← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 38 T.J

Lúc đầu, tôi không tài nào xác định được tiếng ồn đó. Âm thanh đột nhiên vang tới, phải một lúc sau não tôi mới phân tích được tiếng phạch phạch phạch tràn ngập cả không gian ấy chính là tiếng cánh quạt động cơ vang vọng trong không trung.

Âm thanh nhỏ dần đến khi tôi không còn nghe thấy gì nữa.

Quay lại đi. Làm ơn hãy quay lại.

Nó không hề quay lại. Hi vọng của tôi lại tan thành mây khói, và tôi biết mình sẽ chết. Chút sức lực của tôi dần cạn kiệt, phải cố lắm mới đủ sức bám hờ được vào mảng gỗ. Thân nhiệt của tôi giảm mạnh, người đau nhức khắp mọi nơi.

Tôi hình dung khuôn mặt của Anna.

Có bao nhiêu người có thể nói được họ đã từng yêu như cách mà em đã yêu tôi?

Ngón tay tôi trượt dần khỏi mảng gỗ, tôi cố bám lại nhưng trượt tay. Cơn mơ về những con cá mập khiến tôi giật mình. Một âm thanh mờ ảo đang ngày càng to dần.

Tôi biết âm thanh này.

Hi vọng của tôi lại ngập tràn, nhưng tôi đã không còn chút sức lực nào nữa, tay tôi tuột khỏi mảng gỗ, đầu tôi và toàn bộ thân người dần chìm xuống. Bằng chút bản năng sinh tồn còn sót lại, tôi nhịn thở cho tới khi không thể nhịn được.

Tôi trôi nổi bồng bềnh trên biển, vô định và vô trọng lượng, cho đến khi một cảm giác khác xâm chiếm cơ thể tôi. Cái chết chẳng yên bình chút nào. Nó đau đớn và đè nặng lên ngực tôi.

Đột nhiên áp lực biến mất. Nước biển chảy khỏi miệng tôi, và tôi mở mắt. Một người đàn ông trong bộ đồ lặn quỳ bên cạnh tôi, hai tay ấn chặt trên ngực tôi. Lưng tôi tựa vào một mặt phẳng rất cứng, và tôi nhận ra mình đang ở trong một chiếc trực thăng. Tôi hít vào thật sâu, ngay khi hai lá phổi tràn đầy không khí, tôi nói: “Quay lại ngay. Chúng ta phải tìm cô ấy”.

“Ai cơ?”, anh ấy hỏi.

“Anna! Phải tìm Anna!”