← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 39 Anna

Tôi rúc vào sâu hơn chốn biệt lập trong tâm trí. Một người đàn ông nhẹ nhàng lay vai tôi, tôi không muốn nói chuyện gì lúc này nhưng anh ta không ngừng hỏi xem tôi có nghe thấy anh ta không. Tôi quay về phía giọng nói và chớp mắt, gắng mở to đôi mắt sưng phồng, đầy nước mắt của mình.

“Tên cô là gì?”, anh ta hỏi. “Một trực thăng khác của chúng tôi vừa kéo được một chàng trai lên”.

Tôi gượng ngồi dậy để nghe thật rõ những gì người đàn ông vừa nói.

“Họ nói anh ta đang tìm một cô gái tên là Anna”.

Phải mất một lúc tôi mới hiểu hết những từ mà anh ta nói, lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là niềm hạnh phúc đích thực, mãnh liệt và vẹn tròn.

“Tôi là Anna”, tôi vừa nói vừa dùng hai tay ôm chặt lấy người mình, không ngừng đung đưa toàn thân từ trước ra sau rồi thổn thức khóc.

Chúng tôi hạ cánh xuống một bệnh viện, họ đặt tôi nằm lên cáng rồi chuyển vào trong. Hai người đàn ông nâng tôi từ trên cáng xuống giường bệnh, không ai trong số họ nói được tiếng Anh. Họ đẩy tôi qua một dãy điện thoại treo tường.

Điện thoại. Có điện thoại kia.

Tôi quay đầu nhìn lại mấy chiếc điện thoại, hoảng sợ vì nhất thời không thể nhớ được số điện thoại của bố mẹ.

Bệnh viện trở nên quá tải bệnh nhân. Mọi người ngồi la liệt trên sàn trong sảnh lớn, đợi đến lúc được gặp bác sĩ. Một cô y tá đến gần chỗ tôi, nói với tôi bằng một ngôn ngữ nhẹ nhàng nhưng tôi hoàn toàn không hiểu. Khẽ mỉm cười và vỗ nhẹ lên tay tôi, cô ấy cắm kim truyền cho tôi.

“Tôi phải tìm T.J”, tôi nói, nhưng cô ấy lắc đầu, sau đó kéo chăn lên sát cổ tôi khi nhìn thấy tôi run rẩy.

Âm thanh nơi đây hỗn loạn với đủ loại giọng nói, chỉ vài giọng là tiếng Anh, tôi ù hết hai tai. Suốt ba năm rưỡi qua tôi chưa bao giờ phải nghe tiếng gì ồn như vậy. Tôi thấy khó thở vì mùi thuốc sát trùng nồng nặc và phải nheo mắt dưới ánh đèn huỳnh quang sáng chói. Ai đó đẩy giường tôi vào góc khuất của sảnh. Tôi nằm trên giường, cố giữ cho mình tỉnh táo.

T.J đâu rồi?

Tôi rất muốn gọi cho bố mẹ nhưng không còn đủ sức mà nhấc tay lên. Sau vài phút thì tôi thiếp đi, rồi giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng bước chân lại gần. Một giọng nói cất lên: “Cảnh sát biển vừa đưa cô ấy vào đây. Tôi nghĩ cô ấy là người mà anh chàng kia đang tìm kiếm”.

Vài giây sau, một bàn tay kéo chăn của tôi ra, rồi T.J trèo từ giường bệnh của anh ấy sang giường của tôi, cẩn thận không làm rối hai dây truyền. Anh ấy vòng hai tay ôm lấy tôi rồi đổ sụp xuống, vùi mặt vào cổ tôi. Nước mắt tuôn ướt đẫm mặt tôi khi tôi nhẹ nhõm ôm T.J vào lòng.

“Em đã làm được rồi”, anh ấy nói, giọng run rẩy. “Anh yêu em, Anna ạ”, anh ấy thì thầm.

“Em cũng yêu anh”. Tôi cố gắng nói với T.J về mấy chiếc điện thoại nhưng đã kiệt sức nên chỉ lẩm bẩm những từ vô nghĩa.

Đoạn tôi ngủ thiếp đi.

*

“Cô có nghe thấy tôi nói không?” Một ai đó lắc nhẹ vai tôi. Tôi từ từ mở mắt, và trong chốc lát không nhớ nổi mình đang ở đâu.

“Tiếng Anh”, tôi thì thào, khi nhận ra trước mặt mình đang là một người đàn ông Mỹ, tóc vàng, mắt xanh, tầm ngoài ba mươi. Tôi liếc qua T.J nhưng anh ấy vẫn nhắm mắt.

Điện thoại. Điện thoại đâu rồi?

“Tôi là bác sĩ Reynolds. Cô đang trong bệnh viện tại Malé. Xin lỗi vì nãy giờ chưa có ai khám cho cô. Chúng tôi không được trang bị đầy đủ để ứng phó với những tình huống đặc biệt thế này. Một y tá đã kiểm tra và thấy cô tạm ổn nên chúng tôi quyết định để cô ngủ một chút. Cô đã thiếp đi gần mười hai tiếng. Cô có thấy đau ở đâu không?”

