← Quay lại trang sách

Chương 2.

Bửu Sơn tìm đến hội nghệ sĩ trong cộng đồng người Việt, anh mong tìm chút niềm vui trong âm nhạc. Nhưng rồi anh cũng hoàn toàn thất vọng. Dòng nhạc dân gian, đậm nét trữ tình đầy chất thơ ca lãng mạn của anh không được giới trẻ hoan nghênh. Họ chỉ thích những giai điệu quay cuồng sôi động, lôi cuốn mà thôi.

Nguồn cảm hứng trong anh bị dập tắt. Bửu Sơn lao vào các hoạt động xã hội để tìm sự bình yên trong tâm hồn mình. Bửu Sơn sống như một người đã lỡ đà.

Anh tự thu bóng của mình để sống.

Nắm bắt nhịp sống của xã hội, Bửu Sơn nhanh chóng hòa nhập vào trào lưu mới. Anh bắt đầu làm việc. Bửu Sơn xin được một chân đánh đàn ở một vũ trường.

- Anh mới vào đàn ở đây à?

Một ca-ve lai Tàu bước lại gần anh hỏi. Bửu Sơn gật đầu chào hỏi lại:

- Em phục vụ ở đây lâu chưa?

- Lâu thì không lâu, mau thì không mau.

Giọng phớt lờ của cô gái làm Bửu Sơn để ý:

- Thế là sao hả?

- Thời gian không quan trọng. Chỉ làm cho hết ngày tháng thôi. Cuộc sống về đêm mà. Chúng ta đến với nhịp sống khác thường, gia cảnh không ai giống ai. Nhưng có điều rất chung là ai cũng vì cuộc sống cả.

Bửu Sơn không nói gì. Bởi anh đã hiểu và thấm thía sâu xa cuộc sống này.

Không khí của vũ trường như một vũ trụ mù sương. Với khói thuốc quyện ảo ảnh của đèn màu, tiếng kèn, tiếng nhạc.

Khác với Thúy Hoa, người con gái này làm anh xúc động bởi cùng cảnh ngộ với nhau. Cô phục vụ cho khách nhảy, anh thì tạo âm thanh. Cả hai cùng là người đem sức lực của mình dành cho khách mua vui thôi.

- Em tên gì.

- Dạ Hương!

Dạ Hương có gương mặt trái xoan đầy đặn. Mái tóc dài đen mượt mềm mại xõa xuống bờ vai. Trái tim Bửu Sơn chợt nhói đau. Hình ảnh Cẩm Tiên hiện lên trong anh. Trái tim anh dường như muốn nghẹt thở, ruột đau thắt từng cơn.

- Anh ơi! Anh làm sao vậy?

- Không! Anh không có sao cả. Anh không sao...

- Anh nhớ nhà hả?

Bửu Sơn nhắm mắt lại để kiềm chế sự xúc động trong lòng mình. Câu hỏi của cô gái càng xoáy vào lòng anh một nỗi đau. Hiểu được nỗi niềm của kẻ sống ly hương, Dạ Hương an ủi:

- Chúng ta ai cũng thế. Ai cũng mang nặng nỗi thương tâm của kẻ rời quê hương sống kiếp lưu vong. Nhưng chúng ta vẫn phải giấu kín niềm đau ấy. Trốn cái lạnh rét buốt của thịt da, trốn cái vắng đến đìu hiu để sống. Sống để chờ một ngày được hồi cố quốc.

Bửu Sơn nhìn Dạ Hương. Một người con gái đầy tự tin, có những suy nghĩ riêng đầy bản lĩnh trong cuộc sống. Bửu Sơn thầm nghĩ:

- Người ta là con gái mà người ta còn có thể can đảm đứng lên trong cuộc sống. Còn mình thân là nam nhi đại trượng phu, chẳng lẽ lại ủy mị, thường tình thua con gái hay sao?

- Anh nghĩ gì vậy?

Bửu Sơn mỉm cười trả lời Dạ Hương:

- Anh nghĩ mình phải sống thế nào để không phải cúi đầu tủi nhục với chính mình. Không phải sống hoài sống phí một kiếp người.

Họ như một đôi bạn thân, quý mến nhau, trân trọng nhau trong tình cảm và trong công việc. Nhưng họ chỉ dừng lại ở đó thôi. Trong anh, Cẩm Tiên mãi vẫn là hơi thở là cuộc sống. Anh sẽ về quê hương để tìm lại cuộc sống và hơi thở của chính mình.

- Cẩm Tiên ơi! Anh sẽ về! Anh sẽ về với em với quê hương mình.

Ông Bửu Sơn nói một mình như một lời tạ tội:

- Cẩm Tiên ơi! Hãy tha lỗi cho anh. Lời hẹn ấy anh đã không thực hiện được. Anh phải sống lưu vong trên đất khách suốt một thời thanh xuân. Đến khi trở về đây được thì sương đã điểm trắng mái đầu. Anh đã về nhưng lại không dám đến để tìm em. Anh đang đứng đây trên mặt nước Đông Hồ ngày nào mà đợi em. Em hãy đến đây đi Cẩm Tiên.

- Bửu Sơn! Có phải là anh đã về đó không?

Một giọng nói quen thuộc mà bao năm tháng vẫn còn như ngày ấy vang lên.

Bửu Sơn quay lại. Trước mặt ông một thiếu phụ với đôi mắt rưng rưng ngấn lệ.

Đôi mắt tinh anh ngày nào giờ đã nhuốm một màu vàng như mặt nước chiều thu. Mái tóc dài óng ả ngày nay cũng nhuốm bạc với thời gian.

Ông bàng hoàng gọi:

- Cẩm Tiên! Đúng là em rồi!

Bà Tiên cũng xúc động. Bà không ngờ sau hai mươi lăm năm xa cách bà còn được gặp lại ông.

Giọng bà Tiên nghe xót xa:

- Tôi đã không còn là một Cẩm Tiên của ngày nào. Thời son sắt đã đi qua.

Tôi chỉ là một chiếc lá sắp rơi xuống theo cơn gió của một buổi chiều cuối thu.

Cẩm Tiên đã đem hết tuổi thanh xuân của mình để chờ đợi một người, một người đi không có một lời từ giã.

Nghe bà Tiên nói, mắt ông Bửu Sơn lóng lánh niềm vui:

- Cẩm Tiên! Em nói thế có nghĩa là bao năm nay em vẫn còn chờ đợi anh phải không?

Bà Tiên lắc đầu:

- Không phải!

Ông Bửu Sơn cúi đầu:

- Khi trở về đây anh đã liệu tình huống này rồi. Anh đã sẵn sàng chấp nhận nỗi đau mất em. Cẩm Tiên! Anh không trách em đâu.

Bà Cẩm Tiên im lặng không nói gì...

- Anh làm sao mà có thể trách em được. Bởi vì khi xưa anh đã làm kẻ phụ phàng bỏ em mà ra đi. Thì giờ đây anh phải chấp nhận làm kẻ đau thương đứng bên lề đường nhìn hạnh phúc của em.

- Anh nói cái gì mà lạ vậy? Cái gì mà đứng bên lề đường nhìn hạnh phúc của em chứ?

- Chứ em đã có gia đình rồi thì anh biết làm sao?

- Ai bảo với anh là em có chồng rồi hả?

- Không lẽ em không chờ đợi anh mà không có chồng?

- Em bảo là không chờ đợi anh lúc nào hả?

- Thì em mới nói là không phải.

- Không phải là một mình em chờ đợi anh mà là có một người cùng chờ đợi anh.

Bửu Sơn ngạc nhiên:

- Ai? Ai biết anh mà chờ đợi hả?

- Là con của chúng ta.

- Con của chúng ta?

Bà Tiên gật đầu:

- Phải! Có một con người đã cùng em chờ đợi anh suốt hai mươi lăm năm rồi. Đó là con của chúng ta đó.

Ông Bửu Sơn lắc nhẹ vai bà Cẩm Tiên:

- Em nói sao? Chúng ta có con à?

- Phải! Em mang thai nó lúc anh ra đi. Và em đã mang nặng niềm đau đó cho đến bây giờ để chờ đợi anh về.

- Con của chúng ta? Tôi có con sao? Tôi đã được làm cha mà tôi không hay biết. Tôi thật là một người cha tồi tệ mà, không biết là khi gặp tôi nó sẽ nghĩ như thế nào? Nó có thông cảm cho sự vô tình của tôi không?

Rồi ông quay sang bà Cẩm Tiên:

- Con của chúng ta, nó là trai hay gái hả?

