CHƯƠNG 47 Anna
Chị Sarah mở cửa phòng ngủ, tay cầm một tách cà phê và một tờ báo.
“Em tỉnh chưa?”
Tôi ngồi dậy, chớp chớp mắt. Ánh sáng ban ngày rọi qua tấm rèm. “Mấy giờ rồi ạ?”
“Gần 10 giờ”. Chị Sarah đưa tách cà phê cho tôi và đặt tờ báo trên tủ kê đầu giường. “Đám phóng viên không chịu từ bỏ cho tới khi nào phỏng vấn được em. Chị phải tắt hẳn chuông điện thoại”.
Tôi nhấc di động của chị ấy lên và bật máy. Đêm qua khi nói chuyện với T.J xong tôi đã tắt máy. Màn hình hiển thị 11 cuộc gọi nhỡ.
“Họ cũng gọi vào di động của chị này. Em sẽ mua số mới để dùng sớm nhất có thể”.
Chị Sarah phẩy tay. “Không cần vội. Có lẽ chị sẽ nhờ anh David đi mua cho em một cái”.
Tôi đặt tách cà phê xuống, đoạn nhặt tờ báo lên. Bức ảnh chụp T.J và tôi choán cả trang bìa. Cũng chính là bức ảnh tôi đã thấy trên CNN và thêm vài bức khác chụp ở sân bay. Bức ảnh to nhất là cảnh T.J hôn lên trán tôi, xung quanh là những ảnh nhỏ hơn chụp cảnh chúng tôi cầm tay nhau, ôm nhau và cảnh anh ấy lau nước mắt cho tôi. Đối với những ai đang nghi ngờ mối quan hệ giữa chúng tôi thì trang nhất tờ báo này đã đủ để trả lời mọi câu hỏi.
Tôi đưa tờ báo cho chị Sarah. “Nếu có phóng viên nào gọi đến thì chị bảo em vẫn chưa sẵn sàng để trả lời phỏng vấn nhé”. Tôi nhấc tách cà phê lên và ủ ấm tay. Bất chợt nghĩ đến bố mẹ khiến nước mắt tôi lại chảy dài. Chị Sarah leo lên giường, choàng tay qua người tôi, và đưa cho tôi hộp khăn giấy.
“Không sao đâu, Anna. Chị cũng đã từng khóc rất nhiều sau khi bố mẹ lần lượt qua đời. Cũng phải mất một thời gian để nỗi đau vơi bớt”.
Tôi gật đầu. “Em biết”.
“Em có đói không? Anh David đã đi mua đồ ăn sáng rồi”.
Nỗi buồn lấn át cả cảm giác ngon miệng của tôi, nhưng dạ dày tôi trống rỗng. “Một chút ạ”.
“Hôm nay em muốn làm gì?”
“Chắc em sẽ phải đi gặp bác sĩ, nha sĩ và thợ cắt tóc”.
Chị Sarah rời khỏi phòng, quay lại với quyển sổ điện thoại. “Cứ bảo với chị em muốn gọi cho ai nhé”.