CHƯƠNG 15 Anna
Lũ cá heo bơi cạnh tôi trong vùng nước nông. Chúng lặn xuống dưới người tôi, sau đó lại nhô lên ở phía bên kia. Chúng tạo ra những âm thanh nghe thật buồn cười, và khi tôi nói chuyện với chúng, chúng làm như hiểu tôi lắm. T.J và tôi thích nắm lấy vây chúng để chúng kéo đi. Tôi có thể chơi với cá heo hàng giờ liền.
T.J chạy xuống, kêu lên: “Chị Anna, đoán xem em vừa tìm thấy gì này”.
Chiếc giày tennis còn lại của T.J đã được sóng đánh giạt vào bờ, nên bây giờ thằng bé chẳng còn lo chân bị thương nữa, thế nên nó dành hàng giờ liền trong rừng, tìm kiếm mấy thứ hay ho. Đến giờ thì nó chưa tìm thêm được gì ngoài những vết muỗi đốt, nhưng vẫn hì hục tìm kiếm. Ít nhất thằng bé cũng có việc để giết thời gian.
“Em tìm thấy gì thế?”, tôi vừa hỏi vừa vuốt ve một con cá heo.
“Chị đi giày vào và lên đây mà xem”.
Tôi đành tạm biệt lũ cá heo, lững thững theo thằng bé lên lều đi giày và tất vào.
“Rồi, chị tò mò lắm đây. Em tìm thấy gì nào?”
“Một cái hang. Em đang kiếm củi thì phát hiện ra có đống củi che khuất một miệng hang”.
Chỉ mất vài phút là chúng tôi đến được cái hang. T.J quỳ ở miệng hang rồi bò vào trong bằng cả hai tay hai chân.
“Hang này nông hơn em tưởng”, nó hét lên. “Chị nằm xuống rồi trườn sấp bụng vào đây đi. Chật nhưng vẫn đủ chỗ. Vào đây nào”.
“Không đời nào”, tôi hét lên. “Chị sẽ không bao giờ bước vào đâu”.
Tim tôi đập nhanh hơn, mồ hôi bắt đầu túa khi tôi nghĩ đến việc phải chui vào cái hang ấy.
“Em đang sờ xung quanh. Em chẳng nhìn thấy gì cả”.
“Sao em dám làm thế? Nhỡ có chuột hoặc nhện. khổng lồ thì sao?”
“Cái gì? Chị nghĩ là có nhện?”
“Không, không có gì”.
“Em nghĩ chẳng có gì ngoài đá và cành cây ở trong này cả. Nhưng em cũng không chắc”.
“Nếu là cành cây khô thì lấy ra đi. Chúng ta có thể vứt vào đống củi dự trữ”.
“Vâng”.
T.J bò ra khỏi hang, đứng thẳng lên, một tay cầm thứ gì đó trông như xương cẳng chân còn tay kia cầm một cái xương sọ. Thằng bé vứt ngay xuống đất, kêu lên: “Chết tiệt!”
“Chúa ơi!”, tôi cũng kêu lên. “Không biết đây là ai nhưng họ gặp phải chuyện thật tồi tệ”.
“Chị có nghĩ đây là người đã dựng cái lán không?”, T.J hỏi.
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào cái hộp sọ.
Tôi gật đầu: “Chị cũng đoán thế”.
Chúng tôi quay lại lều, lấy một khúc củi đang cháy để làm đuốc rồi nhanh chóng quay lại cái hang. T.J quỳ xuống, bò vào trong, một tay cầm theo cái đuốc.
“Đừng để bỏng nhé”, tôi nói với theo.
“Không đâu”.
“Em vào chưa?”
“Rồi”.
“Em thấy gì?”
“Nguyên một bộ xương. Chẳng còn gì khác trong này cả”. T.J trèo ra, đưa tôi ngọn đuốc. “Em sẽ để lại mấy cái xương vào trong hang”.
“Ý hay đấy”.
T.J và tôi quay về lều. “Một phen hết hồn”, tôi nói.
