CHƯƠNG 17 Anna
Chúng tôi đã ở trên đảo được hơn một năm cho tới khi chiếc máy bay đột ngột bay qua.
Chiều hôm đó tôi đang mải mê nhặt dừa, và tiếng động cơ ồn ào bất chợt làm tôi giật bắn mình. Vứt lại tất cả mọi thứ, tôi chạy hết sức ra bờ biển.
T.J ló khỏi bụi cây. Thằng bé lao như tên bắn về phía tôi, cả hai thi nhau vẫy tán loạn trong bất lực khi nhìn chiếc máy bay bay qua đầu mình.
Chúng tôi hét ầm ĩ, ôm nhau nhảy nhót điên cuồng, nhưng chiếc máy bay rẽ phải rồi bay đi mất. Chúng tôi đứng bất động, lắng nghe tiếng động cơ xa dần.
“Cái máy bay có nghiêng cánh không?”, tôi hỏi T.J?”
“Em chịu. Có không nhỉ?”
“Chị cũng không rõ. Có lẽ có”.
“Nó có phao dưới chân đúng không?”
“Đó là một chiếc thủy phi cơ”, tôi khẳng định.
“Vậy nghĩa là nó hoàn toàn có thể hạ cánh ở đây đúng không?”, nó hỏi, chỉ tay ra phía vùng nước nông.
“Chị nghĩ vậy”.
“Họ có nhìn thấy chúng ta không?”, nó lại hỏi.
T.J mặc một cái quần soóc thể thao màu ghi với hai đường kẻ sọc màu xanh lam dọc hai bên và không mặc áo, nhưng tôi đang mặc bộ bikini màu đen nên rất dễ nhìn thấy trên nền cát trắng.
“Có chứ, ý chị là, liệu em có thể không để ý thấy hai người đang vẫy tay điên cuồng về phía em?”
“Cũng có thể”.
“Họ cũng không nhìn thấy ngọn lửa của mình”, tôi nói. Chúng tôi chưa kịp phá cái lều, cũng chẳng kịp vứt lá xanh vào để tạo thêm khói. Thậm chí tôi còn không chắc chúng tôi có chút lá xanh nào trong lều không nữa.
Chúng tôi ngồi im lặng không nói năng gì trên bãi biển suốt hai tiếng sau, cố lắng nghe tiếng động cơ máy bay.
Cuối cùng, T.J đứng lên. “Em sẽ đi câu cá”. Giọng nó nghe trống rỗng.
“Ừ”, tôi nói.
Sau khi thằng bé đi, tôi bước về phía cây dừa nhặt lại những quả mà lúc trước tôi vừa ném xuống. Trên đường trở về lều, tôi dừng lại ở cây bánh mì và nhặt hai quả, rồi mang tất cả về lều. Tôi nhóm cho lửa to lên, đợi T.J.
Khi thằng bé trở về, tôi làm sạch và nấu cá cho bữa tối, nhưng cả hai chúng tôi đều không muốn ăn. Tôi rơm rớm nước mắt, thở dài thườn thượt trong khi T.J lững thững bước vào rừng.
Tôi nằm xuống chiếc xuồng hơi, cuộn tròn lại và khóc một mình.
Tất cả những hi vọng mà tôi vẫn cố níu kéo kể từ ngày máy bay rơi xuống đây đã vỡ tan thành trăm mảnh trong ngày hôm nay, tựa hồ như ai đó đã dùng búa tạ đập vỡ một khối thủy tinh trong lòng tôi. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng nếu có thể ở trên bãi biển khi chiếc máy bay tiếp theo bay qua thì chúng tôi sẽ được giải cứu. Có thể họ không nhìn thấy chúng tôi. Cũng có thể họ thấy, nhưng không nghĩ chúng tôi là những người mất tích. Chẳng còn nghĩa lý gì vì họ sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Nước mắt tôi khô dần, tôi tự hỏi hay là mình đã khóc cạn nước mắt rồi. Tôi bò khỏi xuồng hơi. Mặt trời đã lặn, T.J đang ngồi bần thần bên ngọn lửa, tay phải đặt hững hờ trên đùi.
Tôi lại gần hơn. “Ôi T.J, tay em bị gãy à?”
“Chắc thế”.
