Chương 1.
Có người sắp chết đuối! Có người sắp chết đuối!
Đông Hồ cho canô chạy chầm chậm trên mặt biển. Anh vừa điều khiển chiếc canô vừa thả hồn theo những ánh tà dương đang rải bạc lấp lánh trên mặt biển mênh mông.
Trời nước bao la xanh ngát một màu. Mặt biển phẳng lặng khiến cho con người ta một cảm giác bình yên.
Bỗng anh nghe có tiếng kêu cầu cứu.
Tác phong của một thủy thủ có nhiều kinh nghiệm trên biển thật linh hoạt.
Đông Hồ vòng canô lại. Trước mắt anh một dáng người đang chới với trên sóng biển. Không chần chừ anh dừng canô lại, ôm phao lao thẳng đến nơi người bị nạn.
Ôm chặt người bị nạn trong tay, Đông Hồ mới phát hiện:
- Thì ra là một cô gái.
Đông Hồ không có thời gian nghĩ ngợi gì thêm. Anh vội đưa nạn nhân lên canô. Lúc ấy đội cứu hộ của bãi tắm Mũi Nai cũng vừa ra đến. Họ cùng Đông Hồ đưa nạn nhân lên canô.
Một người trong đội nói với Đông Hồ:
- Cám ơn anh.
Đông Hồ nghiêm nghị:
- Tại sao các anh không cảnh báo để khách du lịch bơi ra khỏi vùng cấm của bãi tắm chứ?
- Xin lỗi! Chúng tôi đã quản lý không chặt chẽ.
- Thôi được rồi! Đây không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Chúng ta mau đưa nạn nhân vào bờ đi.
- Vâng!
Cô gái sau phút sợ hãi đã bình tĩnh trở lại. Nhận ra mình vừa thoát chết, cô lí nhí nói với Đông Hồ:
- Cám ơn anh!
Đôi mắt Đông Hồ nhìn cô thật sắc:
- Lần sau cô nhớ giữ đúng nội qui của bãi tắm. Cô biết việc làm của mình thật nguy hiểm hay không?
- Tôi biết! Và tôi không dám có lần sau đâu.
- Vậy thì tốt!
Đông Hồ nói xong, anh lên canô của mình chạy thẳng. Tai nạn vừa qua là một chuyện bình thường trên biển. Chuyện cứu người vừa rồi của anh, cũng là một chuyện bình thường.
Đông Hồ nhanh chóng quay về với tâm hồn lãng mạn của mình. Anh không thể lãng phí một buổi chiều thật đẹp trên biển. Anh lại thả hồn mình theo những sợi nắng cuối ngày dần tắt trong hoàng hôn. Mặt trời như một quả bóng tròn đỏ ối chìm dần xuống chân trời. Trời và nước hòa nhau tạo một sắc hồng đẹp như một bức tranh thủy mạc.
Đông Hồ nói như reo:
- Biển chiều thật đẹp!
- Tiểu Du! Con làm mẹ sợ quá!
Bà Tiểu Ngọc ôm lấy Tiểu Du giọng có vẻ sợ hãi:
- Tại sao khi không con lại giận dỗi bơi ra ngoài xa như vậy hả? Con có biết như thế nguy hiểm lắm hay không?
Tiểu Du rươm rướm nước mắt trả lời mẹ:
- Tại mẹ ép con.
Bà Tiểu Ngọc ngọt ngào:
- Tiểu Du! Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.
Tiểu Du ngúng nguẩy:
- Tốt cái gì mà tốt. Con chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học thôi. Con chưa có dịp đi làm để được học hỏi thêm gì cả. Chưa chi mẹ đã vội muốn con phải lấy chồng rồi. Mẹ sợ cái gì mà lại vội đẩy con ra khỏi gia đình chứ?
- Không phải thế đâu! Mẹ chỉ muốn con tìm hiểu Minh Khuê thôi. Mẹ thấy nó cũng là một con người rất tốt đó.
Tiểu Du lại phản kháng:
- Tốt! Tốt! Trước mặt mẹ ai cũng tốt cả. Chỉ có con gái mẹ là tồi tệ thôi.
Bà Tiểu Ngọc ra vẻ không hài lòng về câu nói của con gái:
- Tiểu Du! Tại sao con lại nói với mẹ như thế hả?
- Chứ không phải sao? Nếu con gái mẹ không xấu xa, tồi tệ thì việc gì mà mẹ phải vội vã đem gán ghép cấp tốc gả con cho người khác chứ?
- Tiểu Du! Con nói thế không nên đâu, lỡ như hai bác Minh Thuận và cả Minh Khuê nghe được thì...
- Thì sao chứ? Con cũng cần cho họ biết rõ quan điểm của con.
Bà Tiểu Ngọc bực bội:
- Tiểu Du! Con đừng có mà ngang bướng nữa. Mẹ phải giải thích thế nào thì con mới chịu hiểu hả?
- Con không cần hiểu gì cả. Con chỉ biết rằng mẹ một mực muốn tống khứ con đi mà thôi.
Biết không thể dùng lý lẽ cứng rắn với Tiểu Du, bà Tiểu Ngọc ngọt ngào:
- Tiểu Du! Con là con gái của mẹ mà. Tại sao mẹ lại phải làm như thế với chính con gái của mình chứ?
- Nếu vậy thì mẹ đừng nên ép con nữa. Con chịu từ Sài Gòn xuống đây là con đã hạ mình lắm rồi. Mẹ đừng làm mất thêm thể diện của con nữa.
- Tiểu Du! Tiểu Du...
Bà Tiểu Ngọc chưa kịp phản kháng câu nói của Tiểu Du thì Minh Khuê từ xa đã gọi vang vọng. Bà chỉ kịp dặn dò con gái:
- Ăn nói với người ta phải biết giữ lời đó!
- Con biết rồi!
Vừa chạy đến bên bà Tiểu Ngọc và Tiểu Du, Minh Khuê đã nở một nụ cười đầy thiện cảm:
- Bác và Tiểu Du ra đây lúc nào vậy? Sao không gọi con để cùng ra ngắm biển chiều với?
Câu hỏi của Minh Khuê khiến bà Tiểu Ngọc hơi bối rối. Nhưng bà Tiểu Ngọc cũng trấn tĩnh lại:
- Đột nhiên Tiểu Du nó muốn tắm biển. Thấy anh chị và cháu còn nghỉ nên bác không gọi.
Minh Khuê có vẻ tiếc rẻ:
- Cũng vì ngủ nướng một chút mà cháu làm mất đi một buổi chiều tuyệt vời trên biển.
- Không sao! Chúng tôi còn lưu lại đây một thời gian nữa. Cháu đừng buồn, mình vẫn còn nhiều cơ hội mà.
Minh Khuê chợt nhìn Tiểu Du. Anh nhìn thấy trong mắt cô có cái gì đó thật xa vắng.
- Tiểu Du!
Tiểu Du đang đứng nhìn mặt biển nhuộm một màu tím biếc mà nghĩ ngợi xa xôi. Tiếng gọi của Minh Khuê làm cô giật mình bối rối:
- Gì hả anh?
- Sao Tiểu Du có vẻ buồn bã quá vậy?
- Đâu có! Du đâu có buồn gì đâu!
Bà Tiểu Ngọc chống chế thay cho con gái:
- Từ nhỏ Tiểu Du ít khi xa nhà, chắc nó nhớ nhà thôi.
- Nếu biết thế cháu đã không dám đề nghị bác đưa Tiểu Du từ Sài Gòn xuống đây chơi.
Tiểu Du thấy Minh Khuê buồn, cô cũng nghe lòng mình xốn xang. Cố nở nụ cười vui:
- Đâu có! Được đi chơi Du rất thích, rất là vui. Nhất là lần đầu tiên được đến thăm vùng biển Hà Tiên này. Mình được dịp ngắm tận mắt một kỳ quan thiên nhiên của đất nước. Đối với Du đây là một cơ hội hiếm có, Du phải cám ơn anh đó.
Mắt Minh Khuê như có một ngọn lửa nhỏ:
- Du nói thật hả?
- Anh nhìn mặt Du giống như là một kẻ nói dối hay sao?
Minh Khuê cười hiền:
- Anh xin lỗi! Anh vụng về quá!
Thật ra thì Tiểu Du rất có cảm tình với Minh Khuê. Là một Việt kiều thành công trên thương trường của Hoa Kỳ, anh luôn khiêm tốn, hòa nhã không tự mãn với chính mình. Đó là những đức tính hiếm có ở những thanh niên thời đại.
