← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27 Anna

Chúng tôi cùng đi vào nhà, nơi tối hơn và có ít muỗi hơn. T.J nằm xuống cạnh tôi, phủ chăn lên che người cho cả hai rồi ngủ ngay tức khắc.

Tôi thì vẫn thao thức.

Khi T.J hôn tôi, tôi không kịp dừng lại để suy nghĩ trước khi đáp lại. Cả hai chúng tôi đều đã là người lớn và đều tự nguyện, nhưng dù gì chăng nữa tôi cũng biết rằng khi chúng tôi rời khỏi đảo này, nếu mọi người biết những gì chúng tôi làm với nhau, chắc chắn sẽ có hậu quả to lớn. Khi nằm yên lặng trong bóng tối với T.J đang ôm chặt lấy mình, tôi thực sự thấy những gì chúng tôi đã làm thật tuyệt vời, nếu có bất cứ ai xứng đáng với điều này thì đó phải là chúng tôi. Những gì chúng tôi đã làm là việc riêng của chúng tôi chứ không phải của ai khác.

Ít nhất đó là những điều tôi đang tự thuyết phục mình.

Tôi quỳ trên một chân, đầu đội mũ bóng chày của T.J, tóc vuốt ngược ra sau cho khỏi lòa xòa. Cái que cong cong mà T.J thường dùng để tạo lửa, hai đống củi nhỏ, và đống xơ dừa khô với cỏ nằm rải rác trên mặt đất trước mặt tôi.

Khoảng một tuần sau khi bọn tôi giết được con cá mập, T.J chỉ ra rằng có một thứ mà tôi không biết làm. Từ trước đến nay T.J luôn là người tạo lửa, và T.J muốn chắc chắn rằng tôi cũng biết cách.

T.J đã dạy tôi, còn tôi sẵn sàng để thực hành, mặc dù tôi vẫn chỉ tạo nên vô khối khói cùng mồ hôi nhễ nhại.

“Sẵn sàng chưa?”, T.J hỏi.

“Ừ”.

“Vậy tiến hành nào”.

Tôi nhấc cành cây lên, xỏ qua sợi dây giày, cố hết sức xoay tròn nó. Chỉ sau mười phút, khói bắt đầu bốc lên.

“Tiếp tục đi”, T.J động viên. “Gần được rồi đấy. Cần phải xoay cái que nhanh nhất có thể”.

Tôi xoay nhanh tay hơn, thế rồi hai mươi phút sau, cánh tay đau nhức và mồ hôi nhễ nhại trên mặt, tôi đã nhìn thấy đóm lửa sáng rực. Tôi đào lên, chuyển sang đống cỏ khô bên cạnh, sau đó nhấc đống cỏ lên và nhẹ nhàng thổi.

Lửa bừng sáng, tôi thả đống cỏ xuống. “Ôi Chúa ơi!”

T.J đập tay với tôi. “Được rồi!”

“Ừ. Theo anh thì vừa rồi mất bao lâu?”

“Không lâu lắm đâu. Mà thật ra nhanh hay lâu cũng đâu có quan trọng. Quan trọng là em đã biết làm rồi”. T.J cởi mũ tôi ra và hôn tôi. “Giỏi lắm”.

“Cảm ơn”.

Với thành quả vừa đạt được, chẳng biết tôi nên vui hay buồn, bởi vì dù đã tạo được lửa, nhưng lý do duy nhất tôi cần làm thế là khi có chuyện gì đó không hay xảy ra với T.J.