- Là con trai.

Ông Bửu Sơn mừng rỡ:

- Là con trai. Con của tôi là con trai. Tôi thật là hạnh phúc mà tôi không biết.

Nó đang ở đâu Cẩm Tiên, anh muốn gặp nó.

- Nó không ở nhà.

- Nó đi đâu? Tại sao em không quản lý con để nó đi lang thang không có ở nhà chứ?

- Anh nói cái gì mà lang thang chứ?

- Vậy nó đi đâu? Em nói nhanh đi Cẩm Tiên?

- Nó đã tốt nghiệp đại học Hàng hải. Hiện nó đang là thủy thủ trên chuyến tàu viễn dương.

- Sao em lại chọn cho con mình cái nghề lênh đênh đó?

- Em có chọn đâu. Đó là do lý tưởng của nó. Chắc nó giống anh không thích ở nhà mà chỉ thích phiêu lưu thôi.

Ông Bửu Sơn nhìn bà âu yếm:

- Cẩm Tiên! Chua chát với anh chi vậy Cẩm Tiên?

Bà Cẩm Tiên nói như trách:

- Chỉ một lời nói thôi đâu có nghĩa lý gì so với hai mươi lăm năm em cô đơn vò võ một bóng mà chờ đợi anh.

- Cẩm Tiên! Em đã cho anh một hạnh phúc thật bất ngờ. Anh không biết phải làm gì để đáp tạ tấm chân tình và sự hy sinh cao cả của em. Anh chỉ mong được vì em và vì con mà sống hết quãng đời còn lại.

- Anh không đi nữa sao?

- Anh biết mình đã sai lầm khi bước chân ra đi. Hãy cho anh một cơ hội sửa chữa sai lầm của mình.

Bà Cẩm Tiên lo lắng:

- Em thì lúc nào cũng yêu thương, cũng sẵn lòng tha thứ cho anh tất cả.

Nhưng...

Ông Bửu Sơn hồi hộp:

- Sao hả em?

- Không biết Đông Hồ sẽ nghĩ gì, không biết nó có chấp nhận sự hiện diện của anh hay không?

- Nó tên là Đông Hồ à?

- Em đã đặt tên nó là Đông Hồ để mãi nhớ về anh.

- Anh tin rằng nó sẽ hiểu và tha thứ cho anh.

- Anh đang ở đâu?

- Anh đang ở nhà một người quen ở gần đây.

- Tạm thời anh hãy ở đó. Đợi Đông Hồ về, em sẽ giải thích cho nó hiểu.

- Anh sẽ chờ em. Chờ được gặp mặt con của chúng ta.

- Em hiểu nỗi lòng của anh. Cũng như em, em chờ đợi phút trùng phùng này lâu lắm rồi.

- Cẩm Tiên! Anh đã làm cho em đau khổ suốt một thời thanh xuân. Anh xin được đền bù lại cho em những mất mát, đau thương đã đi qua.

- Bửu Sơn! Em vô cùng hạnh phúc khi được sống chung với anh và con.

Bà Cẩm Tiên nép đầu vào ngực ông. Ông Bửu Sơn siết chặt vòng tay ôm lấy người vợ mà trong quá khứ ông đã vô tình bỏ quên họ.

Cơn gió chiều nhẹ lắt lay làm xao động mặt nước Đông Hồ:

- Mẹ!

Cả hai rời nhau khi nghe tiếng Đông Hồ bàng hoàng gọi. Đông Hồ lao đến bên mẹ:

- Mẹ! Tại sao mẹ lại làm như thế hả?

Bà Cẩm Tiên kêu lên:

- Đông Hồ! Con nghe mẹ nói! Con đừng có hiểu lầm mẹ....

- Mẹ ơi! Con cũng muốn đây là sự hiểu lầm. Nhưng con không thể nào làm được khi chính mắt con thấy mẹ đã để cho một người đàn ông xa lạ ôm mẹ trong tay.

- Đông Hồ! Con...

Ông Bửu Sơn tha thiết gọi. Đông Hồ tức giận nói:

- Ông im đi! Ông không có tư cách gọi tên tôi. Tôi oán ghét ông lắm. Ông đã làm mất đi hình tượng cao quý đẹp đẽ của mẹ tôi trong lòng tôi. Tôi ghét ông lắm. Tôi ghét ông lắm.

Bà Cẩm Tiên nói trong nước mắt:

- Đông Hồ! Con không được xúc phạm đến người đàn ông này.

- Tại sao? Tại sao con phải giữ lễ độ với một người đã phá đi danh tiết của mẹ chứ? Tại vì ông ta mà mẹ đã đánh mất đi đức độ và tiết hạnh của mình.

- Đông Hồ! Con không được xúc phạm mẹ con. Bởi vì mẹ con là một người hiền, cao cả. Đã hy sinh cả thời thanh xuân của mình để nuôi dạy con thành nhân.

- Tôi lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm điều này. Tôi nguyện sẽ hết lòng chăm sóc, lo lắng, cho mẹ tôi lúc tuổi già. Nhưng tuyệt đối tôi không chấp nhận chuyện mẹ tôi phản bội vong linh của cha tôi.

Ông Bửu Sơn mỉm cười:

- Con thương cha con lắm sao?

Đông Hồ có vẻ tự hào:

- Cha tôi là một nhạc sĩ, dù cha tôi đã chết. Từ bé thơ tôi chưa bao giờ gặp mặt cha. Nhưng tôi luôn yêu kính và tôn thờ người.

Nước mắt của Bửu Sơn rơi rơi:

- Ta hạnh phúc quá. Ta hạnh phúc vì mình có một người chí hiếu như con.

Đông Hồ ngạc nhiên:

- Ông! Ông nói thế là sao?

Ông Bửu Sơn dang rộng vòng tay:

- Đông Hồ! Cha là cha của con đây, cha về đây để tìm lại mẹ con của con.

Con hãy đến với cha đi Đông Hồ.

Đông Hồ sau phút ngỡ ngàng cũng lấy lại bình tĩnh:

- Không! Ông không phải là cha của tôi. Cha của tôi đã chết rồi.

- Không! Cha vẫn còn sống. Ngày xưa vì một phút nông nổi, tuổi trẻ có những suy nghĩ lệch lạc về cuộc sống. Ba đã bỏ quê hương ra đi. Nhưng ba không hề biết có sự hiện diện của con.

- Nếu ngày xưa ông đã không biết thì bây giờ ông hãy coi như mình không có. Ông còn trở về đây tìm kiếm làm gì?

- Đông Hồ! Con hãy cho ba có một cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình. Cha xin con! Con đừng phủ nhận một thâm tình.

Đông Hồ quay sang mẹ:

- Mẹ! Mẹ nói đi. Đây không phải là cha của con. Cha của con đã chết rồi.

Bà Cẩm Tiên nghẹn ngào:

- Đông Hồ! Con đừng quá kích động, mà có những lời làm tổn thương cha con.

- Mẹ nói như vậy là...

- Đây là cha của con. Con thường thắc mắc là tại sao cha của con chết mà mẹ không thờ di ảnh? Vì mẹ biết cha con vẫn còn sống. Và mẹ đã chờ đợi phút giây này. Con hãy đến mà nhìn nhận cha con.

Đông Hồ nhìn ông Bửu Sơn. Hình ảnh của quá khứ bỗng hiện lên trong đầu anh, một tuổi thơ cùng cực sống bên nỗi nhọc nhằn của mẹ. Đông Hồ từng mơ ước có một người cha, nhưng anh chỉ có thể chấp nhận người cha đã chết, vì chỉ có cái chết mới có thể bỏ rơi được núm ruột của mình. Còn người cha này đã nhẫn tâm bỏ rơi anh từ lúc còn trong bụng mẹ. Không! Tuyệt đối anh không thể chấp nhận được.

Đông Hồ phẫn uất kêu lên:

- Không! Ông không phải là cha của tôi!

Bà Cẩm Tiên nghẹn ngào:

- Đông Hồ! Mẹ phải nói làm sao thì con mới chịu hiểu hả?

- Mẹ! Ông ấy không xứng đáng với sự hy sinh của mẹ. Trong khi mẹ đau khổ phải một mình vượt cạn, phải một mình lặn lội thân cò nuôi con. Thì ông ta bỏ đi, ông ta một mình tự tìm cho mình một thiên đàng. Đến bây giờ ông ta trở lại tìm chúng ta để làm gì? Con không cần sự ban bố đó của ông ta.

- Đông Hồ!