“Cũng hơi hơi. Tôi khát và đói quá”. Vị bác sĩ ra hiệu rót nước với một cô y tá vừa đi ngang. Cô ấy gật đầu, đoạn quay trở lại với một bình nước nhỏ cùng hai cái cốc nhựa. Bác sĩ rót đầy một cốc rồi giúp tôi ngồi dậy. Tôi uống một hơi cạn sạch, sau đó nhìn quanh vẻ bối rối. “Tại sao có quá nhiều người ở đây vậy?”

“Malpes đang trong tình trạng khẩn cấp”.

“Tại sao?”

Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt lạ lùng. “Bởi vì sóng thần”.

T.J cử động bên cạnh tôi và mở mắt. Tôi đỡ anh ấy ngồi dậy, ôm lấy anh ấy trong khi vị bác sĩ rót thêm một cốc nước đưa cho anh ấy. T.J uống liền một hơi không nghỉ cho đến khi chẳng còn giọt nước nào.

“T.J, đó là một cơn sóng thần”.

Anh ấy có vẻ bối rối vài phút, rồi đưa hai tay dụi mắt và nói: “Thật sao?”

“Vâng”.

“Đội cảnh sát biển đưa cô vào đây?”, bác sĩ Reynolds hỏi trong lúc rót thêm nước cho chúng tôi.

Chúng tôi gật đầu.

“Hai người từ đâu tới?”

T.J và tôi nhìn nhau.

“Chúng tôi không biết”, tôi nói. “Chúng tôi đã mất tích được ba năm rưỡi”.

“Ý cô mất tích là thế nào?”

“Chúng tôi đã sống trên một hoang đảo kể từ khi phi công của chúng tôi lên một cơn đau tim và lao máy bay xuống đại dương”, T.J giải thích.

Vị bác sĩ nhìn chúng tôi chằm chằm, hết mặt tôi lại đến mặt T.J. Có lẽ bộ tóc rậm rạp của T.J cuối cùng cũng thuyết phục được anh ta.

“Ôi Chúa ơi, các bạn chính là hai người đó, đúng không? Chính là hai người đã mất tích trên chiếc thủy phi cơ.” Mắt anh ta mở to. Anh ta hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra. “Tất cả đều nghĩ hai người đã chết”.

“Phải, chúng tôi cũng đoán thế”, T.J đáp. “Anh có thể tìm giúp chúng tôi một chiếc điện thoại được không?”

Bác sĩ Reynolds đưa cho T.J di động của anh ta. “Anh có thể dùng máy của tôi”. Một cô y tá tháo dây truyền cho chúng tôi, T.J và tôi cẩn thận xuống khỏi giường bệnh. Chân tôi như muốn khuỵu xuống, và T.J phải vòng tay qua eo để giữ tôi đứng vững.

“Có một phòng chứa thiết bị nhỏ ở cuối hành lang này”, bác sĩ Reynolds nói. “Ở đó khá yên tĩnh và các bạn sẽ có chút riêng tư”. Anh ta nhìn chúng tôi chằm chằm rồi lắc đầu. “Tôi vẫn không tài nào tin nổi các bạn còn sống. Tin tức về các bạn tràn ngập mọi nơi hàng tuần liền”.

Chúng tôi đi theo anh ta, nhưng trước khi đến được phòng chứa thiết bị, chúng tôi ghé qua toa lét. “Anh đợi tôi một chút nhé”, tôi lên tiếng. Chúng tôi dừng lại, tôi đẩy cửa vào, bật đèn rồi chốt cửa. Khi đèn sáng, tôi bước về phía tấm gương chỗ bồn rửa mặt.

Tôi đã hoàn toàn quên mất mình trông thế nào rồi.

Tôi bước đến tấm gương, chăm chú soi mình. Da tôi nâu cà phê và T.J nói đúng, màu da này khiến mắt tôi xanh hơn. Có vài vết trên mặt tôi mà trước đây chưa từng có. Tóc tôi rối bời, sáng màu hơn ngày xưa. Nhìn tôi như một cư dân đảo chính gốc, hoang dại và lôi thôi.

Tôi thôi nhìn ngắm mình trong gương và tụt quần ngồi xuống bồn cầu. Tôi với tay xé lấy ít giấy vệ sinh, đoạn áp lên má đề cảm nhận sự mềm mại. Sau khi xong, tôi xả nước và rửa tay, sung sướng với dòng nước sạch chảy từ vòi. T.J và bác sĩ Reynolds đang đứng ngoài hành lang đợi tôi khi tôi mở cửa. “Xin lỗi, tôi vào lâu quá”.

“Không sao mà”, T.J nói. “Anh cũng vừa vào xong”. Anh ấy mỉm cười với tôi. “Thật kỳ lạ”. Anh ấy nắm chặt tay tôi, chúng tôi đi theo bác sĩ Reynolds vào phòng thiết bị.

