CHƯƠNG 42 T.J
Tôi tỉnh dậy trước Anna, tôi gọi món trứng, bánh áp chảo, xúc xích, thịt lợn xông khói, bánh mì nướng, khoai tây nghiền nướng, nước ép hoa quả và cà phê. Khi đồ ăn đến, tôi hôn cô ấy cho đến khi cô ấy tỉnh dậy.
Cô ấy mở mắt ra: “Em ngửi thấy mùi cà phê”. Tôi rót cho cô ấy một tách cà phê. Cô ấy nhấp một ngụm, thở dài. “Ôi, mới ngon làm sao”.
Chúng tôi ăn sáng trên giường, sau đó Anna đi tắm. Tôi đợi cạnh điện thoại phòng bố tôi gọi. Ngay khi cô ấy quay lại, chúng tôi đổi chỗ. Và khi tôi bước khỏi phòng tắm, cô ấy nhìn tôi chăm chăm.
“Anh đã cạo râu rồi kìa”.
Cô ấy xoa xoa tay lên cằm tôi.
Tôi bật cười. “Chẳng phải em đã nói là ngay khi mình được cứu thoát anh sẽ phải tự cạo râu còn gì”.
“Em chỉ đùa thôi”.
Điện thoại reo lúc 11 giờ sáng. Bố tôi đã thuê một chiếc máy bay và nói rằng chúng tôi cần phải có mặt ở sân bay trong vòng một tiếng đồng hồ.
“Ngoài việc phải dừng lại để tiếp nhiên liệu thì con sẽ bay thẳng về nhà. Bố mẹ đợi con ở sân bay O’Hare”.
“Bố ơi, Anna cố gắng gọi cho chị cô ấy mà không được. Bố đã nói chuyện với chị cô ấy chưa?”
“Bố gọi được cho cô ấy hai lần. Điện thoại của cô ấy bận suốt, mà điện thoại nhà mình cũng thế. Tin tức được lan truyền rất nhanh. Sân bay đã hỗ trợ để bố mẹ có thể đón con ngay cửa xuống máy bay, nhưng giới truyền thông cũng sẽ có mặt đấy. Bố sẽ cố hết sức để đảm bảo duy trì khoảng cách nhất định với họ”.
“Vâng. Bọn con phải đi luôn để còn kịp đến sân bay”.
“Bố yêu con, T.J ạ”.
“Con cũng yêu bố”.
Tôi mặc áo phông, quần soóc đã mua ở cửa hàng lưu niệm còn Anna mặc chiếc váy màu xanh dương. Tôi nhét tấm danh thiếp của hãng máy bay cho thuê vào túi quần mới rồi vứt hết quần áo bẩn vào sọt rác. Chúng tôi nhét nốt những đồ còn lại vào hai túi ni lông tìm thấy trong phòng.
Sau khi trả phòng, chúng tôi bắt xe buýt của khách sạn ra sân bay. Anna gần như không thể ngồi yên. Tôi bật cười, vòng tay qua người cô ấy.
“Em có vẻ hồi hộp quá”.
“Em biết. Em đang rất hưng phấn và em trót uống nhiều cà phê”.
Chiếc xe buýt chậm lại, dừng ở cửa sân bay, tôi và Anna xuống.
“Em đã sẵn sàng rời khỏi đây chưa?” tôi cầm tay cô ấy, hỏi.
Cô ấy mỉm cười đáp lại: “Hoàn toàn sẵn sàng”.
Tổ bay - gồm phi công chính, phụ lái, và một tiếp viên - chào mừng và vỗ tay khi tôi cùng Anna bước vào máy bay. Họ bắt tay chúng tôi, mỉm cười và tự giới thiệu bản thân.
Tôi xem qua khoang hành khách. Có bảy ghế ngồi, năm ghế tách rời hai bên hành lang hẹp cùng hai ghế liền. Một chiếc ghế sô pha dài nằm dọc một bên máy bay. Tôi không thể hình dung nổi bố tôi phải tốn bao nhiêu để thuê chiếc máy bay này.
“Đây là loại máy bay gì thế?”, tôi hỏi.
“Lear 55”, phi công trả lời. “Nó là máy bay cỡ trung. Chúng ta sẽ phải dừng vài lần để tiếp nhiên liệu, nhưng sẽ bay thẳng về Chicago trong vòng mười tám tiếng”.
Anna và tôi đặt túi ni lông lên khoang hành lý trên đầu, ổn định chỗ ngồi trong chiếc ghế đôi bằng da. Một chiếc bàn rộng được đặt trước mặt chúng tôi.
Cô tiếp viên hàng không bước đến gần ngay sau khi chúng tôi cài dây an toàn.