Không rõ thằng bé đã đấm vào đâu - tôi đoán là một thân cây - nhưng cú đấm đã khiến cho các khớp ngón tay chảy đầy máu và bàn tay sưng vù lên.
Tôi tìm hộp cứu thương, lấy ra hai viên Tylenol cùng chút nước.
“Em xin lỗi”, nó nói mà không nhìn vào tôi. “Điều cuối cùng chị cần vào lúc này là một cái xương gãy để chăm sóc”.
“Nghe này”, tôi vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt T.J. “Chị sẽ không bao giờ phán xét bất cứ điều gì em làm miễn em cảm thấy dễ chịu hơn, được chứ?”
Cuối cùng thằng bé cũng chịu nhìn tôi, gật đầu và cầm lấy hai viên Tylenol. Tôi đưa cho nó chai nước để uống thuốc. Sau đó tôi ngồi xếp chân bằng tròn cạnh nó, lặng lẽ ngắm nhìn những tàn lửa tí tách bắn lên từ ngọn lửa.
“Chị giải tỏa bằng cách nào?”
“Chị khóc”.
“Có tác dụng không?”
“Thỉnh thoảng”.
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay gãy, cố gắng ngăn lại ham muốn được rửa sạch máu và nâng niu nó trong tay mình. “Chị từ bỏ hi vọng rồi T.J ạ. Có lần em đã nói sẽ dễ dàng hơn nếu mình không nghĩ là họ sẽ quay lại và em đã đúng. Chiếc máy bay lần này cũng sẽ không quay lại. Một chiếc máy bay phải hạ cánh xuống vùng nước nông thì chị mới dám tin là mình sẽ rời khỏi hòn đảo này. Cho đến lúc đó sẽ chỉ có chị và em. Đó là điều duy nhất chị biết chắc”.
“Em cũng từ bỏ rồi”, T.J thì thầm.
Tôi nhìn nó, tan nát về cả thể xác lẫn tinh thần, hóa ra tôi vẫn còn có nước mắt để khóc.
Sáng hôm sau tôi xem lại tay thằng bé. Bàn tay đã sưng to gấp đôi hôm qua.
“Cần phải cố định lại”, tôi nói. Tôi nhặt lấy một cành củi ngắn ở đống củi, đoạn bới tung va li lên để tìm mảnh vải nào đó có thể quấn quanh được. “Chị sẽ không quấn chặt nhưng vẫn hơi đau một chút đấy”.
“Không sao mà”.
Tôi đặt que củi xuống dưới bàn tay nó rồi nhẹ nhàng quấn miếng vải đen qua mu bàn tay, quấn thêm hai vòng rồi thắt nút bên dưới.
“Chị quấn tay em bằng cái gì vậy?”, T.J hỏi.
“Quần lọt khe của chị”, tôi ngẩng lên nhìn nó. “Em nói đúng; mặc nó rất không thoải mái. Nhưng để cứu thương thì tuyệt”.
T.J hơi nhếch mép. Nó nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt nâu lấp lánh thứ ánh sáng vui vẻ mà tôi không thể tìm thấy tối hôm trước. “Một ngày nào đó em sẽ thấy đây là một câu chuyện thật buồn cười cho xem”, tôi nói.
“Chị biết không chị Anna? Em đã thấy buồn cười rồi”.
*
T.J tròn mười tám vào tháng Chín năm 2002. Nhìn nó không hề giống thằng bé mà tôi đã cùng bị đắm máy bay và rơi xuống đại dương mười lăm tháng trước nữa rồi.
Có điều, T.J thực sự cần cạo râu. Râu nó đã dài hơn kiểu ria mép lún phún rất nhiều, nhưng vẫn ngắn hơn một bộ râu quai nón. Nhìn thằng bé càng đẹp trai hơn. Tôi cũng không rõ nó thích để râu, hay chỉ đơn giản là không buồn cạo.
Tóc trên đầu nó đã mọc dài ra, đến mức nó sắp có thể buộc đuôi ngựa được, và đã bị ánh mặt trời gay gắt trên đảo tẩy thành màu nâu sáng. Tóc tôi cũng đã mọc dài đến giữa lưng khiến tôi phát điên. Tôi cố dùng dao cắt bớt nhưng lưỡi dao cùn và không có răng cưa không tài nào cắt nổi tóc tôi.
Mặc dù rất gầy nhửng T.J cũng cao thêm được năm xen ti mét, tức là cao hơn một mét tám.
