CHƯƠNG 43 Anna
Tôi và T.J cầm tay nhau chạy ra khỏi máy bay. Khi bước chân xuống sân bay, đám đông hò reo ấm ĩ. Ánh đèn flash của hàng trăm máy ảnh làm tôi lóa mắt, tôi phải chớp mắt liên hồi. Đám phóng viên bắt đầu hét lên hàng loạt câu hỏi ngay lập tức. Chị Sarah chạy về phía tôi, ôm chặt tôi rồi bật khóc nức nở.
Jane Callahan gần như bị kích động khi ôm T.J. Tom Callahan và hai cô bé - tôi đoán là em gái của T.J - cũng ôm chầm lấy hai mẹ con. Anh David đứng ngay bên cạnh chị Sarah, và anh ấy với tay ra để ôm tôi. Tôi ôm chặt anh ấy rồi dang ra, đảo mắt tìm bố mẹ.
John cũng đứng đó.
Anh nhanh chóng lao đến, và tôi ôm anh vô thức. Tôi bước lùi một bước, hi vọng John sẽ tránh sang một bên. Bối rối, tim tôi bắt đầu loạn nhịp. Mắt tôi đảo quanh đám đông đứng phía sau sợi dây chắn, nhưng tôi không nhìn thấy mẹ tôi đâu. Cả bố tôi nữa.
Tôi tìm một lần nữa, và đột nhiên đau đớn hiểu ra tại sao điện thoại của họ lại không liên lạc được. Đầu gối tôi khuỵu xuống. Chị Sarah và anh David đỡ tôi dậy.
“Cả bố và mẹ ư?”
Chị Sarah gật đầu, nước mắt lăn dài.
“Không”, tôi hét lên. “Sao chị không nói cho em biết?”
“Chị xin lỗi, nhận điện thoại của em làm chị quên hết mọi thứ, nghe giọng em hạnh phúc quá nên chị không thể nói, Anna ạ”.
Họ đưa tôi xuống ngồi ghế. Trước khi tôi kịp ngồi hẳn vào ghế, T.J xuất hiện trước mặt.
Anh ấy ngồi xuống, kéo tôi vào lòng, xoa lưng tôi nhẹ nhàng trong khi tôi thổn thức. Tôi ngẩng lên bảo với anh ấy: “Bố mẹ em mất cả rồi”.
“Anh biết. Mẹ anh vừa mới nói cho anh biết xong”.
T.J hôn lên trán tôi, lau nước mắt cho tôi trong khi máy ảnh thi nhau chụp tới tấp. Tôi không hề hay biết việc ấy, nhưng chưa đầy hai mươi tư tiếng sau, ảnh T.J ôm hôn tôi xuất hiện trên trang nhất của tất cả các tờ báo trên toàn quốc.
Tôi ngả đầu lên ngực anh ấy, nhắm mắt lại. Chị Sarah xoa lưng tôi. Cuối cùng, hít một hơi thật sâu, tôi ngồi thẳng dậy.
“Anh rất tiếc”, T.J nói, tay vuốt những lọn tóc lòa xòa khỏi trán tôi.
Tôi gật đầu. “Vâng”.
Mọi người đều im lặng, chỉ có tiếng tách của máy ảnh và đèn flash vẫn vang lên không ngừng. Tôi quay sang chị Sarahnói: “Em muốn về nhà”.
Chị Sarah viết số di động của chị ấy ra giấy để tôi đưa cho T.J. Anh ấy nhét ngay vào túi quần soóc.
“Anh sẽ gọi cho em”. Vòng tay ôm tôi, anh ấy thì thầm vào tai tôi: “Anh yêu em”.
“Em cũng yêu anh”, tôi thì thầm.
Chúng tôi đứng lên khi Tom và Jane Callahan cùng hai em gái của T.J bước đến. “Tôi rất tiếc, Anna”, Jane nói. “Sarah có kể cho chúng tôi nghe về bố mẹ cô. Tôi cảm thấy thật tệ khi đây là tin tức đầu tiên cô phải đón nhận khi về nhà”. Bà ấy ôm tôi và cầm tay tôi một lát. “Vài ngày nữa chúng tôi sẽ gọi cho cô. Chúng ta có một số chuyện phải bàn bạc”. Bà ấy mỉm cười, hôn nhẹ lên má tôi.
Tom Callahan mỉm cười, nắm nhẹ vai tôi.
“Cảm ơn ông vì đã thuê chiếc máy bay này”, tôi nói.
“Không có gì, cô Anna ạ”.
Chị Sarah nhờ anh David đến nói với giới truyền thông là tôi không muốn phát biểu gì cả. John bước đến đứng cạnh tôi. Anh định cầm lấy tay tôi nhưng rồi lại đổi ý.
“Anh rất tiếc về chuyện của bố mẹ em, Anna”.
“Cảm ơn anh”.
Chúng tôi đứng đó ngại ngùng, như thể người dưng, và cuối cùng anh lên tiếng: “Anh đã rất vui khi chị Sarah gọi. Anh không thể tin nổi những gì chị ấy nói”.
Tôi hít một hơi thật sâu và nói: “John à.”
“Đừng nói gì cả. Cứ nghỉ ngơi một thời gian, khi em đã sẵn sàng, chúng ta sẽ nói chuyện. Anh biết em muốn ra khỏi đây”. Anh liếc về phía T.J, lúc này đang đứng cạnh gia đình. “Anh đã chuyển hết đồ của em cho chị Sarah năm ngoái rồi. Mãi đến tận lúc đó anh mới có đủ can đảm để làm”. Anh nhìn chăm chú vào mắt tôi. “Anh rất vui vì em đã về đến nhà, Anna ”.
John ôm tôi và bước đi, sau đó chị Sarah và anh David dẫn tôi ra cổng.