← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 44 T.J

Cả gia đình vây lấy tôi. Alexis và Grace mỗi đứa ôm một tay tôi, còn mẹ tôi thì không biết nên khóc hay nên cười, thế là mẹ vừa khóc vừa cười.

“Không thể tin nổi là con đã cao đến thế này”, bố tôi nói.

Mọi người đều phát hoảng về mái tóc đuôi ngựa của tôi.

“Tại bọn con không có kéo”, tôi giải thích.

Từ khóe mắt mình, tôi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tóc vàng đang đi về phía Anna.

Đừng nói chuyện với cô ấy. Cô ấy đã không còn yêu anh nữa.

Tôi quan sát hai người cho đến khi mẹ kéo tay tôi đi.

“Về nhà thôi nào, T.J”.

Tôi liếc về phía Anna lần nữa. John ôm cô ấy rồi bước đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm và nói: “Con sẵn sàng rồi mẹ ạ”.

Trước khi ra đến bên ngoài, mẹ đưa cho tôi một cái áo khoác, đôi tất và đôi giày tennis. Tôi nhét đôi dép tông vào túi ni lông với đống đồ ăn, sau đó đi cùng gia đình ra xe.

Khi về nhà, tôi tắm gội, quấn một cái khăn tắm qua eo và bước vào phòng ngủ cũ của mình. Mọi thứ vẫn y nguyên. Chiếc giường đôi vẫn được phủ tấm ga màu xanh hải quân, dàn loa cùng bộ sưu tập đĩa CD vẫn được xếp trong góc cạnh cái bàn. Một đống quần áo được gập ngay ngắn trên nóc tủ. Mẹ tôi đã đoán rất chuẩn cỡ của tôi sau ba năm rưỡi.

Khi tôi ra khỏi phòng, mẹ đang loay hoay nấu bữa sáng trong bếp. Mẹ đưa cho tôi một đĩa đầy bánh áp chảo và thịt xông khói, sau khi ăn xong, tôi ngồi trong phòng khách nói chuyện với cả nhà. Grace, bây giờ đã mười bốn tuổi, ngồi cạnh tôi. Alexis, vừa mới tròn mười ba, ngồi dưới chân tôi.

Tôi kể cho cả nhà nghe tất cả mọi chuyện - về Mick, về vụ đắm máy bay, về ao nước ô nhiễm, về cơn khát cơn đói, về lũ cá mập, về trận ốm thập tử nhất sinh, và cả về cơn sóng thần - rồi tôi trả lời tất cả câu hỏi của mọi người. Mẹ tôi lại khóc khi nghe tôi kể mình đã ốm nặng đến thế nào.

Đêm đó, hai em gái tôi đi ngủ sớm nên chỉ còn lại tôi ngồi với bố mẹ.

“Con không thể tưởng tượng nổi mọi việc thế nào đâu, T.J ạ”, mẹ tôi nói, “khi mẹ cứ đinh ninh con trai mình đã chết rồi lại đột nhiên nhận được điện của con. Đây không phải là phép màu thì là gì chứ”.

“Con cũng thấy thế”, tôi đồng ý. “Anna mơ suốt đến cái ngày bọn con gọi cuộc điện thoại đầu tiên về nhà. Cô ấy không thể đợi đến lúc tất cả mọi người phát hiện ra bọn con còn sống”.

Cả phòng bỗng im phăng phắc.

Mẹ tôi hắng giọng. “Chính xác thì mối quan hệ giữa con và Anna là như thế nào?” mẹ tôi hỏi. “Chính xác là mối quan hệ mà mẹ đang nghĩ đến đấy ạ”.

“Lúc bắt đầu con bao nhiêu tuổi?”

“Gần mười chín ạ”, tôi nói. “Và mẹ này?”

“Sao con?”

“Đó là do con chủ động”.