Nhưng từ tình bạn tới tình yêu thì khoảng cách ấy vẫn còn xa lắm.
Bà Tiểu Ngọc đã lẳng lặng bỏ đi để cho cả hai được cởi mở niềm tâm sự.
- Sao Tiểu Du lặng thinh vậy? Bộ Tiểu Du không thích nói chuyện với anh hả?
- Du nghĩ anh nên làm một nhà tâm lý học hơn là một thương nhân.
- Tại sao?
- Tại vì như thế anh sẽ hiểu người khác hơn mà không cần phải hỏi lại.
Minh Khuê vụng về xoa hai bàn tay vào nhau:
- Xin lỗi! Anh lại vô ý nữa rồi!
- Anh cứ xin lỗi mãi. Anh không xem Tiểu Du là bạn hay sao?
- Được Tiểu Du xem là bạn thì đó là niềm hạnh phúc của anh.
- Vậy thì chúng ta hãy đối xử với nhau bằng tình cảm chân thật của mình.
Đừng khách sáo như thế nữa.
- Anh rất vui khi Tiểu Du cho anh một cơ hội.
- Cơ hội gì hả anh?
Đôi mắt Tiểu Du vụt tối. Minh Khuê cảm nhận điều đó đến đau lòng. Anh hỏi nhỏ:
- Tiểu Du! Em đã có người yêu chưa?
- Người yêu?
Câu hỏi của Minh Khuê làm Tiểu Du chợt nghĩ đến mình. Từ nhỏ Tiểu Du chỉ biết có học hành, vô tư, cô hồn nhiên vui sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, thầy cô, bạn bè. Cô chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ có người yêu. Cô trả lời Minh Khuê mà không cần suy nghĩ:
- Tôi cần gì mà phải có người yêu chứ?
Minh Khuê ngạc nhiên:
- Sao Du lại nghĩ thế?
- Vì tôi nghĩ mình không cần có tình yêu nam nữ.
Minh Khuê bỗng trở nên mạnh dạn hơn. Anh hùng hồn biện minh cho ý sống của mình:
- Tiểu Du! Em đừng có những ý nghĩ sai lệch như thế. Ai trong chúng ta cũng cần phải có tình yêu. Bởi vì tình yêu là cuộc sống, là nhịp đập của trái tim mình.
- Nhưng tình yêu đâu nhất thiết phải là tình yêu nam nữ?
- Đó là quy luật tự nhiên mà mỗi người, ai trong chúng ta đều không tránh khỏi.
- Nhưng Du không muốn thế. Du chỉ muốn sống trong tình yêu thương nhân loại mà thôi.
Giọng Minh Khuê se buồn:
- Mong rằng chúng ta sẽ hiểu nhau nhiều hơn. Bây giờ trời đã tối rồi. Mình về thôi Tiểu Du.
Tiểu Du lặng lẽ bước theo Minh Khuê quay về. Cô nhìn ra biển đêm xa mịt mùng. Có một cái gì đó gợi buồn bao vấn vương trong lòng cô.
Hình như biển đã đem đến và mang đi theo một sức sống vừa bừng dậy trong trái tim tưởng đã mãi ngủ yên của mình.
Đôi mắt đó vừa ấm nồng vừa sắc bén bỗng hiện lên làm xôn xao trái tim con gái.
Tiểu Du thầm công nhận biệt thự của ông bà Minh Huân được thiết kế xây dựng thật là hoàn mỹ. Phòng khách, phòng ngủ, phòng ăn thật tiện nghi, thoáng mát và khang trang...
Lên sân thượng, toàn cảnh Hà Tiên thật tuyệt vời hiện ra trước mắt.
Minh Khuê hướng dẫn và giải thích cho Tiểu Du từng thắng cảnh của Hà Tiên:
- Trước mắt là núi pháo đài nằm bên cửa biển thơ mộng tạo nên một thắng cảnh nổi tiếng trong Hà Tiên thập cảnh đó.
- Địa danh này là gì hả anh?
- Đây là nơi mà người đời gọi là Kim Dự Lan Đào.
- Còn bên phải chúng ta hả anh?
- Bên phải là vịnh Thái Lan bao la xanh mút chân trời. Em hãy nhìn những hòn đảo thấp thoáng xa xa trông như đàn cò trắng chấp chới những chiếc cánh nhỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tiểu Du xuýt xoa:
- Thiên nhiên thật hữu tình.
- Em nhìn cái vòng cung biêng biếc ngoài bờ biển kìa. Đó chính là bãi tắm Mũi Nai mà chiều hôm qua em ra tắm đó.
- Chiều hôm qua... bãi tắm Mũi Nai?
Tiểu Du lẩm bẩm. Hình ảnh của chiều hôm qua bỗng hiện lên trước mắt cô.
Vòng tay của người thanh niên lạ đó đã ôm gọn cả tấm thân mình. Tiểu Du bỗng thấy nao nao những điều không rõ rệt.
Minh Khuê không để ý đến thái độ thẫn thờ của Tiểu Du. Anh tiếp tục nói:
- Kia là núi Lãng, nơi lưu giữ đền thờ của dòng họ Mạc ẩn hiện trong rừng cây.
Tiểu Du nhìn theo hướng Minh Khuê chỉ. Cô cảm nhận được vẻ hùng vĩ, thiêng liêng của núi rừng sông nước quê hương anh.
- Bên trái là cầu nối lung linh sóng nước và núi Tô Châu xanh thẳm ngang trời.
Xoay người phía sau, Minh Khuê tiếp tục dẫn giải:
- Sau lưng chúng ta là Đông Hồ phẳng lặng in bóng trời mây. Và còn rất nhiều, rất nhiều những di tích trong nội ô, thị xã. Chúng ta còn rất nhiều thời gian, hy vọng anh sẽ đưa em đi thưởng ngoạn toàn cảnh nước non Hà Tiên này.
Tiểu Du ngạc nhiên nhìn anh:
- Anh giống như một người bản xứ đặc hiệu. Không thể nào tin được là anh đang sống ở hải ngoại.
- Tuy anh sống và làm ăn ở hải ngoại. Nhưng lúc nào anh vẫn là người Việt Nam chính thống, mang trong tim dòng máu đỏ, da vàng.
- Sao anh không về Việt Nam mà định cư để an ủi hai bác lúc tuổi đã xế chiều?
Minh Khuê nhún vai:
- Biết làm sao hơn, bởi công việc làm ăn mà. Đã nhiều lần anh muốn rước ba mẹ sang bên ấy. Nhưng ông bà lại nhất quyết không rời xa nơi quê cha đất tổ này.
- Hình như bất cứ người Việt Nam nào cũng thế. Ai cũng quyến luyến cũng muốn gắn chặt đời mình với quê hương, với nguồn cội của mình.
- Có lẽ cũng chính vì thế mà anh cảm thấy Tiểu Du không thích gần gũi với anh.
- Anh đừng nghĩ thế mà tạo thêm một khoảng cách xa giữa chúng ta, Nếu anh bảo giữa chúng ta phải có tình yêu thì nó quá vội vã. Nhất thời, Du không thể chấp nhận được. Còn tình bạn thì lúc nào chúng ta cũng đều có cả.
- Anh nghĩ rằng từ tình bạn tiến tới tình yêu không xa lắm.
Tiểu Du xa xôi:
- Phải! Tuy rằng nó không xa lắm, nó chỉ cách nhau có một bước chân thôi, nhưng có người suốt cả cuộc đời không thể nào bước đến.
- Tiểu Du! Chẳng lẽ anh không còn một chút hy vọng nào sao?
- Minh Khuê! Em không biết nói sao cho anh đừng buồn. Chuyện hôn nhân của chúng ta là chuyện gán ghép giữa hai gia đình. Còn giữa chúng ta thì mình đâu có tình yêu.
- Tiểu Du nói chỉ đúng có một phần thôi. Tình yêu không có trong lòng Tiểu Du thôi, chứ còn riêng anh nó đã có từ lâu. Hình ảnh của Tiểu Du đã khắc sâu trong tâm tưởng của anh rồi.
Tiểu Du bật cười:
- Trí tưởng tượng của anh quả thật là quá phong phú. Anh mới biết Du lần đầu thì làm sao anh đã có tình yêu từ lâu. Lại còn có chuyện khắc sâu hình bóng Du trong tâm tưởng nữa chứ?