“Mất bao lâu thì xác người chỉ còn lại bộ xương?”, T.J hỏi.
“Với khí hậu nóng ẩm thế này thì không lâu lắm đâu”.
“Em tin chắc đấy là người ở cái lán gỗ kia”.
“Có lẽ em đúng. Và nếu thế thật thì chúng ta đã mất một cơ hội được cứu rồi”. Tôi lắc đầu. “Ông ấy không quay lại bởi vì ông ấy chưa bao giờ thoát được khỏi đây. Nhưng thứ gì đã giết chết ông ấy nhỉ?”
“Em chịu”, T.J ném thêm chút củi vào đống lửa, đoạn ngồi xuống cạnh tôi. “Tại sao chị không chịu chui vào hang? Ý em là trước khi nhìn thấy bộ xương ý”.
“Chị không chịu nổi những không gian kín và hẹp. Chị rất sợ. Em còn nhớ căn nhà ven hồ mà có lần chị đã kể em nghe chứ? Căn nhà mà bố chị hay đưa chị em chị đi câu đó”.
“Vâng”.
“Chị Sarah và chị luôn chơi với bọn trẻ con khi chúng đi nghỉ cùng gia đình quanh khu nhà ấy. Có một con đường chạy quanh khu hồ, và có một ống cống chạy ngầm dưới con đường đó. Bọn trẻ con toàn thách nhau bò từ đầu này sang đầu kia. Một lần, chị Sarah và chị quyết định bò qua, và thuyết phục cả bọn bò theo. Bọn chị đi được nửa đường thì chị bắt đầu hoảng sợ. Chị không thể thở nổi, đứa bò phía trước chị không chịu bò tiếp. Chị cũng không thể bò lùi lại vì vướng đứa ngay đằng sau. Lúc đó chị mới lên bảy, và cũng không lớn lắm, nhưng đường ống bé tí xíu. Cuối cùng khi qua được đầu bên kia, chị Sarah phải chạy ngay đi tìm mẹ chị bởi vì chị không ngừng khóc. Chị vẫn nhớ như in cái ngày ấy, như thể mới hôm qua”.
“Chả trách chị không dám bò vào hang”.
“Có điều chị không hiểu tại sao ngài Xương lại bò vào đó mà chết cơ chứ”.
“Ngài Xương?”
“Chị cảm thấy ông ấy cần có một cái tên. Ngài Xương nghe cũng đỡ hơn là người từ cái lán”.
“Em thấy được đấy”, T.J đáp.
*
Tôi ngồi cạnh lều chơi bài một mình. Khi T.J bước đến, tôi biết ngay là có điều không ổn vì thằng bé đang ôm chặt một cánh tay. Vai nó buông thõng xuống.
Tôi đứng bật dậy: “Có chuyện gì thế?”
“Em bị ngã từ trên cây dừa xuống”.
“Lại đây nào”. Tôi vòng tay qua eo thằng bé, nhẹ nhàng đỡ nó ngồi lên xuống. Chỉ một cử động nhỏ nhất cũng làm thằng bé nhăn nhó, và nó không giấu nổi tiếng rên khi tôi đỡ nó nằm xuống. Cảm giác mãnh liệt muốn được chăm sóc, muốn được làm dịu nỗi đau của T.J làm chính tôi kinh ngạc.
“Chị sẽ quay lại ngay. Chị đi lấy cho em ít thuốc Tylenol”.
Tôi đổ hai viên Tylenol ra lòng bàn tay, với lấy chai nước, đổ đầy nước từ bình chứa vào. Tôi đặt thuốc vào miệng T.J, nhấc đầu thằng bé lên để nó có thể nuốt được. Thằng bé nuốt viên thuốc và chậm rãi thở đều.
“Tại sao em lại trèo cây?”
“Em cố hái mấy quả dừa xanh mà chị thích ăn”.
Tôi mỉm cười. “Em thật tốt bụng, nhưng chị e xương đòn của em bị gãy rồi. Chị sẽ đợi thuốc Tylenol có tác dụng rồi sẽ cố định lại chỗ xương gãy của em”.