“Xin chào, tên tôi là Susan. Hai vị muốn dùng đồ uống gì? Chúng tôi có nước ngọt, bia, rượu vang, cốc tai, nước khoáng đóng chai, nước ép trái cây và rượu sâm-panh”.
“Em chọn đi, Anna”.
“Tôi muốn uống nước khoáng, sâm-panh và nước hoa quả”.
“Cô có muốn dùng một ly mimosa(*) không? Chúng tôi có nước cam tươi”.
Anna mỉm cười với Susan. “Tôi rất muốn thử. Cảm ơn cô”.
“Tôi sẽ uống nước, bia và Coca”, tôi nói, “Cảm ơn cô”.
“Không có gì. Tôi sẽ quay lại ngay”.
Chúng tôi rất dễ say khi uống đồ có cồn, mà chúng tôi trót uống khá nhiều. Anna uống hai ly mimosa còn tôi làm tới bốn cốc bia. Cô ấy cứ cười khúc khích không ngừng, còn tôi thì cứ hôn cô ấy liên tục; chúng tôi ồn ào lắm nhưng Susan đã vờ như không để ý đến. Cô ấy mang ra một đĩa lớn gồm pho mát, bánh quy giòn và hoa quả, hi vọng sẽ giúp chúng tôi tỉnh rượu. Thay vào đó, tôi cố gắng ném nho vào miệng Anna nhưng quả nào cũng trượt, khiến cả hai lại cười phá lên.
Khi trời tối, Susan mang chăn, gối ra cho chúng tôi. “Ồ, tốt quá”, Anna vừa nấc vừa nói. “Em hơi buồn ngủ”.
Chỉ năm phút sau là chúng tôi lăn ra ngủ.
Tôi tỉnh dậy vì một cơn đau đầu. Anna vẫn đang dựa đầu vào vai tôi ngủ ngon lành. Khi cô ấy tỉnh dậy, chúng tôi lần lượt đánh răng trong phòng tắm. Susan đã bày sẵn một đĩa bánh mì kẹp gà tây cùng thịt bò nướng, chút khoai tây chiên và Coca trên bàn. Cô ấy cũng đưa cho tôi hai vỉ thuốc Tylenol và hai chai nước.
“Cảm ơn”.
“Không có gì”, cô ấy nói, đoạn vỗ nhẹ lên vai tôi.
Chúng tôi xé gói Tylenol và nuốt viên thuốc cùng với chút nước.
“Hôm nay ngày bao nhiêu nhỉ Anna?”
Cô ấy nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Chắc là 28 tháng Mười hai?”
“Anh muốn mình đón Giao thừa cùng nhau”, tôi nói. “Đến lúc đó chắc anh đã nhớ em lắm rồi”.
Anna hôn tôi: “Coi như một cái hẹn nhé”.
Chúng tôi ăn hết bánh kẹp và khoai tây chiên và giết thời gian bằng cách chuyện trò.
“Em đã nghĩ về ngày này lâu lắm rồi T.J ạ. Em hình dung ra cảnh bố mẹ em, chị Sarah và anh David cùng với lũ trẻ đứng đón em trong khi em chạy về phía họ với hai tay dang thật rộng”.
“Anh cũng nghĩ về ngày này. Nhưng anh lo là nó sẽ không bao giờ đến”.
“Nhưng nó đến rồi đấy thôi”, Anna nói và mỉm cười với tôi.
Ngoài trời đã sáng dần, tôi nhìn qua cửa sổ, thấy bầu trời mùa đông băng giá khác hẳn với bầu trời trong xanh ở vùng nhiệt đới. Khi hạ thấp độ cao để chuẩn bị hạ cánh ở Chicago, Anna chỉ ra ngoài cửa sổ nói: “Nhìn kìa T.J, tuyết kìa”.
Chúng tôi hạ cánh ở sân bay O’Hare lúc gần 8 giờ sáng. Anna tháo dây bảo hiểm, đứng lên trước cả khi máy bay dừng hẳn.
Chúng tôi lôi cái túi ni lông từ trên khoang hành lý xuống rồi nhanh chóng đi ra cửa máy bay. Phi công và phụ lái đã đứng sẵn ở cửa.
“Thật hân hạnh khi được đưa hai vị về nhà”, viên phi công nói. “Chúc may mắn”.
Chúng tôi quay sang Susan.
“Cảm ơn vì tất cả”, Anna nói.
“Không có gì”, cô ấy nói và ôm chúng tôi.
Một ai đó mở toang cánh cửa máy bay. “Đến lúc rồi, T.J”, Anna nói. “Đi thôi”.