- Du cho là anh khoác lác hay sao?
- Du không dám nghĩ thế. Nhưng sự thật là vậy, anh chỉ mới biết Du lần đầu mà.
Minh Khuê rút trong chiếc ví của mình ra một tấm ảnh đưa cho Tiểu Du:
- Du nhìn nè!
Tiểu Du kinh ngạc nhìn người trong ảnh. Một cô bé với hai chiếc bím tóc như hai cánh bướm đang đong đưa trên chiếc xích đu trong vườn. Tiểu Du kêu lên:
- Là Du sao?
Minh Khuê gật đầu:
- Phải! Hình ảnh của cô bé Tiểu Du ngây thơ hồn nhiên đã làm xao xuyến trái tim anh. Được gia đình hai bên chấp nhận anh nôn nóng về nước để được tiến hành thủ tục kết hôn vói em.
Tiểu Du hoảng hốt:
- Không! Không! Mình chưa thể đâu anh!
- Anh biết! Anh không có quyền gì mà ép buộc Tiểu Du. Nhưng Tiểu Du không thể không cho phép anh chờ đợi phải không?
- Đừng Minh Khuê! Anh đừng phí thời gian vì em nữa!
- Ngày nào Tiểu Du chưa có người yêu thì ngày đó anh còn có quyền hy vọng.
- Nhưng...
Minh Khuê cắt ngang câu nói của Tiểu Du:
- Chúng ta chưa có tình yêu. Chớ không phải là vĩnh viễn mình không có.
Tiểu Du! Em hãy cho anh một cơ hội đi Tiểu Du.
Tiểu Du không biết nói gì hơn đành phải lặng thinh. Cô có thể không yêu Minh Khuê nhưng cô không có lý do nào bắt buộc Minh Khuê đừng yêu mình.
Tiểu Du khẽ thở dài:
- Tất cả chỉ còn chờ theo duyên số mà thôi.
- Phải! Anh tin rằng chúng ta sẽ có duyên số.
Tiểu Du thẫn thờ nhìn ra ngoài mặt biển xa. Ánh mắt ấy lại hiện lên trong cô.
Cảm giác bâng khuâng xốn xang làm cô cứ thấy nao nao trong lòng. Ánh mắt ấy cứ nửa như dịu dàng, nửa nghiêm nghị hiện lên mãi trong cô.
Duyên số! Tất cả chỉ chờ nơi duyên số. Nếu giữa anh và cô có duyên số thì ắt sẽ gặp lại nhau thôi.
Tiểu Du cảm thấy yên lòng với ý nghĩ của mình. Cô không hiểu được tâm trạng của Minh Khuê, anh cảm thấy mình đang chơi vơi trên sóng nước. Anh muốn tìm thấy bến bờ của mình. Muốn thế anh phải bơi, phải ngụp lặn trong sóng nước để về đích.
Như một vận động viên trước khi ra trận. Anh tâm huyết với chính mình:
Nhất định, nhất định mình phải chiến thắng. Phải về đích thật sớm thật nhanh để giành lấy trái tim của người mình yêu. Hạnh phúc là phải đấu tranh, phải giành giật. Hạnh phúc không phải ngồi không để chờ ban tặng.
Minh Khuê và Tiểu Du cùng lặng thinh với những suy nghĩ của riêng mình.
Khó khăn lắm Tiểu Du mới trốn được khỏi vòng kiểm soát của mẹ, sự nhiệt tình của Minh Khuê để thưởng ngoạn một mình.
Không cần người dẫn đường, Tiểu Du lần đến một khoảng đất rộng. Chùa Tam Bảo hiện lên vàng rực rỡ trong nắng. Bồi hồi Tiểu Du bước qua cổng chùa trang nghiêm. Trước mắt cô một hồ sen bát ngát có tượng Phật Bà Quan Âm đang ngự. Gương mặt bà thật thánh thiện, đôi mắt dịu dàng tỏa sáng niềm tin.
Tiểu Du quỳ xuống bên chân Phật Bà lâm râm khấn nguyện:
Phật Bà cứu khổ cứu nạn xin hộ độ cho con vượt qua vạn lý tình trường.
Tiểu Du như cảm ứng được lời nguyền của mình đang vang đến tai đức phật.
Cô đứng lên đi ra phía sau hồ sen. Đức Phật Thích Ca ngồi quay mặt vào chùa, dưới cội bồ đề tán xòe cao rậm lá. Gương mặt tôn nghiêm thoát tục. Ngài đã bỏ lại sau lưng tất cả nhung lụa, vàng son, quyền uy tối cao để biến cả đời mình cho đạo hạnh. Thật khâm phục làm sao.
Đang chìm cõi hồn mình vào sự huyền vi của Phật đạo, cô bỗng nghe một giọng nói trong ấm vang lên:
- Hải Như! Em thấy thế nào? Ngôi chùa này có thanh nhàn, tao nhã không?
Giọng người con gái tươi vui:
- Mỗi nơi mỗi cảnh, mỗi nét đẹp. Chúng ta với con mắt của người phàm tục đâu có làm sao mà cảm nhận được.
Tiểu Du quay mặt lại. Đúng lúc ánh mắt của người con trai đó cũng nhìn thấy cô. Một thoáng sững sờ hiện lên trong mắt cả hai. Họ nhận ra nhau trong ngỡ ngàng:
- Là cô sao?
Tiểu Du sau một thoáng bối rối cũng điềm tĩnh:
- Không ngờ lại được gặp anh ở đây?
Hải Như nhìn cả hai ngạc nhiên:
- Hai người quen nhau hả?
- Không có!
Hải Như càng ngạc nhiên thêm:
- Đông Hồ! Anh nói cái gì mà kỳ lạ vậy? Rõ ràng là anh quen với cô ta sao lại bảo là không có hả?
Tiểu Du nghĩ thầm:
- Thì ra tên anh ta là Đông Hồ.
Đông Hồ nói như thanh minh:
- Thật ra là vậy mà. Anh không hề biết tên của cô ta nữa. Nói gì mà quen.
- Sao kỳ lạ vậy? Việc này là sao hả anh Đông Hồ?
Đông Hồ có vẻ bối rối, không biết giải thích ra sao. Tiểu Du nói thay anh:
- Thật ra là thế. Chúng tôi không hề quen nhau.
Hải Như thắc mắc:
- Nhưng sao cả hai lại biết nhau chứ?
- Có một lần tôi đi tắm ở bãi tắm Mũi Nai. Vô tình tôi bơi ra khỏi vùng cấm và bị sóng dập. Anh ấy đã cứu tôi thoát nạn.
Hải Như gật gù:
- Thì ra là thế.
Giọng cô có vẻ như vui mừng hơn. Hải Như nói trong sự thán phục bằng những lời ca tụng anh:
- Đông Hồ lúc nào cũng thế cả. Anh luôn vì mọi người mà không nề khó nhọc.
- Hình như cô hiểu rất nhiều về anh Đông Hồ thì phải.
Đôi mắt Hải Như sáng rực, Tiểu Du bỗng nghe trái tim mình đau nhói khi nhận ra tình yêu mà Hải Như đã dành cho Đông Hồ:
- Chúng tôi chơi với nhau từ thuở nhỏ mà.
- Thì ra hai người là thanh mai trúc mã.
Đông Hồ bối rối:
- Không! Không phải thế đâu!
Hải Như có vẻ giận dỗi:
- Thế chúng ta là gì của nhau hả?
- Thì mình là bạn từ thuở nhỏ, cùng chia sẻ những vui buồn của tuổi thơ.
Hải Như liếc xéo:
- Thế mà bảo không phải...
Tiểu Du cảm nhận được sự thừa thãi của mình. Cô nói nhỏ:
- Xin cám ơn anh đã cứu tôi.
- Không riêng gì tôi mà nếu như là ai cũng thế. Cô đừng bận tâm về chuyện đó nữa.
- Thi ân bất cầu báo, nhưng riêng tôi, người đã mang ơn thì không thể dễ dàng quên, nhưng bây giờ tôi không làm phiền hai người đi lễ chùa nữa. Xin chào anh, chào cô.
Đông Hồ cũng nói lời chia tay với người con gái mà chỉ có một lần quen biết.
- Xin chào!
Tiểu Du quay đi mà lòng bùi ngùi đau xót. Có một mũi gai nào vừa đâm thủng làm nhỏ máu trái tim cô. Nước mắt chực rơi xuống bờ mi mỏng.