“Vâng”, thằng bé nói, mắt nhắm nghiền.
Tôi nhìn vào va li, lấy ra một chiếc áo ba lỗ màu trắng. Sau khoảng hai mươi phút tôi giúp nó ngồi dậy.
“Chị xin lỗi, chị biết là em đau lắm”.
Tôi nhẹ nhàng gập tay T.J lại, đặt vào dây đeo mà tôi vừa tạo, rồi buộc cố định lại trên vai nó. Từ từ hạ nó nằm xuống, tôi dùng ngón tay rẽ mấy lọn tóc ra khỏi mặt nó, và đặt một nụ hôn lên trán: “Cố gắng đừng cử động nhé”.
“Vâng”.
Có khi cũng chẳng đau đến thế, bởi vì khi tôi đang định rời khỏi lều thì liếc thấy một nụ cười trên mặt thằng bé.
Đêm đó tôi tỉnh dậy để thêm củi vào lửa.
“Chị Anna?”
Giọng T.J làm tôi giật bắn mình. “Ừ?”
“Chị giúp em ra khỏi lều được không? Em buồn đi vệ sinh”.
“Được chứ”.
Tôi đưa nó ra khỏi cửa lều rồi quay lại vứt thêm củi vào lửa. Khi nó quay lại, tôi đưa thêm cho nó mấy viên Tylenol.
“Em đã ngủ được tí nào chưa?”, tôi hỏi.
“Chưa”.
Sáng sớm hôm sau, quanh chỗ xương bị gãy sưng to lên và xuất hiện những vết bầm tím. Thằng bé nhăn nhó khi tôi thắt chặt lại dây đeo vai nên tôi đưa thêm Tylenol cho T.J.
Sau đó thằng bé không chịu uống thêm viên nào nữa. “Em không muốn uống quá nhiều đâu chị Anna. Biết đâu về sau mình còn cần dùng”.
Sau ba ngày thì nó cũng đỡ hơn, và đi theo tôi mọi lúc mọi nơi như một chú cún vậy. Nó xuống biển cùng tôi khi tôi đi câu cá, nó lững thững vào rừng khi tôi đi nhặt quả bánh mì, nó cứ đòi giúp một tay để đổ nước ra khỏi thùng chứa. Khi nó nhất định theo tôi đi kiếm củi, tôi bắt nó quay lại nghỉ dưới gốc dừa.
“Em sẽ không bao giờ khỏi được nếu cứ đi đi lại lại suốt thế này đâu T.J ạ”.
“Nhưng em chán lắm. Và em cũng cần phải tắm nữa. Sau khi về chị giúp em tắm nhé?”
“Cái gì? Không, chị không tắm cho em đâu”.
Kỳ cục thật.
“Chị Anna, hoặc là chị giúp em, hoặc là chị phải chịu đựng mùi của em thôi”.
Tôi ngửi ngửi người T.J. “Đúng là mùi không dễ chịu như mọi khi. Thôi được, chị sẽ giúp em, nhưng chỉ tắm hộ một số chỗ thôi nhé và cũng chỉ bởi vì em bốc mùi thôi đấy”.
Thằng bé cười nhăn nhở: “Cảm ơn chị trước”.
Ngay sau khi tôi kiếm củi về, chúng tôi cùng xuống biển. T.J vẫn mặc quần soóc và ngồi xuống vũng nước nông để nước ngập đến thắt lưng. Tôi quỳ cạnh thằng bé, xát bánh xà phòng trong tay.
“Cầm cho chị”, tôi nói, đoạn đưa cho nó bánh xà phòng.
Tôi bắt đầu xoa nhẹ nhàng trên mặt của thằng bé bằng hai bàn tay đầy xà phòng rồi chụm tay vốc nước biển để xả sạch chỗ bọt đó đi, tay tôi chạm vào hai gò má, xương hàm và phía trên môi T.J.
“Thật dễ chịu”, nó bảo.