Nước mắt ông Bửu Sơn rơi dài:

- Cẩm Tiên! Hãy để cho con nó nói đi em. Vì đó là nỗi uất hận của một đứa trẻ bị cha mình bỏ rơi. Và anh, anh phải hứng chịu những lời nguyền rủa của con như một hình phạt cho sai lầm của mình.

Bà Cẩm Tiên nói trong đau khổ:

- Tại sao chúng ta lại phải tự giày vò nhau như thế? Mình là những người thân của nhau mà. Đông Hồ! Con nên suy nghĩ kỹ lại đi con.

Giọt nước mắt của mẹ đã làm dịu đi nỗi uất hận trong lòng của Đông Hồ:

- Mẹ! Con xin lỗi mẹ. Con đã làm cho mẹ buồn. Nhưng chuyện này đến với con bất ngờ quá, nhất thời con chưa có chuẩn bị tâm lý để chấp nhận được. Con cần có thời gian suy nghĩ xem mình nên làm thế nào cho đúng.

Ông Bửu Sơn nhìn con trai thông cảm:

- Đông Hồ nó nói đúng đó em à. Anh sẵn sàng chấp nhận tất cả. Dù con đối xử với anh thế nào anh cũng vui. Bởi vì anh có được một đứa con. Anh đã biết được cảm giác của một người làm cha như thế nào rồi. Cảm giác ấy tuyệt vời làm sao.

Ông quay sang Đông Hồ:

- Đông Hồ! Dù con có chấp nhận cha hay không, cha xin con hãy cho cha nói một lời.

Đông Hồ lặng thinh tỏ ý sẵn sàng nghe ông nói. Ông Bửu Sơn nghèn nghẹn lời:

- Đông Hồ! Cha rất hạnh phúc và tự hào khi có một đứa con trai như con.

Đông Hồ nhìn ông. Trong mắt ông là một biển trời thăm thẳm của tình phụ tử. Anh muốn ào đến ôm chặt ông vào lòng mà nức nở gọi hai tiếng:

- Cha ơi!

Nhưng có một cái gì đó như chặn ngang lời nói, một bức tường thành nào đó ngăn lối rẽ đường, Đông Hồ cúi đầu nghe mắt mình cay cay:

- Cám ơn ông!

Đông Hồ quay lưng bỏ đi. Bà Cẩm Tiên nhìn ông Bửu Sơn rồi an ủi:

- Rồi con sẽ hiểu anh thôi.

Ông Bửu Sơn không nói lời nào dù rất đắng cay nhưng ông đã nếm được vị ngọt của tình thâm. Ông sẽ chờ, chờ ngày Đông Hồ gọi ông hai tiếng:

- Cha ơi!

Tiểu Du sốt ruột nhìn ra bầu trời dần dần tối sẩm. Từ chiều đến giờ không biết bà Tiên đi đâu mà đến tối vẫn chưa thấy về. Cô lẩm bẩm:

- Quái lạ! Dì Tiên đâu có bao giờ đi đâu tối thế này! Không biết dì có chuyện gì hay không?

Và dù Tiểu Du có muốn kiếm bà thì cũng không biết kiếm ở đâu.

Tiểu Du cứ hết đi ra rồi lại đi vào. Lòng cô nôn nao, lo lắng:

- Tiểu Du!

Tiểu Du giật mình quay lại. Cô nhận ra Minh Khuê. Tiểu Du ngạc nhiên hỏi:

- Minh Khuê! Anh đi đâu giờ này hả? Anh không sợ....

- Chúng ta đàng hoàng nói chuyện với nhau, có gì đâu mà sợ. Tiểu Du có cần phải lo lắng thái quá như vậy không?

- Nhưng bây giờ dì Tiên không có ở nhà.

- Không có ở nhà thì càng tốt. Anh muốn nói chuyện riêng với Tiểu Du thôi.

Tiểu Du nhận ra Minh Khuê đang có hơi men trong người. Nhìn trước nhìn sau vắng vẻ, Tiểu Du càng thêm lo lắng:

- Minh Khuê! Hình như anh đã uống rượu phải không?

Minh Khuê cười nhạt:

- Uống rượu thì sao chứ? Anh muốn nhờ một chút rượu để có thể nói được và làm được những gì mình muốn.

- Minh Khuê! Anh đừng làm em sợ!

- Anh đáng sợ lắm sao Tiểu Du?

- Không! Không! Ý em không phải thế.

- Tiểu Du! Em đừng biện minh để an ủi anh. Nếu anh không đáng sợ thì tại sao em lại không yêu anh hả?

- Em không biết nói thế nào. Nhưng xin anh hãy hiểu cho em.

Minh Khuê bỗng la hét:

- Anh hiểu cho em? Nhưng tại sao không ai hiểu cho anh hết? Không ai chịu hiểu cho anh hết...

Minh Khuê bỗng gục khóc như đứa trẻ. Bức xúc trước tình cảnh của Minh Khuê, Tiểu Du bước lại gần anh an ủi:

- Minh Khuê! Anh đừng làm thế mà...

- Tiểu Du!

Minh Khuê ôm chặt lấy Tiểu Du. Bất ngờ, Tiểu Du không thể né tránh. Cô đã bị Minh Khuê ghì thật chặt. Tiểu Du van vỉ:

- Minh Khuê! Buông em ra đi Minh Khuê. Anh đừng làm như thế mà.

Minh Khuê áp chặt đôi môi mình lên mặt Tiểu Du. Anh nói như van xin:

- Tiểu Du! Đừng bỏ anh. Hãy yêu anh đi Tiểu Du!

- Buông em ra đi! Anh đừng làm thế mà Minh Khuê.

Minh Khuê như điên cuồng trong cơn say. Tiểu Du càng run rẩy, van vỉ. Anh càng siết chặt hơn:

- Tiểu Du! Anh không buông em đâu. Bởi vì nếu anh buông em ra, anh sẽ vĩnh viễn mất em. Tiểu Du!

- Tiểu Du!

Tiểu Du đang cố vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay thô bạo của Minh Khuê, bất chợt tiếng thét của Đông Hồ khiến Tiểu Du bàng hoàng. Minh Khuê cũng nới lỏng vòng tay mình ra. Tiểu Du lao đến bên Đông Hồ:

- Đông Hồ! Anh đừng hiểu lầm. Không phải là...

Đông Hồ nói như thét:

- Đừng nói nữa! Có nhiều sự thật khiến tôi quá ngỡ ngàng. Tôi không biết mình phải nghe ai và tin ai nữa.

- Đông Hồ! Anh hãy nghe em giải thích đi!

- Trong giây phút này tôi không muốn nghe một lời giải thích nào cả.

Hải Như nói như khinh thị:

- Chuyện đã rành rành như thế rồi cô còn giải thích thế nào nữa chứ. Đừng nói anh Đông Hồ, chính tôi còn không ngờ cô có thể hành động như thế. Đã có người yêu rồi mà còn muốn chiếm lấy Đông Hồ nữa.

Tiểu Du ngạc nhiên:

- Hải Như! Tại sao cô cũng có mặt ở đây nữa?

- Đã làm chuyện xấu mà sợ người khác biết hay sao?

- Không! Tôi không làm điều gì trái với lương tâm và đạo đức của mình. Tôi không sợ gì ai gièm pha, dị nghị cả.

- Không sợ! Không sợ mà cứ đeo theo Đông Hồ giải thích mãi vậy?

- Vì thật sự tôi và anh Minh Khuê không có quan hệ gì cả.

- Không có quan hệ gì với nhau tại sao lại ôm nhau cứng ngắt như thế?

- Tôi... tôi...

- Không giải thích được phải không?

- Đủ rồi! Các người đừng nói nữa!

Minh Khuê nói như thét:

- Tại tôi! Tại tôi tất cả. Tôi đã làm hại Tiểu Du rồi.

- Anh nói sao? Anh và cô ấy kẻ đánh trống người thổi kèn. Làm sao chúng tôi có thể tin các người cho được?

Tiểu Du rưng rưng nước mắt:

- Đông Hồ! Anh có tin em không?

Đông Hồ nhìn Tiểu Du. Trong lòng anh dậy lên bao suy nghĩ:

“Có lẽ nào người con gái nhân hậu, thủy chung này lại phản bội anh”? Hình ảnh cô bé năm nào vỗ về anh trong hoàn cảnh khốn khó lại hiện lên...

- Không! Tiểu Du! Em không thể hành động như thế được Tiểu Du. Em không thể là một kẻ một dạ hai lòng. Em không thể là một kẻ phản bội được, Tiểu Du. Nhưng...

