CHƯƠNG 18 T.J
Khi chị Anna tìm thấy tôi, tôi đang đứng trước cái lán của ngài Xương. Mồ hôi chảy nhễ nhại hai bên thái dương chị ấy.
“Chị đuổi theo con gà khắp cả đảo nhưng nó chạy nhanh quá. Bằng mọi cách chị phải bắt được nó”. Chị ấy dừng lại, chống hai tay lên đầu gối, cố gắng thở. Chị ấy nhìn tôi: “Em đang làm gì đấy?”
“Em muốn dỡ ngôi nhà này xuống đem củi về trên bãi biển để xây nhà cho chúng ta”.
“Em có biết xây nhà không?”
“Không, nhưng em có thừa thời gian tìm cách. Nếu cẩn thận, em có thể dùng lại tất cả gỗ và đinh của căn lán này. Em sẽ làm một mái hiên với tấm vải dù để lửa không bị dập tắt”. Tôi xem xét cái bản lề trên cánh cửa, tự hỏi liệu còn có thể dùng lại được không. “Em cần có việc gì đó để làm chị Anna ạ”.
“Chị nghĩ đó là ý hay”.
Chúng tôi mất tới ba ngày để dỡ cái lán và mang hết gỗ về bãi biển. Tôi lôi tất cả định cũ ra, cất vào hộp dụng cụ.
“Chị không muốn ở gần rừng”, chị Anna nói. “Chị sợ lũ chuột lắm”.
“Được thôi”. Tôi không thể xây nhà trên cát vì cát sẽ lún. Vậy nên chúng tôi chọn một điểm ở giữa khu rừng và bãi cát, nơi có đất. Chúng tôi đào móng, thật tệ hại khi không có xẻng. Tôi dùng đầu nhọn của cái búa để lôi từng mẩu đất lên, còn chị Anna đi đằng sau tôi xúc từng mẩu đất vào cái bình chứa bằng nhựa.
Tôi dùng cưa cùn cắt từng mảnh gỗ thành kích cỡ mình muốn. Chị Anna giữ những tấm ván khi tôi đóng đinh.
“Chị mừng là em quyết định làm việc này”, chị ấy nói.
“Chắc cũng phải lâu lâu em mới làm xong”.
“Không sao”.
Chị Anna lấy thêm mấy cái đinh từ trong hộp dụng cụ và đưa cho tôi, rồi nói: “Cần giúp gì cứ bảo chị nhé”.
Chị ấy nằm vươn vai trên tấm chăn gần đấy rồi nhắm mắt lại. Tôi ngắm chị ấy vài phút, lướt mắt từ chân lên bụng rồi lên ngực chị ấy, tự hỏi liệu da Anna có mềm như tôi vẫn tưởng tượng không. Tôi nhớ đến đêm hôm trước, khi chị ấy hôn tôi dưới tán cây dừa. Tôi vẫn nhớ như in cảm giác tuyệt vời ấy. Đột nhiên chị ấy mở choàng mắt và nhìn tôi. Ngay lập tức tôi nhìn đi chỗ khác. Không thể đếm nổi chị ấy đã bắt gặp tôi nhìn trộm bao nhiêu lần rồi. Chẳng bao giờ chị ấy nói về chuyện đó, cũng không bắt tôi dừng nhìn trộm, càng thêm một lý do khiến tôi thích Anna hơn.
*Đã bước sang năm thứ hai ở trường trung học của tôi và chị Anna rất phiền lòng vì tôi phải bỏ học nhiều quá.
“Chắc là em sẽ phải thi lấy bằng ĐTC. Chị cũng không thấy ngạc nhiên nếu em chọn phương án này thay vì quay lại học hết trung học”.
“Bằng ĐTC?”
“Bằng Đào Tạo Chung. Đôi khi những học sinh phải bỏ học giữa chừng chọn phương án này thay vì quay lại trường. Nhưng đừng lo, chị sẽ giúp em”.
“Vâng”. Tôi cóc thèm quan tâm đến trường học với bằng cấp, nhưng có vẻ nó quan trọng với chị Anna.
Ngày hôm sau, trong lúc đang xây nhà, chị Anna hỏi: “Em có định cạo râu không?” Chị ấy dùng mu bàn tay xoa xoa bộ râu của tôi. “Em không thấy nóng à?”
Hi vọng râu tôi đủ rậm để che bớt khuôn mặt đang đỏ bừng lên. “Em chưa bao giờ cạo râu cả. Lúc nó mới mọc lún phún thì đã rụng hết rồi vì hóa trị. Khi chúng ta rời khỏi Chicago, râu em mới bắt đầu mọc lại”.
“Giờ thì đầy mặt rồi này”.
“Em biết. Nhưng mình không có gương nên em chẳng biết phải làm thế nào”.
“Thế sao em không nhờ chị? Em biết là chị sẽ giúp em mà”.
“Tại vì em ngại”.
“Đi nào”, chị ấy vừa nói vừa kéo tay tôi về phía sau lều. Chị ấy mở va li, lấy ra một lưỡi dao cạo cùng kem cạo râu mà chị ấy thường dùng để cạo lông chân. Chúng tôi đi về phía biển.