- Cô gì ơi!
Tiểu Du vội vã đưa tay lau nước mắt rồi quay lại nhìn Đông Hồ. Cô trấn tĩnh mình:
- Có chuyện gì không anh?
- Tôi muốn biết tên cô?
- Tiểu Du!
- Có lẽ Tiểu Du không phải là người ở vùng này?
- Phải! Tôi từ Sài Gòn xuống đây nghỉ mát.
- Sài Gòn!
Tiếng Sài Gòn như đọng lại trong Đông Hồ một kỷ niệm khó quên. Tiểu Du hiểu lầm ý của Đông Hồ nên thanh minh:
- Sài Gòn bây giờ là thành phố Hồ Chí Minh đó anh.
- Tôi biết!
Đông Hồ bỗng trở nên lạnh lùng:
- Thôi! Cô về đi!
Nói xong, Đông Hồ quay đi mà không cần biết đến tâm trạng của Tiểu Du.
Nước mắt được tích trữ từ trong đôi mắt tủi hờn vụt tuôn ra, Tiểu Du tức tối:
“Đúng là Đông Hồ đã khinh mình quá đáng mà. Muốn nói chuyện với mình thì kêu lại. Còn không nói thì bỏ đi không cần lịch sự. Người gì mà... mà...”.
Mà sao? Tiểu Du cứ hỏi mãi mà không biết dùng từ gì để kết tội anh. Tiểu Du hờn tủi:
- Mình có là gì của người ta đâu mà đòi hỏi chứ? Mình chỉ là một kẻ được người ta thi ân cứu giúp thôi. Bổn phận của mình phải lo báo đáp chớ có quyền gì mà bắt buộc người ta đối xử tốt với mình.
- Tiểu Du! Tiểu Du!
Giọng Minh Khuê gọi cô từ xa. Tiểu Du gạt nước mắt. Cô không muốn cho Minh Khuê thấy sự yếu đuối của mình.
- Tiểu Du! Sao Tiểu Du lại đi một mình khiến cả nhà lo lắng vậy?
Tiểu Du như hối hận:
- Du xin lỗi!
Minh Khuê nhìn Tiểu Du lo lắng:
- Hình như Tiểu Du đang khóc phải không?
- Đâu có! Du đâu có khóc.
- Sao mắt Du đỏ hoe vậy?
- Chắc bụi bay vào mắt Du thôi.
- Tiểu Du! Du có điều gì giấu anh phải không?
- Không! Không! Du đâu có chuyện gì đâu. Anh đừng bận tâm lo lắng cho Du.
Giọng Minh Khuê se buồn:
- Nếu được lo lắng cho Du thì đó là niềm hạnh phúc của anh rồi.
- Du hiểu được tấm chân tình của anh nhưng.
Minh Khuê khoát tay:
- Anh hiểu! Du không cần phải nói nữa!
Tiểu Du muốn nói với Minh Khuê nhiều điều. Nhưng cô lại sợ mình sẽ làm tổn thương anh thêm.
- Mình về thôi Du?
- Vâng! Chúng ta về!
Minh Khuê và Tiểu Du bước đi bên nhau giữa buổi chiều nắng tắt. Minh Khuê có cảm giác như tình yêu của mình cũng vụt tắt như chút nắng chiều cuối ngày.
Minh Khuê hỏi nhỏ:
- Chừng nào Tiểu Du về thành phố?
Tiểu Du có vẻ mang nhiều luyến tiếc:
- Ngày mai Du sẽ về.
- Mai Du về rồi sao?
- Phải! Du phải về để nhận quyết định bổ nhiệm công tác.
- Du sẽ đi dạy học thật hả?
- Phải! Vì đó là mơ ước của Du mà.
- Du sẽ dạy ở đâu? Trong thành phố hả?
Tiểu Du lắc đầu:
- Du không biết! Nhưng nguyện vọng của Du là được về một vùng xa.
Minh Khuê ngạc nhiên:
- Sao thế? Du không thích ở thành phố sao?
- Không phải! Nhưng ở thành phố thì rất nhiều người đăng ký. Còn ở những vùng xa thì ít ai muốn về.
- Vì vậy mà Du muốn đi.
- Đó chỉ là một trong những lý do thôi. Cái chính là Du muốn được đem kiến thức của mình truyền đạt cho các em không có điều kiện học hành mà thôi.
- Du thật là một người con gái tốt.
- Du không tốt như anh tưởng đâu.
- Đêm nay Du có thể thức với anh một đêm cuối này không?
Tiểu Du gật đầu:
- Nếu đêm nay không có anh cùng thức, Du sẽ rất cô đơn.
- Cám ơn Du đã cho anh một đêm kỷ niệm.
- Sao lại cám ơn Du? Mình là những người bạn chân tình mà.
- Phải! Chúng ta chỉ là bạn.
Minh Khuê nói với nỗi buồn sâu lắng của mình.
Trăng sáng vằng vặc in bóng xuống mặt hồ nước xanh lấp lánh tinh quang.
Nhìn xa xa ngoài cửa biển có những núi đá dựng trông như những hang động hoang du, kỳ bí, tuyệt đẹp.
Không đợi Tiểu Du hỏi, Minh Khuê đã giải thích:
- Đây là Đông Hồ Ấn Nguyệt, nơi để cho những tao nhân mặc khách đến để thi vịnh ca ngâm tỏ tình cùng trăng nước.
- Đông Hồ Ấn Nguyệt?
- Tiểu Du thắc mắc với cái tên của nó hả?
Tiểu Du lắc đầu:
- Không! Địa danh nào cũng có ý nghĩa riêng của nó. Du đâu có biết gì mà thắc mắc.
Tiểu Du biết mình đã nói dối với chính mình. Cái tên Đông Hồ đã gợi cho cô một nỗi buồn man mác. Thì ra tên anh ta là một địa danh của vùng đất này. Có lẽ cái tên ấy cũng gắn liền với một thiên tình sử nào thật thiết tha.
Minh Khuê ngồi xuống bên hồ tâm sự:
- Anh rất thích được đến đây vào những đêm trăng rằm để được say với thiên nhiên, thơ mộng hữu tình. Trước trời biển bao la ta bỗng thấy nhỏ bé, nghe lòng mình dào dạt mối tình quê.
- Tính cách của anh thật khác xa với hoàn cảnh sống của anh.
- Anh tốt nghiệp đại học ngoại thương được du học tiếp xúc với nền kinh tế của Hoa Kỳ. Anh tuy sống và làm việc với giới thương mại nhưng anh luôn giữ bản chất thuần túy của người Việt. Lòng anh luôn mang nặng tình yêu quê hương đất nước của mình.
- Có lẽ chính vì thế mà Du vô cùng cảm mến anh. Du muốn được cùng anh gắn bó với nhau trong tình bạn hữu.
- Ước muốn của anh dù có xa hơn thế cũng không thể được.
- Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, Minh Khuê – Tại sao?
- Tại vì Du sợ chuyện hôn nhân sẽ là một bờ rào chấn ngang tình cảm của chúng ta.
- Anh sẽ chờ một ngày nào trái tim Du rộng mở.
- Du sợ mình sẽ làm cho anh thất vọng.
- Nếu thế, Du cũng không có lỗi gì cả. Bởi tình yêu không thể đến bằng sự gượng gạo hay ép buộc.
- Nhưng liệu chúng ta có thể vượt qua áp lực của hai gia đình hay không?
- Anh sẽ cố gắng thuyết phục và giải thích cho cả hai gia đình thông cảm cho chúng ta. Anh tin rằng ngày nào đó Du sẽ cảm nhận được tình yêu của anh.
Tiểu Du thở dài:
- Du cũng mong như thế.
Tiểu Du nhìn xa xa, bóng trăng lồng bóng núi ngã dài trên mặt biển bao la.
Núi còn có trăng, trăng còn có núi. Sao cô vẫn cô đơn hắt hiu với tâm sự của mình.
Đông Hồ! Đông Hồ ơi! Cái tên ấy có lẽ sẽ khắc sâu trong tâm não Tiểu Du suốt cả cuộc đời.
- Du có nghe biển thở hay không?
Giọng Minh Khuê bồi hồi. Tiểu Du đặt tay lên lồng ngực của mình lắng nghe. Giác quan của cô hóa thân vào biển. Cô đã lắng nghe tiếng biển thở phập phồng.