Đông Hồ nhớ lại hình ảnh vừa xảy ra trước mắt anh. Anh phẫn nộ:

- Tiểu Du! Anh muốn tin em lắm nhưng không thể nào được Tiểu Du ơi. Em thật là tàn nhẫn với anh.

- Không! Đông Hồ! Em...

Đông Hồ đưa tay ngăn Tiểu Du:

- Em đừng nói nữa Tiểu Du. Hãy để anh khép chặt nỗi đau vào lòng mà chúc cho em hạnh phúc.

- Không! Đông Hồ!

Hải Như xen vào:

- Anh Đông Hồ đã nói thế thì cô đừng nói nữa. Cô đã có hạnh phúc của mình thì hãy để cho anh ấy tìm hạnh phúc cho mình.

Tiểu Du cầm tay Đông Hồ:

- Đông Hồ! Tại sao anh không chịu nghe em giải thích chứ?

Đông Hồ gỡ tay Tiểu Du:

- Tiểu Du! Hải Như nói đúng đó. Chúng ta chia tay nhau đi. Mỗi người hãy tự đi tìm lấy hạnh phúc cho chính mình.

- Đông Hồ!

Hải Như nói như khích bác:

- Cô không nghe anh ấy nói hay sao? Cô nên giữ cho mình một chút tự trọng. Cô là một nhà giáo mà, nên giữ chút tư cách cho mình.

Tiểu Du phản đối mạnh mẽ:

- Hải Như! Cô có quyền đánh giá cá nhân tôi! Cô không có quyền được xúc phạm đến danh nghĩa nhà giáo của chúng tôi.

- Cô muốn bảo vệ nhân phẩm của nhà giáo thì cô biết mình cần phải làm gì rồi.

Tiểu Du nhìn Đông Hồ:

- Đông Hồ! Anh đã nói thế thì em cũng phải chấp nhận sự chia tay này. Có thể anh nghĩ là em không còn xứng đáng với anh. Nhưng với tâm hồn em, em luôn trong sáng với tình anh.

Đông Hồ quay mặt khoát tay:

- Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe thêm một lời nói nào nữa cả.

- Đã thế thì em còn biết nói gì nữa.

Tiểu Du nghẹn ngào:

- Đông Hồ! Em không thể nào ở lại đây mặc dù em không muốn rời xa dì Tiên. Em đi đây! Em đi để cho anh không còn gai mắt chướng tai nữa.

Đông Hồ lặng thinh mà nghe cõi lòng mình vụn vỡ. Lòng anh cũng đau thương tột cùng. Nhưng Tiểu Du ơi! Ai khiến xui hoàn cảnh quá bi thương này.

- Vĩnh biệt anh Đông Hồ.

Tiểu Du lao mình trong màn đêm. Hải Như khẽ mỉm cười hài lòng. Minh Khuê như tỉnh hẳn cơn say. Anh lao theo Tiểu Du gọi:

- Tiểu Du! Đứng lại Tiểu Du.

Tiểu Du vẫn băng mình chạy ra bờ biển. Minh Khuê hét vào mặt Đông Hồ:

- Anh là một thằng điên, có hạnh phúc mà không biết giữ! Tiểu Du có mệnh hệ nào, tôi sẽ không tha cho anh đâu.

- Anh nói thế nghĩa là sao? Không phải anh và Tiểu Du là...

- Là sao? Cô ấy đâu có yêu tôi. Trong cơn say, tôi hồ đồ ôm chầm lấy cô ấy mà thổ lộ tâm tình thôi.

- Anh nói thật?

- Tôi nói dối anh thì có lợi gì cho tôi hả?

Hải Như kêu lên:

- Đông Hồ! Anh đừng tin những lời của anh ta!

Minh Khuê sừng sộ với Hải Như:

- Cô quả là một kẻ xấu xa, tại sao cô cứ muốn buộc tội Tiểu Du? Hay là cô muốn lợi dụng hoàn cảnh để tạo thủ đoạn mà chiếm đoạt tình yêu hả?

Bị Minh Khuê nói đúng ngay kẽ hở của mình nhưng Hải Như vẫn cố chống chế:

- Nè! Nè! Anh không được nói xấu tôi à nghe!

- Cô không xấu thì sợ gì bị người ta nói xấu chứ?

- Tôi không có thời gian hay sức lực đâu mà cãi vã với anh.

Minh Khuê tự nhiên thấy hào hứng với cuộc đấu khẩu này:

- Nhưng tôi có, tôi có rất nhiều thời gian và sức lực để vạch mặt một kẻ vì yêu rồi không được yêu mà trở thành người hèn mọn.

- Nè! Tôi báo trước anh không được xúc phạm tôi à nghe.

Minh Khuê càng đấu càng hăng:

- Nhưng tôi cứ thích thì sao?

Nghe trong người của Minh Khuê hừng hực hơi men, Hải Như sa sầm nét mặt:

- Không ai hơi đâu mà đi cãi vã với người say.

Minh Khuê ngất ngưỡng:

- Phải! Tôi đang say và tôi có thể làm những chuyện mà khi tỉnh tôi không bao giờ dám làm cả.

- Nè! Nè! Anh đừng có làm bậy nghe.

- Tôi có làm bậy hay không thì tùy vào thái độ của cô...

Mặc cho hai người cãi vã với nhau, Đông Hồ bỏ đi ra bờ biển. Cùng một lúc anh phải chịu đựng hai sự kiện quá bất ngờ. Tâm lý anh không chịu nổi.

Tàu vừa cập bến anh vội vã chạy về để mong gặp mẹ, gặp Tiểu Du. Những tưởng niềm hạnh phúc sẽ nhân cao khi hội ngộ với người yêu. Nào ngờ, khi gặp mẹ được biết rằng mình còn cha. Nhưng người cha ấy đã bỏ rơi mình khi còn thai nghén. Cuộc trùng phùng này cũng đâu có ý nghĩa gì.

Gặp người yêu, thì người yêu đang nằm trong tay kẻ khác, thì còn đau đớn nào hơn.

Đông Hồ ngửa mặt lên trời kêu lên:

- Ông trời ơi! Sao ông bất công với tôi như thế hả?

Tiếng kêu của anh rơi vào khoảng không. Tất cả đều im lìm như không hề nghe lời kêu oán.

Tiểu Du vừa khóc vừa chạy dọc theo bờ biển. Bây giờ cô mới thấm thía được nỗi oan tình của người thiếu phụ trong tích truyện “Thiếu phụ Nam Sương”. Có miệng mà không thốt thành lời. Có lý mà không làm sao giải được nỗi oan tình của mình.

Lòng Tiểu Du bỗng tràn ngập nỗi sợ khủng khiếp khi nghĩ mình phải như người thiếu phụ ấy. Phải vùi thân trong lòng biển cả mà vẫn không giải được nỗi oan tình.

- Không! Mình không thể chết như người thiếu phụ ấy. Mình phải tỏ rõ nỗi oan cùng với Đông Hồ. Nhưng anh đã nhất định không nghe lời mình phân giải, biết phải làm sao đây? Đông Hồ ơi! Không lẽ anh không còn tin tưởng ở tình yêu chung thủy của em sao? Tiểu Du tuyệt vọng nhìn lên bầu trời, trời không trăng, sao dày đặc lấp lánh như những hạt lửa gieo trên nền trời đen. Biển vẫn tràn ngập một màu đen thẳm, không ai có thể hiểu cho tâm tình của Tiểu Du.

Tiểu Du lại cứ chạy, chạy như điên, như không hay biết điều gì. Đột nhiên cô thấy mình đang đứng trên bờ vách đá dựng đứng ven biển. Theo bản năng, cô dừng lại rồi ngồi thụp xuống. Lòng cô trống rỗng không còn một suy tưởng, một ý nghĩ nào cả.

Tiểu Du rên rỉ một mình:

- Mặt biển ơi sao người vẫn vô tình và lặng câm như thế? Ngươi vẫn như một lỗ hổng đen ngòm. Ngươi định nuốt chửng ta có phải không?

Tiểu Du bỗng cảm thấy mình run rẩy như một cánh buồm trước gió. Trong vực thẳm trước mắt, cô mơ hồ nhận ra tiếng sóng biển vẫn đập vào vách đá.

Trong cơn cùng cực của sự tuyệt vọng, Tiểu Du bỗng nức nở gọi lên:

- Mẹ ơi!