Chúng tôi ngồi mặt đối mặt. Anna bơm một chút kem vào lòng bàn tay rồi bôi lên mặt tôi, sau đó tán đều ra. Chị ấy đặt một tay sau đầu tôi, kéo tôi nghiêng lại gần chị ấy, và bắt đầu cạo bên trái mặt tôi chậm chạp, cẩn thận.
“Nói cho em biết”, chị ấy bảo. “Chị chưa bao giờ cạo râu cho bất cứ người đàn ông nào đâu. Chị sẽ cố không cắt vào thịt em, nhưng không hứa trước đâu nhé”.
“Dù sao thì cũng hơn em tự cạo”.
Mặt chúng tôi cách nhau có vài phân, tôi nhìn thẳng vào mắt chị ấy. Đôi lúc chúng màu xám, có lúc lại màu xanh lam. Hôm nay là màu xanh lam. Tôi chưa bao giờ để ý lông mi chị ấy lại dài đến thế. “Mọi người có hay khen mắt chị không?”, tôi buột miệng.
Ngả ra sau, chị ấy rửa lưỡi dao bằng nước và đáp: “Đôi khi”.
“Mắt chị đẹp thật. Da chị càng rám nắng thì chúng càng trở nên xanh hơn”.
Anna cười: “Cảm ơn em”. Chị ấy vốc nước lên tay để xả hết kem cạo râu trên mặt tôi.
“Vẻ mặt này là có ý gì?”
“Vẻ mặt nào cơ?”
“Em đang nghĩ gì đúng không?”, Anna chỉ vào đầu tôi. “Chị thậm chí còn nhìn thấy ý nghĩ của em hiện cả lên mặt đây này”.
“Là khi chị nói chị chưa bao giờ cạo râu cho bất cứ người đàn ông nào. Chị coi em như một người đàn ông đúng không?”
Chị ấy dừng lại một chút trước khi trả lời: “Chị không coi em là một cậu bé”.
Tốt, vì tôi đâu có còn là một cậu bé.
Chị ấy lấy thêm ít kem cạo râu, nhẹ nhàng cạo nốt râu trên mặt tôi. Khi cạo xong, chị ấy nâng cằm tôi lên rồi nghiêng mặt tôi từ bên này qua bên kia, đoạn dùng mu bàn tay lướt nhẹ trên da mặt tôi.
“Xong rồi”, chị ấy nói. “Chị cạo sạch râu cho em rồi”.
“Cảm ơn chị. Chưa gì em đã thấy mát hơn”.
“Không có gì. Cứ nói với chị khi nào em muốn cạo râu lần nữa nhé”.
*
Vào một đêm, tôi và chị Anna cùng nằm dài trên xuồng, tâm sự trong bóng tối.
“Chị nhớ nhà lắm”, chị Anna nói. “Chị luôn có một giấc mơ cứ chiếu đi chiếu lại trong đầu mãi. Chị tưởng tượng một chiếc máy bay sẽ hạ cánh ở vùng nước nồng này khi chị và em đang ở ngay trên bờ biển. Chúng ta bơi ra máy bay, người phi công không tin nổi chúng ta còn sống. Chúng ta bay đi và ngay khi tìm được điện thoại, chúng ta gọi về nhà. Em có tưởng tượng nổi mọi người sẽ phản ứng thế nào không? Được tin báo tử của một người thân, đã tổ chức lễ tang cho họ, rồi đột nhiên một ngày được nghe giọng họ qua điện thoại?”
“Chịu, em không thể tưởng tượng nổi”. Tôi nằm sấp xuống, chỉnh lại đệm ghế dưới đầu. “Em cá là chị ước gì đã không nhận lời dạy kèm em”.
“Chị nhận lời dạy em vì đây là một cơ hội tuyệt vời để đến một nơi mà chị chưa bao giờ được đến. Chẳng ai có thể đoán trước chuyện gì sẽ xảy ra cả”.
Tôi gãi gãi vết muỗi đốt trên chân. “Chị sống với anh ấy à? Chị nói là chị ngủ cạnh anh ấy”.
“Ừ”.
“Chắc anh ấy không muốn chị đi xa lâu đến thế đâu nhỉ”.
“Ừ”.
“Nhưng chị vẫn muốn đi?”
Chị ấy im lặng đến hơn một phút. “Chị thấy nói chuyện này với em cứ kỳ cục thế nào ấy”.
“Tại sao? Chị nghĩ là em quá trẻ để hiểu mấy chuyện này?”
“Không phải. Mà vì em là đàn ông nên chị không biết liệu em có hiểu hết những điều chị nói không”.
“Ồ, xin lỗi chị”. Nhẽ ra tôi đừng nên nói thế. Chị Anna luôn làm tôi dễ chịu vì không đối xử với tôi như với một thằng nhãi ranh.
“Tên anh ấy là John. Chị muốn kết hôn, nhưng anh ấy chưa sẵn sàng, mà chị thì quá mệt mỏi vì cứ phải chờ đợi. Chị nghĩ là nếu chị đi đâu đó một thời gian thì sẽ tốt cho cả hai. Tốt cho việc ra quyết định nữa”.