Tiểu Du nói như reo:
- Du nghe rồi! Du đã nghe tiếng biển thở rồi.
- Có lẽ biển đang hát đó.
- Phải! Biển đang hát. Chúng ta có cùng chung cảm xúc rồi Tiểu Du.
- Du cũng đã nghe lời biển thiết tha, bài hát cô đơn biển cạn.
Minh Khuê thất vọng:
- Thật sao?
- Thật! Du cảm thấy mình thật cô đơn.
- Dù anh đang đứng cạnh bên Du sao?
- Du xin lỗi! Du không thể nói khác với lòng mình được. Dù ánh mắt anh có ấm nồng tha thiết, Du vẫn thấy lòng mình vời vợi vắng xa. Du...
Minh Khuê hét lên:
- Đừng nói nữa! Du có biết những lời nói tàn nhẫn của Du đã làm tan nát trái tim anh không?
- Du biết! Nhưng Du nghĩ anh sẽ hiểu mà không trách Du. Bởi vì nếu Du nói dối anh, Du sẽ tàn nhẫn hơn như thế nữa.
- Phải! Anh đâu có quyền gì mà hờn trách Du.
Minh Khuê chợt cứng rắn hơn:
- Thôi! Chúng ta đừng nhắc đến chuyện ấy nữa. Mình chỉ còn có một đêm nay thôi, anh muốn được làm tròn vai trò của một người chủ ân cần tiếp đón một người khác. Du hãy vui lên đi. Đừng bận tâm vì những chuyện không vui ấy nữa.
- Chừng nào anh đi?
- Du về rồi anh sẽ đi.
- Rồi anh sẽ về chứ?
- Tất nhiên! Bởi vì đây là quê hương của anh. Anh còn những tình thương cao cả trên mảnh đất này mà.
- Du cảm thấy mình thật mâu thuẫn với chính mình. Vừa không muốn có anh nhưng vẫn thấy sợ mất anh.
Anh cảm thấy mình được an ủi được xoa dịu rất nhiều về sự mâu thuẫn của Đông Hồ. Đông Hồ phẳng lặng như đang mơ mộng. Trăng in bóng nước hòa quyện cùng nhau. Cảnh vật hữu tình sao con người lại quá vô tình.
Minh Khuê và Tiểu Du đang tự hỏi với chính mình. Cả hai nhìn nhau rồi lại lắc đầu không có lời giải đáp.
Minh Khuê nghĩ:
Anh không biết mình phải làm gì để mở ngỏ trái tim của một người con gái? Chưa gặp đã yêu, tình anh đã sâu nặng thiết tha. Anh không thể nào xóa nhòa được một tình yêu mà bấy lâu ấp ủ, nặng mang. Anh sẽ chờ, chờ một ngày Tiểu Du đón nhận anh. Dù thời gian chờ đợi có dài bao lâu, anh cũng không bỏ cuộc.
Cùng với Minh Khuê, Tiểu Du cũng mang nặng niềm tâm sự:
Đông Hồ! Cái tên và con người ấy sao cứ mãi hiện lên làm nhức nhối trái tim mình, một thoáng gặp gỡ với cái nhìn lạnh lùng đó có gì khiến mình cứ nhớ mãi khôn nguôi. Đông Hồ! Đông Hồ! Cái tên ấy cứ vang vang trong trái tim và tâm não của mình...
Tiểu Du cắn môi:
- Làm sao bây giờ? Làm sao có thể xóa nhòa tất cả để sống mãi với cái thời gian hồn nhiên, vô tư của mình? Tiểu Du không muốn mình phải dấn thân vào chốn tình trường nhiều khổ lụy. Nhưng biết làm sao khi trái tim đã rộng mở đón một người.
Trăng vẫn sáng vằng vặc in trên mặt nước Đông Hồ, thiên nhiên vẫn đẹp, vẫn sống động như một bức tranh sơn thủy. Nhưng Minh Khuê và Tiểu Du vẫn không cảm nhận được. Bởi vì hai tâm hồn họ vẫn là hai bến bờ đối nghịch.
Cùng đi, đi mãi trên hai con đường thẳng song song. Không thể cùng nhau đến một điểm giao hẹn.
Nhưng họ vẫn đi, đi để tìm cho mình một điểm dừng chân. Ngày đó, không biết đến bao giờ, nhưng với nhiệt huyết của tuổi trẻ, họ tin rằng mình sẽ đến nơi mình cần đến.
Tiểu Du cầm tờ quyết định trong tay. Cô vui mừng reo lên:
- Mình đạt được ước mơ rồi.
Thúy Nga vui mừng cùng bạn:
- Tiểu Du! Bạn được ở thành phố hả? Quận nào vậy?
- Đâu có!
- Sao? Không ở thành phố à?
Tiểu Du gật đầu:
- Phải! Mình đâu có ở thành phố.
- Vậy vùng ven đô hả?
- Cũng không phải!
- Vậy bạn dạy ở đâu mà mừng quá vậy?
- Mình đăng ký nguyện vọng là được phục vụ ở một vùng xa.
- Vùng xa đó là nơi nào? Phú Quốc hả?
- Cũng không phải.
- Vậy thì ở nơi nào? Nơi nào có thể làm cho bạn vui dữ vậy?
- Hà Tiên!
- Hà Tiên?
- Phải!
- Tại sao lại là Hà Tiên? Tại sao bạn ở thành phố mà lại đăng ký về miền tây dạy học hả?
- Tại mình thích!
- Sở thích của bạn thật là kỳ quái, trong khi bạn có đủ điều kiện ở lại thành phố lại không chịu. Bạn có biết Hà Tiên là nơi nào không?
Tiểu Du gật đầu:
- Biết!
- Biết?
Thúy Nga như không tin lời nói của bạn mình. Tiểu Du thích thú nhìn gương mặt ngơ ngác của bạn:
- Bạn không tin mình à? Mình đã đến Hà Tiên rồi.
- Bao giờ?
- Vừa có kết quả tốt nghiệp xong.
Thúy Nga vỡ lẽ:
- Thì ra là thế. Lúc ấy mình đi Nha Trang với gia đình nên không biết bạn cũng đi du lịch ở Hà Tiên.
Thúy Nga hỏi nhỏ:
- Đi với ai vậy? Bồ hả?
Tiểu Du liếc mắt:
- Bậy bạ! Mình đi với mẹ thôi.
- Đi với mẹ?
Thúy Nga tròn mắt:
- Với mẹ?
- Sao? Khủng khiếp lắm sao? Đi du lịch với mẹ thì có gì là lạ mà bạn làm như là chuyện lớn như là sắp động đất vậy?
- Mình ngạc nhiên thôi.
- Có gì là ngạc nhiên?
- Thông thường thì người ta đi du lịch với người yêu hoặc bạn bè. Ít ai đi với mẹ.
Thúy Nga kề sát tai Tiểu Du:
- Nè! Nói thật đi! Có phải là đi ra mắt không?
Tiểu Du giật mình:
- Sao bạn biết?
Thúy Nga cười to:
- Không ngờ mèo mù vớ phải cá rán, đoán mò thôi. Không ngờ lại đúng. Hèn gì mà một mực bỏ thành phố về Hà Tiên. Nè! Chừng nào thì đám cưới vậy?
- Đám cưới gì?
- Thì đám cưới của bạn với vị hôn phu đó?
- Cái gì là vị hôn phu hả?
- Tiểu Du ơi! Có phải vì bạn sắp đám cưới nên bị ngơ ngẩn không? Thì chồng sắp cưới thì người ta gọi là vị hôn phu chớ gọi bằng gì?
- Mình đâu có đám cưới với ai đâu.
- Tiểu Du ơi! Mình không hiểu thế nào cả? Chuyện ra sao? Bạn hãy kể cho mình nghe đi?
Tiểu Du tóm tắt câu chuyện cho Thúy Nga nghe. Cô kết luận:
- Mình không thể đám cưới với anh ấy khi mình không hề có tình yêu với anh ấy!
Thúy Nga vỗ mạnh vào vai Tiểu Du:
- Hay! Có chí khí. Không thể nào chấp nhận được sự áp đặt của gia đình.
Tiểu Du ôm vai nhăn mặt. Thúy Nga nhìn bạn ngạc nhiên:
- Sao? Mình nói sai à?
Tiểu Du gượng nói:
- Bạn nói không sai. Nhưng bạn đánh mình đau quá.
