← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 41 Anna

Tôi mở mắt, vươn vai. T.J đang dựa vào thành giường xem tivi, nhâm nhi thịt bò khô Slim Jim. “Ngủ ngon quá!”. Tôi hôn anh ấy rồi bước chân xuống giường. “Em phải đi vệ sinh. Anh có biết em thích gì nhất ở phòng tắm này không?”

“Giấy vệ sinh hả?”

“Đúng”.

Khi tôi quay lại, T.J cho tôi thử một miếng thịt bò khô.

“Thừa nhận đi nào, không tồi nhỉ?”

“Cũng được, nhưng chẳng qua là do giờ em bớt sành ăn đi nhiều so với hồi trước thôi. Em vứt mấy gói SweeTarts của em đâu rồi nhỉ?”

Tôi tìm thấy mấy gói kẹo trên mặt bàn. Vẫn chưa quen với điều hòa không khí, tôi quấn chặt cái áo choàng tắm quanh người rồi chui ngay vào trong chăn nằm cạnh T.J. Người tôi ê ẩm vô cùng, còn hơn cả lúc mới được kéo lên khỏi biển, nên tôi thấy thật may mắn vì được nằm trên một tấm nệm mềm mại nhường này.

Tôi gọi lại cho chị Sarah vào lúc 10 giờ tối. Lúc đó đang là 9 giờ sáng ở Chicago, nhưng di động của chị ấy lại bận. “Em vẫn không gọi được”, tôi nói. Tôi gọi về số nhà nhưng máy reo liên hồi mà không ai nhấc. “Thậm chí hộp thư thoại còn không ghi lại lời nhắn”.

“Để anh gọi thử bố anh. Có khi bố anh đã nói chuyện được với chị em rồi”. T.J ấn số nhà và đợi. Anh ấy gật đầu. “Máy cũng bận, anh đoán chắc ở nhà mọi người nhận được nhiều điện thoại lắm. Sáng mai ta sẽ gọi lại”.

T.J đặt điện thoại xuống, quay sang nghịch tóc tôi. “Làm sao anh có thể quen với việc đi ngủ hàng đêm khi không có em bên cạnh được?”

“Vậy thì đừng cố để quen”.

Anh ấy ngồi bật dậy. “Ý em là sao?”

Tim tôi đập thình thịch, trí não tôi không ngừng thét gào rằng đây là một ý tưởng tồi tệ, nhưng tôi không buồn quan tâm. “Mình sẽ phải xa nhau một thời gian, vì anh cần ở cạnh gia đình anh và em cũng thế. Nhưng sau đó, nếu anh muốn quay lại bên em thì em sẽ đợi”.

Anh ấy thở phào nhẹ nhõm, kéo tôi vào vòng tay và hôn lên trán tôi. “Tất nhiên là anh muốn”. “Sẽ không dễ dàng đâu T.J ạ. Mọi người sẽ không chịu hiểu đâu. Sẽ có rất nhiều câu hỏi”. Dạ dày tôi thắt lại khi nghĩ đến việc này. “Có lẽ anh nên nói anh đã hơn mười chín tuổi khi mọi chuyện giữa chúng ta bắt đầu”.

“Em nghĩ là sẽ có người hỏi chuyện đấy à?” “Em nghĩ là ai cũng sẽ hỏi”.

Nửa đêm tôi thức dậy, đi vệ sinh. Chúng tôi đã ngủ quên mà không tắt tivi, nên khi quay trở lại giường, tôi với lấy cái điều khiển, lướt qua các kênh rồi dừng lại để xem tin tức một chút.

Tôi ngồi thẳng dậy khi kênh CNN truyền tin giật gân và ngay trên màn hình, dưới dòng tít HAI NGƯỜI CHICAGO MẤT TÍCH TRÊN BIỂN ĐƯỢC CỨU THOÁT SAU 3 NĂM RƯỠI là bức ảnh tôi và T.J hồi chúng tôi ba mươi và mười sáu.

Tôi nhẹ nhàng lay T.J dậy.

“Sao thế, có chuyện gì à?” anh ấy hỏi, mắt vẫn nhắm tịt.

“Anh xem trên tivi kìa”.

T.J ngồi dậy, chớp mắt, nhìn chăm chăm vào màn hình.

Tôi vặn to âm lượng lên vừa kịp lúc Larry King (*) bình luận: “Tôi cho là mọi người đều nghĩ như tôi rằng có cả một câu chuyện giữa hai người”.

“Chết tiệt”, T.J thốt lên.

Bắt đầu rồi đây.