CHƯƠNG 14 T.J
Mưa rơi tầm tã. Sấm rền vang, chớp giật sáng lóa cả bầu trời. Gió giật làm lung lay xuồng hơi, tôi sợ là gió sẽ thổi cái xuống xuống tận biển. Tôi cố ghi nhớ: Ngày mai phải neo xuồng hơi vào một cái gì đó mới được.
“Chị tỉnh chưa?”, tôi hỏi chị Anna.
“Rồi”.
Cơn bão kéo dài tới hàng giờ. Chúng tôi run rẩy bên nhau, kéo kín chăn trùm đầu. Mảnh vải ni lông mỏng manh che phủ một bên chiếc xuồng hơi là thứ duy nhất bảo vệ chúng tôi khỏi sấm sét, nên chúng tôi gần như không hề được che chắn gì hết. Chúng tôi lặng im không nói với nhau, chỉ kiên nhẫn ngồi đợi bão tan, và cuối cùng khi bão đã tan chúng tôi lăn ra ngủ vì kiệt sức.
Buổi sáng hôm sau, chị Anna mang về một vài quả dừa xanh bị bão bứt xuống khỏi cây. Chúng tôi bổ dừa chia nhau. Cùi dừa rất ngọt, nước dừa cũng không có vị đắng như mấy quả dừa vỏ đã ngả màu nâu.
“Mấy quả này ngon tuyệt”, chị Anna thốt lên.
Căn lều của chúng tôi đã tan tành trong cơn bão, ngọn lửa cũng bị dập tắt nên tôi phải nhóm lên một ngọn lửa khác. Tôi dùng dây giày của mình buộc vào cuối một cành củi cong. Tôi buộc tiếp một que củi khác để nó vuông góc với mảnh gỗ tôi dùng làm điểm tựa.
“Em làm gì thế?”, chị Anna hỏi.
“Em sẽ làm thế này để xoay tròn que củi. Em nhớ người đàn ông trong tivi đã làm thế này mà”.
Tôi nới lỏng sợi dây, chỉnh độ nghiêng của que củi. Phải mất một lúc tôi mới quay cái que đủ nhanh, nhưng khi đã đạt được tốc độ mong muốn thì chỉ mất mười lăm phút là tạo được một ngọn lửa.
“Này”, chị Anna nói, “Em cũng cừ phết đấy nhé”.
“Cảm ơn chị”. Tôi cẩn thận chuyển ngọn lửa sang đống bùi nhùi và nhìn nó cháy bùng lên nhanh chóng. Chị Anna và tôi dựng lại túp lều.
Tôi chùi mồ hôi khỏi mắt và nói, “Em hi vọng đây là cơn bão tồi tệ nhất mà mình phải trải qua ở đây”. Tôi dựng cành cây cuối cùng lên dựa vào một bên lều. “Vì em không biết mình phải trú ở đâu nếu như bão to hơn nữa”.
*
Chị Anna đi tắm. Tôi nhìn vào va li của chị ấy, cố gắng tìm cái áo phông REO Speedwagon. Chị ấy bảo tôi có thể mặc nó và cả cái áo phông Nike nữa vì sẽ vừa với tôi. Tôi chẳng tìm thấy cái áo nào cả, nên cố gắng lục sâu hơn.
Có hai cái tampon được vùi dưới lớp quần cộc.
Khi đống này hết thì chị ấy biết xoay xở thế nào đây?
Tôi lục tìm, nhìn thấy mấy cái áo lót được xếp gọn thành chồng, với chiếc màu đen nằm trên cùng. Tôi nhấc một lọ kem dưỡng da mùi vani lên, xoáy nắp ra, hít một hơi sâu.
Chả trách chị ấy hay có mùi thơm như bánh nướng vậy.
Tôi mở một hộp nhựa hình tròn. Bên trong là những viên thuốc bé tí tẹo, có đánh số ngày bên ngoài. Còn lại năm viên. Phải mất một lúc tôi mới biết đấy là thuốc tránh thai. Tôi tìm thấy hai hộp còn nguyên chưa bóc.
Anna không khó chịu vì tôi lấy đồ trong va li của chị ấy - tôi cũng cất quần áo của mình trong này mà, vì chúng tôi dùng cái ba lô của tôi để đi kiếm củi - nhưng chắc chị ấy cũng chẳng muốn tôi chạm vào đồ riêng tư đâu. Tôi đang định đóng nắp va li lại thì nhìn thấy mấy cái quần lót của chị ấy ở dưới đáy, cạnh đôi giày tennis. Nhìn qua vai xem Anna có đang ở quanh không, tôi nhanh chóng nhón lấy một chiếc màu hồng và giơ lên.
Không biết lúc chị ấy mặc mấy cái quần này thì có nhìn xuyên qua được không nhỉ?
Tôi cất lại, lấy ra một chiếc quần lọt khe màu đen.
Gợi cảm thật. Nhưng mình cá là mặc nó sẽ chẳng thoải mái chút nào.
Tôi lại cầm chiếc màu đỏ với cái nơ nhỏ xíu màu đen đính ngay eo.
Ồ, quá nóng bỏng!
Tôi nhấc một đống tới năm sáu cái liền lên, vùi mặt vào, hít một hơi thật sâu.
“Em đang làm gì thế?”, chị Anna đột nhiên hỏi. Tôi quay ngoắt lại. “Chúa ơi, chị làm em phát khiếp!” Tim tôi đập thình thịch, mặt thì đỏ lựng lên.
Chị ấy đứng đây từ bao giờ?
“Em đang tìm cái áo phông REO Speedwagon của chị”. Tôi vẫn đang cầm mấy cái quần lót của chị ấy trên tay nên nhanh chóng vứt lại vào va li.
“Thật chứ?”, chị ấy hỏi. “Bởi vì nhìn như kiểu em đang chơi với đống quần lót của chị vậy”. Chị ấy cất xà phòng, dầu gội vào va li.
Nhìn Anna không có vẻ gì là giận cả, thế nên tôi lôi cái quần lọt khe của chị ấy ra và giơ lên: “Nhìn trông chẳng thoải mái chút nào”.
“Đưa cho chị”. Chị ấy giật cái quần khỏi tay tôi, nhét lại vào va li, ngậm chặt môi cố gắng để không cười.
Khi tôi nhận ra chị ấy chẳng hề giận mình, tôi phá lên cười và nói: “Chị biết không Anna? Chị hơi bị được đấy”.
“Mừng là em nghĩ thế”.
“Thực sự thì em đang tìm cái áo phông REO Speedwagon mà chẳng thấy đâu”.
“Chị đang phơi trên dây, chắc cũng khô rồi”.
“Cảm ơn chị”.
“Không có gì, nhưng nhớ là đừng ngửi quần lót của chị nữa”.
“Chị nhìn thấy?”
“Phải!”.