Thúy Nga cũng nhăn mặt:
- Xin lỗi! Mình quên, bạn ví như một bình pha lê chỉ để ngắm chớ không thể va chạm.
- Thôi! Đừng nói chuyện của mình nữa. Hãy nói chuyện của bạn đi.
- Chuyện của mình là chuyện gì?
- Thì chuyện bạn được phân công về đâu?
- Thành phố này!
- Thành phố này hả?
- Mình không ngờ bạn bên ngoài yếu đuối như thế nhưng bên trong lại chứa đựng một tinh thần quá mạnh mẽ. Mình thích thực tế, mình không thích phiêu lưu. Dù sao ở thành phố điều kiện cũng tốt hơn.
- Dù là không cùng chung chí hướng nhưng chúng ta vẫn là bạn thân chứ?
- Tất nhiên rồi! Đâu có lý do gì mà chúng ta không là bạn thân. Mình luôn mong như vậy.
- Tiểu Du à! Mình thấy là bạn thật mâu thuẫn với chính mình rồi đó.
- Mâu thuẫn thế nào?
- Bạn đã không chấp nhận cuộc hôn nhân này, sao lại phải về tận Hà Tiên, quê hương của người ta chứ?
- Mình chưa nói hết cho bạn biết. Minh Khuê là một Việt kiều. Anh ấy sẽ về Mỹ, anh ấy không có ở lại Hà Tiên.
- Nhưng bạn làm thế chẳng khác nào gieo cho người ta một hy vọng chứ?
- Đây chỉ là chuyện trùng hợp thôi. Lúc đăng ký nguyện vọng, mình đâu có nghĩ mình sẽ về Hà Tiên.
- Chắc là duyên nợ.
- Bạn nói gì vậy Thúy Nga?
- Mình nghĩ bạn và Minh Khuê ắt là có duyên nợ nên mới có chuyện trùng hợp như thế.
- Không đâu...
Tiểu Du không dám kể lại chuyện gặp gỡ với Đông Hồ rồi nghe vấn vương cho Thúy Nga nghe. Chỉ là chuyện bèo nước gặp nhau thôi. Có nghĩa gì đâu.
- Tiểu Du! Sao bạn không nói hết ý nghĩ của mình đi.
- Mình nghĩ là đã không yêu thì gần gũi cũng thế thôi. Không có tiếng sét ái tình thì làm gì có chuyện rung động của trái tim để mà yêu chứ?
- Tiểu Du! Bạn lượm ở đâu cái triết lý đó vậy? Thường ngày bạn rất ghét tranh luận về đề tài tình yêu lắm mà.
- Thì mình cũng nghe người ta nói nên nôm na nói theo vậy mà.
- Nè! Có chuyện gì thì thành thật khai báo đi nghe!
Tiểu Du tránh né:
- Có gì đâu mà khai báo.
- Không có chuyện gì sao bỗng dưng má đỏ hồng vậy?
- Tại trời nắng thôi.
- Nắng chiều mà hồng đôi má? Chuyện này lạ à nghe.
- Thúy Nga! Sao bạn không buông tha cho mình vậy?
- Thú nhận rồi hén.
- Có gì mà thú nhận hả?
- Thì chuyện tình yêu đó mà.
- Nghe nói là tình yêu chỉ nói bằng mắt chớ không thể nói bằng lời. Nên mình không thể nói được.
- Như vậy là bạn đã yêu.
- Mình không biết! Mình không biết mà.
Tiểu Du bỏ chạy. Thúy Nga nhìn theo khẽ mỉm cười:
- Phải vậy chứ! Nếu Tiểu Du mãi mãi không bước đến tình yêu ắt hẳn cuộc sống của bạn sẽ rất vô vị lắm đó.
Ông Nhật Hào nhìn con gái đầy lo lắng:
- Tiểu Du! Con đã suy nghĩ kỹ cho quyết định của mình chưa? Bây giờ vẫn còn kịp, ba có thể giúp con.
- Con cám ơn ba đã nghĩ cho con, nhưng con muốn được đi xa để mở rộng tầm nhìn. Con không muốn suốt đời sống mãi trong thành phố chật hẹp, ngột ngạt này.
- Ba chấp nhận ý nghĩ của con. Nhưng con có biết gian khó rộng mở trước mắt con hay không?
- Con biết! Và con đã sẵn sàng đương đầu cùng nó.
Bà Tiểu Ngọc cũng xen vào:
- Đi đâu thì mình còn lo lắng chứ về Hà Tiên thì mình cũng nhẹ nỗi lo.
Ông Nhật Hào nhìn vợ nghiêm khắc:
- Em cũng đừng nên gán ghép cái chuyện nợ duyên cho con nữa. Nó đã không bằng lòng thì bậc cha mẹ như chúng ta không nên ép buộc.
Bà Tiểu Ngọc có vẻ giận dỗi chồng:
- Em chỉ nói thế chứ có ép buộc con cái gì đâu.
- Anh chỉ nhắc chừng em vậy thôi.
- Ba con nói như thế là đúng đó mẹ. Mình đã không thể đáp lại được tình cảm của người ta thì cũng đừng nên nhờ vả chuyện ăn ở. Xuống dưới con sẽ tự lập.
- Con nói vậy có nghĩa là...
- Mình không báo cho gia đình Minh Khuê biết. Con sẽ tự lo tự sắp xếp chuyện ăn ở của mình.
Bà Tiểu Ngọc lo lắng:
- Như thế có được không?
- Mẹ xem con gái của mẹ đã hai mươi hai tuổi rồi. Đâu có còn là một cô bé như ngày xưa đâu mà mẹ lo lắng chứ?
- Chính vì con đã lớn nên mẹ càng lo. Làm cha mẹ mà nếu ngày nào con mình chưa thành gia lập thất thì nó vẫn còn là một đứa trẻ đầy nông nổi.
- Mẹ ơi! Mẹ đừng có lo lắng những điều xa xôi nữa. Con gái của mẹ sẽ lấy chồng cho mẹ vui lòng nhưng không phải là bây giờ.
- Đời con gái như...
Tiểu Du cười to cắt lời mẹ:
- Như đóa phù dung sớm nở tối tàn phải không? Mẹ ơi! Con đã quá ngao ngán cái điệp khúc của mẹ rồi. Con hứa với mẹ con sẽ không là đóa phù dung sớm nở tối tàn. Mà con sẽ là một đóa hướng dương. Mười phương vẫn hướng một phương mặt trời. Đó là mẹ đó. Mẹ là mặt trời luôn chói lọi trong lòng con.
Bà Tiểu Ngọc mắng yêu con gái:
- Tài gì không tài. Chỉ có cái tài là khéo nịnh mà thôi.
- Con nịnh mẹ để được hưởng lợi lộc tội gì mà không nịnh chứ?
Ông Nhật Hào nhìn vợ, nhìn con. Lòng ông rộn lên niềm vui. Tiểu Du! Đứa con gái yêu thương của ông không đi theo cái xu hướng thời đại của tuổi trẻ. Nó có đầy đủ điều kiện để hưởng thụ. Nhưng con đường nó chọn thật đứng đắn.
Cống hiến tuổi trẻ và kiến thức cho xã hội, nhất là những vùng còn thiếu thốn ánh sáng văn hóa, của sự văn minh tiến bộ. Ông ủng hộ con gái mình. Ông bảo:
- Thôi! Hai mẹ con đừng phí thời gian vì những chuyện không đâu nữa. Tiểu Ngọc! Em hãy lo sắp xếp cho Tiểu Du đi. Chiều nay anh sẽ đưa cả nhà đi ăn nhà hàng để tiễn Tiểu Du.
- Ba! Ba vẫn còn mang nặng đầu óc tiểu tư sản, sao mình không làm tiệc tại nhà mà phải đi nhà hàng hả ba?
- Vì ba không muốn mẹ con phải cực nhọc nấu nướng. Ba muốn mẹ con rảnh rang để vui cùng chúng ta.
- Được vì chồng vì con, em đâu có nệ.
- Ba quả là một người chồng thật tuyệt vời. Và mẹ con thật là một người vợ vô cùng hạnh phúc.
- Còn đối với con ba là người thế nào?
Tiểu Du nói thao thao:
- Đối với chị em chúng con, ba là một người cha mẫu mực. Ba luôn cảm hóa chúng con bằng đức độ và tài năng. Chúng con là những con người vô vàn hạnh phúc khi có người cha như ba.