Tiếng gọi mẹ bỗng xuyên qua đầu óc cô. Cô như nhìn thấy mẹ khóc nức nở, thấy ba quỳ gối trước xác chết của cô. Trong một giây cô đã lượng được tất cả nỗi niềm đau khổ, tuyệt vọng của ba mẹ.

- Không! Mình không thể chết được. Mình phải vượt qua nỗi đau khổ này.

Mình còn phải sống, vì mẹ, vì ba.

Tiểu Du bật dậy. Cô muốn quay về nhà.

Nhưng bầu trời bỗng tối sầm lại. Tiếng sấm, rồi ánh chớp liên tục nổ vang trên nền trời. Mưa như trút nước xuống đất. Từng cơn gió mạnh ào ào lướt qua.

Tiểu Du mất cả phương hướng, cô cứ cắm đầu chạy trong cơn mưa gió.

Tiểu Du chạy cho đến khi cô không còn chạy được nữa. Thế là Tiểu Du khuỵu người xuống cát, mềm yếu mất hết sinh lực. Cô nghe văng vẳng bên tai có ai đó đang gọi tên mình:

- Tiểu Du! Tiểu Du!

Bà Tiên, ông Bửu Sơn luôn cả Minh Khuê và Đông Hồ đều có mặt. Trên tay họ là những cây đèn. Họ đã nhìn thấy Tiểu Du đang ngã gục trên bãi cát.

- Tiểu Du đây rồi!

Đông Hồ là người chạy đến bên Tiểu Du. Anh bế xốc cô lên và gọi:

- Tiểu Du! Tiểu Du...

- Đưa nó về nhà ngay.

Ông Bửu Sơn nói như hét lên trong màn mưa. Tiểu Du mơ màng cảm thấy như có ai đó đang bế cô trên tay. Có một cái gì đó ấm nóng đang chà xát trên cơ thể mình, ký ức bỗng nhòa đi. Mọi hiểu biết đều biến mất.

Tiểu Du thấy mình chơi vơi trong tiềm thức. Một tiếng động khẽ, một tiếng chạm lướt qua và một cái cào nhẹ vào chân.

Một con chuột nhỏ bỗng chạy vút qua người cô. Một con khác chạy theo, rồi con thứ ba, thứ tư rồi như có hàng trăm con chuột khác đua nhau đổ xô từ mọi phía. Chúng trèo lên giường bò lên người cô.

Hoảng sợ, Tiểu Du kêu thét lên. Một bàn tay mát lạnh sờ vào trán cô:

- Con tỉnh rồi hả Tiểu Du?

Tiểu Du cố mở mắt ra hồi tỉnh lại. Một sự tỉnh giấc mệt mỏi. Bà Tiên đang ngồi bên giường nhìn cô lo lắng:

- Tiểu Du! Con thấy trong người thế nào hả?

Tiểu Du mệt mỏi:

- Con... con mệt lắm dì Tiên ơi.

- Dì biết! Vậy con hãy nằm nghỉ đi. Để dì nấu cho con chén cháo nghe.

- Trời sáng rồi hả dì?

- Ừ! Đã sáng lâu rồi. Tiểu Du! Sao con dại quá vậy? Tại sao lại chạy một mình trong đêm mưa gió vậy? Nếu dì không chạy đến mà tìm con thì con sẽ ra sao chứ?

- Dì Tiên ơi! Con khổ lắm!

- Dì biết hết rồi!

- Dì có tin con không?

- Dì có nghe Minh Khuê nói hết sự tình. Chỉ tại nó say rượu quá nên gây hiểu lầm. Đông Hồ nó cũng thật hồ đồ, để dì ra bảo nó vào xin lỗi con nghe.

Tiểu Du thều thào:

- Không cần đâu dì.

Tiểu Du cảm thấy như mình lại thiếp đi vào một giấc ngủ nặng nề khác. Một nỗi đau đớn bỗng thắt chặt lấy tim cô. Tiểu Du chìm sâu vào cơn hôn mê bất tận.

Bà Tiên quýnh quáng:

- Không xong rồi! Phải đưa Tiểu Du vào bệnh viện ngay!

Đông Hồ nghe tiếng kêu của mẹ, anh vội chạy vào phòng bế xốc Tiểu Du lên. Hơi nóng hầm hập bốc lên từ người của Tiểu Du khiến Đông Hồ hoảng hốt:

- Tiểu Du! Cố lên! Anh đưa em vào bệnh viện nghe.

Tiểu Du hình như không còn nghe thấy gì nữa. Cô nằm trong tay Đông Hồ bất động.

Mọi người cùng theo Tiểu Du vào bệnh viện. Minh Khuê và Hải Như không hẹn cũng theo nhau vào bệnh viện.

Mọi người hồi hộp chờ ở phòng cấp cứu để chờ nghe bệnh tình của Tiểu Du.

Đông Hồ nghe xót xa vô cùng. Nếu Tiểu Du có mệnh hệ gì thì anh sẽ là tội nhân thiên cổ, hồ đồ, nóng nảy gây cho Tiểu Du một cú sốc quá mạnh. Để cô phải dầm mình trong mưa đến nỗi phải bệnh nặng như thế.

- Ai là thân nhân của cô Tiểu Du?

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Một bác sĩ trẻ tuổi bước ra hỏi. Đông Hồ lao ngay đến.

- Tôi đây! Bác sĩ!

- Anh là chồng của bệnh nhân hả?

Túng thế, Đông Hồ gật đầu:

- Phải!

- Anh vào làm thủ tục để chuyển viện.

Đông Hồ kêu thảng thốt:

- Sao. Phải chuyển viện sao bác sĩ?

- Cô ấy bệnh rất nặng. Cần phải chuyển viện gấp. Ở đây chúng tôi không có đủ điều kiện trị liệu.

- Cô ấy bệnh thế nào hả bác sĩ? Không phải là cô ấy vì dầm mưa mà cảm hay sao?

- Ngoài cơn sốt cấp tính ra chúng tôi còn phát hiện ra có một loại vi khuẩn xâm nhập cơ thể. Hiện tại màng phổi đã nhiễm dịch. Cần phải chuyển ngay Bệnh viện Nhiệt Đới thành phố Hồ Chí Minh ngay.

Hiểu được tình hình đang rất khẩn cấp, Đông Hồ lập tức làm nhanh thủ tục chuyển viện cho Tiểu Du. Bệnh viện đưa xe cấp cứu cho bệnh nhân ra sân bay Rạch Giá.

Chuyến bay cứu hộ lập tức cất cánh. Chỉ có Đông Hồ được ưu tiên theo bệnh nhân. Còn tất cả đều phải ở lại.

Phi cơ đã lao vút trên không trung bay về hướng thành phố. Minh Khuê nhìn Hải Như bực bội:

- Vừa lòng cô chưa?

Hải Như trợn trừng:

- Lỗi của anh hay là lỗi của tôi hả? Nếu anh không say sưa làm ẩu thì tôi có lợi dụng được cơ hội để kích động hay không?

Dù đang rất ghét Hải Như, Minh Khuê cũng phải công nhận là Hải Như có lý. Chính anh là kẻ trực tiếp gây ra tai nạn cho Tiểu Du.

- Nhưng cô cũng là kẻ xấu.

- Tôi xấu cũng đâu có xấu bằng anh, yêu người ta, người ta không yêu lại rồi tính làm càn, không ngờ bị lật tẩy. Càng xấu hơn là đang định đổ trút tội lỗi lên đầu của tôi.

Minh Khuê ỉu xìu:

- Như vậy té ra tôi và cô là hai kẻ đồng hội đồng thuyền. Không lẽ bây giờ tôi và cô cùng đứng đây vạch lưng mà chỉ sẹo của nhau.

Hải Như liếc xéo:

- Tôi không dám làm kẻ đồng hội đồng thuyền với anh đâu.

- Tại sao hả?

- Bởi vì nhìn anh là tôi đã thấy vô cùng xúi quẩy rồi. Nếu phải ngồi chung cùng anh một con thuyền thì kể như là tôi đã hết đời luôn.

- Cô nói thế có hơi quá đáng không?

- Tôi nói thật mà.

- Sao bỗng dưng tôi cảm thấy cuộc tranh cãi cùng cô vô cùng hứng thú? Tôi không muốn bỏ cuộc đâu.

- Hứ! Anh cứ một mình ở đó mà hứng thú đi. Tôi về đây!

- Hải Như! Hải Như! Chờ tôi với!

Minh Khuê vội vã chạy theo Hải Như. Anh chợt phát hiện ra Hải Như mới chính là một nửa mà anh đang tìm.