Nhìn nó cũng già dặn hơn. Bản thân tôi đã bước sang tuổi ba mốt từ tháng Năm, nên chắc cũng già đi nhiều. Tôi không biết chắc vì tấm gương duy nhất tôi mang theo nằm trong hộp đồ trang điểm và nó đang trôi nổi đâu đó ngoài đại dương kia.
Tôi cố ép mình đừng hỏi xem T.J cảm thấy thế nào, hoặc nó có thấy bất cứ biểu hiện gì của bệnh ung thư không, nhưng tôi luôn theo dõi nó kỹ lưỡng. Nó có vẻ vẫn ổn, vẫn cao lớn ngay cả với chế độ dinh dưỡng tồi tệ hiện nay của chúng tôi.
*
Người đàn ông trong giấc mơ của tôi rên rỉ khi tôi hôn lên cổ anh ấy. Anh ấy vòng tay ôm tôi, đặt tôi nằm xuống, và hôn lên môi tôi. Nụ hôn ấy khiến tôi choàng tỉnh giấc.
T.J đang nằm trên người tôi. Chúng tôi nằm trên cái chăn dưới gốc dừa nơi nghỉ trưa. Tôi nhận thấy việc mình vừa làm và ngọ nguậy dưới người nó, mặt nóng bừng. “Chị vừa nằm mơ”.
Thằng bé nằm vật xuống, thở dốc.
Tôi đứng bật dậy, đi ra sát mặt nước, ngồi bệt xuống bãi cát. Khá lắm Anna ạ. Tấn công thằng bé trong lúc nó đang ngủ.
Vài phút sau thì T.J đi tới.
“Chị xấu hổ quá”, tôi nói.
Thằng bé ngồi xuống. “Đừng thế mà”.
“Chắc em thắc mắc lắm là chị đang làm cái quái quỷ gì”.
“À, vâng, nhưng sau đó em cũng nhập cuộc”.
Tôi nhìn thằng bé, miệng há hốc: “Em có điên không?”
“Gì cơ? Chính chị đã nói em là người dễ thích ứng với hoàn cảnh mà”.
Đúng vậy, và cũng khá cơ hội nữa.
“Bên cạnh đó”, T.J nói. “Chị cũng thích ôm mà. Làm sao em biết được chị định làm gì? Dễ nhầm lẫn lắm”.
Nỗi xấu hổ của tôi lại tăng thêm một bậc. Tôi thường xuyên tỉnh dậy giữa đêm, thấy mình nằm sát vào người T.J, cơ thể nó cuộn tròn lấy cơ thể tôi, và tôi đoán là nó ngủ rất ngon lành với tư thế đó.
“Chị xin lỗi. Hoàn toàn là lỗi của chị. Chị không cố ý làm em hiểu nhầm”.
“Không sao đâu mà chị Anna. Có vấn đề gì to tát đâu”.
Cả ngày hôm đó tôi cố gắng tránh xa T.J, nhưng đến đêm khi đã nằm trên xuồng, tôi nói với nó: “Em đúng về việc chị thích được ôm. Chỉ là chị đã quen ngủ với một người khác rồi. Chị đã ngủ cạnh anh ấy quá lâu”.
“Đó là người mà đêm qua chị mơ thấy?”
“Không. Một giấc mơ kỳ quặc và vô nghĩa. Chị không biết rõ đấy là ai. Nhưng chị thực sự xin lỗi em”.
“Chị không cần phải xin lỗi mãi như thế đâu chị Anna. Em chỉ nói là em thấy bối rối thôi chứ có nói là không thích đâu”.
Ngày hôm sau khi từ bãi biển về, tôi nhìn thấy T.J đang loay hoay dùng dao để bậy cái niềng răng ra.
“Em có cần chị giúp không?”
Nó nhổ một miếng kim loại nhỏ ra khỏi miệng, bắn đến một đống vài miếng đang nằm lăn lóc trên mặt đất.
“Không cần ạ”.
“Đúng ra thì lúc nào em phải tháo?”
“Sáu tháng trước. Em quên phéng mất cho đến tận hôm qua”.
Đến lúc đó tôi mới biết thứ đã đánh thức tôi dậy vào đêm hôm qua. Lần cuối cùng tôi hôn một chàng trai đeo niềng răng là từ hồi cấp ba.