Ông Nhật Hào kêu lên:
- Thôi con đừng nói nữa! Mũi ba sắp bể rồi đây nè!
Trước hạnh phúc của gia đình bà Tiểu Ngọc nghe lòng mình dâng lên bao niềm vui. Nhưng rồi nỗi buồn cũng chợt đến với bà khi bà nghĩ đến con gái. Rồi nó sẽ xa bà như một cánh chim non rời xa tổ ấm của mình. Một mình bay, một mình đối đầu với bao nhiêu bão giông của cuộc đời.
Bà ôm chặt con gái vào lòng như sợ mất đi một báu vật quý giá của mình.
Tiểu Du cảm nhận được tình mẹ. Cô ngả đầu vào lòng bà hít thật sâu vào lòng một hương thơm, một hơi ấm thân quen. Để mai này khi xa gia đình, cô sẽ nhớ mãi, nhớ mãi phút giây này.
Đông Hồ! Nơi mà Tiểu Du được phân công lại là Đông Hồ. Nơi khắc sâu trong lòng cô nhiều kỷ niệm. Cô được sống trên vùng đầy thơ ca, tìm hiểu về nhiều các thi nhân trong Tao đàn Chiêu Anh các.
Con người của xứ thơ ca cũng tuyệt vời như những bài thi vịnh, Tiểu Du được đón tiếp thật nồng hậu. Ban giám hiệu nhà trường đưa cô đến một ngôi nhà nhỏ nhưng thật nên thơ:
- Tạm thời cô cứ ở đây. Đừng ngại gì cả. Gia đình chỉ có bà Tiên thôi. Bà ấy rất hiếu khách. Có cô bà ấy sẽ thêm vui.
Tiểu Du ngần ngại:
- Tôi có thể ở trong trường cũng được. Tôi không dám làm phiền người khác.
- Ở trong trường bất tiện lắm. Thiếu điều kiện sinh hoạt lại buồn nữa. Khi học trò về hết, cô sẽ ở lại với ai?
Tiểu Du rùng mình lè lưỡi:
- Tôi sợ lắm! Tôi không dám ở một mình đâu.
Ông Tâm cười khì:
- Vậy thì ở lại đây đi!
Tiểu Du không biết phải làm sao hơn đành phải gật đầu chấp thuận:
- Đành vậy thôi! Cám ơn thầy.
Bà Tiên từ trong nhà bước ra:
- Ai vô nhà tui vậy?
Ông Tâm chào bà:
- Cô à! Hôm trước nhà trường đã có bàn với cô chuyện gởi một cô giáo đến ở nhờ.
Bà Tiên hồ hởi:
- Ờ! Chuyện đó không có gì. Tui ở nhà một mình cũng buồn. Có thêm người thì thêm bạn thôi. Không sao đâu!
- Chúng tôi biết cô là người dễ tính nên mới dám gửi.
- Cô ấy đã đến rồi hả?
- Phải! Tôi đã đưa cô ấy đến rồi. Thôi tôi về nghe cô.
Tiểu Du cúi chào bà Tiên:
- Con xin chào dì.
Bà Tiên nhìn Tiểu Du từ đầu đến chân. Bà xuýt xoa:
- Con cái của ai mà đẹp quá. Ước gì mà dì có được một đứa con gái như con.
Tiểu Du nghe xúc động trước tấm chân tình của bà Tiên. Cô đến gần bà:
- Thì con đã là con gái của dì rồi nè.
Mắt bà Tiên sáng lên:
- Thật hả?
Nhìn bà Tiên vui như vừa bắt được của, Tiểu Du thấy mình lòng bùi ngùi.
Đất và con người Hà Tiên thật là hữu tình. Nó kết hoa nên những vần thơ tình thương cao cả.
- Con nào dám dối dì.
- Thế con chịu ở đây luôn với ta không?
- Vâng! Con chỉ sợ con gây cho dì nhiều phiền phức thôi.
- Có phiền phức lại càng vui. Chớ ở đây cuộc sống lúc nào cũng đơn điệu đến buồn chán luôn đó con à.
- Dì ở đây một mình sao?
- Dì có một thằng con trai nhưng nó cứ đi, đi mãi. Một mình dì cứ sống, chờ đợi mà thôi.
Tiểu Du cảm nhận được nỗi cô đơn của bà Tiên. Cô động viên bà:
- Từ nay dì không còn buồn nữa. Đã có con ở cạnh dì rồi.
Bà Tiên thở dài:
- Đến một lúc nào đó rồi con cũng sẽ ra đi thôi. Ngoại trừ là...
- Là sao hả dì?
- Con chịu làm con dâu của dì.
Má Tiểu Du đỏ hồng lên bởi câu nói thật tình của bà Tiên:
- Dì ơi! Dì đừng nói vậy mà.
- Mắc cỡ phải không, con gái mới lớn đứa nào cũng thế. Nói đến chuyện vợ chồng là mắc cỡ, nhưng khi có chồng thì lại đeo chồng như sam vậy.
Tiểu Du ngây thơ hỏi:
- Bộ con gái ai cũng thế hả dì?
- Phải! Ai cũng thế cả.
- Thế còn dì?
- Dì cũng như bao nhiêu người đàn bà khác. Cũng có tình yêu, cũng có một người chồng. Nhưng rồi hạnh phúc ấy đã thoáng qua như làn gió thoảng qua trên mặt nước Đông Hồ này.
- Tội nghiệp dì quá!
- Tất cả đã đi qua rồi. Dì đã gắng sống, gắng chịu đựng để vượt qua bể đời sóng gió mà nuôi con.
- Số phận nghiệt ngã luôn dành cho những người đàn bà như chúng ta.
Bà Tiên bỗng đổi buồn làm vui:
- Con mới đến mà dì đã lôi con vào chuyện buồn của dì rồi, thôi, con vào cất đồ tắm rửa, ăn cơm rồi nghỉ ngơi. Dì cháu mình còn có nhiều thời gian mà tâm sự cho cạn nguồn.
- Dạ!
Tiểu Du xách hành lý theo bà Tiên vào trong nhà. Gian nhà nhỏ được bài trí đơn sơ, gọn gàng nhưng rất đẹp mắt và tao nhã. Chắc bà Tiên là một người rất đam mê nghệ thuật thơ ca. Trên vách bà còn treo một cây đàn cổ. Thấy Tiểu Du nhìn đàn, bà mỉm cười:
- Con thích đàn không?
- Dạ thích!
- Con có biết đàn không?
- Dạ không!
- Con biết đàn này thuộc loại đàn gì không?
Tiểu Du lắc đầu:
- Dạ không!
- Đây là đàn nguyệt cầm.
- Thảo nào nó có hình như một vòng nguyệt.
- Để rồi có dịp dì sẽ đàn và hướng dẫn cho con hiểu biết về cây nguyệt cầm này.
- Dạ! Cám ơn dì!
- Thôi! Con đi tắm rồi ăn cơm với dì.
- Dạ!
Tiểu Du xúc động trước sự nhiệt tình của bà Tiên. Cô cảm thấy ấm áp cõi lòng nơi xứ lạ. Ngày mai, cô sẽ đến trường bước lên bục giảng đem hết kiến thức đã học ở những năm đại học ra mà dìu dắt các em. Đây là những năm cuối rất quan trọng quyết định cho tương lai của các em học sinh.
- Nhất định, mình sẽ cố gắng hết sức mình ra mà cùng các em dạy tốt, học tốt.
Trái với những dự định của Tiểu Du về ngày đầu tiên bước lên bục giảng.
Cô nghĩ là khi cô bước vào học trò của cô sẽ trang nghiêm đứng chào. Tiểu Du sẽ chững chạc bước lên bục giảng:
“Chào các em! Cô là Tiểu Du cô sẽ phụ trách hướng dẫn môn văn cho các em. Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác tốt để cùng giảng dạy, cùng học tập”. Các em học sinh sẽ chào đón Tiểu Du bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Nào ngờ, khi Tiểu Du vừa bước vào lớp, hơn phân nửa học sinh đứng dậy chào cô. Còn số còn lại thì lao nhao:
- Cô giáo trẻ quá, đẹp quá!
Tiểu Du nghiêm sắc mặt nhìn xuống lớp. Cô gõ nhẹ cây thước lên bàn:
- Các em ổn định trật tự lại. Ai là lớp trưởng của lớp này?