Nghe điện báo của Đông Hồ, bà Tiểu Ngọc và ông Nhật Hào vội chạy đến bệnh viện.

Tiểu Du được đưa vào phòng săn sóc đặc biệt, sợ bị lây nhiễm cho thân nhân, cô bị cách ly hoàn toàn với mọi người. Bà Tiểu Ngọc và ông Nhật Hào chỉ đứng nhìn con ngoài cửa kiếng.

Bà Tiểu Ngọc sướt mướt khóc:

- Con tôi vì sao mà nên nỗi như thế này hả?

Đông Hồ trình bày:

- Thưa bác! Ban đầu, con chỉ nghĩ là Tiểu Du bị cảm lạnh thôi. Nhưng không ngờ khi đến bệnh viện thì bác sĩ bảo là Tiểu Du bị nhiễm khuẩn. Hiện đã xâm nhập vào nội tạng gây dịch tràn màng phổi.

- Trời ơi! Con tôi!

Ông Nhật Hào vỗ về:

- Tiểu Ngọc! Bình tĩnh đi em! Tiểu Du đã được đưa về đây rồi. Anh tin tưởng ở chuyên môn của các bác sĩ ở bệnh viện này.

- Rõ là cái số nó khổ. Khi không lại chọn một nơi xa xôi để mà dạy học.

- Chắc là duyên nợ của nó trời đã định ở chỗ đó rồi.

- Duyên nợ cái gì? Nó đâu có ưng người ta đâu mà duyên với nợ chứ?

- Anh không có nói Minh Khuê. Người anh muốn nói là cậu thanh niên vạm vỡ khỏe mạnh, đẹp trai này nè.

- Em đang rối bời lòng dạ đây. Bệnh tình của con, anh không lo, lo chuyện đâu đâu.

- Con của mình sẽ mạnh khỏe thôi mà. Em đừng lo.

Đông Hồ tiện việc nói ra câu chuyện gặp gỡ ngày xưa ở thành phố này cho bà Tiểu Ngọc nghe.

Nghe chuyện, ông Nhật Hào cảm thấy vui vui:

- Anh đã bảo rồi mà. Đây là duyên nợ của Tiểu Du mà.

Bà Tiểu Ngọc không nói gì. Bà lặng nhìn con gái qua cửa kiếng. Đứa con gái yêu thương của bà đang nằm đó. Bà không biết làm sao để đến bên con, xoa dịu cho con những nỗi đau đang hoành hành thể xác. Lòng bà đau như quặn thắt:

- Tiểu Du ơi! Con hãy mau tỉnh lại đi. Mẹ đã đến đây với con rồi đây. Con hãy tỉnh lại đi Tiểu Du.

Ông Nhật Hào đặt tay lên vai vợ:

- Tiểu Ngọc! Con chúng ta rồi sẽ khỏe lại mà. Tiểu Du không sao đâu.

- Thật hả anh?

- Thật mà!

Đông Hồ nhìn cha mẹ của Tiểu Du mà chạnh nghĩ đến số phận của mình.

Tiểu Du dù đang bệnh nhưng cô cũng rất hạnh phúc bởi giọt nước mắt của người mẹ, sự lo lắng của người cha. Còn anh, anh có cha mà sao anh lại từ chối cha mình chứ?

Đông Hồ cứ phân vân mãi với ý nghĩ của mình. Có lẽ anh không nên đối xử như thế đối với người cha ruột thịt của mình.

Bên trong, Tiểu Du khẽ trở mình động đậy như đang đồng cảm với ý nghĩ của anh.

Ông Bửu Sơn đưa bà Cẩm Tiên lên thành phố để tìm thăm Tiểu Du. Minh Khuê và cả Hải Như cũng đi cùng.

Tiểu Du tuy đã qua cơn nguy hiểm, nhưng bác sĩ vẫn không cho phép thân nhân vào thăm để tránh lây nhiễm. Mọi người chỉ được phép nhìn Tiểu Du qua cửa kính.

Tiểu Du cũng đã phục hồi sức khỏe của mình. Nhưng cô thật buồn làm sao vì không được tiếp xúc với người thân.

Bà Tiểu Ngọc cứ khóc vùi:

- Làm sao để cho tôi vào gặp con bây giờ?

Ông Nhật Hào phải theo dỗ dành:

- Cố gắng chờ đi em. Bác sĩ cũng muốn tốt cho Tiểu Du và cả chúng ta thôi.

Đông Hồ suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Con có cách rồi.

- Cách gì hả con?

Bà Cẩm Tiên hồi hộp hỏi con:

- Để con xin phép bác sĩ.

Tia hy vọng lóe lên rồi vụt tắt trong lòng mọi người. Ai cũng ỉu xìu:

- Tưởng gì! Xin phép bác sĩ thì đã xin phép nhiều lần rồi, bác sĩ có cho đâu.

- Không phải xin phép gặp mặt Tiểu Du.

- Vậy chứ xin gì?

Hải Như nôn nóng hỏi:

- Xin phép bác sĩ gởi cho Tiểu Du chiếc điện thoại.

- Để làm gì?

- Ngốc ơi! Để liên lạc chứ làm gì.

Hải Như reo lên:

- Có thế mà nghĩ không ra. Mình sẽ liên lạc với Tiểu Du qua điện thoại. Xem Tiểu Du có cần gì hay không?

Bà Tiểu Ngọc vui mừng:

- Thực hiện ngay đi. Còn chần chờ gì nữa.

- Để con đi ngay.

Đông Hồ vội vã đến phòng trực của bác sĩ. Anh e dè:

- Thưa bác sĩ!

Một bác sĩ trẻ trong chiếc blouse trắng, có gương mặt thật xinh mỉm cười hỏi:

- Anh cần gì?

- Dạ, tôi là thân nhân của bệnh nhân Tiểu Du đang nằm trong phòng đặc biệt.

- Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi. Tạm thời người thân chưa thể gặp mặt bệnh nhân được.

- Dạ không phải! Tôi không có xin gặp mặt.

- Vậy anh cần gì?

- Tôi xin bác sĩ gởi cho bệnh nhân một...

Bác sĩ xua tay:

- Không được! Hiện tại bệnh nhân không được ăn uống gì ngoài thức ăn đã được khử trùng.

- Tôi không gởi thức ăn.

- Vậy anh muốn gởi gì hả?

- Một chiếc điện thoại.

- Để làm gì?

Đông Hồ quên cả ngại ngần:

- Không giấu gì bác sĩ! Tôi sắp đi xa. Tôi muốn có vài lời với Tiểu Du.

- Chia tay với người yêu à?

- Cho là như vậy đi. Bác sĩ hãy giúp đỡ cho tôi nghe?

- Anh đi công tác sao?

- Phải! Tôi sắp đi một chuyến biển xa. Tôi không thể không đi và cũng không thể không từ giã với Tiểu Du.

- Tôi vô cùng thông cảm cho tình yêu của tuổi trẻ. Nhưng...

- Bác sĩ không chấp nhận sao?

- Tôi nói thế à?

- Sao bác sĩ lại lo ngại?

- Tôi chỉ ngại không biết rằng trong phòng kín như thế. Điện thoại có bắt sóng để liên lạc hay không thôi.

Đông Hồ mừng rỡ:

- Chúng ta không thử thì làm sao biết là không được?

- Ý tưởng của anh cũng hay, thật thú vị và cũng thật là lãng mạn.

- Cám ơn bác sĩ đã giúp đỡ cho chúng tôi.

- Có gì đâu! Bổn phận của chúng tôi là đem niềm vui và hạnh phúc cho mọi người mà.

Đông Hồ cảm nhận được tấm lòng của những thiên thần áo trắng. Anh biết họ đã gác lại những niềm vui riêng tư để ngày đêm chăm sóc đem sự bình yên đến cho bệnh nhân.

- Xong rồi! Anh có thể thực hiện điều anh muốn.

- Cám ơn bác sĩ.

- Chúc anh may mắn.

Đông Hồ chạy lại trước cửa phòng của Tiểu Du. Mọi người đang chờ anh.

Tiểu Du ở bên trong cũng đã nhận được chiếc điện thoại. Đông Hồ bấm máy.

Bên trong Tiểu Du đã nhận được tín hiệu. Ai cũng giành được nói trước, bà Cẩm Tiên can ngăn:

- Hãy dành sự ưu tiên cho người làm mẹ.