“Hai người yêu nhau lâu chưa?”
“Tám năm”, giọng chị ấy nghe có vẻ bối rối.
“Thế là anh ấy không bao giờ muốn kết hôn?”
“Chị thì nghĩ anh ấy không muốn kết hôn với chị thôi”.
“Ồ”.
“Chị không muốn nói về John nữa. Thế còn em. Em có người yêu ở Chicago chứ?”
“Không còn nữa rồi. Em từng hẹn hò với một bạn tên là Emma. Em gặp bạn ấy ở bệnh viện”.
“Cô bé ấy cũng bị ung thư hạch bạch huyết?”
“Không. Bạn ấy bị bạch cầu cấp. Bạn ấy ngồi ở ghế ngay cạnh em vào ngày đầu tiên em hóa trị. Sau đấy thì bọn em dành rất nhiều thời gian bên nhau”.
“Cô bé bằng tuổi em?”
“Trẻ hơn một chút. Mười bốn tuổi”.
“Cô bé là người như thế nào?”
“Là người ít nói. Em thấy Emma rất xinh đẹp dù lúc đó bạn ấy đã rụng hết tóc. Bạn ấy căm thù việc bị rụng tóc nên lúc nào cũng đội mũ. Khi tóc em rụng hết thì Emma mới hết xấu hổ. Sau đó thì bọn em luôn để đầu trần khi ngồi với nhau và chẳng thèm quan tâm đến việc đó”.
“Chắc bị rụng hết tóc làm em buồn lắm”.
“Em nghĩ con gái sẽ thấy buồn hơn. Emma đã cho em xem ảnh cũ của bạn ấy với mái tóc vàng dài óng ả”.
“Em và bạn ấy có ở bên nhau khi không phải hóa trị không?”
“Có. Emma biết mọi ngóc ngách trong bệnh viện. Các y tá thường lờ đi mỗi khi bắt gặp bọn em hôn nhau. Bọn em thường leo lên nóc bệnh viện để ngồi tắm nắng. Em rất muốn đưa bạn ấy ra ngoài chơi nhưng hệ miễn dịch của bạn ấy không cho phép đến những nơi đông người. Có đêm các y tá cho bọn em xem phim trong một phòng trống. Bọn em nằm trên cùng một giường và thưởng thức bắp rang bơ mà các y tá chuẩn bị.
“Cô bé ốm nặng lắm à?”
“Lúc bọn em mới gặp thì Emma vẫn ổn, nhưng sáu tháng sau đó thì bạn ấy ốm nặng lắm. Em vẫn nhớ một đêm bạn ấy gọi điện thoại, kể cho em nghe những việc bạn ấy muốn làm. Và nói rằng bạn ấy sợ mình sắp chết rồi”.
“Ôi, T.J”.
“Sau đó thì Emma cũng sống được đến sinh nhật mười lăm tuổi. Nhưng bạn ấy muốn sống đến khi mười sáu để được đi thi bằng lái xe. Bạn ấy cũng muốn đến buổi dạ hội hoặc bất cứ một buổi khiêu vũ nào của trường”. Tôi ngần ngừ, nhưng nằm cạnh Anna trong bóng đêm khiến tôi muốn tâm sự nhiều hơn. “Emma nói với em rằng muốn làm chuyện ấy, để biết cảm giác sẽ ra sao. Sau đó thì bạn ấy được chuyển ra một phòng riêng. Em nghĩ y tá biết mong muốn của bạn ấy, mà cũng có thể bạn ấy đã nói với y tá, nên họ để bọn em ở riêng trong phòng. Em đã hoàn thành được một ước nguyện trong danh sách, Emma qua đời ba tuần sau đó”.
“Thật buồn, T.J”. Giọng chị Anna nghe như kiểu đang cố kìm nén để không khóc. “Em có yêu cô bé đó không?”
“Em cũng không biết nữa. Em rất quan tâm tới Emma, nhưng đó là một khoảng thời gian kỳ lạ. Hóa trị đã không còn tác dụng nữa, nên em bắt đầu phải xạ trị. Em đã sợ phát khiếp khi bạn ấy chết. Nếu em yêu Emma thì em có biết không hả chị Anna?”
“Có chứ”, chị ấy thì thầm.
Đã lâu lắm rồi tôi không nghĩ về Emma. Nhưng tôi không hề quên em; dù sao thì đó cũng là lần đầu tiên của tôi.
“Thế chị đã quyết định thế nào về chú ấy rồi hả chị Anna?”
Chị ấy im lặng. Có thể chị ấy không muốn nói chuyện với tôi, hoặc có thể chị ấy đã ngủ rồi. Tôi lắng nghe tiếng sóng vỗ vào rặng san hô, tạo nên một âm thanh du dương khiến tôi rất dễ chịu, và tôi nhắm mắt lại ngủ một giấc cho đến tận khi ánh nắng mặt trời đánh thức tôi dậy vào sáng hôm sau.