Một cô bé có gương mặt sáng sủa, thông minh đứng lên:
- Thưa cô! Là em ạ!
- Em tên gì?
- Em tên Ngọc Châu ạ.
- Em hãy giúp cô ổn định lớp, vẽ cho cô sơ đồ lớp và ghi tên từng em trên sơ đồ đó giúp cô nhé?
- Dạ!
- Bây giờ chúng ta bắt đầu học. Cô là Tiểu Du...
Tiểu Du say sưa thuyết trình cho các em học sinh hiểu rõ tầm quan trọng của văn học nghệ thuật, những áng văn mà các thi nhân đã truyền lưu lại.
- Tiết học hôm nay đến đây là hết. Tiết học sau, chúng ta sẽ bắt đầu đi thẳng vào chương trình. Xin chào các em!
- Chào cô ạ!
Tiểu Du sung sướng bước ra khỏi lớp. Cô như một người lính vừa thắng trận trên mặt trận văn hóa. Tiểu Du bước vào phòng dành cho giáo viên với cái nhìn đầy thiện cảm của các đồng nghiệp...
- Thế nào, hôm nay tốt chứ con?
Bà Tiên ân cần hỏi. Tiểu Du vui vẻ trả lời:
- Tốt! Rất tốt! Dì ạ!
- Chúc mừng con Tiểu Du.
- Cám ơn dì!
- Học trò có ngoan không con?
- Dạ, các em rất ngoan, nhưng...
Bà Tiên có vẻ hồi hộp:
- Nhưng sao hả con?
- Chúng làm con sợ.
- Hả! Bọn chúng làm gì đến mức con phải sợ chứ?
- Chúng không làm gì cả, nhưng...
- Nhưng sao nữa?
- Các em lớn quá!
Bà Tiên cười khì:
- Đây là trường cấp ba mà. Vả lại, con quá nhỏ bé, so với học trò chắc có đứa còn lớn hơn con. Nhưng con đừng có lo, học trò ở đây hiền lắm. Tuy lớn xác nhưng chúng biết thế nào là tôn sư trọng đạo mà.
- Dì có vẻ hiểu nhiều về tâm lý của các em học sinh quá.
- Dì cũng đã một thời là giáo viên mà.
Tiểu Du thán phục:
- Dì tài thật!
- Có gì đâu! Bình thường như bao giáo viên khác thôi.
- Dì đã nghỉ hưu bao lâu rồi?
- Cũng chỉ mới vài năm gần đây thôi. Dì cũng buồn, nhưng vì tuổi già rồi, sức khỏe lại kém nên đành vậy thôi.
- Dì ơi! Dì chưa nói với con về người con trai của dì.
- Nó là thủy thủ, sống xa nhà, lênh đênh trên biển.
- Là thủy thủ à?
- Con ngạc nhiên sao?
- Dạ không! Bỗng dưng con liên tưởng đến một người.
- Là ai vậy?
- Dạ, là một người không quen.
- Con nói thật lạ. Không quen mà lại tưởng, thế là sao hả?
- Dạ, chỉ có biết mà không quen.
- Con nói lòng vòng khiến dì không hiểu gì cả.
- Dì đừng bận tâm chuyện của con nữa. Dì hãy nói chuyện của dì đi.
- Dì có chuyện gì đâu mà nói.
- Thì chuyện cây nguyệt cầm của dì đó. Dì hứa sẽ kể cho con nghe mà.
Bà Tiên thở dài. Tiếng thở dài nghe thật xót xa:
- Chuyện xa xưa rồi, nhắc lại làm gì.
- Dì ơi! Có chuyện xưa mới có chuyện ngày nay. Có những câu chuyện xa xưa đã đi vào huyền thoại, dì kể cho con nghe đi.
Trước sự hiếu kỳ của Tiểu Du, bà Tiên cũng không đành lòng từ chối. Giọng bà nghe xa xăm:
- Thôi được rồi, dì sẽ kể cho con nghe.
- Dì kể đi dì.
Bà Tiên bước đến, gỡ cây đàn từ trên vách xuống. Bà ôm chặt cây đàn vào lòng như ôm chặt lấy kỷ niệm của ngày xanh thuở ấy.
Đôi mắt bà hướng về xa đi ngược dòng trở về quá khứ của ngày xa xưa cũ......
Đông Hồ phẳng lặng như đang mơ mộng. Bóng trăng lồng lộng in trên mặt hồ nước xanh biếc. Những dãy núi chập chùng xa xa mờ ảo một cõi biên thùy.
Cẩm Tiên tung chân trên bãi cát mịn màng, thích thú nâng niu một loài hoa dại trên bờ hồ. Hàng dương lả lơi trong tiếng gió thổi vi vu, nghiêng mình soi bóng trên mặt nước.
Bửu Sơn ôm cây đàn trên tay, anh khẽ rung từng sợi tơ hòa cùng tiếng thơ ngâm của mình.
Nắng nhạt, Bình san sương mờ Thạch động, mây vượt Tô Châu giăng trắng Đông Hồ Hà Tiên như một người con gái. Mùa xuân áo mỏng thẹn đôi bờ...
Cẩm Tiên dẩu môi phụng phịu:
- Người con gái trong thơ đó là ai vậy?
Bửu Sơn mỉm cười:
- Là một nàng tiên trên mặt nước Đông Hồ.
- Nàng tiên đó là ai hả?
- Là người con gái có một tâm hồn đẹp như thơ, có một giọng ngâm như tiếng oanh vàng buổi sáng.
- Bửu Sơn! Anh cứ nói vòng vo mãi để tránh né câu trả lời. Anh không thật tình với em rồi. Em về đây!
Cẩm Tiên giận dỗi bỏ đi về. Bửu Sơn vội để cây đàn xuống bên hòn đá. Anh chạy theo Cẩm Tiên:
- Cẩm Tiên! Em đừng có giận dỗi nữa!
- Muốn thế, anh phải nói cho em nghe người con gái mà anh muốn nói đến là ai vậy?
Bửu Sơn nâng mặt Cẩm Tiên lên. Anh đặt đôi môi mình mơn man trên má cô. Giọng anh thì thầm:
- Là em, là người con gái đã chiếm hết tâm hồn anh trong đêm thơ Nguyên dạ hoa đăng.
- Anh đừng có nhắc đến đêm thơ đó nữa. Mắc cỡ lắm!
- Đó là kỷ niệm ngày gặp gỡ của đôi ta mà. Có gì làm cho em thẹn thùng mắc cỡ chứ?
- Mắc cỡ chứ sao không? Trong đêm hội hoa đăng ấy, người tham dự toàn là những bậc văn nhân tao nhã và những nghệ sĩ từng có tên tuổi trong làng thơ ngầm. Còn em, chỉ là một cô giáo nhỏ, ngơ ngác trong làng thơ. Vậy mà dám múa rìu qua mắt thợ, bước lên ngâm bài “Nguyên dạ hoa đăng” của nàng Xuân Tự. Bây giờ nghĩ lại em còn thấy rùng mình.
- Và cô giáo nhỏ đó đã rất thành công. Ngoài việc cô được các thi sĩ và quan khách tham dự tán thưởng, cô còn chiếm được tình yêu của người dạo đàn cho cô nữa.
Cẩm Tiên ngả đầu vào ngực anh nũng nịu:
- Anh này kỳ quá! Cứ nhắc mãi chuyện ấy.
- Anh sẽ không bao giờ quên những ngày ấy. Và ngàn sau, mặt nước Đông Hồ sẽ còn ghi sâu lại cuộc tình diễm tuyệt của hai tâm hồn được kết bằng thơ, bằng trái tim tôi kỹ.
- Bửu Sơn ơi! Em sợ lắm!
- Em sợ gì hả?
- Em sợ cuộc tình của chúng ta sẽ mong manh như nàng Phù Dung với chàng Mạc Thiên Tích ngày xưa.
Bửu Sơn chặn ngang lời nói của Cẩm Tiên bằng một nụ hôn dài:
- Chuyện ngày xưa là chuyện ngày xưa. Còn chuyện ngày nay, em không phải là nàng Phù Dung. Còn anh, anh đâu phải là chàng Mạc Thiên Tích. Anh là Bửu Sơn chỉ yêu mỗi một cô giáo Cẩm Tiên mà thôi.
Cẩm Tiên ngất ngây trong men say tình yêu, trong lời tha thiết của người tình:
- Cẩm Tiên! Chúng ta sẽ