Lời nói của bà vừa là câu chí tình vừa là mệnh lệnh. Ai cũng nhường cho bà Tiểu Ngọc bởi vì bà là một người mẹ. Người đầu tiên mà Tiểu Du muốn gặp không ai khác hơn là mẹ của mình.

- Tiểu Du! Mẹ đây! Mẹ đây con!

Tiểu Du cũng xúc động không kém:

- Mẹ! Mẹ!

- Con khỏe không Tiểu Du?

- Con khỏe rồi mẹ. Mẹ đừng lo cho con quá. Rồi con sẽ bình phục, sẽ trở về với mẹ.

- Mẹ lo lắng cho con quá. Nhưng bác sĩ không cho phép mẹ vào thăm con.

- Mẹ! Bác sĩ sợ rằng mọi người bị nhiễm khuẩn từ con đó. Con phải làm xét nghiệm lại toàn bộ rồi mới tiếp xúc được với mọi người.

- Tiểu Du! Con cần gì không?

- Không! Ở đây bác sĩ và điều dưỡng lo lắng cho con đầy đủ lắm. Ba con thế nào hả mẹ?

Bà Tiểu Ngọc đưa chiếc điện thoại cho ông Nhật Hào:

- Tiểu Du muốn nói chuyện với anh đó!

Ông Nhật Hào giơ tay chào con gái:

- Con gái cưng của ba. Sao? Thế nào rồi?

- Con ổn rồi ba.

- Con có còn thấy thú vị cuộc phiêu lưu của mình không?

- Ba! Con chưa bỏ cuộc đâu.

- Cuộc thám hiểm đầy gian khổ đó chưa làm con chán sao?

Tiểu Du nũng nịu:

- Ba biết tính con gái ba mà càng khó khăn càng làm con thích thú.

- Đó có phải là lý thuyết mà con học thuộc lòng không?

- Ba! Ba quá xem thường con gái của ba rồi.

- Ba không xem thường con đâu, nhưng chỉ vì một chuyện nhỏ mà con gái của ba quên cả tính mạng của mình. Dầm trong mưa gió đến nỗi cảm lạnh còn kiêm luôn cả nhiễm khuẩn nữa.

Tiểu Du biết đây là câu răn đe của ba. Cô cúi đầu:

- Con xin lỗi ba!

- Ba không giận con đâu. Nhưng từ nay con nhớ là không nên nông nổi như vậy nữa chứ?

- Dạ!

- Bây giờ con nói chuyện với một người nghe. Người ấy chờ con đã lâu lắm rồi.

Tiểu Du chưa kịp phản đối thì ông Nhật Hào đã trao máy cho Đông Hồ.

Đông Hồ vội vã nói:

- Tiểu Du! Em đừng bỏ máy nghe.

Tiểu Du lặng thinh. Đáng lý ra khi nói chuyện với Đông Hồ cô phải nói rõ cho anh biết nỗi oan tình của cô. Nhưng khi được tiếp chuyện với anh, sao lòng cô bỗng nghe nghèn nghẹn.

- Tiểu Du! Anh xin lỗi. Hãy tha thứ cho anh nghe Tiểu Du.

Tiểu Du vẫn lặng thinh. Đông Hồ thiết tha:

- Tiểu Du! Anh phải đi rồi! Tiểu Du hãy nói với anh một lời đi Tiểu Du.

Dù không muốn thốt lên nhưng trái tim của Tiểu Du đã nói thay lý trí:

- Đông Hồ! Anh đừng đi!

- Tiểu Du! Anh sẽ trở về, anh sẽ trở về mà.

- Nhưng cứ cách xa thì em lại sợ, em sợ cũng giống như hôm nay. Buổi trùng phùng lại đổ vỡ đau thương.

- Sẽ không có những chuyện như thế này xảy ra nữa đâu Tiểu Du.

- Ở đời có ai biết được chuyện ngày mai.

- Tiểu Du! Tội nghiệp em quá! Anh đã làm cho em khủng hoảng cả tinh thần mất rồi. Anh thật là một kẻ hồ đồ.

- Đừng tự trách mình nữa Đông Hồ. Có như thế chúng ta mới hiểu được ân tình của mình sâu nặng đến dường nào.

- Tiểu Du! Anh lại làm khổ em nữa khi phải bắt đầu một chuyến viễn dương.

- Em chờ đợi anh được mà. Dù mỗi một chuyến đi của anh phải trải qua bao ngày, bao tháng.

- Tiểu Du! Em thật là cao cả. Vậy mà suýt chút nữa anh đã...

- Em không muốn anh nhắc lại chuyện đau buồn ấy nữa. Anh cứ đi đi. Em hứa với anh là khi em hết bệnh, em sẽ về lại nơi ấy, tiếp tục làm cô giáo và tiếp tục chờ đợi anh.

- Anh hạnh phúc vô cùng Tiểu Du.

- Còn một điều này em muốn nói với anh.

- Anh sẵn sàng nghe em nói trăm vạn ngàn điều.

- Chỉ một điều thôi là nhớ giữ gìn sức khỏe.

- Em không lo cho mình còn yếu đuối mà lại lo cho anh nhiều như thế sao?

- Vì anh là lẽ sống của đời em mà.

- Em nghỉ ngơi đi. Nói nhiều thế này em sẽ mệt lắm đó.

- Em không mệt đâu. Anh xem nè.

Tiểu Du từ từ bước xuống giường bệnh, bước những bước đầu tiên yếu ớt đến gần cửa kính. Bà Tiểu Ngọc lo sợ. Bà nói vào máy:

- Tiểu Du! Con còn yếu lắm.

Tiểu Du lắc tay:

- Không sao đâu mẹ.

Tiểu Du lần bước đến được cửa kính. Cô đưa bàn tay nhỏ của mình lên áp chặt vào khung kính.

- Tạm biệt anh! Đông Hồ!

Đông Hồ bối rối xúc động anh đưa bàn tay mình lên muốn nắm lấy bàn tay của người mình yêu. Nhưng khung kính vô tình đã cách ngăn họ.

- Tiểu Du! Thế mới biết mình đã không trân trọng giây phút bên nhau. Để giờ đây gần trong gang tấc mà lại như cách trở nghìn trùng.

- Anh lại nhắc chuyện cũ nữa rồi.

- Xin lỗi em! Anh...

- Xin lỗi! Bệnh nhân còn yếu mà lại nói quá lâu. Tôi nghĩ bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Mọi người hãy ra ngoài cho chúng tôi khám bệnh cho bệnh nhân.

Cô bác sĩ trực khi nãy bước đến nhắc nhở Đông Hồ. Đông Hồ nói nhỏ vào máy:

- Tạm biệt Tiểu Du!

- Tạm biệt anh Đông Hồ!

Đông Hồ tắt máy. Anh quay sang vị bác sĩ:

- Cám ơn bác sĩ.

- Không sao! Khi yêu ai mà cũng thế.

- Tình yêu của anh chị khiến mọi người phải ngưỡng mộ đó.

Lời nói của vị bác sĩ càng làm cho Đông Hồ hối hận nhiều hơn. Anh tự nhủ với mình:

- Anh sẽ không bao giờ hồ đồ mà đánh mất hạnh phúc của mình.

- Đông Hồ! Ba muốn nói chuyện với con.

Ông Bửu Sơn tha thiết gọi, nhìn vào mắt ông. Đông Hồ nghe trong lòng tràn ngập một tình thương. Nhưng trong lòng anh lại có một tiếng nói khác:

- Ông về rồi ông cũng lại đi. Mình có nhận cha rồi thì mình cũng mồ côi thôi. Thôi! Cứ để ông ấy ra đi. Cứ xem như không có cuộc hội ngộ này.

- Ông muốn tôi phải làm gì?

- Con không cần phải làm gì cả. Con cũng không cần phải nhìn nhận người cha khốn khổ này.

- Vậy ông muốn nói gì?

- Cha chỉ muốn nhìn con, nói với con rằng:

“Con là hạnh phúc của cuộc đời còn lại của cha. Bao năm nơi xứ người, ba không biết có sự hiện diện của con, nhưng ba vẫn muốn trở về tìm lại mẹ con. Ước mơ đó ba phải trải qua một cuộc hành trình gian khổ suốt hai mươi lăm năm mới thực hiện được”.

Ngừng một chút như để đè nén cơn xúc động, ông Bửu Sơn nói tiếp:

- Mẹ của con đã đau khổ quá nhiều rồi. Ba không thể để cho mẹ con phải tiếp tục chịu nhiều mất mát đau thương. Ba xin con hãy cho ba ở lại để được chăm sóc cho mẹ con. Con nghĩ thế nào?

