← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 26 T.J

Tôi trải chăn ra cạnh đống lửa và trông chừng mấy xiên thịt cá mập cho khỏi cháy. Cũng chẳng quan trọng lắm vì chúng tôi vẫn còn cả đống, nhưng dạ dày tôi sôi lên sùng sục, tôi chỉ muốn được chén ngay lập tức.

Chị Anna quay lại trong chiếc váy màu xanh dương, mái tóc ướt đã được chải gọn ra sau. Toàn thân chị ấy tỏa mùi hương va ni. Tôi hít hà, nhướng mày nhìn chằm chằm khi chị ấy ngồi xuống cạnh tôi, khiến hai má chị ấy ửng hồng.

“Chị đẹp quá”, tôi nói.

“Cảm ơn em. Chị nghĩ nên mặc đẹp một chút. Bởi vì ta đang ăn mừng mà”.

Chúng tôi ăn nhiều cá hết mức có thể. Độ dai của miếng thịt làm tôi nhớ đến món bít tết, và hương vị thì đậm đà hơn mấy con cá nhỏ chúng tôi vẫn hay ăn nhiều.

“Chị muốn ăn thêm ít quả bánh mì nghiền không?”, tôi hỏi. Thay vì trả lời tôi, chị ấy ợ một tiếng rõ to. “Chị Anna, em bị sốc đấy”, tôi đùa. “Em chưa bao giờ nghe chị ợ cả”.

“Bởi vì chị là một quý cô mà. Vả lại chị chưa bao giờ được ăn no đến mức ợ lên cả”. Chị ấy cười. “Cảm giác thoải mái quá đi”.

“Thế chị có muốn ăn thêm quả bánh mì không? Sắp hết rồi đây”.

“Có chứ”, chị ấy vừa nói vừa cười vang. “Giờ thì bụng chị có thêm chỗ chứa rồi”.

Tôi đã quẹt một ít quả bánh mì nghiền lên ngón tay mình. Không nghĩ ngợi gì, tôi giơ tay ra cho chị ấy. Chị ấy thôi cười, nhìn tôi chăm chú như thể không hiểu nổi tôi định làm gì. Tôi vẫn giữ nguyên tay, rốt cuộc chị ấy vươn người về phía tôi. Khi chị ấy mút hết chỗ quả bánh mì, hơi thở tôi như loạn nhịp.

Tôi dùng cả hai tay ôm lấy mặt Anna và hôn cuồng nhiệt. Nhưng Anna không hề bảo tôi dừng lại. “Chậm lại nào, T.J”, Anna thì thầm.

“Anh không thể”.

Vào trong cô ấy là một cảm giác tôi chưa bao giờ trải qua. Emma quá căng thẳng, mà tôi thì sợ làm em đau, nhưng Anna có vẻ rất thư giãn, như thể cô ấy biết rõ mình đang làm gì.

Sau đó, tôi choàng tay qua người cô ấy, thì thầm: “Liệu đây có phải là chuyện chỉ xảy ra một lần giữa hai ta?”

“Không”.