← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2 T.J

Nước biển vây quanh tôi, xộc vào mũi, ùa vào họng, và tràn đầy hai mắt, tôi không thể thở nỗi giữa những cơn sặc nước liên hồi. Anna bơi về phía tôi, nước mắt giàn giụa hòa trộn với máu và những tiếng thét hoảng loạn. Chị ấy cầm lấy tay tôi, cố gắng nói điều gì đó, nhưng mớ âm thanh khi thoát ra khỏi miệng chị ấy bỗng dưng xáo trộn hết vào nhau, khiến tôi không tài nào hiểu được. Đầu chị ấy bắt đầu nghiêng ngả sang hai bên, và đột nhiên đập mặt xuống làn nước biển. Ngay lập tức tôi túm lấy tóc Anna kéo lên. “Tỉnh dậy, chị Anna, tỉnh dậy ngay!” Sóng xô từng đợt ào ào, mạnh đến mức sẵn sàng tách đôi chúng tôi về hai phía khác nhau bất cứ lúc nào, thế nên tôi xỏ tay phải vào dưới dây đeo áo phao của Anna và giữ chặt chị ấy.

Tôi nâng mặt chị ấy lên. “Anna. Anna!” Ôi Chúa ơi. Hai mắt chị ấy vẫn nhắm nghiền, chị ấy không hề có bất cứ phản ứng gì, tôi tiếp tục xỏ tay trái vào dưới dây áo phao và nằm ngửa ra, kéo Anna dựa lên trên ngực mình.

Từng đợt sóng nhấp nhô đẩy chúng tôi ngày một xa dần xác máy bay. Những mảnh vỡ của chiếc máy bay nhanh chóng biến mất dưới mặt biển, chẳng mấy chốc đã không còn chút tàn tích nào của vụ tai nạn nữa. Tôi cố không nghĩ tới Mick vẫn đang mắc kẹt trên ghế lái.

Trôi nổi bập bềnh theo làn sóng, ngất đi tỉnh lại không biết bao lần, nhưng tôi vẫn cảm nhận được trái tim mình đập loạn nhịp trong lồng ngực. Bao quanh bốn bề là sóng nước mênh mông, tôi cố giữ đầu của chúng tôi nổi trên mặt nước, ép bản thân mình không được hoảng sợ.

Liệu họ có biết chúng ta bị nạn không? Liệu họ có dò tìm chúng ta bằng sóng rađa không?

Có thể là không, bởi lẽ chẳng có ai tới cả.

Bầu trời tối dần, mặt trời bắt đầu lặn xuống. Anna lầm bầm điều gì đó khiến tôi tưởng chị ấy đã tỉnh lại, nhưng toàn thân chị run lên và bất chợt nôn lên người tôi. Sóng biển rửa sạch bãi nôn ngay tức khắc, tôi kéo Anna sát lại gần vì chị ấy run như cầy sấy, cố gắng chia sẻ với chị ấy chút hơi ấm từ thân mình. Tôi cũng rét run lên, mặc dù nước biển rất ấm. Không có lấy một ánh trăng nào, tôi khó lòng nhìn thấy làn nước xung quanh, lúc nãy đã chuyển sang màu đen thẫm chứ không còn ánh xanh biếc nữa.

Tôi lo sợ khi nghĩ đến đàn cá mập. Lôi một tay ra khỏi áo phao của Anna, tôi cố gắng nhấc cảm chị ấy khỏi ngực mình. Tôi cảm thấy âm ấm ngay dưới cổ, chỗ Anna vừa dựa vào. Chẳng lẽ chị ấy vẫn chảy máu? Tôi cố gắng đánh thức Anna dậy, nhưng chị ấy chỉ phản ứng rất yếu ớt mỗi khi tôi lắc mạnh khuôn mặt chị. Tôi chẳng muốn làm đau chị ấy, nhưng tôi muốn biết chắc là Anna còn sống. Không một cử động nào. Tôi sợ đến phát điên. Nhưng rồi đột nhiên chị ấy lại nôn và run bần bật trong vòng tay tôi.

Tôi cố hết sức để giữ bình tĩnh, hít thở nhẹ nhàng. Nằm ngửa trên những con sóng là cách dễ nhất để đỡ mất sức, tôi cùng Anna cưỡi trên từng con sóng trôi bập bềnh trên mặt biển. Thủy phi cơ không được phép bay vào ban đêm, nhưng tôi chắc chắn họ sẽ cử một chuyến bay đi tìm chúng tôi ngay khi mặt trời vừa ló dạng. Đến lúc ấy, chí ít một ai đó phải biết rằng chúng tôi đã gặp nạn.

Thậm chí bố mẹ mình còn không biết là mình đã ở trên chuyến bay.