Tôi lấy đầy nước vào cái bình nhựa mang theo, dội đầu cho T.J. Tóc nó đã mọc rất dài, nó thường xuyên phải gạt tóc khỏi mắt. T.J vẫn thích dùng cái mũ cao bồi bằng rơm của tôi để giữ cho tóc khỏi lòa xòa xuống mặt, nên tôi cũng cho nó luôn vì lâu nay tôi đã chiếm dụng cái mũ bóng chày của nó rồi.
“Ước gì chúng ta có một cái kéo”, tôi nói. “Chị sẽ cắt tóc cho em”.
Thằng bé đưa xà phòng cho tôi, và tôi lại xát đầy xà phòng ra tay. Tôi kỳ cọ cổ nó, rồi chuyển xuống vùng ngực. T.J yên lặng quan sát tôi.
Tôi kỳ cọ phía dưới cánh tay lành lặn của T.J, và cả lưng nữa. Nó không nhấc được cánh tay bị thương lên nên tôi cẩn thận làm sạch xung quanh, cố tránh những vết bầm.
“Chị xin lỗi”, tôi nói khi nhìn thằng bé nhăn mặt.
Tôi đã vô cùng sai lầm khi trót nhìn xuống dưới để kỳ cọ hai chân cho T.J. Nước ở vùng nông này rất trong nên tôi có thể thấy rõ cái gì đang cương cứng trong quần soóc. “T.J!”
“Em xin lỗi”. Thằng bé nhìn tôi vẻ ngượng ngập. “Em không giấu được những lúc thế này”.
Đợi đã, vậy thằng bé đã như thế này bao nhiêu lần rồi?
Đột nhiên tôi chẳng biết phải nhìn đi đâu nữa. Cũng không phải lỗi của T.J; tôi đã quên mất điều gì sẽ xảy ra nếu mình dùng tay trần xoa khắp cơ thể một thằng nhóc mười bảy tuổi.
Hoặc là cơ thể của bất kỳ người đàn ông nào.
“Không, không sao mà. Chị chỉ bị bất ngờ thôi. Chị cứ nghĩ em bị đau”.
Với vẻ mặt bối rối, T.J nói: “À, em đâu có làm gãy cái ấy đâu mà đau ở đó”.
Thôi được rồi, quên chuyện này đi.
Tôi kỳ cọ hai chân của T.J, rồi đến bàn chân thì phát hiện nó có máu buồn. Nó giãy chân ra, bất ngờ kêu: “Ối” vì cử động đột ngột làm phần thân trên của nó bị đau.
“Xin lỗi em. Ổn rồi, em đã sạch rồi đấy”.
“Chị không định lau khô cho em à?” Thằng bé nở một nụ cười hi vọng với tôi.
“Haha. Buồn cười nhỉ. Chắc em nhầm chúng ta với những người sở hữu khăn tắm”.
“Cảm ơn chị Anna”.
“Không có gì”.
Tôi giúp T.J tắm trong suốt hai tuần sau đó, cho đến khi nó khỏi hẳn và có thể tự tắm. Mỗi lần tôi lại thấy bớt ngại ngùng hơn. Nhưng tôi không bao giờ dám liếc nhìn xuống dưới để xem cơ thể của T.J có phản ứng khác gì lần đầu không.
“Có vẻ bị thương cũng không làm em khó chịu lắm nhỉ?”, tôi hỏi khi đang gội đầu cho nó.
“Không hề chút nào”, T.J vừa nói vừa ngoác miệng cười. “Nhưng chị đừng lo”, thằng bé đột nhiên nghiêm nghị một cách giả tạo: “Em sẽ trả nợ chị sớm thôi. Khi nào chị bị đau, em sẽ tắm cho chị hàng ngày”.
“Chị sẽ ghi nhớ”.
Tôi cố ghi nhớ thật cẩn thận. Tắm cho T.J đã kỳ cục lắm rồi nhưng vẫn chẳng là gì khi nghĩ đến việc bàn tay trơn tuột xà phòng của nó xoa khắp người tôi.