“Tôi sẽ quay lại ngay, tôi phải kiểm tra vài bệnh nhân rồi sẽ gọi cho cảnh sát. Chắc họ cũng muốn nói chuyện với hai bạn. Tôi sẽ kiếm chút đồ ăn cho hai bạn”.

Dạ dày tôi sôi lên khi nghe nói đến đồ ăn.

“Cảm ơn”, T.J nói. Khi anh ta rời đi, chúng tôi ngồi bệt xuống sàn. Xung quanh toàn là những kệ chất đầy thiết bị y tế. Cảm giác chật chội nhưng rất yên tĩnh.

“Em gọi trước đi Anna”.

“Anh chắc chứ?”

“Ừ”.

Anh ấy đưa điện thoại cho tôi. Tôi mất mấy phút mới nhớ nổi số điện thoại của bố mẹ. Tay tôi run bần bật, tôi nín thở khi nghe điện thoại reo. Có tiếng nhấc máy, và tôi đang định a lô thì nghe tiếng tổng đài: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được hoặc đã ngưng sử dụng dịch vụ”.

Tôi nhìn T.J: “Số của bố mẹ em không kết nối được. Chắc họ mới chuyển nhà”.

“Vậy gọi cho chị Sarah đi”.

“Anh có muốn gọi bố mẹ trước không?”

“Không, em cứ gọi đi”. T.J nói với vẻ mặt hàn hứng. “Anh chỉ muốn nghe ai đó trả lời điện thoại của em thôi”.

Tôi bấm số chị Sarah, tim như muốn bắn khỏi lồng ngực. Chuông reo bốn lần trước khi có tiếng nhấc máy.

“A lô?”

Là Chloe!

“Chloe à, cháu chuyển máy cho mẹ được không?” “Cháu có thể hỏi ai đang gọi không ạ?”

“Chloe cháu yêu, cứ đưa máy cho mẹ cháu, được không?”

“Nhưng cháu phải hỏi xem ai gọi và nếu người đó không trả lời thì cháu sẽ phải cúp máy”.

“Không, không đừng cúp máy, Chloe”. Liệu nó có nhớ mình không? “Là dì Anna đây. Nói với mẹ cháu là dì Anna gọi”.

“Cháu chào dì Anna. Mẹ đã cho cháu xem ảnh dì. Mẹ nói dì sống trên thiên đường. Dì có đôi cánh thiên thần không? Mẹ đang đòi nghe điện thoại nên cháu phải chuyển máy ạ”.

“Nghe này”, Sarah nói. “Tôi không biết cô là ai nhưng đùa như thế với một đứa trẻ là độc ác lắm”.

“Chị Sarah! Em Anna đây, đừng dập máy, là em đây, là em thật mà”. Tôi bắt đầu khóc.

“Ai đấy? Cô được gì khi đùa như thế hả? Cô nghĩ là đùa như thế không làm người khác đau đớn?”

“Chị Sarah. Em và T.J không chết trong vụ tai nạn. Chúng em vẫn sống trên một hoang đảo và nếu không có sóng thần thì chúng em vẫn còn bị kẹt ở đó. Giờ bọn em đang trong bệnh viện ở Malé!”. Sau khi nói xong, tôi càng khóc to hơn. “Chị đừng dập máy!”

“Cái gì cơ? Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi!” Chị ấy gọi anh David nhưng chị ấy vừa khóc vừa nói quá nhanh nên tôi không hiểu chị ấy nói gì với anh David.

“Anna? Em còn sống? Em thực sự còn sống?”

“Vâng”. Tôi gần như hét lên còn T.J không ngừng nhảy lên nhảy xuống vì quá phấn khích. “Chị Sarah, em gọi cho bố mẹ đầu tiên nhưng số điện thoại không liên lạc được. Bố mẹ bán nhà rồi ạ?”

“Ừ, nhà đã bán rồi”.

“Thế số mới của bố mẹ là gì?”, tôi nhìn quanh, tìm xem có cái bút hay mảnh giấy nào để ghi lại nhưng không tìm được. “Chị gọi cho bố mẹ đi chị Sarah. Nói với bố mẹ là em đã cố gọi cho bố mẹ nhưng không được. Em sẽ gọi lại cho chị và lấy số của bố mẹ ngay khi em tìm được bút. Nhớ nhắc bố mẹ đợi điện thoại của em nhé”.

“Em sẽ về nhà bằng cách nào?”, chị Sarah hỏi. “Em chưa biết. Chị nghe này, T.J vẫn chưa gọi cho bố mẹ. Hiện em vẫn chưa biết kế hoạch thế nào, nhưng em sẽ cho bố mẹ T.J số điện thoại của chị để tiện trao đổi. Chị hãy đợi điện thoại của họ nhé?”

“Được rồi, Anna. Chị chẳng biết phải nói gì bây giờ cả. Bọn chị thậm chí đã tổ chức đám tang cho em”.

“Vâng, nhưng bây giờ thì em còn sống. Và em không đợi nổi cho đến khi được về nhà”.