Từng giờ trôi qua, tôi không thể nhìn thấy bất cứ con cá mập nào trong màn đêm đen kịt. Có lẽ chúng ở đó, chỉ là tôi không hề biết mà thôi. Kiệt sức, tôi chợp mắt trong chốc lát, thả lỏng đôi chân đã mỏi rã rời vì liên tục quẫy đạp sát mặt nước. Tôi cố không nghĩ tới bầy cá mập, có lẽ ngay lúc này đang bơi vòng tròn bên dưới.

Khi tôi lay Anna một lần nữa, chị ấy vẫn không có phản ứng gì. Tôi nghĩ rằng tôi cảm nhận được lồng ngực chị phập phồng lên xuống, nhưng thậm chí cũng không dám chắc về điều này. Đột nhiên có một cơn sóng lớn vỗ ầm ầm bên cạnh khiến tôi giật bắn mình, đầu Anna ngoẹo hẳn sang một bên, và tôi phải kéo chị ấy lại gần mình hơn nữa. Đợt sóng lớn vẫn tiếp tục vỗ, tạo nên một giai điệu kỳ lạ. Tưởng tượng ra không chỉ một mà là năm, mười hoặc thậm chí nhiều con cá mập hơn thế khiến tôi lảo đảo. Một thứ gì đó đột nhiên nhô lên khỏi mặt nước, phải một lúc tôi mới định thần được đó là gì. Tiếng ầm ầm chính là do từng cơn sóng vỗ vào lớp đá ngầm bao quanh một hòn đảo.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến vậy trong suốt cuộc đời mình, kể cả khi bác sĩ nói với chúng tôi rằng các liệu pháp điều trị đã giúp tôi chiến thắng căn bệnh ung thư.

Từng đợt sóng đẩy chúng tôi tới gần đảo hơn, nhưng không thẳng hướng về phía hòn đảo. Nếu tôi không làm gì cả thì chúng tôi sẽ bị đẩy dạt xa khỏi nó. Tôi không thể dùng tay vì cả hai tay đều đang vướng dưới áo phao của Anna, vậy nên tôi ngửa thẳng lưng ra làm trụ, lấy hết sức bình sinh đạp mạnh hai chân. Đôi giày của tôi bị tuột, nhưng tôi không bận tâm, nhẽ ra tôi nên tháo chúng ra từ vài giờ trước.

Đất liền vẫn còn cách chúng tôi chừng bốn mươi lăm mét(*) nữa. Thậm chí chúng tôi còn bị dạt ra xa hơn lúc trước. Không còn cách nào, tôi buộc lòng phải dùng một cánh tay, vừa bơi nghiêng vừa kéo Anna theo. Ngóc đầu lên, tôi thấy chúng tôi đã rất gần bờ. Đạp chân điên loạn, hai phổi bỏng rát, tôi bơi hết sức bình sinh.

Chúng tôi đã vào vùng nước lặng phía trong dải đá ngầm, nhưng tôi vẫn không hề dừng lại cho đến khi bàn chân bắt đầu chạm vào nền cát. Tôi chỉ còn chút sức tàn để lôi được Anna lên bờ trước khi ngã quỵ bên cạnh chị ấy và lả đi.

Ánh mặt trời chói lóa đã đánh thức tôi dậy. Toàn thân cứng ngắc vì đau đớn, tôi chỉ có thể hé một mắt ra quan sát xung quanh. Tôi cố sức ngồi dậy, tháo tung chiếc áo phao khỏi người, rồi quay sang nhìn Anna. Khuôn mặt chị ấy sưng vù với một vết tím bầm hằn chéo trên trán và kéo dài tới tận má. Chị ấy vẫn nằm bất động.

Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng tôi vẫn cố gắng vươn ra chạm vào cổ chị ấy. Làn da Anna vẫn ấm áp, tôi như trút được gánh nặng ngàn cân khi cảm nhận được nhịp mạch yếu ớt đang khe khẽ đập dưới mấy ngón tay mình. Chị ấy vẫn còn sống, nhưng tôi sợ hãi khi nghĩ rằng có thể Anna đã bị một chấn thương rất nặng ở vùng đầu. Nhỡ chị ấy không bao giờ tỉnh lại?

Tôi lay chị ấy một cách thận trọng. “Anna, chị có nghe thấy em không?” Chị ấy không có phản ứng gì, nên tôi lay lại một lần nữa.

Tôi đợi chờ và mong mỏi chị Anna mở mắt ra. Đôi mắt tuyệt đẹp màu xanh lam phảng phất chút ánh ghi. Đó là nét đầu tiên tôi chú ý khi gặp chị ấy. Chị ấy đã đến căn hộ nhà tôi để bố mẹ tôi phỏng vấn, và tôi thực sự bối rối khi mà Anna quá xinh đẹp còn mình thì gầy còm, trọc lốc, trông như một thằng mọi.

Nào, Anna, cho em ngắm đôi mắt chị lần nữa đi nào.

Tôi lay chị ấy mạnh hơn, cho đến khi chị ấy cuối cùng cũng chịu mở mắt ra. Tôi khẽ thở phào.