CHƯƠNG 52 T.J
Mẹ tôi đang ngồi uống cà phê trong phòng khách khi tôi bước vào nhà lúc 9 giờ sáng ngày đầu năm.
“Chào mẹ. Chúc mừng năm mới”. Tôi ôm mẹ và ngồi xuống ghế. “Đêm qua con ở lại nhà Anna mẹ ạ”.
“Mẹ cũng đoán thế”.
“Nhẽ ra con nên gọi cho mẹ ạ”. Ngoại trừ việc đi chơi với Ben hoặc đến những cuộc hẹn mà mẹ tôi đã lên lịch giúp thì tôi dành toàn bộ thời gian với gia đình. Tôi biết là mọi người sẽ hiểu cho tôi khi tôi muốn gặp Anna, nhưng tôi đã quên không thông báo với cả nhà rằng mình sẽ không về nhà cả đêm hôm qua.
“Con gọi thì mẹ sẽ yên tâm hơn”.
Chết tiệt. Sao tự dưng tôi lại quên mất mẹ đã có bao nhiêu đêm mất ngủ trong ba năm rưỡi qua, và tự dưng tôi thấy mình thật vô tâm khi không thèm gọi cho mẹ. “Con xin lỗi mẹ, con vô ý quá. Lần sau con sẽ gọi ạ”.
“Con có muốn uống một chút cà phê không? Mẹ đi làm bữa sáng cho con nhé”.
“Không cần đâu mẹ, con ăn ở nhà Anna rồi ạ”. Chúng tôi ngồi im lặng một lúc. “Mẹ vẫn chưa nói gì về chuyện của con và Anna cả. Mẹ cảm thấy thế nào về việc này?”
Mẹ tôi lắc đầu. “Nếu được chọn thì chắc chắn mẹ sẽ không ủng hộ. Chẳng bà mẹ nào ủng hộ cả. Nhưng mẹ hiểu cuộc sống của hai con trên hoang đảo. Thật khó để không có tình cảm với người ở bên cạnh con trong hoàn cảnh ấy”.
“Cô ấy là một người tuyệt vời”.
“Mẹ biết. Bố mẹ chắc chắn sẽ không thuê cô ấy nếu không nghĩ thế”. Mẹ tôi đặt tách cà phê lên bàn. “Khi máy bay của con lao xuống biển, một phần trong mẹ đã chết theo, T.J ạ. Mẹ cảm thấy như đấy là lỗi tại mẹ. Mẹ biết con không hề thích nghỉ hè cùng gia đình ở một nơi xa nhà như thế, vậy mà mẹ không quan tâm đến cảm giác của con. Mẹ đã nói với bố con là nhà mình nên đi nghỉ ở một nơi thật xa để con có thể tập trung vào bài vở mà không bị phân tán. Đó là sự thật. Nhưng lý do chủ yếu là vì mẹ biết nếu ở nhà, con sẽ đi với bạn bè mà không ở bên mẹ. Khó khăn lắm con mới khỏe lại, và con chỉ muốn trở lại nếp sống cũ. Vậy mà mẹ quá ích kỷ. Mẹ chỉ muốn cả một kỳ nghỉ hè được ở bên con trai mình”. Nước mắt lăn dài trên gò má mẹ tôi. “Bây giờ con đã là người lớn rồi, T.J. Con đã trải qua quá nhiều thứ trong hai mươi năm đầu đời, có khi còn hơn đa số những người khác trong suốt cả cuộc đời họ. Mối quan hệ của con và Anna không phải là điều mẹ muốn chống đối. Bây giờ con đã quay lại bên mẹ, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc thôi”.
Lần đầu tiên tôi để ý thấy mẹ mình đã già đến mức nào. Mẹ mới chỉ bốn mươi lăm, nhưng một người lạ chắc sẽ đoán mẹ già hơn thế mười tuổi. “Con cảm ơn mẹ vì đã hiểu cho con. Cô ấy vô cùng quan trọng với con”.
“Mẹ biết. Nhưng con và Anna đang ở những thời điểm rất khác nhau của cuộc đời. Mẹ không muốn thấy con phải đau khổ”.
“Con sẽ không đau khổ đâu ạ”. Tôi hôn lên má mẹ rồi vào phòng. Nằm duỗi dài trên giường, tôi nghĩ về Anna, và quên ngay những điều mẹ nói về việc chúng tôi đang ở những thời điểm khác nhau của cuộc đời.