CHƯƠNG 46 T.J
Đêm hôm đó, tôi vào phòng ngủ và duỗi dài trên giường rồi gọi Anna. “Chào em”, tôi nói khi nghe thấy cô ấy trả lời. “Em thế nào rồi?”
“Em mệt quá. Bao nhiêu là việc phải làm”. “Ước gì anh giúp được em”.
“Chỉ mất thời gian thôi chứ cũng không nặng nhọc gì đâu”, cô ấy nói. “Em sẽ ổn”.
“Anh đang nằm trên giường này. Mẹ anh chẳng vứt thứ gì của anh đi cả”.
“Chị Sarah cũng giữ lại hết đồ của em. Em cứ nghĩ sau khi mọi người cho rằng mình đã chết thì sẽ đem cho hết đồ cơ”.
“Mẹ anh biết chuyện chúng mình rồi đấy”.
“Ôi Chúa ơi. Mẹ anh bảo sao?”
“Mẹ chỉ hỏi lúc mình bắt đầu thì anh bao nhiêu tuổi.”
“Chắc mẹ anh sẽ còn hỏi lại nữa đấy”.
“Có thể. Vậy là John cũng đến sân bay?”
“Vâng”.
“Em đã nói gì với anh ta?”
“Em chẳng nói gì cả. Anh ấy bảo sẽ đợi điện thoại của em”.
“Em có định gọi không?”
“Rồi em cũng sẽ phải gọi. Ngay bây giờ em chẳng biết phải nói gì. Mới vài ngày trước thôi mình còn đang lang thang trên bờ biển. Thế mà giờ mình đã về nhà rồi. Mọi chuyện cứ như mơ ấy”.
“Anh biết”.
“Anh có mệt không?”, cô ấy hỏi.
“Anh gần như kiệt sức”.
“Vậy anh ngủ sớm đi”.
“Anh yêu em, Anna”.
“Em cũng yêu anh”.