Đông Hồ nhìn mẹ, đôi mắt mẹ nhìn anh thật thiết tha. Anh biết mẹ không thể sống xa ba thêm ngày tháng nào nữa. Chỉ cần anh dang rộng vòng tay ra, anh sẽ có một mái ấm gia đình có cha, có mẹ như bao người khác.

- Đông Hồ! Con nghe mẹ nói đi. Gia đình mình ly tán đã bao năm rồi. Nay trời đất cho được trùng phùng, con đừng để khổ sầu thêm cho ba con nữa Đông Hồ.

Đông Hồ hỏi mẹ:

- Nếu con không bằng lòng thì sao hả mẹ?

- Thì ba sẽ lại ra đi.

- Ngày xưa ông cũng đã từng ra đi. Bây giờ thêm một lần ra đi nữa thì có sao đâu.

- Đông Hồ!

Bà Cẩm Tiên kêu lên.

- Mẹ! Mẹ hãy cho con nói. Con sợ rằng mẹ sẽ không thể có một cuộc sống bình yên khi thay đổi những nếp sống bình thường. Con sợ người đàn ông này sẽ một lần nữa đem bất hạnh đến cho mẹ.

Bà Cẩm Tiên nhìn con trai, chính bà cũng không thể bác bỏ lời nói của Đông Hồ. Bà nhìn ông, hiểu được cái nhìn của bà, ông Bửu Sơn đau đớn nói:

- Nếu em không còn niềm tin ở anh nữa thì sự trở về của anh nào có ý nghĩa gì.

- Bửu Sơn! Em như con chim đã có lần bị cung, thấy cành cong cũng e dè sợ sệt.

Ông Bửu Sơn ôm đầu đau xót:

- Chẳng lẽ suốt đời tôi cũng không có cơ hội chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ hay sao?

Nhìn ông đau khổ, bà cũng xót xa. Bà nhìn Đông Hồ như chờ đợi ở anh một sự quyết định.

Ông Bửu Sơn nhìn cả hai với niềm thất vọng tột cùng:

- Cuối cùng rồi tôi cũng phải đi, phải làm kẻ ly hương, không kẻ thân yêu nào.

Ông gạt hai dòng lệ trên đôi má đã hằn sâu những nét đau thương:

- Vĩnh biệt! Vĩnh biệt những người thân yêu nhất của tôi.

Ông Bửu Sơn thất thểu bước đi, nhìn ông, Đông Hồ không còn kiềm chế mình được nữa. Anh ào đến ôm lấy người cha thân yêu:

- Ba! Ba đừng đi!

Ông Bửu Sơn dừng lại. Ông quay mặt nhìn Đông Hồ:

- Đông Hồ! Con vừa gọi ba phải không?

- Ba! Ba đừng đi!

Ông Bửu Sơn ôm chặt lấy Đông Hồ:

- Cả đời ba chỉ chờ đợi có phút giây này thôi.

Bà Cẩm Tiên nhìn hai cha con ôm nhau khóc. Bà cũng khóc. Những giọt nước mắt của bà bây giờ là những giọt nước mắt hạnh phúc, hạnh phúc của người đàn bà được làm vợ, làm mẹ. Giọt nước mắt hạnh phúc này tuy có muộn màng nhưng nó thật là vui trong cuộc đời bà.

- Hải Như!

Hải Như cau mặt nhìn Minh Khuê:

- Anh làm gì mà cứ theo tôi hoài vậy? Bộ anh sợ tôi đi lạc hả? Không sao!

Dù có đi lạc tôi cũng biết đến đồn công an để xin giúp đỡ mà.

Không hiểu vì sao ngày xưa Minh Khuê chúa ghét con gái đanh đá. Mà bây giờ anh lại thích cái nét kênh kiệu, chanh chua của Hải Như vô cùng. Thấy Hải Như bực bội anh lại càng thấy vui.

Nhìn Minh Khuê cười, Hải Như càng thêm bực bội:

- Nè! Tôi hỏi anh điều này nghe?

- Em cứ hỏi đi! Mấy điều cũng được.

- Anh có bị “man” không vậy?

- Man hả?

- Ừ!

- Vậy thì không! Anh chỉ bị khờ thôi!

- Khờ?

- Phải! Anh đang bị khờ, một bệnh khờ thật vui, thật lãng mạn.

Hải Như kêu lên:

- Trời ơi! Bệnh khờ mà cũng vui cũng lãng mạn nữa hả?

Minh Khuê tự hào:

- Chứ sao? Em không nghe các nhạc sĩ người ta ca ngợi những người khờ hay sao?

- Hả? Nhạc sĩ nào mà ca ngợi những người khờ hả?

- Có chứ! Em không nghe câu hát:

“Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu, nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ”.

Hải Như trề môi:

- Trời ơi! Tưởng sao...

- Tưởng sao là sao hả?

- Bộ anh tưởng cái gã khờ trong bài hát ấy tầm thường như anh hay sao?

- Vậy gã hơn anh ở cái gì hả? Em nói đi!

- Người ta khờ mà người ta biết làm thơ để ca ngợi tình yêu. Còn anh, cái khờ của anh ai cũng sợ hết.

- Anh có làm gì đâu mà ai cũng sợ.

- Không làm gì hả? Không làm gì mà khi yêu người ta không được đáp lại, dám...

Minh Khuê bịt chặt miệng Hải Như lại:

- Hải Như! Anh van em, đừng có nhắc lại chuyện ấy nữa.

- Đã làm thì sợ gì xấu mà không cho nhắc lại chứ?

- Là người thì ai lại không mắc phải sai lầm chứ. Có điều là người ta biết sửa sai hay không mới là quan trọng.

- Dù anh có sửa hay là không thì tôi vẫn nói. Nói cho cả Sài Gòn này biết cái xấu của anh.

Minh Khuê bịt chặt miệng Hải Như lại:

- Anh không cho em nói.

- Tôi cứ nói! Anh buông ra ngay không?

- Không buông!

Hải Như ú ớ kêu cầu cứu. Minh Khuê càng siết chặt hơn:

- Em không được nói. Không được nói.

- Buông cô ấy ra ngay!

Cùng với mệnh lệnh ấy là một tiếng “bốp” vang lên. Minh Khuê lãnh trọn một quả đấm của một thanh niên vào mặt.

Minh Khuê buông Hải Như ra ôm mặt kêu lên:

- Tại sao anh đánh tôi hả?

- Tao đánh cho mày bỏ cái thói dê xồm. Giữa đường phố mà mày dám sàm sỡ với phụ nữ hả?

- Anh hiểu lầm rồi. Tôi đâu có phải quỷ râu xanh.

- Không phải sao mày lại hành động như thế?

Nhìn mặt Minh Khuê sưng vù máu rỉ ra từ khóe miệng, Hải Như hoảng hốt:

- Không phải vậy đâu anh ơi. Chúng tôi cãi vã với nhau thôi mà.

Người thanh niên ngỡ ngàng:

- Té ra hai người là...

- Anh ấy là người yêu của tôi đó.

Nhìn cái mặt sưng vù của Minh Khuê:

- Xem ra tôi làm “anh hùng cứu mỹ nhân” không hợp thời rồi. Xin lỗi anh, để tôi đưa anh vào bệnh viện.

Minh Khuê khoát tay:

- Cám ơn anh, không cần đâu.

- Tôi cần phải chuộc cái lỗi của mình mà.

- Anh không có lỗi mà còn làm ơn cho tôi nữa đó.

- Làm ơn điều gì?

- Vì sợ anh đánh tôi nên cô ấy đã thừa nhận là người yêu của tôi rồi đó.

Anh thanh niên nghe Minh Khuê nói cười to:

- Té ra tôi đang giúp anh tỏ tình đó hả? Trời ơi! Nếu mà anh tỏ tình theo cách này chắc là anh không còn răng để ăn cơm quá.

Minh Khuê cười méo xệch:

- Tôi không dám tỏ tình thêm lần nào nữa đâu. Một lần này là đủ rồi.

- Tỏ tình bằng cách này thì thật là nguy hiểm. Nếu như lúc nãy tôi mà không nhẹ tay thì anh có nước là vỡ xương hàm thôi.

Minh Khuê nhăn mặt:

- Bộ đánh như vậy là đã nhẹ tay rồi đó hả?

- Ừ! Nếu như anh không tin thì hãy để cho tôi dùng toàn lực tống vào mặt anh để chứng minh lời nói.

Minh Khuê khoát tay: <