn du lịch.
Người đàn ông tự xưng là Bá Thông có vẻ thất vọng não nề:
- Như vậy là tôi không hoàn thành tâm nguyện của một người rồi.
- Tâm nguyện của ai thưa ông?
- Vợ tôi!
- Vợ ông?
- Phải? Tuy ở nước ngoài, nhưng bà ầy luôn khát khao trở về Tây Nguyên yêu mến của mình.
- Sao bà ấy không cùng ông trở về?
- Bà ấy không đi được.
- Tại sao?
- Vì bà ấy sắp chết rồi.
Thùy Dương kinh hoàng:
- Sắp chết à?
Ông Thông cúi đầu đau khổ:
- Phải! Bà ấy sắp chết, nhưng bà ấy có một tâm nguyện là muốn về Việt Nam thăm lại Tây Nguyên. Vì sức khỏe không cho phép, nên bà ấy ước ao mình có được một bức tranh vẽ lại Tây Nguyên thơ mộng của bà.
- Ông có thể nhờ một họa sĩ khác vẽ cho ông.
Ông Thông lắc đầu: